Chương 921: Bữa tiệc từ thiện. (1)
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
Ngồi trên xe hào hoa, Lý Tiểu Tùng cúi đầu có vẻ hơi câu nệ.
Trong lòng cậu ta, dường như nhớ lại các lời mà ông nội đã nói với mình lúc đầu, lúc đó ông nói đợi mấy ngày nữa ta liên lạc với Lý Dương, nhờ cậu ta giúp bán đấu giá các bảo bối này, sau này cuộc sống của cháu sẽ không phải lo lắng nữa.
Đáng tiếc chính là, tình cảm của ông đối với bảo bối khiến ông không nỡ xa dời, cảm thấy mình còn có thể giữ thêm được mấy ngày.
Kết quả, cuối cùng một lần phát bệnh khẩn cấp, cho nên ông căn bản không có cơ hội liên lạc được với Lý Dương, con gái hiếu thảo của ông luôn dõi theo ông, danh chính môn thuận nhận lấy của tài sản cả đời ông sưu tầm.
Còn đứa cháu mà ông lo lắng đã trở thành người thừa của xã hội.
Lý Dương đột nhiên quay đầu lại, đầu của Lý Tiểu Tùng càng cúi thấp hơn, còn có chút hoảng hốt, cậu ta vừa xong thỉnh thoảng lén nhìn Lý Dương, bây giờ bị Lý Dương phát hiện.
Khóe miệng Lý Dương khẽ nhếch lên, trong lòng Vương Giai Giai lại tính lấy việc thực sự này viết báo cáo, để mọi người đều biết bộ mặt thực sự vô liêm sỉ của cô Tiểu Tùng
Quan sát thấy Lý Dương vẫn luôn nhìn mình, Lý Tiểu Tùng càng cúi thấp hơn, trong lòng cũng càng rối hơn.
Cậu ta khát vọng được đến trường, rất hy vọng được đi học, lúc đi theo ông nội, cậu ta đã thề rằng, từ nay về sau nhất định phải chăm chỉ học hành, thi đỗ đại học, sau đó tìm một công việc tốt, sau này để ông có thể hưởng phúc theo cậu ta.
Hy vọng là tốt đẹp nhưng sự thực là tàn khốc, ông nội không thể đợi được ngày cậu ta hiếu thuận, còn cậu ta sau khi mất đi người ông trụ cột gia đình này. Cậu ta oán trời trách đất, dường như không có tương lai.
Đến khi Lý Dương xuất hiện, người mà ông nội thường xuyên nhắc đến
Người này quả thực không tồi, sau khi nghe nói việc của mình, liền nhận lời cho mình đi học, chính vì thế, Lý Tiểu Tùng mới không chút do dự đi cùng Lý Dương, thậm chí, không thèm nói với người cô gian ác kia một tiếng.
Trong lòng cậu ta rất muốn lần nữa được quay lại trường học.
Cũng vì nguyên nhân này khiến cậu ta trở nên lo lắng vô cùng, chỉ sợ toàn bộ việc này chỉ là giấc mộng, Lý Dương chỉ là người đồng tình, không phải thực sự phải giúp cậu ta.
Dù sao, hiện nay cậu ta không có đồng nào, một người vô duyên vô cớ giúp đỡ, tỉ lệ xảy ra việc này rất ít rất hiếm, số phận bi thảm của Lý Tiểu Tùng đã không mình sẽ có may mắn như vậy.
Xe rất nhanh về đến khách sạn, đưa đám người Lý Dương về đến phòng, bạn bè Tô Châu mới dời đi.
Đám người Lý Dương đặt phòng thượng hạng lớn nhất của khách sạn, có bốn phòng, phòng ngủ chính là Lý Dương và Vương Giai Giai, Lưu Cương mỗi người một phòng, phòng không có phòng trống, tuy nhiên, Triệu Khuê và Hải Đông có thể ở chung có thể thừa ra một phòng.
Đứng ở trong phòng thượng hạng, miệng của Lý Tiểu Tùng há hốc, đứng ở nơi đó không biết phải làm gì, thậm chí không biết nên đi vài bước, nơi thượng hạng như vậy cậu ta chưa bao giờ được đến.
Cũng may có Vương Giai Giai niềm nở tiếp đón cậu ta, dẫn cậu ta đi đến sô pha ngồi, còn lấy rất nhiều đồ ăn ngon cho cậu ta nữa.
Lý Dương tự mình đi vào phòng ngủ, gọi điện cho ông cụ, việc này hắn muốn báo cáo cho ông cụ, đồng thời cũng muốn nói suy nghĩ của mình với ông cụ, chỉ cần ông cụ ủng hộ, hắn nắm chắc được 100%.
Cuộc điện kéo dài hơn chục phút, Lý Dương cười vui gác máy, trong mắt còn toát lên sáng ngời.
Sự việc của lão nhân Lý Kiến Nghĩa, trước đó rất lâu Lý Dương đã nhắc với ông cụ, lần này vừa nói ông cụ vẫn còn ấn tượng, đối với những người say mê sưu tầm, thái độ của ông cụ tôn kính mà không tán đồng, hiểu rõ đồ cổ, mê mẩn đồ cổ, quá si mê ngay cả cuộc sống cơ bản cũng không thể bảo đảm cũng không tốt.
Tuy không tán đồng phương thức sưu tầm này, nhưng loại người này cũng đáng được tôn kính, ông cụ nghe lão nhân chuẩn bị đem các bảo bối đi đấu giá để cho cháu trai có một tương lai ổn định liền suy ngẫm, một người say mê như vậy có thể làm được bước này thực không dễ dàng.
Cuối cùng, sau khi nghe xong suy nghĩ của Lý Dương, ông cụ chỉ nói một câu:
- Làm theo cách nghĩ của cháu đi, không phải băn khoăn gì.
- Lưu Cương, tôi nói chút việc với anh!
Ra khỏi phòng, Lý Dương Lý Tiểu Tùng rất cẩn trọng ở trên sô pha được Vương Giai Giai an ủi, vẫy tay gọi Lưu Cương.
Lưu Cương đi theo Lý Dương vào phòng, Lý Tiểu Tùng trong phòng khách cuối cùng lộ ra nụ cười, Vương Giai Giai bảo đảm với cậu ta, chỉ cần cậu ta đồng ý rất nhanh chóng có thể quay trở lại trường học.
Với đảm bảo của Vương Giai Giai , Lý Tiểu Tùng có sự tín nhiệm không hiểu được, trong nội tâm của cậu có lẽ không tin một nàng tiên xinh đẹp như vậy sẽ lừa gạt mình đâu.
- Lưu Cương, tôi muốn biết tất cả tài liệu của cô của Tiểu Tùng, còn có các lô bảo bối hiện nay đang thất lạc, trong tay cô của Tiểu Tùng, phải xác nhận tất cả ở trong tay cô ta, nếu không phải trong tay cô ta, lưu lạc đến đâu tôi cũng muốn biết rõ, phải tường tận mỗi một vật, cho dù đã hỏng, vỡ rồi tôi cũng muốn biết mảnh vỡ ở đâu, hơn nữa càng nhanh càng tốt!
Trong phòng ngủ, Lý Dương nói nhỏ với Lưu Cương, vẻ mặt còn trở nên nghiêm túc.
Lông mày Lưu Cương khẽ nhíu lại, trên mặt lộ ra một chút do dự, lúc này mới chậm dãi nói:
- Anh Lý, tra các việc này không khó, nhưng tôi cần dùng không phải lực lượng của chúng ta, hiện nay tôi không có quyền lực này.
Lý Dương mỉm cười, nói:
- Việc này anh không cần lo lắng, quyền lực này tôi sẽ có, anh chỉ cần nói có thể tra ra hay không là được.
Lưu Cương kinh ngạc nhìn Lý Dương một cái, lập tức nói:
- Có quyền muộn nhất hai ngày, tôi có thể tra ra, thứ mà anh Lý cần.
Lý Dương khẽ gật đầu, nói:
- Được, vậy thì hai ngày, trong hai ngày anh chủ yếu phụ trách việc này, tôi đợi tin tốt của anh!
Thời gian hai ngày đối với Lý Dương không là gì, hắn hoàn toàn có thể đợi được.
Điều tra các tư liệu của cô của Tiểu Tùng không khó, Lưu Cương có thể làm được, nhưng phải làm tường tận như vậy không dễ, nếu cô của Tiểu Tùng đã bán hết các bảo bối kia rồi, kết quả muốn điều tra càng khó hơn.
Dựa vào một người Lưu Cương cũng có thể tra ra, nhưng cần thời gian, Lý Dương cần chính là tốc độ, Lưu Cương cũng biết, Lý Dương ở Thượng Hải không còn nhiều thời gian nữa.
Nếu như thế, muốn nhanh chóng biết được kết quả, nhất định phỉa dùng đến một chút năng lượng bên ngoài.
Năng lượng này, hiện nay Lưu Cương không có quyền điều động, Lý Dương cũng không thể, tuy nhiên, người đứng sau Lý Dương có thể hơn nữa rất dễ dàng.
Lưu Cương chỉ kinh ngạc một chút, lập tức hiểu rõ, Lý Dương nhất định đã chủ động nói với ông cụ rồi, có sự ủng hộ của ông cụ còn thực sự không làm được việc sao.
Vừa nói xong, Lưu Cương liền nhận được điện thoại của một đồng đội ở Thượng Hải, bất kể Lưu Cương làm gì, anh ta đều phối hợp cùng.
Đồng đội này của Lưu Cương ở Thượng Hải có sức mạnh nhất định.
Lý Dương lại ra nói chuyện với Lý Tiểu Tùng một chút, Tiểu Tùng nói với Lý Dương, nếu có thể quay trở lại trường học, cậu ta hy vọng có thể về Phật Sơn học, phần mộ của ông nội vẫn ở đó, lúc tết Thanh Minh, cậu ta còn có thể đi tảo mộ, thăm nom ông.
Với yêu cầu này của Tiểu Tùng, Lý Dương hơi bất ngờ, nhưng lại rất hiểu được.
Nơi đó là vùng đất thân thuộc nhất của cậu ta, là nhà của cậu ta, môi trường đó cũng làm cho hắn yên tâm nhất, khiến cho Lý Dương đáng tiếc nhất chính là, ở đó không ai có thể chăm sóc cậu ta, Phật Sơn Lý Dương không có ai quen.
Tuy nhiên, cuối cùng Lý Dương vẫn đáp ứng yêu cầu này, chỉ riêng suy nghĩ thường xuyên đến thắm nom ông nội, đã làm cho Lý Dương không thể từ chối được, đây có lẽ cũng là hy vọng của Lý Kiến Nghĩa.
Buổi tối, Tiểu Tùng ngủ rất ngon, cậu ta mơ một giấc mơ, trong mơ cậu ta quay trở lại trường học, ông nội còn ở bên cạnh cậu, mỗi ngày đều ở nhà chờ cậu về.
Tin tức Ngọc tỷ truyền quốc đến Thượng Hải, trước mấy ngày đã đưa trên báo.
Tô Dương không có đầu não thương nghiệp Hồ Quán Trường Quảng Đông, nhưng ông có ưu điểm của mình, bình thường không phơi bày, không tuyên truyền, lần này đón Ngọc tỷ truyền quốc , ông và người phụ trách chính của bảo tàng đã mở họp mấy lần, tiếp thu ý kiến quần chúng, cùng đưa ra phương thức triển lãm thích hợp nhất.
Bảo tàng Thượng Hải nằm ở khu náo nhiệt, xung quanh là biển, nổi tiếng nhất là phố đi bộ Nam Kinh, lượng người ở nơi này càng lớn.
Sáng sớm, cửa Bảo tàng Thượng Hải cũng người tấp nập, quảng trường Cực Đại tập trung không ít người.
Giống như lúc ở Quảng Châu, nơi này có không ít người đều là sinh viên, sinh viên ở nơi này hơi khác với Quảng Châu, trang phục chung, rất nhiều đều mang theo biểu ngữ, còn có vài người đội mũ che nắng, trên mũ in hình Ngọc tỷ truyền quốc.
Các sinh viên cũng đồng thời tiến vào, đã có kinh nghiệm của Quảng Châu, rất nhiều người đều thay đổi và cải cách.
Trong các sinh viên, yêu mến Lý Dương cũng không ít.
Lý Dương dẫn Vương Giai Giai , còn có Lý Tiểu Tùng cùng đứng lên khao mạc, Lý Tiểu Tùng bên cạnh Lý Dương xem ra có chút ngại ngùng, có chút hoảng hốt, có lẽ bởi vì cậu ta chưa từng xuất hiện trước đông người như vậy.
Lý Dương vừa xuất hiện, rất nhiều thanh niên trẻ ở quảng trường liền chen lại, rất nhiều người còn hô to tên của Lý Dương.
Các việc ở Canada bị cuốn hút theo Lý Dương nhiều nhất là các sinh viên này, khiến cho nhiều người qua bảo tàng không biết tường tận lại tưởng rằng là vị đại minh tinh nào đến chứ.
Nghe thấy nhiều người hô tên Lý Dương, mắt Lý Tiểu Tùng cũng sáng lên.
Trong lòng cậu ta, hình ảnh người anh xa lạ này thay đổi, cậu ta bắt đầu tin tưởng, sự lựa chọn của ông nội không sai, người anh này sẽ giúp đỡ mình, thay đổi vận mệnh mình.
Giờ khắc này, bầu trời của cậu ta không còn u ám nữa đã lộ ra các tia sáng.
Ngày đầu tiên ở triển lãm bảo tàng Thượng Hải rất thành công, sự sôi trào kéo dài trước đó ở Bắc Kinh, Quảng Châu, Thượng Hải càng làm cho nhiều người trong nước hiểu hơn về Ngọc tỷ truyền quốc.
Còn có người của rất nhiều nơi đang mong chờ, hy vọng Ngọc tỷ truyền quốc có thể sớm ngày đến nơi của họ để họ có thể tận mắt nhìn thấy.
Trạm tiếp theo phải đến Bảo tàng Nam Kinh, càng chuẩn bị tốt hơn.
Ngay từ đầu Thượng Hải bên này đã mời đài truyền hình và các báo theo dõi phỏng vẫn để tạo khí thế, còn có rất nhiều nơi đưa quảng cáo, để các thị dân đều biết, năm ngày sau Ngọc tỷ truyền quốc sẽ đến Nam Kinh, đến lúc đó, họ cũng có thể ở trong bảo tàng tận mắt thấy quốc bảo trung qua đã hai ngàn năm lịch sử.
Sau khi người dẫn chương trình khai mạc, Lý Dương liền lặng lẽ dời đi.
Tô Hữu Bằng trở thành hướng dẫn viên du lịch tri kỷ nhất của họ, còn Lý Dương cũng dẫn Vương Giai Giai và Lý Tiểu Tùng ở Thượng Hải vui chơi thỏa thích một ngày, Tiểu Tùng đến Thượng Hải mấy tháng rồi, hôm nay là ngày đầu tiên yên tâm nhất chơi đùa rất vui vẻ.
Hoàng cung, Nhật Bản.
Sắc mặt Thiên Hoàng trầm xuống quỳ ở trong một phòng nhỏ, trên tay còn cầm văn kiện vừa nhận được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.