Chương 885: Hà lão vui mừng (2)
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
Cầm bức tranh, Lý Dương cười nói với Hà lão, nghe thấy tên Đường Bá Hổ, hai mắt Hà Kiệt và Hà San San đều sáng lên, hai người rất tò mò nhìn bức tranh này.
Không có biện pháp, Đường Bá Hổ có danh tiếng quá lớn, hơn nữa nhân vật này còn được dựng thành rất nhiều bộ phim truyền hình nên mọi người đều biết về tên tài tử phong lưu này.
-Tốt, tốt lắm!
Hà lão không ngừng đánh giá bức tranh rồi, nhịn không được gật đầu, nói.
Mặc kệ là Cừu Anh hay là Đường Bá Hổ thì đây cũng là một tác phẩm nghệ thuật vô cùng xuất sắc, Hà lão có một bức tranh của Cừu Anh, nhưng tác phẩm của Đường Bá Hổ ông không có sư tầm dược, chủ yếu là Đường Bá Hổ quả thật quá ít vẽ tranh.
Thứ này có thể nói là tinh phẩm thể loại thư họa của Đường Bá Hổ, chp dù xem trăm lần cũng không thấy chán.
Một lát sau, Lý Dương mới thu hồi bức tranh, lúc thu hồi hắn còn đoán xem Phương lão khi thấy bức tranh này sẽ có sắc mặt thế nào, nhìn thấy bức tranh này không biết Phương lão có trừng rớt mắt hay không nữa.
Sau khi thu hồi tranh của Đường Bá Hổ, Lý Dương lại mở một cái thùng khác, bên trong có vài cái rương nhỏ, Lý Dương lấy ra một trong số chúng rồi cẩn thận mở ra.
Bên trong là một cái chén nhỏ có màu sắc rực rỡ, có thể thấy được cái chén này còn có thể phản chiếu ánh sáng, đồng thời trên thân chén còn mang theo một phong cách cổ xưa.
Lý Dương vừa mới láy cái chén này ra, Hà lão liền trực tiếp đi tới, ông từ từ nhận lấy cái chén trên tay Lý Dương, cẩn thận lật xem, vừa rồi bức tranh của Đường Bá Hổ ông còn có thể nhịn được, lần này rốt cục nhịn không được nữa.
Bát trà Diệu Biến Thiên Mục với Hà lão có sức hấp dẫn không nhỏ, Hà lão có chút tiên vị với đồ sứ, thứ ông ảm hiểu nhất cũng là thứ này.
Diệu Biến Thiên Mục trong tay Hà lão không ngừng thay đổi vị trí.
Hà Chấn Đông đứng bên ngoài, Hà Kiệt và Hà San San đều từ từ mở to mắt, mỗi khi Hà lão thay đổi vị trí, bọn họ đều thấy được cái chén có những hoa văn màu sắc khác nhau.
-Không tồi, đây là bộ trà ở Nhật!
Qua vài phút, Hà lão mới thở ra một hơi, Hà lão từng mang phái đoàn qua phỏng vấn Nhật, cũng từng thấy qua thứ này, nhưng ông và Hoàng lão đều chưa từng cầm nó quan sát lần nào cả.
Cái chén này quả thật hiếm có, cho dù là công nghệ hay là giá trị của nó đều hoàn toàn xứng đáng là quốc bảo.
-Ông, thư này hiện giờ không phải là của Nhật Bản nữa, hiện tại nó là của chúng ta!
Hà San San đột nhiên nói một câu, mọi người đều sững sốt, sau đó đều cười phá lên.
Tiếng cười không ngừng vang vọng trong đại sảnh, mọi người rất đồng ý với cách nói của Hà San Saný, thứ này có thể lúc đầu là của Nhật Bản, nhưng từ giờ phút này nó đã là của chúng ta, nó đã trở về nhà, trỡ về ngôi nhà thật sự của mình.
-Lý Dương, rất tốt!
Hà lão nói một câu, sắc mặt của Hà Chấn Đông có chút thay đổi, có thể được Hà lão tán thưởng như vậy không phải là chuyện dễ, cho dù là hắn cũng không nhiều lần được hưởng, chỉ khi Hà lão thật sự vui vẻ thì mói có thể dùng giọng điệu này để nói chuyện.
Vương Giai Giai cười cười, nói:
-Hà gia gia, ông đừng nóng, còn nữa mà!
Còn nữa, quả thật còn nữa, Lý Dương lúc này mới mở ra vài cái thùng, một phần mười cũng chưa tới, còn rất nhiều bảo bối đang chờ mọi ngườ quan sát đây.
Đại tới trước mặt cái rương, ngoại trừ Điệu Biến Thiên Mục còn có vài cai hộ nhỏ, Lý Dương lấy ra một cái so với cài vừa rồi to hơn rồi mở ra.
Những bảo bối này đều được đóng gói rất nhiều lớp, có thể chịu được chấn động rất mạnh, cam đoan bên trong không bị hư hỏng.
Lần này Lý Dương lấy ra là một cuộn giấy, so với bức họa trước đó thì nhỏ hơn.
Nhìn thấy bảo bối trên tay Lý Dương, Hà lão lại có chút kích động, ông đã đoán được đây là thứ gì.
Lý Dương chậm rãi mở ra quyển trục, phía dưới lộ ra một bộ thư pháp tác phẩm, Hà lão lập tức tiếp nhận đến, cao thấp cẩn thận nhìn, càng xem, hắn trên mặt lại càng có vẻ kích động.
-Tang Loạn thiếp, đây là Tang Loạn thiếp thật sự!
Hà lão nhỏ giọng nói, thứ này ông đã gặp ở Nhật Bản, nó là thứ quốc bảo Trung Quốc quan trọng nhất ở Nhật Bản, cho dù là biết được bảo bối này đã thuộc về Lý Dương, nhưng khi tận mắt nhìn thấy nó ông cũng cảm thấy kích động.
-Ông, ông thấy từ này thế nào?
Lý Dương đột nhiên nhỏ giọng hỏi một câu, Hà lão đang kích động đột nhiên sững sốt, sau đó kinh dị liếc mắt nhìn Lý Dương.
Lý Dương hỏi thế này có chút kỳ quái, Hà lão liền nhíu mày, sau đó cẩn thận nhìn chữ trên tấm thiếp.
Từ này cứng cáp có lực, ý cảnh sâu xa, nhìn thế nào thì nó cũng giống như bút tích của Thư thánh vương, Hà lão liếc mắt nhìn một chút rồi lắc đầu.
Một lát sau, Hà lão mới từ từ nói:
-Chữ này không có vấn đề, thư pháp này ông cũng gặp ở Nhật, đây là thật là một món đồ thật!
Lý Dương cười gật đầu, không nói gì nữa, hiện tại không phải là lúc nói chuyện.
Hà lão nhìn kỹ Tang Loạn thiếp, Lý Dương lại mở mấy cái thùng khác, những thứ này đều là bảo bối Lý Dương thắng được từ tay Trung Thôn Nhất Lang, đây quả thật là một lần đại thu hoạch với Lý Dương.
Trong rương có 5 rương nhỏ, mở rương này xong hắn lại mở một cái thùng khác.
Lần này trong thùng vẫn là rương nhỏ, nhưng chỉ có ba cái, Lý Dương lấy ra một cái dài nhất, mở ra rồi lấy từ bên trong ra một cây đàn.
Phượng Hoàng Cầm.
Đây là một danh cầm thời Đường, trải qua chiến loạn tang thương mà vẫn được bảo tồn tới giờ quả thật không phải là chuyện dễ dàng, từ sau khi bị Nhật Bản cướp đi, nó cuối cùng cũng đã trở về nhà.
Phượng Hoàng Cầm có hình thức của Phụ Hi Cầm, khi Hà lão cầm trên tay còn khẽ gãy vài cái, tiếng đàn vẩn thanh thúy như trước, đồng thời nó còn mang theo một âm thanh rất cổ xưa.
Cây đàn cổ này cũng là quốc bảo Trung Quốc, trong những vật sưu tầm của Lý Dương không hề có cây đàn nào, lúc này vừa lúc có thể bổ sung.
Sau khi thưởng thức cổ đàn, Lý Dương mở mấy cài thùng còn lại ra, bên torng có đồ sứ Vĩnh Lạc, còn có Khổng Tước Lục Dứu Song Nhĩ bình chạm rỗng, loại bình như thế trong nước không có lấy một cái.
Mỗi món vật phẩm Lý Dương lấy ra đều làm cho Hà lão phải trầm trồ.
Lúc này đây Lý Dương có đại thu hoạch, lúc trước ông cho hắn đi Toronto quả thật là một lựa chọn chính xác.
Mười hai món bảo bối đã lấy ra, Triệu Vĩnh và Lưu Cương lại mang một cái rương rới, Lý Dương đột nhiên nở nụ cười rồi đi tới chỗ Hà lão.
-Khi ông xem bảo bối này rồi không được kinh ngạc nha!
-Món bảo bối gì có thể làm ông kinh ngạc thế?
Hà lão trừng mắt, đáng tiếc lúc này ông đang nở nụ cười nên cái trừng mắt này chẳng có gì uy nghiêm, cái trừng mắt này nhìn giống như đùa giỡn hơn.
Hà Chấn Đông, Hà Kiệt liền bĩu môi.
Trong long hai người đều nghĩ chỉ mới nhìn những bảo bối này thì Hà lão đã đủ giật mình rồi, còn nó có cái gì có thể làm cho ông kinh ngạc, không biết vừa rồi khi ai nhìn thấy cái chén Thiên Nhãn đã trừng mắt to nhất.
Đương nhiên, những lời này hai người đều chỉ dám nói torng long chứ không dám nói ra.
-Tốt a, vậy cháu lấy nó ra đây!
Lý Dương lại cười một tiếng, Hà lão lúc này cảm thấy Lý Dương cười có chút quỷ dị, vì vậy ogn6 càng thêm mong chờ món bảo bối này.
Mở thùng ra, bên trong là một món đồ sứ, bởi vì có bọt biển chống sốc nên lúc này mới chỉ thấy được đây là một món đồ sứ lớn, nhưng vẫn chưa thấy được nó là món bảo bối gì.
Từ từ, lớp bảo vệ đã lấy ra, món đồ sứ bên trong cũng lộ diện.
Lý Dương cẩn thận lấy nó ra, đặt ở trên bàn, mà hà lão đứng bên cạnh thì đã trừng to hai mắt, ngơ ngác nhìn món đồ sứ trước mặt này.
Hà lão thật sự bị kinh sợ, trong đời này số lần Hà lão bị kinh sợ thế này cũng không nhiều.
-Cháu, cháu, sao thứ này lại ở trên tay cháu?
Hà lão chỉ tay vào cái bình rồi lớn tiếng hỏi, giọng của ông đã có chút phát run, từ đó có thể thấy được ông đang thật sự kích động.
Trên bàn là một món đồ sứ lớn, hơn nữa còn là một cái bình Nguyên Thanh Hoa lớn.
Thứ này chính là món Nguyên Thanh Hoa “Quỷ Cốc Tử hạ sơn” đã xuất hiện trong đại hội giám bảo, thứ này hẳn là phải nằm trong tay gia tộc Manufacturers Eskenazi, lần này thứ này do con của dòng họ Eskenazi mang đi triển lãm.
Hà lão yêu thích đồ sứ, chuyện này ai cũng biết cả.
Trong đồ sứ, Hà lão thích nhất là Nguyên Thanh Hoa, đáng tiếc là số lượng Nguyên Thanh Hoa quá ít, số lần xuất hiện không nhiều lắm, chính vì vậy nên lần trước Cầm Hương Đình xuất hiện Hà lão mới quyết tâm phải mua nó như vậy.
Cuối cùng thứ đó cũng được Lý Dương mua về, cuối cùng nó cũng đã trở thành một vật quan trọng của bộ sưu tập của Hà lão.
Cẩm Hương Đình tốt, nhưng đã có dấu sửa chữa qua, hơn nữa trong số Nguyên Thanh Hoa thì nổi danh nhất, quý nhất chính là Quỷ Cốc Tử Hạ Sơn, cũng chính thứ này mới làm cho Nguyên Thanh Hoa vốn không được chú ý lại trở thành hang nóng như bây giờ.
Quỷ Cốc Tử Hạ Sơn chính là một torng những tác phẩm nổi danh trong lĩnh vực dồ sứ bị tám nước liên minh cướp đoạt, lúc trước khi nghĩ tới việc này thì mọi người Trung Quốc đều cảm thấy đau lòng.
-Ông đừng kích động, nghe cháu từ từ nói!
Lý Dương vội kéo Hà lão xuống, Hà Chấn Đông cũng vội vàng đi tới phụ giúp.
Hà Chấn Đông lúc này đang không ngừng thầm than, vừa rồi không biết là ai nói sẽ không kinh sợ, hiện nay chỉ kém một chút nữa là tròng mắt đã rớt xuống, có điều Quỷ Cốc Tử Hạ Sơn đột nhiên xuất hiện ở nơi này, Hà lão không thể nào không sợ được.
Lý Dương tứ từ nói, hắn lại nghĩ tới tình cảnh sau khi triển lãm ngày đầu kết thúc Tam Tỉnh Thái tới tìm hắn.
Tam Tỉnh Thái quả thật may mắn, ba ngày thời gian hắn đã thu đủ bảo bối quan trọng, khi tìm tới Lý Dương hắn đã đổ một hồi, bảo bối tổng cộng có mười sáu kiện, ngoại trừ kim cương ra thì 15 món còn lại vô cùng đáng giá.
15 món này có vài món đang triển lãm, nhưng trên tay hắn có hợp đồng, phần hợp đồng này chứng minh 15 món này thuộc về hắn, Lý Dương chỉ cần thắng hắn thì có thể trực tiếp đi nhận 15 món bảo bối này
15 món này, trước hết là một cái đỉnh, vật thứ 2 chính là Nguyên Thanh Hoa.
Bình Nguyên Thanh Hoa này Tam Tỉnh Khang mua lại với giá 80 triệu USD, Eskenazi là gia tộc thương nhân, bọn họ chú trọng lợi ích, Nguyên Thanh Hoa cho dù tốt, hiện tại cũng đang tăng giá, nhưng bán đấu giá cũng không thể bán được với cái giá này.
80 triệu USD tương đương với 500 triệu NDT , có nghĩa là cái giá này đã gấp 4 lần giá thị trướng rồi.
Có ích lợi như thế bọn họ không bán mới là lạ, vì thế không chút do dự nào họ đã bán thứ này cho Tam Tỉnh Thái, khi Tam Tỉnh Thái lấy thứ này cho Lý Dương xem thì ánh mắt của hắn cũng trừng lớn.
Nguyên Thanh Hoa xuất hiện với hắn là chuyện kinh hỉ ngoài ý muốn.
Khi nhìn thấy hợp đồng này, trong lòng Lý Dương đã nở hoa, vì vậy hắn đã nhanh chóng đáp ứng. Lần này hai người trực tiếp đổ ở khách sạn, người làm chứng vẫn là Lâm Lang.
Tam Tỉnh Thái là người cực kỳ tin tưởng vận may, hắn muốn đứng lên ngay tại chỗ mình té ngã, lần này hắn vẫn so lớn nhỏ với Lý Dương.
Có điều lần này hắn yêu cầu người khác lật bài, hai người cũng không lật bài, bài tẩy cũng không được xem.
Khi nghe thấy yêu cầu không hợp lý này, Lý Dương không chút do dự đáp ứng, không xem thì không xem, có nhìn hay không với hắn mà nói chẳng có ảnh hưởng gì, kết quả vẫn nằm trong sự khống chế của hắn.
Tam Tỉnh Thái quả thật may mắn, nhưng may mắn của hắn không kéo dài quá lâu.
Kết quả có thể nghĩ, Tam Tỉnh Thái trừng to mắt, rất không tin tưởng rời khỏi, hắn lại thua nữa, lại bại bởi Lý Dương.
Lần thua này đã kích so với lần trước còn nặng hơn nhiếu, liên tục hai lần bại bởi Lý Dương, không chỉ có thua tài sản và bảo bối mà còn thua sự tin tưởng, lần đầu tiên hắn cảm thấy dao động vì vận may của mình.
Mà Lý Dương thắng liền gọi Lưu Cương và Lâm Phong tới, bảo bọn họ giữ bí mật, tạm thời không cho Hà lão biết, mục đích chính là tạo bất ngờ cho ông.
Hiện tại đến xem, hiệu quả quả thật không tồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.