Chương 7: Bệnh nhân tâm thần kiểu mẫu
Linh Độ Tịch Mịch
08/10/2022
Ngoài trời mưa lắc rắc, một cô gái trẻ đang đứng trên tầng thượng của tòa nhà.
Trong tay cô ôm một bọc tã lót, thân hình như muốn rơi ra khỏi rào chắn, đôi chân trần chỉ cách bậc thềm chưa đến nửa mét, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể lao người xuống. Gió không lớn nhưng cũng đủ khiến cho mái tóc cô rối bù, quần áo tung bay, người đứng xem đều cảm thấy kinh hãi.
Bên dưới tòa nhà đã tập trung xe cứu hỏa, xe cứu thương cùng với xe cảnh sát, cộng thêm một đám đông vây xem. Đệm cứu hộ đỏ đã được bơm căng, nhưng tòa nhà cao đến hai mươi tầng, hơn nữa ở dưới lại là đường cái, đệm cứu hộ chưa chắc đã có tác dụng.
“Vợ à, em bình tĩnh lại đi.”
“Đầu tiên xuống dưới đã, ngoan nào.”
“Nguy hiểm lắm…”
Một người đàn ông tầm tuổi cô gái đang đứng cách đó mấy mét, vừa khóc vừa dịu dàng trấn an cô. Nhưng cô gái kia giống như một pho tượng không có phản ứng gì, đôi mắt ánh lên vẻ thê lương, hai gò má thanh tú trắng bệch, ướt đẫm nước, không biết là mưa hay nước mắt.
Chỉ cần có người định đến gần là hai chân của cô lại nhích sang thềm đá phía sau một chút, cho nên không có ai ở đây dám hành động thiếu suy nghĩ. Vài người lính cứu hỏa đang quan sát địa hình, nhưng nét mặt họ rất ảm đạm, có vẻ địa thế ở đây không thuận lợi, nhất thời không biết nên cứu người từ đâu.
Chung Ngả cùng Quý Phàm Trạch thở hổn hển chạy lên tầng thượng thì thấy cảnh tượng này.
Vừa nhìn thấy Chung Ngả chạy tới, người đàn ông mới nãy đau khổ khuyên nhủ vợ ngay lập tức lao ra: “Bác sĩ Chung, cô mau đến đây! Mau tới khuyên Mỹ Oánh… Tôi xin cô, hiện tại vợ của tôi chỉ có thể trông cậy vào cô thôi…” Lời còn chưa nói xong, anh ta đã nghẹn ngào đứng lên, dùng toàn bộ sức lực nắm lấy tay Chung Ngả, như thể đang nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
Một người lính cứu hỏa nghe thấy vậy cũng nhanh chóng đi tới, anh ta chỉ vào người phụ nữ đang muốn tự tử trên mái nhà, bình tĩnh chỉ đạo Chung Ngả: “Trước mắt cô giúp người bệnh ổn định cảm xúc đi. Cô ấy đứng ở đó hơn một giờ rồi, chúng tôi sợ là thể lực của cô ấy không chịu nổi, sẽ trượt chân ngã xuống…”
Trán Chung Ngả chau lại thành chữ “Xuyên” (川), thần kinh cô căng thẳng, hai bên thái dương giật thình thịch.
Vừa rồi qua điện thoại cô đã nghe chồng của Mỹ Oánh tóm tắt đại khái tình hình, nhưng tận mắt chứng kiến mới thấy tình huống khó giải quyết hơn nhiều so với tưởng tượng của cô. Làm một bác sĩ tâm lý bình thường, đây là lần đầu tiên cô gặp loại chuyện như thế này.
“Mỹ Oánh, cô…” Bình thường Chung Ngả vẫn khai thông tâm lý cho bệnh nhân, nhưng khi vừa mở miệng cô cảm thấy mình căng thẳng đến nỗi cổ họng khô như sáp.
Quý Phàm Trạch vẫn bất động thanh sắc, đôi lông mày an tĩnh, không biết anh đang suy nghĩ điều gì. Ánh mắt anh trầm xuống, dừng lại trên người cô gái đang ôm tã lót kia.
Trên đường chạy tới đây, Chung Ngả đã nói sơ qua về bệnh tình của Mỹ Oánh cho anh biết. Từ khi mất đi đứa con gái ba tuổi trong một vụ tai nạn, Mỹ Oánh bắt đầu có biểu hiện của chứng tâm thần phân liệt*, cảm xúc và hành vi đều có vấn đề. Cô vẫn tin rằng con gái mình còn sống, cho nên chỉ cần gặp bé gái là sẽ không khống chế được cảm xúc. Vốn là bệnh tình của cô đã ổn định sau một thời gian tích cực trị liệu, nhưng trưa hôm nay khi cô cùng chồng tham gia tiệc đầy tháng của cháu gái thì tinh thần đột nhiên xấu đi.
*Tâm thần phân liệt (tiếng Anh: Schizophrenia) là một rối loạn tâm thần đặc trưng bởi một sự suy giảm quá trình suy nghĩ và sự thiếu hụt các đáp ứng cảm xúc điển hình. Các triệu chứng thường gặp bao gồm ảo giác, nghe thấy tiếng động hay giọng nói đến từ tâm trí và tự thức biến nó thành những cảm xúc tiêu cực và tích cực… Chỉ những tác động nhỏ cũng đủ khiến cho người bệnh mất đi sự ý thức, nhận thức, cư xử với những người xung quanh với những hành vi thiếu kiểm soát. (Theo Wikipedia)
Trên thế giới này có rất nhiều bậc cha mẹ không thể chịu đựng nổi nỗi đau mất con.
Mưa dần trở nên nặng hạt.
Cảm xúc của bệnh nhân cũng ngày càng không ổn định, cơ thể bắt đầu nghiêng ngả.
Cả người Chung Ngả ướt đẫm, quần áo dính hết vào người, từ đầu tới chân đều lạnh buốt. Mỗi lần mưa gió như nuốt chửng giọng của cô, cô lại nói to thêm, cổ họng giống như sắp rách. Cô liên tục nói chuyện với Mỹ Oánh đến khàn giọng, bởi dường như nếu cô dừng lại thì cô ấy sẽ nhảy xuống.
Trên sân thượng trống trải, nơi gần Mỹ Oánh nhất có thể nấp được chỉ có một cái máy phát điện lớn.
Một người lính cứu hỏa trẻ tuổi cường tráng bắt đầu thắt dây an toàn trên người, đầu dây kia cột vào một tấm biển quảng cáo trên nóc nhà, sau đó anh ta chậm rãi tiếp cận Mỹ Oánh.
Năm mét, bốn mét, ba mét,…
Ở bên này, chồng Mỹ Oánh cùng Chung Ngả đang cố gắng nói chuyện với cô nhằm phân tán sự chú ý.
Mọi người phối hợp rất nhịp nhàng để giải cứu người bệnh. Nhưng trong nháy mắt khi mọi người không kịp phản ứng thì…
Mỹ Oánh đột nhiên buông lỏng tay, bọc tã lót trong lòng rơi từ trên sân thượng xuống dưới.
Trong khoảnh khắc, cả sân thượng im lặng như tờ, mọi người như bị ấn nút dừng, sợ tới mức quên cả thở.
Chỉ có những người vây xem ở dưới hét lớn: “A! Có cái gì đang rơi xuống kìa!”
Giây tiếp theo, Mỹ Oánh sụp đổ: “Con của tôi…” Cô gào khóc điên cuồng, vươn tay theo bọc tã lót vừa rơi xuống.
“Đừng di chuyển!” Chung Ngả kinh hoảng hét lên.
Thế nhưng thảm kịch vẫn xảy ra.
Mọi người nhìn thấy Mỹ Oánh trượt chân, cơ thể lảo đảo một lúc, rồi ngã xuống…
Dường như chỉ trong nháy mắt, thậm chí còn ngắn hơn, một bóng người nhanh nhẹn lao ra từ phía sau máy phát điện, tung mình về phía rìa sân thượng. Áo sơ mi đen thấm đẫm nước mưa dính chặt trên người anh, đôi mắt đen của người đàn ông này sáng rực giống như hắc ưng săn mồi, động tác nhanh, chuẩn, mạnh.
Quý Phàm Trạch nắm chặt lấy cổ tay Mỹ Oánh.
Một nửa cơ thể của cô đã treo lơ lửng ngoài tường.
“Roẹt, roẹt” Mấy tiếng vang lên trong cơn mưa nghe đặc biệt chói tai. Do bị kéo căng nên áo sơ mi của Quý Phàm Trạch xé rách thành mấy vết hổng lớn, ngực tì vào tường bê tông trơn trượt, một tay anh túm lấy Mỹ Oánh, tay kia nắm chặt hàng rào để bản thân không bị kéo xuống.
Chung Ngả toàn thân căng cứng, chỉ biết trợn mắt kinh ngạc nhìn anh.
Trong khoảnh khắc, hình ảnh này dường như được phóng đại hàng trăm lần, cô chỉ nhìn thấy những miếng vải bị xé rách, thấy cánh tay Quý Phàm Trạch do dùng sức mà nổi gân xanh, mười ngón tay thon dài dùng sức quá độ khiến các khớp xương trở nên trắng bệch.
Không biết cô đứng ngây ngốc ở đó bao lâu, cho đến khi vài người lính cứu hỏa xúm vào kéo hai người kia lên cô mới lấy lại được tinh thần.
Quý Phàm Trạch vừa mới đứng vững, một thân hình ấm áp, mềm mại liền lao vào ngực anh.
Chung Ngả giống như con thỏ nhỏ bị kinh sợ, chạy vội về phía này, ôm chặt lấy thắt lưng Quý Phàm Trạch, vùi mặt vào trong ngực anh. Trái tim cô vẫn đang đập kịch liệt, cơ thể cũng run rẩy không ngừng, không thể thốt nên lời mà ôm lấy anh.
Ôn hương nhuyễn ngọc đột nhiên tới, Quý Phàm Trạch bỗng thấy giật mình.
Nhưng cũng chỉ trong một khoảnh khắc mà thôi, cái giật mình ấy đã bị nụ cười khẽ trên khóe môi kia che giấu.
Anh nâng tay ôm lấy cô.
Giờ khắc này…
Thế giới xung quanh ồn ào, tiếng người lao xao sau khi họ thoát nạn. Nhưng thế giới của hai người lại yên lặng tới mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.
Tất cả sợ hãi của Chung Ngả đều hóa thành cái ôm chặt này, cô cảm thấy may mắn và an tâm khôn xiết: “Anh làm tôi sợ chết đi được! Sao lại không muốn sống như vậy chứ…” Giọng nói của cô nức nở, run rẩy như con mèo nhỏ khiến trái tim anh nhộn nhạo.
Quý Phàm Trạch khẽ vuốt mái tóc ướt đẫm của cô, hơi thở anh xuyên qua làn mưa bụi lạnh lẽo, vành tai Chung Ngả khẽ nóng lên: “Xem em mất mặt chưa kìa.” Giọng điệu mang theo một loại chiều chuộng khó tả, ngay chính bản thân Quý Phàm Trạch cũng không nhận ra.
Chung Ngả cảm thấy tai mình như bị thiêu cháy, cô rụt cổ theo bản năng, ngước mắt nhìn anh.
“Phải rồi, bọc tã lót kia…” Gương mặt cô có chút lo lắng.
“Bên trong không có em bé, chỉ là mô hình thôi.” Quý Phàm Trạch lạnh nhạt nói.
Chung Ngả không quá ngạc nhiên. Từ khi con gái Mỹ Oánh mất, không biết cô ấy kiếm được mô hình trẻ con ở đâu, mỗi khi phát bệnh sẽ dùng chăn ôm lấy nó. Vừa rồi vì tình huống khẩn cấp nên Chung Ngả không có thời gian giải thích cho Quý Phàm Trạch.
“Làm sao anh thấy được?” Cô tò mò hỏi.
“Em bé không khóc, con mắt cũng không động đậy, hơn nữa em nói là cô ấy đã mất con rồi.” Khi vừa lên sân thượng Quý Phàm Trạch đã nhận ra bọc tã lót có vấn đề.
“Haha, không nhìn ra được anh là người trí dũng song toàn đấy.” Chung Ngả chớp mắt, mỉm cười để lộ hai lúm đồng tiền hơi nông.
“Chuyện em chưa nhìn ra còn nhiều lắm.” Quý Phàm Trạch cong môi cười.
“……”
Vì vẫn đang mải nghĩ tới cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi nên Chung Ngả không hề nhận ra là cho đến lúc này, bàn tay của Quý Phàm Trạch chưa từng rời khỏi lưng cô.
Mưa bụi bay đầy trời khiến tầm mắt mờ đi, khoảng cách giữa hai người rất gần, anh nhìn cô thật lâu, nhìn vào đôi mắt đã xuất hiện trong ký ức của mình hàng trăm ngàn lần ấy.
Giống như lần đầu tiên anh nhìn thấy cô…
Cũng mưa như vậy, chật vật như vậy, cũng là đôi mắt trong veo như hồ nước.
Nhưng lại không giống nhau.
Ánh mắt cô lúc này không lạnh cũng không nóng, ánh sáng trong mắt cô như một dòng điện nho nhỏ chạy qua trái tim anh.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Chung Ngả rốt cuộc xấu hổ.
Nhưng cô chưa kịp dời mắt đi đã thấy trên lưng căng lên, trong nháy mắt Quý Phàm Trạch ôm cô càng chặt hơn. Hai khối trước ngực cô mềm mại vô cùng, đè ép rõ ràng lên vòm ngực anh. Mưa thấm đẫm vạt áo khiến anh lạnh buốt nhưng trong cơ thể Quý Phàm Trạch như có một ngọn lửa thiêu đốt, cơn mưa xuân mát lạnh này cũng không dập tắt nó được.
Chung Ngả hầu như không có thời gian để phản ứng, anh đột nhiên cúi đầu, hướng về phía môi cô…
Trong nháy mắt, Chung Ngả bị hành động này của anh dọa sợ. Cô kinh ngạc mở to mắt, thậm chí có thể thấy rõ hàng mi của Quý Phàm Trạch, ngay cả những giọt nước mưa dính trên đó cũng trở nên trong suốt.
Khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau thì họ nghe thấy một tiếng “phịch”.
Chung Ngả cảm giác được bàn tay trên lưng cô hơi nới lỏng ra, cô nhanh chóng tách khỏi người Quý Phàm Trạch, hai người gần như cùng lúc nghiêng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.
Chồng của Mỹ Oánh quỳ gối trên mặt đất, hai tay nắm lấy ống quần của Quý Phàm Trạch, liên tục nói cảm ơn: “Cậu chính là ân nhân cứu mạng của nhà họ Lý chúng tôi, cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu…”
Quý Phàm Trạch đã gặp phải tình huống thế này, nhưng không đến mức quỳ xuống đất bái lạy. Da đầu anh run lên, cúi người nâng đối phương dậy: “Đừng khách khí, anh Lý, anh đứng lên nói chuyện đi.”
Nào ngờ anh ta vừa đứng lên, ánh mắt vừa chuyển liền dừng trên khuỷu tay của Quý Phàm Trạch.
Mặt anh ta nhất thời biến sắc: “Ôi, cậu bị thương rồi!”
Chung Ngả đứng bên cạnh cũng không quan tâm mới rồi cô suýt bị người đàn ông này khinh bạc, chạy qua kéo cánh tay Quý Phàm Trạch lên nhìn.
Quả nhiên, áo sơ mi của anh đã rách mất dạng, phía trong khuỷu tay bị trầy một mảng da lớn, có máu tươi chảy ra. Miệng vết thương không hề nông, hơn nữa lại còn dính mưa, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
“Anh mau đến bệnh viện đi, nếu không sẽ bị nhiễm trùng đó.” Chung Ngả lo lắng nói.
“Không sao, vết thương nhỏ thôi.”
Nói xong, Quý Phàm Trạch hơi cau mày, nhưng khi nhìn sang Chung Ngả thì lông mày dãn ra rất nhanh — sự đau lòng trong mắt cô khiến anh có chút hưởng thụ, không hề cảm thấy đau đớn chút nào.
Bác sĩ chờ sẵn trên xe cứu thương đã đi lên sân thượng, dùng cáng đưa Mỹ Oánh đi, thuận tiện xử lý vết thương cho Quý Phàm Trạch.
Nhân lúc anh đang băng bó, vài người lính cứu hỏa đi tới, vỗ vai Quý Phàm Trạch: “Cậu làm tốt lắm.”
“Là chuyện nên làm thôi.” Anh đáp lại lời khen một cách qua loa, đúng bộ dạng của một công dân tốt thấy việc nghĩa thì ra tay giúp đỡ.
Anh Lý ở bên cạnh nhìn, hỏi Quý Phàm Trạch một câu xã giao: “Ân nhân, cậu là bạn trai của bác sĩ Chung sao?”
Quý Phàm Trạch nheo mắt, chưa kịp mở miệng đã bị Chung Ngả cướp lời: “Không phải, anh ấy là bệnh nhân của tôi.”
Anh Lý giật mình, chẳng lẽ vừa rồi anh ta hoa mắt?
Rõ ràng anh ta nhìn thấy hai người này đang định hôn nhau mà!
Loạn lên rồi, nhưng mà anh Lý cũng không bối rối, chỉ cảm thán nói với Quý Phàm Trạch: “Ân nhân dũng mãnh phi thường, bác sĩ Chung nên tặng cho cậu danh hiệu bệnh nhân kiểu mẫu mới phải!”
…… Bệnh nhân tâm thần kiểu mẫu.
Quý Phàm Trạch khẽ mím môi, không nói câu nào.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, mọi người lục tục rời khỏi sân thượng, đi thang máy xuống lầu. Vì nhiều người nên thang máy kín chỗ, chỉ còn lại Chung Ngả và Quý Phàm Trạch tay quấn băng gạc đi thang máy khác.
Thang máy chỉ có hai người, từ từ đi xuống.
Không biết là do không gian khép kín hay do vừa tránh khỏi một nụ hôn mà Chung Ngả cảm thấy bầu không khí có phần lúng túng. Cô rũ giọt nước mưa vương trên tóc, chột dạ nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh…
Nếu như cô không bất chợt nghiêng đầu nhìn như vậy, sẽ không biết được Quý Phàm Trạch đã lặng lẽ ngắm cô rất lâu.
Chung Ngả vô thức cứng người, cô nhanh chóng cúi đầu, nói ra một tràng dài để che giấu sự bối rối của bản thân: “Cái kia… Tay anh còn đau phải không? Mấy ngày này anh đừng để tay chạm vào nước nhé…”
Không ngờ được cái miệng đang lải nhải của cô đột nhiên bị người ta chặn lại…
Trong tay cô ôm một bọc tã lót, thân hình như muốn rơi ra khỏi rào chắn, đôi chân trần chỉ cách bậc thềm chưa đến nửa mét, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể lao người xuống. Gió không lớn nhưng cũng đủ khiến cho mái tóc cô rối bù, quần áo tung bay, người đứng xem đều cảm thấy kinh hãi.
Bên dưới tòa nhà đã tập trung xe cứu hỏa, xe cứu thương cùng với xe cảnh sát, cộng thêm một đám đông vây xem. Đệm cứu hộ đỏ đã được bơm căng, nhưng tòa nhà cao đến hai mươi tầng, hơn nữa ở dưới lại là đường cái, đệm cứu hộ chưa chắc đã có tác dụng.
“Vợ à, em bình tĩnh lại đi.”
“Đầu tiên xuống dưới đã, ngoan nào.”
“Nguy hiểm lắm…”
Một người đàn ông tầm tuổi cô gái đang đứng cách đó mấy mét, vừa khóc vừa dịu dàng trấn an cô. Nhưng cô gái kia giống như một pho tượng không có phản ứng gì, đôi mắt ánh lên vẻ thê lương, hai gò má thanh tú trắng bệch, ướt đẫm nước, không biết là mưa hay nước mắt.
Chỉ cần có người định đến gần là hai chân của cô lại nhích sang thềm đá phía sau một chút, cho nên không có ai ở đây dám hành động thiếu suy nghĩ. Vài người lính cứu hỏa đang quan sát địa hình, nhưng nét mặt họ rất ảm đạm, có vẻ địa thế ở đây không thuận lợi, nhất thời không biết nên cứu người từ đâu.
Chung Ngả cùng Quý Phàm Trạch thở hổn hển chạy lên tầng thượng thì thấy cảnh tượng này.
Vừa nhìn thấy Chung Ngả chạy tới, người đàn ông mới nãy đau khổ khuyên nhủ vợ ngay lập tức lao ra: “Bác sĩ Chung, cô mau đến đây! Mau tới khuyên Mỹ Oánh… Tôi xin cô, hiện tại vợ của tôi chỉ có thể trông cậy vào cô thôi…” Lời còn chưa nói xong, anh ta đã nghẹn ngào đứng lên, dùng toàn bộ sức lực nắm lấy tay Chung Ngả, như thể đang nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
Một người lính cứu hỏa nghe thấy vậy cũng nhanh chóng đi tới, anh ta chỉ vào người phụ nữ đang muốn tự tử trên mái nhà, bình tĩnh chỉ đạo Chung Ngả: “Trước mắt cô giúp người bệnh ổn định cảm xúc đi. Cô ấy đứng ở đó hơn một giờ rồi, chúng tôi sợ là thể lực của cô ấy không chịu nổi, sẽ trượt chân ngã xuống…”
Trán Chung Ngả chau lại thành chữ “Xuyên” (川), thần kinh cô căng thẳng, hai bên thái dương giật thình thịch.
Vừa rồi qua điện thoại cô đã nghe chồng của Mỹ Oánh tóm tắt đại khái tình hình, nhưng tận mắt chứng kiến mới thấy tình huống khó giải quyết hơn nhiều so với tưởng tượng của cô. Làm một bác sĩ tâm lý bình thường, đây là lần đầu tiên cô gặp loại chuyện như thế này.
“Mỹ Oánh, cô…” Bình thường Chung Ngả vẫn khai thông tâm lý cho bệnh nhân, nhưng khi vừa mở miệng cô cảm thấy mình căng thẳng đến nỗi cổ họng khô như sáp.
Quý Phàm Trạch vẫn bất động thanh sắc, đôi lông mày an tĩnh, không biết anh đang suy nghĩ điều gì. Ánh mắt anh trầm xuống, dừng lại trên người cô gái đang ôm tã lót kia.
Trên đường chạy tới đây, Chung Ngả đã nói sơ qua về bệnh tình của Mỹ Oánh cho anh biết. Từ khi mất đi đứa con gái ba tuổi trong một vụ tai nạn, Mỹ Oánh bắt đầu có biểu hiện của chứng tâm thần phân liệt*, cảm xúc và hành vi đều có vấn đề. Cô vẫn tin rằng con gái mình còn sống, cho nên chỉ cần gặp bé gái là sẽ không khống chế được cảm xúc. Vốn là bệnh tình của cô đã ổn định sau một thời gian tích cực trị liệu, nhưng trưa hôm nay khi cô cùng chồng tham gia tiệc đầy tháng của cháu gái thì tinh thần đột nhiên xấu đi.
*Tâm thần phân liệt (tiếng Anh: Schizophrenia) là một rối loạn tâm thần đặc trưng bởi một sự suy giảm quá trình suy nghĩ và sự thiếu hụt các đáp ứng cảm xúc điển hình. Các triệu chứng thường gặp bao gồm ảo giác, nghe thấy tiếng động hay giọng nói đến từ tâm trí và tự thức biến nó thành những cảm xúc tiêu cực và tích cực… Chỉ những tác động nhỏ cũng đủ khiến cho người bệnh mất đi sự ý thức, nhận thức, cư xử với những người xung quanh với những hành vi thiếu kiểm soát. (Theo Wikipedia)
Trên thế giới này có rất nhiều bậc cha mẹ không thể chịu đựng nổi nỗi đau mất con.
Mưa dần trở nên nặng hạt.
Cảm xúc của bệnh nhân cũng ngày càng không ổn định, cơ thể bắt đầu nghiêng ngả.
Cả người Chung Ngả ướt đẫm, quần áo dính hết vào người, từ đầu tới chân đều lạnh buốt. Mỗi lần mưa gió như nuốt chửng giọng của cô, cô lại nói to thêm, cổ họng giống như sắp rách. Cô liên tục nói chuyện với Mỹ Oánh đến khàn giọng, bởi dường như nếu cô dừng lại thì cô ấy sẽ nhảy xuống.
Trên sân thượng trống trải, nơi gần Mỹ Oánh nhất có thể nấp được chỉ có một cái máy phát điện lớn.
Một người lính cứu hỏa trẻ tuổi cường tráng bắt đầu thắt dây an toàn trên người, đầu dây kia cột vào một tấm biển quảng cáo trên nóc nhà, sau đó anh ta chậm rãi tiếp cận Mỹ Oánh.
Năm mét, bốn mét, ba mét,…
Ở bên này, chồng Mỹ Oánh cùng Chung Ngả đang cố gắng nói chuyện với cô nhằm phân tán sự chú ý.
Mọi người phối hợp rất nhịp nhàng để giải cứu người bệnh. Nhưng trong nháy mắt khi mọi người không kịp phản ứng thì…
Mỹ Oánh đột nhiên buông lỏng tay, bọc tã lót trong lòng rơi từ trên sân thượng xuống dưới.
Trong khoảnh khắc, cả sân thượng im lặng như tờ, mọi người như bị ấn nút dừng, sợ tới mức quên cả thở.
Chỉ có những người vây xem ở dưới hét lớn: “A! Có cái gì đang rơi xuống kìa!”
Giây tiếp theo, Mỹ Oánh sụp đổ: “Con của tôi…” Cô gào khóc điên cuồng, vươn tay theo bọc tã lót vừa rơi xuống.
“Đừng di chuyển!” Chung Ngả kinh hoảng hét lên.
Thế nhưng thảm kịch vẫn xảy ra.
Mọi người nhìn thấy Mỹ Oánh trượt chân, cơ thể lảo đảo một lúc, rồi ngã xuống…
Dường như chỉ trong nháy mắt, thậm chí còn ngắn hơn, một bóng người nhanh nhẹn lao ra từ phía sau máy phát điện, tung mình về phía rìa sân thượng. Áo sơ mi đen thấm đẫm nước mưa dính chặt trên người anh, đôi mắt đen của người đàn ông này sáng rực giống như hắc ưng săn mồi, động tác nhanh, chuẩn, mạnh.
Quý Phàm Trạch nắm chặt lấy cổ tay Mỹ Oánh.
Một nửa cơ thể của cô đã treo lơ lửng ngoài tường.
“Roẹt, roẹt” Mấy tiếng vang lên trong cơn mưa nghe đặc biệt chói tai. Do bị kéo căng nên áo sơ mi của Quý Phàm Trạch xé rách thành mấy vết hổng lớn, ngực tì vào tường bê tông trơn trượt, một tay anh túm lấy Mỹ Oánh, tay kia nắm chặt hàng rào để bản thân không bị kéo xuống.
Chung Ngả toàn thân căng cứng, chỉ biết trợn mắt kinh ngạc nhìn anh.
Trong khoảnh khắc, hình ảnh này dường như được phóng đại hàng trăm lần, cô chỉ nhìn thấy những miếng vải bị xé rách, thấy cánh tay Quý Phàm Trạch do dùng sức mà nổi gân xanh, mười ngón tay thon dài dùng sức quá độ khiến các khớp xương trở nên trắng bệch.
Không biết cô đứng ngây ngốc ở đó bao lâu, cho đến khi vài người lính cứu hỏa xúm vào kéo hai người kia lên cô mới lấy lại được tinh thần.
Quý Phàm Trạch vừa mới đứng vững, một thân hình ấm áp, mềm mại liền lao vào ngực anh.
Chung Ngả giống như con thỏ nhỏ bị kinh sợ, chạy vội về phía này, ôm chặt lấy thắt lưng Quý Phàm Trạch, vùi mặt vào trong ngực anh. Trái tim cô vẫn đang đập kịch liệt, cơ thể cũng run rẩy không ngừng, không thể thốt nên lời mà ôm lấy anh.
Ôn hương nhuyễn ngọc đột nhiên tới, Quý Phàm Trạch bỗng thấy giật mình.
Nhưng cũng chỉ trong một khoảnh khắc mà thôi, cái giật mình ấy đã bị nụ cười khẽ trên khóe môi kia che giấu.
Anh nâng tay ôm lấy cô.
Giờ khắc này…
Thế giới xung quanh ồn ào, tiếng người lao xao sau khi họ thoát nạn. Nhưng thế giới của hai người lại yên lặng tới mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.
Tất cả sợ hãi của Chung Ngả đều hóa thành cái ôm chặt này, cô cảm thấy may mắn và an tâm khôn xiết: “Anh làm tôi sợ chết đi được! Sao lại không muốn sống như vậy chứ…” Giọng nói của cô nức nở, run rẩy như con mèo nhỏ khiến trái tim anh nhộn nhạo.
Quý Phàm Trạch khẽ vuốt mái tóc ướt đẫm của cô, hơi thở anh xuyên qua làn mưa bụi lạnh lẽo, vành tai Chung Ngả khẽ nóng lên: “Xem em mất mặt chưa kìa.” Giọng điệu mang theo một loại chiều chuộng khó tả, ngay chính bản thân Quý Phàm Trạch cũng không nhận ra.
Chung Ngả cảm thấy tai mình như bị thiêu cháy, cô rụt cổ theo bản năng, ngước mắt nhìn anh.
“Phải rồi, bọc tã lót kia…” Gương mặt cô có chút lo lắng.
“Bên trong không có em bé, chỉ là mô hình thôi.” Quý Phàm Trạch lạnh nhạt nói.
Chung Ngả không quá ngạc nhiên. Từ khi con gái Mỹ Oánh mất, không biết cô ấy kiếm được mô hình trẻ con ở đâu, mỗi khi phát bệnh sẽ dùng chăn ôm lấy nó. Vừa rồi vì tình huống khẩn cấp nên Chung Ngả không có thời gian giải thích cho Quý Phàm Trạch.
“Làm sao anh thấy được?” Cô tò mò hỏi.
“Em bé không khóc, con mắt cũng không động đậy, hơn nữa em nói là cô ấy đã mất con rồi.” Khi vừa lên sân thượng Quý Phàm Trạch đã nhận ra bọc tã lót có vấn đề.
“Haha, không nhìn ra được anh là người trí dũng song toàn đấy.” Chung Ngả chớp mắt, mỉm cười để lộ hai lúm đồng tiền hơi nông.
“Chuyện em chưa nhìn ra còn nhiều lắm.” Quý Phàm Trạch cong môi cười.
“……”
Vì vẫn đang mải nghĩ tới cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi nên Chung Ngả không hề nhận ra là cho đến lúc này, bàn tay của Quý Phàm Trạch chưa từng rời khỏi lưng cô.
Mưa bụi bay đầy trời khiến tầm mắt mờ đi, khoảng cách giữa hai người rất gần, anh nhìn cô thật lâu, nhìn vào đôi mắt đã xuất hiện trong ký ức của mình hàng trăm ngàn lần ấy.
Giống như lần đầu tiên anh nhìn thấy cô…
Cũng mưa như vậy, chật vật như vậy, cũng là đôi mắt trong veo như hồ nước.
Nhưng lại không giống nhau.
Ánh mắt cô lúc này không lạnh cũng không nóng, ánh sáng trong mắt cô như một dòng điện nho nhỏ chạy qua trái tim anh.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Chung Ngả rốt cuộc xấu hổ.
Nhưng cô chưa kịp dời mắt đi đã thấy trên lưng căng lên, trong nháy mắt Quý Phàm Trạch ôm cô càng chặt hơn. Hai khối trước ngực cô mềm mại vô cùng, đè ép rõ ràng lên vòm ngực anh. Mưa thấm đẫm vạt áo khiến anh lạnh buốt nhưng trong cơ thể Quý Phàm Trạch như có một ngọn lửa thiêu đốt, cơn mưa xuân mát lạnh này cũng không dập tắt nó được.
Chung Ngả hầu như không có thời gian để phản ứng, anh đột nhiên cúi đầu, hướng về phía môi cô…
Trong nháy mắt, Chung Ngả bị hành động này của anh dọa sợ. Cô kinh ngạc mở to mắt, thậm chí có thể thấy rõ hàng mi của Quý Phàm Trạch, ngay cả những giọt nước mưa dính trên đó cũng trở nên trong suốt.
Khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau thì họ nghe thấy một tiếng “phịch”.
Chung Ngả cảm giác được bàn tay trên lưng cô hơi nới lỏng ra, cô nhanh chóng tách khỏi người Quý Phàm Trạch, hai người gần như cùng lúc nghiêng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.
Chồng của Mỹ Oánh quỳ gối trên mặt đất, hai tay nắm lấy ống quần của Quý Phàm Trạch, liên tục nói cảm ơn: “Cậu chính là ân nhân cứu mạng của nhà họ Lý chúng tôi, cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu…”
Quý Phàm Trạch đã gặp phải tình huống thế này, nhưng không đến mức quỳ xuống đất bái lạy. Da đầu anh run lên, cúi người nâng đối phương dậy: “Đừng khách khí, anh Lý, anh đứng lên nói chuyện đi.”
Nào ngờ anh ta vừa đứng lên, ánh mắt vừa chuyển liền dừng trên khuỷu tay của Quý Phàm Trạch.
Mặt anh ta nhất thời biến sắc: “Ôi, cậu bị thương rồi!”
Chung Ngả đứng bên cạnh cũng không quan tâm mới rồi cô suýt bị người đàn ông này khinh bạc, chạy qua kéo cánh tay Quý Phàm Trạch lên nhìn.
Quả nhiên, áo sơ mi của anh đã rách mất dạng, phía trong khuỷu tay bị trầy một mảng da lớn, có máu tươi chảy ra. Miệng vết thương không hề nông, hơn nữa lại còn dính mưa, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
“Anh mau đến bệnh viện đi, nếu không sẽ bị nhiễm trùng đó.” Chung Ngả lo lắng nói.
“Không sao, vết thương nhỏ thôi.”
Nói xong, Quý Phàm Trạch hơi cau mày, nhưng khi nhìn sang Chung Ngả thì lông mày dãn ra rất nhanh — sự đau lòng trong mắt cô khiến anh có chút hưởng thụ, không hề cảm thấy đau đớn chút nào.
Bác sĩ chờ sẵn trên xe cứu thương đã đi lên sân thượng, dùng cáng đưa Mỹ Oánh đi, thuận tiện xử lý vết thương cho Quý Phàm Trạch.
Nhân lúc anh đang băng bó, vài người lính cứu hỏa đi tới, vỗ vai Quý Phàm Trạch: “Cậu làm tốt lắm.”
“Là chuyện nên làm thôi.” Anh đáp lại lời khen một cách qua loa, đúng bộ dạng của một công dân tốt thấy việc nghĩa thì ra tay giúp đỡ.
Anh Lý ở bên cạnh nhìn, hỏi Quý Phàm Trạch một câu xã giao: “Ân nhân, cậu là bạn trai của bác sĩ Chung sao?”
Quý Phàm Trạch nheo mắt, chưa kịp mở miệng đã bị Chung Ngả cướp lời: “Không phải, anh ấy là bệnh nhân của tôi.”
Anh Lý giật mình, chẳng lẽ vừa rồi anh ta hoa mắt?
Rõ ràng anh ta nhìn thấy hai người này đang định hôn nhau mà!
Loạn lên rồi, nhưng mà anh Lý cũng không bối rối, chỉ cảm thán nói với Quý Phàm Trạch: “Ân nhân dũng mãnh phi thường, bác sĩ Chung nên tặng cho cậu danh hiệu bệnh nhân kiểu mẫu mới phải!”
…… Bệnh nhân tâm thần kiểu mẫu.
Quý Phàm Trạch khẽ mím môi, không nói câu nào.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, mọi người lục tục rời khỏi sân thượng, đi thang máy xuống lầu. Vì nhiều người nên thang máy kín chỗ, chỉ còn lại Chung Ngả và Quý Phàm Trạch tay quấn băng gạc đi thang máy khác.
Thang máy chỉ có hai người, từ từ đi xuống.
Không biết là do không gian khép kín hay do vừa tránh khỏi một nụ hôn mà Chung Ngả cảm thấy bầu không khí có phần lúng túng. Cô rũ giọt nước mưa vương trên tóc, chột dạ nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh…
Nếu như cô không bất chợt nghiêng đầu nhìn như vậy, sẽ không biết được Quý Phàm Trạch đã lặng lẽ ngắm cô rất lâu.
Chung Ngả vô thức cứng người, cô nhanh chóng cúi đầu, nói ra một tràng dài để che giấu sự bối rối của bản thân: “Cái kia… Tay anh còn đau phải không? Mấy ngày này anh đừng để tay chạm vào nước nhé…”
Không ngờ được cái miệng đang lải nhải của cô đột nhiên bị người ta chặn lại…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.