Sau Khi Xuyên Vào Truyện Nam Tần, Chiếm Đoạt Thái Tử Mất Trí Nhớ
Chương 48:
Như Kiều Vân
03/10/2024
Hôm sau, vừa qua giờ Mẹo, đã có mấy tên nội thị áo xanh cưỡi ngựa lớn đi tới cổng Tề Quốc Công phủ. Bọn họ nói thẳng bọn họ là người của Đông Cung, có đồ muốn ban thưởng cho Tam cô nương Tề Quốc Công phủ.
Lão quản gia họ Trịnh, là lão nhân đi theo Tề quốc công từ những ngày đầu, sau khi Tề quốc công qua đời, ông ta đã ở lại tiếp tục quản lý phủ trạch Tô gia. Quốc Công phủ là gia đình huân quý có uy tín, danh dự ở Thượng Kinh, quý nhân quan to ra vào cửa nhiều vô số kể, Trịnh quản gia cũng coi như là người cực kỳ trải sự đời.
Nhưng mà, lúc này ông ta cũng phải há hốc mồm, đây vẫn là lần đầu tiên ông ta giao tiếp với người Đông Cung.
Ông ta vội vàng tha thiết mời người ta vào phòng khách, sau đó lại vội vàng chạy tới Tùng Niên đường. Đáng thương cho ông ta tuổi già chân yếu, chạy vội đến mức suýt nữa không thở nổi. Đến khi chạy tới nơi, đại nhi tử đuổi theo sau ông ta mới hỏi: “Cha, có chuyện gì mà cha sốt ruột như vậy? Nếu cần chân chạy, cha cứ để nhi tử chạy là được. Cha đã bằng này tuổi rồi còn chạy nhanh như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì thì không ổn đâu.”
Trịnh quản gia vỗ trán một cái, lúc này mới hoàn hồn: “Ai da, ta nhất thời hồ đồ rồi. Nhưng mà tạm thời không nói mấy chuyện này, mau đỡ ta vào đi, ta muốn gặp lão phu nhân.”
Tô lão phu nhân đang ăn cơm sáng thì nghe tỳ nữ nói Trịnh quản gia tới.
“Mới sáng sớm có chuyện gì thế?” Bà ta hỏi.
Trịnh quản gia bước vào ngạch cửa, không kịp hành lễ mà vội vàng khom người nói: “Lão phu nhân, người Đông Cung tới, là tới để ban thưởng.”
Nghe vậy, Tô lão phu nhân mừng rỡ. Bà ta đoán chẳng sớm thì muộn vị Thái tử điện hạ ở Đông Cung kia cũng có động tĩnh, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Hôm qua Tô Ly vừa về nhà, sáng hôm nay đã sai người tới ban thưởng rồi.
“Có nói là ban thưởng cho ai không?” Trong lòng bà đoán được đại khái, nhưng vẫn muốn hỏi lại xem bà ta có phần hay không?
“Nói là cho Tam tiểu thư, ai da, xem ta này, quýnh lên đã quên mất sai người đi mời Tam tiểu thư rồi.” Ông ta lại vỗ trán mình, ảo não nói.
“Không sao, bây giờ ta sai người qua mời nàng, ngươi đi trước chiêu đãi bọn họ tử tế đi, ta sửa soạn lại một chút rồi qua đó.”
“Vâng vâng vâng.”
Đáp lại bằng ba tiếng “Vâng” xong, lão quản gia lại vội vã chạy ra khỏi Tùng Niên đường.
...
Khi Tô Ly nghe nói người Đông Cung tới, nàng vẫn đang ngủ nướng. Tuy rằng Quốc Công phủ là nơi xa lạ, nhưng nơi này chăn ấm đệm êm, khiến nàng ngủ thoải mái thích ý khác thường, nên không nỡ thức dậy.
Thải Vân thúc giục đi thúc giục lại, sau đó người Tô lão phu nhân phái tới cũng vào phòng thúc giục một lần, nàng mới xoa đôi mắt vẫn đang buồn ngủ mơ màng, hùng hổ thức dậy.
“Tặng đồ cũng không biết chọn thời gian, mới sáng tinh mơ, không phải quấy rầy mộng đẹp của người khác sao? Rõ là khốn nạn, nhờ người nhận thay có được không? Phải rồi, chẳng phải có lão phu nhân ở đó sao? Cứ bảo bà ta nhận thay ta là được.”
Ma ma và tỳ nữ của Tùng Niên đường theo vào phòng nghe thấy lời này của nàng, đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Tam tiểu thư này ngủ choáng váng rồi à, vậy mà dám oán trách cả Đông Cung, dám nói ra lời đại nghịch bất đạo kiểu này. Các nàng hận không thể giả chết, làm như chưa nghe thấy gì cả, tránh bị tai bay vạ gió.
Tô Ly không biết suy nghĩ trong đầu mấy người này, nàng vẫn đang mải tự mình bĩu môi lầm bầm. Thải Vân đã thấy phương thức ở chung của cô nương nhà nàng và điện hạ từ lâu, bởi vậy đối với chuyện kiểu này nàng ấy đã quen rồi. Nàng ấy vừa hầu hạ Tô Ly mặc quần áo, vừa hỏi lát nữa cơm sáng nàng muốn ăn gì, thật sự rất bình tĩnh.
Đợi Tô Ly sửa soạn xong, cũng đã qua mười lăm phút. Nàng khoan thai tới muộn.
Đối với chuyện này, Tô lão phu nhân cực kỳ không hài lòng, nhưng vẫn cười với nội thị Đông Cung, hoà giải: “Cháu gái này nhà ta hôm qua vừa mới về, trên đường hơi mệt nhọc, cơ thể không khỏe lắm, nên thức dậy muộn chút.”
Nhưng đám nội thị kia không chỉ không dám sa sầm mặt, ngược lại, ai nấy đều tươi cười hòa ai. Những người này sống trong cung lâu rồi, ai cũng là kẻ tinh ranh. Thái tử điện hạ vừa về đã thưởng đồ cho nữ nhân này, chứng minh nữ nhân này có vị trí cực kỳ quan trọng trong lòng hắn. Nếu như đoán không sai, có lẽ sau này Tam tiểu thư thứ xuất của Quốc Công phủ sẽ có một cơ duyên lớn, nói không chừng sau này còn phải nhờ nàng dìu dắt cũng nên.
Bởi vậy, sau khi Tô Ly vào phòng, bọn họ đều tươi cười chào đón, còn cung kính hành lễ.
“Điện hạ có thứ gì cho ta à? Là thứ gì thế?” Tô Ly hỏi.
Tô lão phu nhân sượng mặt, thầm nghĩ, cháu gái này vô lễ trong phủ còn chưa tính, sao ở trước mặt người của Đông Cung cũng thiếu hiểu biết như vậy? Vì thế bà ta trách cứ: “Không được vô lễ, dù điện hạ thưởng thứ gì cũng là ơn trạch của Thiên gia.”
“Không sao, không sao, tiểu thư của quý phủ thẳng thắn đáng yêu, khó trách điện hạ lại nhìn bằng con mắt khác.” Đám nội thị nói.
Lời này nghe có vẻ đơn giản, nhưng lại ẩn chứa rất nhiều hàm ý bên trong. Chỉ mấy chữ “Nhìn bằng con mắt khác” thôi đã thắp lên niềm hy vọng trong lòng Tô lão phu nhân rồi. Bà ta vội vàng bảo lão quản gia đi lấy tiền bạc đã chuẩn bị sẵn từ trước ra, nhét vào trong tay đám nội thị kia.
Đám người kia nhận được tiền bạc, bỏ vào tay áo ước lượng sức nặng một phen, lại vừa lòng hơn vài phần, nụ cười càng chân thành hơn: “Tam cô nương, mấy cái rương này đều là điện hạ thưởng cho ngài, còn hai vị này nữa.”
Lúc này, hai nữ tử bước vào phòng, trên mặt các nàng không có biểu cảm gì, sau khi vào phòng thì nghiêm túc hành lễ với Tô Ly: “Nô tỳ Thu Đồng ( Thu Nghiên ) bái kiến cô nương.”
Tô Ly không hiểu ra sao, không hiểu Hàn Tương Quân đưa hai tỳ nữ đến đây là ý gì, điều duy nhất nàng có thể nghĩ ra là, đưa qua đây để giám thị nàng. Bởi vì sau khi về Thượng Kinh, hai thị vệ trước kia đi theo nàng không tiện đi theo nàng nữa, cho nên, hắn mới đưa hai nữ tử đến đây.
Bởi vậy, nàng không muốn nhận lắm.
Nội thị kia nhìn ra được nghi hoặc trong lòng nàng, bèn vội vàng giải thích: “Tam cô nương, điện hạ nói, đưa hai thị nữ này tới để bảo vệ ngài.”
Lúc này Tô Ly mới giật mình hiểu ra. Nàng quay đầu hỏi: “Các ngươi biết võ công à?”
“Biết.” Hai thị nữ kia đồng thanh đáp.
Nàng tò mò hỏi: “Các ngươi biết những gì?”
Nhìn qua cơ thể nhỏ gầy của hai người này, hoàn toàn không giống dáng vẻ có thể đánh nhau.
Ai ngờ, một người trong đó trả lời: “Trường thương, côn, kiếm, tay không đều là sở trường của chúng ta.”
Tô Ly nghe xong, kinh ngạc không thôi, sau đó lại chuyển thành vui mừng. Món quà Hàn Tương Quân tặng, thực sự khiến nàng vừa lòng. Không ngờ hai người lại có năng lực đánh đấm như vậy, nếu ở thời hiện đại bọn họ chính là vệ sĩ cấp hoàng gia đó.
Nghĩ lại sau này khi đánh nhau không cần bản thân tự mình ra trận, Tô Ly cảm thấy sung sướng không thôi. Nữ thị vệ là của Thái tử điện hạ tặng, thích đánh thì đánh, đối phương dám oán hận sao?
Như vậy... Chẳng phải cho nàng sau này có thể đi ngang ở Thượng Kinh này sao?
Mẹ nó! Nghĩ thôi cũng hưng phấn rồi!
Nàng vội vàng bảo hai người đứng dậy: “Được rồi, sau này các ngươi đi theo ta đi, yên tâm, chắc chắn sẽ trả đủ tiền tiêu vặt hàng tháng.”
Hai thị nữ quay sang nhìn nhau, hoàn toàn không nghĩ tới chủ nhân mình phải trung thành trong tương lai lại là nữ tử… Nữ tử buồn cười như vậy.
“Cô nương, tiền tiêu vặt của bọn nô tỳ vẫn luôn lãnh từ Đông Cung, sau này cũng thế.”
Tô Ly lại rất hào phóng xua tay: “Ài! Các ngươi đã tới chỗ ta rồi, sau này chính là người của ta, vẫn lãnh tiền tiêu vặt từ Đông Cung còn ra thể thống gì nữa. Ngày thường tiền tiêu vặt của các ngươi là bao nhiêu?”
“Một trăm lượng.”
“... Khá, khá tốt, sau này cứ lãnh từ Đông Cung đi.”
Một đám người:...
Thấy nàng càng nói càng chẳng ra sao, Tô lão phu nhân vội vàng ngắt lời nàng: “Thái tử điện hạ đã sắp xếp, tất nhiên là sắp xếp thỏa đáng nhất rồi, còn cần ngươi nhiều lời sao?” Bà ta lại xin lỗi mấy tên nội thị kia: “Khiến các vị chê cười rồi.”
“Đâu có đâu có.” Đám nội thị vội vàng xua tay.
Đợi tiễn nội thị Đông Cung về rồi, Tô Ly sai người mang mấy cái rương này về Trích Khung uyển. Tô lão phu nhân trông mong nhìn theo. Vốn dĩ bà ta định nhìn xem Thái tử điện hạ tặng thứ gì, nhưng Tô Ly chưa bảo người ta mở ra đã mang đi rồi, bà ta không tiện đứng ra bảo người ra mở rương ra, tránh người ta cho rằng bà ta chưa trải sự đời. Vì thế, Tô lão phu nhân ôm buồn bực trong lòng quay về Tùng Niên đường.
...
Tô Ly ra ngoài một lát, vậy mà khi về lại mang theo mấy cái rương lớn, trong lòng ai nấy đều tò mò, đều chạy tới xem.
Nàng bảo người ra mở rương ra trước mặt mọi người, tổng cộng sáu cái rương, ba rương xiêm y, một rương trâm cài và trang sức, một rương ngọc thạch mã não, một rương bạc trắng bóng lóe mùa mắt.
Nàng vuốt vẻ xiêm y bằng tơ lụa mềm mại trên tay, trong lòng cảm thán, Hàn Tương Quân giàu thật đấy, không chỉ cho thuộc hạ tiền tiêu vặt phong phú, ngay cả tặng quà cũng ra tay hào phóng như vậy.
Lễ vật này đúng là chạm đến tâm khảm của nàng, đặc biệt là rương bạc kia, đúng là rất hợp khẩu vị!
Người vây xem đều kinh ngạc không thôi, Thích di nương thì há hốc miệng một lúc lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại. Đời này bà ấy chưa bao giờ trông thấy nhiều tiền bạc như vậy, nhiều trang sức như vậy, xiêm y đẹp như vậy.
“Ly Nhi, mấy thứ này đều là Thái tử điện hạ tặng à?” Bà ấy hỏi.
Tô Ly gật đầu.
“Sao Thái tử điện hạ lại tặng con?”
Đối mặt với phụ nhân vừa lo lắng vừa tò mò này, Tô Ly không đành lòng khiến bà ấy hoảng sợ, vì thế đỡ bà ấy vào nhà, kể lại tỉ mỉ cuộc gặp gỡ ở biên cương. Đương nhiên chắc chắn sẽ lược bỏ nữ nhi của bà ấy đã chết, và đoạn lịch sử đen tối nàng bị biến thành quân kỹ kia rồi. Nàng chỉ nói mình đi du lịch, trên đường gặp phải lưu dân bạo loạn, khi sút nữa rơi vào đường cùng thì gặp Thái tử điện hạ dẫn binh bên ngoài, vì thế được hắn cứu, sau đó lại phái người đưa nàng quay về.
Thích di nương ngây thơ, Tô Ly nói thế nào, bà ấy tin như vậy, sau khi nghe xong thì mừng rỡ. Nữ nhi được Thái tử điện hạ của Đông Cung coi trọng, như vậy sau này cuối cùng không ai dám bắt nạt bọn họ nữa rồi.
“Nếu có cơ hội gặp điện hạ, con phải cảm ơn tử tế đấy, ít nhất trên đường hắn đã cứu con, còn tặng con nhiều đồ quý giá như vậy.”
“Vâng.” Tô Ly gật đầu có lệ.
...
Đông Cung ban thưởng cho một thứ nữ Quốc Công phủ. Gần như chỉ sau một buổi sáng việc này đã lan truyền khắp Thượng Kinh rồi. Mọi người đều tò mò muốn biết Tam cô nương Tô gia này có lai lịch thế nào mà có bản lĩnh được Thái tử điện hạ ưu ái như vậy. Phải biết rằng, vị điện hạ này có dung mạo như tiên giáng trần, còn anh minh thần võ, là đối tượng mến mộ của nữ tử khuê trung của toàn bộ Thượng Kinh, thậm chí toàn bộ Phong quốc, hơn nữa hắn còn giữ mình trong sạch, chưa bao giờ gần nữ sắc. Bây giờ, đột nhiên lại mọc ra một thứ nữ Quốc Công phủ, mọi người vừa hâm mộ đồng thời lại vô cùng ghen ghét.
Tô Ly được Đông Cung ban thưởng gây ra tiếng nghị luận sôi nổi bên ngoài, bên trong Quốc Công phủ càng thay đổi chóng mặt hơn. Người hôm qua vẫn đang âm thầm quan sát đã bắt đầu không ngồi yên được, những người ngày xưa nịnh bợ Tô Dao cũng xoay người qua đây nịnh bợ Tô Ly.
Nhưng Tô Ly không thèm để ý, nàng bảo Thải Vân đóng chặt cửa lại, không cho ai vào. Thải Vân nhìn đám người bên ngoài mang theo ánh mắt trông mong và lễ vật đến, hỏi: “Nếu có người muốn tặng lễ, vậy nhận hay không nhận?”
“Nhận chứ, không nhận chẳng phải lãng phí sao? Nhưng mà không cho ai vào, cứ nói đã nhận tấm lòng là được.”
“... Vâng ạ.” Thải Vân đi, tự mình canh giữ ngoài cửa.
Hai thị nữ Thu Đồng và Thu Nghiên mới tới, sau khi ở bên Tô Ly nửa ngày, đã thăm dò được đại khái tính nết của vị chủ tử mới này rồi, tính nết rất hiền hòa, không hề có dáng vẻ rụt rè khéo léo của tiểu thư khuê các.
Nhưng mà chủ tử như vậy lại khiến các nàng cảm thấy rất thả lỏng, vốn dĩ ban đầu còn có chút thấp thỏm không yên, bây giờ đã biến mất không còn tẹo nào.
Tô Ly nói: “Các ngươi cũng đừng đứng ở đây nữa, chỗ ta không có việc gì, các ngươi lui xuống nghỉ tạm đi, ta muốn ngủ nướng.”
Hai người nhìn nhau, rồi vội vàng nhanh chắp tay nói: “Vâng.”
Tô Ly nhìn hai người ra ngoài, thầm nghĩ, nữ thị vệ có khác, trên người đầy khí chất nghĩa hiệp, ngay cả hành lễ cũng không giống người thường.
...
Bên kia, trong nhà chính Nhị phòng Quốc Công phủ, Tô Dao đang xoa vai cho mẫu thân, nhưng bàn tay làm việc lại thất thần.
La thị - Phu nhân của Nhị phòng năm nay gần bốn mươi, nhưng bảo dưỡng thỏa đáng, nên nhìn qua như chỉ mới hơn ba mươi. Dưới gối sinh được một trai một gái, chính là Tô Du và Tô Dao. Bà ta biết rõ ân oán giữa hai đứa nhỏ và thứ nữ kia, hiện tại, thứ nữ kia một bước lên trời, trong lòng nữ nhi không thoải mái cũng là chuyện dễ hiểu.
Bà ta nhắm mắt nghỉ ngơi, thấy động tác tay của nữ nhi càng ngày càng chậm, thì mở miệng nói: “Cho dù nàng ta vào được Đông Cung thì cùng lắm cũng chỉ là thiếp mà thôi. Còn con thì khác, con sẽ gả vào Hoàng gia làm con dâu, là thê thất đứng đắn, ánh mắt đừng hạn hẹp đi so đo với cái ngữ ấy.”
Nghe vậy, Tô Dao cảm thấy có lẽ mẫu thân đã hiểu lầm nàng ta rồi, nhưng giờ phút này nàng ta cũng không muốn giải thích. Không phải nàng ta đang ghen tỵ vì Tô Ly được ban thưởng mấy thứ đó, đương nhiên là trong lòng có chút không thoải mái thật, nhưng mà sau này kết cục của Tô Ly thế nào, nàng ta rõ như ban ngày. Tạm thời cứ để Tô Ly đắc ý trước đi, không chỉ như thế, nàng ta còn phải chủ động tặng chút quà qua đó biểu thị xin lỗi, bởi vì Tứ hoàng tử còn phải lợi dụng Tô Ly làm việc giúp, quan hệ giữa tỷ muội các nàng cũng không thể quá căng thẳng.
Vì thế nàng ta nhỏ giọng đáp: “Vâng, nữ nhi biết rồi.”
Lão quản gia họ Trịnh, là lão nhân đi theo Tề quốc công từ những ngày đầu, sau khi Tề quốc công qua đời, ông ta đã ở lại tiếp tục quản lý phủ trạch Tô gia. Quốc Công phủ là gia đình huân quý có uy tín, danh dự ở Thượng Kinh, quý nhân quan to ra vào cửa nhiều vô số kể, Trịnh quản gia cũng coi như là người cực kỳ trải sự đời.
Nhưng mà, lúc này ông ta cũng phải há hốc mồm, đây vẫn là lần đầu tiên ông ta giao tiếp với người Đông Cung.
Ông ta vội vàng tha thiết mời người ta vào phòng khách, sau đó lại vội vàng chạy tới Tùng Niên đường. Đáng thương cho ông ta tuổi già chân yếu, chạy vội đến mức suýt nữa không thở nổi. Đến khi chạy tới nơi, đại nhi tử đuổi theo sau ông ta mới hỏi: “Cha, có chuyện gì mà cha sốt ruột như vậy? Nếu cần chân chạy, cha cứ để nhi tử chạy là được. Cha đã bằng này tuổi rồi còn chạy nhanh như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì thì không ổn đâu.”
Trịnh quản gia vỗ trán một cái, lúc này mới hoàn hồn: “Ai da, ta nhất thời hồ đồ rồi. Nhưng mà tạm thời không nói mấy chuyện này, mau đỡ ta vào đi, ta muốn gặp lão phu nhân.”
Tô lão phu nhân đang ăn cơm sáng thì nghe tỳ nữ nói Trịnh quản gia tới.
“Mới sáng sớm có chuyện gì thế?” Bà ta hỏi.
Trịnh quản gia bước vào ngạch cửa, không kịp hành lễ mà vội vàng khom người nói: “Lão phu nhân, người Đông Cung tới, là tới để ban thưởng.”
Nghe vậy, Tô lão phu nhân mừng rỡ. Bà ta đoán chẳng sớm thì muộn vị Thái tử điện hạ ở Đông Cung kia cũng có động tĩnh, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Hôm qua Tô Ly vừa về nhà, sáng hôm nay đã sai người tới ban thưởng rồi.
“Có nói là ban thưởng cho ai không?” Trong lòng bà đoán được đại khái, nhưng vẫn muốn hỏi lại xem bà ta có phần hay không?
“Nói là cho Tam tiểu thư, ai da, xem ta này, quýnh lên đã quên mất sai người đi mời Tam tiểu thư rồi.” Ông ta lại vỗ trán mình, ảo não nói.
“Không sao, bây giờ ta sai người qua mời nàng, ngươi đi trước chiêu đãi bọn họ tử tế đi, ta sửa soạn lại một chút rồi qua đó.”
“Vâng vâng vâng.”
Đáp lại bằng ba tiếng “Vâng” xong, lão quản gia lại vội vã chạy ra khỏi Tùng Niên đường.
...
Khi Tô Ly nghe nói người Đông Cung tới, nàng vẫn đang ngủ nướng. Tuy rằng Quốc Công phủ là nơi xa lạ, nhưng nơi này chăn ấm đệm êm, khiến nàng ngủ thoải mái thích ý khác thường, nên không nỡ thức dậy.
Thải Vân thúc giục đi thúc giục lại, sau đó người Tô lão phu nhân phái tới cũng vào phòng thúc giục một lần, nàng mới xoa đôi mắt vẫn đang buồn ngủ mơ màng, hùng hổ thức dậy.
“Tặng đồ cũng không biết chọn thời gian, mới sáng tinh mơ, không phải quấy rầy mộng đẹp của người khác sao? Rõ là khốn nạn, nhờ người nhận thay có được không? Phải rồi, chẳng phải có lão phu nhân ở đó sao? Cứ bảo bà ta nhận thay ta là được.”
Ma ma và tỳ nữ của Tùng Niên đường theo vào phòng nghe thấy lời này của nàng, đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Tam tiểu thư này ngủ choáng váng rồi à, vậy mà dám oán trách cả Đông Cung, dám nói ra lời đại nghịch bất đạo kiểu này. Các nàng hận không thể giả chết, làm như chưa nghe thấy gì cả, tránh bị tai bay vạ gió.
Tô Ly không biết suy nghĩ trong đầu mấy người này, nàng vẫn đang mải tự mình bĩu môi lầm bầm. Thải Vân đã thấy phương thức ở chung của cô nương nhà nàng và điện hạ từ lâu, bởi vậy đối với chuyện kiểu này nàng ấy đã quen rồi. Nàng ấy vừa hầu hạ Tô Ly mặc quần áo, vừa hỏi lát nữa cơm sáng nàng muốn ăn gì, thật sự rất bình tĩnh.
Đợi Tô Ly sửa soạn xong, cũng đã qua mười lăm phút. Nàng khoan thai tới muộn.
Đối với chuyện này, Tô lão phu nhân cực kỳ không hài lòng, nhưng vẫn cười với nội thị Đông Cung, hoà giải: “Cháu gái này nhà ta hôm qua vừa mới về, trên đường hơi mệt nhọc, cơ thể không khỏe lắm, nên thức dậy muộn chút.”
Nhưng đám nội thị kia không chỉ không dám sa sầm mặt, ngược lại, ai nấy đều tươi cười hòa ai. Những người này sống trong cung lâu rồi, ai cũng là kẻ tinh ranh. Thái tử điện hạ vừa về đã thưởng đồ cho nữ nhân này, chứng minh nữ nhân này có vị trí cực kỳ quan trọng trong lòng hắn. Nếu như đoán không sai, có lẽ sau này Tam tiểu thư thứ xuất của Quốc Công phủ sẽ có một cơ duyên lớn, nói không chừng sau này còn phải nhờ nàng dìu dắt cũng nên.
Bởi vậy, sau khi Tô Ly vào phòng, bọn họ đều tươi cười chào đón, còn cung kính hành lễ.
“Điện hạ có thứ gì cho ta à? Là thứ gì thế?” Tô Ly hỏi.
Tô lão phu nhân sượng mặt, thầm nghĩ, cháu gái này vô lễ trong phủ còn chưa tính, sao ở trước mặt người của Đông Cung cũng thiếu hiểu biết như vậy? Vì thế bà ta trách cứ: “Không được vô lễ, dù điện hạ thưởng thứ gì cũng là ơn trạch của Thiên gia.”
“Không sao, không sao, tiểu thư của quý phủ thẳng thắn đáng yêu, khó trách điện hạ lại nhìn bằng con mắt khác.” Đám nội thị nói.
Lời này nghe có vẻ đơn giản, nhưng lại ẩn chứa rất nhiều hàm ý bên trong. Chỉ mấy chữ “Nhìn bằng con mắt khác” thôi đã thắp lên niềm hy vọng trong lòng Tô lão phu nhân rồi. Bà ta vội vàng bảo lão quản gia đi lấy tiền bạc đã chuẩn bị sẵn từ trước ra, nhét vào trong tay đám nội thị kia.
Đám người kia nhận được tiền bạc, bỏ vào tay áo ước lượng sức nặng một phen, lại vừa lòng hơn vài phần, nụ cười càng chân thành hơn: “Tam cô nương, mấy cái rương này đều là điện hạ thưởng cho ngài, còn hai vị này nữa.”
Lúc này, hai nữ tử bước vào phòng, trên mặt các nàng không có biểu cảm gì, sau khi vào phòng thì nghiêm túc hành lễ với Tô Ly: “Nô tỳ Thu Đồng ( Thu Nghiên ) bái kiến cô nương.”
Tô Ly không hiểu ra sao, không hiểu Hàn Tương Quân đưa hai tỳ nữ đến đây là ý gì, điều duy nhất nàng có thể nghĩ ra là, đưa qua đây để giám thị nàng. Bởi vì sau khi về Thượng Kinh, hai thị vệ trước kia đi theo nàng không tiện đi theo nàng nữa, cho nên, hắn mới đưa hai nữ tử đến đây.
Bởi vậy, nàng không muốn nhận lắm.
Nội thị kia nhìn ra được nghi hoặc trong lòng nàng, bèn vội vàng giải thích: “Tam cô nương, điện hạ nói, đưa hai thị nữ này tới để bảo vệ ngài.”
Lúc này Tô Ly mới giật mình hiểu ra. Nàng quay đầu hỏi: “Các ngươi biết võ công à?”
“Biết.” Hai thị nữ kia đồng thanh đáp.
Nàng tò mò hỏi: “Các ngươi biết những gì?”
Nhìn qua cơ thể nhỏ gầy của hai người này, hoàn toàn không giống dáng vẻ có thể đánh nhau.
Ai ngờ, một người trong đó trả lời: “Trường thương, côn, kiếm, tay không đều là sở trường của chúng ta.”
Tô Ly nghe xong, kinh ngạc không thôi, sau đó lại chuyển thành vui mừng. Món quà Hàn Tương Quân tặng, thực sự khiến nàng vừa lòng. Không ngờ hai người lại có năng lực đánh đấm như vậy, nếu ở thời hiện đại bọn họ chính là vệ sĩ cấp hoàng gia đó.
Nghĩ lại sau này khi đánh nhau không cần bản thân tự mình ra trận, Tô Ly cảm thấy sung sướng không thôi. Nữ thị vệ là của Thái tử điện hạ tặng, thích đánh thì đánh, đối phương dám oán hận sao?
Như vậy... Chẳng phải cho nàng sau này có thể đi ngang ở Thượng Kinh này sao?
Mẹ nó! Nghĩ thôi cũng hưng phấn rồi!
Nàng vội vàng bảo hai người đứng dậy: “Được rồi, sau này các ngươi đi theo ta đi, yên tâm, chắc chắn sẽ trả đủ tiền tiêu vặt hàng tháng.”
Hai thị nữ quay sang nhìn nhau, hoàn toàn không nghĩ tới chủ nhân mình phải trung thành trong tương lai lại là nữ tử… Nữ tử buồn cười như vậy.
“Cô nương, tiền tiêu vặt của bọn nô tỳ vẫn luôn lãnh từ Đông Cung, sau này cũng thế.”
Tô Ly lại rất hào phóng xua tay: “Ài! Các ngươi đã tới chỗ ta rồi, sau này chính là người của ta, vẫn lãnh tiền tiêu vặt từ Đông Cung còn ra thể thống gì nữa. Ngày thường tiền tiêu vặt của các ngươi là bao nhiêu?”
“Một trăm lượng.”
“... Khá, khá tốt, sau này cứ lãnh từ Đông Cung đi.”
Một đám người:...
Thấy nàng càng nói càng chẳng ra sao, Tô lão phu nhân vội vàng ngắt lời nàng: “Thái tử điện hạ đã sắp xếp, tất nhiên là sắp xếp thỏa đáng nhất rồi, còn cần ngươi nhiều lời sao?” Bà ta lại xin lỗi mấy tên nội thị kia: “Khiến các vị chê cười rồi.”
“Đâu có đâu có.” Đám nội thị vội vàng xua tay.
Đợi tiễn nội thị Đông Cung về rồi, Tô Ly sai người mang mấy cái rương này về Trích Khung uyển. Tô lão phu nhân trông mong nhìn theo. Vốn dĩ bà ta định nhìn xem Thái tử điện hạ tặng thứ gì, nhưng Tô Ly chưa bảo người ta mở ra đã mang đi rồi, bà ta không tiện đứng ra bảo người ra mở rương ra, tránh người ta cho rằng bà ta chưa trải sự đời. Vì thế, Tô lão phu nhân ôm buồn bực trong lòng quay về Tùng Niên đường.
...
Tô Ly ra ngoài một lát, vậy mà khi về lại mang theo mấy cái rương lớn, trong lòng ai nấy đều tò mò, đều chạy tới xem.
Nàng bảo người ra mở rương ra trước mặt mọi người, tổng cộng sáu cái rương, ba rương xiêm y, một rương trâm cài và trang sức, một rương ngọc thạch mã não, một rương bạc trắng bóng lóe mùa mắt.
Nàng vuốt vẻ xiêm y bằng tơ lụa mềm mại trên tay, trong lòng cảm thán, Hàn Tương Quân giàu thật đấy, không chỉ cho thuộc hạ tiền tiêu vặt phong phú, ngay cả tặng quà cũng ra tay hào phóng như vậy.
Lễ vật này đúng là chạm đến tâm khảm của nàng, đặc biệt là rương bạc kia, đúng là rất hợp khẩu vị!
Người vây xem đều kinh ngạc không thôi, Thích di nương thì há hốc miệng một lúc lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại. Đời này bà ấy chưa bao giờ trông thấy nhiều tiền bạc như vậy, nhiều trang sức như vậy, xiêm y đẹp như vậy.
“Ly Nhi, mấy thứ này đều là Thái tử điện hạ tặng à?” Bà ấy hỏi.
Tô Ly gật đầu.
“Sao Thái tử điện hạ lại tặng con?”
Đối mặt với phụ nhân vừa lo lắng vừa tò mò này, Tô Ly không đành lòng khiến bà ấy hoảng sợ, vì thế đỡ bà ấy vào nhà, kể lại tỉ mỉ cuộc gặp gỡ ở biên cương. Đương nhiên chắc chắn sẽ lược bỏ nữ nhi của bà ấy đã chết, và đoạn lịch sử đen tối nàng bị biến thành quân kỹ kia rồi. Nàng chỉ nói mình đi du lịch, trên đường gặp phải lưu dân bạo loạn, khi sút nữa rơi vào đường cùng thì gặp Thái tử điện hạ dẫn binh bên ngoài, vì thế được hắn cứu, sau đó lại phái người đưa nàng quay về.
Thích di nương ngây thơ, Tô Ly nói thế nào, bà ấy tin như vậy, sau khi nghe xong thì mừng rỡ. Nữ nhi được Thái tử điện hạ của Đông Cung coi trọng, như vậy sau này cuối cùng không ai dám bắt nạt bọn họ nữa rồi.
“Nếu có cơ hội gặp điện hạ, con phải cảm ơn tử tế đấy, ít nhất trên đường hắn đã cứu con, còn tặng con nhiều đồ quý giá như vậy.”
“Vâng.” Tô Ly gật đầu có lệ.
...
Đông Cung ban thưởng cho một thứ nữ Quốc Công phủ. Gần như chỉ sau một buổi sáng việc này đã lan truyền khắp Thượng Kinh rồi. Mọi người đều tò mò muốn biết Tam cô nương Tô gia này có lai lịch thế nào mà có bản lĩnh được Thái tử điện hạ ưu ái như vậy. Phải biết rằng, vị điện hạ này có dung mạo như tiên giáng trần, còn anh minh thần võ, là đối tượng mến mộ của nữ tử khuê trung của toàn bộ Thượng Kinh, thậm chí toàn bộ Phong quốc, hơn nữa hắn còn giữ mình trong sạch, chưa bao giờ gần nữ sắc. Bây giờ, đột nhiên lại mọc ra một thứ nữ Quốc Công phủ, mọi người vừa hâm mộ đồng thời lại vô cùng ghen ghét.
Tô Ly được Đông Cung ban thưởng gây ra tiếng nghị luận sôi nổi bên ngoài, bên trong Quốc Công phủ càng thay đổi chóng mặt hơn. Người hôm qua vẫn đang âm thầm quan sát đã bắt đầu không ngồi yên được, những người ngày xưa nịnh bợ Tô Dao cũng xoay người qua đây nịnh bợ Tô Ly.
Nhưng Tô Ly không thèm để ý, nàng bảo Thải Vân đóng chặt cửa lại, không cho ai vào. Thải Vân nhìn đám người bên ngoài mang theo ánh mắt trông mong và lễ vật đến, hỏi: “Nếu có người muốn tặng lễ, vậy nhận hay không nhận?”
“Nhận chứ, không nhận chẳng phải lãng phí sao? Nhưng mà không cho ai vào, cứ nói đã nhận tấm lòng là được.”
“... Vâng ạ.” Thải Vân đi, tự mình canh giữ ngoài cửa.
Hai thị nữ Thu Đồng và Thu Nghiên mới tới, sau khi ở bên Tô Ly nửa ngày, đã thăm dò được đại khái tính nết của vị chủ tử mới này rồi, tính nết rất hiền hòa, không hề có dáng vẻ rụt rè khéo léo của tiểu thư khuê các.
Nhưng mà chủ tử như vậy lại khiến các nàng cảm thấy rất thả lỏng, vốn dĩ ban đầu còn có chút thấp thỏm không yên, bây giờ đã biến mất không còn tẹo nào.
Tô Ly nói: “Các ngươi cũng đừng đứng ở đây nữa, chỗ ta không có việc gì, các ngươi lui xuống nghỉ tạm đi, ta muốn ngủ nướng.”
Hai người nhìn nhau, rồi vội vàng nhanh chắp tay nói: “Vâng.”
Tô Ly nhìn hai người ra ngoài, thầm nghĩ, nữ thị vệ có khác, trên người đầy khí chất nghĩa hiệp, ngay cả hành lễ cũng không giống người thường.
...
Bên kia, trong nhà chính Nhị phòng Quốc Công phủ, Tô Dao đang xoa vai cho mẫu thân, nhưng bàn tay làm việc lại thất thần.
La thị - Phu nhân của Nhị phòng năm nay gần bốn mươi, nhưng bảo dưỡng thỏa đáng, nên nhìn qua như chỉ mới hơn ba mươi. Dưới gối sinh được một trai một gái, chính là Tô Du và Tô Dao. Bà ta biết rõ ân oán giữa hai đứa nhỏ và thứ nữ kia, hiện tại, thứ nữ kia một bước lên trời, trong lòng nữ nhi không thoải mái cũng là chuyện dễ hiểu.
Bà ta nhắm mắt nghỉ ngơi, thấy động tác tay của nữ nhi càng ngày càng chậm, thì mở miệng nói: “Cho dù nàng ta vào được Đông Cung thì cùng lắm cũng chỉ là thiếp mà thôi. Còn con thì khác, con sẽ gả vào Hoàng gia làm con dâu, là thê thất đứng đắn, ánh mắt đừng hạn hẹp đi so đo với cái ngữ ấy.”
Nghe vậy, Tô Dao cảm thấy có lẽ mẫu thân đã hiểu lầm nàng ta rồi, nhưng giờ phút này nàng ta cũng không muốn giải thích. Không phải nàng ta đang ghen tỵ vì Tô Ly được ban thưởng mấy thứ đó, đương nhiên là trong lòng có chút không thoải mái thật, nhưng mà sau này kết cục của Tô Ly thế nào, nàng ta rõ như ban ngày. Tạm thời cứ để Tô Ly đắc ý trước đi, không chỉ như thế, nàng ta còn phải chủ động tặng chút quà qua đó biểu thị xin lỗi, bởi vì Tứ hoàng tử còn phải lợi dụng Tô Ly làm việc giúp, quan hệ giữa tỷ muội các nàng cũng không thể quá căng thẳng.
Vì thế nàng ta nhỏ giọng đáp: “Vâng, nữ nhi biết rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.