Sau Khi Xuyên Vào Truyện Nam Tần, Chiếm Đoạt Thái Tử Mất Trí Nhớ
Chương 49:
Như Kiều Vân
03/10/2024
Ngày hôm sau, khi Tô Ly thức dậy, nằm trên giường mỹ nhân tùy ý để Thải Vân giúp nàng đắp mặt nạ bùn. Trước đó ở Bắc Cương nàng không có điều kiện chăm sóc da, khiến da khô rát không thôi. Bây giờ về Thượng Kinh, có người có tiền, chỉ cần vung nhẹ tay kêu Thải Vân ra ngoài mua thật nhiều sản phẩm dưỡng da về là được. Chưa kể, độ thích cái đẹp của nữ tử cổ đại cũng không kém chút nào, chỉ cần nhìn vào mấy thứ đồ này sẽ hiểu, trong lúc rảnh rỗi nữ tử hậu trạch đều thích nói chuyện về quần áo, đồ trang sức và mỹ phẩm dưỡng da.
Theo lời Thải Vân, bùn tươi này được chủ cửa hàng đặt cả tâm huyết vào, là sản phẩm dưỡng da được người người săn đón vào mỗi mùa xuân. Bây giờ đắp lên mặt, mát mát lạnh lạnh, còn có hương hoa thoang thoảng, thực sự rất sảng khoái.
"Cô nương, người đừng nhúc nhích, bên này còn chưa thoa đều đâu." Thải Vân đứng bên cạnh bận rộn nói.
"Ừm." Nàng chờ đợi cảm thấy hơi chán nản, đang muốn với tay lấy truyện ở trên gối đọc, nghe vậy thì lập tức bất động.
Lúc này bên ngoài có một tiểu nha hoàn tiến vào, tiểu nha hoàn này tạm thời được Tùng Niên đường phân công đến làm việc ở Trích Khung viện, ban đầu Tô lão phu nhân đưa ba người tới, nhưng có hai người dường như không vui khi hầu hạ nàng, Tô Ly cũng không miễn cưỡng nên đã trả người lại, chỉ để lại một tiểu nha hoàn, làm việc nhanh nhẹn, khi cười lên cũng rất đáng yêu, giống với Thải Vân, cả hai đều có má lúm đồng tiền.
Nàng ấy bước vào nói: "Cô nương, bên ngoài có người đến tặng quà ạ."
"Ai đến tặng? Để người đó để quà ở bên ngoài là được rồi, bây giờ ta không có thời gian đâu."
"Dạ..."
Nàng ấy còn chưa nói dứt lời thì người tặng quà đã tự mình bước vào: "Ai dô, Tam muội muội đúng là bận rộn mà, ngay cả tỷ tỷ cũng không thể gặp mặt được."
Tô Dao tiến vào thấy nàng đang đắp mặt thì trong lòng có vẻ khinh thường, nàng ta đứng đó một lúc, thấy Tô Ly không để ý đến mình, cũng không mời nàng ta ngồi xuống thì mỉm cười rồi tự ngồi xuống cái ghế bên cạnh luôn.
"Tam muội muội, lần này tỷ tỷ tới đây là để bồi tội với ngươi, trước đó là tỷ tỷ không đúng, khiến ngươi phải chịu khổ."
Tô Ly vẫn ung dung nhìn chằm chằm nàng ta. Ngươi diễn đi! Cứ tiếp tục diễn ha!
Sau khi Tô Dao tự mình độc thoại một lúc cũng cảm thấy xấu hổ, nàng ta ngừng lại hỏi: "Sao Tam muội muội lại nhìn ta như vậy?"
Tô Ly tuyệt đối không muốn giao tiếp với loại nữ nhân kệch cỡm, lòng dạ độc ác như này. Một kẻ có thể mang thứ muội đến quân doanh làm quân kỹ, bây giờ lại đột nhiên muốn nói xin lỗi? Thực sự coi người khác là kẻ ngu à, chưa kể, người nàng ta muốn xin lỗi đã sớm chết rồi.
Vì thế nàng cũng lười phí lời với nàng ta, chỉ ra cửa hạ lệnh đuổi khách: "Người đừng có ở đây giả vờ giả vịt, đi ra ngoài! Đừng làm phiền ddeens ta!"
Tô Dao không ngờ nàng lại không cho nàng ta thể diện như vậy, dám đuổi nàng ta ra ngoài trước mặt nha hoàn, trong chốc lát không xuống đài được, tức giận không thôi. Bây giờ nàng ta là vị hôn thê của Tứ Hoàng tử, ở trong phủ này ai ai cũng phải nhìn sắc mặt của nàng ta, thật không ngờ ả thứ muội này lại làm càn như vậy. Cho dù quá khứ hai người có tranh chấp lớn hơn thế nữa, nhưng tóm lại vẫn duy trì tình cảm hòa thuận với người ngoài, bây giờ nàng lại hoàn toàn không muốn che giấu. Dựa vào cái gì? Lẽ nào chỉ vì sự sủng ái của vị ở Đông Cung kia sao?
Đúng là nực cười!
Nàng ta cười lạnh trong lòng, thứ muội này đúng là vẫn ngu xuẩn như trước, cũng không thử động não xem, suy cho cùng nữ nhi đã gả ra ngoài vẫn phải dựa vào nhà mẹ đẻ, nàng thì ngược lại, không để cho mình chút đường lui nào.
Ả Tô Dao này rất giỏi giở trò, nhưng lại không thể làm ra trò đỏ mặt tía tai tranh cãi với người khác giữa chốn công cộng được, vì thế nàng ta ngồi trên ghế mặt mày xanh lét.
Nhưng Tô Ly cũng không có tâm trạng thưởng thức vẻ mặt đặc sắc của nàng ta, thấy nàng ta cứ ngồi mãi không chịu đi thì lập tức ra lệnh nói: "Thu Đồng, ném quà tặng của nàng ta đi, đuổi luôn người ra ngoài!"
Thu Đồng được ra lệnh, lập tức hành động nhanh chóng, thực sự đi tới cướp hộp vuông trong tay nha hoàn phía sau Tô Dao ném thẳng ra ngoài cửa, một lát sau mới nghe thấy tiếng rơi vỡ "xoảng" giòn giã.
Dường như... Còn văng đi rất xa.
Nàng ấy làm việc hiệu quả, Tô Ly rất hài lòng, nàng nhìn về phía Tô Dao nói: "Còn không đi, lẽ nào đang chờ ta ra lệnh cho nha hoàn cũng ném ngươi ra ngoài?"
Tô Dao tức giận đỏ bừng mặt, chỉ vào Tô Ly run rẩy nói: "Ngươi! Đừng có đắc ý quá sớm!"
Nói xong, nàng ta lập tức dẫn nha hoàn nhanh chóng rời đi.
Bọn nha hoàn thấy nàng ta không nói gì vội vã rời đi, vẻ mặt dữ tợn khiến người ta sợ run lên, người đi theo cũng không dám thở mạnh.
Nàng ta đi được một đoạn thì dừng lại, nhìn Trích Khung uyển cách đó không xa nghiến răng nghiến lợi: "Nỗi nhục nhã ngày hôm nay, ta nhất định sẽ khiến nàng ta phải trả gấp bội!"
...
Hành động lần này của Tô Ly dọa người của Trích Khung uyển sợ không nhẹ, nhất là tiểu nha đầu mới tới từ Tùng Niên đường kia. Nghĩ thầm ngay cả Đại tiểu thư cũng dám đối xử như vậy, xem ra sau này phải hầu hạ cẩn thận hơn.
Thải Vân thì vẫn bình thường, kể từ khi nàng ấy biết trước đây cô nương nhà mình từng bị người trong phủ này bắt nạt, thì còn cảm thấy rất hả dạ trước hành động vừa rồi của nàng.
Còn về phần Thu Đồng ném đồ thì lại càng bình thản đứng bên cạnh, hoàn toàn dửng dưng, như thể người ném đồ vừa rồi không phải là nàng ấy.
Thích di nương nghe tin lập tức chạy đến, vừa vào cửa đã trách cứ Tô Ly: "Sao con có thể đối xử với Đại tỷ mình như thế hả? Dù có bất mãn đến đâu thì cũng không cần phải lộ ra ngoài mặt như vậy chứ, dẫu sao chúng ta cũng vẫn là người một nhà, sau này kiểu gì cũng vẫn chạm mặt nhau, bây giờ con đắc tội người ta đến chết như vậy, tương lai phải làm thế nào đây?"
Sau này? Tô Ly vốn không muốn gặp mặt mấy người này làm quái gì cả, hơn nữa muốn nàng giả vờ giả vịt diễn cảnh tỷ muội tình thâm với Tô Dao, nàng thực sự không làm được, và cũng lười làm.
Vì thế nàng nói: "Di nương, cho dù bây giờ người hòa thuẫn lễ phép với người ta thì nàng ta cũng vẫn bắt nạt mình như cũ, đã vậy thì còn bày ra loại tình cảm giả dối ấy làm gì nữa chứ? Cứ thẳng tay trở mặt, dứt khoát rõ ràng không được sao?"
Thấy nàng không chịu lọt tai, Thích di nương thở dài, tính tình của nữ nhi thực sự là càng ngày càng khiến bà ấy không hiểu nổi.
Từ sau khi Tô Dao nổi giận, cuộc sống của Tô Ly vẫn sóng yên biển lặng, cũng không có ai dám tới quấy rầy nàng. Cả ngày nàng trồng cây ngắm hoa, đắp mặt nạ, thỉnh thoảng dẫn theo Thu Đồng và Thi Nghiên ra vườn đi dạo, mọi người gặp phải đều đi đường vòng, tránh đâm đầu vào hố lửa.
Mấy ngày cứ thế trôi qua, nàng nhận được một lá thư từ Đông Cung.
Là Hàn Tương Quân viết tới, hắn nói trưa mai muốn gặp nàng.
Vì thế Tô Ly ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, nàng ngồi ở mép giường nhìn Thải Vân đi qua đi lại giữa mấy cái hòm trước mặt, những thứ này đều là quần áo do Đông Cung đưa tới lần trước, chỉ thấy nàng ấy nhấc lên đặt xuống hồi lâu vẫn chưa có kết quả, chân mày nhíu chặt.
"Có chuyện gì vậy? Tô Ly hỏi.
"Cô nương, quần áo điện hạ gửi tới quá đẹp rồi, nô tỳ không biết chọn mặc bộ nào cho người mới được."
Tô Ly buồn cười, nàng đi tới tùy ý liếc nhìn vài cái, ba hòm quần áo đều được phân chia theo màu sắc, một hòm rực rỡ tỏa sáng, một hòm dịu dàng tao nhã, một hòm thì cao quý đoan trang, nhìn như này, cho dù là vào dịp nào cũng đều có thể phát huy được tác dụng. Cũng không biết là do ai chuẩn bị mà chu đáo như vậy.
Nàng lật vài bộ trong hòm tao nhã một chút, tìm thấy một món không quá thu hút từ dưới đáy.
"Mặc bộ này đi!"
Nhưng Thải Vân lại không đồng ý: "Cô nương, nhiều bộ đẹp như thế, sao người lại chọn cái này? Trông nó cũng quá đơn giản rồi á."
Nàng ấy cầm chiếc váy dài gấm trắng điểm hoa sẫm màu, nói.
"Ta cảm thấy cái này rất tốt, màu trắng thuần khiết trang nhã, càng tôn lên khí chất thanh cao như hoa sen trên núi tuyết của bản cô nương." Nàng không biết ngượng mà nói.
Lời này chọc cho Thải Vân bật cười: "Được thôi, nếu cô nương thích thì mặc bộ này vậy."
Thật ra Tô Ly rất thích hòm quần áo sáng màu rực rỡ, dáng vẻ nàng quá quyến rũ, mặc trang phục màu sắc nhẹ nhàng tao nhã sẽ mang lại cảm giác dịu dàng tựa đóa sen trắng, không thể rực rỡ diễm lệ khiến người ta yêu thích như gam màu đậm. Nhưng nàng đi gặp Hàn Tương Quân, không muốn ăn mặc quá đẹp, nếu không nam nhân kia sẽ tưởng rằng nàng muốn quyến rũ dụ dỗ hắn, cũng không thể để hắn có ảo tưởng đó được.
Cuối cùng, lúc vừa bước ra khỏi cửa, Thải Vân suy nghĩ một chút, lại đặt một dải lụa phi gấm cung đình màu lam lên hai tay nàng, dải lụa trên tay thỉnh thoảng lại lay động đung đưa theo gió trông thực sự có chút giống tiên nữ giáng trần. Xong xuôi rồi nàng ấy mới miễn cường hài lòng để cho nàng ra cửa.
Tô lão phu nhân biết nàng sắp phải đi gặp Thái tử thì đã sớm sai người chuẩn bị xe ngựa tốt nhất của quý phủ chờ ở cửa chính, thùng xe được làm bằng gỗ lim đắt đỏ, cửa sổ lắp kính lưu ly chạm khắc tinh xảo, cửa xe còn treo một bức rèm gấm đính ngọc trai lộng lẫy. Tô Ly vừa nhìn đã thầm tặc lưỡi một cái, những Hầu phủ quyền quý cổ đại này giàu có sung túc thật đấy, ngay cả xe ngựa cũng phải khí thế như vậy.
Lúc nàng đang chuẩn bị lên xe thì chợt nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa đến gần ở đằng sau, quay đầu nhìn lại thấy là Tô Du đang cưỡi ngựa đến.
Tô Du đã đến Thượng Kinh từ hơn một tháng trước, sau khi trở về, dưới sự sắp xếp của Hàn Tương Trưng, hắn ta đã nhận một chức quan Tứ phẩm trong triều, vì thế mấy ngày nay thường đến quân doanh ngoài thành, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp thứ muội kể từ khi quay về.
Hắn ta tiến lên hỏi: "Tam muội muội ra ngoài sao?"
Tô Ly gật đầu: "Ngươi có chuyện gì à?"
Tô Du quan sát trang phục của nàng một cái rồi cười nói: "Không có việc gì, nếu Tam muội muội có hẹn với người khác thì mau đi đi thôi."
Tô Du thông minh như vậy, không cần hỏi đi đâu đã đoán được nàng có hẹn. Tô Ly vô cùng không thích ánh mắt u ám như rắn độc trong bóng tối của hắn ta, nên nàng nhẹ nhàng nhấc váy bước vào xe ngựa, không thèm để ý đến người này nữa.
...
Khi xe ngựa thong thả đi được khoảng một nén nhang thì cuối cùng cũng dừng lại trước một căn nhà yên tĩnh. Lúc xuống xe, Tô Lu nhìn thấy hai thị vệ đứng canh cửa thì liền biết đó Hàn Tương Quân đã đến trước.
Nàng được một nha hoàn mặt tròn dẫn đi, đi xuyên qua cửa vòm, lại vòng qua hòn non bộ cây cối lởm chởm trong vườn, cuối cùng cũng gặp được Hàn Tương Quân đang ngồi trong nhà thủy tạ.
Rèm của nhà thủy tạ buông xuống một nửa, bên trong trải một tấm thảm nhung lụa màu vàng, có một nữ tử đang ngồi ngay ngắn trên đó gảy đàn. Trên chiếc bàn thấp làm bằng gỗ đàn hương cách đỏ không xa bày đầy hoa quả và bánh ngọt tinh xảo, người nọ mặc một chiếc áo choàng màu xanh nhạt, đeo thắt lưng gấm, đội ngọc quan, tay chống cằm, tựa lưng lên tấm đệm hoa đằng sau, dường như đang nghe đến say mê.
Hắn ngồi đó, bộ dáng lười biếng vẻ mặt thích thú, tay áo bị làn gió khẽ thổi bay, tựa như một khắc sau hắn sẽ lập tức mọc cánh thành tiên. Dáng vẻ này thực sự có chút khác với lúc ở biên cương, còn hơi có cảm giác giống như một công tử dịu dàng phóng khoáng.
Dường như hắn nghe thấy tiếng bước chân ở bên này, nét mặt thanh tú sắc sảo như dao lập tức quay lại. Thấy nàng đến, môi mỏng lập tức nở nụ cười, vẫy tay về hướng này.
"Mau tới đây!"
Tô Ly đi dọc theo con đường lát đá cuội đi vào nhà thủy tạ, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Một tỳ nữ đang quỳ bên cạnh đun nước pha trà, nàng ta rót một ly cung kính đưa qua, lá trà màu đỏ chầm chậm xoay tròn trong tách trà làm bằng sứ trắng vẽ hoa cao cấp, trên mặt trà còn có một vài cánh hoa quế nổi lên.
"Đây là trà gì?" Nàng hỏi.
"Hồng trà do Võ Di tiến cống ạ." Tỳ nữ đáp.
Từ khi nàng tới cho đến khi ngồi xuống, ánh mắt Hàn Tương Quân vẫn luôn chăm chú nhìn vào nàng, lúc này hắn mở miệng nói: "Ngươi thích à? Vậy lát nữa thưởng cho ngươi mang về."
Đối với việc thưởng thức trà, Tô Ly giống như trâu gặm mẫu đơn*, hoàn toàn không biết thưởng thức tí nào, vì thế nàng xua tay nói: "Không cần, ta chỉ cảm thấy đẹp mà thôi, không biết thưởng thức trà."
*Trâu gặm mẫu đơn: Người không biết thưởng thức, có dùng cũng như không, lãng phí của trời
Nam nhân đột nhiên kéo nàng qua, thân mật hỏi nàng: "Lâu ngày không gặp, có nhớ cô không?"
Tô Ly âm thầm trợn trắng mắt, có nhớ hay không trong lòng ngươi không tự biết chắc?
Có điều nàng không thể trả lời như vậy, nam nhân này lòng dạ hẹp hòi, cần phải nắm bắt đúng mực để dụ dỗ, không thể quá nhiệt tình, tránh để hắn được đà lấn tới, cũng không thể quá lạnh nhạt tránh chọc giận hổ dữ.
Nàng nói: "Có lúc nhớ."
"Ồ?" Nam nhân nhếch môi: "Khi nào?"
"Chính là... lúc nhàm chán á!"
Lời nói pha chút đùa cợt, nửa thật nửa giả. Nghe vậy hắn cũng không tức giận, mà ngược lại có qua có lại khẽ nói bên tai nàng: "Cô cũng nhớ ngươi, hễ đêm xuống là lại nhớ."
Giọng nói này trầm trầm khàn khàn, mang theo dục vọng ham muốn mãnh liệt.
Trước mặt tỳ nữ, hắn lại làm ra hành động phóng túng buông thả như vậy, Tô Ly thật sự có chút không quen, nàng nhẹ nhàng giãy giụa một chút, muốn ngồi thẳng người. May là có vẻ như nam nhân này cũng nhìn ra sự ngại ngùng của nàng nên lập tức buông nàng ra.
"Mấy ngày qua sống ở phủ Quốc công có ổn không?"
"Rất ổn, ăn ngon ngủ kỹ, còn có hai nữ thị vệ mà điện hạ ban cho giữ thể diện giúp ta, trong phủ không có ai dám trêu chọc ta."
Lời này của nàng khiến Hàn Tương Quân bật cười, cũng biết rõ nàng vốn là kiểu tiểu nhân đắc chí, sau khi đạt được mục đích chắc chắn sẽ vênh váo kiêu căng. Nếu như bình thường, chắc chắn hắn sẽ vô cùng khinh thường loại người này, nhưng không hiểu tại sao, tính cách này ở trên người nàng, hắn lại cảm thấy chân thực đáng yêu, thậm chí còn nghĩ có thể để nàng đắc chí thêm chút nữa, hắn rất thích khí thế tiểu bá vương ngang ngược kiêu ngạo trên người nàng.
Gió xuân ấm áp hiền hòa, xung quanh nhà thủy tọa còn đốt hương, cũng không biết là hương gì, mùi rất dễ chịu, lại nhấp một ngụm trà, ăn một chút điểm tâm, xem mỹ nhân đánh đàn, quả thật khiến cho cả tâm hồn và thể xác người ta thư thái.
Nam nhân này, đúng là rất biết hưởng thụ!
Tô Ly không biết thưởng thức trà, nhưng nàng thích nghe nhạc, nhất là nhạc điệu cổ điển, nàng đầy hứng thú quơ tay múa chân theo tiếng đàn du dương, vẻ mặt cũng tràn đầy hưởng thụ.
"Được rồi, lần này cô gọi nàng đến đây là vì có chuyện muốn nói với nàng."
"Chuyện gì?"
"Mấy ngày nữa cô sẽ đón ngươi vào Đông Cung, ngoài ra sẽ ban cho ngươi một phong vị, thế nào?"
Tô Ly ngạc nhiên nhìn hắn: "Điện hạ, không phải chúng ta đã nói rồi sao..."
Ánh mắt Hàn Tương Quân tối xuống, ngắt lời nàng: "Ai nói gì với ngươi? Xem ra là cô quá nuông chiều ngươi nên mới khiến ngươi tùy hứng vô phép như vậy."
Hắn đột nhiên thay đổi khí thế khiến Tô Ly có chút lo lắng. Cũng không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nàng luôn cảm thấy từ sau khi trở về Thượng Kinh khí thế của nam nhân này đã thay đổi, thật sự giống như chủ nhân của Đông Cung, Thái tử dưới một người trên vạn người, không còn dáng vẻ tùy ý ở chung như khi ở biên cương lúc trước nữa.
Biến thành dáng vẻ khiến nàng không dám... ngang ngược nữa.
Lúc này, trong lòng nàng có chút phức tạp, nàng không muốn vào Đông Cung, nhưng thật ra bản thân nàng cũng hiểu rất rõ, sớm muộn gì nàng cũng phải vào Đông Cung. Cũng hiểu không có nơi nào tốt hơn Đông Cung, phủ Quốc công chắc chắn không thích hợp để ở lâu. Một cô nương, nhất là một thứ nữ xinh đẹp, nếu không có chỗ dựa thì e rằng khó có thể sống được ở Kinh Thành, càng đừng nói đến việc còn có Hàn Tương Trưng và Tô Dao ở bên cạnh rình rập.
Đương nhiên nàng muốn dựa dẫm vào hắn, nhưng không phải là loại dựa dẫm của nữ nhân đối với nam nhân, loại dựa dẫm này về lâu về dài không thể bền chắc. Hôm nay hắn có thể sủng ái ngươi, thì ngày mai hắn cũng có thể vứt bỏ ngươi đi sủng ái người khác.
Nhưng quan hệ giữa hai người, dường như chỉ có thể là mối quan hệ giữa nữ nhân và nam nhân, cho dù trước đó nàng cố gắng đến mức nào, thì trong mắt hắn nàng cũng chỉ giống như một đứa trẻ đòi ăn kẹo, ngang ngược, vô phép.
Nàng hơi nản lòng, cũng không còn tâm trạng nghe nhạc nữa, bánh ngọt trong miệng cũng không còn ngon nữa. Nàng uống một ngụm cạn trén trà cống phẩm, cử chỏ mơ hồ mang theo chút tức giận.
Đương nhiên Hàn Tương Quân biết nàng tức giận, nhưng trong chuyện này hắn sẽ không mềm lòng nhượng bộ. Có lẽ vừa rồi giọng điệu của mình quá hà khắc khiến nàng tổn thương, thế nên hắn thầm nghĩ cách xem nên bù đắp thế nào.
Vì vậy hắn nói: "Sau khi nàng vào Đông Cung, cô có thể đồng ý với nàng hai điều kiện, nhưng không thể quá đáng, ngươi suy nghĩ trước đi, nghĩ xong thì nói với cô."
Nghe vậy Tô Ly mới miễn cưỡng lấy lại chút tâm trạng, dù sao có điều kiện cũng tốt hơn không, đã vậy nàng phải suy nghĩ thật kỹ mới được.
"Vậy khi nào thì vào Đông Cung? Để ta chuẩn bị một chút." Nàng hỏi lại.
"Tạm thời chưa có thời gian cụ thể, ta vừa dẫn binh chiến thắng trở về, Đông Cung không thích hợp vội vàng đưa nữ nhân vào, nếu không sẽ khiến người ta lên án. Có điều cũng sẽ không quá lâu đâu, đến lúc đó ta sẽ phái người đến thông báo cho nàng."
"Được rồi." Nàng không yên lòng gật đầu một cái.
Hai người nghe nhạc thêm một lúc rồi Hàn Tương Quân dẫn nàng rời khỏi nhà thủy tạ, đã đến giờ ăn cơm trưa rồi.
Theo lời Thải Vân, bùn tươi này được chủ cửa hàng đặt cả tâm huyết vào, là sản phẩm dưỡng da được người người săn đón vào mỗi mùa xuân. Bây giờ đắp lên mặt, mát mát lạnh lạnh, còn có hương hoa thoang thoảng, thực sự rất sảng khoái.
"Cô nương, người đừng nhúc nhích, bên này còn chưa thoa đều đâu." Thải Vân đứng bên cạnh bận rộn nói.
"Ừm." Nàng chờ đợi cảm thấy hơi chán nản, đang muốn với tay lấy truyện ở trên gối đọc, nghe vậy thì lập tức bất động.
Lúc này bên ngoài có một tiểu nha hoàn tiến vào, tiểu nha hoàn này tạm thời được Tùng Niên đường phân công đến làm việc ở Trích Khung viện, ban đầu Tô lão phu nhân đưa ba người tới, nhưng có hai người dường như không vui khi hầu hạ nàng, Tô Ly cũng không miễn cưỡng nên đã trả người lại, chỉ để lại một tiểu nha hoàn, làm việc nhanh nhẹn, khi cười lên cũng rất đáng yêu, giống với Thải Vân, cả hai đều có má lúm đồng tiền.
Nàng ấy bước vào nói: "Cô nương, bên ngoài có người đến tặng quà ạ."
"Ai đến tặng? Để người đó để quà ở bên ngoài là được rồi, bây giờ ta không có thời gian đâu."
"Dạ..."
Nàng ấy còn chưa nói dứt lời thì người tặng quà đã tự mình bước vào: "Ai dô, Tam muội muội đúng là bận rộn mà, ngay cả tỷ tỷ cũng không thể gặp mặt được."
Tô Dao tiến vào thấy nàng đang đắp mặt thì trong lòng có vẻ khinh thường, nàng ta đứng đó một lúc, thấy Tô Ly không để ý đến mình, cũng không mời nàng ta ngồi xuống thì mỉm cười rồi tự ngồi xuống cái ghế bên cạnh luôn.
"Tam muội muội, lần này tỷ tỷ tới đây là để bồi tội với ngươi, trước đó là tỷ tỷ không đúng, khiến ngươi phải chịu khổ."
Tô Ly vẫn ung dung nhìn chằm chằm nàng ta. Ngươi diễn đi! Cứ tiếp tục diễn ha!
Sau khi Tô Dao tự mình độc thoại một lúc cũng cảm thấy xấu hổ, nàng ta ngừng lại hỏi: "Sao Tam muội muội lại nhìn ta như vậy?"
Tô Ly tuyệt đối không muốn giao tiếp với loại nữ nhân kệch cỡm, lòng dạ độc ác như này. Một kẻ có thể mang thứ muội đến quân doanh làm quân kỹ, bây giờ lại đột nhiên muốn nói xin lỗi? Thực sự coi người khác là kẻ ngu à, chưa kể, người nàng ta muốn xin lỗi đã sớm chết rồi.
Vì thế nàng cũng lười phí lời với nàng ta, chỉ ra cửa hạ lệnh đuổi khách: "Người đừng có ở đây giả vờ giả vịt, đi ra ngoài! Đừng làm phiền ddeens ta!"
Tô Dao không ngờ nàng lại không cho nàng ta thể diện như vậy, dám đuổi nàng ta ra ngoài trước mặt nha hoàn, trong chốc lát không xuống đài được, tức giận không thôi. Bây giờ nàng ta là vị hôn thê của Tứ Hoàng tử, ở trong phủ này ai ai cũng phải nhìn sắc mặt của nàng ta, thật không ngờ ả thứ muội này lại làm càn như vậy. Cho dù quá khứ hai người có tranh chấp lớn hơn thế nữa, nhưng tóm lại vẫn duy trì tình cảm hòa thuận với người ngoài, bây giờ nàng lại hoàn toàn không muốn che giấu. Dựa vào cái gì? Lẽ nào chỉ vì sự sủng ái của vị ở Đông Cung kia sao?
Đúng là nực cười!
Nàng ta cười lạnh trong lòng, thứ muội này đúng là vẫn ngu xuẩn như trước, cũng không thử động não xem, suy cho cùng nữ nhi đã gả ra ngoài vẫn phải dựa vào nhà mẹ đẻ, nàng thì ngược lại, không để cho mình chút đường lui nào.
Ả Tô Dao này rất giỏi giở trò, nhưng lại không thể làm ra trò đỏ mặt tía tai tranh cãi với người khác giữa chốn công cộng được, vì thế nàng ta ngồi trên ghế mặt mày xanh lét.
Nhưng Tô Ly cũng không có tâm trạng thưởng thức vẻ mặt đặc sắc của nàng ta, thấy nàng ta cứ ngồi mãi không chịu đi thì lập tức ra lệnh nói: "Thu Đồng, ném quà tặng của nàng ta đi, đuổi luôn người ra ngoài!"
Thu Đồng được ra lệnh, lập tức hành động nhanh chóng, thực sự đi tới cướp hộp vuông trong tay nha hoàn phía sau Tô Dao ném thẳng ra ngoài cửa, một lát sau mới nghe thấy tiếng rơi vỡ "xoảng" giòn giã.
Dường như... Còn văng đi rất xa.
Nàng ấy làm việc hiệu quả, Tô Ly rất hài lòng, nàng nhìn về phía Tô Dao nói: "Còn không đi, lẽ nào đang chờ ta ra lệnh cho nha hoàn cũng ném ngươi ra ngoài?"
Tô Dao tức giận đỏ bừng mặt, chỉ vào Tô Ly run rẩy nói: "Ngươi! Đừng có đắc ý quá sớm!"
Nói xong, nàng ta lập tức dẫn nha hoàn nhanh chóng rời đi.
Bọn nha hoàn thấy nàng ta không nói gì vội vã rời đi, vẻ mặt dữ tợn khiến người ta sợ run lên, người đi theo cũng không dám thở mạnh.
Nàng ta đi được một đoạn thì dừng lại, nhìn Trích Khung uyển cách đó không xa nghiến răng nghiến lợi: "Nỗi nhục nhã ngày hôm nay, ta nhất định sẽ khiến nàng ta phải trả gấp bội!"
...
Hành động lần này của Tô Ly dọa người của Trích Khung uyển sợ không nhẹ, nhất là tiểu nha đầu mới tới từ Tùng Niên đường kia. Nghĩ thầm ngay cả Đại tiểu thư cũng dám đối xử như vậy, xem ra sau này phải hầu hạ cẩn thận hơn.
Thải Vân thì vẫn bình thường, kể từ khi nàng ấy biết trước đây cô nương nhà mình từng bị người trong phủ này bắt nạt, thì còn cảm thấy rất hả dạ trước hành động vừa rồi của nàng.
Còn về phần Thu Đồng ném đồ thì lại càng bình thản đứng bên cạnh, hoàn toàn dửng dưng, như thể người ném đồ vừa rồi không phải là nàng ấy.
Thích di nương nghe tin lập tức chạy đến, vừa vào cửa đã trách cứ Tô Ly: "Sao con có thể đối xử với Đại tỷ mình như thế hả? Dù có bất mãn đến đâu thì cũng không cần phải lộ ra ngoài mặt như vậy chứ, dẫu sao chúng ta cũng vẫn là người một nhà, sau này kiểu gì cũng vẫn chạm mặt nhau, bây giờ con đắc tội người ta đến chết như vậy, tương lai phải làm thế nào đây?"
Sau này? Tô Ly vốn không muốn gặp mặt mấy người này làm quái gì cả, hơn nữa muốn nàng giả vờ giả vịt diễn cảnh tỷ muội tình thâm với Tô Dao, nàng thực sự không làm được, và cũng lười làm.
Vì thế nàng nói: "Di nương, cho dù bây giờ người hòa thuẫn lễ phép với người ta thì nàng ta cũng vẫn bắt nạt mình như cũ, đã vậy thì còn bày ra loại tình cảm giả dối ấy làm gì nữa chứ? Cứ thẳng tay trở mặt, dứt khoát rõ ràng không được sao?"
Thấy nàng không chịu lọt tai, Thích di nương thở dài, tính tình của nữ nhi thực sự là càng ngày càng khiến bà ấy không hiểu nổi.
Từ sau khi Tô Dao nổi giận, cuộc sống của Tô Ly vẫn sóng yên biển lặng, cũng không có ai dám tới quấy rầy nàng. Cả ngày nàng trồng cây ngắm hoa, đắp mặt nạ, thỉnh thoảng dẫn theo Thu Đồng và Thi Nghiên ra vườn đi dạo, mọi người gặp phải đều đi đường vòng, tránh đâm đầu vào hố lửa.
Mấy ngày cứ thế trôi qua, nàng nhận được một lá thư từ Đông Cung.
Là Hàn Tương Quân viết tới, hắn nói trưa mai muốn gặp nàng.
Vì thế Tô Ly ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, nàng ngồi ở mép giường nhìn Thải Vân đi qua đi lại giữa mấy cái hòm trước mặt, những thứ này đều là quần áo do Đông Cung đưa tới lần trước, chỉ thấy nàng ấy nhấc lên đặt xuống hồi lâu vẫn chưa có kết quả, chân mày nhíu chặt.
"Có chuyện gì vậy? Tô Ly hỏi.
"Cô nương, quần áo điện hạ gửi tới quá đẹp rồi, nô tỳ không biết chọn mặc bộ nào cho người mới được."
Tô Ly buồn cười, nàng đi tới tùy ý liếc nhìn vài cái, ba hòm quần áo đều được phân chia theo màu sắc, một hòm rực rỡ tỏa sáng, một hòm dịu dàng tao nhã, một hòm thì cao quý đoan trang, nhìn như này, cho dù là vào dịp nào cũng đều có thể phát huy được tác dụng. Cũng không biết là do ai chuẩn bị mà chu đáo như vậy.
Nàng lật vài bộ trong hòm tao nhã một chút, tìm thấy một món không quá thu hút từ dưới đáy.
"Mặc bộ này đi!"
Nhưng Thải Vân lại không đồng ý: "Cô nương, nhiều bộ đẹp như thế, sao người lại chọn cái này? Trông nó cũng quá đơn giản rồi á."
Nàng ấy cầm chiếc váy dài gấm trắng điểm hoa sẫm màu, nói.
"Ta cảm thấy cái này rất tốt, màu trắng thuần khiết trang nhã, càng tôn lên khí chất thanh cao như hoa sen trên núi tuyết của bản cô nương." Nàng không biết ngượng mà nói.
Lời này chọc cho Thải Vân bật cười: "Được thôi, nếu cô nương thích thì mặc bộ này vậy."
Thật ra Tô Ly rất thích hòm quần áo sáng màu rực rỡ, dáng vẻ nàng quá quyến rũ, mặc trang phục màu sắc nhẹ nhàng tao nhã sẽ mang lại cảm giác dịu dàng tựa đóa sen trắng, không thể rực rỡ diễm lệ khiến người ta yêu thích như gam màu đậm. Nhưng nàng đi gặp Hàn Tương Quân, không muốn ăn mặc quá đẹp, nếu không nam nhân kia sẽ tưởng rằng nàng muốn quyến rũ dụ dỗ hắn, cũng không thể để hắn có ảo tưởng đó được.
Cuối cùng, lúc vừa bước ra khỏi cửa, Thải Vân suy nghĩ một chút, lại đặt một dải lụa phi gấm cung đình màu lam lên hai tay nàng, dải lụa trên tay thỉnh thoảng lại lay động đung đưa theo gió trông thực sự có chút giống tiên nữ giáng trần. Xong xuôi rồi nàng ấy mới miễn cường hài lòng để cho nàng ra cửa.
Tô lão phu nhân biết nàng sắp phải đi gặp Thái tử thì đã sớm sai người chuẩn bị xe ngựa tốt nhất của quý phủ chờ ở cửa chính, thùng xe được làm bằng gỗ lim đắt đỏ, cửa sổ lắp kính lưu ly chạm khắc tinh xảo, cửa xe còn treo một bức rèm gấm đính ngọc trai lộng lẫy. Tô Ly vừa nhìn đã thầm tặc lưỡi một cái, những Hầu phủ quyền quý cổ đại này giàu có sung túc thật đấy, ngay cả xe ngựa cũng phải khí thế như vậy.
Lúc nàng đang chuẩn bị lên xe thì chợt nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa đến gần ở đằng sau, quay đầu nhìn lại thấy là Tô Du đang cưỡi ngựa đến.
Tô Du đã đến Thượng Kinh từ hơn một tháng trước, sau khi trở về, dưới sự sắp xếp của Hàn Tương Trưng, hắn ta đã nhận một chức quan Tứ phẩm trong triều, vì thế mấy ngày nay thường đến quân doanh ngoài thành, đây là lần đầu tiên hắn ta gặp thứ muội kể từ khi quay về.
Hắn ta tiến lên hỏi: "Tam muội muội ra ngoài sao?"
Tô Ly gật đầu: "Ngươi có chuyện gì à?"
Tô Du quan sát trang phục của nàng một cái rồi cười nói: "Không có việc gì, nếu Tam muội muội có hẹn với người khác thì mau đi đi thôi."
Tô Du thông minh như vậy, không cần hỏi đi đâu đã đoán được nàng có hẹn. Tô Ly vô cùng không thích ánh mắt u ám như rắn độc trong bóng tối của hắn ta, nên nàng nhẹ nhàng nhấc váy bước vào xe ngựa, không thèm để ý đến người này nữa.
...
Khi xe ngựa thong thả đi được khoảng một nén nhang thì cuối cùng cũng dừng lại trước một căn nhà yên tĩnh. Lúc xuống xe, Tô Lu nhìn thấy hai thị vệ đứng canh cửa thì liền biết đó Hàn Tương Quân đã đến trước.
Nàng được một nha hoàn mặt tròn dẫn đi, đi xuyên qua cửa vòm, lại vòng qua hòn non bộ cây cối lởm chởm trong vườn, cuối cùng cũng gặp được Hàn Tương Quân đang ngồi trong nhà thủy tạ.
Rèm của nhà thủy tạ buông xuống một nửa, bên trong trải một tấm thảm nhung lụa màu vàng, có một nữ tử đang ngồi ngay ngắn trên đó gảy đàn. Trên chiếc bàn thấp làm bằng gỗ đàn hương cách đỏ không xa bày đầy hoa quả và bánh ngọt tinh xảo, người nọ mặc một chiếc áo choàng màu xanh nhạt, đeo thắt lưng gấm, đội ngọc quan, tay chống cằm, tựa lưng lên tấm đệm hoa đằng sau, dường như đang nghe đến say mê.
Hắn ngồi đó, bộ dáng lười biếng vẻ mặt thích thú, tay áo bị làn gió khẽ thổi bay, tựa như một khắc sau hắn sẽ lập tức mọc cánh thành tiên. Dáng vẻ này thực sự có chút khác với lúc ở biên cương, còn hơi có cảm giác giống như một công tử dịu dàng phóng khoáng.
Dường như hắn nghe thấy tiếng bước chân ở bên này, nét mặt thanh tú sắc sảo như dao lập tức quay lại. Thấy nàng đến, môi mỏng lập tức nở nụ cười, vẫy tay về hướng này.
"Mau tới đây!"
Tô Ly đi dọc theo con đường lát đá cuội đi vào nhà thủy tạ, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Một tỳ nữ đang quỳ bên cạnh đun nước pha trà, nàng ta rót một ly cung kính đưa qua, lá trà màu đỏ chầm chậm xoay tròn trong tách trà làm bằng sứ trắng vẽ hoa cao cấp, trên mặt trà còn có một vài cánh hoa quế nổi lên.
"Đây là trà gì?" Nàng hỏi.
"Hồng trà do Võ Di tiến cống ạ." Tỳ nữ đáp.
Từ khi nàng tới cho đến khi ngồi xuống, ánh mắt Hàn Tương Quân vẫn luôn chăm chú nhìn vào nàng, lúc này hắn mở miệng nói: "Ngươi thích à? Vậy lát nữa thưởng cho ngươi mang về."
Đối với việc thưởng thức trà, Tô Ly giống như trâu gặm mẫu đơn*, hoàn toàn không biết thưởng thức tí nào, vì thế nàng xua tay nói: "Không cần, ta chỉ cảm thấy đẹp mà thôi, không biết thưởng thức trà."
*Trâu gặm mẫu đơn: Người không biết thưởng thức, có dùng cũng như không, lãng phí của trời
Nam nhân đột nhiên kéo nàng qua, thân mật hỏi nàng: "Lâu ngày không gặp, có nhớ cô không?"
Tô Ly âm thầm trợn trắng mắt, có nhớ hay không trong lòng ngươi không tự biết chắc?
Có điều nàng không thể trả lời như vậy, nam nhân này lòng dạ hẹp hòi, cần phải nắm bắt đúng mực để dụ dỗ, không thể quá nhiệt tình, tránh để hắn được đà lấn tới, cũng không thể quá lạnh nhạt tránh chọc giận hổ dữ.
Nàng nói: "Có lúc nhớ."
"Ồ?" Nam nhân nhếch môi: "Khi nào?"
"Chính là... lúc nhàm chán á!"
Lời nói pha chút đùa cợt, nửa thật nửa giả. Nghe vậy hắn cũng không tức giận, mà ngược lại có qua có lại khẽ nói bên tai nàng: "Cô cũng nhớ ngươi, hễ đêm xuống là lại nhớ."
Giọng nói này trầm trầm khàn khàn, mang theo dục vọng ham muốn mãnh liệt.
Trước mặt tỳ nữ, hắn lại làm ra hành động phóng túng buông thả như vậy, Tô Ly thật sự có chút không quen, nàng nhẹ nhàng giãy giụa một chút, muốn ngồi thẳng người. May là có vẻ như nam nhân này cũng nhìn ra sự ngại ngùng của nàng nên lập tức buông nàng ra.
"Mấy ngày qua sống ở phủ Quốc công có ổn không?"
"Rất ổn, ăn ngon ngủ kỹ, còn có hai nữ thị vệ mà điện hạ ban cho giữ thể diện giúp ta, trong phủ không có ai dám trêu chọc ta."
Lời này của nàng khiến Hàn Tương Quân bật cười, cũng biết rõ nàng vốn là kiểu tiểu nhân đắc chí, sau khi đạt được mục đích chắc chắn sẽ vênh váo kiêu căng. Nếu như bình thường, chắc chắn hắn sẽ vô cùng khinh thường loại người này, nhưng không hiểu tại sao, tính cách này ở trên người nàng, hắn lại cảm thấy chân thực đáng yêu, thậm chí còn nghĩ có thể để nàng đắc chí thêm chút nữa, hắn rất thích khí thế tiểu bá vương ngang ngược kiêu ngạo trên người nàng.
Gió xuân ấm áp hiền hòa, xung quanh nhà thủy tọa còn đốt hương, cũng không biết là hương gì, mùi rất dễ chịu, lại nhấp một ngụm trà, ăn một chút điểm tâm, xem mỹ nhân đánh đàn, quả thật khiến cho cả tâm hồn và thể xác người ta thư thái.
Nam nhân này, đúng là rất biết hưởng thụ!
Tô Ly không biết thưởng thức trà, nhưng nàng thích nghe nhạc, nhất là nhạc điệu cổ điển, nàng đầy hứng thú quơ tay múa chân theo tiếng đàn du dương, vẻ mặt cũng tràn đầy hưởng thụ.
"Được rồi, lần này cô gọi nàng đến đây là vì có chuyện muốn nói với nàng."
"Chuyện gì?"
"Mấy ngày nữa cô sẽ đón ngươi vào Đông Cung, ngoài ra sẽ ban cho ngươi một phong vị, thế nào?"
Tô Ly ngạc nhiên nhìn hắn: "Điện hạ, không phải chúng ta đã nói rồi sao..."
Ánh mắt Hàn Tương Quân tối xuống, ngắt lời nàng: "Ai nói gì với ngươi? Xem ra là cô quá nuông chiều ngươi nên mới khiến ngươi tùy hứng vô phép như vậy."
Hắn đột nhiên thay đổi khí thế khiến Tô Ly có chút lo lắng. Cũng không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nàng luôn cảm thấy từ sau khi trở về Thượng Kinh khí thế của nam nhân này đã thay đổi, thật sự giống như chủ nhân của Đông Cung, Thái tử dưới một người trên vạn người, không còn dáng vẻ tùy ý ở chung như khi ở biên cương lúc trước nữa.
Biến thành dáng vẻ khiến nàng không dám... ngang ngược nữa.
Lúc này, trong lòng nàng có chút phức tạp, nàng không muốn vào Đông Cung, nhưng thật ra bản thân nàng cũng hiểu rất rõ, sớm muộn gì nàng cũng phải vào Đông Cung. Cũng hiểu không có nơi nào tốt hơn Đông Cung, phủ Quốc công chắc chắn không thích hợp để ở lâu. Một cô nương, nhất là một thứ nữ xinh đẹp, nếu không có chỗ dựa thì e rằng khó có thể sống được ở Kinh Thành, càng đừng nói đến việc còn có Hàn Tương Trưng và Tô Dao ở bên cạnh rình rập.
Đương nhiên nàng muốn dựa dẫm vào hắn, nhưng không phải là loại dựa dẫm của nữ nhân đối với nam nhân, loại dựa dẫm này về lâu về dài không thể bền chắc. Hôm nay hắn có thể sủng ái ngươi, thì ngày mai hắn cũng có thể vứt bỏ ngươi đi sủng ái người khác.
Nhưng quan hệ giữa hai người, dường như chỉ có thể là mối quan hệ giữa nữ nhân và nam nhân, cho dù trước đó nàng cố gắng đến mức nào, thì trong mắt hắn nàng cũng chỉ giống như một đứa trẻ đòi ăn kẹo, ngang ngược, vô phép.
Nàng hơi nản lòng, cũng không còn tâm trạng nghe nhạc nữa, bánh ngọt trong miệng cũng không còn ngon nữa. Nàng uống một ngụm cạn trén trà cống phẩm, cử chỏ mơ hồ mang theo chút tức giận.
Đương nhiên Hàn Tương Quân biết nàng tức giận, nhưng trong chuyện này hắn sẽ không mềm lòng nhượng bộ. Có lẽ vừa rồi giọng điệu của mình quá hà khắc khiến nàng tổn thương, thế nên hắn thầm nghĩ cách xem nên bù đắp thế nào.
Vì vậy hắn nói: "Sau khi nàng vào Đông Cung, cô có thể đồng ý với nàng hai điều kiện, nhưng không thể quá đáng, ngươi suy nghĩ trước đi, nghĩ xong thì nói với cô."
Nghe vậy Tô Ly mới miễn cưỡng lấy lại chút tâm trạng, dù sao có điều kiện cũng tốt hơn không, đã vậy nàng phải suy nghĩ thật kỹ mới được.
"Vậy khi nào thì vào Đông Cung? Để ta chuẩn bị một chút." Nàng hỏi lại.
"Tạm thời chưa có thời gian cụ thể, ta vừa dẫn binh chiến thắng trở về, Đông Cung không thích hợp vội vàng đưa nữ nhân vào, nếu không sẽ khiến người ta lên án. Có điều cũng sẽ không quá lâu đâu, đến lúc đó ta sẽ phái người đến thông báo cho nàng."
"Được rồi." Nàng không yên lòng gật đầu một cái.
Hai người nghe nhạc thêm một lúc rồi Hàn Tương Quân dẫn nàng rời khỏi nhà thủy tạ, đã đến giờ ăn cơm trưa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.