Chương 1016: Đồ sứ Ca Diêu (2)
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
Dừng lại một chút, Lý Dương tiếp tục nói:
- Lão Đại bình thường thích uống trà đặc, con gái pha chính là trà đặc, sau khi nước trà đặc rơi vào bình sứ này, lớp sứ sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, cái vết nứt xấu xí trước đây biến thành sợi tơ màu vàng, lão Đại đang đứng ở đó, nhìn sửng sốt vào sự thay đổi của đồ sứ trước mắt.
- Con gái biết mình gây ra họa, vội vàng lau sạch nước trà trên bình sứ, những lớp sứ này sau khi được lau sạch, không còn vết rạn nứt khó coi nữa, những chỗ vết nứt bây giờ rất tự nhiên và hài hòa.
Lý Dương đang nói, Triệu Khuê bên cạnh vội vàng đưa một cái bình nước cho hắn, đáng tiếc chỉ là nước khoáng bình thường, không phải là trà đặc.
Uống xong mấy ngụm nước, Lý Dương lại tiếp tục nói:
- Sau khi lão Đại phát hiện ra nhưng biến hóa này của đồ sứ, vội vàng tiến hành nghiên cứu, những biến hóa của trà đậm sản sinh ta chính là Ca Diêu nổi tiếng, sợi tơ màu vàng.
Sứ men xanh tuy nứt, nhưng vết nứt rất đẹp, sau đó những đồ sứ này tiến cống cho hoàng đế, lại được hoàng đế khen ngợi, những đồ sứ này, là từ lò nung của người anh luyện ra, nên được gọi là Ca Ca Diêu, gọi tắt là Ca Diêu (Ca ca được hiểu là anh, Diêu là chỉ lò nung).
- Tên Ca Diêu là như thế mà có à?
Hà Kiệt gật đầu, la kinh ngạc một tiếng, y biết sứ Ca Diêu, dù sao cũng nghiên cứu qua một số đồ cổ, mua không ít ma phẩm, trong đó y mua cũng không ít.sứ Ca Diêu.
Nhưng y vẫn chưa biết, sứ Ca Diêu lại có câu chuyện thế này, cái tên là từ đó mà có.
- Chỉ là một câu chuyện truyền thuyết, cụ thể có thật không y cũng không biết, bây giờ vẫn chưa cho nhận thức thống nhất về lò nung Ca Diêu, tạm thời vẫn chưa nói được!
Lý Dương mỉm cười lắc đầu, mỗi lò nung đều có một câu chuyện, thậm chí mỗi loại sứ cũng có câu chuyện của nó, những câu chuyện này có một số là thật, có một số là giả, rốt cuộc đâu là thật đâu là giả, cả Lý Dương cũng khó nói.
- Những cái này e rằng chỉ có người đương đại biết thôi.
- Đáng tiếc, đây là chế phẩm giả, nếu là Ca Diêu thật thì tốt rồi!
Hà Kiệt lại thở dài, còn lắc đầu, trước khi chủ tiệm món đồ này giới thiệu qua, đồ phỏng chế giả Thanh, lúc này ngoại trừ Lý Dương ra, vẫn không có người biết đây là món đồ sứ Ca Diêu thật.
Lý Dương cười, cũng không giải thích, đi thẳng về phía trước.
Chợ bên này không lớn lắm, đi vòng một hồi, gần như đã đi hết, một số tiệm đồ cổ Lý Dương hoàn toàn không vào, sau khi Hà Kiệt hỏi ngựa ba màu cũng không có hứng thú nữa, chỉ theo bên cạnh xem, không chủ động nói gì.
Nhưng ngược lại Sang Dala kịp thời hỏi một số câu, Lý Dương đều giải đáp.
Lúc trưa vui vẻ đi ra ngoài, bọn Lý Dương đi vòng cả khu chợ, kết quả không khác biệt gì mấy với dự đoán của Lý Dương.
Hàng trên vỉa hè, giá bút sơn của An Văn Quân mua là một lậu tốt nhất, cái khác cũng không có gì đáng để loạt vào mắt hắn, trong tiệm đồ cổ có một số bảo bối đáng giá một hai trăm, nhưng đều bày thế này, không có khả năng giá thấp để mua.
Đối với loại đồ này, hứng thú của Lý Dương cũng không đặc biệt lớn, chính hắn cũng có hiệu đồ cổ, không nhất định phải tới đây mua.
Hơn nữa, loại đồ này thật nếu muốn, hắn có thể đến Vinh Bảo Trai mua, ở đó an toàn hơn.
Hắn lại là cố vấn có tiếng tăm ở Vinh Bảo Trai, có phiếu chiết khấu bảy phần ưu đãi, đồ ở Vinh Bảo Trai có chiết khấu trên bảy phần, giá cả không xem là quý nữa.
- Hai cô nàng này chạy đi đâu rồi?
Đi vòng cả buổi trưa, cũng không thấy Hà San San và Vương Giai Gia, chân mày Hà Kiệt bất giác chau lại.
- Cũng may, có Lưu Cương và Hải Đông đi theo cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì?
Lý Dương nhẹ lắc đầu, Hà Kiệt nghỉ ngợi một hồi, cũng gật đầu theo, hai người này đều là bộ đội đặc chủng, trên người còn có vũ khí, có bọn họ theo, ở đây quả thật sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Đi qua khu hàng mỹ nghệ phồn hoa náo nhiệt, mấy người bọn Lý Dương lại tới chợ đồ cổ cửa phố đông, ở đây không có hàng vỉa hè, đều là cửa hiệu, rất nhiều đều có gắn bảng hiệu.
Những cửa hiệu này, diện tích kinh doanh cũng khoảng trên trăm mét vuông, những cửa hiệu lớn thì có diện tích hai ba trăm met vuông thậm chí là hai ba tầng, nếu phố tây chính là khu bình dân của thị trường đồ cổ, thì bên này chính là khu quý tộc.
Cửa hiệu lớn, đồ tất nhiên cũng nhiều, bảo bối tốt cũng không ít.
Tới bên chỗ Hà Kiệt, đám người An Văn Quân đều vui mừng, ngay cả Sang Dala cũng có hứng thú đối với một số đồ cổ của dân tộc thiểu số, còn mua hai cái
Cửa hiệu này cũng không nhỏ, hơi lớn một chút có thể so sánh với tiệm đồ cổ của Lý Dương ở Bắc Kinh, nhưng đồ tốt ở chỗ này không thể so với ở Bắc Kinh, cửa hiệu này có một số đồ thật, nhưng giá cả cũng không thấp, hơn nữa chất lượng so với đồ ở Bắc Kinh tốt hơn nhiều.
Chuyên gia bên này hiểu ít, chất phẩm tương ứng thì biết nhiều một chút, cho dù chính chủ tiệm cố ý, hay là thu được chất phẩm, chất phẩm rất nhiều lại là sự thật.
Có lợi tất có tệ, điều này Lý Dương chỉ là cảm thán, ngược lại không có đặc biệt để ý gì.
- Lý Dương!
Vừa mới ra khỏi hiệu đồ cổ, Lý Dương đang định chuẩn bị gọi điện cho bọn Vương Giai Giai đi ăn trưa, nghe thấy cách đó không xa có tiếng gọi, nhìn theo tiếng gọi đó, bên đó có bốn người đang đi qua.
Đi ở giữa là một ông lão, ông lão này rất cao hứng, cũng rất hưng phấn.
Cánh tay của lão bị một cô bé kéo, cô bé này vừa nhìn thì biết nhỏ tuổi hơn Lý Dương, hai người này Lý Dương không quen, là lão Tần ở Trùng Khánh và cháu gái của lão, người hôm qua kiểm lậu.
Hai người khác, là hai chuyên gia của Trùng Khánh, là đến tham gia hoạt động lần này, Lý Dương thấy qua bọn họ, nhưng vẫn không biết tên của bọn họ.
- Lão Tần, chào ông, hôm nay có thu hoạch gì không?
Lý Dương xoay người đi, lão Tần chính là vị chuyên gia đầu tiên mà hôm nay hắn gặp, hôm nay tất cả các chuyên gia tham gia hoạt động đều chạy ra ngoài, ở đây lại là thành đồ cổ nổi tiếng, gặp được bọn họ cũng không có gì là lạ.
- Chưa có thu hoạch gì, còn các ông?
Lão Tần cười ha hả, nói xong, mắt tự nhiên nhìn vào sau lưng Lý Dương, trên tay Triệu Khuê cầm một cái hộp theo sát Lý Dương, vừa nhìn thì biết là món đồ mới vừa mua hôm nay.
- Chúng tọi, vẫn không tệ!
Lý Dương nhuếch miệng cười rất sâu, món đồ sứ Ca Diêu này thu lại không ít, so với Hán Ngọc hôm qua phải nhiều hơn rất nhiều, đây cũng là món đồ sứ Ca Diêu đầu tiên mà Lý Dương tự mua, tâm tình hắn khá tốt.
- A, có thể để chúng tôi xem thử không?
Nghe Lý Dương nói như vậy, mắt của lão Tần sáng lên, đối với đồ của Lý Dương mua, ngay cả lão cũng rất hiếu kỳ.
Danh tiếng Lý Dương kiểm lậu, lẫn quẩn không ra cái tên.
- Không thành vấn đề, nhưng thời gian không còn sớm, lão Tần vẫn chưa ăn cơm chứ, chi bằng chúng ta qua bên đó ăn đi?
Lý Dương mỉm cười, lần này lão Tần không có cự tuyệt, bọn họ cũng dạo cả buổi trưa, đang chuẩn bị tìm chỗ ăn cơm, kết quả lúc ra ngoài gặp được Lý Dương.
Cửa phố đông ngoài hiệu đồ cổ cao cấp, còn có một vùng trung tâm thương nghiệp, còn trang hoàng hơn nhà hàng.
Mấy người đi thẳng vào nhà hàng, Hà Kiệt còn gọi điện cho Hà San San, để bọn họ cũng về ăn cơm.
Nhưng Hà San San không đến, buổi trưa này cô ấy mua không ít đồ, nghe Hà Kiệt nói người bên đây có người khác, quay về khách sạn trước, những thứ cô ấy mua chính cô cũng không nắm chắc, trước khi chưa để Lý Dương giám định giúp, cô không muốn để người khác nhìn thấy.
Kỳ thực chính cô ấy cũng hiểu, những thứ mà cô ấy mua, nhất định có không ít là giả.
Giả nhiều, nhưng chỉ cần một món thật là được rồi, có thể kiểm ra đại lậu, có thể bù lại những tổn thất do giả mang lại, đây mới là cách nghĩ thật trong lòng của Hà San San, cô còn tưởng như ngày hôm qua, tiếp tục kiểm ra đại lậu.
- Lý Dương, món đồ này có thể cho chúng tôi xem không?
Ngồi giữa căn phòng, lão Tần vồn vã hỏi, Lý Dương khẽ gật đầu, còn bảo An Văn Quân đem món bảo bối mà cô ấy mua ra, bất luận nói thế này đây cũng là tiểu lậu.
Cách gòi của cái giá bút sơn này cũng khá đơn giản, mở ra rất nhanh, nhìn thấy cái giá bút sơn, lão Tần và mấy người bên cạnh đều khẽ gật đầu.
Giá bút sơn giữa đời Thanh, món đồ không xem là đặc biệt tốt, nhưng cũng đáng giá mấy chục ngàn, đồ cổ giá trị, người thích dụng cụ văn phòng đặt một chiếc lên bàn, cũng rất hay.
Món đồ này, mọi người đều xem lướt qua, không có đặc biệt chú ý, ánh mắt của mấy người lão Tần đều tập trung vào tay của Lý Dương.
Chầm chậm, Lý Dương đem cái bình Ca Diêu đó ra, vừa nhìn thấy, lão Tần nhìn thẳng vào.
- Các người làm gì, ta không bán các người muốn cướp à!
Lão Tần vừa đứng dậy, bên ngoài có một âm thanh hỗn tạp truyền lại, còn có tiếng la hét của một người, giọng rất lớn, ngay cả bọn người Lý Dương cũng nghe thấy.
- Chúng ta đã ký hợp đồng, đừng nói cướp gì, giấy trắng mực đen chính là chứng cứ, cho ngươi mười ngàn đã là tốt rồi, ngươi còn muốn gì? Chọc giận chúng tôi, ngươi không chỉ có mười ngàn đồng đó đâu!
Bên ngoài lại truyền đến một hồi âm thanh, âm thanh lần này không nhỏ, ngay sau đó có người la hét giận dữ và có tiếng cãi nhau.
- Cao Phong, anh đi xem thử đi!
Hà Kiệt nhăn mày lại, thấp giọng nói với đội trưởng đội bảo vệ bên cạnh, Cao Phong nghe xong, đứng dậy đi ra ngoài.
Tiếng ồn ào của bọn họ không chỉ làm kinh động bàn của Lý Dương, mấy phòng bên cạnh cũng có người chạy ra xem náo nhiệt, lúc Cao Phong chạy ra, đúng lúc nhìn thấy mấy người đang ngăn cản người đàng ông trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi, người đàn ông đó còn ôm một cái giỏ, liều mạng giãy giụa.
Đi ra ngoài xem một hồi, Cao Phong liền quay trở lại, chuyện bên ngoài không liên quan đến bọ họ, bảo vệ của khách sạn cũng chạy qua, không lâu tranh chấp này được dàn xếp xong.
Cao Phong vừa muốn nói, ngồi bên cạnh Lý Dương, đứng mạnh dậy.
Y quay đầu lại, há to miệng nhìn ra cửa, người bên ngoài nếu có thể nhìn thấy qua bức tường, nhất định sẽ phát hiện, lúc này Lý Dương đang đứng ở đó, đứng một nơi chăm chú quan sát, vào vái giỏ sách trên tay người đàn ông trung niên đang đứng bên ngoài đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.