Chương 977: Đổ thạch. (1)
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
- Lý Dương!
Hà San San bước nhanh đến bên cạnh Lý Dương, môi vẫn còn chu lên, xem ra dáng vẻ lo lắng lại tức giận.
Hiện giờ là buổi sáng ngày hôm sau, tối qua sau khi đến Bình Châu, Lý Dương bị mấy vị lão tiền bối kéo lại, vốn muốn được giải phóng, đi ra ngoài chời Hà San San chỉ có thể bị vây trong khu biệt thự, nhốt một ngày liền cuối cùng cô không chịu nổi.
- Phù!
Lý Dương từ từ thở, quyền pháp sáng nay vừa may luyện xong, đã có sự chỉ dẫn của Trần Vô Cực, làm cho Lý Dương lúc tập quyền hôm nay vô cùng vui sướng.
Lúc này hắn cảm thấy đến ba bốn người đều có thể ứng phó được.
Tất nhiên đây chỉ là cảm giác đơn thuần, sức lực của hắn hiện nay vẫn không đủ để ứng phó với nhiều người như vậy, nếu thực sự đến ba bốn người, chắc người muốn chạy vẫn là hắn.
- Cô không đi cùng Giai Giai, sao lại chạy ra đây?
Lý Dương thản nhiên ngẩng đầu, Hà San San hơi nao nao, lập tức thở hắt ra, thổi phù lên mấy sợi tóc.
Tuy nhiên trên mặt cô lại càng thêm phẫn nộ, lớn tiếng kêu lên:
- Cậu đúng là gọi tôi lại đây, để bầu bạn với bà xã cậu sao?
Lý Dương giơ thẳng tay, khẽ cúi đầu nói:
- Tôi phải nói trước, muốn đi cùng đến đây là chính cô, không phải tôi yêu cầu cô đến, điểm này cô nhất định phải làm rõ!
Sống chung thời gian dài như vậy, tính tình của Hà San San Lý Dương coi như cũng hiểu một chút, không thể quá thực thà với cô, nếu không người thua thiệt nhất định là chính mình.
Hà San San lập tức thay đổi vẻ mặt, tội nghiệp nói:
- Đúng là tôi muốn đến, chúng ta hôm nay ra ngoài chơi đi, đừng ở mãi đây, chán đến chết!
- Để sau hãy bàn!
Lý Dương nhẹ nhàng nhìn cô, ngữ khí rất bình thản, Hà San San lập tức chu môi lên, hung hăng nhìn hắn một cái, lúc này mói chạy đến một bên ngồi xuống, không cần xem phản ứng của Lý Dương.
Lý Dương không đi, Vương Giai Giai chắc chắn sẽ không đi, mình cô đi ra ngoài cũng có thể, nhưng kết quả cô không thừa nhận nổi.
Trước khi cô đến lần này, ông cụ cũng dặn dò rồi, bất kể là việc gì đều phải theo Lý Dương hoặc Vương Giai Giai, nếu làm trái với, trở về sẽ bị nhốt nửa năm.
Ông cụ bình thường rất hòa ái, nhưng từ trước đến này, Hà San San sẽ không cho rằng cô chạy ra ngoài có thể giấu được ông, ông cụ là hỏa nhãn kim tinh, việc bên này xảy ra, không lâu lắm ông đều có thể biết được.
- Reng reng!
Hà San San đang ngồi bên cạnh, đột nhiên truyền đến một tiếng chấn động, đây là di động của Lý Dương, loại mới nhất, là món quà sau khi ăn tết Vương Giai Giai tặng cho hắn.
Hà San San đem di động cầm lên, lúc Lý Dương tập quyền, trên người không thể mang di động được.
- Tư Mã Lâm, Tư Mã Lâm là ai?
Hà San San bất mãn nói một câu, Lý Dương vội vàng chạy lại, một tay đoạt lại di động về tay hắn.
Cuộc điện là Tư Mã Lâm gọi đến. Lý Dương lập tức ấn nút nghe.
- Lý lão đệ chú đến Bình Châu chưa ?
Điện thoại vừa mới nghe, thanh âm của Tư Mã Lâm truyền lại, lần này đến Bình Châu Tư Mã Lâm và Trương Vĩ đều hỏi Lý Dương, Lý Dương phải đến đây một mình, bọn họ sẽ không chờ Lý Dương.
Mấy người họ đều muốn lái xe đến, hơn một ngàn cây số, lái xe cũng rất mệt mỏi.
- Hôm qua em tới nơi rồi, các người thì sao?
- Chúng ta vừa mới tới xong, chú ở đâu vậy, nếu không chúng tôi đi tìm chú?
Bên đầu bên kia truyền đến thanh âm của Trịnh Khải Đạt, là Trịnh Khải Đạt cướp máy, Lý Dương bên này vẫn còn nghe tiếng tranh đoạt cảu Trương Vĩ bên cạnh.
Nghĩ xong, Lý Dương khẽ nói:
- Các người không cần phải đến tìm tôi nữa, các người ở đó tôi đi tìm các người!
- Được, chúng tôi vẫn đang ở khách sạn năm ngoái, cậu còn nhớ không, đến đó tìm chúng tôi là được rồi!
Tiếng nói chuyện lần này thay đổi thành của Tư Mã Lâm , mấy người cướp máy, xem ra thắng lợi cuối cùng là Tư Mã Lâm , Lý Dương lắc đầu cười cười, nói mấy câu rồi tắt máy.
- Lý Dương có phải ra ngoài hay không?
Bên cạnh hắn, Hà San San dựng thẳng tai, đang nghe, Lý Dương vừa tắt máy, cô vội vàng hỏi.
- Đúng vậy, phải đi ra ngoài, cô muốn đi cùng có thể, nhưng nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của tôi và Vương Giai Giai , nếu không thì, về sau tôi để cô ở lại đây, một bước cũng không đi cô đi ra cửa!
Lý Dương khẽ mỉm cười gật đầu, trước khi đi, ông cụ đã dặn dò, nhất định phải chăm sóc tốt cô ấy, trước khi Hà Kiệt chưa đến, Lý Dương phải làm tốt mọi việc, nếu không chừng sẽ xảy ra điều ngoài ý muốn, lý dương gánh không nổi trách nhiệm.
- Được, tôi nghe theo sự sắp xếp của hai người, cầm lông gà làm cho mọi người cùng hạnh phúc.
Hà San San ra sức vểnh vểnh cái mũi nhỏ, rất bất mãn nói một câu, có thể ra ngoài cô rất vui rồi, giam ở đây rất khó chịu, lúc này cô căn bản không thèm tranh luận với Lý Dương.
Chào Trần Vô Cực xong, đám người Lý Dương liền lái xe ra cửa.
Xe vẫn là chiếc xe thương vụ kia, Trần Lỗi không đi theo cùng, Lưu Cương lái xe, phương diện an toàn khi đám người ra ngoài vẫn khiến người khác rất yên tâm.
Ít nhất Trần Vô Cực biết Lưu Cương, Triệu Khuê và Hải Đông đều là bộ đội đặc chủng,Triệu Vĩnh âm thầm giấu nhưng Trần Vô Cực không phát hiện được, nhưng cũng thầm cảm giác được, có lực lượng bảo vệ như thế, ở Bình Châu tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Khách sạn năm ngoái Lý Dương ở là một trong khách sạn tốt nhất của Bình Châu, mỗi năm lúc đại công bàn, nơi này đều tràn ngập khách khứa.
Trương Vĩ quan hệ rất tốt với ông chủ khách sạn, trước đó rất lâu đã quen rồi, lại đặt phòng trước, mỗi năm đều ở nơi này, người bình thường đừng mong thời gian này có thể vào được.
Xe thương vụ lái thẳng đến bãi đỗ xe, vừa dừng xe xong, Lý Dương đã thấy đám người Tư Mã Lâm đứng ở cổng khách sạn.
Người vẫn không thiếu, chừng bảy tám người, Tư Mã Lâm , Trịnh Khải Đạt, Trương Vĩ, Vương Hạo Dân cùng với Cố lão đều ở đó, ngoài bọn họ ra còn có ba người trẻ tuổi hơn.
Ba người này Lý Dương vẫn còn có chút ấn tượng, đều là thành viên mới tiếp nhận của Hiệp hội ngọc thạch Minh Dương, có thể cùng tham gia công bàn Bình Châu, đó đều là người có tài lực nhất định.
Điều này Lý Dương rất hiểu, đến công bàn người không mua nguyên thạch trên trăm ngàn, Trương Vĩ chắc chắn sẽ không để họ cùng mình đến.
- Lý, Lý lão đệ!
Lý Dương vừa mới bước xuống xe, Trịnh Khải Đạt nhanh mắt đã phát hiện ra hắn, vui mừng vỗ tay, kêu to lên, may mà cậu ta không kêu ra tên Lý Dương, nếu không chắc chắn sẽ thu hút người khác.
Ông chủ của khách snaj này rất biết kinh doanh, công bàn năm nay trước khi chưa bắt đầu đã đem tin tức thánh ngọc Lý Dương năm ngoái trú ở khách sạn này truyền ra ngoài, còn tuyên truyền rất nhiều người vì thế mà đều ở tại khách sạn này.
- Trịnh đại ca!
Lý Dương cũng vẫy vẫy tay, Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm lập tức chạy lại, mấy người trông thấy Lý Dương đều vô cùng vui mừng, đặc biệt là ba người mới lần đầu tiên cùng Trương Vĩnh tham gia công bàn Bình Châu.
- Lý, Thầy Lý, chào thầy!
Một người trẻ hơn Lý Dương một chút, tầm hơn ba mươi tuổi đứng ra chào Lý Dương, cậu ta rõ ràng hơi ngại, Lý Dương trong ấn tượng của cậu ấy là người sớm tham gia Hiệp hội ngọc thạch.
Lúc này rất sớm, chắc chắn phải muộn hơn Lý Dương.
Lý Dương còn nhớ rõ, có lần hắn trở về nhà,đi qua Thúy Ngọc Hiên ở giữa ở đó có người đang quan sát một khối đá, tuy nhiên biểu hiện bên trong không tốt, Lý Dương khuyên không thành, cuối cùng giải khóa.
Người giải thạch đó tên là Lão Cao, hôm đó còn không ngừng thổi phồng quen biết mình, người này chào hỏi hắn, chính là một người bạn của Lão Cao, lúc ấy không ngừng hỏi thăm tin tức về mình.
- Chào cậu!
Lý Dương mỉm cười gật đầu, cho dù nói thế nào đều là người quen, lại là đồng hương, hiện nay cùng ở nơi khác đều cảm thấy có chút thân thiết.
- Lý Dương, để tôi giới thiệu một chút, đây là Tiểu Mã, Mã Khôn, cậu ta làm việc ở cục Công an Minh Dương.
Trương Vĩ đi lại đây, đầu tiên chỉ vào người ban nãy chào Lý Dương giới thiệu một chút, Mã Khôn làm việc ở Cục công an, tuy nhiên cha của cậu ta là phú hào nổi tiếng ở Minh Dương, cũng xem như con cháu của nhà giàu có.
- Đây là Tư Huy, ở Minh Dương mở một xưởng về thạch bản.
Trương Vĩ lại chỉ vào một nam tử khác khoảng hơn 30 tuổi chút, Lý Dương khẽ gật đầu, Tư Huy hắn cũng đã gặp rồi, hẳn là lần trước, đúng là người Vân Nam khiêu khích lần đó, Lý Dương chỉ ấn tượng cũng không nhớ rõ tên cậu ta.
- Đây là Cận Minh, ông chủ của khách sạn Khải Toàn.
Cuối cùng là một nam tử khoảng ba mươi lăm tuổi, tuổi tác cũng không lớn lắm, Khách sạn Khải Toàn Lý Dương cũng biết, là khách sạn có quy mô vừa ở Minh Dương, tài sản cũng có hàng chục triệu, không ngờ ông chủ là trẻ như vậy.
- Mong Thầy Lý sau này giúp đỡ nhiều hơn!
Cận Minh lập tức tiến lên trước bắt tay Lý Dương, cười khà khà nói một câu, trong mắt cậu không giấu nổi niềm hưng phấn, cậu ta gia nhập vào Hiệp hội ngọc thạch muộn nhất, tuy lần trước đã gặp Lý Dương rồi, nhưng không có liên hệ với Lý Dương.
Đại công bàn Bình Châu lần này, cậu chủ động yêu cầu, cuối cùng mói được Trương Vĩ dẫn đến, cuối cùng đã được như nguyện vọng được gặp Lý Dương.
Lý Dương khẽ gật đầu, Trương Vĩ vừa mới giới thiệu xong, Tư Mã Lâm liền tụ lại.
- Lý lão đệ có rảnh không? Chúng ta cùng đi xem kho thế nào?
Đi kho hàng chọn nguyên thạch, trước công bàn dẫn thử mấy khối thử vận may, là truyền thống từ trước đến nay của chúng ta, Hôm nay Lý Dương có mặt ở đây, mấy người bọn họ càng vui mừng, có Lý Dương đi cùng, muốn thu cũng không thể.
Lý Dương là ai, đó là người đã thẳng cả Vua Phỉ Thúy, người đầu tiên được công nhận giới đổ thạch, cơ hội tốt như thế không cầu mà được.
- Đúng đấy, Lý lão đệ, cũng đi kho hàng xem thử nhé.
Trịnh Khải Đạt cũng họa theo, trong mắt còn kèm theo khát vọng, Lý Dương hơi do dự chút, cuối cùng gật đầu.
- Kho hàng, kho hàng gì?
Hà San San đột nhiên ở phía sau nhảy ra, lớn tiếng hỏi, Vương Giai Giai vội vàng kéo cô lại.
Trương Vĩ nhìn cô một cái, khẽ giải thích nói:
- Là kho hàng đổ thạch, rất nhiều nguyên thạch trước đây tham gia công bàn đều cất trong kho, đi trước chọn, không chừng trước khi công bàn bắt đầu có thể có được khối nguyên thạch không tồi.
Trương Vĩ không biết cô là ai, tuy nhiên người bên cạnh Lý Dương, bất kì ai cũng không thể coi thường, Lý Dương không giải thích, chỉ có thể để cậu ta giải thích.
Ánh mắt của Hà San San sáng lên, lại hỏi tiếp:
- Như thế hả, có phải sau khi loại đó cắt ra, có Phỉ Thúy thì có đổ thạch có thể kiếm được nhiều tiền?
Cô không hiểu đổ thạch, nhưng Lý Dương là cao thủ đổ thạch, ít nhiều đều nghe qua một chút, bọn họ vừa nhắc đến cô nghĩ đến những cái trước đây mình nghe được, không kìm được hỏi.
- Đúng, chính là như thế.
Trương Vĩ khẽ gật đầu, trên mặt thoáng chút bất đắc dĩ, vừa nghe cô nói như vậy, cậu ta biết Hà San San nhất định là người không hiểu đổ thạch, là người hiểu gì theo cùng, đó nhất định sẽ hỏi rất nhiều vấn đề, khó trách vừa nãy Lý Dương không trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.