Sau Khi Xuyên Thư, Thiên Kim Pháo Hôi Biến Thành Đoàn Sủng Vạn Nhân Mê
Chương 5:
Âm Dương Điện
11/05/2024
Cách lớp vest, cô sờ thấy eo Văn Du gọn gàng rắn chắc.
Mà phía trước dính sát, cũng rõ ràng cảm nhận được lồng ngực cứng rắn của Văn Du phập phồng sức sống.
Lạc Phong vừa vào cửa đã thấy một người đàn ông mặc vest đang ôm một cô gái trong lòng, nhưng không thấy bóng dáng của Ngu Hi.
Tóc người phụ nữ xõa tung, che mất khuôn mặt nghiêng và bờ vai, hắn chỉ thấy đôi chân thon dài trắng trẻo và đôi bàn chân có thể khiến những kẻ cuồng chân phát điên, giống như của Ngu Hi, vô cùng xinh đẹp.
Hắn vừa tiến tới thì người đàn ông kia đã nói một chữ: "Cút!"
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng, trong vô hình mang theo một loại uy áp, khí thế của kẻ bề trên vô cùng rõ ràng, khiến người ta không dám nghi ngờ chống trả.
Trực giác và kinh nghiệm mách bảo Lạc Phong không được bốc đồng, nếu không sẽ chết rất thảm.
Hắn cắn răng nói một câu xin lỗi, rồi rẽ vào phòng vệ sinh nữ bên tay phải.
Vài giây sau, lại có một người khác xông vào hét: "Lạc thiếu, có khi nào chạy từ hầm để xe không?"
Không tìm thấy người, Lạc Phong mặt mày tối sầm đi ra từ bên trong, rồi gật đầu: "Có lý, chúng ta chia nhau ra đi tìm."
Không thể nào là Ngu Hi được.
Ngu Hi thích Tiết Tông đến vậy, vì Tiết Tông mà giữ mình trong sạch còn chưa nói, lại từ chối biết bao người theo đuổi nữa, cô tuyệt đối sẽ không ôm đàn ông khác.
Mấy người Lạc Phong đi rồi, Vinh Hi đột ngột ngẩng đầu nhìn ra ngoài, không thấy Lạc Phong và những người khác cũng không nghe thấy tiếng gì nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô buông Văn Du ra, đối diện với anh, mới phát hiện ra dưới mắt trái của Văn Du có một nốt ruồi rất nhỏ, khá đẹp.
"Vừa rồi cảm ơn anh." Vinh Hi nói.
Văn Du không nói gì, mắt lại chăm chăm nhìn vào môi cô.
Người phụ nữ táo bạo này dường như không nhận ra nhưng trên môi anh vẫn còn lưu lại cảm giác tê dại như bị điện giật khi va chạm lúc nãy.
Đây là cảm giác mà anh chưa từng có bao giờ.
Bị Văn Du nhìn chằm chằm, Vinh Hi khó hiểu cúi đầu nhìn mình: "Trên người tôi có thứ gì sao?"
Văn Du không đáp, ngược lại hỏi: "Vừa rồi cô đang làm gì?"
Đột nhiên ôm một người đàn ông xa lạ.
Ôm hai lần.
Thậm chí còn hôn anh.
Nếu tối nay ở đây không phải là anh mà là người khác thì có khi nào cô cũng cầu cứu như thế này không?
Vinh Hi không biết Văn Du đang nghĩ gì, thấy anh không phải là người quen thì nói: "Vừa rồi xin lỗi anh nhé, những người đó đang tìm tôi, bọn họ lấy tiền của Ngu gia rồi tính kế tôi..."
Văn Du nhíu mày: "Cô là người Ngu gia?"
Nghe anh biết đến Ngu gia mà giọng điệu lại không giống như có quan hệ thân thiết gì nên Vinh Hi nói: "Đúng vậy, vụ án thật giả thiên kim Ngu gia anh có nghe nói không? Tôi chính là giả thiên kim cướp đoạt thân phận người khác, thâm hiểm xảo quyệt ấy."
Văn Du nhớ lại mấy lời đồn mình nghe thấy sau khi tới Lương Thành, nhất thời im lặng.
Độc ác?
Anh chẳng thấy có độc ác gì cả, chỉ là tâm cơ thì quả đúng là anh đã được nếm trải.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô đã đoạt nụ hôn đầu của anh.
Thậm chí bản thân cô có thể còn chẳng hề hay biết!
Ánh mắt của anh lại không tự chủ mà rơi xuống đôi môi của Vinh Hi.
Cảm giác mềm mại lại dâng lên từ trong đáy lòng.
Lúc này, Vinh Hi bất ngờ nở nụ cười với anh.
Trong lòng Văn Du nghĩ, chẳng phải lại bắt đầu tính kế anh rồi sao!
Quả nhiên, chỉ nghe Vinh Hi nói: "Có câu nói rằng, giúp người thì giúp đến cùng, anh bị tôi làm phiền đến hai lần rồi, hay là làm ơn đưa tôi về khách sạn?"
Cô lại cúi đầu, lộ ra biểu cảm yếu đuối bất lực, giọng nói nhỏ nhẹ: "Bọn họ muốn vu khống sự trong sạch của tôi trong tiệc sinh nhật, tôi hiện giờ gấp phải đến khách sạn, trễ nữa thì không kịp mất."
Nhìn đôi mắt tinh ranh của Vinh Hi lộ ra vẻ hưng phấn và diễn xuất gần như chẳng có dấu vết, Văn Du nhướng mày, cũng nảy sinh hứng thú muốn chơi đùa cùng cô.
Anh nói: "Vậy thì cô định cảm ơn tôi thế nào?"
Cô đã cưỡng ép ôm anh hai lần, còn ngoài ý muốn đoạt đi nụ hôn đầu của anh, nhiều thứ thế này, anh cũng muốn xem thử người phụ nữ này sẽ đền bù thế nào đây!
Mà phía trước dính sát, cũng rõ ràng cảm nhận được lồng ngực cứng rắn của Văn Du phập phồng sức sống.
Lạc Phong vừa vào cửa đã thấy một người đàn ông mặc vest đang ôm một cô gái trong lòng, nhưng không thấy bóng dáng của Ngu Hi.
Tóc người phụ nữ xõa tung, che mất khuôn mặt nghiêng và bờ vai, hắn chỉ thấy đôi chân thon dài trắng trẻo và đôi bàn chân có thể khiến những kẻ cuồng chân phát điên, giống như của Ngu Hi, vô cùng xinh đẹp.
Hắn vừa tiến tới thì người đàn ông kia đã nói một chữ: "Cút!"
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng, trong vô hình mang theo một loại uy áp, khí thế của kẻ bề trên vô cùng rõ ràng, khiến người ta không dám nghi ngờ chống trả.
Trực giác và kinh nghiệm mách bảo Lạc Phong không được bốc đồng, nếu không sẽ chết rất thảm.
Hắn cắn răng nói một câu xin lỗi, rồi rẽ vào phòng vệ sinh nữ bên tay phải.
Vài giây sau, lại có một người khác xông vào hét: "Lạc thiếu, có khi nào chạy từ hầm để xe không?"
Không tìm thấy người, Lạc Phong mặt mày tối sầm đi ra từ bên trong, rồi gật đầu: "Có lý, chúng ta chia nhau ra đi tìm."
Không thể nào là Ngu Hi được.
Ngu Hi thích Tiết Tông đến vậy, vì Tiết Tông mà giữ mình trong sạch còn chưa nói, lại từ chối biết bao người theo đuổi nữa, cô tuyệt đối sẽ không ôm đàn ông khác.
Mấy người Lạc Phong đi rồi, Vinh Hi đột ngột ngẩng đầu nhìn ra ngoài, không thấy Lạc Phong và những người khác cũng không nghe thấy tiếng gì nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô buông Văn Du ra, đối diện với anh, mới phát hiện ra dưới mắt trái của Văn Du có một nốt ruồi rất nhỏ, khá đẹp.
"Vừa rồi cảm ơn anh." Vinh Hi nói.
Văn Du không nói gì, mắt lại chăm chăm nhìn vào môi cô.
Người phụ nữ táo bạo này dường như không nhận ra nhưng trên môi anh vẫn còn lưu lại cảm giác tê dại như bị điện giật khi va chạm lúc nãy.
Đây là cảm giác mà anh chưa từng có bao giờ.
Bị Văn Du nhìn chằm chằm, Vinh Hi khó hiểu cúi đầu nhìn mình: "Trên người tôi có thứ gì sao?"
Văn Du không đáp, ngược lại hỏi: "Vừa rồi cô đang làm gì?"
Đột nhiên ôm một người đàn ông xa lạ.
Ôm hai lần.
Thậm chí còn hôn anh.
Nếu tối nay ở đây không phải là anh mà là người khác thì có khi nào cô cũng cầu cứu như thế này không?
Vinh Hi không biết Văn Du đang nghĩ gì, thấy anh không phải là người quen thì nói: "Vừa rồi xin lỗi anh nhé, những người đó đang tìm tôi, bọn họ lấy tiền của Ngu gia rồi tính kế tôi..."
Văn Du nhíu mày: "Cô là người Ngu gia?"
Nghe anh biết đến Ngu gia mà giọng điệu lại không giống như có quan hệ thân thiết gì nên Vinh Hi nói: "Đúng vậy, vụ án thật giả thiên kim Ngu gia anh có nghe nói không? Tôi chính là giả thiên kim cướp đoạt thân phận người khác, thâm hiểm xảo quyệt ấy."
Văn Du nhớ lại mấy lời đồn mình nghe thấy sau khi tới Lương Thành, nhất thời im lặng.
Độc ác?
Anh chẳng thấy có độc ác gì cả, chỉ là tâm cơ thì quả đúng là anh đã được nếm trải.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô đã đoạt nụ hôn đầu của anh.
Thậm chí bản thân cô có thể còn chẳng hề hay biết!
Ánh mắt của anh lại không tự chủ mà rơi xuống đôi môi của Vinh Hi.
Cảm giác mềm mại lại dâng lên từ trong đáy lòng.
Lúc này, Vinh Hi bất ngờ nở nụ cười với anh.
Trong lòng Văn Du nghĩ, chẳng phải lại bắt đầu tính kế anh rồi sao!
Quả nhiên, chỉ nghe Vinh Hi nói: "Có câu nói rằng, giúp người thì giúp đến cùng, anh bị tôi làm phiền đến hai lần rồi, hay là làm ơn đưa tôi về khách sạn?"
Cô lại cúi đầu, lộ ra biểu cảm yếu đuối bất lực, giọng nói nhỏ nhẹ: "Bọn họ muốn vu khống sự trong sạch của tôi trong tiệc sinh nhật, tôi hiện giờ gấp phải đến khách sạn, trễ nữa thì không kịp mất."
Nhìn đôi mắt tinh ranh của Vinh Hi lộ ra vẻ hưng phấn và diễn xuất gần như chẳng có dấu vết, Văn Du nhướng mày, cũng nảy sinh hứng thú muốn chơi đùa cùng cô.
Anh nói: "Vậy thì cô định cảm ơn tôi thế nào?"
Cô đã cưỡng ép ôm anh hai lần, còn ngoài ý muốn đoạt đi nụ hôn đầu của anh, nhiều thứ thế này, anh cũng muốn xem thử người phụ nữ này sẽ đền bù thế nào đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.