Chương 10: Vương Việt
Trừ Chín Mươi
01/08/2019
Chế tác gen thành công, tương lai đã trở nên sáng tỏ, bước chân của Trần
Phong cũng trở nên nhanh hơn một chút, nhưng mà, vào thời điểm gần về
đến nhà, bước chân của Trần Phong có chút dừng lại.
Ở chỗ ngoặt kia, bên trong bóng tối, có một thân ảnh nhàn nhạt.
"Thật lâu không nhìn thấy ngươi." Đạo nhân ảnh kia đi ra, mang theo nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt.
"Là ngươi." Trần Phong nhất thời nheo con mắt lại.
Người này là Vương Việt, lớp trưởng của lớp 2A cấp 3, tướng mạo có chút tuấn lãng, gia cảnh giàu có, thành tích ưu tú, là nam sinh có nhân khí cao nhất ở trường cấp 3, không có người thứ hai. Đương nhiên, hắn còn có thêm một cái thân phận —— Chính là kẻ đã hại chết nguyên chủ nhân!
"Nghe nói ngươi thi rớt đại học, ta tới xem một chút." Trên khuôn mặt của Vương Việt là một nụ cười quen thuộc.
"Ồ?" Trần Phong giống như cười mà không phải cười nói: "Chúc mừng ngươi đã thi đậu đại học Thanh Bắc."
Xoạt! Nụ cười trên khuôn mặt của Vương Việt liền cứng đờ.
Khí trời nguyên bản nóng bức trong nháy mắt liền trở nên có chút băng lãnh. Bầu không khí, ở trong tích tắc liền ngưng kết. Có thể nhìn thấy rất rõ ràng một tia sát cơ nồng đậm trong mắt của Vương Việt, Trần Phong đã nói ra câu này, như vậy nói rõ là Trần Phong đã đoán ra được là người nào đã ra tay với mình!
"Thú vị." Nụ cười của Vương Việt có một chút nghiền ngẫm, nói: "Thế mà cũng nhìn ra sao? Xem ra từ trước tới nay ta cứ cho rằng ngươi chỉ là một con mọt sách là sai lầm, bất quá, coi như ngươi có một chút khôn vặt thì như thế nào? Ngươi sẽ không thật sự cho rằng là ngươi mạnh hơn ta đấy chứ? Ta nói cho ngươi biết, ngươi sở dĩ có thể cầm được vị trí thứ nhất, chỉ là bởi vì ngươi quá ngu xuẩn!"
"Phần lớn các con cháu thế gia như ta, đều dung hợp những loại gen mạnh về sau, Ví dụ như ta ——gen năng lực của ta mặc dù vô dụng vào lúc ban đầu, nhưng về sau lại có thể bị động tăng trưởng tinh thần lực lên 50%! Đây cũng là lý do duy nhất mà thành tích của ngươi mới có thể cao hơn ta một ít!"
"Bởi vì gen năng lực của ngươi! Nó hiện tại mặc dù có một tia ưu thế mỏng manh, nhưng chung quy vẫn chỉ là gen rác rưởi! Bởi vì trong tương lai...Năng lực này sẽ gần như vô dụng! Nói theo một ý nghĩa nào đó, nó cũng chỉ tương đương với Gien Mộc Hùng, đều là củi mục, chỉ thế mà thôi."
"Thứ hai, vì để củng cố tố chất cơ sở của học sinh, trường học mới cấm học sinh cấp ba không được sử dụng tư nguyên đặc thù để tiến hành tăng tố chất cơ sở lên, chỉ có thể thông qua việc rèn luyện để tăng lên, đây cũng là nguyên nhân duy nhất mà vì sao ngươi có thể bắt kịp được chúng ta! Vào đại học, ngươi sẽ biết cái gì gọi là chênh lệch gấp mười lần, cái gì gọi là chênh lệch gấp trăm lần! Một tên gia hỏa đáng thương...Ngươi chắc cũng đã biết, thi đại học, chính là một lần quyết đấu công bình cuối cùng duy nhất của cả đời ngươi chứ?" Vương Việt đạm mạc nói ra, mỗi một câu nói, hắn đều hướng về phía trước bước tới một bước.
Cái khí thế khủng bố bắt đầu tụ tập chung quanh thân thể của hắn, sự tự tin và cao ngạo thuộc về công tử thế gia trong nháy mắt tuôn trào ra, giống như biển gầm đập vào mặt, giờ khắc này, hắn mới thật sự là Vương Việt! Gia thế hiển hách, thiếu niên thiên tài có thành tích ưu tú, Vương Việt!
Ở trước dãy trọ. Là một nơi hẻo lánh có rất ít người chú ý. Khí thế của Vương Việt sục sôi, áp chế toàn diện Trần Phong, dựa vào gia cảnh không tầm thường, hắn từ nhỏ đã có lòng dạ cùng với khí thế không nhỏ, Trần Phong sao? Căn bản chỉ là một nhân vật giống như kiến hôi! Hắn đã có thể giết Trần Phong một lần, liền có thể giết hắn lần thứ hai! Chỉ có điều, hắn không ngờ được, vào ngay lúc này, Trần Phong bỗng nhiên mở miệng, nói: "Cho nên, đây chính là cái cớ mà ngươi biện luận cho hành vi gian lận của mình?"
Vương Việt sững sờ một chút.
Trần Phong cười nhạt, hắn nguyên lai còn tưởng rằng Vương Việt giết chết nguyên chủ nhân chỉ là bởi vì muốn giành suất vào đại học Thanh Bắc, nhưng khi nhìn thấy biểu lộ hiện tại của Vương Việt, cái vẻ vênh váo tự đắc kia, chợt phát hiện được, có lẽ là ba năm này nguyên chủ nhân đã tạo thành bóng ma tâm lý cho Vương Việt cũng không ít.
Trần phong ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vương Việt đang chạy tới trước mặt của mình, Trần Phong bỗng nhiên vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ của Vương Việt, rất nhẹ, nhưng vẫn y nguyên truyền đến hai âm thanh giòn vang, con mắt của Vương Việt đột nhiên trợn to. Hắn hiển nhiên không thể tin được, Trần Phong vậy mà lại dám động đến hắn!
"Thằng nhóc, vô luận ngươi về sau ưu tú cỡ nào, ngươi cũng phải nhớ kỹ một sự kiện. Vào thời điểm ngươi học cấp ba, có một người đã cưỡi trên đầu của ngươi ba năm, thậm chí vào lúc thi đại học ngươi cũng chỉ có thể dùng phương thức gian lận để chiến thắng. Ngươi phải nhớ kỹ, cái mà ngươi kiêu ngạo, cái mà ngươi thắng lợi, mãi mãi cũng chỉ là những thứ mà ngươi có được từ sự gian lận."
Trần Phong nói ra một lời thấm thía.
"Trần Phong! !" Vương Việt đẩy tay của Trần Phong ra, tức giận đến mức run rẩy. Vô luận hắn có hàm dưỡng tốt đến bao nhiêu, thì cuối cùng vẫn chỉ là một học sinh!
Trần Phong vỗ hai phát vào mặt của hắn, chính là sự nhục nhã, cái này thì cũng thôi đi, hắn cũng không đến mức không nhẫn nhịn được, nhưng làm cho hắn cảm thấy sụp đổ nhất chính là mấy câu kia của Trần Phong, giống như là dùng kim đâm vào trái tim của hắn, đem sự kiêu ngạo của hắn đánh tan toàn bộ!
Dựa vào cái gì? Hắn rõ ràng tới đây là muốn cho Trần Phong nhìn rõ được hiện thực!
Rõ ràng là hắn tới đây để tuyên bố sự thắng lợi! Hắn mới là người cười cuối cùng kia! Vương Việt triệt để phẫn nộ.
"Thằng nhóc, làm rất tốt." Trần Phong vỗ vỗ vào bả vai của Vương Việt, khích lệ một tiếng: "Về sau chờ đến khi ngươi nổi danh, ta cũng có thể hưởng sái lây, làm một nam nhân đã từng cưỡi trên đầu của Vương Việt, ngươi cảm thấy cái tiêu đề này thế nào? Có phải hay không là rất ngưu bức?"
"Trần Phong!"
Vương Việt lên cơn giận dữ.
Ầm!
Hắn nhịn không được đấm một quyền về phía Trần Phong, một quyền viễn siêu người bình thường hung hăng đấm tới, nhưng mà khi sắp đấm trúng vào Trần Phong, thì lại ngưng bặt. Một quyền này, đã bị Trần Phong nắm trọn ở trong tay.
"Thằng nhóc, ngươi tựa hồ đã quên mất một sự kiện." Trần Phong giống như cười mà không phải cười nói: "Mặc dù ngươi là thủ khoa đại học, nhưng tố chất cơ sở còn không có vững chắc bằng ta a."
Ầm!
Một quyền vung tới, đem Vương Việt đánh lui.
"Hừ, mãng phu." Hàn quang trong mắt của Vương Việt lóe lên.
Nếu hắn đã quyết định đi giết Trần Phong, tự nhiên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Hắn uống hết một bình thuốc thử tăng lên lực lượng, lực lượng trong nháy mắt liền gia tăng thêm 10 điểm! Hắn lại uống thêm một bình thuốc thử tăng lên tinh thần, tinh thần lại gia tăng thêm 10 điểm!
Trong người của Vương Việt có rất nhiều bình thuốc thử, hắn nhanh chóng uống hết bốn, năm bình thuốc thử mà Trần Phong chưa bao giờ thấy qua, khí thế cả người của hắn bỗng nhiên trở nên khác biệt.
Oanh!
Trần Phong đánh một quyền vào trên người của Vương Việt, có chút đau nhức thu hồi lại, hắn nhìn xuống tay phải, đỏ chót.
Ở chỗ ngoặt kia, bên trong bóng tối, có một thân ảnh nhàn nhạt.
"Thật lâu không nhìn thấy ngươi." Đạo nhân ảnh kia đi ra, mang theo nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt.
"Là ngươi." Trần Phong nhất thời nheo con mắt lại.
Người này là Vương Việt, lớp trưởng của lớp 2A cấp 3, tướng mạo có chút tuấn lãng, gia cảnh giàu có, thành tích ưu tú, là nam sinh có nhân khí cao nhất ở trường cấp 3, không có người thứ hai. Đương nhiên, hắn còn có thêm một cái thân phận —— Chính là kẻ đã hại chết nguyên chủ nhân!
"Nghe nói ngươi thi rớt đại học, ta tới xem một chút." Trên khuôn mặt của Vương Việt là một nụ cười quen thuộc.
"Ồ?" Trần Phong giống như cười mà không phải cười nói: "Chúc mừng ngươi đã thi đậu đại học Thanh Bắc."
Xoạt! Nụ cười trên khuôn mặt của Vương Việt liền cứng đờ.
Khí trời nguyên bản nóng bức trong nháy mắt liền trở nên có chút băng lãnh. Bầu không khí, ở trong tích tắc liền ngưng kết. Có thể nhìn thấy rất rõ ràng một tia sát cơ nồng đậm trong mắt của Vương Việt, Trần Phong đã nói ra câu này, như vậy nói rõ là Trần Phong đã đoán ra được là người nào đã ra tay với mình!
"Thú vị." Nụ cười của Vương Việt có một chút nghiền ngẫm, nói: "Thế mà cũng nhìn ra sao? Xem ra từ trước tới nay ta cứ cho rằng ngươi chỉ là một con mọt sách là sai lầm, bất quá, coi như ngươi có một chút khôn vặt thì như thế nào? Ngươi sẽ không thật sự cho rằng là ngươi mạnh hơn ta đấy chứ? Ta nói cho ngươi biết, ngươi sở dĩ có thể cầm được vị trí thứ nhất, chỉ là bởi vì ngươi quá ngu xuẩn!"
"Phần lớn các con cháu thế gia như ta, đều dung hợp những loại gen mạnh về sau, Ví dụ như ta ——gen năng lực của ta mặc dù vô dụng vào lúc ban đầu, nhưng về sau lại có thể bị động tăng trưởng tinh thần lực lên 50%! Đây cũng là lý do duy nhất mà thành tích của ngươi mới có thể cao hơn ta một ít!"
"Bởi vì gen năng lực của ngươi! Nó hiện tại mặc dù có một tia ưu thế mỏng manh, nhưng chung quy vẫn chỉ là gen rác rưởi! Bởi vì trong tương lai...Năng lực này sẽ gần như vô dụng! Nói theo một ý nghĩa nào đó, nó cũng chỉ tương đương với Gien Mộc Hùng, đều là củi mục, chỉ thế mà thôi."
"Thứ hai, vì để củng cố tố chất cơ sở của học sinh, trường học mới cấm học sinh cấp ba không được sử dụng tư nguyên đặc thù để tiến hành tăng tố chất cơ sở lên, chỉ có thể thông qua việc rèn luyện để tăng lên, đây cũng là nguyên nhân duy nhất mà vì sao ngươi có thể bắt kịp được chúng ta! Vào đại học, ngươi sẽ biết cái gì gọi là chênh lệch gấp mười lần, cái gì gọi là chênh lệch gấp trăm lần! Một tên gia hỏa đáng thương...Ngươi chắc cũng đã biết, thi đại học, chính là một lần quyết đấu công bình cuối cùng duy nhất của cả đời ngươi chứ?" Vương Việt đạm mạc nói ra, mỗi một câu nói, hắn đều hướng về phía trước bước tới một bước.
Cái khí thế khủng bố bắt đầu tụ tập chung quanh thân thể của hắn, sự tự tin và cao ngạo thuộc về công tử thế gia trong nháy mắt tuôn trào ra, giống như biển gầm đập vào mặt, giờ khắc này, hắn mới thật sự là Vương Việt! Gia thế hiển hách, thiếu niên thiên tài có thành tích ưu tú, Vương Việt!
Ở trước dãy trọ. Là một nơi hẻo lánh có rất ít người chú ý. Khí thế của Vương Việt sục sôi, áp chế toàn diện Trần Phong, dựa vào gia cảnh không tầm thường, hắn từ nhỏ đã có lòng dạ cùng với khí thế không nhỏ, Trần Phong sao? Căn bản chỉ là một nhân vật giống như kiến hôi! Hắn đã có thể giết Trần Phong một lần, liền có thể giết hắn lần thứ hai! Chỉ có điều, hắn không ngờ được, vào ngay lúc này, Trần Phong bỗng nhiên mở miệng, nói: "Cho nên, đây chính là cái cớ mà ngươi biện luận cho hành vi gian lận của mình?"
Vương Việt sững sờ một chút.
Trần Phong cười nhạt, hắn nguyên lai còn tưởng rằng Vương Việt giết chết nguyên chủ nhân chỉ là bởi vì muốn giành suất vào đại học Thanh Bắc, nhưng khi nhìn thấy biểu lộ hiện tại của Vương Việt, cái vẻ vênh váo tự đắc kia, chợt phát hiện được, có lẽ là ba năm này nguyên chủ nhân đã tạo thành bóng ma tâm lý cho Vương Việt cũng không ít.
Trần phong ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vương Việt đang chạy tới trước mặt của mình, Trần Phong bỗng nhiên vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ của Vương Việt, rất nhẹ, nhưng vẫn y nguyên truyền đến hai âm thanh giòn vang, con mắt của Vương Việt đột nhiên trợn to. Hắn hiển nhiên không thể tin được, Trần Phong vậy mà lại dám động đến hắn!
"Thằng nhóc, vô luận ngươi về sau ưu tú cỡ nào, ngươi cũng phải nhớ kỹ một sự kiện. Vào thời điểm ngươi học cấp ba, có một người đã cưỡi trên đầu của ngươi ba năm, thậm chí vào lúc thi đại học ngươi cũng chỉ có thể dùng phương thức gian lận để chiến thắng. Ngươi phải nhớ kỹ, cái mà ngươi kiêu ngạo, cái mà ngươi thắng lợi, mãi mãi cũng chỉ là những thứ mà ngươi có được từ sự gian lận."
Trần Phong nói ra một lời thấm thía.
"Trần Phong! !" Vương Việt đẩy tay của Trần Phong ra, tức giận đến mức run rẩy. Vô luận hắn có hàm dưỡng tốt đến bao nhiêu, thì cuối cùng vẫn chỉ là một học sinh!
Trần Phong vỗ hai phát vào mặt của hắn, chính là sự nhục nhã, cái này thì cũng thôi đi, hắn cũng không đến mức không nhẫn nhịn được, nhưng làm cho hắn cảm thấy sụp đổ nhất chính là mấy câu kia của Trần Phong, giống như là dùng kim đâm vào trái tim của hắn, đem sự kiêu ngạo của hắn đánh tan toàn bộ!
Dựa vào cái gì? Hắn rõ ràng tới đây là muốn cho Trần Phong nhìn rõ được hiện thực!
Rõ ràng là hắn tới đây để tuyên bố sự thắng lợi! Hắn mới là người cười cuối cùng kia! Vương Việt triệt để phẫn nộ.
"Thằng nhóc, làm rất tốt." Trần Phong vỗ vỗ vào bả vai của Vương Việt, khích lệ một tiếng: "Về sau chờ đến khi ngươi nổi danh, ta cũng có thể hưởng sái lây, làm một nam nhân đã từng cưỡi trên đầu của Vương Việt, ngươi cảm thấy cái tiêu đề này thế nào? Có phải hay không là rất ngưu bức?"
"Trần Phong!"
Vương Việt lên cơn giận dữ.
Ầm!
Hắn nhịn không được đấm một quyền về phía Trần Phong, một quyền viễn siêu người bình thường hung hăng đấm tới, nhưng mà khi sắp đấm trúng vào Trần Phong, thì lại ngưng bặt. Một quyền này, đã bị Trần Phong nắm trọn ở trong tay.
"Thằng nhóc, ngươi tựa hồ đã quên mất một sự kiện." Trần Phong giống như cười mà không phải cười nói: "Mặc dù ngươi là thủ khoa đại học, nhưng tố chất cơ sở còn không có vững chắc bằng ta a."
Ầm!
Một quyền vung tới, đem Vương Việt đánh lui.
"Hừ, mãng phu." Hàn quang trong mắt của Vương Việt lóe lên.
Nếu hắn đã quyết định đi giết Trần Phong, tự nhiên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Hắn uống hết một bình thuốc thử tăng lên lực lượng, lực lượng trong nháy mắt liền gia tăng thêm 10 điểm! Hắn lại uống thêm một bình thuốc thử tăng lên tinh thần, tinh thần lại gia tăng thêm 10 điểm!
Trong người của Vương Việt có rất nhiều bình thuốc thử, hắn nhanh chóng uống hết bốn, năm bình thuốc thử mà Trần Phong chưa bao giờ thấy qua, khí thế cả người của hắn bỗng nhiên trở nên khác biệt.
Oanh!
Trần Phong đánh một quyền vào trên người của Vương Việt, có chút đau nhức thu hồi lại, hắn nhìn xuống tay phải, đỏ chót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.