Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 940: Cực phẩm hiện đại

Tiểu Tiểu Vũ

19/03/2013



Lý Dương đang cầm một cái bát nhỏ, nghe lời của Tiêu Nham thì quay lại cười.

-Giá trị của một món đồ không thể chỉ xem thời gian, thời Tống có rất nhiều bình chậu bình thường được khai quật, giá cá cũng không cao, hiện nay có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật, ví dụ như một vài bức tranh của các nhà danh họa cận đại, còn có giá cao hơn cả những bức tranh cổ.

Tiêu Nham nghe lời Lý Dương nói liền nhướng mắt, lắc đầu nói:

-Lý đại ca, đó là tác phẩm của danh họa, mang giá trị nghệ thuật rất cao, đồ sứ làm sao có thể so sánh được với thư họa?

Điệu bộ của Tiêu Nham rõ ràng là không phục.

Bản thân Tiêu Nham có khuôn mặt con nít, nhìn có vẻ rất trẻ trung, dáng vẻ không phục của hắn có chút dễ thương, Lưu Lợi bên cạnh nhịn không được mà bật cười.

Mâu thuẫn của hai người, lúc này cũng được dịu bớt đi, dù còn cãi vã nhưng tuyệt đối sẽ không nói ra những câu như ly hôn.

Lý Dương cười ha hả, nói:

-Tôi nói cho cậu biết, những đồ sứ này đều là tác phẩm của danh nhân, còn là tác phẩm của chuyên gia, giá trị nghệ thuật càng cao.

Tiêu Nham mở miệng nhưng cuối cùng lại không nói câu nào, nhưng nhìn ánh mắt của hắn có thể biết rằng hắn hoàn toàn không đồng ý với lời nói của Lý Dương.

Nhìn dáng vẻ của hắn, Lý Dương khẽ cười một tiếng, quay người đi đến bên Triệu Khuê, mượn một cái đèn pin nhỏ trên người hắn, Triệu Khuê có thói quen mang theo bên mình rất nhiều vật dụng, đèn pin cũng là một trong số đó.

Lý Dương cầm đèn pin, lại chỉ vào cái bát nhỏ kia, cười hỏi Tiêu Nham:

-Tôi hỏi cậu, hoa văn trên đây có đẹp không?

Tiêu Nham cuối đầu nhìn một cái, liền nói:

-Đẹp thì có đẹp, nhưng rất đơn điệu, hoa mai quá ít rồi, tôi cảm thấy không đẹp bằng Thanh hoa!

-Vậy là cậu không hiểu nghệ thuật rồi, cậu tưởng vẽ những bông hoa này dễ lắm à, quá trình chế tác của chúng còn phức tạp hơn cà thanh hoa, khó hơn thanh hoa rất nhiều!

Lý Dương không hề khách khí gì nói một câu, khuôn mặt lại nở nụ cười, lại nói:

-Hôm nay tôi sẽ cho cậu xem, thế nào mới là tác phẩm nghệ thuật chân chính, cái đẹp chân chính!

Lý Dương cầm đèn pin đi đến trước bàn, đặt đèn pin vào trong một cái bát, lật úp bát lại, rồi bật đèn pin, để ánh sáng đèn pin chiếu vào mặt trong bát.

Lưu Lợi, Vương Giai Giai đều tò mò xúm lại xem.

Ngay sau đó, mắt của ba người đều mở to.

Vách bát sau khi được đèn pin quân dụng chiếu vào, trắng nõn như sữa, hoa mai nhàn nhạt trên vách bát, dưới ánh sáng như dần dần nở hoa, trông rất đẹp mắt.

Vách bát được chiếu sáng như bạch ngọc trắng nõn nà, tỏa ánh sáng óng ánh như tiên đài ngọc các, phần sứ dưới đáy bát hơi dày, màu sắc tối dần, lại mang một cảm giác mờ ảo.

Phía trong vách màu trắng, còn có những tia sáng lấp lánh, khiến cho cả cái bát trở nên quý giá, tao nhã, chỉ nhìn cảnh tượng đẹp đẽ như vậy, khó mà tin rằng đây chỉ là một cái bát sứ bình thường.

Lý Dương mỉm cười không nói lời nào, tiếp tục xoay cái bát.

Vách bát chuyển động, hoa mai cũng chầm chậm chuyển động theo, hoa mai sống động như đang nở rộ, điểm đỏ tươi kia dưới ánh đèn cũng trở nên tươi đẹp khác thường, như hồng tiên tử trên tuyết, nhẹ nhàng nhảy múa.



Sau khi xoay một vòng xong, Lý Dương hài lòng lấy đèn pin ra.

Cái bát nhỏ lại trở về với dáng vẻ bình thường, nhìn thì rất đẹp nhưng tuyệt đối không có cảm giác mộng ảo như ban nãy.

-Lý, Lý đại ca, chuyện này là như thế nào?

Tiêu Nham tròn xoe mắt, bước lên cầm cái bát, không ngừng lật qua lật lại xem xét, thật khó tin là chiếc bát nhỏ ban nãy lại hiện ra vẻ đẹp tuyệt mỹ như một viên ngọc bích không tì vết, màu trắng sữa của miếng ngọc khiến hắn vô cùng bất ngờ.

Hắn bằng này tuổi đầu rồi vẫn chưa nhìn thấy đồ sứ nào lại tuyệt đẹp, thần kì như vậy.

Lý Dương búng nhẹ vào cái bát, âm thanh lanh lảnh vang lên, nghe âm thanh này, Lý Dương hài lòng, cười nói:

-Những món đồ sứ này sử dụng một loại nguyên liệu đã được dày công tinh chế, lại trải qua sự nghiên cứu cẩn thận của vô số chuyên gia, cuối cùng mới chế tạo nên, là kết tinh của trí tuệ đích thật, thật đáng tiếc!

Lý Dương nói đến đây, lại thở dài.

Những đồ sứ này là kết tinh của văn hóa Trung Hoa thời cận đại, là báu vật quý giá của Trung Quốc, tiếc là công nghệ nung sứ tốt như vậy, lại vì một vài nguyên nhân đặc biệt mà không còn, đúng là một chuyện đáng tiếc.

Điều này so với việc thất truyền một vài công nghệ tinh xảo thời cổ đại còn khiến người ta đau lòng hơn nhiều, mấy món đồ sứ này được nung ra cũng chẳng qua mới hơn ba mươi năm.

-Để tôi cho mọi người cảm thấy sự thần kì nữa nhé!

Lý Dương ngẩng đầu lên, không còn nghĩ về vấn đề ban nãy nữa, đó là do nguyên nhân lịch sử tạo thành, cái nguyên nhân lịch sử này, cùng với thân phận nhạy cảm hiện giờ của hắn không tiện phán xét, dứt khoát không đề cập đến.

Lý Dương đứng dậy đến bên máy uống nước, đổ nước nóng vào trong một chén trà, hai tay lại không ngừng ôm chén trà, xoay nhè nhẹ.

Một lúc sau, bọn Tiêu Nham tròn xoe mắt.

Đây là nước sôi mới đun, ly nước bình thường sau khi đổ nước sôi vào làm sao có thể ôm như thế này, vậy không phải sẽ làm phỏng tay hay sao, chén trà Lý Dương cầm trên tay rất lớn, nhưng lại rất mỏng, điều này bọn họ đều biết cả.

-Nước này, không nóng sao?

Tiêu Nham do dự một lát, cuối cùng mới lên tiếng hỏi, Lý Dương cười hề hà, đặt chén xuống bàn, bảo hắn cầm lên cẩn thận, đừng nhấc chén quá cao, cũng đừng rời khỏi phạm vi cái bàn.

Cầm chén trà, Tiêu Nham chỉ có một cảm giác, thoải mái ấm áp, hoàn toàn không có cảm giác nóng hổi.

-A, hừ, hừ, bỏng chết tôi rồi!

Cuối đầu xuống, Tiêu Nham uống một ngụm nước trong chén trà, liền nhảy cẫng lên, may là Lý Dương đã có chuẩn bị, kịp thời đón lấy chén trà từ tay hắn ta.

Lý Dương đón lấy chén trà, còn Tiêu Nham lại không ngừng nhảy loạn lên ở bên cạnh, lại cuống quít cầm lấy cái ly thủy tinh, rót đầy nước lạnh uống hết.

Nước rất nóng, Tiêu Nham đã dùng thực tế để chứng minh, ánh mắt Lưu Lợi, Vương Giai Giai lại lộ vẻ ngạc nhiên, cái vách sứ mỏng manh này lại có hiệu quả cách nhiệt tốt đến thế.

-Lý đại ca, chuyện này là như thế nào?

Tiêu Nham cuối cùng cũng hoàn hồn, cười đau khổ, hỏi, lưỡi của hắn đã bị bỏng đỏ hết lên rồi, may là lúc hắn uống, nước đã nguội đi một chút, nếu không thì sẽ phỏng nặng.

Lý Dương gõ gõ bàn, mỉm cười nói:

-Những món đồ sứ này được nung ra dưới một nhiệt độ cao đặc biệt, nhiệt độ nhất định phải ở 1380 đến 1410 độ, con số này nghe ra thì đơn giản, nhưng mọi người sẽ không thể hiểu được khó khăn trong đó.

Điều này Lý Dương nói không sai, bình thường nung đúc đồ sứ, đa số là khoảng 1300 độ, vượt qua 1300 độ thì là nhiệt độ cao, giữa 1380 và 1300 độ, xem ra chỉ kém có 80 độ, nhưng 80 độ đó lại vô cùng khó khăn, gian khổ.

Đặc biệt là sau khi nhiệt độ tới 1350 độ, mỗi lần tăng lên một độ đều phải vắt nát óc, cần rất nhiều chuyên gia cùng tìm tòi nỗ lực, đây không phải là do khó tăng nhiệt độ mà là vấn đề đồ sứ trong lò có thể thích ứng được hay không.



Có những đồ sứ chỉ có thể chịu được một số nhiệt độ này, sai lệch một độ thì sẽ rạn nứt ngay, nghiêm trong hơn chút thì cả lò nung bị hỏng, tất cả đồ sứ bị hư hại, phải mở lò nung lại từ đầu.

Thành Hóa đấu thái, thứ nổi tiếng nhất trong số đồ sứ chính là dùng nhiệt độ cao để nung đúc thành, mà lô đồ sứ này còn có kĩ thuật cao hơn, khó hơn cả Thành Hóa đấu thái, điều kiện nung đúc càng đặc biệt, những đồ sứ được nung ra tự nhiên cũng sẽ đẹp hơn, tốt hơn những đồ sứ trước đó.

Chịu nhiệt chỉ là một đặc điểm trong số đó, những món đồ sứ này, cho dù có được nấu trong nước sôi, lập tức bỏ vào trong nước đá cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì, hơn nữa men tráng của chúng không bao giờ phai màu. Tổng hợp tất cả nhân tố lại với nhau, những món đồ sứ này tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm, có thể nói là tác phẩm nghệ thuật vĩ đại.

Lý Dương chậm rãi giải thích đặc điểm của đồ sứ, Lý Dương giải thích rất ít, chỉ là lời giảng giải phiến diện, nhưng vẫn khiến cho những người ở đây há hốc mồm.

Tiêu Nham đột nhiên vỗ vào đầu mình, nói:

-Tôi nhớ ra rồi, Lão Ngưu hình như có khoe về điều này, hắn nói đồ pha trà của hắn rất tốt, không bỏng tay, lúc đó chúng tôi đều không để tâm, không ngờ lại còn có cả nhân tố này ở bên trong.

Về điểm chịu nhiệt này, Lão Ngưu ở quán trà đã sớm phát hiện ra rồi, tiếc là ông ta không hiểu được ý nghĩa ở bên trong, có bảo vật mà không hề biết, ngược lại còn xem bảo vật như món đồ bình thường để sử dụng.

-Lý đại ca, nói nãy giờ, đây rốt cuộc là đồ sứ gì vậy?

Lưu Lợi nhịn không được hỏi một câu, Tiêu Nham và Vương Giai Giai đều nhìn Lý Dương, cả Lưu Cương và Triệu Khuê trong phòng cũng làm như thế.

Lý Dương vuốt vách sứ của chén trà, khẽ nói:

-Những đồ sứ này, được nung ra vào năm 1975, lại được gọi là sứ 7501, những đồ sứ này khi ấy chỉ được nung ra cho một người sử dụng!

-Chỉ dành cho một người sử dụng, là ai vậy?

Lưu Lợi ngạc nhiên kêu lên một tiếng, Vương Giai Giai che miệng lại, dù gì thì cô ta cũng xuất thân từ gia tộc chính trị, nghe đến năm 1975 thì đã cảm thấy có gì không đúng rồi, sau khi nghe câu nói cuối cùng của Lý Dương, trong lòng cô ta đã đoán ra được kết quả.

-Chủ tịch!

Lý Dương mỉm cười, nhẹ giọng nói.

-Chủ tịch, chủ tịch gì cơ?

Lưu Lợi ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, Tiêu Nham cũng rất mơ hồ, nhưng liền đó, Tiêu Nham lập tức mở to hai mắt, chỉ vào đồ sứ, lại không hỏi được điều gì.

Không lâu sau, Lưu Lợi cũng kịp phản ứng ra, có vẻ mặt giống hệt Tiêu Nham vậy.

Vào thời kì đó, được xưng là chủ tịch thì chỉ có một người, là vị thần trong lòng của toàn dân, là vĩ nhân mà không ai sánh được, khi ấy, dường như cũng chỉ có người đó mới có tư cách sử dụng món đồ như thế này.

Tiêu Nham, Lưu Lợi chợt hiểu ra.

Hóa ra là vật ngự dụng của chủ tịch, hèn gì mà lại đẹp đẽ, tinh xảo như vậy, huy động hết sức lực cả nước chỉ để nung đồ sứ cho một người, việc như vậy cũng chỉ có thời đại đó mới có thể xảy ra.

Một lát sau, Lý Dương lại chậm rãi nói:

-Lô đồ sứ này, tổng cộng đã được nung ra một vạn món, có hai ngàn món được đưa đến Bắc Kinh, những món còn lại vốn dĩ phải tiêu hủy toàn bộ, nhưng lúc đó có người nghĩ, nếu tiêu hủy rồi lỡ bên chủ tịch thiếu thốn, hư hại cần sử dụng thì bên đây sẽ không bù lại được.

Lý Dương cầm cái đĩa lên, nhìn vào đĩa, nói tiếp:

-Thế là bọn họ chỉ tiêu hủy một phần, còn lại khoảng hơn bốn ngàn món, cùng với sự chuyển biến của thời đại, lô đồ sứ này được cất giữ lại, sau đó công xưởng đóng cửa, kết quả là chúng bị phân phát như những phúc lợi phẩm bình thường, người lúc bấy giờ đều không hiểu được giá trị của những món đồ sứ này, vì vậy mà có rất nhiều tổn thất, hư hại ngoài ý muốn hoặc bị đưa ra nước ngoài, các món còn lưu truyền trong nước hiện nay cũng không nhiều.

Những điều Lý Dương nói đều là sự thật, lô đồ sứ này, còn được gọi là Mao Sứ (đồ sứ của Mao Trạch Đông), số lượng còn lại hiện nay rất ít, người sưu tầm cũng rất hiếm lộ những món như thế này ra ngoài.

Dù gì thì đây là đại diện cho kĩ thuật đỉnh cao của một thời đại, những món đồ sứ này, trình độ của nó trong lịch sử cũng rất ít có món nào có thể sánh được, là cực phẩm hiện đại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook