Sau Khi Xuyên Vào Truyện Nam Tần, Chiếm Đoạt Thái Tử Mất Trí Nhớ
Chương 10:
Như Kiều Vân
02/10/2024
Cuối cùng Tô Ly cũng đạt được mục tiêu, cõi lòng căng thẳng đã được thả lỏng, sau khi thả lỏng nàng lập tức cảm thấy mệt mỏi không thôi. Hơn nữa xe ngựa của Hàn Tương Quân vừa rộng rãi vừa thoải mái, trên sàn còn trải lông dày cộm, nàng buồn ngủ tựa vào gối mềm mại, trong chốc lát mí mắt đã rũ xuống ngủ thiếp đi.
Hàn Tương Quân nhìn nữ nhân ngủ không có chút hình tượng nào, híp mắt quan sát một hồi rồi lại tiếp tục xem bản đồ.
"Điện hạ?" Là Lan Anh ở bên ngoài.
"Chuyện gì?"
"Tô cô nương... Có cần phải mời đến xe ngựa phía sau không ạ? Nô tỳ đã thu dọn xong rồi ạ."
Hàn Tương Quân nhìn nữ nhân ngủ bất tỉnh nhân sự, thậm chí còn ngáy khò khò, nói: "Không cần, ngươi đi nấu một chút cháo nóng mang qua đây."
"Điện hạ đói bụng ạ?" Lan Anh hỏi, rõ ràng sáng sớm vừa mới ăn rồi, sau đó nàng ta nghĩ đến rất có thể là làm cho người trên xe kia ăn thì trong lòng không rõ cảm giác như thế nào.
Hiển nhiên Hàn Tương Quân không thích người nhiều chuyện như vậy: "Sai ngươi làm thì làm đi, hỏi nhiều làm gì?"
Giọng điệu của hắn hơi gay gắt, lòng Lan Anh khẽ động, lập tức nói: "Nô tỳ biết sai, nô tỳ sẽ đi ngay bây giờ đây ạ."
Nàng ta nhanh chóng che lại cảm xúc nơi đáy mắt, từ trước tới nay điện hạ luôn hòa nhã khách khí với nàng ta, sẽ không bao giờ nói chuyện với nàng ta bằng giọng điệu bực dọc như vậy, bây giờ lại vì một nữ nhân, hơn nữa còn là loại kỹ nữ không ra gì thì...
Cũng trách bản thân nhất thời bị cảm xúc ghen ghét tức giận che mắt, vậy mà lại lắm mồm bắt đầu quản chuyện của điện hạ. Nàng ta thầm lắc đầu, đè xuống cảm xúc không vui trong lòng này.
"Sao Lan Anh tỷ tỷ lại tới đây?" Lan Chỉ đang pha trà.
"Điện hạ muốn làm một ít cháo nóng, để nước trà sang bên cạnh, nấu cháo trước đi!"
Các nàng đang đi trên đường, xe ngựa cuối cùng dùng để làm việc và nấu ăn, trên xe có một lò than lửa, thỉnh thoảng lại hâm nóng ít bánh ngọt và trà cho Hàn Tương Quân.
Lan Anh ngồi lên trên, múc một ít gạo trắng từ trong túi vải ra cho vào nồi, Lan Chỉ nhanh chóng nhận lấy: "Chuyện này cần gì tỷ tỷ phải làm chứ? Để ta."
Chuyến này ra ngoài chỉ mang theo ba nha hoàn, đi đường bất tiện, có lúc bận rộn sẽ không chú ý nhiều như vậy, rất nhiều chuyện đều cần nàng ta phải tự mình làm.
Thấy Lan Chỉ lấy đi, nàng ta cũng không nói gì mà ngồi xuống bên cạnh sưởi ấm.
"Tỷ tỷ, sao sau khi nữ nhân kia đến, lại mặt dày ngồi ỳ trong xe ngựa của điện hạ vậy? Điện hạ nói thế nào?"
Lan Anh nhấc mí mắt nhìn nàng ta một cái: "Làm sao, chuyện của điện hạ còn cần ngươi phải đồng ý à?"
"Không phải không phải không phải, ta không có ý này, chỉ là..."
Lúc đầu dọc đường đi đều là Lan Anh ngồi trong xe ngựa hầu hạ điện hạ, bây giờ nữ nhân họ Tô kia tới lại làm tu hú chiếm tổ chim khách, Lan Chỉ thực sự rất tức giận.
"Mặc kệ ngươi có ý gì, nhớ kỹ, chuyện của điện hạ đừng có lắm lời."
"Dạ." Lan Chỉ vâng dạ ngậm miệng không nói nữa.
...
Tô Ly ngủ một lát thì tỉnh lại, là bị người ta véo tỉnh. Lúc nàng đang ngủ say thì bị người ta nhéo mũi quấy rầy giấc mộng, nàng khó chịu lập tức vung tay lên đánh.
Chỉ nghe một tiếng "Bốp" giòn giã.
Trong xe tĩnh lặng...
Nàng linh cảm có chuyện không ổn, vội vàng mở mắt ra, lập tức nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Hàn Tương Quân, Lan Anh quỳ bên cạnh chết đứng người. Nàng cũng hiểu ra rồi, nghĩ tới cái đánh vừa rồi của mình đã đánh lên người "ông cố nội" này rồi.
Nàng lập tức nịnh nọt đứng lên: "Điện hạ bị thương ở đâu rồi? Để Ly Nhi thổi cho ngài."
Nam nhân thong thả chỉ chỉ vào mông của mình.
"..."
"Điện hạ, Ly Nhi không cố ý, vừa rồi Ly Nhi nằm mơ thấy đang được ăn đồ ăn ngon, kết quả có kẻ xấu che mũi Ly Nhi không cho Ly Nhi ăn nên mới..."
Hàn Tương Quân liếc mắt nhìn nàng: "Trong mộng ngươi ăn bằng mũi à?"
"Không phải, là kiểu mũi ngửi được mùi vị gì đó ấy."
Nàng chớp mắt, quả nhiên thấy Lan Anh bưng một chén cháo trên tay, mùi thơm nức mũi. Trong lòng mừng rỡ, nhanh chóng nhận lấy: "Cho ta sao? Cảm ơn! Cảm ơn!"
Kết quả nam nhân bên cạnh lại thản nhiên nói: "Thị thiện*."
*Thị thiện: Hầu cơm.
Tay cầm bát của nàng khựng lại, sau đó giơ bát miễn cưỡng mỉm cười trước mặt Hàn đại gia.
Còn múc một muỗng thổi thổi.
"Được nha, để Ly Nhi hầu hạ điện hạ."
Khóe miệng nam nhân lặng lẽ nhếch lên một cái, yên tâm thoải mái ăn cháo nàng đút.
Hai người giao lưu với nhau như chốn không người, Lan Anh cúi đầu cung kính quỳ bên cạnh, hai tay trong ống tay áo nắm chặt thành nắm đấm.
Một lúc sau, nàng ta nghe thấy Hàn Tương Quân kêu mình lui ra ngoài, lập tức cung kính hành lễ xuống xe ngựa.
Nàng ta nhìn rõ ràng vẻ mặt vừa rồi của điện hạ sau khi bị nữ nhân kia đánh một cái, rõ ràng là đã nổi giận, nhưng cùng lắm chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại như thường, thậm chí... Thậm chí còn rất hứng thú trêu đùa nữ nhân kia.
Nàng ta đi theo điện hạ nhiều năm như vậy rồi, nhưng chưa từng có ai dám làm càn trước mặt điện hạ như vậy, cũng chưa từng thấy điện hạ có chút biểu hiện dịu dàng với nữ nhân nào. Không ngờ...
Một kỹ nữ mà thôi, có tài đức gì chứ?
...
Trong xe.
Sau khi Tô Ly đút cho Hàn Tương Quân vài hớp cháo, cũng nhận ra được là hắn đang trêu chọc mình, trong lòng khinh bỉ nhưng lại không thể không tiếp tục diễn cùng hắn.
"Điện hạ, tay Ly Nhi tê hết cả rồi, ngài có ăn hay không đây?" Một tay nàng bưng bát cháo, một tay giơ cao chiếc thìa.
Mà Hàn đại gia đang cầm quyển sách, mí mắt không thèm nhấc một cái, chỉ "ừm" một tiếng.
"Ừm" là có ý gì chứ? Tô Ly thầm mắng cẩu nam nhân đúng đúng là biết hành người.
Nàng lại run run rẩy rẩy cầm nó một lát, ánh mắt nhìn chằm chằm cháo thịt trong bát, tham lam nuốt nước bọt một cái.
Suốt dọc đường đi nàng mới ăn hai cái bánh bao lạnh, ngay cả nước cũng không có, khi khát chỉ ăn vài miếng tuyết. Vất vãi mãi đến giờ nhìn thấy bát cháo thịt thơn mắt, quả thực là đã sắp không thể chịu nổi nữa rồi.
"Ực" một tiếng, nàng nuốt nước miếng mạnh một cái.
Nam nhân nhìn qua: "Muốn ăn sao?"
Tô Ly thẳng thắn gật đầu.
Một khắc sau, chỉ nghe thấy nam nhân khẽ cười một tiếng, sau đó dùng cuốn sách gõ đầu nàng một cái, rủ "lòng từ bi" nói: "Muốn ăn thì ăn đi, ăn xong rồi nhớ thổi giúp cô một chút, cô vẫn còn đau đấy."
"..." Có cần phải ghi thù như vậy không chứ?
...
Tô Ly ăn cháo xong, ấm lòng ấm dạ, cả thể xác lẫn tinh thần đều khoan khoái dễ chịu, vì thế lại chìm vào giấc ngủ.
Nhưng không ngờ, đến đêm người lại nóng lên.
Nàng đang ngủ thì rên rỉ khóc thút thít, Hàn Tương Quân bị nàng đánh thức, quay người lại nhìn nàng, thấy nàng cong người chân mày nhíu chặt.
"Ngươi làm sao vậy?" Hắn hỏi.
Tô Ly chìm trong mơ màng, không nghe thấy hắn nói chuyện, chỉ ôm thật chặt cánh tay mình, run lên vì lạnh.
Nam nhân đưa tay lên sờ trán nàng, thấy nóng đến kinh người thì lập tức vội vàng mời thái y tới.
Lần này ra ngoài hắn mang theo hai thái y, vì thế thái y tới rất nhanh, sau khi kiểm tra sơ bộ thì cung kính nói: "Điện hạ, Tô cô nương có triệu chứng cảm lạnh phát sốt, chỉ cần dùng thuốc đắp chăn cho toát mồ hôi là được rồi. Hạ quân sẽ kêu người đi nấu thuốc."
Lan Chỉ bị gọi ra khỏi giường nấu thuốc, biết nữ nhân kia sinh bệnh thì trong lòng thầm trách móc, nhưng lại không dám không nghe theo.
Nhưng sắc thuốc vốn là cả một quá trình khá dài, hơn nữa Lan Chỉ còn cố ý kéo dài, vì thế Tô Ly gần như chờ cả đêm, mãi đến khi trời sáng mới được uống thuốc.
Lúc này cả người nàng đã nóng đến mức mơ mơ màng màng, thậm chí còn không ngừng mơ hồ nói "Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà".
Thái y nói sau khi uống thuốc và đắp chăn toát mồ hôi thì sẽ khỏi bệnh mau thôi, nếu không cứ để tiếp tục sốt như vậy thì sẽ cháy hỏng đầu.
Lan Anh đề nghị để Tô Ly ra xe ngựa phía sau, đắp thêm mấy cái chăn nữa cho nàng, tránh để nàng lây bệnh cho Hàn Tương Quân.
Hàn Tương Quân không nói gì, cả đêm hắn cũng nửa tỉnh nửa mơ, bị quấy rầy. Lúc này cũng thấy hơi mệt mỏi, sau khi ăn điểm tâm xong thì vẫy tay cho Lan Anh lui xuống, hắn suy nghĩ một chút rồi thẳng tay kéo nữ nhân đang hôn mê bất tỉnh vào lòng, ôm nàng ngủ tiếp.
Toàn thân Tô Ly nóng lên, nhưng lại cảm thấy rất lạnh, đột nhiên nàng phát hiện có nguồn nhiệt nằm bên cạnh thì lập tức ôm chặt lấy. Nàng chẹp miệng hai cái rồi lại ngủ thiếp đi.
Hai người cứ như vậy ngủ một giấc, mãi cho đến buổi tối tới khách điếm thành Ngô Châu, Tô Ly người đầy mồ hôi nóng tỉnh lại.
"Đây là đâu?" Nàng hỏi.
"Thành Ngô Châu, đêm nay nghỉ tạm ở đây một đêm."
Nghe nói đã đến Châu thành thì tâm trạng lập tức hứng khởi lên.
"Điện hạ... Ly Nhi có thể mua vài món đồ ở đây không?"
Cơm sốt của nàng đã thuyên giảm, nhưng giọng nói lại rất khàn, tựa như một lão thái giám, nên khi cư xử điệu đà trông rất quỷ dị, bị nam nhân ghét bỏ không thôi.
"Ngươi muốn mua gì? Cô sai ngươi đi mua cho ngươi."
Như vậy sao được? Cơ hội chạy trốn tốt như vậy đương nhiên không thể bỏ lỡ, hơn nữa còn có thể nhân lúc này lừa thêm một ít tiền, dù sao thì mua đồ cũng phải có tiền mà đúng không?
Vì thế nàng giả bộ xấu hổ nói: "Là mua chút đồ dùng của nữ nhân ấy, không tiện để cho ngài biết."
Nàng cố ý che ngực, Hàn Tương Quân liếc nhìn hiểu ý, hắn nhếch miệng cười thấp giọng nói bên tai nàng: "Được, vậy mua thêm chút, trở về mặc cho cô nhìn."
Được cho phép Tô Ly vui mừng khôn xiết, vừa xuống xe ngựa đã bắt đầu suy nghĩ kế hoạch chạy trốn.
Hàn Tương Quân nhìn nữ nhân ngủ không có chút hình tượng nào, híp mắt quan sát một hồi rồi lại tiếp tục xem bản đồ.
"Điện hạ?" Là Lan Anh ở bên ngoài.
"Chuyện gì?"
"Tô cô nương... Có cần phải mời đến xe ngựa phía sau không ạ? Nô tỳ đã thu dọn xong rồi ạ."
Hàn Tương Quân nhìn nữ nhân ngủ bất tỉnh nhân sự, thậm chí còn ngáy khò khò, nói: "Không cần, ngươi đi nấu một chút cháo nóng mang qua đây."
"Điện hạ đói bụng ạ?" Lan Anh hỏi, rõ ràng sáng sớm vừa mới ăn rồi, sau đó nàng ta nghĩ đến rất có thể là làm cho người trên xe kia ăn thì trong lòng không rõ cảm giác như thế nào.
Hiển nhiên Hàn Tương Quân không thích người nhiều chuyện như vậy: "Sai ngươi làm thì làm đi, hỏi nhiều làm gì?"
Giọng điệu của hắn hơi gay gắt, lòng Lan Anh khẽ động, lập tức nói: "Nô tỳ biết sai, nô tỳ sẽ đi ngay bây giờ đây ạ."
Nàng ta nhanh chóng che lại cảm xúc nơi đáy mắt, từ trước tới nay điện hạ luôn hòa nhã khách khí với nàng ta, sẽ không bao giờ nói chuyện với nàng ta bằng giọng điệu bực dọc như vậy, bây giờ lại vì một nữ nhân, hơn nữa còn là loại kỹ nữ không ra gì thì...
Cũng trách bản thân nhất thời bị cảm xúc ghen ghét tức giận che mắt, vậy mà lại lắm mồm bắt đầu quản chuyện của điện hạ. Nàng ta thầm lắc đầu, đè xuống cảm xúc không vui trong lòng này.
"Sao Lan Anh tỷ tỷ lại tới đây?" Lan Chỉ đang pha trà.
"Điện hạ muốn làm một ít cháo nóng, để nước trà sang bên cạnh, nấu cháo trước đi!"
Các nàng đang đi trên đường, xe ngựa cuối cùng dùng để làm việc và nấu ăn, trên xe có một lò than lửa, thỉnh thoảng lại hâm nóng ít bánh ngọt và trà cho Hàn Tương Quân.
Lan Anh ngồi lên trên, múc một ít gạo trắng từ trong túi vải ra cho vào nồi, Lan Chỉ nhanh chóng nhận lấy: "Chuyện này cần gì tỷ tỷ phải làm chứ? Để ta."
Chuyến này ra ngoài chỉ mang theo ba nha hoàn, đi đường bất tiện, có lúc bận rộn sẽ không chú ý nhiều như vậy, rất nhiều chuyện đều cần nàng ta phải tự mình làm.
Thấy Lan Chỉ lấy đi, nàng ta cũng không nói gì mà ngồi xuống bên cạnh sưởi ấm.
"Tỷ tỷ, sao sau khi nữ nhân kia đến, lại mặt dày ngồi ỳ trong xe ngựa của điện hạ vậy? Điện hạ nói thế nào?"
Lan Anh nhấc mí mắt nhìn nàng ta một cái: "Làm sao, chuyện của điện hạ còn cần ngươi phải đồng ý à?"
"Không phải không phải không phải, ta không có ý này, chỉ là..."
Lúc đầu dọc đường đi đều là Lan Anh ngồi trong xe ngựa hầu hạ điện hạ, bây giờ nữ nhân họ Tô kia tới lại làm tu hú chiếm tổ chim khách, Lan Chỉ thực sự rất tức giận.
"Mặc kệ ngươi có ý gì, nhớ kỹ, chuyện của điện hạ đừng có lắm lời."
"Dạ." Lan Chỉ vâng dạ ngậm miệng không nói nữa.
...
Tô Ly ngủ một lát thì tỉnh lại, là bị người ta véo tỉnh. Lúc nàng đang ngủ say thì bị người ta nhéo mũi quấy rầy giấc mộng, nàng khó chịu lập tức vung tay lên đánh.
Chỉ nghe một tiếng "Bốp" giòn giã.
Trong xe tĩnh lặng...
Nàng linh cảm có chuyện không ổn, vội vàng mở mắt ra, lập tức nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Hàn Tương Quân, Lan Anh quỳ bên cạnh chết đứng người. Nàng cũng hiểu ra rồi, nghĩ tới cái đánh vừa rồi của mình đã đánh lên người "ông cố nội" này rồi.
Nàng lập tức nịnh nọt đứng lên: "Điện hạ bị thương ở đâu rồi? Để Ly Nhi thổi cho ngài."
Nam nhân thong thả chỉ chỉ vào mông của mình.
"..."
"Điện hạ, Ly Nhi không cố ý, vừa rồi Ly Nhi nằm mơ thấy đang được ăn đồ ăn ngon, kết quả có kẻ xấu che mũi Ly Nhi không cho Ly Nhi ăn nên mới..."
Hàn Tương Quân liếc mắt nhìn nàng: "Trong mộng ngươi ăn bằng mũi à?"
"Không phải, là kiểu mũi ngửi được mùi vị gì đó ấy."
Nàng chớp mắt, quả nhiên thấy Lan Anh bưng một chén cháo trên tay, mùi thơm nức mũi. Trong lòng mừng rỡ, nhanh chóng nhận lấy: "Cho ta sao? Cảm ơn! Cảm ơn!"
Kết quả nam nhân bên cạnh lại thản nhiên nói: "Thị thiện*."
*Thị thiện: Hầu cơm.
Tay cầm bát của nàng khựng lại, sau đó giơ bát miễn cưỡng mỉm cười trước mặt Hàn đại gia.
Còn múc một muỗng thổi thổi.
"Được nha, để Ly Nhi hầu hạ điện hạ."
Khóe miệng nam nhân lặng lẽ nhếch lên một cái, yên tâm thoải mái ăn cháo nàng đút.
Hai người giao lưu với nhau như chốn không người, Lan Anh cúi đầu cung kính quỳ bên cạnh, hai tay trong ống tay áo nắm chặt thành nắm đấm.
Một lúc sau, nàng ta nghe thấy Hàn Tương Quân kêu mình lui ra ngoài, lập tức cung kính hành lễ xuống xe ngựa.
Nàng ta nhìn rõ ràng vẻ mặt vừa rồi của điện hạ sau khi bị nữ nhân kia đánh một cái, rõ ràng là đã nổi giận, nhưng cùng lắm chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại như thường, thậm chí... Thậm chí còn rất hứng thú trêu đùa nữ nhân kia.
Nàng ta đi theo điện hạ nhiều năm như vậy rồi, nhưng chưa từng có ai dám làm càn trước mặt điện hạ như vậy, cũng chưa từng thấy điện hạ có chút biểu hiện dịu dàng với nữ nhân nào. Không ngờ...
Một kỹ nữ mà thôi, có tài đức gì chứ?
...
Trong xe.
Sau khi Tô Ly đút cho Hàn Tương Quân vài hớp cháo, cũng nhận ra được là hắn đang trêu chọc mình, trong lòng khinh bỉ nhưng lại không thể không tiếp tục diễn cùng hắn.
"Điện hạ, tay Ly Nhi tê hết cả rồi, ngài có ăn hay không đây?" Một tay nàng bưng bát cháo, một tay giơ cao chiếc thìa.
Mà Hàn đại gia đang cầm quyển sách, mí mắt không thèm nhấc một cái, chỉ "ừm" một tiếng.
"Ừm" là có ý gì chứ? Tô Ly thầm mắng cẩu nam nhân đúng đúng là biết hành người.
Nàng lại run run rẩy rẩy cầm nó một lát, ánh mắt nhìn chằm chằm cháo thịt trong bát, tham lam nuốt nước bọt một cái.
Suốt dọc đường đi nàng mới ăn hai cái bánh bao lạnh, ngay cả nước cũng không có, khi khát chỉ ăn vài miếng tuyết. Vất vãi mãi đến giờ nhìn thấy bát cháo thịt thơn mắt, quả thực là đã sắp không thể chịu nổi nữa rồi.
"Ực" một tiếng, nàng nuốt nước miếng mạnh một cái.
Nam nhân nhìn qua: "Muốn ăn sao?"
Tô Ly thẳng thắn gật đầu.
Một khắc sau, chỉ nghe thấy nam nhân khẽ cười một tiếng, sau đó dùng cuốn sách gõ đầu nàng một cái, rủ "lòng từ bi" nói: "Muốn ăn thì ăn đi, ăn xong rồi nhớ thổi giúp cô một chút, cô vẫn còn đau đấy."
"..." Có cần phải ghi thù như vậy không chứ?
...
Tô Ly ăn cháo xong, ấm lòng ấm dạ, cả thể xác lẫn tinh thần đều khoan khoái dễ chịu, vì thế lại chìm vào giấc ngủ.
Nhưng không ngờ, đến đêm người lại nóng lên.
Nàng đang ngủ thì rên rỉ khóc thút thít, Hàn Tương Quân bị nàng đánh thức, quay người lại nhìn nàng, thấy nàng cong người chân mày nhíu chặt.
"Ngươi làm sao vậy?" Hắn hỏi.
Tô Ly chìm trong mơ màng, không nghe thấy hắn nói chuyện, chỉ ôm thật chặt cánh tay mình, run lên vì lạnh.
Nam nhân đưa tay lên sờ trán nàng, thấy nóng đến kinh người thì lập tức vội vàng mời thái y tới.
Lần này ra ngoài hắn mang theo hai thái y, vì thế thái y tới rất nhanh, sau khi kiểm tra sơ bộ thì cung kính nói: "Điện hạ, Tô cô nương có triệu chứng cảm lạnh phát sốt, chỉ cần dùng thuốc đắp chăn cho toát mồ hôi là được rồi. Hạ quân sẽ kêu người đi nấu thuốc."
Lan Chỉ bị gọi ra khỏi giường nấu thuốc, biết nữ nhân kia sinh bệnh thì trong lòng thầm trách móc, nhưng lại không dám không nghe theo.
Nhưng sắc thuốc vốn là cả một quá trình khá dài, hơn nữa Lan Chỉ còn cố ý kéo dài, vì thế Tô Ly gần như chờ cả đêm, mãi đến khi trời sáng mới được uống thuốc.
Lúc này cả người nàng đã nóng đến mức mơ mơ màng màng, thậm chí còn không ngừng mơ hồ nói "Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà".
Thái y nói sau khi uống thuốc và đắp chăn toát mồ hôi thì sẽ khỏi bệnh mau thôi, nếu không cứ để tiếp tục sốt như vậy thì sẽ cháy hỏng đầu.
Lan Anh đề nghị để Tô Ly ra xe ngựa phía sau, đắp thêm mấy cái chăn nữa cho nàng, tránh để nàng lây bệnh cho Hàn Tương Quân.
Hàn Tương Quân không nói gì, cả đêm hắn cũng nửa tỉnh nửa mơ, bị quấy rầy. Lúc này cũng thấy hơi mệt mỏi, sau khi ăn điểm tâm xong thì vẫy tay cho Lan Anh lui xuống, hắn suy nghĩ một chút rồi thẳng tay kéo nữ nhân đang hôn mê bất tỉnh vào lòng, ôm nàng ngủ tiếp.
Toàn thân Tô Ly nóng lên, nhưng lại cảm thấy rất lạnh, đột nhiên nàng phát hiện có nguồn nhiệt nằm bên cạnh thì lập tức ôm chặt lấy. Nàng chẹp miệng hai cái rồi lại ngủ thiếp đi.
Hai người cứ như vậy ngủ một giấc, mãi cho đến buổi tối tới khách điếm thành Ngô Châu, Tô Ly người đầy mồ hôi nóng tỉnh lại.
"Đây là đâu?" Nàng hỏi.
"Thành Ngô Châu, đêm nay nghỉ tạm ở đây một đêm."
Nghe nói đã đến Châu thành thì tâm trạng lập tức hứng khởi lên.
"Điện hạ... Ly Nhi có thể mua vài món đồ ở đây không?"
Cơm sốt của nàng đã thuyên giảm, nhưng giọng nói lại rất khàn, tựa như một lão thái giám, nên khi cư xử điệu đà trông rất quỷ dị, bị nam nhân ghét bỏ không thôi.
"Ngươi muốn mua gì? Cô sai ngươi đi mua cho ngươi."
Như vậy sao được? Cơ hội chạy trốn tốt như vậy đương nhiên không thể bỏ lỡ, hơn nữa còn có thể nhân lúc này lừa thêm một ít tiền, dù sao thì mua đồ cũng phải có tiền mà đúng không?
Vì thế nàng giả bộ xấu hổ nói: "Là mua chút đồ dùng của nữ nhân ấy, không tiện để cho ngài biết."
Nàng cố ý che ngực, Hàn Tương Quân liếc nhìn hiểu ý, hắn nhếch miệng cười thấp giọng nói bên tai nàng: "Được, vậy mua thêm chút, trở về mặc cho cô nhìn."
Được cho phép Tô Ly vui mừng khôn xiết, vừa xuống xe ngựa đã bắt đầu suy nghĩ kế hoạch chạy trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.