Chương 95: Cháu rể tốt
Linh Mèo Cửu Mạng
05/02/2024
Đối mặt với lời mắng nhiếc, Sở Phong cũng không để tâm, lạnh giọng cắt ngang, nhìn chung quanh, lớn tiếng nói: "Chính là mấy người nhà họ Lạc”
"Nịnh nọt, khom lưng uốn gối, bợ đỡ tiểu nhân, bên nào mạnh thì theo bên đấy, ba năm này, tôi đã xem đủ rồi, cũng chịu đủ rồi!"
“Sở Phong tôi, thà ở một mình còn hơn ở cùng các người. Trở thành người nhà của các người, theo tôi thì, thật là xấu hổ!"
Câu chữ văng vắng vang vọng. đam mỹ hài
Những lời này khi nói ra, giống như sét đánh ngang tai, truyền thẳng vào màng nhĩ của mọi người, khiến họ cảm thấy vô cùng đau đớn.
Ai có thể ngờ rằng tên phế vật bảo sao nghe vậy ngày xưa, bây giờ không chỉ tặng thực phẩm chăm sóc sức khỏe năm trăm vạn, lại còn có thể mắng người nơi công cộng.
Lúc này, Diệp Kim Long tận dụng mọi thứ, đứng dậy nói ra: "Phế vật, máy đừng có ở đó mà nói nhảm nữa."
"Mày khinh thường vì đã kết giao với nhà họ Lạc, tao muốn hỏi mày, người của nhà họ Lạc có coi trọng mày không?"
"Cả ngày ngoài việc giặt giũ và nấu ăn, thì là rót nước bưng trà, đúng là phế vật, giống như làm mất mặt đám đàn ông bọn tao ấy.
"Ly hôn cũng là Thi Thi đề cập đến, là cô ấy không cần mày nữa, là nhà họ Lạc đuổi mày đi, mày lại ở đây ngạo mạn, chửi ai đấy."
" Ầm!"
Chưa kịp nói xong, Sở Phong đã cầm chai rượu trên bàn đập vỡ!
Chính giữa lông mày của anh ta, một tiếng vỡ vụn, máu tươi chảy dài ra, cả người ngã xuống đất!
"Diệp thiếu gia!"
Thấy thế, Tô Mai kinh hãi, theo bản năng chạy tới giúp anh ta, tức giận trừng mắt nhìn Sở Phong: "Rác rưởi, mày điên rồi sao? Mày lại dám đánh Diệp thiếu gia đấy à."
"Khốn nạn, bà câm mồm cho tôi!!"
Sở Phong dừng lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: "Loại như bà, từ sáng đến đêm đều nói tôi là đồ phế vật rác rưởi, bà là đồ phế vật hay là tôi hả? Nếu nói là phế vật, lúc trước tốt xấu gì thì tôi cũng bưng trà rót nước ở nhà bà, bà thì làm được cái mẹ gì?
Cả ngày không phải chơi mạt chược thì là đi làm làm đẹp khắp nơi, tiêu tốn bao nhiêu tiền của gia đình, đã bao giờ bà cống hiến được gì cho gia tộc chưa?"
"Nếu tôi mà là phế vật, thì bà là đồ chó má phế vật, đồ già dở vô dụng”
“Khốn nạn, anh dám chửi mẹ tôi sao?”
Lạc Đào Đào tay nắm chặt định xông lên, Sở Phong đột nhiên cười lạnh, không chấp nhận được nói: "Còn con khốn nạn này nữa, cả ngày không làm cái chó gì hết, nhưng cô thì vẫn còn tốt chán, suốt ngày gây rắc rối ở bên ngoài, không phải lêu lổng với đàn ông thì là đi làm khủng làm điên khắp nơi.
Bao nhiêu chiếc xe bị đập vỡ, bồi thường hết bao. nhiêu tiền, lẽ nào trong lòng cô còn không rõ sao? Lại còn ở đây chửi tôi không biết xấu hổ, cô có tư cách gì, ai cho cô cái dũng khí đó đấy?”
"Còn các người nữa!"
"Anh, anh, cả anh nữa!”
"Các người tự hỏi lương tâm của mình và tự hỏi những năm gần đây đã cống hiến được gì cho gia tộc chưa?"
"Không phải là sâu mọt thì là hút máu của gia tộc. Trước khi mảng tôi, thì hãy nhìn lại bản thân mình trước rồi hãy mở miệng, Các người là người, không phải súc sinh, có thể làm chuyện của con người được. không!”
Sở Phong hoàn toàn tức giận!
Anh mắng từng người một trong nhà họ Lạc.
Vô cùng kích động và cảm xúc.
Đặc biệt là ánh mắt hung ác như muốn ăn thịt ai đó, khiến mọi người bỗng không biết phải trả đũa như thế nào!
Mà Lạc Thi Thi cũng không ngờ tên này lại điên như vậy, không những nói ra sự thật về việc ly hôn mà còn chửi cả nhài
Cô muốn mở miệng, nhưng không hiểu sao lại sợ anh cũng mảng cô, cô ngơ ngác đứng ở đó.
"Cháu rể tốt, là ông có lỗi với cháu, là Lạc gia ông có lỗi với cháu!"
Lạc Chấn Hải lúc này trên mặt lộ ra vẻ buồn bã, thay vì trách Sở Phong vì chửi bới người trong tộc, ông lại lại cảm thấy đau lòng vì hân đã phải chịu quá nhiều oan ức.
Ông ấy rơi nước mắt, hơi thở gấp gáp, cơ thể run rẩy và có chút không ổn định khi nói.
Mắt thấy ông ấy sắp ngã nhào xuống đất, Sở Phong xoay người, đỡ ông ấy, chậm rãi năm xuống!
"Ông nội, ông đừng nói như vậy, chuyện này không liên quan gì đến ông, bọn họ là lũ khốn nạn, cháu chỉ muốn chửi bọn họ thôi!"
“Người ông đang có bệnh, không nên để cảm xúc bị kích động, nào, ông nắm xuống trước đã, để cháu bắt mạch cho ông."
Sau đó.
Sau khi bắt mạch và hiểu rõ triệu chứng, Sở Phong nín thở tập trung, truyền nội lực để ổn định tình trạng.
Trên thực tế, đều là những bệnh cơ bản, không nghiêm trọng và chỉ cần nghỉ ngơi tốt là ổn.
Chẳng bao lâu, tình trạng của ông ấy đã cải thiện rất nhiều, sau khi ổn định lại, anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông nội, lòng tốt của ông đối với cháu suốt đời con sẽ ghi nhớ. Dù sau này ông làm bất kì chuyện gì đi nữa, thì cháu cũng sẽ giúp đỡ ông. Nhưng nhà họ Lạc từ nay không liên quan gì đến cháu nữa!"
"Sau này nếu cháu còn nghe thấy có người dám gọi cháu là rác rưởi, cháu sẽ cắt lưỡi kẻ đó!”
"Ai làm chuyện gì sau lưng cháu, cháu sẽ khiến kẻ đó không nhìn thấy mặt trời ngày mai!"
"Sở Phong cháu, nói được thì làm được!
Nói đến đây.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn Diệp Kim Long, lạnh lùng nói: “Đặc biệt là đám người ó mắt không tròng các người, chỉ biết làm mấy trò tiểu nhân, ngay cả người hay ma cũng không phân biệt được, còn dám chỉ tay chỉ chân trước mặt tôi, thật nực cười, nhà họ Lạc có thể phất lên hôm nay nhưng cũng có thể lụi bại vào ngày nào đới.
"Các người, tự giải quyết cho tốt!"
Nói xong.
Hắn cũng không quay đầu ại, thẳng đi ra ngoài cửa.
"Nịnh nọt, khom lưng uốn gối, bợ đỡ tiểu nhân, bên nào mạnh thì theo bên đấy, ba năm này, tôi đã xem đủ rồi, cũng chịu đủ rồi!"
“Sở Phong tôi, thà ở một mình còn hơn ở cùng các người. Trở thành người nhà của các người, theo tôi thì, thật là xấu hổ!"
Câu chữ văng vắng vang vọng. đam mỹ hài
Những lời này khi nói ra, giống như sét đánh ngang tai, truyền thẳng vào màng nhĩ của mọi người, khiến họ cảm thấy vô cùng đau đớn.
Ai có thể ngờ rằng tên phế vật bảo sao nghe vậy ngày xưa, bây giờ không chỉ tặng thực phẩm chăm sóc sức khỏe năm trăm vạn, lại còn có thể mắng người nơi công cộng.
Lúc này, Diệp Kim Long tận dụng mọi thứ, đứng dậy nói ra: "Phế vật, máy đừng có ở đó mà nói nhảm nữa."
"Mày khinh thường vì đã kết giao với nhà họ Lạc, tao muốn hỏi mày, người của nhà họ Lạc có coi trọng mày không?"
"Cả ngày ngoài việc giặt giũ và nấu ăn, thì là rót nước bưng trà, đúng là phế vật, giống như làm mất mặt đám đàn ông bọn tao ấy.
"Ly hôn cũng là Thi Thi đề cập đến, là cô ấy không cần mày nữa, là nhà họ Lạc đuổi mày đi, mày lại ở đây ngạo mạn, chửi ai đấy."
" Ầm!"
Chưa kịp nói xong, Sở Phong đã cầm chai rượu trên bàn đập vỡ!
Chính giữa lông mày của anh ta, một tiếng vỡ vụn, máu tươi chảy dài ra, cả người ngã xuống đất!
"Diệp thiếu gia!"
Thấy thế, Tô Mai kinh hãi, theo bản năng chạy tới giúp anh ta, tức giận trừng mắt nhìn Sở Phong: "Rác rưởi, mày điên rồi sao? Mày lại dám đánh Diệp thiếu gia đấy à."
"Khốn nạn, bà câm mồm cho tôi!!"
Sở Phong dừng lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: "Loại như bà, từ sáng đến đêm đều nói tôi là đồ phế vật rác rưởi, bà là đồ phế vật hay là tôi hả? Nếu nói là phế vật, lúc trước tốt xấu gì thì tôi cũng bưng trà rót nước ở nhà bà, bà thì làm được cái mẹ gì?
Cả ngày không phải chơi mạt chược thì là đi làm làm đẹp khắp nơi, tiêu tốn bao nhiêu tiền của gia đình, đã bao giờ bà cống hiến được gì cho gia tộc chưa?"
"Nếu tôi mà là phế vật, thì bà là đồ chó má phế vật, đồ già dở vô dụng”
“Khốn nạn, anh dám chửi mẹ tôi sao?”
Lạc Đào Đào tay nắm chặt định xông lên, Sở Phong đột nhiên cười lạnh, không chấp nhận được nói: "Còn con khốn nạn này nữa, cả ngày không làm cái chó gì hết, nhưng cô thì vẫn còn tốt chán, suốt ngày gây rắc rối ở bên ngoài, không phải lêu lổng với đàn ông thì là đi làm khủng làm điên khắp nơi.
Bao nhiêu chiếc xe bị đập vỡ, bồi thường hết bao. nhiêu tiền, lẽ nào trong lòng cô còn không rõ sao? Lại còn ở đây chửi tôi không biết xấu hổ, cô có tư cách gì, ai cho cô cái dũng khí đó đấy?”
"Còn các người nữa!"
"Anh, anh, cả anh nữa!”
"Các người tự hỏi lương tâm của mình và tự hỏi những năm gần đây đã cống hiến được gì cho gia tộc chưa?"
"Không phải là sâu mọt thì là hút máu của gia tộc. Trước khi mảng tôi, thì hãy nhìn lại bản thân mình trước rồi hãy mở miệng, Các người là người, không phải súc sinh, có thể làm chuyện của con người được. không!”
Sở Phong hoàn toàn tức giận!
Anh mắng từng người một trong nhà họ Lạc.
Vô cùng kích động và cảm xúc.
Đặc biệt là ánh mắt hung ác như muốn ăn thịt ai đó, khiến mọi người bỗng không biết phải trả đũa như thế nào!
Mà Lạc Thi Thi cũng không ngờ tên này lại điên như vậy, không những nói ra sự thật về việc ly hôn mà còn chửi cả nhài
Cô muốn mở miệng, nhưng không hiểu sao lại sợ anh cũng mảng cô, cô ngơ ngác đứng ở đó.
"Cháu rể tốt, là ông có lỗi với cháu, là Lạc gia ông có lỗi với cháu!"
Lạc Chấn Hải lúc này trên mặt lộ ra vẻ buồn bã, thay vì trách Sở Phong vì chửi bới người trong tộc, ông lại lại cảm thấy đau lòng vì hân đã phải chịu quá nhiều oan ức.
Ông ấy rơi nước mắt, hơi thở gấp gáp, cơ thể run rẩy và có chút không ổn định khi nói.
Mắt thấy ông ấy sắp ngã nhào xuống đất, Sở Phong xoay người, đỡ ông ấy, chậm rãi năm xuống!
"Ông nội, ông đừng nói như vậy, chuyện này không liên quan gì đến ông, bọn họ là lũ khốn nạn, cháu chỉ muốn chửi bọn họ thôi!"
“Người ông đang có bệnh, không nên để cảm xúc bị kích động, nào, ông nắm xuống trước đã, để cháu bắt mạch cho ông."
Sau đó.
Sau khi bắt mạch và hiểu rõ triệu chứng, Sở Phong nín thở tập trung, truyền nội lực để ổn định tình trạng.
Trên thực tế, đều là những bệnh cơ bản, không nghiêm trọng và chỉ cần nghỉ ngơi tốt là ổn.
Chẳng bao lâu, tình trạng của ông ấy đã cải thiện rất nhiều, sau khi ổn định lại, anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông nội, lòng tốt của ông đối với cháu suốt đời con sẽ ghi nhớ. Dù sau này ông làm bất kì chuyện gì đi nữa, thì cháu cũng sẽ giúp đỡ ông. Nhưng nhà họ Lạc từ nay không liên quan gì đến cháu nữa!"
"Sau này nếu cháu còn nghe thấy có người dám gọi cháu là rác rưởi, cháu sẽ cắt lưỡi kẻ đó!”
"Ai làm chuyện gì sau lưng cháu, cháu sẽ khiến kẻ đó không nhìn thấy mặt trời ngày mai!"
"Sở Phong cháu, nói được thì làm được!
Nói đến đây.
Hắn đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn Diệp Kim Long, lạnh lùng nói: “Đặc biệt là đám người ó mắt không tròng các người, chỉ biết làm mấy trò tiểu nhân, ngay cả người hay ma cũng không phân biệt được, còn dám chỉ tay chỉ chân trước mặt tôi, thật nực cười, nhà họ Lạc có thể phất lên hôm nay nhưng cũng có thể lụi bại vào ngày nào đới.
"Các người, tự giải quyết cho tốt!"
Nói xong.
Hắn cũng không quay đầu ại, thẳng đi ra ngoài cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.