Sau Khi Xuyên Vào Truyện Nam Tần, Chiếm Đoạt Thái Tử Mất Trí Nhớ
Chương 45:
Như Kiều Vân
03/10/2024
Hôm đó, Hàn Tương Quân triệu tập một đám các quan viên lớn nhỏ của Tuy Châu tới để bàn bạc chuyện này, nói đến hệ thống canh tác này của Tô Ly, đám người đều nhiệt huyết sôi trào, Lưu Tào Tuân lại càng đập bàn đồng ý
"Nếu làm như vậy, không tới một năm Tuy Châu ta sẽ có thể tiến thêm một bước." Ông ta nói như vậy.
Sau đó lại truy hỏi: “Xin hỏi điện hạ, kế sách này là do ai đề ra?”
Hàn Tương Quân ngồi ở trên ghế thái sư, vẻ buồn rầu trên mặt nhiều ngày cuối cùng cũng giãn ra, lúc này hắn cũng có chút thảnh thơi thừa nước đục thả câu nói: “Người ở trong phủ của ngươi, hay là Lưu đại nhân đoán thử xem.”
Lưu Tào Tuân lắc đầu rồi lại lắc đầu: "Hạ quan thực sự không đoán ra được, vẫn mong điện hạ nói cho thần biết, đợi có thời gian rảnh nhất định sẽ đi tiếp kiến một phen, chỗ này của hạ quan vẫn còn rất nhiều vấn đề khó chưa giải quyết được, cần cao nhân chỉ điểm."
Hàn Tương Quân cười: "Lát nữa sẽ nói có ngươi biết người này, nghị sự trước đã."
Thế là, Lưu Tào Tuân lại nghiêm túc trở lại.
Sau đó mọi người lại tiếp tục chia hệ thống canh tác của Tô Ly đề ra thành các vấn đề nhỏ hơn, lớn thì là việc mượn lương thực nấu cháo qua mùa đông ở đâu, nhỏ thì nên sắp xếp doanh trướng như thế nào, đất đai phân chia như thế nào…
Đợi thương lượng xong toàn bộ thì trời cũng đã tối, Hàn Tương Quân ra khỏi thư phòng, Tần Trung tiến lên hỏi: “Điện hạ, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ người có muốn mang lên không?”
Hắn gật đầu, đi được hai bước lại dặn dò: "Mang tới chỗ của Tô Ly, cô tới đó ăn."
"Vâng." Tần Trung nhận lệnh xong thì dặn dò người đi làm ngay lập tức.
Lúc này, Lưu tri phủ ở đằng sau chạy bước nhỏ đuổi theo, mặt mũi ông ta hưng phấn đi theo bên cạnh Hàn Tương Quân, nói bóng nói gió muốn xem rốt cuộc người hiến kế là ai.
Hàn Tương Quân buồn cười, cũng không đánh đố ông ta nữa, hắn nói: "Người này, chính là Tô Ly… của cô."
Không biết có phải là Lưu Tào Tuân nhìn nhầm hay không, ông ta luôn cảm thấy lời này của điện hạ lại có chút… Hãnh diện? Cũng đúng, nữ nhân bên cạnh mình có bản lĩnh như vậy, đổi thành ai thì cũng sẽ hãnh diện một phen.
Có điều, ông ta rất ngạc nhiên: “Tô cô nương? Không nghĩ tới Tô cô nương thâm tàng bất lộ, cao kiến như vậy thật sự khiến Lưu mỗ bội phục.”
Nói như vậy, bản thân ông ta cũng không tiện đi tìm người ta.
Có vẻ như Hàn Tương Quân nhìn ra sự băn khoăn trong lòng ông ta bèn nói: "Tô Ly không phải nữ nhân khuê phòng bình thường, kiến thức tài học của nàng ấy có thể so được với nam tử, nếu ngươi muốn gặp thì chọn lúc rảnh rỗi là được. Nhưng hôm nay trời đã muộn rồi, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi sớm chút đi."
Lưu tri phủ vội vàng ngượng ngùng cười nói: "Vâng vâng vâng."
Ông ta vội hàng hành lễ cung tiễn, nhìn bước chân vội vàng lại vui vẻ của điện hạ nhà ông ta, trong lòng nghĩ, chắc chắn sau này Tô cô nương sẽ gặp nhiều may mắn.
... . .
Lúc Hàn Tương Quân đến Tô Ly đã đợi trước bàn cơm từ lâu.
Nàng hỏi: "Hôm nay điện hạ thương nghị ổn thỏa rồi?"
"Đã ổn thỏa, chỉ có điều cô vẫn phải ở lại Tuy Châu thêm mấy ngày, nếu như ngươi cảm thấy chán thì có thể ra ngoài đi dạo."
Tô Ly nói "Được", nàng đang có ý đó đây.
Sau khi ăn cơm xong, hai người đi trong vườn một lúc, Tô Ly giẫm lên tuyết trên đất xoèn xoẹt chơi vui quên cả trời đất.
"Chuyện quân đội viễn chinh phương Bắc không bao lâu nữa là kết thúc rồi."
"Ừm."
"Sau đó cô đưa ngươi về Kinh Thành."
Tô Ly chợt ngẩng đầu lên: "Nhanh như vậy sao?"
"Ngươi không nhớ nhà sao?" Hắn hỏi.
Nàng lắc đầu: "Có gì đáng nhớ đâu, từ nhỏ ta đã bị người trong căn nhà đó bắt nạt, đều là những ký ức không vui, còn không bẳng ở bên ngoài cho tự do."
Hàn Tương Quân dừng lại, mỉm cười nhìn nàng, nói như đang đùa giỡn vậy: "Người thông minh xảo trá như ngươi lại cũng từng bị người khác bắt nạt?"
Hơ! Đây là mắng nàng hay là khen nàng thế?
Nàng âm thầm liếc hắn một cái trong lòng, nói khoác mà không biết ngượng chính danh cho mình: "Điện hạ ngài hiểu lầm ta rồi, ta là người thành thật, bọn họ lại chỉ thích bắt nạt người thành thật!"
... ...
Ngày hôm sau, Tô Ly ăn sáng xong thì đi ra ngoài, đằng sau vẫn có hai tên thị vệ đi theo như thường.
Tiếp xúc lâu như vậy rồi, ít nhiều gì Tô Ly cũng quen thuộc với bọn họ rồi, thi thoảng sẽ tìm bọn họ nói chuyện. Mới đầu hai thị vệ kia không dám nói chuyện với nàng quá nhiều, thế nhưng lại không ngăn được Tô Ly nói nhiều, vấn đề này nối tiếp vấn đề khác, không trả lời lại thành ra không lịch sự, vì thế mà cũng ỡm ờ tán chuyện với nàng.
Dần dần, hai người cũng thành thói quen.
Lúc này Tô Ly đang đi trên đường, nhìn đông ngó tây, trong lòng ôm ngân lượng, tâm trạng rất tốt. Nhưng khổ cho hai thị vệ ở đằng sau kia, hai tay đều dùng để xách đồ giúp nàng, thậm chí đến cả chuôi kiếm trên eo cũng treo một túi bánh đường cho nàng.
Thế là có một màn như vậy, Tô Ly vui vẻ bước đi đằng trước, hai người đi theo sau sắc mặt nghiêm túc, trên tay xách đống đồ tạp nham đầy ắp. Nhìn thế nào cũng không thấy cân đối, thậm chí còn có chút… Buồn cười, thu hút đám người qua đường rối rít nhìn sang.
Dĩ nhiên, thứ thu hút người nhất vẫn là gương mặt kia của Tô Ly, đám người còn tưởng là thiên kim tiểu thư của nhà nào dẫn theo người hầu ra ngoài dạo phố.
Tô Ly không biết suy nghĩ của người đi đường, nhưng thấy ánh mắt trêu ghẹo của bọn họ, nàng cũng quay đầu lại nhìn hai thị vệ kia, sau đó cười phá lên. Nàng nhìn thấy có một tửu lâu cách đó không xa bèn đi tới, vỗ vào bả vai của một người trong đó: “Mệt rồi đúng không? Đi, mời các ngươi tới quán ăn, muốn ăn gì thì cứ gọi, đừng tiết kiệm thay tỷ đây.”
Nàng hào phóng vung tay lên, dẫn đầu đi vào trong tửu lâu.
Chưởng quỹ chỉ vừa thấy một tiên nữ vào cửa, trên mặt lập tức nở nụ cười cực kỳ nhiệt tình: “Ai da, vị khách quan này, mời vào trong mời vào trong, ăn cơm hay uống trà nghỉ chân?”
Lúc này vẫn chưa tới buổi trưa, ăn cơm thì vẫn còn hơi sớm, bình thường khách tiến vào đều là đi mệt rồi mới đi vào gọi ấm trà nghỉ chân.
Tô Ly nói: "Ăn cơm." Nàng liếc mắt nhìn đại sảnh dưới lầu hai cái, không quá hài lòng với vị trí dưới lầu bèn hỏi: "Lầu hai còn chỗ ngồi không?"
"Có có có, A Kế, mau dẫn vị khách này lên lầu tìm một chỗ trang nhã."
Tiểu nhị của quán tên A Kế kia lập tức ân cần chạy tới, khom người nói: “Khách quan, mời đi theo ta.”
Mấy người họ đi lên lầu, Tô Ly chọn một vị trí ở bên cạnh cửa sổ. Hôm nay trời trong xanh, ánh mặt trời tươi sáng, chỗ cửa sổ này lại có ánh nắng ấm áp chiếu vào, khiến người ta cảm thấy thoải mái, dễ chịu.
Tô Ly bảo hai thi vệ kia không cần khách sáo, cùng nhau ngồi xuống ăn cơm, hai thị vệ kia sống chết không chịu, vẫn tìm một cái bàn bên cạnh ngồi xuống, Tô Ly “uy hiếp” nói: “Các ngươi tự mình ngồi một bàn vậy thì lát nữa các ngươi tự trả tiển đi, ta không trả tiền hai bàn đâu.”
Hai thị vệ: ...
Tất nhiên nói thì nói như vậy, Tô Ly cũng vẫn cho bọn họ gọi mấy món ăn, nàng cũng gọi hai món cho mình, sau đó lại gọi thêm một mâm điểm tâm tinh xảo.
Đang lúc ăn đến thỏa mãn, dưới lầu lại có một tốp khách tới, người đi đầu Tô Ly biết.
Chính là Tô Du.
Tô Du thấy nàng thì cũng kinh ngạc trong chốc lát, sau đó lại hiểu ra, hiện giờ Thái tử điện hạ đang ở thành Tuy Châu, dường như nàng ở đây cũng là hợp tình hợp lý.
Hắn ta chào hỏi với bằng hữu bên cạnh xong thì đi thẳng tới chỗ nàng, thế nhưng còn chưa đi đến gần bên cạnh Tô Ly đã bị một thanh kiếm ngăn lại. Lúc này Tô Du mới phát hiện hai người ngồi bên cạnh này là thị vệ đi theo Hàn Tương Quân như hình với bóng, không ngờ lại bị phái tới bảo vệ một nữ nhân. Có thể thấy, thứ muội này của hắn đúng thật là rất được Thái tử điện hạ sủng ái, vậy mà lại có thể mang theo bên người bất cứ lúc nào, bất cứ đâu. Như vậy cũng tốt, có một con cờ được sủng ái như vậy, chắc hẳn chuyện của Tứ Hoàng tử lại càng dễ làm hơn rồi.
Hắn ta nở nụ cười: “Tại hạ Tô Du, là huynh trưởng của Tô cô nương.”
Hai thị vệ nhìn Tô Ly, muốn xác nhận lời của người này có phải là thật hay không.
Tô Ly nói: “Để hắn ta tới đây đi, hắn ta đúng thật là ca ca của ta.”
Tô Du đi tới ngồi xuống: "Sao tam muội lại ở chỗ này?"
"Biết rõ còn cố hỏi? Ta không tin ngươi không biết điện hạ ở Thành Tuy Châu."
Tô Du cười, tự mình nói: "Ngày mai ta phải hồi kinh rồi, tam muội có lời gì muốn nói với “cố nhân” không, huynh trưởng sẽ thay mặt truyền đạt lại."
Hắn ta cố ý nhấn mạnh hai từ “cố nhân”, tất nhiên là Tô Ly biết người hắn ta nói là ai, không phải Hàn Tương Trưng sao, bọn họ vẫn luôn cho rằng nàng vẫn thích người đó đến chết đi sống lại.
Nàng khẽ mỉm cười đáp lại: "Đa tạ ca ca, tạm thời không có gì để nói."
Tô Du thở dài một tiếng: “Tam muội vẫn còn tức giận à? Cũng đúng, đều tại ca ca suy nghĩ không chu toàn, hại tam muội chịu nhiều khổ sở như vậy, có điều tam muội yên tâm, sau này nhất định sẽ khổ tận cam lai.”
Hắn nhấp một ngụm trà, lại tiếp tục nói: "Tam muội không có gì để nói, nhưng ca ca có vài lời muốn dặn dò đôi chút." Hắn lại gần thêm hai phân, miệng nói: “Có lẽ lần này ca ca đi Kinh Thành sẽ không về nữa, muội ở bắc địa một thân một mình phải biết chăm sóc tốt cho bản thân, ở bên cạnh điện hạ cũng phải cẩn ngôn thận hành*, tha thiết phục vụ.”
*Cẩn ngôn thận hành: cẩn trọng từ lời nói đến hành động
Nhưng trên tay hắn ta lại viết nhanh “Tứ, đợi muội, có thể truyền lại tình báo .”
Tô Ly nặng nề thở ra một hơi, trong lòng nghĩ, quả nhiên là tới rồi. Nàng ở bên cạnh Hàn Tương Quân đợi lâu như vậy rồi, vẫn luôn buồn bực vì sao Hàn Tương Trưng vẫn chưa phái người tới tìm nàng, chắc không phải là cốt truyện thay đổi rồi đấy chứ? Hóa ra không phải là không phái, mà là muộn hơn chút mà thôi.
Tô Du viết mấy từ này, phiên dịch ra chính là những gì mà cốt truyện ban đầu nói, Tứ Hoàng tử vẫn nhớ nàng, nói nàng đã phải chịu khổ rồi, đợi tìm được cơ hội thì nhất định sẽ đưa nàng trở về từ chỗ Hàn Tương Quân. Chỉ có điều, lúc này không có cách nào, để nàng nhẫn nhịn trước, thuận tiện lấy trộm tình báo của Hàn Tương Quân cho hắn ta, đợi sau này đại nghiệp của hắn ta thành công, nhất định sẽ cưới nàng, cho nàng một danh phận.
Tô Ly muốn cười trong lòng, những người này luôn thích coi người khác thành kẻ ngốc, thế nhưng, quả thật nữ phụ trong nguyên tác là một đồ ngốc yêu đương mù quáng, chẳng trách lại bị người khác bán mất còn đếm tiền giúp, quả nhiên chỉ số thông minh và chỉ số cảm xúc của pháo hôi đều thấp.
Tô Du viết xong thì vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, quan sát phản ứng của nàng, thấy nàng cười rồi mới yên tâm. Trong đầu nghĩ, quả nhiên nàng vẫn yêu Tứ Hoàng tử sâu nặng.
Tô Ly bây giờ vẫn không thể trở mặt với bọn họ, không tránh được việc vẫn phải tiếp tục diễn kịch, đợi sau này nàng có chỗ đứng vững chắc, có đủ lực lượng để chống đối lại, đến lúc đó lại đối phó với đám cạn bã này.
Nàng nói: "Lời dặn dò của ca ca ta đã nhận được rồi, ca ca yên tâm, ta chắc chắn sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, cũng mong ca ca đi đường bảo trọng."
"Nếu đã như vậy, vậy thì ca ca đi trước đây, hôm nay mời bằng hữu cùng nhau ra ngoài uống rượu, rề rà cũng không tốt."
" Được." Nàng gật đầu.
...
Sau khi Tô Ly và Hàn Tương Quân lại ở thành Tuy Châu thêm mấy ngày nữa, rồi hai người chuẩn bị lên đường trở về trấn Tây Hà.
Giờ đây, chiến sự viễn chinh phương bắc đã đến gần hồi kết, Mục Thần dẫn binh thế như trẻ tre, không tới một tháng đã tấn công vào đô thành của Ấp Quốc, Thường Hoàn đế mắng chửi Hàn Tương Quân xong thì dẫn theo thê thiếp và con cái uống rượu độc cùng nhau đi xuống hoàng tuyền, triều thần Ấp Quốc cũng cảm thấy hết hy vọng bắt đầu đầu hàng nhận mệnh.
Công việc tiếp theo, Hoàng đế sẽ tự phái người tới xử lý, không cần Hàn Tương Quân ở đây nữa, hơn nữa hắn cũng phải nhanh chóng trở về Kinh Thành, trở về lãnh địa chính trị của hắn.
Có thể nói, chinh phạt Ấp Quốc đã khiến thế lực của Hàn Tương Quân nhanh chóng lớn mạnh, tạo nền móng vững chắc cho việc nắm quyền đoạt vị sau này. Một năm này, có thể nói là một năm gặt hái tốt đẹp của hắn, vừa mở rộng binh quyền, vừa lôi kéo được mãnh tướng tiền triều - Mục Thần, còn có thêm được một nữ nhân… Một lời khó nói hết nhưng lại yêu thích không buông tay Tô Ly nữa.
Sau khi chiến sự kết thúc, Hàn Tương Quân dẫn binh khởi hành về Kinh Thành, lúc này đúng lúc mùa xuân tháng tư, trăm hoa đua nở của Trinh Hòa năm thứ mười sáu của Phong triều.
"Nếu làm như vậy, không tới một năm Tuy Châu ta sẽ có thể tiến thêm một bước." Ông ta nói như vậy.
Sau đó lại truy hỏi: “Xin hỏi điện hạ, kế sách này là do ai đề ra?”
Hàn Tương Quân ngồi ở trên ghế thái sư, vẻ buồn rầu trên mặt nhiều ngày cuối cùng cũng giãn ra, lúc này hắn cũng có chút thảnh thơi thừa nước đục thả câu nói: “Người ở trong phủ của ngươi, hay là Lưu đại nhân đoán thử xem.”
Lưu Tào Tuân lắc đầu rồi lại lắc đầu: "Hạ quan thực sự không đoán ra được, vẫn mong điện hạ nói cho thần biết, đợi có thời gian rảnh nhất định sẽ đi tiếp kiến một phen, chỗ này của hạ quan vẫn còn rất nhiều vấn đề khó chưa giải quyết được, cần cao nhân chỉ điểm."
Hàn Tương Quân cười: "Lát nữa sẽ nói có ngươi biết người này, nghị sự trước đã."
Thế là, Lưu Tào Tuân lại nghiêm túc trở lại.
Sau đó mọi người lại tiếp tục chia hệ thống canh tác của Tô Ly đề ra thành các vấn đề nhỏ hơn, lớn thì là việc mượn lương thực nấu cháo qua mùa đông ở đâu, nhỏ thì nên sắp xếp doanh trướng như thế nào, đất đai phân chia như thế nào…
Đợi thương lượng xong toàn bộ thì trời cũng đã tối, Hàn Tương Quân ra khỏi thư phòng, Tần Trung tiến lên hỏi: “Điện hạ, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ người có muốn mang lên không?”
Hắn gật đầu, đi được hai bước lại dặn dò: "Mang tới chỗ của Tô Ly, cô tới đó ăn."
"Vâng." Tần Trung nhận lệnh xong thì dặn dò người đi làm ngay lập tức.
Lúc này, Lưu tri phủ ở đằng sau chạy bước nhỏ đuổi theo, mặt mũi ông ta hưng phấn đi theo bên cạnh Hàn Tương Quân, nói bóng nói gió muốn xem rốt cuộc người hiến kế là ai.
Hàn Tương Quân buồn cười, cũng không đánh đố ông ta nữa, hắn nói: "Người này, chính là Tô Ly… của cô."
Không biết có phải là Lưu Tào Tuân nhìn nhầm hay không, ông ta luôn cảm thấy lời này của điện hạ lại có chút… Hãnh diện? Cũng đúng, nữ nhân bên cạnh mình có bản lĩnh như vậy, đổi thành ai thì cũng sẽ hãnh diện một phen.
Có điều, ông ta rất ngạc nhiên: “Tô cô nương? Không nghĩ tới Tô cô nương thâm tàng bất lộ, cao kiến như vậy thật sự khiến Lưu mỗ bội phục.”
Nói như vậy, bản thân ông ta cũng không tiện đi tìm người ta.
Có vẻ như Hàn Tương Quân nhìn ra sự băn khoăn trong lòng ông ta bèn nói: "Tô Ly không phải nữ nhân khuê phòng bình thường, kiến thức tài học của nàng ấy có thể so được với nam tử, nếu ngươi muốn gặp thì chọn lúc rảnh rỗi là được. Nhưng hôm nay trời đã muộn rồi, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi sớm chút đi."
Lưu tri phủ vội vàng ngượng ngùng cười nói: "Vâng vâng vâng."
Ông ta vội hàng hành lễ cung tiễn, nhìn bước chân vội vàng lại vui vẻ của điện hạ nhà ông ta, trong lòng nghĩ, chắc chắn sau này Tô cô nương sẽ gặp nhiều may mắn.
... . .
Lúc Hàn Tương Quân đến Tô Ly đã đợi trước bàn cơm từ lâu.
Nàng hỏi: "Hôm nay điện hạ thương nghị ổn thỏa rồi?"
"Đã ổn thỏa, chỉ có điều cô vẫn phải ở lại Tuy Châu thêm mấy ngày, nếu như ngươi cảm thấy chán thì có thể ra ngoài đi dạo."
Tô Ly nói "Được", nàng đang có ý đó đây.
Sau khi ăn cơm xong, hai người đi trong vườn một lúc, Tô Ly giẫm lên tuyết trên đất xoèn xoẹt chơi vui quên cả trời đất.
"Chuyện quân đội viễn chinh phương Bắc không bao lâu nữa là kết thúc rồi."
"Ừm."
"Sau đó cô đưa ngươi về Kinh Thành."
Tô Ly chợt ngẩng đầu lên: "Nhanh như vậy sao?"
"Ngươi không nhớ nhà sao?" Hắn hỏi.
Nàng lắc đầu: "Có gì đáng nhớ đâu, từ nhỏ ta đã bị người trong căn nhà đó bắt nạt, đều là những ký ức không vui, còn không bẳng ở bên ngoài cho tự do."
Hàn Tương Quân dừng lại, mỉm cười nhìn nàng, nói như đang đùa giỡn vậy: "Người thông minh xảo trá như ngươi lại cũng từng bị người khác bắt nạt?"
Hơ! Đây là mắng nàng hay là khen nàng thế?
Nàng âm thầm liếc hắn một cái trong lòng, nói khoác mà không biết ngượng chính danh cho mình: "Điện hạ ngài hiểu lầm ta rồi, ta là người thành thật, bọn họ lại chỉ thích bắt nạt người thành thật!"
... ...
Ngày hôm sau, Tô Ly ăn sáng xong thì đi ra ngoài, đằng sau vẫn có hai tên thị vệ đi theo như thường.
Tiếp xúc lâu như vậy rồi, ít nhiều gì Tô Ly cũng quen thuộc với bọn họ rồi, thi thoảng sẽ tìm bọn họ nói chuyện. Mới đầu hai thị vệ kia không dám nói chuyện với nàng quá nhiều, thế nhưng lại không ngăn được Tô Ly nói nhiều, vấn đề này nối tiếp vấn đề khác, không trả lời lại thành ra không lịch sự, vì thế mà cũng ỡm ờ tán chuyện với nàng.
Dần dần, hai người cũng thành thói quen.
Lúc này Tô Ly đang đi trên đường, nhìn đông ngó tây, trong lòng ôm ngân lượng, tâm trạng rất tốt. Nhưng khổ cho hai thị vệ ở đằng sau kia, hai tay đều dùng để xách đồ giúp nàng, thậm chí đến cả chuôi kiếm trên eo cũng treo một túi bánh đường cho nàng.
Thế là có một màn như vậy, Tô Ly vui vẻ bước đi đằng trước, hai người đi theo sau sắc mặt nghiêm túc, trên tay xách đống đồ tạp nham đầy ắp. Nhìn thế nào cũng không thấy cân đối, thậm chí còn có chút… Buồn cười, thu hút đám người qua đường rối rít nhìn sang.
Dĩ nhiên, thứ thu hút người nhất vẫn là gương mặt kia của Tô Ly, đám người còn tưởng là thiên kim tiểu thư của nhà nào dẫn theo người hầu ra ngoài dạo phố.
Tô Ly không biết suy nghĩ của người đi đường, nhưng thấy ánh mắt trêu ghẹo của bọn họ, nàng cũng quay đầu lại nhìn hai thị vệ kia, sau đó cười phá lên. Nàng nhìn thấy có một tửu lâu cách đó không xa bèn đi tới, vỗ vào bả vai của một người trong đó: “Mệt rồi đúng không? Đi, mời các ngươi tới quán ăn, muốn ăn gì thì cứ gọi, đừng tiết kiệm thay tỷ đây.”
Nàng hào phóng vung tay lên, dẫn đầu đi vào trong tửu lâu.
Chưởng quỹ chỉ vừa thấy một tiên nữ vào cửa, trên mặt lập tức nở nụ cười cực kỳ nhiệt tình: “Ai da, vị khách quan này, mời vào trong mời vào trong, ăn cơm hay uống trà nghỉ chân?”
Lúc này vẫn chưa tới buổi trưa, ăn cơm thì vẫn còn hơi sớm, bình thường khách tiến vào đều là đi mệt rồi mới đi vào gọi ấm trà nghỉ chân.
Tô Ly nói: "Ăn cơm." Nàng liếc mắt nhìn đại sảnh dưới lầu hai cái, không quá hài lòng với vị trí dưới lầu bèn hỏi: "Lầu hai còn chỗ ngồi không?"
"Có có có, A Kế, mau dẫn vị khách này lên lầu tìm một chỗ trang nhã."
Tiểu nhị của quán tên A Kế kia lập tức ân cần chạy tới, khom người nói: “Khách quan, mời đi theo ta.”
Mấy người họ đi lên lầu, Tô Ly chọn một vị trí ở bên cạnh cửa sổ. Hôm nay trời trong xanh, ánh mặt trời tươi sáng, chỗ cửa sổ này lại có ánh nắng ấm áp chiếu vào, khiến người ta cảm thấy thoải mái, dễ chịu.
Tô Ly bảo hai thi vệ kia không cần khách sáo, cùng nhau ngồi xuống ăn cơm, hai thị vệ kia sống chết không chịu, vẫn tìm một cái bàn bên cạnh ngồi xuống, Tô Ly “uy hiếp” nói: “Các ngươi tự mình ngồi một bàn vậy thì lát nữa các ngươi tự trả tiển đi, ta không trả tiền hai bàn đâu.”
Hai thị vệ: ...
Tất nhiên nói thì nói như vậy, Tô Ly cũng vẫn cho bọn họ gọi mấy món ăn, nàng cũng gọi hai món cho mình, sau đó lại gọi thêm một mâm điểm tâm tinh xảo.
Đang lúc ăn đến thỏa mãn, dưới lầu lại có một tốp khách tới, người đi đầu Tô Ly biết.
Chính là Tô Du.
Tô Du thấy nàng thì cũng kinh ngạc trong chốc lát, sau đó lại hiểu ra, hiện giờ Thái tử điện hạ đang ở thành Tuy Châu, dường như nàng ở đây cũng là hợp tình hợp lý.
Hắn ta chào hỏi với bằng hữu bên cạnh xong thì đi thẳng tới chỗ nàng, thế nhưng còn chưa đi đến gần bên cạnh Tô Ly đã bị một thanh kiếm ngăn lại. Lúc này Tô Du mới phát hiện hai người ngồi bên cạnh này là thị vệ đi theo Hàn Tương Quân như hình với bóng, không ngờ lại bị phái tới bảo vệ một nữ nhân. Có thể thấy, thứ muội này của hắn đúng thật là rất được Thái tử điện hạ sủng ái, vậy mà lại có thể mang theo bên người bất cứ lúc nào, bất cứ đâu. Như vậy cũng tốt, có một con cờ được sủng ái như vậy, chắc hẳn chuyện của Tứ Hoàng tử lại càng dễ làm hơn rồi.
Hắn ta nở nụ cười: “Tại hạ Tô Du, là huynh trưởng của Tô cô nương.”
Hai thị vệ nhìn Tô Ly, muốn xác nhận lời của người này có phải là thật hay không.
Tô Ly nói: “Để hắn ta tới đây đi, hắn ta đúng thật là ca ca của ta.”
Tô Du đi tới ngồi xuống: "Sao tam muội lại ở chỗ này?"
"Biết rõ còn cố hỏi? Ta không tin ngươi không biết điện hạ ở Thành Tuy Châu."
Tô Du cười, tự mình nói: "Ngày mai ta phải hồi kinh rồi, tam muội có lời gì muốn nói với “cố nhân” không, huynh trưởng sẽ thay mặt truyền đạt lại."
Hắn ta cố ý nhấn mạnh hai từ “cố nhân”, tất nhiên là Tô Ly biết người hắn ta nói là ai, không phải Hàn Tương Trưng sao, bọn họ vẫn luôn cho rằng nàng vẫn thích người đó đến chết đi sống lại.
Nàng khẽ mỉm cười đáp lại: "Đa tạ ca ca, tạm thời không có gì để nói."
Tô Du thở dài một tiếng: “Tam muội vẫn còn tức giận à? Cũng đúng, đều tại ca ca suy nghĩ không chu toàn, hại tam muội chịu nhiều khổ sở như vậy, có điều tam muội yên tâm, sau này nhất định sẽ khổ tận cam lai.”
Hắn nhấp một ngụm trà, lại tiếp tục nói: "Tam muội không có gì để nói, nhưng ca ca có vài lời muốn dặn dò đôi chút." Hắn lại gần thêm hai phân, miệng nói: “Có lẽ lần này ca ca đi Kinh Thành sẽ không về nữa, muội ở bắc địa một thân một mình phải biết chăm sóc tốt cho bản thân, ở bên cạnh điện hạ cũng phải cẩn ngôn thận hành*, tha thiết phục vụ.”
*Cẩn ngôn thận hành: cẩn trọng từ lời nói đến hành động
Nhưng trên tay hắn ta lại viết nhanh “Tứ, đợi muội, có thể truyền lại tình báo .”
Tô Ly nặng nề thở ra một hơi, trong lòng nghĩ, quả nhiên là tới rồi. Nàng ở bên cạnh Hàn Tương Quân đợi lâu như vậy rồi, vẫn luôn buồn bực vì sao Hàn Tương Trưng vẫn chưa phái người tới tìm nàng, chắc không phải là cốt truyện thay đổi rồi đấy chứ? Hóa ra không phải là không phái, mà là muộn hơn chút mà thôi.
Tô Du viết mấy từ này, phiên dịch ra chính là những gì mà cốt truyện ban đầu nói, Tứ Hoàng tử vẫn nhớ nàng, nói nàng đã phải chịu khổ rồi, đợi tìm được cơ hội thì nhất định sẽ đưa nàng trở về từ chỗ Hàn Tương Quân. Chỉ có điều, lúc này không có cách nào, để nàng nhẫn nhịn trước, thuận tiện lấy trộm tình báo của Hàn Tương Quân cho hắn ta, đợi sau này đại nghiệp của hắn ta thành công, nhất định sẽ cưới nàng, cho nàng một danh phận.
Tô Ly muốn cười trong lòng, những người này luôn thích coi người khác thành kẻ ngốc, thế nhưng, quả thật nữ phụ trong nguyên tác là một đồ ngốc yêu đương mù quáng, chẳng trách lại bị người khác bán mất còn đếm tiền giúp, quả nhiên chỉ số thông minh và chỉ số cảm xúc của pháo hôi đều thấp.
Tô Du viết xong thì vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, quan sát phản ứng của nàng, thấy nàng cười rồi mới yên tâm. Trong đầu nghĩ, quả nhiên nàng vẫn yêu Tứ Hoàng tử sâu nặng.
Tô Ly bây giờ vẫn không thể trở mặt với bọn họ, không tránh được việc vẫn phải tiếp tục diễn kịch, đợi sau này nàng có chỗ đứng vững chắc, có đủ lực lượng để chống đối lại, đến lúc đó lại đối phó với đám cạn bã này.
Nàng nói: "Lời dặn dò của ca ca ta đã nhận được rồi, ca ca yên tâm, ta chắc chắn sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, cũng mong ca ca đi đường bảo trọng."
"Nếu đã như vậy, vậy thì ca ca đi trước đây, hôm nay mời bằng hữu cùng nhau ra ngoài uống rượu, rề rà cũng không tốt."
" Được." Nàng gật đầu.
...
Sau khi Tô Ly và Hàn Tương Quân lại ở thành Tuy Châu thêm mấy ngày nữa, rồi hai người chuẩn bị lên đường trở về trấn Tây Hà.
Giờ đây, chiến sự viễn chinh phương bắc đã đến gần hồi kết, Mục Thần dẫn binh thế như trẻ tre, không tới một tháng đã tấn công vào đô thành của Ấp Quốc, Thường Hoàn đế mắng chửi Hàn Tương Quân xong thì dẫn theo thê thiếp và con cái uống rượu độc cùng nhau đi xuống hoàng tuyền, triều thần Ấp Quốc cũng cảm thấy hết hy vọng bắt đầu đầu hàng nhận mệnh.
Công việc tiếp theo, Hoàng đế sẽ tự phái người tới xử lý, không cần Hàn Tương Quân ở đây nữa, hơn nữa hắn cũng phải nhanh chóng trở về Kinh Thành, trở về lãnh địa chính trị của hắn.
Có thể nói, chinh phạt Ấp Quốc đã khiến thế lực của Hàn Tương Quân nhanh chóng lớn mạnh, tạo nền móng vững chắc cho việc nắm quyền đoạt vị sau này. Một năm này, có thể nói là một năm gặt hái tốt đẹp của hắn, vừa mở rộng binh quyền, vừa lôi kéo được mãnh tướng tiền triều - Mục Thần, còn có thêm được một nữ nhân… Một lời khó nói hết nhưng lại yêu thích không buông tay Tô Ly nữa.
Sau khi chiến sự kết thúc, Hàn Tương Quân dẫn binh khởi hành về Kinh Thành, lúc này đúng lúc mùa xuân tháng tư, trăm hoa đua nở của Trinh Hòa năm thứ mười sáu của Phong triều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.