Sau Khi Xuyên Vào Truyện Nam Tần, Chiếm Đoạt Thái Tử Mất Trí Nhớ
Chương 25:
Như Kiều Vân
02/10/2024
Tô Ly lo lắng cả quãng đường, rất sợ những thị vệ kia đuổi tới bắt nàng trở về, nhưng đợi bọn họ đi được một lúc lâu, cả quãng đường thi thoảng cũng gặp được một vài người đi đường nhưng đều không phải thị vệ, Tô Ly dần dần yên tâm lại. Nhất là khi nhìn thấy thành trấn ở trước mặt, nàng giống như nhìn thấy tự do đang vẫy tay với nàng, sự u ám trong lòng cũng chợt bay sạch, nàng lập tức vui vẻ lên.
Nàng không ngờ lần này chạy trốn sẽ thuận lợi như vậy, thuận lợi đến mức bản thân nàng cũng cảm thấy khó tin.
Sau khi đi vào thành, Vương tẩu tử hỏi nàng: “Cô nương muốn đi đâu chơi? Chúng ta đưa ngươi đi.”
Trên đường đi, Tô Ly cũng coi như quen thuộc với người nhà của đứa bé trai, đứa bé tên là Vương Hưng Thời. Lúc thằng bé ra đời bởi vì trong lòng luôn muốn sau này con trai trở thành người có học, cho nên phụ thân thằng bé mời lão tú tài trong trấn đặt tên mà không lấy những cái tên quê mùa như Cẩu Đản, Thiết Đản giống những đứa trẻ trong thôn.
Tô Ly không quen thuộc nơi này, nghe Vương tẩu tử hỏi như vậy thì tùy tiện đáp lại: “Nơi náo nhiệt nhất trong trấn là ở đâu?”
Vương tẩu tử cười: "Ở nông thôn chúng ta nào có cái gì náo nhiệt chứ? Chỗ cổng thành vừa nãy chính là nơi náo nhiệt nhất. Bây giờ đã là giờ ngọ rồi, nếu như cô nương không chê thì tới nhà ra nghỉ chân ăn chút cơm nóng trước được không?"
Tô Ly kinh hồn bạt vía suốt cả dọc đường đi, nên chỉ mới ăn hai cái bánh bao nguội vào lúc rạng sáng, đến giờ quả thực là đói đến mức bụng dán vào lưng rồi. Nàng nhanh chóng gật đầu nói được, cầu còn không được ấy chứ, bây giờ nơi xa lạ này chỗ nào cũng đều là người lạ, nàng cũng không biết đi đâu, có một nơi nghỉ chân trước cũng tốt.
Thế là xe bò đi dọc theo con phố trên trấn, quanh co khúc khuỷu, cuối cùng rẽ vào trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ, nhà bên này cũng cực kỳ ẩm thấp, cũ kỹ, đường đi cũng nhỏ hẹp, cố lắm thì xe bò mới có thể đi qua.
Vừa đi, Vương Hưng Thời vừa thao thao bất tuyệt giới thiệu nhà mới của thằng bé cho nàng, trên mặt là biểu cảm phấn khởi.
Cuối cùng, các nàng dừng lại trước một cửa trạch viện, hai cánh cửa gỗ thấp có chút cũ nát, nhưng rất dễ dàng nhận thấy nó vừa được sơn lại bằng dầu trẩu, bên trên là một mảnh sáng bóng. Đi vào cửa, đập vào mắt chính là một khoảng sân trước to bằng lòng bàn tay, bên dưới hai bên tường thấp phía đông và phía tây có một vườn hoa, căn nhà ở hướng nam nhìn về phía bắc, phía nam là ba gian nhà ngói vuông vắn, chỗ dựa tường phía tây có một con đường lát gạch nhỏ hẹp thông tới hậu viện. Nơi gọi là hậu viện thật ra cũng chỉ có một nhà xí và một cái chuồng có hàng rào chắn bằng tre vây lại, lúc này bên trong vẫn chưa có con vật nào.
Mặc dù viện tử đơn sơ nhưng được quét dọn rất sạch sẽ, đến cả tuyết đọng trên mặt đất cũng đều bị xúc hết và chất thành đống ở trong chuồng ở hậu viện.
Nghe Vương Hưng Thời nói thì căn nhà này là phụ thân thằng bé bán ba con trâu mới mua lại được, còn tốn rất nhiều tiền tích góp. Người trong thôn có thể mua được nhà trên trấn chắc hẳn cũng không dễ dàng, Tô Ly khen phụ thân thằng bé rất có bản lĩnh, khiến cho thằng bé xấu hổ không thôi.
Vào gian nhà chính, bên trong rất ngăn lắp, trước bàn thờ là một chiếc bàn vuông, xung quanh bày mấy băng ghế, trừ những thứ này ra thì không còn bất cứ đồ dùng nào trong nhà, Tô Ly ngồi xuống băng ghế.
"Tỷ tỷ, tỷ đợi chút, ta đi bê trà nóng cho tỷ."
Tô Ly nói “được”, nhìn thằng bé vui vẻ chạy ra khỏi gian nhà chính, trong lòng thầm nghĩ, cuộc sống vô ưu vô lo này thật sự rất tốt.
Cũng không biết lúc này Hàn Tương Quân phát hiện không thấy nàng đâu, có phái người đuổi theo bắt nàng không nữa? Chắc chắn cũng phái rồi đi, giống như lần trước lúc chạy trốn ở sơn trang không phải cũng đuổi theo sao, chỉ có điều lần này bản thân nàng may mắn, lại thật sự thành công rồi, lúc này nhớ lại vẫn đang cảm thấy giống như nằm mơ vậy.
Nếu vậy việc tiếp theo nàng phải làm chính là trốn thật kỹ, không thể bị hắn phát hiện.
Nhưng trốn đi đâu được chứ?
Lần này có thể chạy lên trên trấn vì may mà nhờ cậy được phụ thân của Vương Hưng Thời lái xe bò, nếu như đi những nơi khác thì không thể tránh được việc vẫn phải nhờ người ta giúp đỡ lần nữa.
Nàng đang suy nghĩ, Vương Hưng Thời đi vào, trên tay bê một bát trà nóng lớn: “Tỷ tỷ, mẫu thân nói rồi, nhà chúng ta không có trà ngon, đây là lá trà dại mà lúc trước hái được trên núi, tỷ tỷ uống tạm trước nha.”
"Không cần khách khí." Tô Ly bê bát lên uống một ngụm, dạ dày lập tức ấm lên nói: "Trà này uống rất ngon, thanh thanh ngọt ngọt."
Vương Hưng Thời nhìn nàng uống xong, cầm bát không lên lại chạy vào trong phòng bếp, một lúc sau lại bê bát đũa đi vào, Vương tẩu tử bê đồ ăn đi đằng sau, nàng ấy hướng ra ngoài cửa gọi một tiếng, trượng phu của nàng ấy đặt cây cuốc xuống rồi cũng đi vào.
“Chúng ta cũng vừa mới tới, lúc này cũng không có món gì ngon để chiêu đãi, cô nương đừng chê.” Vương đại ca nói như vậy.
Tô Ly vội vàng khoát tay: "Thế nãy cũng đã rất tốt rồi, trời mùa đông có thể ăn được món ăn nóng hổi đã là chuyện hạnh phúc nhất rồi."
Đôi phu thê thấy Tô Ly không hề có dáng vẻ kiểu cách của quý nhân thì cũng cảm thấy không cần câu nệ như vậy nữa, từng người xới cơm bắt đầu ăn.
Tô Ly vừa ăn, vừa nói: "Huyện thành cách xa chỗ này không?"
"Cô nương muốn đi tới huyện thành sao?"
"Muốn đi, ta thấy trên trấn này không có gì chơi."
"Vậy chỉ e là không dễ đi, mấy ngày này tuyết càng ngày càng lớn, rất nhiều con đường đều không đi được, hơn nữa huyện thành cách nơi này ít nhất hai ngày đi đường, cô nương vẫn là đừng nên đi tới đó chơi." Vương đại ca nói.
"Thế à." Tô Ly suy nghĩ một chút, đúng thật là nàng vẫn chưa nghĩ tới chuyện đường sá không dễ đi.
Cũng đúng, lúc này phía bắc đang đánh trận, có vài nơi vẫn còn lưu dân, thế đạo đang loạn cả lên, hơn nữa lên đường vào ngày tuyết rơi quả thực vừa mệt vừa lạnh, nếu như ngồi xe ngựa của Hàn Tương Quân thì còn tốt, nhưng nếu như ngồi xe bò giống như hôm nay, gió lạnh vù vù thổi vào trong cổ nàng, quả thực là lạnh đến mức nàng phát run.
Nếu không thì mình ở lại trấn này nghỉ ngơi tạm mấy hôm đã?
Ôi chao, tại sao nàng lại không nghĩ tới chứ? Cái gọi là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Chắc chắn Hàn Tương Quân cũng không ngờ tới thật ra nàng đang ở trên trấn đâu nhỉ? Tạm thời nàng ở đây một khoảng thời gian đã, đợi sau này thời tiết ấm lên, chiến tranh cũng lắng xuống rồi nàng lại đi tới Giang Nam tìm một nơi ổn định lâu dài.
Ừm, cứ quyết định như vậy đi!
Quyết định xong, tảng đá trong lòng Tô Ly rơi xuống, tạm thời thả lỏng ra. Nàng ăn cơm xong, từ biệt với cả nhà Vương Hưng Thời, bản thân cũng đi dọc đường vừa đi vừa hỏi khách điếm.
Có vẻ như cái trấn này chẳng có mấy gia đình, cả trấn cũng chỉ có một khách điếm, nếu là như vậy Tô Ly không thể ở được, mục tiêu quá rõ ràng, nếu như Hàn Tương Quân phái người tới tìm, chỉ chốc lát là có thể tìm thấy nàng.
Thế là nàng muốn dùng chút tiền để thuê một chỗ ở, nhà của Vương Hưng Thời chắc chắn không thể tới nữa, nhỡ đâu Hàn Tương Quân tìm hiểu ngọn nguồn tìm tới đó cũng không ổn.
Nàng tùy tiện đi qua mấy con phố rồi dừng lại ở trước cửa một tiệm gạo, trước quầy có một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi mặc áo khoác lớn màu đen, đeo khăn vấn đầu, đang gảy bàn tính vang lách cách.
Tô Ly đi vào hỏi: "Đại bá xin chào, ta muốn thuê một trạch viện, ngài có biết gần đây có chỗ nào không?"
Giọng nàng trong và nhẹ nhàng, người kia ngẩng đầu lên thì thấy một tiểu cô nương mười mấy tuổi, rất nhiệt tình khách sáo: "Cô nương hỏi ta là hỏi đúng người rồi, bọn ta cũng không có người môi giới, nếu như muốn thuê trạch viên, bình thường đều là hỏi người quen. Chỗ giao lộ trên con phố này của bọn ta, nhìn thấy không?" Ông ta chỉ về một hướng: “Từ chỗ đó đi tới nhà thứ hai bên tay trái, nhà hắn họ Trương, cả nhà ở trên huyện thành rồi, đầu năm đã cho một tiên sinh dạy học thuê rồi, sau đó vị tiên sinh dạy học kia đi rồi, lúc này vẫn chưa có người ở đâu.”
Tô Ly mừng rỡ, lại hỏi: "Vậy cả nhà đều ở huyện thành rồi, ta tìm ai để thuê đây?"
Ông ta cười nói: "Cho nên mới nói ngươi tìm đúng người rồi, thẩm tử Trương gia nhờ ta lo liệu chuyện này rồi. Cô nương là ở một mình sao?"
"Không phải, ta và ca ca, căn nhà có lớn không? Đủ ở không?"
"Sao lại không đủ? Các ngươi chỉ có hai người, cho dù là thêm hai người nữa cũng cũng được, ngươi đợi chút, ta bảo nương tử của ta đưa ngươi đi tới đó xem xem."
Nói xong ông ta đi ra sau cửa tiệm, không bao lâu sau một phụ nhân thân hình ục ịch đi ra, phụ nhân kia đeo tạp dề, hiển nhiên là đang làm việc ở hậu viện, nàng ta vừa đi ra ngoài vừa lau hai tay vào tạp dề, thấy một cô nương xinh xắn đứng ở cửa thì kinh ngạc, không ngờ trên trấn lại còn có tiểu cô nương có nhan sắc đẹp như vậy.
Tô Ly che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt cùng với cái trán, nhưng cho dù là như vậy thì cũng vẫn không che được dung mạo xinh đẹp. Phụ nhân kia nhìn hai lần, dẫn nàng vừa đi vừa nói: “May mà cô nương không ở một mình, với tướng mạo này của ngươi chắc hẳn sẽ dễ thu hút những tên ăn chơi đàn đúm kia.”
Tô Ly cũng lo lắng vấn đề này, cho nên vừa nãy mới nói dối là mình và ca ca ở, ở một hai ngày còn được, nếu như ở lâu chắc chắn sẽ lộ tẩy, cho nên bất kể như thế nào, những ngày này nàng vẫn phải cẩn thận một chút, đợi qua thời gian này, đến lúc đó lại mua thêm mấy tên hạ nhân.
Kế hoạch của Tô Ly rất tốt, sau khi xem qua trạch viện kia nàng cũng rất hài lòng, phòng vẫn còn khá mới, tường cũng được xây rất cao. Đi vào bên trong cũng một cái sân, trong sân trồng mấy cây chuối tây, có bốn gian phòng, căn phòng chính ở giữa còn có một gác xép nhỏ, dưới lầu là gian nhà chính. Phòng bếp ở phía tây, nhà xí ở góc tây nam, cách hiên nhà một khoảng, đồ đạc trong nhà cũng đầy đủ, Tô Ly rất hài lòng.
Nàng quyết định đưa tiền thuê chỗ ở này ngay tại chỗ.
Sau khi có chỗ đặt chân, nàng ra ngoài mua mấy cái bánh bao và màn thầu trên sạp bánh bao ở đầu hẻm, sau đó bắt đầu trốn trong nhà không ra ngoài.
Cứ yên tĩnh như vậy trốn hai ngày, ngày thứ ba nàng cải trang ra ngoài, lại đi tới tiệm gạo kia tìm chưởng quầy nghe ngóng tin tức, hỏi bóng hỏi gió xem gần đây trong trấn có người lạ mặt nào tới tìm người khắp nơi không.
Chưởng quầy nói không có, hai ngày nay trên trấn rất yên bình, trấn chỉ to như thế này, nếu như có chuyện gì thì chỉ trong chốc lát đã có thể truyền từ cửa thành đông tới cửa thành tây rồi, không có chuyện gì ông ta không biết.
Tô Ly nghe xong thì yên tâm, sau khi rời khỏi tiệm gạo nàng đi tới tiệm y phục một chuyến, nhưng trong tiệm y phục chủ yếu là bán vải, bởi vì người nông thôn cơ bản đều là tự mình thêu thùa may vá, mọi người đều là mang vải về tự làm. Nhưng Tô Ly không biết, nàng cũng không có cách nào thuê người làm ngay tức thời giúp nàng được, mà y phục trên người nàng đã mặc ba ngày rồi, nàng vội vàng thay giạt, cho nên đã nài nỉ chủ tiệm bán cho hai bộ y phục may sẵn cho nàng. Cũng may mà chủ tiệm là nữ tử, tuổi tác lớn hơn nàng mấy tuổi, trước đó không lâu đã làm mấy bộ y phục mới còn chưa kịp mặc bèn bán cho nàng.
Có điều bà chủ kia là phụ nhân phương bắc, cơ thể cao lớn, Tô Ly mặc vào giống như trẻ con mặc trộm y phục của người lớn vậy, trông có chút buồn cười, nhưng lúc này nàng cũng không lo lắng được nhiều như vậy.
Trời mùa đông nàng cũng lười tự mình nổi lửa nấu cơm, dù sao vẫn còn phải chuẩn bị nồi, bát đũa, gáo chậu, củi gạo dầu muối, nàng chê phiền phức, thế là ngày nào cũng mua bánh bao ở đầu hẻm. Chủ sạp là một ông cụ, bởi vì Tô Ly ngày ngày ăn bánh bao nhà ông ấy cho nên hai người cũng coi như khá thân quen.
Cứ như vậy, lại mấy ngày nữa trôi qua, nàng cảm thấy có lẽ Hàn Tương Quân đã hoàn toàn rời đi rồi, nàng cũng bắt đầu không cố kỵ gì mà ngày nào cũng ra ngoài.
Nàng nghĩ, mặc dù thành trấn này nhỏ nhưng hàng xóm láng giềng đều rất tốt bụng đáng yêu, ít nhất thì nàng tới đây không lâu, chỉ quen với chưởng quầy tiệm gạo, bà chủ tiệm vải còn có ông cụ chủ sạp bánh bao. Nàng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì nàng có thể thích ứng rất tốt với cuộc sống của nơi này.
Thế là nàng quyết định, nàng muốn ở lại trấn nhỏ này, đợi hai năm nữa chiến sự dừng hẳn, thế gian thái bình hơn chút rồi lại tới phía nam.
Chính vì thế mà nàng bắt đầu suy nghĩ tới chuyện mua trạch viện và hạ nhân.
Nàng lại đi hỏi chưởng quầy tiệm gạo, trùng hợp là trạch viện Trương gia vẫn luôn muốn bán mà lại không tìm thấy người mua, như vậy thật tốt, Tô Ly muốn mua, Trương gia cũng muốn bán, ăn rơ với nhau. Nàng đếm tiền đưa cho chưởng quầy mua lại trạch viện Trương gia ngay tại chỗ, còn lập cả khế đất.
Tô Ly được thăng lên làm gia chủ, tâm trạng rất tốt, trước tiên nàng thong thả đi tới một tiệm ăn, ăn uống một bữa no nê, sau đó lại đi tới chợ ở thành tây mua đồ dùng trong nhà.
Nàng hài lòng đi quanh sân nhà mình, ừm, dường như vẫn thiếu chút sức sống, thế là ngày hôm sau lại chạy lên khu phố thành tây mua mấy con gà con về nuôi.
Nàng chống nạnh đứng ở trong sân, nhìn tài sản của mình mà hài lòng không thôi.
Thế nhưng, lúc Tô Ly đang vui vẻ sống cuộc sống nông thôn nhàn nhã.
Trong khách điếm lớn nhất Thành Tần Châu, trong phòng khách chữ Thiên, Hàn Tương Quân đang nghe thị vệ bẩm báo về động tĩnh của nàng những ngày qua.
Hắn vừa mới tắm xong, trên người khoác y phục gấm vân văn lười biếng ngồi tựa trên tấm nệm mềm.
Đợi thị vệ bẩm báo từng cái xong, trên mặt hắn đầy sự nghi hoặc khó hiểu.
"Chỉ như vậy?"
Nàng không ngờ lần này chạy trốn sẽ thuận lợi như vậy, thuận lợi đến mức bản thân nàng cũng cảm thấy khó tin.
Sau khi đi vào thành, Vương tẩu tử hỏi nàng: “Cô nương muốn đi đâu chơi? Chúng ta đưa ngươi đi.”
Trên đường đi, Tô Ly cũng coi như quen thuộc với người nhà của đứa bé trai, đứa bé tên là Vương Hưng Thời. Lúc thằng bé ra đời bởi vì trong lòng luôn muốn sau này con trai trở thành người có học, cho nên phụ thân thằng bé mời lão tú tài trong trấn đặt tên mà không lấy những cái tên quê mùa như Cẩu Đản, Thiết Đản giống những đứa trẻ trong thôn.
Tô Ly không quen thuộc nơi này, nghe Vương tẩu tử hỏi như vậy thì tùy tiện đáp lại: “Nơi náo nhiệt nhất trong trấn là ở đâu?”
Vương tẩu tử cười: "Ở nông thôn chúng ta nào có cái gì náo nhiệt chứ? Chỗ cổng thành vừa nãy chính là nơi náo nhiệt nhất. Bây giờ đã là giờ ngọ rồi, nếu như cô nương không chê thì tới nhà ra nghỉ chân ăn chút cơm nóng trước được không?"
Tô Ly kinh hồn bạt vía suốt cả dọc đường đi, nên chỉ mới ăn hai cái bánh bao nguội vào lúc rạng sáng, đến giờ quả thực là đói đến mức bụng dán vào lưng rồi. Nàng nhanh chóng gật đầu nói được, cầu còn không được ấy chứ, bây giờ nơi xa lạ này chỗ nào cũng đều là người lạ, nàng cũng không biết đi đâu, có một nơi nghỉ chân trước cũng tốt.
Thế là xe bò đi dọc theo con phố trên trấn, quanh co khúc khuỷu, cuối cùng rẽ vào trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ, nhà bên này cũng cực kỳ ẩm thấp, cũ kỹ, đường đi cũng nhỏ hẹp, cố lắm thì xe bò mới có thể đi qua.
Vừa đi, Vương Hưng Thời vừa thao thao bất tuyệt giới thiệu nhà mới của thằng bé cho nàng, trên mặt là biểu cảm phấn khởi.
Cuối cùng, các nàng dừng lại trước một cửa trạch viện, hai cánh cửa gỗ thấp có chút cũ nát, nhưng rất dễ dàng nhận thấy nó vừa được sơn lại bằng dầu trẩu, bên trên là một mảnh sáng bóng. Đi vào cửa, đập vào mắt chính là một khoảng sân trước to bằng lòng bàn tay, bên dưới hai bên tường thấp phía đông và phía tây có một vườn hoa, căn nhà ở hướng nam nhìn về phía bắc, phía nam là ba gian nhà ngói vuông vắn, chỗ dựa tường phía tây có một con đường lát gạch nhỏ hẹp thông tới hậu viện. Nơi gọi là hậu viện thật ra cũng chỉ có một nhà xí và một cái chuồng có hàng rào chắn bằng tre vây lại, lúc này bên trong vẫn chưa có con vật nào.
Mặc dù viện tử đơn sơ nhưng được quét dọn rất sạch sẽ, đến cả tuyết đọng trên mặt đất cũng đều bị xúc hết và chất thành đống ở trong chuồng ở hậu viện.
Nghe Vương Hưng Thời nói thì căn nhà này là phụ thân thằng bé bán ba con trâu mới mua lại được, còn tốn rất nhiều tiền tích góp. Người trong thôn có thể mua được nhà trên trấn chắc hẳn cũng không dễ dàng, Tô Ly khen phụ thân thằng bé rất có bản lĩnh, khiến cho thằng bé xấu hổ không thôi.
Vào gian nhà chính, bên trong rất ngăn lắp, trước bàn thờ là một chiếc bàn vuông, xung quanh bày mấy băng ghế, trừ những thứ này ra thì không còn bất cứ đồ dùng nào trong nhà, Tô Ly ngồi xuống băng ghế.
"Tỷ tỷ, tỷ đợi chút, ta đi bê trà nóng cho tỷ."
Tô Ly nói “được”, nhìn thằng bé vui vẻ chạy ra khỏi gian nhà chính, trong lòng thầm nghĩ, cuộc sống vô ưu vô lo này thật sự rất tốt.
Cũng không biết lúc này Hàn Tương Quân phát hiện không thấy nàng đâu, có phái người đuổi theo bắt nàng không nữa? Chắc chắn cũng phái rồi đi, giống như lần trước lúc chạy trốn ở sơn trang không phải cũng đuổi theo sao, chỉ có điều lần này bản thân nàng may mắn, lại thật sự thành công rồi, lúc này nhớ lại vẫn đang cảm thấy giống như nằm mơ vậy.
Nếu vậy việc tiếp theo nàng phải làm chính là trốn thật kỹ, không thể bị hắn phát hiện.
Nhưng trốn đi đâu được chứ?
Lần này có thể chạy lên trên trấn vì may mà nhờ cậy được phụ thân của Vương Hưng Thời lái xe bò, nếu như đi những nơi khác thì không thể tránh được việc vẫn phải nhờ người ta giúp đỡ lần nữa.
Nàng đang suy nghĩ, Vương Hưng Thời đi vào, trên tay bê một bát trà nóng lớn: “Tỷ tỷ, mẫu thân nói rồi, nhà chúng ta không có trà ngon, đây là lá trà dại mà lúc trước hái được trên núi, tỷ tỷ uống tạm trước nha.”
"Không cần khách khí." Tô Ly bê bát lên uống một ngụm, dạ dày lập tức ấm lên nói: "Trà này uống rất ngon, thanh thanh ngọt ngọt."
Vương Hưng Thời nhìn nàng uống xong, cầm bát không lên lại chạy vào trong phòng bếp, một lúc sau lại bê bát đũa đi vào, Vương tẩu tử bê đồ ăn đi đằng sau, nàng ấy hướng ra ngoài cửa gọi một tiếng, trượng phu của nàng ấy đặt cây cuốc xuống rồi cũng đi vào.
“Chúng ta cũng vừa mới tới, lúc này cũng không có món gì ngon để chiêu đãi, cô nương đừng chê.” Vương đại ca nói như vậy.
Tô Ly vội vàng khoát tay: "Thế nãy cũng đã rất tốt rồi, trời mùa đông có thể ăn được món ăn nóng hổi đã là chuyện hạnh phúc nhất rồi."
Đôi phu thê thấy Tô Ly không hề có dáng vẻ kiểu cách của quý nhân thì cũng cảm thấy không cần câu nệ như vậy nữa, từng người xới cơm bắt đầu ăn.
Tô Ly vừa ăn, vừa nói: "Huyện thành cách xa chỗ này không?"
"Cô nương muốn đi tới huyện thành sao?"
"Muốn đi, ta thấy trên trấn này không có gì chơi."
"Vậy chỉ e là không dễ đi, mấy ngày này tuyết càng ngày càng lớn, rất nhiều con đường đều không đi được, hơn nữa huyện thành cách nơi này ít nhất hai ngày đi đường, cô nương vẫn là đừng nên đi tới đó chơi." Vương đại ca nói.
"Thế à." Tô Ly suy nghĩ một chút, đúng thật là nàng vẫn chưa nghĩ tới chuyện đường sá không dễ đi.
Cũng đúng, lúc này phía bắc đang đánh trận, có vài nơi vẫn còn lưu dân, thế đạo đang loạn cả lên, hơn nữa lên đường vào ngày tuyết rơi quả thực vừa mệt vừa lạnh, nếu như ngồi xe ngựa của Hàn Tương Quân thì còn tốt, nhưng nếu như ngồi xe bò giống như hôm nay, gió lạnh vù vù thổi vào trong cổ nàng, quả thực là lạnh đến mức nàng phát run.
Nếu không thì mình ở lại trấn này nghỉ ngơi tạm mấy hôm đã?
Ôi chao, tại sao nàng lại không nghĩ tới chứ? Cái gọi là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Chắc chắn Hàn Tương Quân cũng không ngờ tới thật ra nàng đang ở trên trấn đâu nhỉ? Tạm thời nàng ở đây một khoảng thời gian đã, đợi sau này thời tiết ấm lên, chiến tranh cũng lắng xuống rồi nàng lại đi tới Giang Nam tìm một nơi ổn định lâu dài.
Ừm, cứ quyết định như vậy đi!
Quyết định xong, tảng đá trong lòng Tô Ly rơi xuống, tạm thời thả lỏng ra. Nàng ăn cơm xong, từ biệt với cả nhà Vương Hưng Thời, bản thân cũng đi dọc đường vừa đi vừa hỏi khách điếm.
Có vẻ như cái trấn này chẳng có mấy gia đình, cả trấn cũng chỉ có một khách điếm, nếu là như vậy Tô Ly không thể ở được, mục tiêu quá rõ ràng, nếu như Hàn Tương Quân phái người tới tìm, chỉ chốc lát là có thể tìm thấy nàng.
Thế là nàng muốn dùng chút tiền để thuê một chỗ ở, nhà của Vương Hưng Thời chắc chắn không thể tới nữa, nhỡ đâu Hàn Tương Quân tìm hiểu ngọn nguồn tìm tới đó cũng không ổn.
Nàng tùy tiện đi qua mấy con phố rồi dừng lại ở trước cửa một tiệm gạo, trước quầy có một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi mặc áo khoác lớn màu đen, đeo khăn vấn đầu, đang gảy bàn tính vang lách cách.
Tô Ly đi vào hỏi: "Đại bá xin chào, ta muốn thuê một trạch viện, ngài có biết gần đây có chỗ nào không?"
Giọng nàng trong và nhẹ nhàng, người kia ngẩng đầu lên thì thấy một tiểu cô nương mười mấy tuổi, rất nhiệt tình khách sáo: "Cô nương hỏi ta là hỏi đúng người rồi, bọn ta cũng không có người môi giới, nếu như muốn thuê trạch viên, bình thường đều là hỏi người quen. Chỗ giao lộ trên con phố này của bọn ta, nhìn thấy không?" Ông ta chỉ về một hướng: “Từ chỗ đó đi tới nhà thứ hai bên tay trái, nhà hắn họ Trương, cả nhà ở trên huyện thành rồi, đầu năm đã cho một tiên sinh dạy học thuê rồi, sau đó vị tiên sinh dạy học kia đi rồi, lúc này vẫn chưa có người ở đâu.”
Tô Ly mừng rỡ, lại hỏi: "Vậy cả nhà đều ở huyện thành rồi, ta tìm ai để thuê đây?"
Ông ta cười nói: "Cho nên mới nói ngươi tìm đúng người rồi, thẩm tử Trương gia nhờ ta lo liệu chuyện này rồi. Cô nương là ở một mình sao?"
"Không phải, ta và ca ca, căn nhà có lớn không? Đủ ở không?"
"Sao lại không đủ? Các ngươi chỉ có hai người, cho dù là thêm hai người nữa cũng cũng được, ngươi đợi chút, ta bảo nương tử của ta đưa ngươi đi tới đó xem xem."
Nói xong ông ta đi ra sau cửa tiệm, không bao lâu sau một phụ nhân thân hình ục ịch đi ra, phụ nhân kia đeo tạp dề, hiển nhiên là đang làm việc ở hậu viện, nàng ta vừa đi ra ngoài vừa lau hai tay vào tạp dề, thấy một cô nương xinh xắn đứng ở cửa thì kinh ngạc, không ngờ trên trấn lại còn có tiểu cô nương có nhan sắc đẹp như vậy.
Tô Ly che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt cùng với cái trán, nhưng cho dù là như vậy thì cũng vẫn không che được dung mạo xinh đẹp. Phụ nhân kia nhìn hai lần, dẫn nàng vừa đi vừa nói: “May mà cô nương không ở một mình, với tướng mạo này của ngươi chắc hẳn sẽ dễ thu hút những tên ăn chơi đàn đúm kia.”
Tô Ly cũng lo lắng vấn đề này, cho nên vừa nãy mới nói dối là mình và ca ca ở, ở một hai ngày còn được, nếu như ở lâu chắc chắn sẽ lộ tẩy, cho nên bất kể như thế nào, những ngày này nàng vẫn phải cẩn thận một chút, đợi qua thời gian này, đến lúc đó lại mua thêm mấy tên hạ nhân.
Kế hoạch của Tô Ly rất tốt, sau khi xem qua trạch viện kia nàng cũng rất hài lòng, phòng vẫn còn khá mới, tường cũng được xây rất cao. Đi vào bên trong cũng một cái sân, trong sân trồng mấy cây chuối tây, có bốn gian phòng, căn phòng chính ở giữa còn có một gác xép nhỏ, dưới lầu là gian nhà chính. Phòng bếp ở phía tây, nhà xí ở góc tây nam, cách hiên nhà một khoảng, đồ đạc trong nhà cũng đầy đủ, Tô Ly rất hài lòng.
Nàng quyết định đưa tiền thuê chỗ ở này ngay tại chỗ.
Sau khi có chỗ đặt chân, nàng ra ngoài mua mấy cái bánh bao và màn thầu trên sạp bánh bao ở đầu hẻm, sau đó bắt đầu trốn trong nhà không ra ngoài.
Cứ yên tĩnh như vậy trốn hai ngày, ngày thứ ba nàng cải trang ra ngoài, lại đi tới tiệm gạo kia tìm chưởng quầy nghe ngóng tin tức, hỏi bóng hỏi gió xem gần đây trong trấn có người lạ mặt nào tới tìm người khắp nơi không.
Chưởng quầy nói không có, hai ngày nay trên trấn rất yên bình, trấn chỉ to như thế này, nếu như có chuyện gì thì chỉ trong chốc lát đã có thể truyền từ cửa thành đông tới cửa thành tây rồi, không có chuyện gì ông ta không biết.
Tô Ly nghe xong thì yên tâm, sau khi rời khỏi tiệm gạo nàng đi tới tiệm y phục một chuyến, nhưng trong tiệm y phục chủ yếu là bán vải, bởi vì người nông thôn cơ bản đều là tự mình thêu thùa may vá, mọi người đều là mang vải về tự làm. Nhưng Tô Ly không biết, nàng cũng không có cách nào thuê người làm ngay tức thời giúp nàng được, mà y phục trên người nàng đã mặc ba ngày rồi, nàng vội vàng thay giạt, cho nên đã nài nỉ chủ tiệm bán cho hai bộ y phục may sẵn cho nàng. Cũng may mà chủ tiệm là nữ tử, tuổi tác lớn hơn nàng mấy tuổi, trước đó không lâu đã làm mấy bộ y phục mới còn chưa kịp mặc bèn bán cho nàng.
Có điều bà chủ kia là phụ nhân phương bắc, cơ thể cao lớn, Tô Ly mặc vào giống như trẻ con mặc trộm y phục của người lớn vậy, trông có chút buồn cười, nhưng lúc này nàng cũng không lo lắng được nhiều như vậy.
Trời mùa đông nàng cũng lười tự mình nổi lửa nấu cơm, dù sao vẫn còn phải chuẩn bị nồi, bát đũa, gáo chậu, củi gạo dầu muối, nàng chê phiền phức, thế là ngày nào cũng mua bánh bao ở đầu hẻm. Chủ sạp là một ông cụ, bởi vì Tô Ly ngày ngày ăn bánh bao nhà ông ấy cho nên hai người cũng coi như khá thân quen.
Cứ như vậy, lại mấy ngày nữa trôi qua, nàng cảm thấy có lẽ Hàn Tương Quân đã hoàn toàn rời đi rồi, nàng cũng bắt đầu không cố kỵ gì mà ngày nào cũng ra ngoài.
Nàng nghĩ, mặc dù thành trấn này nhỏ nhưng hàng xóm láng giềng đều rất tốt bụng đáng yêu, ít nhất thì nàng tới đây không lâu, chỉ quen với chưởng quầy tiệm gạo, bà chủ tiệm vải còn có ông cụ chủ sạp bánh bao. Nàng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì nàng có thể thích ứng rất tốt với cuộc sống của nơi này.
Thế là nàng quyết định, nàng muốn ở lại trấn nhỏ này, đợi hai năm nữa chiến sự dừng hẳn, thế gian thái bình hơn chút rồi lại tới phía nam.
Chính vì thế mà nàng bắt đầu suy nghĩ tới chuyện mua trạch viện và hạ nhân.
Nàng lại đi hỏi chưởng quầy tiệm gạo, trùng hợp là trạch viện Trương gia vẫn luôn muốn bán mà lại không tìm thấy người mua, như vậy thật tốt, Tô Ly muốn mua, Trương gia cũng muốn bán, ăn rơ với nhau. Nàng đếm tiền đưa cho chưởng quầy mua lại trạch viện Trương gia ngay tại chỗ, còn lập cả khế đất.
Tô Ly được thăng lên làm gia chủ, tâm trạng rất tốt, trước tiên nàng thong thả đi tới một tiệm ăn, ăn uống một bữa no nê, sau đó lại đi tới chợ ở thành tây mua đồ dùng trong nhà.
Nàng hài lòng đi quanh sân nhà mình, ừm, dường như vẫn thiếu chút sức sống, thế là ngày hôm sau lại chạy lên khu phố thành tây mua mấy con gà con về nuôi.
Nàng chống nạnh đứng ở trong sân, nhìn tài sản của mình mà hài lòng không thôi.
Thế nhưng, lúc Tô Ly đang vui vẻ sống cuộc sống nông thôn nhàn nhã.
Trong khách điếm lớn nhất Thành Tần Châu, trong phòng khách chữ Thiên, Hàn Tương Quân đang nghe thị vệ bẩm báo về động tĩnh của nàng những ngày qua.
Hắn vừa mới tắm xong, trên người khoác y phục gấm vân văn lười biếng ngồi tựa trên tấm nệm mềm.
Đợi thị vệ bẩm báo từng cái xong, trên mặt hắn đầy sự nghi hoặc khó hiểu.
"Chỉ như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.