Chương 1160: Đồ sứ này bán thế nào?
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
Người bên ngoài không ít, tham gia hội đấu giá hoặc nhiều hoặc ít đều có người tới.
Nhiều có mười người tới, ngoài giao một số tiền ký quỹ, có khi cũng sẽ làm những người khách này, gặp được thứ mình thích muốn tiết kiệm ít tiền để mua.
Hình như lúc đầu Thường Thịnh giúp Lý Dương.
Không có sự giúp đỡ của Thường Thịnh Lý Dương muốn lấy tiệm đồ cổ sợ còn phải trả thêm nhiều giá.
Bọn Lý Dương thực sự khá nhiều, tạm thời phải tách ra, Cao tổng và Mao lão đi cùng với nhau, lúc này họ độc lập phân thành một tổ, đúng lúc Cao tổng cũng muốn ra ngoài kiếm chác, xem có bảo bối nào trúng ý không.
Viện trưởng Hoàng dẫn trợ thủ của mình rời đi, ông muốn tự mình đi xem, trợ thủ này cũng chỉ có thể phụ ông ở bên ngoài, trợ thủ không có tư cách tham gia hội đấu giá, lúc này đang buồn rầu.
Lý Dương và Bạch Minh đương nhiên đi cùng nhau, Lâm Lang sống chết cũng phải đi cùng Lý Dương.
Sau sự kiện Da Vinci 《 bữa tối sau》, Lâm Lang dường như dính chặt lấy Lý Dương, anh có một dự cảm rất chắc chắn đi cùng Lý Dương lúc này xuất hiện nhiều bảo bối khác.
Lâm Lang chỉ dẫn hai bảo vệ và một trợ thủ, để 3 người đi ở phía sau, bản thân Lâm Lang đi bên cạnh Lý Dương.
- Sư phụ, thanh hoa này có phải đồ thật thời kỳ Minh Vạn Lịch?
Lý Dương và Bạch Minh đang đứng trước tiệm đồ cổ phương đông đơn giản để thưởng thức thứ đồ ở đó, Tiêu Nham có chút rụt rè nhẹ nhàng nói với Bạch Minh một câu.
- Thanh Hoa thời Vạn Lịch?
Bạch Minh quay đầu lại, nhìn kỹ cái chén nhỏ Tiêu Nham chỉ.
- Đúng thế, bất luận là Thanh Hoa phát sắc hay tạo hình đều có những đặc trưng của thời Vạn Lịch, niên khoản của Vạn Lịch này cũng là thời đó.
Bạch Minh gật đầu, bình xét thứ đồ này tiện dạy đồ đệ luôn.
- Cái bát đó bao nhiêu tiền? Tiêu Nham hơi ngạc nhiên, hỏi nhỏ một câu.
- Hỏi ông chủ là biết.
Nói xong Bạch Minh dùng tiếng Anh nói chuyện với ông chủ, hỏi ra giá của chiếc bát này, 120 nghìn đồngro.
Hơn một triệu nhân dân tệ, một chiếc bát Thanh Hoa thời Vạn Lịch cũng không rẻ nhưng đây cũng là giá đúng, hiện nay đồ sứ Trung Quốc đặc biệt là đồ tinh phẩm mỗi năm đều không ngừng tăng giá.
- Một trăm hai mươi nghìn tôi cũng không mua nổi.
Tiêu Nham lè lưỡi, anh còn nghĩ thứ này rất rẻ, có thể mua hời, bây giờ không thể rồi.
- Sư phụ, nơi này cũng nát rồi, họ làm so có thể mua được thứ đắt như vậy.
Tiêu Nham nhìn xung quanh tỏ vẻ không cam tâm, sau đó lại hỏi một câu.
Sạp này thực sự đơn giản, so với những khu sạp lớn ở Phan Gia Viên trong nước thì không khá hơn bao nhiêu, cũng có những sạp đơn giản như vậy.
Ở bên Phan Gia Viên, nơi như vậy có thứ bán 300 – 500 là đẹp rồi, ở đây nói cái là hơn trăm nghìn.
Sự khác biệt này cũng khá lớn.
Đồ sứ tinh phẩm như vậy đừng nói ở khu sạp lớn ở Phan Gia Viên, những đồ tương đối tốt ở đây cũng không nhiều, ở tiệm đồ cổ nhỏ đều là những đồ ở tiệm thị trấn.
- Cái này cậu không hiểu rồi, những đồ này ít giá trị cũng phải mấy chục triệu.
Bạch Minh cười lại chỉ mấy đồ khác, ở đây không ít đồ thật, giá cả mà người kia nói tuyệt đối đúng.
Bạch Minh nhìn thấy khắc sơn Vĩnh Lạc không tồi đáng tiếc giá hơi cao anh không mua được.
- Mấy chục triệu.
Tiêu Nham lại ngạc nhiên, trên mặt tỏ vẻ không tin nổi, phải nói trong tiệm đồ cổ lớn nhìn thấy đồ có giá trị mấy chục triệu là bình thường, quầy bán vỉa hè rất nhiều sạp hàng đơn giản, có thứ quý giá như vậy nên anh cũng không tin tưởng.
- Đừng thấy ở đây đơn giản tuyệt đối không ai dám làm náo loạn, quy cách của cửa hàng cũng không có gì, cậu không nghĩ bây giờ ở ngoài lại có người gì?
Bạch Minh khẽ thở dài, dù sao là đồ đệ của mình, phải giải thích cho cậu ta rõ ràng.
Những người xuất hiện ở đây đều là người gì?
Tiêu Nham thoáng ngẩn ngơ lập tức hiểu ra, những người xuất hiện ở đây không phải là các chuyên gia giàu có, rất nhiều người giàu có đều mời những chuyên gia có thực lực để giúp họ nhìn đồ.
Những người giàu này cũng không phải là những đại gia đơn giản.
Tiền ký quỹ đều một triệu, đồ họ phải mua giá trị khỏi cần nói, sợ mỗi tài sản của đại gia đều không dưới chục triệu đồngro, không có tái sản này căn bản ngại không đến nơi này.
Trên chục triệu đồngro chỉ là vào cửa.
Trên chục trăm triệuro thậm chí tiền tỷ, mười tỷ đều có, những người này không thể nào thu hút nhưng lúc này ở vùng xung quanh.
Điểm này Tiêu Nham vô cùng thấu hiểu, anh bên cạnh Lý Dương xem ra cũng rất bình thường nhưng cũng là một đại gia.
Hôm nay khi đi ra Bạch Minh hỏi Lý Dương một cách ngẫu hứng, lần này mang bao nhiêu tiền tham gia hội đấu giá, câu hỏi này có chút nhạy cảm không phải là tới khi đấu giá mở Bạch Minh đều không hỏi.
Tiêu Nham nhớ rõ Lý Dương cười thò 4 ngón tay.
Bạch Minh lúc này đang đoán là bốn mươi triệu đồngro, không ngờ Lý Dương lắc đầu lại thêm số không ở đằng sau.
Bốn chục triệu đồngro đối với Tiêu Nham mà nói đã là một con số không thể tưởng tượng, bốn trăm triệu đồngro trực tiếp đổ ở đây, gần bốn tỷ nhân dân tệ.
Bốn tỷ, anh biết mình không nhìn nhầm vị đại ca này rốt cuộc là người có nhiều tiền.
Đương nhiên, anh không biết số tiền này đa phần đều không phải là của bản thân Lý Dương nhưng điều này không quan trọng, Lý Dương muốn làm tới bốn tỷ cũng không vấn đề.
Anh đã có giá trị con người này thậm chí nhiều hơn.
Nhìn một lúc, mấy người rời khỏi quầy hàng, người bán cũng không chú ý còn cười rạng rỡ tiễn khách, mỗi người ở đây đều là ko thể có ý trêu đùa.
Họ bây giờ cũng không mua, ai cũng không thể đảm bảo họ sẽ quay lại vẫn không mua.
Đi xung quanh những gian hàng ở đây Tiêu Nham không một chút coi thường, rất cẩn thận nhìn những thứ bên trong cơ hôi học tập như thế này không nhiều.
Bây giờ anh hiểu ở đây tại sao có nhiều đồ thật như vậy.
Những đại gia trên thế giới này cũng không ngốc, bên cạnh còn mang một số chuyên gia có thực lực, dùng những thứ giả họ không dễ nhận ra nhưng đều là đồ phỏng chế cao cấp không phải chuyên gia không thể nhìn ra.
Ở đây không thể xuất hiện những đồ phỏng chế chủng loại thấp.
Một chuyên gia đang xem cửa hàng chế phẩm kim khí, bọn Lý Dương lại chuyển sang chỗ khác.
Những thứ này đều không tồi, họ tận mắt nhìn thấy một bộ tấm chắn vàng ròng công tước sử dụng thế kỷ 11 được một đại gia mua với giá 2 triệu đồngro.
Một lúc giao bảo bối giá trị hai mươi triệu nhân dân tệ làm Tiêu Nham lắc đầu.
Sau khi nhìn mấy cửa hàng Lý Dương mở năng lực đặc thù.
Cửa hàng này rất bình thường nhưng chất lượng lại tốt hơn nhiều ở đường Solane, nhưng bên trong có trộn lẫn một vài đồ giả đều là hàng phỏng chế cao cấp.
Đối diện với những đồ phỏng chế cao cấp này bất kỳ người nào cũng không thể qua loa, trong tình huống này đương nhiên sử dụng năng lực đặc thù sẽ an toàn bớt lo hơn.
Hình ảnh lập thể được mở ra, trong khoảng 50 mét tất cả các thứ đồ đều hiện rõ ở trong, Lý Dương tạm thời che chắn mặt đất và trên không, chỉ giữ lại những đồ trong mấy cửa hàng này.
Trong hình ảnh lập thể những thứ này cũng có vẻ trực quan, không lãng phí thời gian đi quan sát, phân biệt.
Lý Dương nhếch miệng cười hài lòng, tốc độ anh nhìn những đồ này tăng không ít.
Đi thêm mấy cửa hàng nữa, Lý Dương còn phát hiện mấy đồ phỏng chế rất thật, trong đó có hai khối ngọc khí là ngọc cổ phỏng thời Chu, điều này làm Lý Dương không kìm chế được nhíu mày.
Bên ngoài hội đấu giá thấy đồ phỏng chế thời Chu như vậy không phải là tin tốt.
Những đồ phỏng chế thời Chu này là đồ phỏng chế cao cấp có thể làm Mao lão và thầy giáo Thái đều nhìn lầm, không biết sẽ có bao nhiêu người bị lừa, mấu chốt là số lượng đồ phỏng chế thời Chu ở đây rõ ràng hơi nhiều một chút.
Chỉ nhìn mấy cửa hàng này đã xuất hiện hai khối, phía sau không biết sẽ có bao nhiêu.
Đối với điều này Lý Dương cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, anh không thể đi chỉ ra những đồ phỏng chế thời Chu này, đây là hành vi vi phạm quy tắc, nhưng nếu có bạn mình muốn mua những thứ đồ này anh nhìn thấy chắc chắn sẽ can ngăn.
Sau khi đi được mấy cửa hàng trong lòng Lý Dương cảm thán.
Đồ phỏng chế thời Chu lại xuất hiện một khối nữa nhưng lần này anh không cảm thán vì đồ phỏng chế này mà vì một số đồ phỏng chế cao cấp, ngoài ngọc cổ rất nhiều đồ cổ năm đầu có đồ phỏng chế rất giống.
Trong số này không ít đều là văn vật đồ cổ của châu Âu.
Xem ra đồ phỏng chế này không phải là độc quyền của người trong nước, ở nước ngoài cũng có không ít, có thứ cũng không thua đồ phỏng chế cao cấp trong nước.
Đồ phỏng chế cao cấp Thanh Mộc Vị Ưong cầm ra là một điển hình.
Khó trách rất nhiều chuyên gia đều nói đồ phỏng chế cao cấp mạnh như hổ, khó lòng phòng bị, bất kỳ chuyên gia nào đều không dám nói bản thân mình không thể nhìn nhầm, chỉ cần không cẩn thận việc nhìn nhầm sẽ giáng xuống người bạn ngay.
Đi lên phía trước mấy bước mắt Lý Dương sáng lên, mặt cười tươi.
Chân anh không chịu được bước thêm một chút, bọn Bạch Minh đều nhìn những thứ xung quanh thấy tốc độ của Lý Dương cũng đi theo.
50 mét ở chợ không xa, ở giữa cũng là mấy cửa hàng mà thôi.
Nơi mà Lý Dương đã tới bên trong đang đứng một người nước ngoài tóc vàng, lúc này ở đây còn có một số khách, anh đang dùng tiếng Anh để nói chuyện với khách.
Đồ bán ở đây cũng rất nhiều, đồ gì cũng có, ở trên bàn còn bày mấy đồ sứ Trung Quốc.
Mấy đồ sứ này cũng không thống nhất, có thanh hoa còn có phấn màu, lại còn có hai thứ nhìn giống đồ sứ thời Tống.
- Tiên sinh, đồ sứ này bán thế nào?
Lý Dương nhìn một lúc rồi lập tức thò tay chỉ đồ sứ trên giá, đồ sứ anh đã chỉ là đồ sứ thanh hoa, là thanh hoa tinh phẩm thời Càn Long.
Bạch Minh cũng chú ý tới đồ sứ này, sau khi nhìn qua lập tức ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.