Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 774: Đấu giá ở quán trà (trung)

Tiểu Tiểu Vũ

19/03/2013



- Lý tiên sinh, đợi một lát.

Lâm Bá Văn lập tức đứng lên vội bước sang một bên, và dặn dò nhỏ nhẹ nhân viên phục vụ lầu trà, Lâm Bá Văn là người tài giỏi, quá trình gian khổ phấn đấu đã bị bọn Lâm Lang cướp mất, lầu trà này giống như tuổi thanh xuân của anh không thể đến lần thứ hai.

Lần này nếu không phải là dẫn Lý Dương đi anh không thể vào, coi như không biết gì việc đấu giá ở đây.

Sau mấy phút, Lâm Bá Văn lại nhẹ nhàng trở lại thời gian anh đi rất ngắn nhưng sự việc đã rõ ràng rồi.

-Lý tiên sinh, là như này, cách đây hơn một năm có người ở đây bán một đồ sứ cổ, người mua đồ sứ này mua với giá rất thấp kết quả tìm chuyên gia xem thì là tinh phẩm thời Khanh Hy, bán cho công ty đấu giá được hơn một trăm vạn, người mua đồ cổ kia là ông chủ ở đây, chuyện này truyền ra, lập tức gây kích động.

Lâm Bá Văn giải thích, hơn một vạn đồng Ca na da, ngày đó tương đương với sáu trăm vạn nhân dân tệ bây giờ, người đó thực sự mua hời.

Khi họ nói chuyện, lão nhân đẩy chiếc xe mở chiếc khăn xanh ra, phía dưới lộ ra cái bình sứ màu xanh, nhìn rất đẹp.

Lâm Bá Văn cũng nhìn thấy chiếc bình nói:

- Ông chủ tiệm này là người thông minh, sau khi biết sự kiện đó lập tức liên hệ với hiệp hội từ thiện, định kỳ tổ chức đấu giá đồ cổ, cứ mười ngày một lần, đồ mỗi lần đấu giá không nhất định là đồ cổ thật, mà toàn bộ đều dựa vào vận may và trình độ của người đấu giá, người trả giá cao sẽ được, tất cả số tiền sẽ chuyển cho quỹ từ thiện.

Lâm Bá Văn nói xong liền uống một ngụm trà, trà trị giá trên vạn nhân dân tệ đã bị anh uống một hụm bằng hết, làm Mao lão khẽ lắc đầu, người thanh niên này cũng là một người không biết thưởng thức trà.

- Ông chủ này thực sự là người thông minh, khó trách thời gian này có nhiều người ở đây.

Lý Dương gật đầu, khi vừa bước vào anh cũng thấy kỳ lạ, lúc này mới hai giờ chiều mà lầu trà rất đông khách, hóa ra là có đấu giá.

Liễu Tuấn cau mày nhẹ nhàng hỏi:

- Tiền thu được toàn bộ đều dùng làm từ thiện, vậy thứ bọn họ mang đến như thế nào?

-Vấn đề này tôi cũng vừa hỏi rồi, ở đây đồ đấu giá đều là ông chủ và hiệp hội từ thiện quyên góp, sau khi đấu giá bất luận số tiền bao nhiều, hiệp hội từ thiện đều cấp giấy chứng nhận. Lâm Bá Văn vội vàng nói.

Liễu Tuấn chỉ là người đi cùng Lý Dương nhưng anh có thể thấy quan hệ giữa Liễu Tuấn và Lý Dương không tồi, bất kỳ người nào bên cạnh Lý Dương anh đều không thể coi thường.

Lúc này, Lâm Bá Văn cũng có chút ngưỡng mộ Liễu Tuấn, nếu anh có được mối quan hệ như thế này với Lý Dương thì việc nắm quyền công ty chắc chắn sẽ ok.



- Đúng thế, ông chủ này thực sự thông minh.

Vương Giai Giai nói một câu, cô nhìn xung quanh, cách này nhìn rất bình thường nhưng người có thể nghĩ tới không nhiều, đặc biệt là đấu giá vì từ thiện có thể thu hút rất nhiều người.

Ở trong nước, có lúc đấu giá từ thiện những thứ rất bình thường nhưng có thể có giá cao chứ không nói ở Canada.

Canada và trong nước có thể không giống nhau, ở đây không có Quach Mỹ Mỹ, Lô Mỹ Mỹ, từ thiện dùng tài khoản là rất ổn.

Hơn nữa ở nước ngoài một số người rất thích làm từ thiện, càng có nhiều tiền thì càng thích, sau khi quyên góp có thể có chứng chỉ từ thiện là việc rất vinh hạnh, chỉ cần người có sự nghiệp một chút nghe thấy việc này thì sẽ không từ chối.

Để họ cầm ra hai đồ rất dễ, đứng nói mười n\gày một lần, mười ngày ba lần đấu giá cũng không vấn đề gì.

Ông chủ này rõ ràng biết làm ăn, biết được đạo lý này mười ngày một lần có thể thu hút người tới đây, một tháng tới lầu trà ba lần, đây chính là địa điểm nghỉ ngơi chủ yếu của họ.

Bọn Lý Dương lúc này cũng đều hiểu điều này, cười nhìn chiếc bình nhỏ màu xanh.

- Khoản này làm sao không có?

Đang cầm đồ sứ lật xem đột nhiên có người kêu lên, những thứ đấu giá ở đây lầu trà không thể giới thiệu bất cứ điều gì, nếu người quyên góp không đồng ý họ còn không thể nói tên người quyên góp, tất cả đều do mọi người đoán.

Có người xem không hiểu nhưng cũng là người trong nghề, lầu trà có đấu giá như vậy để thu hút không ít nhà sưu tầm đồ cổ, không ít việc mua hời cũng xảy ra ở đây nếu không việc làm ăn không thể náo nhiệt như vậy.

Việc mua hời không chỉ xảy ra một lần, cách đây ba tháng ở đây xuất hiện công trình điêu khác từ châu Âu giá ba nghìn đồng Canada, sau khi kiểm nghiệm là tác phẩm nổi tiếng của đại sư nổi tiếng thế kỳ của châu Âu, giá trị ít nhất cũng phải sáu vạn đồng Canada, trong một lúc giá trị đã tăng gấp hai mươi lần.

Sáu vạn nghe thì không nhiều nhưng đồng Canada giá trị hơn so với nhân dân tệ, tương đương với bốn mươi vạn nhân dân tệ cũng là sự mua hời không nhỏ.

- Đồ sứ này hóa ra có đề khoản ở đáy nhưng bị người ta cố ý gọt đi, Thượng Quan tiên sinh, ngài xem.

Có người đàn ông mập nói một câu, lại ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một vị gì mặc đồ du lịch, vị này có vẻ như khoảng sáu mươi bẩy tuổi, tóc vẫn đen chắc là nhuộm.

Thượng Quan tiên sinh cầm đồ sứ xem, trong mắt đột nhiên sáng lên, nhẹ nhàng nói:

- Đúng thế, đề khoản này chắc chắn bị người ta cố ý gọt đi.

- Gọt đi rồi, ai có thể gọt đề khoản này?

Người béo ngạc nhiên hỏi, lão nhân mang đồ sứ đến cũng không nói gì chỉ cười cười.



Thượng Quan tiên sinh cũng không nói nữa nhìn cái bình nhỏ màu xanh cũng không biết ông đang nghĩ gì.

- Tôi xem với.

Một giọng tiếng Trung không sõi vang lên, sau khi Lý Dương tới Toronto đã gặp người này, tiếng Hán cũng có thể nói, tiếng Anh cũng có thể nói, nhưng tiếng Hán nói không sõi lắm.

Người này nhìn chưa đến ba mươi, tầm bằng Lâm Bá Văn, Lâm Bá Văn cũng nhìn anh ta cau mày lại.

Lý Xán đúng lúc chú ý tới tinh thần Lâm Bá Văn lập tức hỏi:

- Người này là ai?

- Tam Tỉnh Kết Y, con trai Tam Tỉnh Khanh, anh ta còn đến sớm hơn Tam Tỉnh Khanh, cách đây một tháng đã đến rồi, là một người khoa trương.

Lâm Bá Văn nói nhỏ một câu lại quay đầu dường như không muốn Tam Tỉnh Kết Y nhìn thấy mình.

Lâm Bá Văn có ấn tượng không tốt với Tam Tỉnh Kết Y, gia tộc Tam Tỉnh không nhỏ, mặc dù Tam Tỉnh Khanh không phải là thanh viên trực hệ của tập đoàn Tam Tỉnh những cũng tính là một chi nhánh không tồi, trên tay nắm giữ công ty đầu tư trêm trăm triệu đô la mỹ.

Sau khi Tam Tỉnh Kết Y tới Toronto Lâm Bá Văn đón hắn, Tam Tỉnh Kết Y nhìn thấy em gái Lâm Bá Văn liền theo đuổi, đừng nói Lâm Bá Văn, là Lâm Lang cũng có chút ý kiến.

Cũng không xem bản thân ra gì, một đệ tử ăn chơi trác tang , cóc ghẻ còn đòi thiên nga, lại muốn theo đuổi em gái anh.

Qúa đáng nhất là người này vừa theo đuổi em gái anh vừa tới khách sạn chơi gái, Lâm Bá Võ làm ở khách sạn, nhất cử nhất động của hắn đều được người nhà Lâm gia nắm rõ.

Đối với hạng người này Lâm Bá Văn chỉ có phản cảm, nếu không phải là người nhà gia tộc Tam Tỉnh thì Lâm Bá Văn đã cho ra khỏi Canada rồi.

Những điều này Lâm Bá Văn không nói Lý Xán cũng không hỏi, nghe nói là con của Tam Tỉnh Khang Lý Xán cũng không ưa rồi.

Ở quốc nội Tam Tỉnh Khang bị dân cả nước ghét, con của hắn may mắn là ở Canada nếu ở trong nước chỉ cần có người nói ra thân phận của hắn thì hắn sẽ bị đánh tơi tả.

- Xanh khổng tước, không tồi, đồ đẹp.

Tam Tỉnh Kết Y đột nhiên nói một câu, đồng thời cầm cái bình lên xem kỹ, Lý Xán và Liễu Tuấn đều ngạc nhiên, tên này cũng không tồi chí ít cũng biết được màu sắc chính xác của đồ sứ.

Lý Dương cũng ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Mao lão và Bạch Minh đang nhìn mình, ba người nhìn nhau cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook