Sau Khi Xuyên Vào Truyện Nam Tần, Chiếm Đoạt Thái Tử Mất Trí Nhớ
Chương 37:
Như Kiều Vân
03/10/2024
Trong một gian phòng phía sau quán rượu Thiên Hương trấn Tây Hà, một nam tử mặc áo gấm màu đen ngồi bên chậu than, trước mặt hắn có hai thuộc hạ đang bẩm báo tình hình.
"Công tử, thuộc hạ đã điều tra cô nương đã gặp lần trước kia, nàng ta chính là nữ nhân của Thái tử Phong Quốc, có vẻ như rất được sủng ái. Hai tháng trước Thái tử Phong Quốc từng dẫn nàng ta ra ngoài du ngoạn. Nàng ta thường thích ra ngoài chơi, cũng rất thích đến quán rượu của chúng ta ăn súp, có điều mỗi lần đều có hai thị về đi theo. Hai người kia võ nghệ cao cường, thính lực hơn người, người của chúng ta không dám tới quá gần."
"Các ngươi làm tốt lắm, lúc này không thích hợp đánh rắn động cỏ, phái người tiếp tục theo dõi hành động của nàng ta, nếu có cơ hội thì có thể bắt cóc về luôn."
"Rõ." Hai người kia ôm quyền nói.
Nhưng một người trong số đó hơi lưỡng lự nói: "Công tử, theo như thuộc hạ thấy, tên Hàn Tương Quân này không phải kiểu người yêu đương mù quáng, cho dù đặc biệt sủng ái một người nhưng cũng sẽ không đến mức vì nàng ta mà nhượng bộ. Chỉ e là, chúng ta hao tâm tổn sức bắt nữ nhân kia về, không chỉ đánh rắn động cỏ mà còn khiến Hàn Tương Quân lỡ rồi cứ liều tóm gọn chúng ta một mẻ."
"Việc này ta cũng đã từng nghĩ qua rồi, nhưng không còn cách nào khác, công chúa đã gửi thư đến đây, nàng ấy không muốn phải đợi thêm nữa."
Sau đó, trong phòng im lặng, tất cả mọi người đều biết, thời gian càng kéo dài thì tình thế sẽ ngày càng căng thẳng.
Một lát sau, bên ngoài có người gõ cửa: "Công tử, Lư Quyên cô nương tới rồi."
"Mau mời vào."
"Nhan công tử." Lư Quyên tiến vào hành lễ một cái, nàng ta bỏ bao quần áo trong lòng qua một bên, bước lên trên mấy bước rồi móc một bức thư từ trong tay áo ra đưa tới: "Đây là công chúa kêu nô tỳ mang tới."
"Lẽ nào có chuyện gì xảy ra rồi? Hôm trước mới đưa tin, hôm nay đã lại gửi thư tới gấp như vậy." Trên khuôn mặt của người tên Nhan công tử kia tràn ngập lo lắng.
"Nhan công tử, ngài đừng lo, hiện tại công chúa vẫn ổn, nhưng tin này vẫn rất cấp bách, cầ ngài phải đọc luôn, đọc xong thì lập tức đốt đi."
Nhan công tử bóc thư ra, đọc nhanh như gió, khó hiểu hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Không phải nàng ấy muốn rời đi sao? Sao bây giờ lại khuyên tơ không nên manh động?"
Lư Quyên nói: "Nhan công tử, tình hình của công chúa rất căng thẳng, mấy ngày trước Thái tử Phong Quốc thường xuyên đến chính viện đánh cờ cùng công chúa, nhưng hai hôm nay lại đột nhiên âm thầm phái người theo dõi ta, cũng đến sáng nay bọn ta mới phát hiện ra. Không biết hành động này của hắn là có ý gì, nhưng lúc này công chúa bị người của hắn nhìn chằm chằm, từng hành động đều bị giám sát. Vì thế công chúa nói kế hoạch có thau đổi, mong Nhan công tử bình tĩnh đừng nóng vội để bàn bạc kỹ hơn."
Nghe vậy, Nhan công tử lo lắng đi tới đi lui trong phòng: "Nhưng ta không thể chờ được, cứ tiếp tục như vậy nữa thì ta sẽ điên mất. Thiên Nhi của ta ngày ngày phải sống bên cạnh hổ dữ, như vậy sao ta có thể bình tĩnh được chứ?"
"Nhan công tử." Lư Quyên cầm bọc quần áo đeo lên vai: "Ta mượn danh nghĩa ra ngoài mua quần áo cho công chúa, phải mau chóng quay về, nếu ngài có lời gì muốn gửi thì xin hãy nói luôn ạ."
Lúc này Nhan công tử mới dừng bước chân lo lắng lại, nói: "Ngươi chờ một chút."
Hắn ngồi lại bàn, mau chóng viết một phong thư, sau đó hong khô nét mực trên lửa rồi đưa cho Lư Quyên: "Ngươi cầm thư này đi, nói cho nàng biết, ta nhất định sẽ cứu nàng ấy ra, kêu nàng ấy đừng sợ hãi."
...
Sân sau Bắc trạch trấn Tây Hà.
"Ngươi xem, con gà rừng này trông mập quá ta, nếu mang đi hầm thì chắc chắn sẽ rất ngon đó." Một bà tử đang ngồi vặt lông một con gà vừa mới giết trong chậu gỗ, trong chậu bốc lên hơi nóng nghi ngút.
"Vậy sao? Trong số nguyên liệu hôm nay đưa tới, ta thấy con gà này là ngon nhất, đã lâu rồi chúng ta không chế biến nó." Một bà tử khác phụ họa nói.
"Tô cô nương, người định chuẩn bị nấu lẩu con gà này sao?"
Tô Ly ngồi xổm dưới bếp than trên hành lang: "Không phải, Vương bà tử nói đúng, con gà này rất hợp để nấu canh, mà nước hầm cũng có thể làm nước nẩu đó, chắc chắn ăn sẽ ngon hơn."
"Ai nha, canh không uống mà lại dùng làm nước lẩu thì rất đáng tiếc." Vương bà tử chắt lưỡi.
Tô Ly cười nói: "Thôi được rồi, uống một nửa nước cũng được, xong lát nữa lại cho hai người các ngươi nếm thử được không?"
Hai bà tử nhổ lông gà ngại ngùng vội vàng xua tay: "Cô nương hào phóng, nhưng chúng ta lại không thể không để ý đến quy củ được. Sao chúng tôi có thể uống canh ngài nấu được chứ."
Tô Ly không thèm để ý: "Canh là dùng để uống, còn phân biệt chủ tớ làm gì, lẽ nào các ngươi không muốn uống?"
Vương bà tử ngại ngùng cười nói: "Muốn uống, nhưng mà..."
"Vậy là được rồi, lát nữa ta sẽ kêu Thải Vân để lại cho các ngươi một ít, coi như đãi công các ngươi vất vả cực nhọc thịt gà giúp ta."
Nghe vậy, hai bà tử vui vẻ. Máy ngày nay Tô Ly luôn ngâm mình trong phòng bếp sau viện nấu ăn, trên cơ bản đã rất thân thuộc với bọn họ, mọi người thấy nàng không kiêu căng phách lối, nói chuyện lại dịu dàng hiền lành, vì thế đều thích ở chung với nàng.
Tô Ly cầm cái gắp than ở bên cạnh lật hai củ khoai lang ở trong chậu than lên, hương thơm lập tức tỏa ra khiến nàng thèm đến mức chảy nước miếng.
"Ơ, Lưu Quyên cô nương về rồi."
Ngoài cổng vòm có một người tiến vào, trong tay còn cầm theo túi quần áo, là tỳ nữ Lưu Quyên của Trinh Miểu Tinh. Hiển nhiên là nàng ta không biết lúc này sân sâu lại có nhiều người như vậy, lập tức cảm thấy hơi bối rối. Nàng ta nở nụ cười lấy lệ, chào hỏi với bà tử: "Đúng vậy, còn sớm lắm mà đã làm cơm tối rồi sao?"
"Không phải, là giúp Tô cô nương thịt gà để lát nữa hầm canh, hầm gà phải hầm sớm một chút. Ngươi lại đi mua đồ sao? Sao không đi cửa trước thế? Đi cửa sau vòng vo xa như thế, mà đi qua nơi này con bẩn thỉu nhơ nháp nữa, không tiện lắm mà phải không?"
"Ta quen rồi." Lư Quyên thấy Tô Ly cũng đứng ở hành lang thì trong lòng khẩn trương: "Các ngươi làm việc đi, ta về chính viện đây."
Nàng ta vội vàng cúi đầu nhấc váy đi qua bậc thang, cũng không dám nhìn Tô Ly mà mau chóng vòng qua nàng rời đi.
"Ấy... Chờ chút."
Lưu Quyên xoay người nhìn lại, là Tô Ly gọi, chỉ thấy nàng cầm một bức thư trong tay rồi giơ lên nói: "Ngươi đánh rơi này."
Nàng ta giật thót, vội vàng quay lại đoạt lấy: "Cảm ơn Tô cô nương." sau đó hốt hoảng rời đi.
...
Chính viện.
"Ngươi nói, thư này bị nàng ta phát hiện rồi?" Trinh Miểu Tinh hỏi.
"Nô tỳ cũng không biết nàng ta có phát hiện ra không, nhưng chắc hẳn nàng ta cũng không đoán được ra thư này là của au."
"Không phải." Trinh Miểu Tinh lắc đầu: "Một nha hoàn như ngươi đi ra ngoài mua xiêm y, lúc quay về trên người lại mang theo thư, nàng ta thông minh như vậy, chắc chắn sẽ nghi ngờ, nếu nàng ta nói việc này cho Thái tử thì e rằng chúng ta sẽ bại lộ."
"A? Vậy phải làm sao bây giờ?" Lư Quyên lo lắng khóc nấc: "Đều tại nô tỳ, quen đi cửa sau, lại không nghĩ tới mấy ngày nay nàng ta thường ra vào sân sau, nếu đi cửa chính thì tốt rồi, nô tỳ ngu quá mà!"
Nàng ta hung hăng tát mình một bạt tai.
Còn muốn đánh tiếp thì lại bị Trinh Miểu Tinh nhanh chóng cản lại: "Trước mắt đừng hoảng sợ, như này đi..." Nàng ta cất thư trong tay đi nói: "Ngươi cầm cái bình sứ đỏ ta mang từ Tri Quốc đến đây."
Lư Quyên vô cùng kinh ngạc: "Cô nương, ngài cần ạ?"
"Không phải ta cần dùng, là cho Tô cô nương dùng, thời gian không còn nhiều lắm, chúng ta phải mau chóng ngăn cản nàng. Chỉ có để nàng ốc không mang nổi mình ốc thì mới có thể đè việc này xuống được. Đi mau đi!"
...
Sau khi Tô Ly quay về Phương Phỉ Uyển, thay quần áo xong rồi nhanh chóng chui vào trong chăn, còn thích ý thở dài một hơi. Trong chăn đã đặt túi nước nóng từ trước, bây giờ cực kỳ ấm áp dễ chịu.
Thời tiết phương Bắc như này thực sự quá ác liệt, không những lạnh đến rét run mà còn hanh khô, mặt nàng bị lạnh đến mức nứt nẻ, ở thời đại này ngoài bôi thuốc mỡ ra thì cũng không biết dùng cái gì. Lúc xoa lên mặt rất sần sùi, bôi xong mặt bóng như chảo dầu, không nói đến việc trông rất xấu, mà hiệu quả của nó cũng không quá tốt. Thế nên mỗi sớm lúc đứng lên rửa mặt, cảm giác rất đau rát, cứ tiếp tục như vậy nữa thì da dẻ mịn màng của nàng sẽ trở nên sần sùi xấu xí mất.
Cũng không biết Hàn Tương Quân tính khi nào sẽ hồi Kinh, chắc hẳn thời tiết ở Thượng Kinh sẽ ấm áp hơn chút, các sản phẩm dưỡng da cũng sẽ càng đầy đủ hơn.
Nàng ai oán ngáp một cái, không lâu sau đã tiến vào giấc mộng đẹp.
Lúc thức dậy rời giường thì Thải Vân đã quay về.
"Canh gà hầm thế nào rồi?" Tô Ly hỏi.
"Cô nương, cần phải hầm một lúc nữa, chắc hầm thêm nửa canh giờ nữa là được rồi ạ. Ta đã kêu A Sinh ở đó trông coi rồi."
"Ừm."
Nàng mặc thêm áo khoác chuẩn bị đi đến nhà bếp mày mò các nguyên liệu khác. Lúc này Thải Vân vội vàng cản nàng lại: "Cô nương, Trinh phi nhân đã tới, đang ở trong phòng khách chờ, vừa rồi nghe nói người vẫn đang nghỉ trưa nên nàng không cho người qua đây quấy rầy."
Tô Ly ngạc nhiên, lần đầu Trinh Miểu Tinh tới đây là vì chuyện túi hương, lần này lại là vì cái gì?
"Nàng ta tới bao lâu rồi?"
"Khoảng mười lăm phút rồi ạ."
"Chờ đến bây giờ sao?"
"Đúng vậy, nô tỳ đã khuyên nàng về trước nhưng nàng không chịu, nói có chuyện muốn gặp người."
Tô Ly đã hiểu, không có việc gì không ai rảnh mà đến, như vậy nghĩa là chuyện quan trọng.
"Được, để ta qua xem thử."
...
Trong phòng khách, Trinh Miểu Tinh yên lặng ngồi đó, vẻ mặt bình tĩnh, dường như không có chuyện gì gấp, nhưng dáng vẻ giả bộ trình tĩnh lạnh lùng kia lại như có chuyện cực kỳ quan trọng.
Tô Ly bước vào phòng khách, ngồi xuống ghế, cũng không hành lễ với nàng ta mà hỏi thẳng: "Trinh phu nhân tới tìm ta có chuyện gì?"
Trinh Miểu Tinh cũng không trách nàng thất lễ, chậm rãi cười nói: "Thật xin lỗi, quấy rầy muội muội nghỉ ngơi, lần này ta tới đúng là có chuyện quan trọng muốn xin muội muội giúp đỡ."
"Ồ? Sao ngươi lại nghĩ rằng ta sẽ giúp ngươi?"
"Việc này đối với ta mà nói thì khó, nhưng đối với Tô muội muội thì cũng chỉ là chuyện ngoài miệng mà thôi." Nàng ta lấy một cái bình sứ từ trong tay áo ra: "Mùa đông thời tiết lạnh lẽo hanh không, đây là thuốc mỡ dưỡng da ta mang từ Tri Quốc tới, tác dụng rất tốt. Ta thấy mấy ngày nay muội muội hay ra ngoài, nên là khi nào có thời gian thì bôi thử lên đi, rất tốt cho da đó. Nhất là người xinh đẹp như muội muội, da dẻ ngọc ngà, ta nhìn đã thấy thích, thế nên phải bảo vệ nó."
Không thể không nói lọ thuốc mỡ này giống như mưa rơi giữa ngày hạn, Trinh Miểu Tinh là công chúa, vật phẩm hàng ngày chắc chắn không bình thường, chỉ cần nhìn da thịt mềm mại của nàng ta là biết chắc chẵn loại thuốc mỡ này rất hữu dụng.
Tô Ly hỏi: "Ngươi muốn ta giúp ngươi cái gì?"
Trinh Miểu Tinh thở dài: "Thật không dám dấu, mấy ngày trước điện hạ thường tới chỗ ta, nhưng có lẽ do ta quá ngu ngốc đã đắc tội điện hạ, nên hai ngày nay hắn không tới nữa rồi. Ta cũng không để ý đến việc này, chỉ là lo lắng điện hạ sẽ vì sai lầm của ta mà sinh ra khúc mắc, do đó ảnh hưởng tới quan hệ hai nước Phong - Tri, như vậy thì sẽ không tốt. Ta cả ngày lo lắng bất an, nghĩ tới nghĩ lui rồi muốn tới xin muội muội nói tốt vài lời trước mặt điện hạ giúp ta."
Thì ra là vậy, Tô Ly không biết vì sao nàng ấy đắc tội Hàn Tương Quân, nhưng nàng biết nguyên nhân Hàn Tương Quân không đi tìm nàng ấy. Một là việc trong quân bận rộn, hai là đã tìm được cách phá giải tình hình lương thảo khẩn cấp, không cần dùng đến Tri Quốc nữa, cho nên sẽ không đến đó nữa.
Nói vậy, vị công chúa này đúng là có chút đáng thương, sau khi bị nam nhân kia lợi dụng mà chẳng hay biết gì, lúc này tâm trạng còn thấp thỏm bất an, chạy đến cầu xin nàng.
Có điều Tô Ly không muốn giúp đỡ chuyện này, mâu thuẫn giữa cặp phu thê mới cưới người ta, một người ngoài như nàng lấy tư cách gì mà can dự vào chứ. Vì thế nàng từ chối nói: "Thứ cho ta không thể đồng ý việc này, điện hạ cũng đã nhiều ngày rồi không tới chỗ ta. Hơn nữa, ta cũng không được điện hạ yêu thích như ngươi tưởng tượng, chuyện quan trọng như mối quan hệ giữa hai nước này, ta thật sự không thể tham dự vào được."
Nhìn vẻ mặt Trinh Miểu Tinh rất thất vọng, nàng ấy đứng dậy thở dài nói: "Thôi được rồi, ta cũng không dám làm khó dễ muội muội, còn về lọ thuốc mỡ này, ta tặng cho muội, cứ coi như là một chút tâm ý của ta đi."
Nàng ấy đặt bình sứ lên bàn rồi rời đi.
...
Ngày hôm sau, sau khi Tô Ly rời giường cảm thấy đau đầu chóng mặt. Tôi qua bọn họ ăn canh gà rừng hầm, vì để phù hợp với bu không khí, nàng còn kêu Thải Vân đi kiếm hai bình rượu trắng đến đây. Hai người đóng kín cửa, ngồi trong phòng uống đến mức không biết trời vuông đất trong là gì.
Cũng không biết rượu này cất như thế nào, uống vào hương vị ngọt ngào, còn có chút mùi thơm thoang thoảng, Thải Vân không dám uống nhiều, thế nên hơn một nửa chảy hết vào bụng Tô Ly, vì thế nàng ngủ thẳng một mạch đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh.
Thải Vân nghe thấy tiếng động, bưng nước nóng vào đặt lên kệ rửa mặt: "Cô nương, ta đã kêu phòng bếp làm chút canh giải rượu rồi, sẽ lập tức đưa tới, bây giờ người cảm thấy thân thể thế nào rồi?"
Nàng ấy đặt chậu rửa mặt xuống xong liền đi tới trước giường vén màn lên, đột nhiên hoảng sợ "A" lên một tiếng.
"Cô nương, khuôn mặt người bị làm sao vậy?"
"Làm sao cơ?" Tô Ly sờ sờ mặt mình, không có cảm giác gì, ngược lại còn cảm thấy mềm mềm mịn mịn ấy chứ.
Thải Vân mau chóng cầm gương đồng qua cho nàng soi, suy đoán nói: "Cô nương, có phải người bị nổi mẩn do uống rượu không?"
Tô Ly nhìn thoáng khuôn mặt trong gương đồng, bản thân cũng bị dọa sợ. Những đốm đỏ đỏ loang lổ khắp nơi trên da, thậm chí ngay cả trên cổ cũng có, nàng vạch áo ra, lặng lẽ nhìn cơ thể mình, trên ngực cũng có một chút.
Sau khi ngơ người trong chốc lát, nàng mới chậm rãi nói: "Có lẽ vậy rồi, có thể là vì rượu kia, ngươi mau mời đại phu tới xem đi."
"Dạ, cô nương chờ một chút." Thải Vân cất gương đồng đi rồi mau chóng chạy ra ngoài.
Hai khắc sau, đại phu tới, sau khi kiểm tra cẩn thận xong, nói: "Này là tình trạng bệnh sởi, cô nương đã ăn gì?"
Tô Ly nhanh chóng nói mình đã ăn lẩu cùng với rượu trắng, trước kia nàng ăn lẩu vẫn bình thường, không có vấn đề gì, đoán chừng là do rượu trắng.
Đại phu gật đầu: "Đúng rồi, có lẽ Tô cô nương không thể uống rượu, trước đây cũng có người sau khi uống rượu xong thì xuất hiện dấu hiệu của bệnh sởi. Sau này cô nương không nên động vào nó nữa. Lão phu kê một toa thuốc, trước mắt người uống thử xem có thuyên giảm không, nếu vẫn không được thì lão phu sẽ kê cho người một đơn thuốc khác để điều trị da mặt."
"Cảm ơn đại phu." Tô Ly kêu Thải Vân tiễn đại phu ra cửa, bản thân thì ngồi trước gương đồng mặt mày ủ rũ.
Lúc xế chiều, Hàn Tương Quân đã trở về.
"Cô nghe nói ngươi bị bệnh?"
Mặt Tô Ly được che bởi một tấm vải mỏng, trên trán đặc biệt dùng mấy sợi tóc mái che đi, khiến nàng trở nên vô cùng thần bé.
"Sao điện hạ biết? Thiếp chỉ là uống rượu bị phát ban thôi, không sao ạ."
"Thị vệ bẩm báo nói ngươi mời đại phu, đúng lúc cô rảnh nên tới xem thử một chút."
Hắn ngồi xuống nhuyễn tháp, theo thói quen muốn kéo nàng ngồi xuống đùi, nhưng lại bị Tô Ly lặng lẽ dịch ra, hắn kéo phải khoảng không, bàn tay đột nhiên dừng giữa không trung.
Hàn Tương Quân híp mắt một cái, có chút không vui, hắn hơi đứng dậy kéo nàng qua.
"Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào rồi?" Hắn hỏi.
Tô Ly ngồi trên đùi hắn rất là không vui, nổi giận nói: "Uống thuốc xong đã cảm thấy khá hơn chút rồi."
Hàn Tương Quân thấy dáng vẻ giận mà không dám nói của nàng, trong lòng thấy buồn cười, hắn nhận trà của tỳ nữ dâng lên, nhấp một ngụm nói: "Lần này ta tới, còn có một chuyện khác muốn nói với ngươi."
"Công tử, thuộc hạ đã điều tra cô nương đã gặp lần trước kia, nàng ta chính là nữ nhân của Thái tử Phong Quốc, có vẻ như rất được sủng ái. Hai tháng trước Thái tử Phong Quốc từng dẫn nàng ta ra ngoài du ngoạn. Nàng ta thường thích ra ngoài chơi, cũng rất thích đến quán rượu của chúng ta ăn súp, có điều mỗi lần đều có hai thị về đi theo. Hai người kia võ nghệ cao cường, thính lực hơn người, người của chúng ta không dám tới quá gần."
"Các ngươi làm tốt lắm, lúc này không thích hợp đánh rắn động cỏ, phái người tiếp tục theo dõi hành động của nàng ta, nếu có cơ hội thì có thể bắt cóc về luôn."
"Rõ." Hai người kia ôm quyền nói.
Nhưng một người trong số đó hơi lưỡng lự nói: "Công tử, theo như thuộc hạ thấy, tên Hàn Tương Quân này không phải kiểu người yêu đương mù quáng, cho dù đặc biệt sủng ái một người nhưng cũng sẽ không đến mức vì nàng ta mà nhượng bộ. Chỉ e là, chúng ta hao tâm tổn sức bắt nữ nhân kia về, không chỉ đánh rắn động cỏ mà còn khiến Hàn Tương Quân lỡ rồi cứ liều tóm gọn chúng ta một mẻ."
"Việc này ta cũng đã từng nghĩ qua rồi, nhưng không còn cách nào khác, công chúa đã gửi thư đến đây, nàng ấy không muốn phải đợi thêm nữa."
Sau đó, trong phòng im lặng, tất cả mọi người đều biết, thời gian càng kéo dài thì tình thế sẽ ngày càng căng thẳng.
Một lát sau, bên ngoài có người gõ cửa: "Công tử, Lư Quyên cô nương tới rồi."
"Mau mời vào."
"Nhan công tử." Lư Quyên tiến vào hành lễ một cái, nàng ta bỏ bao quần áo trong lòng qua một bên, bước lên trên mấy bước rồi móc một bức thư từ trong tay áo ra đưa tới: "Đây là công chúa kêu nô tỳ mang tới."
"Lẽ nào có chuyện gì xảy ra rồi? Hôm trước mới đưa tin, hôm nay đã lại gửi thư tới gấp như vậy." Trên khuôn mặt của người tên Nhan công tử kia tràn ngập lo lắng.
"Nhan công tử, ngài đừng lo, hiện tại công chúa vẫn ổn, nhưng tin này vẫn rất cấp bách, cầ ngài phải đọc luôn, đọc xong thì lập tức đốt đi."
Nhan công tử bóc thư ra, đọc nhanh như gió, khó hiểu hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Không phải nàng ấy muốn rời đi sao? Sao bây giờ lại khuyên tơ không nên manh động?"
Lư Quyên nói: "Nhan công tử, tình hình của công chúa rất căng thẳng, mấy ngày trước Thái tử Phong Quốc thường xuyên đến chính viện đánh cờ cùng công chúa, nhưng hai hôm nay lại đột nhiên âm thầm phái người theo dõi ta, cũng đến sáng nay bọn ta mới phát hiện ra. Không biết hành động này của hắn là có ý gì, nhưng lúc này công chúa bị người của hắn nhìn chằm chằm, từng hành động đều bị giám sát. Vì thế công chúa nói kế hoạch có thau đổi, mong Nhan công tử bình tĩnh đừng nóng vội để bàn bạc kỹ hơn."
Nghe vậy, Nhan công tử lo lắng đi tới đi lui trong phòng: "Nhưng ta không thể chờ được, cứ tiếp tục như vậy nữa thì ta sẽ điên mất. Thiên Nhi của ta ngày ngày phải sống bên cạnh hổ dữ, như vậy sao ta có thể bình tĩnh được chứ?"
"Nhan công tử." Lư Quyên cầm bọc quần áo đeo lên vai: "Ta mượn danh nghĩa ra ngoài mua quần áo cho công chúa, phải mau chóng quay về, nếu ngài có lời gì muốn gửi thì xin hãy nói luôn ạ."
Lúc này Nhan công tử mới dừng bước chân lo lắng lại, nói: "Ngươi chờ một chút."
Hắn ngồi lại bàn, mau chóng viết một phong thư, sau đó hong khô nét mực trên lửa rồi đưa cho Lư Quyên: "Ngươi cầm thư này đi, nói cho nàng biết, ta nhất định sẽ cứu nàng ấy ra, kêu nàng ấy đừng sợ hãi."
...
Sân sau Bắc trạch trấn Tây Hà.
"Ngươi xem, con gà rừng này trông mập quá ta, nếu mang đi hầm thì chắc chắn sẽ rất ngon đó." Một bà tử đang ngồi vặt lông một con gà vừa mới giết trong chậu gỗ, trong chậu bốc lên hơi nóng nghi ngút.
"Vậy sao? Trong số nguyên liệu hôm nay đưa tới, ta thấy con gà này là ngon nhất, đã lâu rồi chúng ta không chế biến nó." Một bà tử khác phụ họa nói.
"Tô cô nương, người định chuẩn bị nấu lẩu con gà này sao?"
Tô Ly ngồi xổm dưới bếp than trên hành lang: "Không phải, Vương bà tử nói đúng, con gà này rất hợp để nấu canh, mà nước hầm cũng có thể làm nước nẩu đó, chắc chắn ăn sẽ ngon hơn."
"Ai nha, canh không uống mà lại dùng làm nước lẩu thì rất đáng tiếc." Vương bà tử chắt lưỡi.
Tô Ly cười nói: "Thôi được rồi, uống một nửa nước cũng được, xong lát nữa lại cho hai người các ngươi nếm thử được không?"
Hai bà tử nhổ lông gà ngại ngùng vội vàng xua tay: "Cô nương hào phóng, nhưng chúng ta lại không thể không để ý đến quy củ được. Sao chúng tôi có thể uống canh ngài nấu được chứ."
Tô Ly không thèm để ý: "Canh là dùng để uống, còn phân biệt chủ tớ làm gì, lẽ nào các ngươi không muốn uống?"
Vương bà tử ngại ngùng cười nói: "Muốn uống, nhưng mà..."
"Vậy là được rồi, lát nữa ta sẽ kêu Thải Vân để lại cho các ngươi một ít, coi như đãi công các ngươi vất vả cực nhọc thịt gà giúp ta."
Nghe vậy, hai bà tử vui vẻ. Máy ngày nay Tô Ly luôn ngâm mình trong phòng bếp sau viện nấu ăn, trên cơ bản đã rất thân thuộc với bọn họ, mọi người thấy nàng không kiêu căng phách lối, nói chuyện lại dịu dàng hiền lành, vì thế đều thích ở chung với nàng.
Tô Ly cầm cái gắp than ở bên cạnh lật hai củ khoai lang ở trong chậu than lên, hương thơm lập tức tỏa ra khiến nàng thèm đến mức chảy nước miếng.
"Ơ, Lưu Quyên cô nương về rồi."
Ngoài cổng vòm có một người tiến vào, trong tay còn cầm theo túi quần áo, là tỳ nữ Lưu Quyên của Trinh Miểu Tinh. Hiển nhiên là nàng ta không biết lúc này sân sâu lại có nhiều người như vậy, lập tức cảm thấy hơi bối rối. Nàng ta nở nụ cười lấy lệ, chào hỏi với bà tử: "Đúng vậy, còn sớm lắm mà đã làm cơm tối rồi sao?"
"Không phải, là giúp Tô cô nương thịt gà để lát nữa hầm canh, hầm gà phải hầm sớm một chút. Ngươi lại đi mua đồ sao? Sao không đi cửa trước thế? Đi cửa sau vòng vo xa như thế, mà đi qua nơi này con bẩn thỉu nhơ nháp nữa, không tiện lắm mà phải không?"
"Ta quen rồi." Lư Quyên thấy Tô Ly cũng đứng ở hành lang thì trong lòng khẩn trương: "Các ngươi làm việc đi, ta về chính viện đây."
Nàng ta vội vàng cúi đầu nhấc váy đi qua bậc thang, cũng không dám nhìn Tô Ly mà mau chóng vòng qua nàng rời đi.
"Ấy... Chờ chút."
Lưu Quyên xoay người nhìn lại, là Tô Ly gọi, chỉ thấy nàng cầm một bức thư trong tay rồi giơ lên nói: "Ngươi đánh rơi này."
Nàng ta giật thót, vội vàng quay lại đoạt lấy: "Cảm ơn Tô cô nương." sau đó hốt hoảng rời đi.
...
Chính viện.
"Ngươi nói, thư này bị nàng ta phát hiện rồi?" Trinh Miểu Tinh hỏi.
"Nô tỳ cũng không biết nàng ta có phát hiện ra không, nhưng chắc hẳn nàng ta cũng không đoán được ra thư này là của au."
"Không phải." Trinh Miểu Tinh lắc đầu: "Một nha hoàn như ngươi đi ra ngoài mua xiêm y, lúc quay về trên người lại mang theo thư, nàng ta thông minh như vậy, chắc chắn sẽ nghi ngờ, nếu nàng ta nói việc này cho Thái tử thì e rằng chúng ta sẽ bại lộ."
"A? Vậy phải làm sao bây giờ?" Lư Quyên lo lắng khóc nấc: "Đều tại nô tỳ, quen đi cửa sau, lại không nghĩ tới mấy ngày nay nàng ta thường ra vào sân sau, nếu đi cửa chính thì tốt rồi, nô tỳ ngu quá mà!"
Nàng ta hung hăng tát mình một bạt tai.
Còn muốn đánh tiếp thì lại bị Trinh Miểu Tinh nhanh chóng cản lại: "Trước mắt đừng hoảng sợ, như này đi..." Nàng ta cất thư trong tay đi nói: "Ngươi cầm cái bình sứ đỏ ta mang từ Tri Quốc đến đây."
Lư Quyên vô cùng kinh ngạc: "Cô nương, ngài cần ạ?"
"Không phải ta cần dùng, là cho Tô cô nương dùng, thời gian không còn nhiều lắm, chúng ta phải mau chóng ngăn cản nàng. Chỉ có để nàng ốc không mang nổi mình ốc thì mới có thể đè việc này xuống được. Đi mau đi!"
...
Sau khi Tô Ly quay về Phương Phỉ Uyển, thay quần áo xong rồi nhanh chóng chui vào trong chăn, còn thích ý thở dài một hơi. Trong chăn đã đặt túi nước nóng từ trước, bây giờ cực kỳ ấm áp dễ chịu.
Thời tiết phương Bắc như này thực sự quá ác liệt, không những lạnh đến rét run mà còn hanh khô, mặt nàng bị lạnh đến mức nứt nẻ, ở thời đại này ngoài bôi thuốc mỡ ra thì cũng không biết dùng cái gì. Lúc xoa lên mặt rất sần sùi, bôi xong mặt bóng như chảo dầu, không nói đến việc trông rất xấu, mà hiệu quả của nó cũng không quá tốt. Thế nên mỗi sớm lúc đứng lên rửa mặt, cảm giác rất đau rát, cứ tiếp tục như vậy nữa thì da dẻ mịn màng của nàng sẽ trở nên sần sùi xấu xí mất.
Cũng không biết Hàn Tương Quân tính khi nào sẽ hồi Kinh, chắc hẳn thời tiết ở Thượng Kinh sẽ ấm áp hơn chút, các sản phẩm dưỡng da cũng sẽ càng đầy đủ hơn.
Nàng ai oán ngáp một cái, không lâu sau đã tiến vào giấc mộng đẹp.
Lúc thức dậy rời giường thì Thải Vân đã quay về.
"Canh gà hầm thế nào rồi?" Tô Ly hỏi.
"Cô nương, cần phải hầm một lúc nữa, chắc hầm thêm nửa canh giờ nữa là được rồi ạ. Ta đã kêu A Sinh ở đó trông coi rồi."
"Ừm."
Nàng mặc thêm áo khoác chuẩn bị đi đến nhà bếp mày mò các nguyên liệu khác. Lúc này Thải Vân vội vàng cản nàng lại: "Cô nương, Trinh phi nhân đã tới, đang ở trong phòng khách chờ, vừa rồi nghe nói người vẫn đang nghỉ trưa nên nàng không cho người qua đây quấy rầy."
Tô Ly ngạc nhiên, lần đầu Trinh Miểu Tinh tới đây là vì chuyện túi hương, lần này lại là vì cái gì?
"Nàng ta tới bao lâu rồi?"
"Khoảng mười lăm phút rồi ạ."
"Chờ đến bây giờ sao?"
"Đúng vậy, nô tỳ đã khuyên nàng về trước nhưng nàng không chịu, nói có chuyện muốn gặp người."
Tô Ly đã hiểu, không có việc gì không ai rảnh mà đến, như vậy nghĩa là chuyện quan trọng.
"Được, để ta qua xem thử."
...
Trong phòng khách, Trinh Miểu Tinh yên lặng ngồi đó, vẻ mặt bình tĩnh, dường như không có chuyện gì gấp, nhưng dáng vẻ giả bộ trình tĩnh lạnh lùng kia lại như có chuyện cực kỳ quan trọng.
Tô Ly bước vào phòng khách, ngồi xuống ghế, cũng không hành lễ với nàng ta mà hỏi thẳng: "Trinh phu nhân tới tìm ta có chuyện gì?"
Trinh Miểu Tinh cũng không trách nàng thất lễ, chậm rãi cười nói: "Thật xin lỗi, quấy rầy muội muội nghỉ ngơi, lần này ta tới đúng là có chuyện quan trọng muốn xin muội muội giúp đỡ."
"Ồ? Sao ngươi lại nghĩ rằng ta sẽ giúp ngươi?"
"Việc này đối với ta mà nói thì khó, nhưng đối với Tô muội muội thì cũng chỉ là chuyện ngoài miệng mà thôi." Nàng ta lấy một cái bình sứ từ trong tay áo ra: "Mùa đông thời tiết lạnh lẽo hanh không, đây là thuốc mỡ dưỡng da ta mang từ Tri Quốc tới, tác dụng rất tốt. Ta thấy mấy ngày nay muội muội hay ra ngoài, nên là khi nào có thời gian thì bôi thử lên đi, rất tốt cho da đó. Nhất là người xinh đẹp như muội muội, da dẻ ngọc ngà, ta nhìn đã thấy thích, thế nên phải bảo vệ nó."
Không thể không nói lọ thuốc mỡ này giống như mưa rơi giữa ngày hạn, Trinh Miểu Tinh là công chúa, vật phẩm hàng ngày chắc chắn không bình thường, chỉ cần nhìn da thịt mềm mại của nàng ta là biết chắc chẵn loại thuốc mỡ này rất hữu dụng.
Tô Ly hỏi: "Ngươi muốn ta giúp ngươi cái gì?"
Trinh Miểu Tinh thở dài: "Thật không dám dấu, mấy ngày trước điện hạ thường tới chỗ ta, nhưng có lẽ do ta quá ngu ngốc đã đắc tội điện hạ, nên hai ngày nay hắn không tới nữa rồi. Ta cũng không để ý đến việc này, chỉ là lo lắng điện hạ sẽ vì sai lầm của ta mà sinh ra khúc mắc, do đó ảnh hưởng tới quan hệ hai nước Phong - Tri, như vậy thì sẽ không tốt. Ta cả ngày lo lắng bất an, nghĩ tới nghĩ lui rồi muốn tới xin muội muội nói tốt vài lời trước mặt điện hạ giúp ta."
Thì ra là vậy, Tô Ly không biết vì sao nàng ấy đắc tội Hàn Tương Quân, nhưng nàng biết nguyên nhân Hàn Tương Quân không đi tìm nàng ấy. Một là việc trong quân bận rộn, hai là đã tìm được cách phá giải tình hình lương thảo khẩn cấp, không cần dùng đến Tri Quốc nữa, cho nên sẽ không đến đó nữa.
Nói vậy, vị công chúa này đúng là có chút đáng thương, sau khi bị nam nhân kia lợi dụng mà chẳng hay biết gì, lúc này tâm trạng còn thấp thỏm bất an, chạy đến cầu xin nàng.
Có điều Tô Ly không muốn giúp đỡ chuyện này, mâu thuẫn giữa cặp phu thê mới cưới người ta, một người ngoài như nàng lấy tư cách gì mà can dự vào chứ. Vì thế nàng từ chối nói: "Thứ cho ta không thể đồng ý việc này, điện hạ cũng đã nhiều ngày rồi không tới chỗ ta. Hơn nữa, ta cũng không được điện hạ yêu thích như ngươi tưởng tượng, chuyện quan trọng như mối quan hệ giữa hai nước này, ta thật sự không thể tham dự vào được."
Nhìn vẻ mặt Trinh Miểu Tinh rất thất vọng, nàng ấy đứng dậy thở dài nói: "Thôi được rồi, ta cũng không dám làm khó dễ muội muội, còn về lọ thuốc mỡ này, ta tặng cho muội, cứ coi như là một chút tâm ý của ta đi."
Nàng ấy đặt bình sứ lên bàn rồi rời đi.
...
Ngày hôm sau, sau khi Tô Ly rời giường cảm thấy đau đầu chóng mặt. Tôi qua bọn họ ăn canh gà rừng hầm, vì để phù hợp với bu không khí, nàng còn kêu Thải Vân đi kiếm hai bình rượu trắng đến đây. Hai người đóng kín cửa, ngồi trong phòng uống đến mức không biết trời vuông đất trong là gì.
Cũng không biết rượu này cất như thế nào, uống vào hương vị ngọt ngào, còn có chút mùi thơm thoang thoảng, Thải Vân không dám uống nhiều, thế nên hơn một nửa chảy hết vào bụng Tô Ly, vì thế nàng ngủ thẳng một mạch đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh.
Thải Vân nghe thấy tiếng động, bưng nước nóng vào đặt lên kệ rửa mặt: "Cô nương, ta đã kêu phòng bếp làm chút canh giải rượu rồi, sẽ lập tức đưa tới, bây giờ người cảm thấy thân thể thế nào rồi?"
Nàng ấy đặt chậu rửa mặt xuống xong liền đi tới trước giường vén màn lên, đột nhiên hoảng sợ "A" lên một tiếng.
"Cô nương, khuôn mặt người bị làm sao vậy?"
"Làm sao cơ?" Tô Ly sờ sờ mặt mình, không có cảm giác gì, ngược lại còn cảm thấy mềm mềm mịn mịn ấy chứ.
Thải Vân mau chóng cầm gương đồng qua cho nàng soi, suy đoán nói: "Cô nương, có phải người bị nổi mẩn do uống rượu không?"
Tô Ly nhìn thoáng khuôn mặt trong gương đồng, bản thân cũng bị dọa sợ. Những đốm đỏ đỏ loang lổ khắp nơi trên da, thậm chí ngay cả trên cổ cũng có, nàng vạch áo ra, lặng lẽ nhìn cơ thể mình, trên ngực cũng có một chút.
Sau khi ngơ người trong chốc lát, nàng mới chậm rãi nói: "Có lẽ vậy rồi, có thể là vì rượu kia, ngươi mau mời đại phu tới xem đi."
"Dạ, cô nương chờ một chút." Thải Vân cất gương đồng đi rồi mau chóng chạy ra ngoài.
Hai khắc sau, đại phu tới, sau khi kiểm tra cẩn thận xong, nói: "Này là tình trạng bệnh sởi, cô nương đã ăn gì?"
Tô Ly nhanh chóng nói mình đã ăn lẩu cùng với rượu trắng, trước kia nàng ăn lẩu vẫn bình thường, không có vấn đề gì, đoán chừng là do rượu trắng.
Đại phu gật đầu: "Đúng rồi, có lẽ Tô cô nương không thể uống rượu, trước đây cũng có người sau khi uống rượu xong thì xuất hiện dấu hiệu của bệnh sởi. Sau này cô nương không nên động vào nó nữa. Lão phu kê một toa thuốc, trước mắt người uống thử xem có thuyên giảm không, nếu vẫn không được thì lão phu sẽ kê cho người một đơn thuốc khác để điều trị da mặt."
"Cảm ơn đại phu." Tô Ly kêu Thải Vân tiễn đại phu ra cửa, bản thân thì ngồi trước gương đồng mặt mày ủ rũ.
Lúc xế chiều, Hàn Tương Quân đã trở về.
"Cô nghe nói ngươi bị bệnh?"
Mặt Tô Ly được che bởi một tấm vải mỏng, trên trán đặc biệt dùng mấy sợi tóc mái che đi, khiến nàng trở nên vô cùng thần bé.
"Sao điện hạ biết? Thiếp chỉ là uống rượu bị phát ban thôi, không sao ạ."
"Thị vệ bẩm báo nói ngươi mời đại phu, đúng lúc cô rảnh nên tới xem thử một chút."
Hắn ngồi xuống nhuyễn tháp, theo thói quen muốn kéo nàng ngồi xuống đùi, nhưng lại bị Tô Ly lặng lẽ dịch ra, hắn kéo phải khoảng không, bàn tay đột nhiên dừng giữa không trung.
Hàn Tương Quân híp mắt một cái, có chút không vui, hắn hơi đứng dậy kéo nàng qua.
"Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào rồi?" Hắn hỏi.
Tô Ly ngồi trên đùi hắn rất là không vui, nổi giận nói: "Uống thuốc xong đã cảm thấy khá hơn chút rồi."
Hàn Tương Quân thấy dáng vẻ giận mà không dám nói của nàng, trong lòng thấy buồn cười, hắn nhận trà của tỳ nữ dâng lên, nhấp một ngụm nói: "Lần này ta tới, còn có một chuyện khác muốn nói với ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.