Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1142: Anh rốt cuộc có mua hay không?

Tiểu Tiểu Vũ

19/03/2013



Từ lúc rời khách sạn, Bạch Minh đã chuẩn bị trước một ít tiền lẻ đồngro, trên người hắn đang mang theo hơn vạn đồngro, Tiêu Nham thì mang theo mấy trăm đồngro tiền xài vặt.

Lúc này Tiêu Nham liền lấy ra năm mươi đồngro, đưa cho người bán hàng, đồ sứ thời kì Dân Quốc này liền trở thành đồ của hắn .

Thanh toán tiền xong, tiếp nhận cái bình, Tiêu Nham lập tức ôm nó vào trong ngực, yêu thích không buông tay.

Ở trên mặt của hắn, còn có vui sướng và hưng phấn.

Đây chính là lần đầu tiên hắn dựa vào nhãn lực của mình mà mua hời được chút lậu, nhưng ở nước ngoài mua được như vậy kỳ thật rất bình thường, có những thương nhân nước ngoài cũng không biết giá cả quốc nội, khi kêu giá cũng thấp một chút.

Hơn nữa, nước ngoài bán không nói thách, cho nên cũng thấp hơn một ít so với quốc nội.

Nhưng cái bình này hẳn là xếp loại trước, Tiêu Nham quả thật có được cái tiểu lậu, cũng khó trách hắn vui vẻ như thế, hưng phấn như thế.

Đây xem như hắn lần thứ hai kiểm lậu, lần đầu tiên là khối ngọc bội hình rồng đó, nhưng lần đó thuần túy là vận may mà có, không giống như lúc này, là hắn chân chính dựa vào nhãn lực chính mình mà có được thu hoạch.

Tuy rằng chỉ là thu hoạch mấy ngàn đồng, nhưng loại cảm giác này lại hoàn toàn không bình thường.

Tiêu Nham mua cái bình, cũng lập tức kéo không khí lên, ngay cả Lý Dương cũng bắt đầu có hứng thú đối với khu chợ trời này, nơi này không chỉ có riêng đồ cổ Trung Quốc, còn có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật nước ngoài.

Có điều những tác phẩm nghệ thuật này, phần lớn là hàng mỹ nghệ.

Mấy người cùng nhau đi về phía trước, Tiêu Nham cầm cái bình, càng thêm cẩn thận hơn đối với những thứ khác, hắn còn nghĩ có thể tiếp tục mua đồ tốt giá thấp hay không, sau khi trở về sẽ đem ra khoe.

Vòng vo một lát, bọn họ đã phát hiện mấy món đồ không tồi.

Trong đó có một lư hương dân dụng thời kì Gia Khánh, thợ làm rất hoàn mỹ, bảo quản cũng không đầy đủ, lư hương như vậy, ở quốc nội đại khái giá năm sáu vạn.

Đáng tiếc chủ cửa hàng này lại nói cao quá, trực tiếp đòi ba vạn đồngro, hiển nhiên là muốn coi bọn hắn thành kẻ ngốc mà chém.

Này giá cả, ngay cả Bạch Minh cũng không có tâm tư cò kè mặc cả, trực tiếp xoay người bỏ đi.

Lư hương như vậy cũng không phải là cái gì hiếm có. Ở quốc nội còn có rất nhiều được truyền lưu, đáng tiếc chủ cửa hàng này nghĩ rằng đây là đồng thau, nhất định là bảo bối, dựa theo hắn ra giá như vậy, thứ này phỏng chừng sẽ ở trên tay hắn khá lâu.

Khu chợ không lớn, không lâu sau mấy người liền đi hơn phân nửa.

Trên tay Lý Dương có thêm một bức tranh, đây là tác phẩm văn hoá của một vị hoạ sĩ thời kì phục hưng, vị hoạ sĩ này không phải đặc biệt nổi danh, nhưng vẽ không tồi, bức tranh này cũng có chút giá trị.

Bức tranh được mua là năm nghìn đồngro, phỏng chừng chủ cửa hàng này đánh giá sai niên đại bức họa này, cổ họa thời kì văn hoá phục hưng chân chính, cho dù không phải hoạ sĩ nổi danh, cũng tuyệt đối không phải giá này.

Lý Dương trong lòng mình thầm tính ra, giá trị bức tranh này, thấp nhất là năm vạn đồngro, có thể còn cao hơn, với hắn mà nói cũng là tiểu lậu.

Có được tiểu lậu, tâm trạng Lý Dương cũng rất không tồi, cùng Bạch Minh bọn họ đi chợ trời rất vui vẻ.

- Phúc Hưng Trai!

Tiêu Nham đột nhiên nhỏ giọng kêu một tiếng, mấy người, đều theo ánh mắt của hắn nhìn lên phía trước.

Ở phía trước không xa, có một cửa hàng nho nhỏ, mặt trên có tấm biển hiệu viết tiếng Hán rất hiếm có, đây chính là cửa hàng đầu tiên bọn họ thấy có biển hiệu viết bằng chữ Hán.

- Đi, qua đó xem!



Bạch Minh phất phất tay, hắn nhớ rõ, lần trước tới nơi này còn không có một cửa hàng như vậy, lòi ra, hẳn là mấy năm nay mới mở, điều này cũng chứng minh đồ cổ Trung Quốc đích thật là càng ngày càng được hoan nghênh.

Phúc Hưng Trai có mấy khách đang đứng ở đó, nơi này là cửa hàng nhỏ, thật sự giống chợ, khách chỉ có thể đứng ở bên ngoài cửa chọn lựa hàng hóa, không thể vào được .

Chợ tuy nhỏ, nhưng đồ vật cũng không ít, cũng có một số đồ không sai, Bạch Minh nói không sai, thích hợp để tìm bảo bối, đặc biệt thích hợp với người tìm bảo bối nhỏ.

Lý Dương bọn hắn vài người vây lại đây, mặt tiền cửa hàng nho nhỏ này lập tức bị vây đầy người, có vẻ chen chúc một chút.

Mấy khách đến trước, thì thực mất hứng nhìn Lý Dương bọn họ một cái, bọn họ lúc này đang xem một món đồ sứ.

Cửa hàng này, đồ sứ và thi họa là chủ yếu, tất cả đều là từ Trung Quốc, trong cửa hàng có hai người một nam một nữ, đều là hơn ba mươi tuổi, cũng là da vàng, vừa nhìn cũng biết là người Hoa.

- Thứ này, không tốt chút nào!

Một vị khách bên cạnh Lý Dương bọn họ, cầm trên tay một món đồ sứ, lắc đầu, lớn tiếng nói.

Hắn nói là Hán ngữ, đáng tiếc Hán ngữ thực cứng, từng chữ từng chữ bật ra bên ngoài, vừa nghe đã hiểu, hắn tuyệt đối không phải người Trung Quốc.

- Người Nhật Bản!

Sắc mặt Bạch Minh hơi đổi, nhỏ giọng nói một câu.

Vừa rồi Bạch Minh cũng không để ý bọn họ, người nọ vừa nói xong, mới gây chú ý tới Bạch Minh, nhìn kỹ lại, Bạch Minh tức phát hiện, mấy người này đều là người Nhật Bản.

Bạch Minh qua lại với người Nhật Bản không ít, biết một vài thói quen của bọn họ.

Lý Dương, Tiêu Nham và Lưu Cương vài người, cũng nhịn không được nhích lại gần, từ Canada trở về, Lý Dương cũng rất không ưa người Nhật Bản, Lưu Cương thì càng không cần phải nói.

Còn Tiêu Nham, hắn thật ra là người Nam Kinh, lại càng thống hận đối với người Nhật Bản.

- Matsumoto tiên sinh, ngài cũng là khách quen, đây là chế phẩm bình mai cuối nhà Thanh, nhưng phỏng chế rất tốt, tuyệt đối là tinh phẩm đấy!

Người nam đứng trông cửa hàng nhìn Bạch Minh bọn họ một cái, bảo ngừoi nữ bên cạnh tiếp đãi bọn hắn, còn mình thì đứng ở nơi đó, cười ha hả nói chuyện với người Nhật kia.

Lời của hắn, cũng chứng minh dự đoán của Bạch Minh, mấy người này đúng là người Nhật Bản, cái tên chính là chứng cớ tốt nhất.

- Giả, không phải đò thực!

Người tên là Matsumoto người Nhật Bản không thèm để ý chút nào, ra sức lắc đầu.

Lý Dương quay đầu lại, nhìn kỹ cái bình trên tay hắn, trong mắt hơi có vẻ kinh ngạc, đây là một cái bình Thanh Hoa không tính lớn, hoa văn là Ly Long, ba Ly Long.

Loại bình này ở quốc nội chính là rất hiếm thấy, Lý Dương không ngờ, lại thấy ở chỗ này.

- Matsumoto tiên sinh, nói không thể tùy tiện nói lung tung, đồ của tôi là đi theo đường chính quy vào!

Sắc mặt người nam hơi đổi, dù ngữ khí cũng không thay đổi, nhưng thái độ cũng đã khác lúc vừa rồi.

Đổi thành kẻ nào khác thì đều có thể như vậy, làm nghề đồ cổ này, thực kiêng kị người khác nói thẳng là giả, nếu không phải người Nhật Bản này là một khách quen, thái độ của hắn còn có thể kém hơn.

- Con đường chính quy, rõ ràng là giả mà, rồng, sao có thể ra cái dạng này ?

Tên Matsumoto người Nhật Bản ngẩng đầu nhìn mắt người nam, trong mắt còn mang theo một tia khinh miệt, hắn cầm cái bình, chỉ vào hình rồng mặt trên, lớn tiếng nói.

Con rồng này, quả là có chút kỳ quái, thông thường hình rồng cổ đại đều là bay vút lên hoặc là bay vòng quanh, không có dựng đứng lên như vậy, dựng thẳng đứng ở đó, đưa móng vuốt ra, thoạt nhìn thật sự có cảm giác không ra sao.



Sắc mặt người nam càng khó nhìn, nhìn nhìn hình rồng trên bình, lại cũng chưa nói thêm.

Bạch Minh đứng cạnh đang trao đổi cùng người nữ bán hàng, lúc này cũng chú ý tới tình huống bên này, thấy cái bình này, Bạch Minh và Lý Dương giống nhau, đều có một chút kinh ngạc.

- Nói không nên lời hả, căn bản không có thứ nào như vậy, còn dám nói đây không phải hàng giả?

Thấy chủ hàng không có phản ứng, Matsumoto có vẻ càng đắc ý hơn, lần này tiếng nói lại lớn hơn nữa, nói là Anh ngữ, chung quanh không ít khách đang đi lang thang đều bị hắn hấp dẫn vào đây.

Người nước ngoài cùng người trong nước giống nhau, đều có tính tò mò, và cũng thích xen vào giúp vui.

- Matsumoto, tôi thấy anh là khách quen, mới nhường cho anh như vậy, không có chứng cớ, xin anh không nên nói lung tung!

Chủ cửa hàng hơi sửng sờ, lập tức trên mặt lộ ra một tia phẫn nộ, la to như vậy, quả thực không khác gì khiêu khích.

Đối một cửa hàng đồ cổ mà nói, công khai bị người vạch trần buôn bán lấy giả làm thực, cũng giống như một khách sạn, bị người điều tra ra bán thuốc và rượu giả, về danh dự sẽ có tổn hại thật lớn.

Nơi này là nước ngoài, tại đây danh dự càng quan trọng.

- Chứng cớ của tôi chính là chỗ con rồng này, căn bản không có thật, anh có lời gì để nói?

Bị chủ cửa hàng chất vấn, Matsumoto căn bản không để ý, vẫn lớn tiếng nói.

Hắn vừa nói, trong mắt còn mang có một tia khoái cảm được trả thù.

Thật sự hắn là khách quen của nơi này, lần trước mua được ở trong này một bức tranh chữ của danh nhân Trung Quốc giá trị hai vạn đồngro, có thể khi hắn mua vốn tưởng rằng danh họa này đã chết rồi, bức tranh này sẽ tăng giá trị.

Ai biết khi trở về vừa tra, liền biết được những người này đều sống sờ sờ, tranh chữ đó cũng không thể tăng giá nhanh, nhưng về tương đối mà nói, hắn mua cũng không đắt, tương đương giá thị trường.

Đáng tiếc hắn lại không muốn, hắn ôm tâm lý kiểm lậu, phát hiện không làm được như vậy, tâm lý đương nhiên không cân bằng.

Hắn muốn trả lại đồ, nhưng không thể trả lịa được, hắn cũng hiểu được tranh chữ đó cứ giữ thì sau này sẽ tăng giá trị, cho nên hôm nay cố ý đến nơi này gây chút chuyện với chủ cửa hàng, xem như hả giận.

Cũng may Lý Dương bọn họ không biết những điều người Nhật Bản này muốn, nếu biết, không biết có thể nhịn không được mà trêu trọc hắn một chút hay không.

Đây là tâm lý gì, người ta cùng chẳng làm gì tổn hại hay bất lợi với mình, cũng chỉ bởi vì người ta không cho anh kiểm lậu, anh sẽ trả thù người ta?

- Món này của tôi không phải giả!

Chủ cửa hàng cũng lớn tiếng phản bác một câu, bởi vì tức giận, sắc mặt còn hơi đỏ lên.

Món đồ này hắn bán không rẻ, là theo giá trị thực của đồ mà bán, thực bị người ta coi thành giả, đối với hắn tuyệt đối có ảnh hưởng rất lớn.

Bản thân người chủ cửa hàng này không hiểu lắm, hắn chỉ là kẻ kinh doanh, cửa hàng này còn có một người chủ nữa, hắn mới là người thạo nghiệp vụ, nhưng đang phụ trách thu mua ở bên ngoài, hôm nay không ở cửa hàng.

- Không phải giả, anh giải thích đi?

Matsumoto lại lớn tiếng nói một câu, chung quanh tụ tập không ít người, chí ít có mười mấy người, thấy nơi này vây tụ nhiều người như vậy, còn có thêm một vài người đang đi về phía bên này.

Trên mặt chủ cửa hàng có chút sốt ruột, có hắn không biết nên nói như thế nào, giải thích như thế nào, hắn thật sự giải thích không được.

- Anh bạn, món đồ này, rốt cuộc anh có mua hay không?

Một giọng nói đột nhiên vang lên, cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn lại, Lý Dương đang cười ha ha nhìn người Nhật Bản kia, người vừa nói đúng là hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook