Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió
Chương 327
Tam Tỷ Tỷ
24/10/2022
Khi giọng nói đẹp đẽ, mê người pha lẫn chút châm chọc truyền tới sảnh lớn, tất cả mọi người cùng hướng mắt về phía cửa.
Xuyên qua khe hở giữa đám đông, tôi ngạc nhiên phát hiện người tới không ai khác chính là khách không mời mà đến - Đào Tuệ San.
Tôi không nhìn được mà vỗ trấn cảm thán một câu, xong rồi! Xem ra trò hay vẫn chưa kết thúc.
Sự xuất hiện của Đào Tuệ San khiến tất cả mọi người ngạc nhiên tột độ.
Mấy tháng trước, chính người phụ nữ này đã phá nát phần khai mạc lễ kỷ niệm ngày cưới của Tân Hạo Đình, khiến Tân Hạo Đình bất hạnh bại lộ gương mặt thật ở Giang Thành, công khai màn kịch lừa tình vô cùng đặc sắc của Tân Hạo Đình trước mặt mọi người, tóm lại vô cùng oanh động.
Đưa thẳng ông chủ Tân luôn đạo mạo nghiêm trang tới tòa ly dị! Độ nổi tiếng tăng vọt trong một thời gian, quan trọng nhất đó còn là chuyện ngoại tình!
Hôm nay cô ấy lại xuất hiện ở tiệc đầy tháng, chứng tỏ tuyệt đối không tới đây chỉ để uống rượu mừng đâu. Lệ phí đi lại của cô ấy rất cao, e là Tân Hạo Đình phải trả toàn bộ chi phí rồi.
Tôi rất ngạc nhiên, nghĩ thầm trong lòng không phải hai bọn tôi đã bàn bạc xong xuôi rồi sao? Sẽ không đến dự tiệc cơ mà! Sao cô ấy lại tới đây làm gì nữa?
Tôi che mắt, xem ra vở kịch hay chuẩn bị mở màn rồi! Chỉ là lần này chính tôi cũng không biết Đào Tuệ San sẽ biểu diễn tiết mục gì? Cô ấy chẳng để lộ bất cứ manh mối nào với tôi, nên tôi thật sự chẳng biết gì cả.
Khi cô ấy tiến vào trong tầm mắt, tôi thấy phía sau Đào Tuệ San còn một người phụ nữ trung niên đang lẽo đẽo theo sau.
Dù là tuổi tác, cách ăn mặc hay cử chỉ điệu bộ thì trông người phụ nữ này chẳng có điểm nào giống bạn bè của Đào Tuệ San cả.
Cách ăn mặc của người phụ nữ này tương đối xinh đẹp, nhưng cũng rất thô tục, vừa nhìn thấy dáng vẻ của bà ta, người ta sẽ nghĩ ngay tới hai chữ “Phong trần”, hơn nữa còn là vẻ “Phong trần” đã lỗi thời.
Bà ta bước theo phía sau Đào Tuệ San, vặn vẹo vòng eo có hơi cứng ngắc, nụ cười trên mặt có hơi méo vì quá khẩn trương. Vừa nhìn đã biết gương mặt của bà ta đắp không ít kem nền BB, chỗ mấy nếp nhăn cũng đóng một lớp phấn dày, cảm giác có thể vo thành sợi mì luôn cũng được.
Trong đôi mắt nhỏ bé để lộ vẻ tham lam, không ngừng nhìn ngó khắp nơi, như thể đã bị khung cảnh xa hoa sang trọng trước mặt dọa chết khiếp.
Không biết tại sao nhưng đôi mắt của bà ta lại mang tới cho tôi cảm giác quen quen, giống như đã từng gặp ở đâu đó vậy, thật sự rất quen luôn ấy.
Tôi không biết cái cô Đào Tuệ San này tính làm gì? Nguyên nhân cô ấy dẫn theo một người phụ nữ cổ hủ như vậy tới đây là gì?
Trong tiếng thét kinh ngạc của mọi người khi nhìn thấy Đào Tuệ San, Vương Huệ Hoa lại đột ngột hoảng hốt hét lớn: “Con khốn… con trai! Mau đuổi… đuổi bà ta ra ngoài đi!”
Mọi người tức khắc ngạc nhiên vô cùng, trố mắt nhìn Vương Huệ Hoa bỗng dưng nổi bão rồi lại quay sang nhìn nhau.
Nhìn theo hướng tay bà ta chỉ, họ đoán người mà bà ta đang mắng có lẽ là người phụ nữ tới đây cùng với Đào Tuệ San.
Lúc này Đào Tuệ San lại che miệng, cười một cách hả hê, rồi quay đầu nói nhỏ câu gì đó với người phụ nữ phía sau, bà ta lập tức quay phắt đầu nhìn.
Ánh mắt tham lam và gian ác của bà ta lướt qua từng người chúng tôi, hệt như đang tìm kiếm ai đó.
Một giây sau, trò hay cuối cùng cũng diễn ra rồi. Người phụ nữ kia đi lướt qua người Đào Tuệ San, vội vàng chạy vào bên trong. Bà ta vừa chạy, vừa quay đầu chỉ về phía bọn tôi, hỏi Đào Tuệ San: “Người nào… là người nào? Là cô ta sao?”
Cuối cùng, ngón tay của bà ta cố định lên người Tân Hiểu Lan.
Đào Tuệ San giơ ngón cái với bà ta, dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa, sau đó còn nhướng mày, gật đầu khẳng định lại.
Biểu cảm đó phải nói là vô cùng sống động.
Sau khi thấy Đào Tuệ San gật đầu xác nhận, người phụ nữ lập tức chạy thẳng tới chỗ Tân Hiểu Lan, miệng không ngừng la lớn: “Ôi, con gái của mẹ, cháu trai của bà! Mẹ tìm con vất vả lắm đấy! Nhanh… nhanh để mẹ nhìn cháu trai của mẹ nào!”
Cảnh tượng đột ngột xảy ra trước mặt này khiến Tân Hạo Đình ngạc nhiên há hốc miệng, anh ta cứng còng như khúc gỗ, quay đầu nhìn Đào Tuệ San đang đứng chỗ cửa, mặt đầy ý cười.
Tôi nghĩ nhất định anh ta cũng biết Đào Tuệ San sẽ chẳng mang tới chuyện gì tốt cả, nhưng lại không đoán ra được rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì!
Về phần Vương Huệ Hoa, khoảnh khắc người phụ nữ kia chạy thẳng vào trong, bà ta như phát điên, không ngừng cuồng loạn tru tréo, bảo con trai mình mau đuổi ả đàn bà kia đi.
Còn Lý Tâm Nhị thì vội vàng kéo Điền Ny ra phía sau, trên mặt hiện rõ vẻ tiếc hận không thể rèn sắt không thành thép.
Người phụ nữ kia vọt tới trước mặt Tân Hiểu Lan, vươn tay nắm chặt lấy Tân Hiểu Lan như chim ưng bắt mồi. Sau khi đánh giá cô ta một lượt, bà ta mở miệng: “ y dà! Con gái của mẹ, mẹ nhớ con chết đi được, con có biết mẹ tìm con vất vả cỡ nào không!”
Xuyên qua khe hở giữa đám đông, tôi ngạc nhiên phát hiện người tới không ai khác chính là khách không mời mà đến - Đào Tuệ San.
Tôi không nhìn được mà vỗ trấn cảm thán một câu, xong rồi! Xem ra trò hay vẫn chưa kết thúc.
Sự xuất hiện của Đào Tuệ San khiến tất cả mọi người ngạc nhiên tột độ.
Mấy tháng trước, chính người phụ nữ này đã phá nát phần khai mạc lễ kỷ niệm ngày cưới của Tân Hạo Đình, khiến Tân Hạo Đình bất hạnh bại lộ gương mặt thật ở Giang Thành, công khai màn kịch lừa tình vô cùng đặc sắc của Tân Hạo Đình trước mặt mọi người, tóm lại vô cùng oanh động.
Đưa thẳng ông chủ Tân luôn đạo mạo nghiêm trang tới tòa ly dị! Độ nổi tiếng tăng vọt trong một thời gian, quan trọng nhất đó còn là chuyện ngoại tình!
Hôm nay cô ấy lại xuất hiện ở tiệc đầy tháng, chứng tỏ tuyệt đối không tới đây chỉ để uống rượu mừng đâu. Lệ phí đi lại của cô ấy rất cao, e là Tân Hạo Đình phải trả toàn bộ chi phí rồi.
Tôi rất ngạc nhiên, nghĩ thầm trong lòng không phải hai bọn tôi đã bàn bạc xong xuôi rồi sao? Sẽ không đến dự tiệc cơ mà! Sao cô ấy lại tới đây làm gì nữa?
Tôi che mắt, xem ra vở kịch hay chuẩn bị mở màn rồi! Chỉ là lần này chính tôi cũng không biết Đào Tuệ San sẽ biểu diễn tiết mục gì? Cô ấy chẳng để lộ bất cứ manh mối nào với tôi, nên tôi thật sự chẳng biết gì cả.
Khi cô ấy tiến vào trong tầm mắt, tôi thấy phía sau Đào Tuệ San còn một người phụ nữ trung niên đang lẽo đẽo theo sau.
Dù là tuổi tác, cách ăn mặc hay cử chỉ điệu bộ thì trông người phụ nữ này chẳng có điểm nào giống bạn bè của Đào Tuệ San cả.
Cách ăn mặc của người phụ nữ này tương đối xinh đẹp, nhưng cũng rất thô tục, vừa nhìn thấy dáng vẻ của bà ta, người ta sẽ nghĩ ngay tới hai chữ “Phong trần”, hơn nữa còn là vẻ “Phong trần” đã lỗi thời.
Bà ta bước theo phía sau Đào Tuệ San, vặn vẹo vòng eo có hơi cứng ngắc, nụ cười trên mặt có hơi méo vì quá khẩn trương. Vừa nhìn đã biết gương mặt của bà ta đắp không ít kem nền BB, chỗ mấy nếp nhăn cũng đóng một lớp phấn dày, cảm giác có thể vo thành sợi mì luôn cũng được.
Trong đôi mắt nhỏ bé để lộ vẻ tham lam, không ngừng nhìn ngó khắp nơi, như thể đã bị khung cảnh xa hoa sang trọng trước mặt dọa chết khiếp.
Không biết tại sao nhưng đôi mắt của bà ta lại mang tới cho tôi cảm giác quen quen, giống như đã từng gặp ở đâu đó vậy, thật sự rất quen luôn ấy.
Tôi không biết cái cô Đào Tuệ San này tính làm gì? Nguyên nhân cô ấy dẫn theo một người phụ nữ cổ hủ như vậy tới đây là gì?
Trong tiếng thét kinh ngạc của mọi người khi nhìn thấy Đào Tuệ San, Vương Huệ Hoa lại đột ngột hoảng hốt hét lớn: “Con khốn… con trai! Mau đuổi… đuổi bà ta ra ngoài đi!”
Mọi người tức khắc ngạc nhiên vô cùng, trố mắt nhìn Vương Huệ Hoa bỗng dưng nổi bão rồi lại quay sang nhìn nhau.
Nhìn theo hướng tay bà ta chỉ, họ đoán người mà bà ta đang mắng có lẽ là người phụ nữ tới đây cùng với Đào Tuệ San.
Lúc này Đào Tuệ San lại che miệng, cười một cách hả hê, rồi quay đầu nói nhỏ câu gì đó với người phụ nữ phía sau, bà ta lập tức quay phắt đầu nhìn.
Ánh mắt tham lam và gian ác của bà ta lướt qua từng người chúng tôi, hệt như đang tìm kiếm ai đó.
Một giây sau, trò hay cuối cùng cũng diễn ra rồi. Người phụ nữ kia đi lướt qua người Đào Tuệ San, vội vàng chạy vào bên trong. Bà ta vừa chạy, vừa quay đầu chỉ về phía bọn tôi, hỏi Đào Tuệ San: “Người nào… là người nào? Là cô ta sao?”
Cuối cùng, ngón tay của bà ta cố định lên người Tân Hiểu Lan.
Đào Tuệ San giơ ngón cái với bà ta, dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa, sau đó còn nhướng mày, gật đầu khẳng định lại.
Biểu cảm đó phải nói là vô cùng sống động.
Sau khi thấy Đào Tuệ San gật đầu xác nhận, người phụ nữ lập tức chạy thẳng tới chỗ Tân Hiểu Lan, miệng không ngừng la lớn: “Ôi, con gái của mẹ, cháu trai của bà! Mẹ tìm con vất vả lắm đấy! Nhanh… nhanh để mẹ nhìn cháu trai của mẹ nào!”
Cảnh tượng đột ngột xảy ra trước mặt này khiến Tân Hạo Đình ngạc nhiên há hốc miệng, anh ta cứng còng như khúc gỗ, quay đầu nhìn Đào Tuệ San đang đứng chỗ cửa, mặt đầy ý cười.
Tôi nghĩ nhất định anh ta cũng biết Đào Tuệ San sẽ chẳng mang tới chuyện gì tốt cả, nhưng lại không đoán ra được rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì!
Về phần Vương Huệ Hoa, khoảnh khắc người phụ nữ kia chạy thẳng vào trong, bà ta như phát điên, không ngừng cuồng loạn tru tréo, bảo con trai mình mau đuổi ả đàn bà kia đi.
Còn Lý Tâm Nhị thì vội vàng kéo Điền Ny ra phía sau, trên mặt hiện rõ vẻ tiếc hận không thể rèn sắt không thành thép.
Người phụ nữ kia vọt tới trước mặt Tân Hiểu Lan, vươn tay nắm chặt lấy Tân Hiểu Lan như chim ưng bắt mồi. Sau khi đánh giá cô ta một lượt, bà ta mở miệng: “ y dà! Con gái của mẹ, mẹ nhớ con chết đi được, con có biết mẹ tìm con vất vả cỡ nào không!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.