Chương 23
Niết Niết Miêu Nhục Điểm
20/11/2024
23. [Cùng nhau ăn Tết]
Edit: Yu Xin
===========================
Bởi vì tới tháng nên nồi lẩu vừa cay vừa nồng yêu thích của Cố Lạc đã bị cưỡng chế vụt bay theo gió.
Nhưng mà dưới sự phản kháng quyết liệt của Cố Lạc, tuy anh vẫn được ăn lẩu song hương vị cay nồng đã được đổi thành cà chua lành mạnh.
Dĩ nhiên đây là chuyện sau khi anh đã không còn đau bụng dữ dội nữa.
Cũng bởi vì kỳ kinh nguyệt này mà tên khốn Tạ Nhung đó như hóa thành mẹ già, cái này không cho anh làm, cái kia không cho anh đụng vào, ngay cả việc Cố Lạc muốn ăn tí xíu vị cay cũng không cho phép nốt.
Tạ Nhung còn giúp anh thay ga giường thường xuyên, đến cả quần lót cũng do hắn cầm đi giặt luôn.
Cố Lạc ăn vạ la lối, muốn ngăn hắn lại, nhưng lại chẳng có tác dụng gì.
Đau bụng kinh quả thật như muốn lấy mạng, Miêu Miêu chẳng muốn động một chút nào.
Trừ mấy cái đó ra thì Tạ Nhung sẽ giúp anh pha trà rót nước nấu cơm, vén chăn ủ ấm giường, quả thật là không gì không biết làm.
"Anh đừng có nghĩ anh đối xử tốt với tôi như thế này, thì tôi sẽ biết ơn anh đấy..." Tổng giám đốc Miêu Miêu rõ ràng đã mệt mỏi đến mức chỉ có thể nằm bẹp dí trên giường, nhưng vẫn còn gắng sức mạnh miệng với Tạ Nhung.
"Rồi rồi rồi." Trong lòng Tạ Nhung thấy buồn cười, nhưng hắn lại không để lộ ra ngoài, kìm nén đến mức muốn nội thương.
Tổng giám đốc Miêu Miêu biểu lộ cực kỳ khó chịu với hành vi này của bảo an.
Bảo an thối tha, đừng tưởng anh không nhìn thấy mấy cái động tác nhỏ lén lút đó của hắn!
Anh bực bội thành ra lôi Tạ Nhung sang trút giận, hở chút là đòi uống nước, tí lại bảo muốn ăn trái cây, nói tóm lại là siêu nhiều chuyện.
Nhưng mà cái loại lấy người khác ra giày vò này, người bị giày vò phải biểu hiện ra vẻ không vui thì mới khiến người kia cảm thấy sảng khoái. Tạ Nhung mặc cho anh sai biểu, hắn ngược lại còn rất hưởng thụ loại chuyện này, điều đó làm cho Cố Lạc không khỏi nghi ngờ hắn có phải là một tên cuồng bị ngược đãi không chớ?
Thế nên anh giày vò hắn được vài lần đã cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì, hiếm khi trải qua vài ngày yên ổn ấm áp.
"Rốt cuộc ba tôi đã nói những gì với anh vậy? Có phải là nói chuyện gì không được hay cho lắm không?' Cố Lạc cực kỳ tự nhiên dựa vào lòng Tạ Nhung, đầu trượt dần xuống, gối lên trên phần đùi chắc khỏe của hắn, ra vẻ thờ ơ mà nói.
Anh không nhận ra động tác của mình để lộ biết bao sự thân mật, độ thân mật cao đến mức làm cho trái tim Tạ Nhung nhảy thình thịch liên hồi, hắn kìm nén lại xao động trong lòng, cuối cùng mới miễn cưỡng dùng giọng điệu bình tĩnh mà nói: "Khó chịu trong người còn nghĩ đông nghĩ tây."
Cố Lạc luôn cảm thấy nhất định ba mình đã nói một chuyện gì đó động trời, nếu không làm sao Tạ Nhung lại biểu hiện ra nét mặt như thế chứ...
"Rất muốn biết à?" Tạ Nhung nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc của anh, thuận tiện lén trộm sờ đến lỗ tai mèo.
Một giây sau, tay của hắn bị Cố Lạc hung hăng đánh bay: "Không chịu nói thì đừng có mong được sờ."
Dứt lời lập tức thu hai lỗ tai mèo lông xù vào, một bộ dáng nếu anh không chịu nói thì sau này đừng hòng được sờ nó nữa.
Uy hiếp trắng trợn.
Song Tạ Nhung không hề sợ hãi tẹo nào.
Ánh mắt hắn vừa vặn đối diện với tầm nhìn ngẩng lên của Cố Lạc, hai người nhìn nhau chốc lát. Không đợi Cố Lạc nhìn thấu ý nghĩa trong đôi mắt hắn, Tạ Nhung đã bổ nhào lên người anh.
"Muốn anh nói cũng được, nhưng em phải cho anh hưởng chút lợi ích mới được."
"Lợi ích gì... Á, đừng gãi..."
Tạ Nhung đang sờ chân anh, đầu tiên chỉ dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng ve vuốt, tiếp đó lại dùng ngón út như có như không cọ qua làn da.
Chân anh thật sự rất mẫn cảm, chỉ bị hắn khe khẽ vuốt ve mấy lần, Cố Lạc đã mềm nhũn như một bãi nước xuân, đuôi mèo và lỗ tai cũng hoàn toàn hiện ra ngoài, một bộ mặc cho người đến chà đạp.
Quá đáng hơn khi hắn dùng tay còn lại chơi đùa với lỗ tai mèo của Cố Lạc, phần lông xù trên lỗ tai được sờ tới sờ lui có xúc cảm cực kỳ tốt, nếu như xoa nắm nhiều lần, Cố Lạc sẽ kêu ra những tiếng nũng nịu, đáng yêu chết người.
"Bao an, ưm... khốn khiếp... Đừng... đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!" Cố Lạc dùng cả tay lẫn chân cũng không có cách nào đẩy hắn ra được, cuối cùng còn bị đè ngược ra đón nhận một nụ hôn nóng bỏng.
Khi hai người tách ra, hai mắt mỹ nhân trong ngực như chứa một hồ nước xuân, ánh nước long lanh mơ màng, nếu không phải nhớ tới việc hiện tại Cố Lạc vẫn còn đang có kinh, chắc chắn Tạ Nhung sẽ phải chịch cho anh khóc lóc xin tha mới thôi.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?"
Cố Lạc tức lắm rồi, anh giơ chân lên định đạp tên này xuống lại bị Tạ Nhung đưa tay bắt được, lại còn ra vẻ sắc tình vuốt ve bắp chân anh, sau đó dời lên đùi Cố Lạc, xoa bóp chân cho anh: "Lần sau dùng cái này chịch có được không? Ừm, chỗ này khẳng định cũng chịch rất sướng."
Nói xong hắn khép hai chân Cố Lạc lại, như thể muốn xem trước cảnh tượng dâm đãng ấy trong tương lai.
"Anh..." Mắt mèo của Cố Lạc trợn to, trong nháy mắt đã hiểu ý nghĩa trong lời nói của hắn, cái tên biến thái chết tiệt này, còn muốn dùng chân...
Cố Lạc còn lâu mới chịu để hắn dùng chân để chịch, mới chỉ để anh dùng tư thế cưỡi ngựa chịch nhau thôi mà anh đã mệt chết đi rồi, còn muốn dùng chân chịch? Mơ đẹp quá.
"Tôi từ chối."
"Không lẽ em không muốn biết bác trai đã nói gì với anh hay sao?" Giọng nói của Tạ Nhung khàn khàn, cực kỳ có tính mê hoặc. Cố Lạc thật sự tò mò muốn chết, rốt cuộc người ba nho nhã kia của anh sẽ nói gì với Tạ Nhung chứ. Nhưng anh lại không muốn thỏa hiệp với hắn, anh nhíu mày suy nghĩ.
Lát sau, anh làm một việc mà Tạ Nhung không thể ngờ tới được.
"Meo." Hai tay Cố Lạc vòng lên ôm lấy cổ Tạ Nhung, cánh môi mỏng chạm nhẹ lên má Tạ Nhung như chuồn chuồn lướt nước rồi lập tức tách ra, "Bảo an, nói cho tôi biết đi mà ~"
Một tiếng "meo" này có thể nói là chẳng có xíu cảm xúc nào, nũng nịu một cách qua loa vô cùng, song Tạ Nhung lại rất hưởng thụ.
Hắn đè Cố Lạc xuống, môi lưỡi nóng rực không chút do dự khuấy đảo trong khoang miệng Cố Lạc, sau khi hơi thở cả hai quấn quýt bên nhau, bấy giờ hắn mới chậm rãi nói: "Ba của em nói anh phải chăm sóc cho em thật tốt."
"Chỉ thế thôi?" Cố Lạc cảm giác mình vừa bị lừa cho một vố, hơi nóng nghẹn trong lồng ngực không chỗ phát ra, cuối cùng anh đạp thẳng lên *** bự của Tạ Nhung, tuy sức lực không mạnh, song cũng làm Tạ Nhung rên lên một tiếng, hắn lấy tay che háng: "Nhẹ chút nào cục cưng, không thể vì bây giờ em không có nhu cầu dùng đến thì sau này cũng không dùng được nữa luôn chứ."
"Anh nói dối lừa tôi phải không? Thành thật khai báo mau!" Giày vò lâu thế mà hắn còn dám chơi trò giấu diếm, nếu như là ngày trước, Tạ Nhung đã sớm bị đá ra ngoài rồi.
Xem vào việc mấy ngày nay hắn vẫn luôn chăm sóc anh rất tốt, nên Cố Lạc mới cho hắn cơ hội thứ hai.
"Em thật sự muốn biết à?" Tạ Nhung như thể đã hạ quyết tâm, nhưng hắn còn muốn xác nhận một lần nữa, giống như sợ Cố Lạc sẽ đổi ý.
"Nói nhảm!" Miêu Miêu liếc trắng mắt.
Mỹ nhân trợn mắt cũng thật xinh đẹp, Tạ Nhung không trêu anh nữa, rướn người kề sát lỗ tai anh nói nhỏ vài câu.
Sau đó... lấy mắt thường cũng có thể nhìn thấy gương mặt Cố Lạc đỏ bừng lên.
"Anh anh đừng có mơ!"
Trên người Tạ Nhung như viết mấy chữ "anh biết ngay mà", "Bác trai nói khi nào em lơ đãng thì có thể thử một chút, ban đầu anh không muốn nói, tại em cứ nhất định muốn biết."
"Tôi..." Cố Lạc không thể nào ngờ được, ba ruột của mình vậy mà lại giúp Tạ Nhung nghĩ cách, để những lúc hai người làm tình thì dùng tư thế nào... Sao có thể có chuyện này được!
"Hừ, tôi muốn đi ngủ, tóm lại anh nghĩ cũng đừng có nghĩ!"
Cố Lạc sợ Tạ Nhung sẽ nhào lên, vội vàng kéo chăn che qua đỉnh đầu, có điều anh quên mất tai mèo vẫn còn ở bên ngoài, hai cái tai hơi run một cái, đáng yêu đến mức lòng Tạ Nhung mềm nhũn ra.
"Sau này rồi nói."
"Anh còn dám có sau này?" Giọng nói buồn bực truyền ra ngoài từ trong chăn, nhưng vẫn không có chút sức uy hiếp nào như cũ.
"Sao lại không thể có... Được rồi, ngủ đi." Tạm thời Tạ Nhung cũng không tiếp tục thảo luận vấn đề này, không phải là do hắn không thể đảm bảo chính mình sẽ làm gì đó.
Còn về việc sau này dùng tư thế nào à? Cứ từ từ thử là được.
Một buổi tối bình yên trôi qua, hai ngày sau đó cũng thế.
Vì Cố Lạc đến tháng, hai người dĩ nhiên không thể làm tình, sau lại vì đau bụng kinh nên Cố Lạc hoàn toàn không có tí ham muốn làm gì nữa hết. Đây có lẽ là lần đầu tiên hai người cùng nằm chung trên một cái giường một cách trong sáng như thế trong suốt mấy đêm liền kể từ lần đầu hai người làm tình với nhau.
Có điều đến ngày mai, Tạ Nhung có tới đây cũng không thể gặp được Cố Lạc.
Bởi vì đêm mai, là giao thừa.
Giao thừa mỗi năm Cố Lạc đều sẽ quay về nhà lớn đoàn tụ cùng người thân trong nhà, tết đến xuân về đối với dòng tộc của anh mà nói thì cũng là khoảng thời gian quan trọng nhất, tất cả mọi người không thể vắng mặt.
Cố Lạc cũng không có ý định sẽ vắng mặt vào dịp này, anh vẫn rất thích không khí ăn tết bên gia đình, nhất định phải về rồi.
Hiện tại Cố Lạc đang nằm trên giường, Tạ Nhung đang giúp anh sắp xếp quần áo.
"Anh ăn tết không quay về nhà à?" Cố Lạc lướt nhìn vòng bạn bè thi nhau đăng ảnh chụp về nhà ăn tết, thuận miệng hỏi một câu.
Ngày mai là giao thừa, hôm qua công ty bọn họ đã cho nhân viên nghỉ tết hết, mà nhìn Tạ Nhung giống như vẫn chưa có ý định quay về nhà nhỉ?
"Về đâu?"
Hắn nói câu này làm Cố Lạc trở nên mơ hồ, Miêu Miêu nhíu mày: "Về nhà ba mẹ anh đó, anh không định về sao?"
Bàn tay đang gấp quần áo của Tạ Nhung hơi dừng lại, hắn làm như không việc gì mà nói: "Ba mẹ anh đều qua đời hết rồi nên anh ăn tết một mình."
Vẻ mặt hắn rất bình thường, không có chút đau lòng hay khổ sở nào.
Cố Lạc mấp máy môi, giọng nói rất nhỏ: "Xin lỗi, tôi không biết..."
"Không sao, mười mấy năm rồi, anh cũng đã quen."
Mười mấy năm.
Tạ Nhung hiện tại mới ba mươi tuổi, vậy là vào lúc hắn vừa mới thành niên hoặc vẫn còn là thiếu niên thì ba mẹ hắn đều qua đời cả sao?
Một thiếu niên mười mấy tuổi đầu trải qua nỗi đau mất cả ba lẫn mẹ, Cố Lạc không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn khi đó, nhất định là rất đau khổ đúng không?
Trong lòng anh bỗng nhiên buồn buồn, như thể có một miếng bông lớn chặn lại trong tim anh, rất là khó chịu.
Không có gia đình không có bối cảnh, vậy nên sau khi từ quân đội xuất ngũ trở về hắn mới phải đến đây làm bảo an sao?
"Quần áo anh đã cất gọn trong tủ quần áo cho em." Tạ Nhung dường như không phát hiện ra anh có gì lạ, xoay người giúp Cố Lạc thu dọn đồ đạc, sau đó dặn dò anh: "Kinh nguyệt của em vẫn chưa hết, không được uống lạnh hay ăn cay đó. Thuốc giảm đau nếu cần thì phải uống, không được cố chịu đựng biết không."
Dứt lời thì nhìn chăm chú vào Cố Lạc, chờ đến khi nghe thấy Cố Lạc "Ừ" một tiếng, bấy giờ hắn mới không nhanh không chậm bước đi, khi sắp sửa ra khỏi phòng ngủ, hắn đột nhiên ngoái đầu nói: "Sau tết gặp lại... Nếu như em cần anh, lúc nào cũng có thể gọi điện cho anh."
Câu nói thứ hai mang hàm ý trêu ghẹo rõ ràng, ám chỉ lời ước hẹn ba ngày một lần khi trước. Chờ qua tết thì không thể nào là ba ngày nữa, nếu như Cố Lạc có nhu cầu, lúc nào Tạ Nhung cũng có thể đến cửa dâng *** bự cho anh.
Bình thường nhất định tổng giám đốc Cố Lạc sẽ trừng mắt nhìn hắn, bây giờ anh lại chẳng phản ứng gì. Tạ Nhung vừa định lên tiếng, Cố Lạc bỗng nhiên ngẩng đầu, anh hít sâu một hơi dường như đã hạ quyết tâm điều gì đó, nở một nụ cười nhẹ: "Tạ Nhung, anh... có muốn đến nhà tôi ăn tết không?"
Lúc nói những lời này trong lòng Cố Lạc rất thấp thỏm.
Anh chưa từng chủ động thế này bao giờ, cũng rất sợ Tạ Nhung sẽ từ chối, nhưng anh không hề hối hận vì đã hỏi câu này.
Tạ Nhung nhìn thật sâu vào mặt Cố Lạc, một hồi lâu sau cánh môi mõng khẽ mở, nói ra một chữ: "Được."
===
Tiểu kịch trường:
Gần đây Tạ Nhung mới học được cách sử dụng photoshop, nhưng hắn không phải dùng nó để chỉnh nhan sắc của mình đẹp hơn, mà là photoshop tấm ảnh hắn và Cố Lạc mặc đồ phù rể cho đứng cạnh nhau, sau đó đăng lên vòng bạn bè cá nhân.
Còn học đòi văn vẻ một câu nói trên mạng như sau ——
"Xem nè(*), tôi với tổng giám đốc chính thức quen nhau rùi!" (Mau hâm mộ đê)
Mặc dù hắn nói là sự thật, song vẫn không có ai chịu tin là thật.
Tạ Nhung cảm thấy không có tí cảm giác thành tựu nào khi công khai tình cảm, thế là đêm về liền quấn lấy Cố Lạc, nhất quyết muốn anh cũng phải đăng bài thông báo trên vòng bạn bè.
Ban đầu Cố Lạc không muốn công khai sớm như thế, nhưng sau khi bị lật qua lật lại làm ba lần, anh đành miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng anh lười động, để Tạ Nhung tự mình muốn làm gì thì làm.
Khi Chu Lâm lo lắng sốt ruột gọi điện đến hỏi thăm Cố Lạc, anh mới ý thức được, đó là một quyết định sai lầm cỡ nào.
Anh mở vòng bạn bè ra xem, Cố Lạc hết cả hồn.
Tạ Nhung đăng thế này ——
[Meo: Yêu chồng nhất moa moa.]
Ảnh đăng kèm là hình chụp chung của hai người họ.
Cố Lạc mắc ói một hồi.
Tạ Nhung ơi, không ngờ một tên đàn mày rậm mắt to như anh, vậy mà lại thích kiểu nói chuyện sến súa như thế này đó?
- --------------
Yu Xin: sụp roai~ hôm bữa có cô nào đoán đúng ba Cố Lạc đã nói gì không nào? =)))))) bất ngờ quá phải hem?
(*) Nguyên văn "泻药, 已经和总裁在一起了." Từ 泻药 đồng âm với 谢邀. 谢邀=谢谢邀请: dùng trong topic Zhihu, khi bạn đc ai đó mời trả lời câu hỏi thì sẽ viết hai chữ này ở đầu để bày tỏ lịch sự. Sau này có những người không đc mời trả lời nhưng vẫn ghi hai chữ đó để giả vờ là mình đc mời, nên biến tướng thành nghĩa: ra vẻ, làm màu, thể hiện...
Edit: Yu Xin
===========================
Bởi vì tới tháng nên nồi lẩu vừa cay vừa nồng yêu thích của Cố Lạc đã bị cưỡng chế vụt bay theo gió.
Nhưng mà dưới sự phản kháng quyết liệt của Cố Lạc, tuy anh vẫn được ăn lẩu song hương vị cay nồng đã được đổi thành cà chua lành mạnh.
Dĩ nhiên đây là chuyện sau khi anh đã không còn đau bụng dữ dội nữa.
Cũng bởi vì kỳ kinh nguyệt này mà tên khốn Tạ Nhung đó như hóa thành mẹ già, cái này không cho anh làm, cái kia không cho anh đụng vào, ngay cả việc Cố Lạc muốn ăn tí xíu vị cay cũng không cho phép nốt.
Tạ Nhung còn giúp anh thay ga giường thường xuyên, đến cả quần lót cũng do hắn cầm đi giặt luôn.
Cố Lạc ăn vạ la lối, muốn ngăn hắn lại, nhưng lại chẳng có tác dụng gì.
Đau bụng kinh quả thật như muốn lấy mạng, Miêu Miêu chẳng muốn động một chút nào.
Trừ mấy cái đó ra thì Tạ Nhung sẽ giúp anh pha trà rót nước nấu cơm, vén chăn ủ ấm giường, quả thật là không gì không biết làm.
"Anh đừng có nghĩ anh đối xử tốt với tôi như thế này, thì tôi sẽ biết ơn anh đấy..." Tổng giám đốc Miêu Miêu rõ ràng đã mệt mỏi đến mức chỉ có thể nằm bẹp dí trên giường, nhưng vẫn còn gắng sức mạnh miệng với Tạ Nhung.
"Rồi rồi rồi." Trong lòng Tạ Nhung thấy buồn cười, nhưng hắn lại không để lộ ra ngoài, kìm nén đến mức muốn nội thương.
Tổng giám đốc Miêu Miêu biểu lộ cực kỳ khó chịu với hành vi này của bảo an.
Bảo an thối tha, đừng tưởng anh không nhìn thấy mấy cái động tác nhỏ lén lút đó của hắn!
Anh bực bội thành ra lôi Tạ Nhung sang trút giận, hở chút là đòi uống nước, tí lại bảo muốn ăn trái cây, nói tóm lại là siêu nhiều chuyện.
Nhưng mà cái loại lấy người khác ra giày vò này, người bị giày vò phải biểu hiện ra vẻ không vui thì mới khiến người kia cảm thấy sảng khoái. Tạ Nhung mặc cho anh sai biểu, hắn ngược lại còn rất hưởng thụ loại chuyện này, điều đó làm cho Cố Lạc không khỏi nghi ngờ hắn có phải là một tên cuồng bị ngược đãi không chớ?
Thế nên anh giày vò hắn được vài lần đã cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì, hiếm khi trải qua vài ngày yên ổn ấm áp.
"Rốt cuộc ba tôi đã nói những gì với anh vậy? Có phải là nói chuyện gì không được hay cho lắm không?' Cố Lạc cực kỳ tự nhiên dựa vào lòng Tạ Nhung, đầu trượt dần xuống, gối lên trên phần đùi chắc khỏe của hắn, ra vẻ thờ ơ mà nói.
Anh không nhận ra động tác của mình để lộ biết bao sự thân mật, độ thân mật cao đến mức làm cho trái tim Tạ Nhung nhảy thình thịch liên hồi, hắn kìm nén lại xao động trong lòng, cuối cùng mới miễn cưỡng dùng giọng điệu bình tĩnh mà nói: "Khó chịu trong người còn nghĩ đông nghĩ tây."
Cố Lạc luôn cảm thấy nhất định ba mình đã nói một chuyện gì đó động trời, nếu không làm sao Tạ Nhung lại biểu hiện ra nét mặt như thế chứ...
"Rất muốn biết à?" Tạ Nhung nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc của anh, thuận tiện lén trộm sờ đến lỗ tai mèo.
Một giây sau, tay của hắn bị Cố Lạc hung hăng đánh bay: "Không chịu nói thì đừng có mong được sờ."
Dứt lời lập tức thu hai lỗ tai mèo lông xù vào, một bộ dáng nếu anh không chịu nói thì sau này đừng hòng được sờ nó nữa.
Uy hiếp trắng trợn.
Song Tạ Nhung không hề sợ hãi tẹo nào.
Ánh mắt hắn vừa vặn đối diện với tầm nhìn ngẩng lên của Cố Lạc, hai người nhìn nhau chốc lát. Không đợi Cố Lạc nhìn thấu ý nghĩa trong đôi mắt hắn, Tạ Nhung đã bổ nhào lên người anh.
"Muốn anh nói cũng được, nhưng em phải cho anh hưởng chút lợi ích mới được."
"Lợi ích gì... Á, đừng gãi..."
Tạ Nhung đang sờ chân anh, đầu tiên chỉ dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng ve vuốt, tiếp đó lại dùng ngón út như có như không cọ qua làn da.
Chân anh thật sự rất mẫn cảm, chỉ bị hắn khe khẽ vuốt ve mấy lần, Cố Lạc đã mềm nhũn như một bãi nước xuân, đuôi mèo và lỗ tai cũng hoàn toàn hiện ra ngoài, một bộ mặc cho người đến chà đạp.
Quá đáng hơn khi hắn dùng tay còn lại chơi đùa với lỗ tai mèo của Cố Lạc, phần lông xù trên lỗ tai được sờ tới sờ lui có xúc cảm cực kỳ tốt, nếu như xoa nắm nhiều lần, Cố Lạc sẽ kêu ra những tiếng nũng nịu, đáng yêu chết người.
"Bao an, ưm... khốn khiếp... Đừng... đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!" Cố Lạc dùng cả tay lẫn chân cũng không có cách nào đẩy hắn ra được, cuối cùng còn bị đè ngược ra đón nhận một nụ hôn nóng bỏng.
Khi hai người tách ra, hai mắt mỹ nhân trong ngực như chứa một hồ nước xuân, ánh nước long lanh mơ màng, nếu không phải nhớ tới việc hiện tại Cố Lạc vẫn còn đang có kinh, chắc chắn Tạ Nhung sẽ phải chịch cho anh khóc lóc xin tha mới thôi.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?"
Cố Lạc tức lắm rồi, anh giơ chân lên định đạp tên này xuống lại bị Tạ Nhung đưa tay bắt được, lại còn ra vẻ sắc tình vuốt ve bắp chân anh, sau đó dời lên đùi Cố Lạc, xoa bóp chân cho anh: "Lần sau dùng cái này chịch có được không? Ừm, chỗ này khẳng định cũng chịch rất sướng."
Nói xong hắn khép hai chân Cố Lạc lại, như thể muốn xem trước cảnh tượng dâm đãng ấy trong tương lai.
"Anh..." Mắt mèo của Cố Lạc trợn to, trong nháy mắt đã hiểu ý nghĩa trong lời nói của hắn, cái tên biến thái chết tiệt này, còn muốn dùng chân...
Cố Lạc còn lâu mới chịu để hắn dùng chân để chịch, mới chỉ để anh dùng tư thế cưỡi ngựa chịch nhau thôi mà anh đã mệt chết đi rồi, còn muốn dùng chân chịch? Mơ đẹp quá.
"Tôi từ chối."
"Không lẽ em không muốn biết bác trai đã nói gì với anh hay sao?" Giọng nói của Tạ Nhung khàn khàn, cực kỳ có tính mê hoặc. Cố Lạc thật sự tò mò muốn chết, rốt cuộc người ba nho nhã kia của anh sẽ nói gì với Tạ Nhung chứ. Nhưng anh lại không muốn thỏa hiệp với hắn, anh nhíu mày suy nghĩ.
Lát sau, anh làm một việc mà Tạ Nhung không thể ngờ tới được.
"Meo." Hai tay Cố Lạc vòng lên ôm lấy cổ Tạ Nhung, cánh môi mỏng chạm nhẹ lên má Tạ Nhung như chuồn chuồn lướt nước rồi lập tức tách ra, "Bảo an, nói cho tôi biết đi mà ~"
Một tiếng "meo" này có thể nói là chẳng có xíu cảm xúc nào, nũng nịu một cách qua loa vô cùng, song Tạ Nhung lại rất hưởng thụ.
Hắn đè Cố Lạc xuống, môi lưỡi nóng rực không chút do dự khuấy đảo trong khoang miệng Cố Lạc, sau khi hơi thở cả hai quấn quýt bên nhau, bấy giờ hắn mới chậm rãi nói: "Ba của em nói anh phải chăm sóc cho em thật tốt."
"Chỉ thế thôi?" Cố Lạc cảm giác mình vừa bị lừa cho một vố, hơi nóng nghẹn trong lồng ngực không chỗ phát ra, cuối cùng anh đạp thẳng lên *** bự của Tạ Nhung, tuy sức lực không mạnh, song cũng làm Tạ Nhung rên lên một tiếng, hắn lấy tay che háng: "Nhẹ chút nào cục cưng, không thể vì bây giờ em không có nhu cầu dùng đến thì sau này cũng không dùng được nữa luôn chứ."
"Anh nói dối lừa tôi phải không? Thành thật khai báo mau!" Giày vò lâu thế mà hắn còn dám chơi trò giấu diếm, nếu như là ngày trước, Tạ Nhung đã sớm bị đá ra ngoài rồi.
Xem vào việc mấy ngày nay hắn vẫn luôn chăm sóc anh rất tốt, nên Cố Lạc mới cho hắn cơ hội thứ hai.
"Em thật sự muốn biết à?" Tạ Nhung như thể đã hạ quyết tâm, nhưng hắn còn muốn xác nhận một lần nữa, giống như sợ Cố Lạc sẽ đổi ý.
"Nói nhảm!" Miêu Miêu liếc trắng mắt.
Mỹ nhân trợn mắt cũng thật xinh đẹp, Tạ Nhung không trêu anh nữa, rướn người kề sát lỗ tai anh nói nhỏ vài câu.
Sau đó... lấy mắt thường cũng có thể nhìn thấy gương mặt Cố Lạc đỏ bừng lên.
"Anh anh đừng có mơ!"
Trên người Tạ Nhung như viết mấy chữ "anh biết ngay mà", "Bác trai nói khi nào em lơ đãng thì có thể thử một chút, ban đầu anh không muốn nói, tại em cứ nhất định muốn biết."
"Tôi..." Cố Lạc không thể nào ngờ được, ba ruột của mình vậy mà lại giúp Tạ Nhung nghĩ cách, để những lúc hai người làm tình thì dùng tư thế nào... Sao có thể có chuyện này được!
"Hừ, tôi muốn đi ngủ, tóm lại anh nghĩ cũng đừng có nghĩ!"
Cố Lạc sợ Tạ Nhung sẽ nhào lên, vội vàng kéo chăn che qua đỉnh đầu, có điều anh quên mất tai mèo vẫn còn ở bên ngoài, hai cái tai hơi run một cái, đáng yêu đến mức lòng Tạ Nhung mềm nhũn ra.
"Sau này rồi nói."
"Anh còn dám có sau này?" Giọng nói buồn bực truyền ra ngoài từ trong chăn, nhưng vẫn không có chút sức uy hiếp nào như cũ.
"Sao lại không thể có... Được rồi, ngủ đi." Tạm thời Tạ Nhung cũng không tiếp tục thảo luận vấn đề này, không phải là do hắn không thể đảm bảo chính mình sẽ làm gì đó.
Còn về việc sau này dùng tư thế nào à? Cứ từ từ thử là được.
Một buổi tối bình yên trôi qua, hai ngày sau đó cũng thế.
Vì Cố Lạc đến tháng, hai người dĩ nhiên không thể làm tình, sau lại vì đau bụng kinh nên Cố Lạc hoàn toàn không có tí ham muốn làm gì nữa hết. Đây có lẽ là lần đầu tiên hai người cùng nằm chung trên một cái giường một cách trong sáng như thế trong suốt mấy đêm liền kể từ lần đầu hai người làm tình với nhau.
Có điều đến ngày mai, Tạ Nhung có tới đây cũng không thể gặp được Cố Lạc.
Bởi vì đêm mai, là giao thừa.
Giao thừa mỗi năm Cố Lạc đều sẽ quay về nhà lớn đoàn tụ cùng người thân trong nhà, tết đến xuân về đối với dòng tộc của anh mà nói thì cũng là khoảng thời gian quan trọng nhất, tất cả mọi người không thể vắng mặt.
Cố Lạc cũng không có ý định sẽ vắng mặt vào dịp này, anh vẫn rất thích không khí ăn tết bên gia đình, nhất định phải về rồi.
Hiện tại Cố Lạc đang nằm trên giường, Tạ Nhung đang giúp anh sắp xếp quần áo.
"Anh ăn tết không quay về nhà à?" Cố Lạc lướt nhìn vòng bạn bè thi nhau đăng ảnh chụp về nhà ăn tết, thuận miệng hỏi một câu.
Ngày mai là giao thừa, hôm qua công ty bọn họ đã cho nhân viên nghỉ tết hết, mà nhìn Tạ Nhung giống như vẫn chưa có ý định quay về nhà nhỉ?
"Về đâu?"
Hắn nói câu này làm Cố Lạc trở nên mơ hồ, Miêu Miêu nhíu mày: "Về nhà ba mẹ anh đó, anh không định về sao?"
Bàn tay đang gấp quần áo của Tạ Nhung hơi dừng lại, hắn làm như không việc gì mà nói: "Ba mẹ anh đều qua đời hết rồi nên anh ăn tết một mình."
Vẻ mặt hắn rất bình thường, không có chút đau lòng hay khổ sở nào.
Cố Lạc mấp máy môi, giọng nói rất nhỏ: "Xin lỗi, tôi không biết..."
"Không sao, mười mấy năm rồi, anh cũng đã quen."
Mười mấy năm.
Tạ Nhung hiện tại mới ba mươi tuổi, vậy là vào lúc hắn vừa mới thành niên hoặc vẫn còn là thiếu niên thì ba mẹ hắn đều qua đời cả sao?
Một thiếu niên mười mấy tuổi đầu trải qua nỗi đau mất cả ba lẫn mẹ, Cố Lạc không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn khi đó, nhất định là rất đau khổ đúng không?
Trong lòng anh bỗng nhiên buồn buồn, như thể có một miếng bông lớn chặn lại trong tim anh, rất là khó chịu.
Không có gia đình không có bối cảnh, vậy nên sau khi từ quân đội xuất ngũ trở về hắn mới phải đến đây làm bảo an sao?
"Quần áo anh đã cất gọn trong tủ quần áo cho em." Tạ Nhung dường như không phát hiện ra anh có gì lạ, xoay người giúp Cố Lạc thu dọn đồ đạc, sau đó dặn dò anh: "Kinh nguyệt của em vẫn chưa hết, không được uống lạnh hay ăn cay đó. Thuốc giảm đau nếu cần thì phải uống, không được cố chịu đựng biết không."
Dứt lời thì nhìn chăm chú vào Cố Lạc, chờ đến khi nghe thấy Cố Lạc "Ừ" một tiếng, bấy giờ hắn mới không nhanh không chậm bước đi, khi sắp sửa ra khỏi phòng ngủ, hắn đột nhiên ngoái đầu nói: "Sau tết gặp lại... Nếu như em cần anh, lúc nào cũng có thể gọi điện cho anh."
Câu nói thứ hai mang hàm ý trêu ghẹo rõ ràng, ám chỉ lời ước hẹn ba ngày một lần khi trước. Chờ qua tết thì không thể nào là ba ngày nữa, nếu như Cố Lạc có nhu cầu, lúc nào Tạ Nhung cũng có thể đến cửa dâng *** bự cho anh.
Bình thường nhất định tổng giám đốc Cố Lạc sẽ trừng mắt nhìn hắn, bây giờ anh lại chẳng phản ứng gì. Tạ Nhung vừa định lên tiếng, Cố Lạc bỗng nhiên ngẩng đầu, anh hít sâu một hơi dường như đã hạ quyết tâm điều gì đó, nở một nụ cười nhẹ: "Tạ Nhung, anh... có muốn đến nhà tôi ăn tết không?"
Lúc nói những lời này trong lòng Cố Lạc rất thấp thỏm.
Anh chưa từng chủ động thế này bao giờ, cũng rất sợ Tạ Nhung sẽ từ chối, nhưng anh không hề hối hận vì đã hỏi câu này.
Tạ Nhung nhìn thật sâu vào mặt Cố Lạc, một hồi lâu sau cánh môi mõng khẽ mở, nói ra một chữ: "Được."
===
Tiểu kịch trường:
Gần đây Tạ Nhung mới học được cách sử dụng photoshop, nhưng hắn không phải dùng nó để chỉnh nhan sắc của mình đẹp hơn, mà là photoshop tấm ảnh hắn và Cố Lạc mặc đồ phù rể cho đứng cạnh nhau, sau đó đăng lên vòng bạn bè cá nhân.
Còn học đòi văn vẻ một câu nói trên mạng như sau ——
"Xem nè(*), tôi với tổng giám đốc chính thức quen nhau rùi!" (Mau hâm mộ đê)
Mặc dù hắn nói là sự thật, song vẫn không có ai chịu tin là thật.
Tạ Nhung cảm thấy không có tí cảm giác thành tựu nào khi công khai tình cảm, thế là đêm về liền quấn lấy Cố Lạc, nhất quyết muốn anh cũng phải đăng bài thông báo trên vòng bạn bè.
Ban đầu Cố Lạc không muốn công khai sớm như thế, nhưng sau khi bị lật qua lật lại làm ba lần, anh đành miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng anh lười động, để Tạ Nhung tự mình muốn làm gì thì làm.
Khi Chu Lâm lo lắng sốt ruột gọi điện đến hỏi thăm Cố Lạc, anh mới ý thức được, đó là một quyết định sai lầm cỡ nào.
Anh mở vòng bạn bè ra xem, Cố Lạc hết cả hồn.
Tạ Nhung đăng thế này ——
[Meo: Yêu chồng nhất moa moa.]
Ảnh đăng kèm là hình chụp chung của hai người họ.
Cố Lạc mắc ói một hồi.
Tạ Nhung ơi, không ngờ một tên đàn mày rậm mắt to như anh, vậy mà lại thích kiểu nói chuyện sến súa như thế này đó?
- --------------
Yu Xin: sụp roai~ hôm bữa có cô nào đoán đúng ba Cố Lạc đã nói gì không nào? =)))))) bất ngờ quá phải hem?
(*) Nguyên văn "泻药, 已经和总裁在一起了." Từ 泻药 đồng âm với 谢邀. 谢邀=谢谢邀请: dùng trong topic Zhihu, khi bạn đc ai đó mời trả lời câu hỏi thì sẽ viết hai chữ này ở đầu để bày tỏ lịch sự. Sau này có những người không đc mời trả lời nhưng vẫn ghi hai chữ đó để giả vờ là mình đc mời, nên biến tướng thành nghĩa: ra vẻ, làm màu, thể hiện...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.