Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 844: Bí mật bức tranh cổ (1)

Tiểu Tiểu Vũ

19/03/2013



- Tôi theo. Shan-ben-tai-lang nói.

Lời của y thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ván bài lần này còn nhanh hơn ván vừa nãy, chỉ là một tay mới chơi bài, đến bài vẫn chưa chia xong, đã Lăng Hà rồi (thành bộ).

Chu Văn lắc đầu không còn cách nào khác, quay lại nhìn Lý Bồi.

Biểu hiện nét mặt của Lý Bồi và y giống nhau, lần này không cần đi thức tỉnh, đã cùng ở với nhau đã 4 năm, bọn y vẫn chưa bao giờ thấy Lý Dương điên cuồng đến như vậy, lần này cũng sẽ không cần đi thức tỉnh hắn nữa.

Nhưng điều này thì bọn y hiểu rõ, Lý Dương thật sự không giống trước đây, hơn nữa, bọn y với hắn có sự cách biệt rõ rệt, 6 triệu đô la Mỹ, vấn đề ở đây không phải là 6 triệu đô, mà là Lý Dương đến mắt cũng không chớp đã đẩy nó ra phía trước rồi.

Nếu đổi lại là bọn y, nhất định sẽ không có gan này.

Bọn Bạch Minh, Liễu Quân mắt vội nhìn nhanh, tim cũng đập mạnh, 6 triệu đô, tương đương 300 triệu nhân dân tệ, thêm vào với nhau đã là hơn 700 triệu rồi. Nếu đổi chỗ này thành tiền mặt, còn không đủ bày trên một cái bàn ý chứ.

Hơi thở của mấy chuyên gia Nhật như Thanh Mộc Vị Ương, Tam Tỉnh Khang cũng có phần gấp gáp.

Hôm nay có thể nhìn thấy bức hoạ của Cừu Anh quả là ngoài dự liệu, lại được nhìn thấy ván bạc nhanh như thế này, khiến bất kì ai cũng không giữ được tâm trạng bình thường.

Nhưng trong lòng những chuyên gia Nhật này, ít nhiều đều hi vọng Shan-ben-tai-lang có thể thắng được Lý Dương. Không nói đến chuyện khác, bức hoạ này của Cừu Anh tuyệt đối là bảo bối quý giá của quốc gia, hơn nữa lại có khả năng tăng giá rất lớn nữa, bảo bối như vậy, tất nhiên không hi vọng địch thủ cướp mất đi rồi.

Lý Dương trước mắt tuyệt đối chính là địch nhân của bọn họ.

Hà Quan giảm bớt hơi thở, chậm rãi chia bài.

Tên Hà Quan này là nhân viên cao cấp của sòng bạc, đã chơi cùng rất nhiều con bạc giàu có, ván bạc vài triệu đô la y cũng đã thấy qua, nhưng giống tay bạc toàn ném tiền đi như thế này, thì y mới thấy lần đầu.

Có người có tiền bước vào sòng bạc cũng không điên cuồng như vậy.

Năm quân bài rất nhanh đã được chia ra, Lý Dương vẫn giống như lúc nãy, không xem qua bài ở dưới, chỉ ngồi nhìn bức hoạ mỉm cười.

Trên quân bài, Shan-ben-tai-lang có hai quân át, một quân 7 và một quân 9, bài dưới là một quân bài đơn vô dụng, trên tay y giấu quân át và 7, nếu đổi quân bài phía dưới, lớn nhất có thể hợp thành ba quân át.

Ba quân át ,trong bài Lăng Hà đã là quân nhỏ nhất rồi.

Bài của Lý Dương là 4 , 5,7, 8, thiếu một quân 6 thì đã thành một bộ, nếu bài phía dưới là quân 6, vậy thì bài của Lý Dương ăn bài của Shan-ben-tai-lang . Nhưng nếu bài bên dưới không phải là 6, thì có đổi bài nào đi nữa đều không thắng được y.

Lần lấy bài này, Lý Dương thấy đẹp hơn so với lần trước đó, nhưng nó cũng có hạn, ít nhất trên quân bài chiếm ưu thế so với Shan-ben-tai-lang .

Shan-ben-tai-lang do dự một lúc, cuối cùng bỏ ra thẻ 1000 để thay bài .

Y không ngờ kết quả xuất bài lại là như thế này, bài bên dưới có đổi hay không cũng đã không còn ý nghĩa nữa rồi, kết quả là ba và hai quân át đều như nhau, chỉ cần Lý Dương xuất hiện bộ, y nhất định thua.

Ngược lại, bài của Lý Dương đổi thành một quân khác, thì ván này hắn đừng mong thắng.

Bây giờ, thật sự chỉ có thể mong chờ may mắn, trong lòng Shan-ben-tai-lang thầm cầu nguyện, y ở trên bàn bạc đã rất lâu, chưa hề cầu nguyện qua lần nào, lần này rốt cuộc bị một tay mới vào nghề bức cho đến nước này.

- 6, nhất định là 6.

Bọn người Chu Văn, Lý Xán lúc này cũng đang cầu nguyện, Tam Tỉnh Khang cùng mấy tên Nhật cũng như vậy. Nhưng Tam Tỉnh Khang lại đang cầu nguyện khác hoàn toàn so với bọn Chu Văn.



Bọn y hi vọng bài phía dưới của Lý Dương là quân khác, chỉ cần không là quân 6 là được.

Lý Dương chậm rãi vươn tay ra, lúc vươn tay còn vẫn nhìn Shan-ben-tai-lang.

Shan-ben-tai-lang không nhìn mặt Lý Dương, hai mắt hằm hằm nhìn tay của Lý Dương. Bài dưới tay y căn bản không bày ra, quân này của Lý Dương chỉ cần mở ra kết quả cuối cùng là có thể công bố được rồi.

Cái cảm giác sự may mắn này trong tay người khác khiến Shan-ben-tai-lang rất không thoải mái, nhưng y cũng không còn cách nào khác.

- Tôi nhớ có người đã từng nói, vận khí của tôi rất tốt, tôi tin may mắn hôm nay nhất định đang đứng bên cạnh tôi.

Lý Dương trong miệng thì nói, trên tay đột nhiên nhanh hơn, trực tiếp mở bài. Quân bài dưới tay là màu đỏ, một quân 6 đỏ tươi cùng mấy con bài màu đỏ khác cùng một chỗ thật gai mắt, tất cả những người nhìn thấy bài đều nhịn không được thở hắt ra.

Toàn thân Shan-ben-tai-lang nhảy dựng lên, không dám tin, nhìn lại bài của Lý Dương.

Bốn, năm, sáu, bảy, tám, thành một bộ, những quân bài này coi như đã tuyên bố tử hình đối với y.

Hoàn toàn giết chết y.

Bất luận bài của Shan-ben-tai-lang là gì, đều không thể thắng được, ván này, bàn bạc này, kết thúc rồi.

Thời gian lần này còn nhanh hơn lần trước, Lý Dương chậm rãi đứng lên, trực tiếp đi tới bên cạnh y lấy đi bức hoạ của Cừu Anh. Hôm nay có thể nhìn thấy bức hoạ này, hơn nữa có thể thắng về tay, đối với hắn mà nói cùng là một việc mừng ngoài dự liệu rồi.

Thua rồi, Shan-ben-tai-lang lại thua nữa rồi.

Thuật đánh bài của y cao siêu như vậy, thậm chí chuẩn bị trước cả bài muốn nhanh thắng nhưng đều không có tác dụng gì, đã thua một cách triệt để như thế này.

Giây phút này, trong lòng Shan-ben-tai-lang tràn ngập hối hận, y hối hận vì đã tìm Lý Dương để đánh cược, hối hận vì đã cùng hắn chơi bài Lăng Hà, đáng tiếc là hối hận lúc này cũng đã vô dụng.

Lý Dương cầm bức hoạ, đi về phía người của mình,bọn Bạch Minh, Mao Lão nhìn đều rất kích động, bức hoạ này đã trở thành của Lý Dương, vậy chẳng phải là, đợi sau khi trở về, bọn y lại có thể được thưởng thức nó nữa sao. Sau khi về nước, chỉ cần nghĩ nhìn thấy Lý Dương là thấy rồi.

- Lão Đại vận khí thật tốt nha. Nhìn Lý Dương đầy hưng phấn, Châu Văn đột nhiên nhỏ tiếng nói đầy cảm xúc, lúc nãy Lý Xán đã nói qua vận khí của Lý Dương tốt, bọn y vẫn không để tâm, lúc này đều đã hiểu ra, vận khí của Lý Dương rốt cục có bao nhiêu thay đổi.

Nhưng lần này rốt cục có thật là do vận khí tốt không, sợ chỉ có một mình Lý Dương là người hiểu rõ nhất.

- Ha ha, Nhị ca lần này anh tin chưa, tôi đã nói Lý Dương nhất định sẽ thắng mà.

Lý Xán biểu hiện còn phấn khích hơn cả Lý Dương, gọi một tiếng, lập tức chạy lại bên Lý Dương, chúc mừng thu hoạch hôm nay của y.

Thu hoạch hôm nay quả không nhỏ, nhìn bức hoạ này của Cừu Anh, nếu đấu giá ở trong nước cũng được 4, 5 trăm triệu, thêm 6 bức khác nữa, Lý Dương hôm nay ít nhất cũng kiếm được 7,8 trăm triệu nhân dân tệ.

Đây chỉ là đơn thuần dùng tiền để ước lượng mà thôi, nếu nhìn từ góc độ nghệ thuật mà nói, thu hoạch hôm nay thực sự là vô giá.

- Không, ta còn muốn cược nữa. Shan-ben-tai-lang đột nhiên kêu to một tiếng.

Mắt y chuyển thành có tia đỏ, không cam tâm, lúc này trong lòng y chính là có cảm giác này, thuật đánh bạc của y căn bản không phát huy tác dụng, hoàn toàn là do thua sự may mắn của Lý Dương, khiến y không cam tâm.

Lý Dương quay đầu lại nhìn Shan-ben-tai-lang nói khẽ :

- Cược cũng được, nhưng hôm nay thế này thôi, còn có một cái là, tôi chỉ cược bảo bối thôi, không cược tiền. Ông nếu còn có những bảo bối khác, có thể đến tìm tôi.



Shan-ben-tai-lang bây giờ là kẻ thua trận, xem ra rất đáng thương, nhưng Lý Dương trong lòng thật sẽ không nổi lên bất cứ lòng thương nào, chỗ bảo bối này, vốn dĩ đã là tổ tiên của bọn y năm đó cướp từ Trung Quốc đi. Bây giờ chỉ là đem những bảo bối lưu lạc này trở về quê hương mà thôi.

Nghĩ tới đây, Lý Dương lại có chút vui mừng, thật may những bí mật trong những bức hoạ này vẫn chưa bị lộ ra. Nếu như bị lộ ra, y còn có thể gặp được tên “chưa biết gì” này sao?

Sau khi nói xong, Lý Dương cũng không quay đầu lại nữa, bước những bước lớn ra cửa. Bọn Triệu Vĩnh mấy người qua nhận mấy bức cổ hoạ, Lý Cương đi lấy những chi phiếu để mua mã thẻ về, mấy người cùng nhau ra khỏi phòng.

Trong căn phòng, Lý Dương trước sau ở lại cũng không quá nửa tiếng.

Thời gian nửa tiếng, vốn dĩ là Shan-ben-tai-lang muốn lấy thời gian của Lý Dương, bây giờ bảo bối đều bị thua sạch, một người không còn gì giờ lại là y, kết cục này thực sự khiến y không chấp nhận được.

Nhưng may mà y vẫn không có điên cuồng, không có làm việc gì kích động.

Ra khỏi sòng bạc, trời đã rất tối. Dưới sự dẫn đường của Lâm Bá Văn, mấy người rất nhanh đã tìm thấy một quán ăn, ăn một bữa tiệc lớn.

Bữa ăn này cười nói không ngớt, mọi người đều rất vui vẻ.

Trong khi ăn, Chu Văn, Lý Bồi hiểu nhiều hơn về Lý Dương trong mấy năm nay. Lý Dương và Lý Xán cũng biết về cuộc sống của bọn y trong thời gian đó.

Nói ra, trong huynh đệ 6 thì hai người bọn hắn được xem như là trải qua hai năm trên thuyền lênh đênh khổ nhất, tiền không kiếm được bao nhiêu, chịu sương gió hai năm nay, suýt chút nữa còn bị bắt cóc, cũng là vì lần đó bị doạ cho sợ, nên khiến hai người bọn hắn quyết định lên đất liền, không ra biển nữa.

Trong hơn nửa năm nay, việc chính của bọn hắn cũng là mới có khởi sắc, Chu Văn cũng là vừa lập gia đình mới một tháng, lại xảy ra chuyện này, so sánh với Lý Dương mà nói, vận khí bọn y thực sự không ra gì.

Điều này cũng khiến hai người bọn y uống không ít rượu, cuối cùng đều say khướt.

Trở về quán rượu, thời gian cũng đã hơn 10 giờ đêm, Chu Văn và Lý Bồi đều bị Lý Dương đưa về quán rượu, hai bọn y còn được bọn Triệu Vĩnh đưa vào giường.

Tiễn Bạch Minh và Mao Lão cùng với bọn Lý Xán, Liễu Tuấn xong, Lý Dương mới mang bảy bức cổ hoạ chiến lợi phẩm về phòng mình.

Ngồi trên sô pha, Lý Dương từ từ mở bức hoạ thị nữ của Cừu Anh ra, khẽ sờ lên giấy vẽ.

Giấy vẽ bức hoạ này khác với giấy vẽ thông thường, hơi dày hơn một chút, nhưng thời Minh, không phải không có giấy vẽ dày, điểm này không có vấn đề gì.

Bức hoạ này, cũng đích thực là bút tích của Cừu Anh, dưới nhãn quang năng lực đặc biệt của mình, cho thấy thời gian vẽ bức hoạ này và thời đại Cừu Anh sống là hoàn toàn tương đồng.

Có những chỗ không giống những bức cổ hoạ khác, chính là bí mật lớn nhất của nó, bí mật này ở đằng sau bức hoạ.

Nó không phải là một bức hoạ hoàn chỉnh, phía sau và phía trước không dùng chung một loại giấy vẽ. Nói đơn giản là, bức hoạ này dùng hai loại giấy vẽ mà thành, phần phía sau thực ra chỉ là một tờ giấy trắng mỏng, dán trên tờ giấy dày mà thôi.

Ở đây dùng là một thủ thuật gắn kết tinh xảo để đính chúng lại với nhau, khiến người khác khi nhìn nó chỉ là như dùng một tờ giấy vẽ.

Lý Dương mở bức hoạ ra, khẽ sờ lên mép tờ giấy vẽ, cẩn thận dùng tay nhằn nó ra.

Vương Giai Giai dựa vào bên người hắn, Lưu Cương vừa pha cà phê xong, từ sau khi bảo bối của Lý Dương xuất hiện, Lưu Cương luôn luôn ở cùng một chỗ với hắn.

Chỗ bọn Lý Dương ở là một căn phòng lớn, có hai phòng ngủ, trong đó một phòng là cho Lưu Cương.

Điều này cũng là để thuận tiện hơn trong việc bảo vệ Lý Dương.

Sau khi nhằn tờ giấy một lúc, tờ giấy mỏng đã bị Lý Dương tách ra một chút, hắn khẽ thở ra một tiếng, cẩn thận từ từ tách tờ giấy mỏng ra.

May mà nó chỉ là tớ giấy dán bên ngoài, chứ không phải dán thật vào, không thì hắn thực sự không dám trực tiếp tách nó ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook