Sau Ly Hôn Cùng Chồng Trước Trọng Sinh
Chương 25:
Lâm Miên Miên
24/06/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi mua móc khóa xong, Mạnh Thính Vũ lại đi cửa hàng lưu niệm mua một cái hộp đựng quà rất đẹp, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đồng thời trong lòng cũng có cảm giác vi diệu.
Có lẽ cho đến giờ phút này, cô mới ý thức được, cuối cùng cô đã bước lên một con đường không có Từ Triều Tông.
Quỹ đạo của thế giới vẫn đang tiến lên, cô vẫn gặp được gian hàng này, vẫn nhìn trúng cái móc khóa này, nhưng người nhận món quà và lời chúc này không còn là Từ Triều Tông nữa.
*
Mới sáng sớm thứ bảy, Thịnh Thao đã thức dậy sửa soạn cho bản thân.
Từ Triều Tông chuẩn bị đi ra ngoài, Thịnh Thao lại nhắc nhở anh lần nữa: "Từ Triều Tông, buổi chiều nhất định phải tới nhé, tôi đã đặt phòng 204 ở Bách Vị Hiên, tốt nhất là khoảng sáu giờ đến, sau khi ăn cơm xong chúng ta sẽ đi hát."
Vương Viễn Bác đi ra từ phòng vệ sinh: "Đúng thế, Từ Triều Tông, hôm nay không thể không đi, chúng ta phải đến đỡ trận cho anh Thao nữa, hôm nay cậu ấy muốn tỏ tình đó."
Từ Triều Tông cười một tiếng, đã rất hối hận vì đồng ý lời mời của Thịnh Thao, nghĩ đến chuyện sau bữa ăn còn phải vây xem một đám thanh niên tỏ tình, anh bắt đầu nghi ngờ có phải là mấy ngày trước đầu óc mình bị nước vào hay không, lại lãng phí thời gian ở loại chuyện nhàm chán như vậy.
Nhưng lời đã ra khỏi miệng, đương nhiên cũng không có cơ hội để đổi ý, chỉ có thể gật đầu.
Dù sao mấy tháng sau Thịnh Thao cũng sẽ đi.
Ở chung hơn một năm, lãng phí một buổi tối cho chuyện nhàm chán này cũng được.
"Có thể tôi sẽ đến muộn một chút." Từ Triều Tông nói: "Hôm nay có hẹn, có lẽ năm giờ hơn mới kết thúc, nếu như kẹt xe, có thể phải sáu giờ mới đến được Bách Vị Hiên."
"Không sao, cậu đến là được." Hôm nay Thịnh Thao thật sự rất phấn khởi.
Anh ấy có dự cảm đây là một buổi sinh nhật tuyệt vời nhất.
Thịnh Thao nhớ tới điều gì đó, lại hỏi Từ Triều Tông: "Hôm nay cậu sẽ đi sang bên Tân Hưng Thiên Địa hả?"
Đều ở chung một ký túc xá, cho dù quan hệ có bình thường đến mấy, bọn họ cũng điều biết, gần đây Từ Triều Tông luôn đi Tân Hưng Thiên Địa.
"Ừm."
Thịnh Thao quay người cầm lấy một tờ hóa đơn từ trong ngăn kéo ra nhét cho Từ Triều Tông: "Vậy thì cậu giúp tôi lấy một bó hoa từ bên Thiên đường hoa ở Tân Hưng Thiên Địa với, hôm nay tôi phải dùng. Tôi sợ nhân viên cửa hàng sẽ đến muộn, cậu xách về giúp tôi luôn đi, tuần sau cậu ăn ở căng tin tôi sẽ bao hết, sẽ không để cậu chạy không công."
Từ Triều Tông: "..."
Vương Viễn Bác thấy Từ Triều Tông có chút không kiên nhẫn, bèn đi tới khoác lên vai Từ Triều Tông, nói bằng giọng điệu đùa vui: "Lão Từ, chúng ta giúp cậu ấy đi, cậu ấy theo đuổi đàn em hai tháng rồi, thành công hay thất bại phụ thuộc vào lần này, chúng ta là anh em, có sức thì giúp sức, chờ khi cậu ấy và hoa khôi học viện ở bên nhau, chúng ta... Ờm, cái gì nhỉ, có thể nhờ đàn em giới thiệu đối tượng cho chúng ta đúng không? Đây cũng là một loại đầu tư."
Từ Triều Tông đã xác định.
Anh thật sự không cần loại xã giao này.
Loại chuyện này làm một lần là đủ rồi, lần sau mặc kệ ai đi nước ngoài anh cũng sẽ không phản ứng nữa.
Từ Triều Tông nhận lấy tờ hóa đơn, chỉ liếc nhìn một cái.
Thịnh Thao thở phào nói: "Đại ân không có lời nào cảm ơn hết được, yên tâm, chờ khi thành công, tôi mời các cậu ăn cơm, ăn ba ngày liền!"
*
Lúc xế chiều, vì muốn có một trải nghiệm hoàn hảo, Mạnh Thính Vũ còn cố ý đi tiệm cắt tóc gội đầu, ăn diện thật xinh đẹp rồi mới xuống tầng gặp Thịnh Thao.
Sau khi mua móc khóa xong, Mạnh Thính Vũ lại đi cửa hàng lưu niệm mua một cái hộp đựng quà rất đẹp, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đồng thời trong lòng cũng có cảm giác vi diệu.
Có lẽ cho đến giờ phút này, cô mới ý thức được, cuối cùng cô đã bước lên một con đường không có Từ Triều Tông.
Quỹ đạo của thế giới vẫn đang tiến lên, cô vẫn gặp được gian hàng này, vẫn nhìn trúng cái móc khóa này, nhưng người nhận món quà và lời chúc này không còn là Từ Triều Tông nữa.
*
Mới sáng sớm thứ bảy, Thịnh Thao đã thức dậy sửa soạn cho bản thân.
Từ Triều Tông chuẩn bị đi ra ngoài, Thịnh Thao lại nhắc nhở anh lần nữa: "Từ Triều Tông, buổi chiều nhất định phải tới nhé, tôi đã đặt phòng 204 ở Bách Vị Hiên, tốt nhất là khoảng sáu giờ đến, sau khi ăn cơm xong chúng ta sẽ đi hát."
Vương Viễn Bác đi ra từ phòng vệ sinh: "Đúng thế, Từ Triều Tông, hôm nay không thể không đi, chúng ta phải đến đỡ trận cho anh Thao nữa, hôm nay cậu ấy muốn tỏ tình đó."
Từ Triều Tông cười một tiếng, đã rất hối hận vì đồng ý lời mời của Thịnh Thao, nghĩ đến chuyện sau bữa ăn còn phải vây xem một đám thanh niên tỏ tình, anh bắt đầu nghi ngờ có phải là mấy ngày trước đầu óc mình bị nước vào hay không, lại lãng phí thời gian ở loại chuyện nhàm chán như vậy.
Nhưng lời đã ra khỏi miệng, đương nhiên cũng không có cơ hội để đổi ý, chỉ có thể gật đầu.
Dù sao mấy tháng sau Thịnh Thao cũng sẽ đi.
Ở chung hơn một năm, lãng phí một buổi tối cho chuyện nhàm chán này cũng được.
"Có thể tôi sẽ đến muộn một chút." Từ Triều Tông nói: "Hôm nay có hẹn, có lẽ năm giờ hơn mới kết thúc, nếu như kẹt xe, có thể phải sáu giờ mới đến được Bách Vị Hiên."
"Không sao, cậu đến là được." Hôm nay Thịnh Thao thật sự rất phấn khởi.
Anh ấy có dự cảm đây là một buổi sinh nhật tuyệt vời nhất.
Thịnh Thao nhớ tới điều gì đó, lại hỏi Từ Triều Tông: "Hôm nay cậu sẽ đi sang bên Tân Hưng Thiên Địa hả?"
Đều ở chung một ký túc xá, cho dù quan hệ có bình thường đến mấy, bọn họ cũng điều biết, gần đây Từ Triều Tông luôn đi Tân Hưng Thiên Địa.
"Ừm."
Thịnh Thao quay người cầm lấy một tờ hóa đơn từ trong ngăn kéo ra nhét cho Từ Triều Tông: "Vậy thì cậu giúp tôi lấy một bó hoa từ bên Thiên đường hoa ở Tân Hưng Thiên Địa với, hôm nay tôi phải dùng. Tôi sợ nhân viên cửa hàng sẽ đến muộn, cậu xách về giúp tôi luôn đi, tuần sau cậu ăn ở căng tin tôi sẽ bao hết, sẽ không để cậu chạy không công."
Từ Triều Tông: "..."
Vương Viễn Bác thấy Từ Triều Tông có chút không kiên nhẫn, bèn đi tới khoác lên vai Từ Triều Tông, nói bằng giọng điệu đùa vui: "Lão Từ, chúng ta giúp cậu ấy đi, cậu ấy theo đuổi đàn em hai tháng rồi, thành công hay thất bại phụ thuộc vào lần này, chúng ta là anh em, có sức thì giúp sức, chờ khi cậu ấy và hoa khôi học viện ở bên nhau, chúng ta... Ờm, cái gì nhỉ, có thể nhờ đàn em giới thiệu đối tượng cho chúng ta đúng không? Đây cũng là một loại đầu tư."
Từ Triều Tông đã xác định.
Anh thật sự không cần loại xã giao này.
Loại chuyện này làm một lần là đủ rồi, lần sau mặc kệ ai đi nước ngoài anh cũng sẽ không phản ứng nữa.
Từ Triều Tông nhận lấy tờ hóa đơn, chỉ liếc nhìn một cái.
Thịnh Thao thở phào nói: "Đại ân không có lời nào cảm ơn hết được, yên tâm, chờ khi thành công, tôi mời các cậu ăn cơm, ăn ba ngày liền!"
*
Lúc xế chiều, vì muốn có một trải nghiệm hoàn hảo, Mạnh Thính Vũ còn cố ý đi tiệm cắt tóc gội đầu, ăn diện thật xinh đẹp rồi mới xuống tầng gặp Thịnh Thao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.