Chương 1124: Có chứng cứ rồi.
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
Quản lý Ngô thật sự rất sợ.
Ông không biết là phát súng của ai, ông chỉ nghe thấy tiếng súng, sau đó thì thấy từng người trước mặt ngã xuống, hơn nữa máu chảy đầy cả mặt đất.
Cảnh tượng trước mặt, làm cho quản lý Ngô trước nay vẫn sống trong cảnh yên ổn tỏ ra không biết làm sao, có thể đau khổ cầu xin tha, đối với ông mà nói là phản ứng rất tốt rồi.
Đương nhiên, quản lý Ngô cũng không biết những người này không chết, chỉ là bị gây mê.
Nhưng lúc này, những người không chết này đối với ông mà nói đều không quan trọng, ông thật sự rất sợ hãi.
- Bảo ông xuống xe, đâu phải bảo ông làm gì, cảnh sát sẽ lập tức tới ngay, dù sao ông cũng trở về bằng xe của mình chứ?
Triệu Khuê nói một câu bất đắc dĩ, lá gan của quản lý Ngô này quả thật rất nhỏ, nhưng nói đi phải nói lại, bất cứ người bình thường nào nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi này, đều không thể giữ được bình tĩnh.
- Tôi không đi, tôi phải ở lại đây, để tôi ở lại đây được không?
Quản lý Ngô liên tục gào lên, sự cầu khẩu trong mắt ông là cho Triệu Khuê không đành lòng, lúc này bảo ông ta xuống xe, chẳng khác nào là giết ông. Trong lòng quản lý Ngô, chiếc xe trước giờ ông không muốn lên, bây giờ ngược lại trở thành nơi an toàn nhất.
- Tùy ông thôi!
Triệu Khuê lắc đầu, đi trở lại.
Trước mặt hơn năm mươi người đang nằm, hiệu quả thuốc gây mê của Triệu Vĩnh rất mạnh, không có mười mưới tiếng, bọn họ đừng nghĩ khôi phục lại ý thức.
Những người này bất luận là thân phận gì, ý đồ chặn bạn bè quốc tế, còn mang theo vũ khí, tội danh cướp đoạt là không thể tránh được.
Đặc biệt thân phận của Lý Dương hiện giờ rất mẫn cảm, những người này tới cục cảnh sát, đều phải nhận nghiêm phạt nặng nhất, phía Hàn Quốc sẽ không dám nể tình riêng mà thiên vị, rất nhiều ánh mắt đều theo dõi bọn họ.
Xa xa, tiếng còi cảnh sát từ xa tới gần.
Cảnh sát Hàn Quốc đến cũng không chậm, chỉ mười mấy phút thì đã vội chạy đến chỗ này. Xảy ra vụ án bắn súng thế này, nếu bọn họ còn dám chậm trễ, công việc này bọn họ cũng không cần làm nữa rồi.
Rất nhanh, mười mấy cảnh sát vũ trang vây quanh xe của Lý Dương.
Phía trước xe của Lý Dương, còn có hơn năm mươi người đàn ông đang nằm, máu tươi thấm đỏ cả người bọn họ, nhìn thấy cảnh tượng này, những cảnh sát vội tới lúc nãy cũng ngây dại.
Còn có một số cảnh sát, không nhịn nỗi quay đầu lại, cố nén cảm giác nôn mửa trong lòng.
Bất luận kẻ nào nhìn thấy cảnh tượng thế này đều liên tưởng đến trận đấu súng. Đều cho rằng những người này đều đã chết, lần đầu tiên nhìn thấy “người chết” nhiều như vậy, không thể không chút làm ngơ.
- Xuống xe, giơ tay lên!
Đội trưởng đội cảnh sát trấn tĩnh hơn, lớn tiếng hô. Triệu Khuê nhàn nhạt ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng liếc nhìn y.
- Ông chủ của tôi là người Trung Quốc cảm kích đến tham gia hoạt động của quý quốc, nhưng trên đường ông trở về nước thì gặp tập kích của đám người bất minh này, sau đó những người này bị một người không biết tên đánh ngã, nhưng tất cả đều không liên can gì với ông chủ của tôi, chúng tôi đã liên lạc với đại sứ quán của nước tôi, có vấn đề gì, đợi người của đại sứ quán chúng tôi đến rồi hãy nói!
Triệu Khuê chậm rãi nói, còn tỏ ra bất ti bất hàng, đội trưởng đội cảnh sát đó hơi sửng sốt, không ngờ chuyện này còn liên quan đến nhân sĩ quốc tế.
Làm cho y buồn bực nhất chính là lời nói của Triệu Khuê.
Có người muốn tập kích bọn họ, cuối cùng được người không biết tên đánh ngã, lời nói này nghe thế nào cũng không tin nỗi, vị đội trưởng này tất nhiên sẽ không tin.
Nhưng nếu Lý Dương đúng thật là bạn bè quốc tế, lại là chuyện lớn thế này, y thật không dám xử lý tùy tiện.
Thật là phải đợi người của đại sứ quán đến rồi hãy nói.
Hải Đông lén quay đầu lại, cười thầm một cái. Là ai giải quyết sạch những người này, bọn họ tất nhiên đều rõ, nhưng lời nói này không thể nói ra, nói ra bọn họ cũng không can hệ gì.
Ngược lại Triệu Vĩnh từ đầu đến cuối đều không có lộ diện, bọn họ còn có quản lý Ngô làm chứng, chỉ cần bọn họ khăng khăng không biết ai làm, cho dù những người này nghi ngờ, cũng không làm gì được.
Người của đại sứ quán đến rất nhanh, pháp y giám định những người này không chết, chỉ là bị gây mê, người của đại sứ quán Trung Quốc cũng đã đến rồi.
Người đến bản thân là đại sứ, hôm nay Lý Dương là bạn bè quốc tế, hơn nữa trong nước bạo phát chuyện chí bảo của Hàn Quốc. Lúc này Lý Dương gặp chuyện ngoài ý muốn, đại sứ cũng không dám có chậm trễ gì.
Vị đội trưởng này lúc này ngược lại không cần đau đầu, bọn họ vốn là người của khu cảnh sát ngoại thành. Lúc này chủ quản cấp cao của cục cảnh sát đã phái người đến nhận vụ án này rồi.
Cái vụ án này, bọn họ hoàn toàn không thể phụ trách nỗi.
Nhiều cảnh sát như vậy xuất hiện, làm sợ hãi của quản lý Ngô cũng giảm đi nhiều, nhưng ông rõ ràng là bị dọa sợ, hỏi gì cũng không nói, cảnh sát đành đưa ông đến bệnh viện.
Nghỉ ngơi một hồi, lại hỏi ông.
Lý Dương đi cùng đại sứ đến cục cảnh sát. Vụ án này, không chỉ làm kinh động đến thị trưởng Seoul, cùng với nhân vật quan trọng của chính phủ Hàn Quốc, cũng làm kinh động rất nhiều người ở các nước khác.
Trên quốc tế cũng có không ít người gọi điện đến hỏi thăm, tạo ra ảnh hưởng không nhỏ.
Nếu một quốc gia đối với an toàn của người nước ngoài hoàn toàn không thể bảo đảm, người ở các nước khác tất nhiên sẽ không cảm giác an toàn và có lòng tin gì đối với chỗ này. Trong lúc này, sẽ ảnh hưởng xấu đến Hàn Quốc không ít.
Thị trưởng cũng vì chuyện này mà đích thân đến thăm hỏi Lý Dương. Vỗ ngực đảm bảo với Lý Dương, nhất định sẽ làm sáng tỏ vụ này.
Y vừa trở về, thì mắng chưởi người ở cục cảnh sát một trận, yêu cầu bọn họ phải lập tức làm rõ chân tướng, vị thị trưởng này, chính mình cũng gánh áp lực không nhỏ.
- Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy!
Trong căn biệt thự của mình, Cụ Đông Thành không ngừng đi đi lại lại, trên mặt còn vô cùng sợ hãi.
Những người này vẫn không hoàn toàn bị tiêu diệt, Cụ Đông Thành đã chạy rồi. Y biết, hành động lần này thất bại rồi, thất bại rất thê thảm. Y hoàn toàn không ngờ, người mà mình phái đi, ngay cả thân của người ta còn chưa đụng tới thì toàn bọ đã thua rồi.
Hơn nữa súng nỗ không ngừng, cũng làm cho y vô cùng chấn động. Thời khắc đó, trong lòng y thật sự chỉ có một cảm giác sợ hãi của chết chóc.
- Ông chủ, có tin tức rồi, những người đó không chết, bọn họ bị trúng đạn gây mê, đều đang cấp cứu ở bệnh viện!
Bên ngoài đột nhiên có một tên bảo vệ chạy lại, thất thanh hô lên.
Tên bảo vệ này là tâm phúc của Cụ Đông Thành, hôm nay vẫn đi theo Cụ Đông Thành, nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị trên đường lớn, hơn năm mươi người, cả y phục của bọn họ còn chưa đụng tới, ở trong mắt của bọn họ là quỷ dị.
Cụ Đông Thành hơi sửng sốt, lập tức nói:
- Không chết, vậy là tốt rồi, tốt rồi!
Y vừa đi vừa nói, nhẹ nhẹ gật đầu, tựa hồ đang nghĩ chuyện gì.
Đi chưa được mấy bước, y lại dừng lại, chân mày nhăn lại:
- Không đúng, người bắn súng là ai điều tra ra chưa, có quan hệ với lão Thất không?
Ai bắt súng, bắt ở đâu, Cụ Đông Thành một chút cũng không biết, nhưng lại biết rõ, Lý Dương tuyệt đối không thể chỉ có mấy tên bảo vệ này, đáng tiếc điều này y biết quá trễ.
Về lão Thất mà y nói, chính là một lão đại bí mật ở Hàn Quốc, có quan hệ rất tốt với Cụ Đông Thành, cũng có thể nói, người này chính là người phát ngôn ngầm của Cụ Đông Thành bồi dưỡng ra.
Hôm nay hơn năm mươi người đó bị cảnh sát bắt đi, Cụ Đông Thành một chút cũng không quan tâm, những người này hoàn toàn không biết gì về của y.
Nhưng lão Thất thì không được, lão Thất biết rất nhiều chuyện của y. Rất nhiều chuyện xấu trước đây, đều là lão Thất đi làm. Lúc này lão Thất đột nhiên mất liên lạc, cũng làm cho y có chút hoảng loạn.
- Ông chủ, vẫn chưa liên lạc được, nhưng lão Thất là người thông minh, chắc ông ta thấy tình hình không ổn mà chạy trước rồi!
Tên bảo vệ lắc đầu, lúc này căn bản không liên lạc được với người này, y cũng không dám đi tìm, bây giờ tình hình bên ngoài rất căng thẳng.
- Hy vọng là như vậy, Cụ Đông Thành hơi sửng sốt, cuối cùng thì thở dài ra.
Lúc này, trong lòng Cụ Đông Thành dâng lên một dự cảm không tốt. Y cảm thấy mình đã xem thường Lý Dương, làm chuyện rất ngu xuẩn, sau này y sẽ gặp rất nhiều chuyện phức tạp.
Cái dự cảm này bắt đầu dâng lên, dâng lên vô hạn, làm trong lòng y rất không thoải mái.
Chỉ là lúc này y gì cũng không tốt, nếu chủ động đi làm, chỉ có thể làm cho người ta đàm tiếu. Chỉ có thể cầu khẩn, lão Thất đó thật thấy chuyện không đúng thì chạy thoát rồi, ông chính là một người rất thông minh.
Từ cục cảnh sát đi ra, Lý Dương đi thẳng tới đại sứ quán.
Vì chuyện tập kích lần này, khách sạn đã không còn an toàn, ai biết sẽ còn có người điên cuồng nào làm ra hành động kịch liệt hơn, lúc này đại sứ quán là nơi Lý Dương ở lại.
Chuyện bất ngờ lần này, cũng làm Lý Dương tạm thời không thể rời khỏi Hàn Quốc. Chính phủ Hàn Quốc cũng không muốn Lý Dương đi sớm như vậy, nhưng tuyệt đối không hy vọng là phương thức này. Lúc này trên dưới cả toàn Hàn Quốc, rất nhiều người đều dẫm đạp mắng chưởi.
Mười mấy người bị trúng thuốc gây mê đó, bây giờ vẫn chưa tỉnh, nhưng đợi sau khi bọn họ tỉnh lại thì sẽ phát hiện, còn không bằng vẫn đang ngủ, sau khi thức dậy mới là bắt đầu cơn ác mộng.
- Anh Lý, đội trưởng Triệu đem đến tin tức!
Lưu Cương vội vàng đi vào phòng. Ở đại sứ quán, chuyện mà Lý Dương làm nhiều nhất chính là gọi điện thoại.
Chính là bây giờ, trên tay hắn đang cầm điện thoại, lúc này đang nói chuyện điện thoại với Bạch Mình. Lý Dương xảy ra chuyện ở Hàn Quốc, rất nhiều người đã biết rồi.
Và ông cụ, Lâm Lang trước đó đã chủ động gọi điện đến hỏi thăm.
Đặc biệt là Lâm Lang, còn chưởi ầm lên một trận, hối hận mình đã đi sớm, bên cạnh y còn có mấy bảo vệ, nếu ở cùng với Lý Dương, hệ số an toàn sẽ tăng thêm một ít.
Lâm Lang chưởi rất ác, rất nhiều người đều bị y chưởi rồi. Cuối cùng y căn dặn Lý Dương, nhất định phải cẩn thận Cụ Đông Thành.
Tin tức mà chính Lý Dương nhận được, không có nói cho Lâm Lang biết. Chuyện này, Lý Dương không muốn Lâm Lang tiếp tục tham gia vào nữa.
- Đợi một chút!
Lý Dương vội vàng gọi gát máy, Lý Dương đang ngồi ở đó, nhìn lẳng lặng tin tức Lưu Cương mang về.
Hai tên đầu sỏ đã bỏ chạy trước, nhưng hoàn thoàn không thể thoát khoải truy đuổi của Triệu Vĩnh, đang lúc này bị bọn Triệu Vĩnh bí mật giam giữ trong hầm thất.
Từ trên người của hai người này, Lý Dương cũng khẳng định một chuyện.
Lần này hắn gặp tập kích, quả thật là Cụ Đông Thành ở sau lưng chỉ đạo, mục đích chính là dùng cái giá cực thấp để lấy thanh bảo kiếm Tân La trong tay Lý Dương.
Ngoại trừ chuyện này ra, hai người đó còn nói ra rất nhiều chuyện khác của Cụ Đông Thành. Chuyện xấu mà Cụ Đông Thành là qua, còn nhiều hơn và ghê gớm hơn trước đây ông cụ điều tra.
Có những chứng cứ này, đủ để Cụ Đông Thành suốt đời sẽ ở trong nhà giam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.