Chương 1104: Bảo bối của cửa hàng
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
Ông chủ Ngưu, ông chủ Đỗ, tiểu nha đầu Ngưu Linh cùng đi theo Lý Dương bọn hắn ra ngoài, khi Lý Dương đi, tiểu nha đầu Ngưu Linh còn có vẻ không lỡ, hơn nữa còn nói với Lý Dương, cô nhất định sẽ đi tham quan những bảo bối kia, cũng lại tiếp tục học cho thật giỏi, chờ Lý Dương đến khảo nghiệm.
Đối với thái độ của cô, Lý Dương khen ngợi hai câu, làm cho tiểu nha đầu vui vẻ không thôi.
Sau đó Lý Dương, Ông chủ Ngưu đóng cửa tiệm.
Nếu phải phản kích, vậy cần phải lập kế hoạch thật tốt, không cho bọn hắn có cơ hội phản ứng.
Hiện giờ cơ bản là ông chủ Ngưu chiếm ưu thế, bọn họcòn chua biết ông ta đã biết rõ chuyện này, hiện tại muốn thừa cơ hội này tranh thủ thời gian.
Lúc đầu ông chủ Ngưu làm người lãnh đạo thương hội, ưu thế này cũng hoàn toàn thể hiện ra.
Hơn nữa,ông chủ Ngưu quan hệ cũng rất rộng, chỉ là bình thường chưa bao giờ biểu hiện. Ở nhà, ông ta gọi vài cuộc điện thoại, sau đó đi ra ngoài, một tấm lưới mở lớn, đã nằm trong sự khống chế của ông ta.
Vài ngày sau, Phan Gia Viên phát ra một tờ thông báo.
Mấy ông chủ cửa hàng đồ ngọc, lấy hàng nháiđem bán, lấy giả làm thật lừa gạt người mua, bị cục công thương bắt được ngay tại hiện trường, mấy ông chủ cửa hàng đồ ngọc không những đối mặt với bị phạt tiền, mà còn có thể bị phạt tù giam.
Tất cả chuyện này, đều là phản công của ông chủ Ngưu.
Nhưng mấy cửa hàng này thật sự không sạch sẽ, nếu không cũng không bị ông chủ Ngưu nắm được nhược điểm, cho bọn hắn một đòn trí mạng.
Tiếp tục vài ngày sau, chuyện mấy người hãm hại ông chủ Ngưu cũng truyền ra, mọi người dần dần đều hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Mọi người, nhìn ông chủ Ngưu với ánh mắt đều không giống lúc trước, người hiền lành cũng không thể đắc tội, đừng xem bọn hắn hiền lành, thực sự nổi giận, cũng có thể giết người.
Lúc này đây, mấy ông chủ cửa hàng kia muốn có cơm ăn, đều chờ ông chủ Ngưu nói một câu.
Căn cứ kết quả mọi người nghe ngóng được, lần này ông chủ Ngưu quyết tâm cho bọn họ bài học, kiên trì không tha mấy người này, đoán chừng cũng sẽ là kết quả bi thảm nhất.
Giết gà dọa khỉ, người hiền lành phản kích, cuối cùng cũng làm ông chủ Ngưu bình tĩnh lại, tiếp tục làm mọi người đỏ mắt, cũng không dám dễ dàng tới đắc tội hắn.
Lý Dương về sau cũng nghe nói chuyện này, sau đó cười cười, cũng không nói gì thêm, ở trong lòng hắn cũng hài lòng khi Ông chủ Ngưu dùng phương thức này xử lý.
Nhưng tất cả mọi chuyện đều sau này hãy nói, sau khi Lý Dương rời khỏi cửa hàng ông chủ Ngưu, liền chậm rãi đi vào bên trong, cửa hàng Thụy Tường Trai của hắn cách nơi này không xa, đi một lát tới ngay.
Thụy Tường Trai, một cửa hàng đồ cổ nổi tiếng ở Phan Gia Viên.
Cửa hàng đồ cổ này không phải lớn nhất ở Phan Gia Viên, nhưng hiện giờ là một cửa hàng nổi tiếng nhất, bởi vì Lý Dương là ông chủ cửa hàng này.
Hiện giờ không chỉ ở giới đổ thạch không người nào có thể so sánh với Lý Dương, ở giới đồ cổ cũng đồng dạng.
Yêu thích sưu tầm, người thích đồ cổ, có thể nói không ai không biết tên Lý Dương, cho dù là người mới vào làm, cũng sẽ nghe trưởng bối kể về mấy chuyện xưa của Lý Dương.
Đặc biệt nghe đồn về ngọc tỷ truyền quốc, hiện giờ cả nước không biết có bao nhiêu lời đồn, mấy lời đồn đều thành chuyện thần thoại truyền thuyết xưa.
Đứng ở ngoài cửa hàng, Lý Dương cùng ở ông chủ Ngưu kia cảm giác không giống nhau.
Hắn mang tâm trạng một ông chủ, nhìn xem mọi người ra ra vào vào cửa hàng, hết sức hài lòng gật gật đầu.
Nhân khí của Thụy Tường Trai, so với cửa hàng đồ cổ chung quanh tốt hơn nhiều, tuy rằng người đi vào không nhất định đều mua đồ, nhưng nhân khí tốt, lượng tiêu thụ tự nhiên cũng cao, buôn bán cũng dần tốt hơn.
- Làm sao vậy, còn muốn cải trang vi hành!
Vương Giai Giai kéo cánh tay Lý Dương, cười khẽ nói một câu, Lý Dương là ông chủ cửa hàng này, không đến thường xuyên được, nói cải trang vi hành cũng không quá.
- Ý kiến hay!
Ánh mắt Lý Dương sáng ngời, nhẹ nhàng vỗ vỗ Vương Giai Giai, Vương Giai Giai thì sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó bất lực lắc đầu.
Lý Dương cũng đã lớn, lại vẫn giống đứa trẻ, thật sự đi làm cái việc cải trang vi hành, nhàm chán như vậy.
Nhưng đối với việc này Vương Giai Giai cũng không phản đối, đây chính là việc Lý Dương của bọn họ, không biểu lộ thân phận, đi vào quan sát một chút cũng tốt, ít nhất cũng biết cửa hàng hiện tại buôn bán thế nào.
Cải trang vi hành, thì không thể để cho người ở bên trong nhận ra bản thân, cái này cũng dễ lo liệu, Lý Dương cũng đã sớm có kinh nghiệm hóa trang.
Một lát sau, đeo kính râm, đã nhìn không ra bộ dáng Lý Dương lúc trước, mang theo Vương Giai Giai cùng Lưu Cương vừa đi ra xuất hiện lần nữa tại cửa Thụy Tường Trai, ngay cả Lưu Cương đều đã hóa trang.
Bên trong có không ít người nhận biết Lưu Cương, hắn không hóa trang, nhìn thấy hắn không khác nào đoán được thân phận Lý Dương.
Chuẩn bị xong tất cả chuyện này, Lý Dương mới lôi tay Vương Giai Giai, hưng phấn đi vào bên trong.
Kiến trúc Thụy Tường Trai vẫn như trước kia, nhưng đồ vật bên trong rõ ràng tăng thêm, phong phú hơn nhiều, so với trước kia nhiều hơn không ít.
Trong cửa hàng có hai mươi khách hàng đang lựa chọn đồ vật, hai khách hàng vừa mới xong thủ tục mua bán một món đồ đời Thanh, tuy là tác phẩm cuối đời Thanh, nhưng là giá trị mấy vạn đồng tiền.
Nhìn thấy tất cả chuyện này, Lý Dương lại gật đầu.
Trong cửa hàng nhân viên phục vụ hình như tăng thêm mấy người, có nhiều người Lý Dương không quen mặt, Tô Đào không ở đây, ngoài hắn ra, Lý Dương quen cũng chỉ có ba người, hiện tại cũng đang bận việc.
- Tiên sinh, xin mời, xin hỏi mọi người thích mua gì?
Một cô nương gần hai mươi tuổi đi tới, cô là nhân viên tiếp khách tại đây, cũng là người mới, chưa từng gặp qua Lý Dương.
- Tùy tiện xem đã!
Lý Dương liếc mắt nhìn chung quanh một cái, tùy ý nói một câu, tiểu cô nương kia cũng không để ý, liền đi theo nhóm hắn, giói thiệu cho bọn hắn tình hình trong cửa hàng.
Tiểu cô nương kia kiên nhẫn khá tốt, giới thiệu không tồi, làm cho Lý Dương rất hài lòng.
Điều này chứng minh Tô Đào quản lý ở đây rất tốt, luôn luôn tích cực phát triển hướng về phía trước, ông chủ cửa hàng này ánh mắt không tồi, ít nhất để lại cho mình một người tài giỏi, thật sự là người có năng lực.
Hiện giờ, Lý Dương tuyệt đối không có thời gian chính mình đi quản lý một cửa hàng đồ cổ như vậy.
Lý Dương đi về phía trước, chậm rãi nhìn mấy cái quầy bảo bối trong cùng, lúc trước Lý Dương từng nhắc nhở Tô Đào một số điều, tuyệt đối không thể chủ động bán hàng giả, khi nhập hàng, cũng phải nghe ý kiến của nhiều chuyên gia ở cửa hàng.
Lý Dương chỉ nói là chủ động, cũng không có nói nhất định.
Hoàn cảnh trước mắt, cho dù là cửa hàng đồ cổ không cẩn thận cũng sẽ bị lừa mua phải đồ kém phẩm chất, trong tình huống không biết mà bán đi cũng không phải là không có, điểm ấy Lý Dương cũng không có biện pháp.
Nhưng chỉ cần phát hiện là giả, cho dù đã tới tay, cũng tuyệt đối không thể làm bộ như không biết mà bán ra bên ngoài, đây mới là điều quan trọng, là Lý Dương muốn nói.
Đi qua, đi lại, thân hình Lý Dương đột nhiên dừng lại ở nơi đó.
Hiện tại, chỗ hắn đứng là góc cửa hàng, trước mặt có rất nhiều đồ đồng thau, một dãy này đều xếp đặt các loại đồng thau, đại bộ phận đều bình thường, giá trị thông thường, nhưng cũng có vài món không tồi.
Khiến cho Lý Dương dừng lại, là một thanh kiếm đồng thau treo ở nơi đó.
Cái thanh kiếm đồng thau này có mang theo vỏ kiếm, nhưng vỏ kiếm rõ ràng không phải nguyên phối, cũng không phải đồ mới làm, ngoài vỏ kiếm, chuôi kiếm lộ ra phong cách cổ xưa.
Đơn thuần xem bên ngoài, thanh kiếm này cũng không có gì đặc biệt, nhưng khi nhìn thấy thanh kiếm này, trong lòng Lý Dương lại có thêm một tia khát vọng, một tia khát vọng rất sâu.
Cảm giác như thế, Lý Dương đã thật lâu chưa từng có.
- Thanh kiếm này, có thể cho chúng tôi nhìn một cái hay không?
Lý Dương vươn tay, chỉ chỉ thanh cổ kiếm, cô gái lập tức đi tới, nhìn thấy kiếm trên tường, lập tức gật đầu.
Tiểu cô nương có vẻ có chút khó xử, lên tiếng nói:
- Vị tiên sinh này,thật không phải, thanh kiếm này của chúng tôi là hàng không bán, theo lời ngài nói, nếu như thích cổ kiếm, bên kia còn có vài thanh, tôi giới thiệu cho ngài.
- Hàng không bán?
Lý Dương nhíu mày lại, hắn biết hàng không bán, đó là trấn điếm chi bảo, lúc trước chỉ có một vật, là món đồ rửa bút Nhữ Diêu, hiện giờ đang triển lãm ở bảo tàng của Bạch Minh, là Tô Đào tự mình đưa đi.
- Đúng, đây là cửa hàng trưởng tự mình dặn dò, ta cũng không có biện pháp, thật xin lỗi!
Tiểu cô nương lập tức gật đầu, thái độ phục vụ là không thể chê, Lý Dương cũng không nói có gì không tốt.
Nơi này dù sao cũng là cửa hàng của hắn, hắn không thể ở trong cửa hàng của mình đi làm khó người phục vụ, nếu không hắn chính là kẻ ngu rồi.
Lý Dương cũng không nói chuyện, trực tiếp mở ra năng lực đặc thù, lúc trước hắn luôn luôn có cảm giác kì lạ đối với thanh kiếm này, nhưng cũng không mở ra hình ảnh lập thể tiến hành quan sát.
Dưới năng lực đặc thù, toàn bộ cổ kiếm đều hiện ra, kể cả tình huống bên trong.
Nhìn cổ kiếm dưới hình ảnh lập thể, đồng tử Lý Dương mạnh mẽ co rút lại, lòng bàn tay cũng mất tự nhiên nắm chặt lại với nhau, tim của hắn cũng đồng thời đập nhanh hơn không ít, thậm chí còn có loại cảm giác giống như sợ hãi.
Cảm giác như thế, Lý Dương đã thật lâu không có xuất hiện qua.
- Cô nương, người quản lý của các cô có ở cửa hàng hay không?
Lý Dương quay đầu lại, hỏi tiểu cô nương kia một câu, Vương Giai Giai cùng Lưu Cương đều lộ ra bộ dạng kinh ngạc.
Đây là cửa hàng của mình nha, khó có thể, nếu Lý Dương thật là muốn mua cái “hàng không bán” này, có thể là một hành động gây cười.
- Đang ở trên lầu, nhưng hiện anh ấy đang tiếp đón khách hàng quan trọng, ngài có thể phải chờ một lát!
Tiểu cô nương lập tức gật đầu, cô không biết Lý Dương, cô chỉ nói theo quy định.
- Không thành vấn đề, tôi có thể đợi, nhưng thanh kiếm này cô có thể lấy xuống trước không, không cần treo ở chỗ này!
Lý Dương gật đầu, lại chỉ vào thanh kiếm cổ treo trên tường, nói một câu.
Trên mặt Tiểu cô nương lộ ra một tia khó xử, cô chỉ là chức danh thực tập hướng dẫn người mua, còn không phải là nhân viên bán hàng chính thức, muốn lấy bảo bối bên trong xuống, nhân viên bán hàng mới có quyền.
Đây là cửa hàng đồ cổ, giá trị mỗi kiện vật bảo bối cũng không thấp, cón có vấn đề bảo quản, không phải tùy tiện người nào muốn lấy là có thể lấy.
- Không sao, tôi cam đoan quản lý các cô sẽ không trách cô, hơn nữa, cái này nếu là hàng không bán, tại sao phải treo ở chỗ này, người khác luôn hỏi giá cả cũng không phải là bất tiện sao!
Lý Dương lại cười cười, tiểu cô nương cuối cùng gật đầu, đem ý tứ của Lý Dương nói cho một nhân viên bán hàng trong cửa hàng.
Nhân viên bán hàng này Lý Dương biết, là nhân viên cũ, nhưng cô ta không nhận ra Lý Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.