Chương 930: Hắn là người bán đồ cổ, vào đây bằng cách nào? (2)
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
Cũng có nhiều người, ở nơi đây đã quen biết nhau, kết làm lương hữu, mở rộng mối quan hệ xã hội, xây dựng cơ sở tốt đẹp cho công việc trong tương lai.
-Các vị bằng hữu, cảm ơn sự có mặt hôm nay của mọi người. Lần này, lễ từ thiện được tập đoàn Hoa Thị chúng tôi cùng quỹ từ thiện Hoa Vũ tổ chức sắp bắt đầu rồi, cũng cảm ơn sự hào phóng của các vị quan khách đã quyên góp cho cuộc đấu giá từ thiện những đồ vật mà bản thân các vị đều vô cùng yêu quý.
Cầm microphone, Hoa Khiếu Thiên đứng ở giữa khuôn viên phát biểu vài câu, đứng bên cạnh còn có người đàn ông trung niên chừng 40 tuổi, cũng không ngớt nói lời cảm ơn.
Ông ta chính là người phụ trách buổi từ thiện lần này, là một tổ chức từ thiện của nhân dân, bây giờ là những vị công tử đây. Số tiền được quyên góp cũng sẽ không được đưa đến hội chữ thập đỏ, mà rất vui mừng được hợp tác cùng một số quỹ từ thiện của nhân dân.
Ít nhất số tiền này với sự giám sát chặt chẽ cũng được sử dụng một cách có hiệu quả. Được dùng ở những nơi thật sự cần thiết. Nhìn từ điểm này cũng thấy xuất phát điểm của bọn họ khá tốt.
Hai người nói xong, rất nhiều người bước lên trước chào hỏi họ, chúc những lời chúc như chúc cuộc bán đấu giá thành công tốt đẹp, sau đó chầm chậm tiến tới đại sảnh của căn biệt thự.
Phía bên trong sớm đã được bố trí đâu vào đấy, từng chiếc bàn tròn và một khán đài chủ trì tạm thời, tạo thành một phòng bán đấu giá đơn giản. Đây không phải là một cuộc bán đấu giá chính thức, cũng không có những thiết bị phức tạp như bàn điện thoại.
Mọi người đi dần vào đại sảnh, ngồi vào vị trí dành cho mình.
Trên bàn không có giấy nhãn cũng không ghi rõ ai ngồi ở vị trí nào, nhưng trong lòng mọi người đều ngầm hiểu đại khái. Thứ tự chỗ ngồi rất nghiêm khắc, mỗi người đều tự biết mình nên ngồi ở đâu.
Giữa các công tử công có sự phân chia cao thấp, như Hoa Khiếu Thiên, Tô Hữu Bằng, Bạch Triển Đào và Cao Cường, đều là những người có thân phận hơn trong các vị công tử. Vị trí của bọn họ cũng dựa vào đó mà sắp xếp.
Buổi đấu giá sắp bắt đầu, Tô Hữu Bằng cũng như Lâm Đại Xá, vội vàng tạm biệt cô gái mặc đồ trắng, đưa Lý Dương bước nhanh vào đại sảnh.
Mục đích lớn nhất đến đây hôm nay của bọn họ không phải là để tham gia tiệc rượu mà là để tham gia buổi lễ bán đấu giá.
Cô gái mặc váy trắng cắn cắn môi, không muốn nhìn thấy hình dáng Tô Hữu Bằng chạy trốn như vậy. Cô gái mặc đồ vàng không biết đã đi đến chỗ cô từ lúc nào, cùng nhìn bóng lưng Tô Hữu Bằng.
-Thư Vận, cô hà tất phải khổ sở như vậy?
Cô gái áo vàng thở dài, nhìn cô mặc váy trắng một cách thương hại. Cô gái mặc váy trắng tên là Từ Thư Vận, cô không phải là người Thượng Hải, mà là tiểu công chúa của nhà họ Từ ở Đài Loan.
Từ gia là vua trong ngành điện tử, cao su ở Đài Loan, làm ăn rất lớn, có tầm ảnh hưởng nhất định đến cả Đông Nam Á.
Từ Thư Vận thở dài một cách kín đáo, nhẹ giọng nói:
-Chị họ, chị không hiểu đâu, khi không nhìn thấy anh ấy, trong lòng em chỉ có anh ấy mà thôi!
-Tiểu Minh Tinh đáng ghét, thôi bỏ đi, Thư Vận, đừng buồn vì cậu ta nữa, chị sẽ giúp em chỉnh đốn lại cậu ta!
Cô gái mặc đồ vàng đành cúi đầu, những cô gái sa vào lưới tình là những người ngốc ngếch nhất. Tô Hữu Bằng rõ ràng là không có ý gì đối với cô, cô lại cứ một mực với khúc phượng cầu hoàng, hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình.
Từ Thư Vận mỉm cười, lắc đầu, thản nhiên nói:
-Chị họ, chúng ta cũng đi vào trong thôi.
Hai cô gái lôi tay nhau, đi nhanh về phía đại sảnh. Họ đi đến đâu cũng có rất nhiều người chủ động nhường ghế cho họ, chào hỏi một cách thân mật.
Cô gái mặc đồ vàng vừa bước vào đã nhìn thấy Lý Dương, ngồi cạnh hắn là Vương Giai Giai và An Văn Bình. An Văn Bình đến đây hôm nay với thân phận là bạn gái của Bạch Triển Đào, nhưng cô ta lại trao tâm tư tình cảm cho người con trai không ra gì kia, điểm này cô sớm đã nhận ra rồi.
Nhìn thấy bọn họ, cô gái mặc đồ màu vàng lại càng nhếch mép.
-Thư Vận, mình vào bên trong đi!
Cô gái mặc đồ vàng kéo tay Từ Thư Vận đi thẳng lên phía trước, với thân phận của cô ta thì cô ta có đủ tư cách để ngồi vào mấy chiếc bàn phía trên cùng.
Trên đó vẫn còn bàn trống, nhưng cô bất ngờ kéo Từ Thư Vận ngồi vào bàn mà Tô Hữu Bằng đang ngồi, những chiếc bàn trong đại sảnh không lớn lắm, kể cả chiếc bàn tròn phía trước mặt, người ngồi ở đấy cũng nhiều, điều đó cho thấy ở đây khá đông.
Tô Hữu Bằng thoáng nhăn mày, bất đắc dĩ lắc đầu.
Sắc mặt của Bạch Triển Đào cũng không được tốt, sau khi An Văn Bình nhìn thấy Lý Dương thì không thèm để ý đến hắn, hắn bây giờ vừa thấy đố kị, vừa tức giận, may mà hắn kiềm chế được, không đã nổi đóa lên ở chỗ này.
Trong đại sảnh, lại có mấy người đi ra.
Đi lên phía trước là Cao Cường, hắn đã thay bộ quần áo khác, tóc cũng đã khô rồi, ánh mắt dừng lại khi nhìn thấy Lý Dương và Tô Hữu Bằng, cuối cùng đi đến ngồi vào bàn bên cạnh bọn họ.
Sau khi Cao Cường ngồi xuống, hắn không dám nói một lời nào cả, mặc dù là kẻ ngang ngược, nhưng hắn cũng không phải là tên ngốc. Đến tham gia tiệc rượu lần này, hắn không mang theo vệ sĩ, vừa nãy có gọi điện thoại, nhưng vệ sĩ của hắn cũng phải mất một khoảng thời gian mới có thể đến kịp, trước lúc đấy chỉ có thể ngậm bồ hòn mà thôi.
Không lâu sau, bàn trong đại sảnh đã chật kín người, mọi người đều nhỏ tiếng nói chuyện, chờ buổi đấu giá từ thiện bắt đầu, đối với buổi đấu giá này mà nói, có ý nghĩa tượng trưng rất lớn, không ai được đồ vật mình ưng ý thực sự, đơn thuần chỉ vì vui là chính.
-Tiểu minh tinh, cậu không giới thiệu họ với chúng tôi một chút sao?
Cô gái mặc đồ màu vàng đột nhiên đưa tay ra chỉ vào Lý Dương và Vương Giai Giai, mỉm cười với Tô Hữu Bằng.
Nét mặt Tô Hữu Bằng lại biến sắc một lần nữa, là bởi vị tên của cậu ta được gọi lên, Tiểu minh tinh là biệt hiệu của cậu, đây là tên gọi mà cậu ta ghét nghe thấy nhất, cô gái này là đang cố tình có ác tâm với cậu.
-Chị họ!
Tô Hữu Bằng còn chưa kịp nói gì, Từ Thư Vận đã lôi cánh tay cô, cô bất đắc dĩ lắc đầu, cô em họ của mình , thực sự đã lún quá sâu rồi.
-Chu tiểu thư, thật ngại quá, Lý lão đệ đây là bạn thế giao của ta. Cậu ta chỉ ở lại Thượng Hải chơi vài hôm, vì thế nên tôi mới không giới thiệu với mọi người.
Tô Hữu Bằng thở sâu, nhẹ giọng nói, Triệu Cường ở bên cạnh cũng dỏng tai lên nghe, hắn ta muốn biết người dám đối xử như thế với hắn là ai.
Hắn ta rất hận Tô Hữu Bằng, nhưng hắn hận nhất là Lý Dương- kẻ làm cho hắn mất mặt nhất.
-Đây là Lý tiên sinh có phải không, mạo muội một chút, xin hỏi ngài phát tài ở đâu vậy?
Cô gái mặc đồ vàng bước sát lại gần Lý Dương, mìm cười hỏi, lúc này bộ đồ của cô càng vốn đã bó giờ càng bó sát hơn, thật khiến người ta lo nghĩ không hiểu bộ ngực kia của cô có bị lộ ra ngoài không nữa.
Cả Vương Giai Giai và An Văn Bình đều nhíu mày, bản năng khiến hai người họ cùng không ưa cô gái này.
Lý Dương cười, lắc đầu nói:
-Tôi có phải là phát tài gì đâu, chỉ là mở một tiệm bán đồ cổ nhỏ mà thôi.
Trong danh nghĩa kinh doanh của mình, Lý Dương chỉ có tên quán đồ cổ là do hắn đặt, còn những thứ khác đều là do người ta góp cổ phần, nói như vậy cho qua chuyện.
-Tiệm đồ cổ?
Không chỉ nét mặt cô ta có chút kì quái, mà tất cả những người xung quanh nghe thấy đều sửng sốt.
Có thể xuất hiện ở đây, tài sản ít nhất cũng phải có vài trăm triệu, phần lớn đều trên một tỷ, hoặc là tập đoàn công ty có tài sản đạt trên mười tỷ.
Kiểu buôn bán của họ rất phong phú, buôn bán đồ cổ cũng ít người đề cập đến, cho dù có làm thì kiểu làm ăn buôn bán này cũng chỉ là phụ trợ, cũng không phải là làm ăn quan trọng gì.
Trong con mắt của những người này, đồ cổ chỉ là những thứ đồ chơi mà thôi, không mấy ai đặc biệt đi làm cái nghề đó. Còn quán đồ cổ, trong ấn tượng của họ, ngoài Vinh Bảo Trai thuộc sở hữu quốc gia ra, thì không có quán nào đáng để họ chú ý đến cả. Tiệm đồ cổ cũng không phải là công ty bán đấu giá.
Món đồ cổ có giá trị thực sự, đều được đem đi bán đấu giá.
Không ít người càng nhìn Lý Dương càng thấy khinh thường, không thể trách kẻ vừa rồi ăn uống thoải mái quá mức vừa rồi, không ngờ đích thị là kẻ quê mùa chưa bao giờ được nhìn thấy thế giới bên ngoài.
-Hắn chỉ là kẻ bán đồ cổ, vào đây bằng cách nào?
Cao Cường tru lên một cách phẫn nộ, trong đại sảnh nhất thời lặng ngắt như tờ, đến Bạch Triển Đào cũng nhìn Lý Dương nghi hoặc, chẳng nhẽ hôm nay thực sự đã nhìn nhầm hắn rồi, Lý Dương chỉ là một người bình thường thôi sao.
Triệu Khuê quay đầu lại, trừng mắt nhìn Cao Cường. Cao Cường ngay lập tức ngồi xuống.
Bây giờ như theo bản năng, hắn rất sợ Triệu Khuê, vừa nãy thiếu chút nữa hắn đã bị Triệu Khuê dìm chết ngạt dưới nước, nên chỉ có thể thầm phẫn nộ, gầm thét trong lòng, đợi vệ sĩ đến giúp hắn báo thù mà thôi.
-Tôi đi vào đây, cậu có ý kiến gì sao?
Lý Dương quay đầu, thản nhiên nói, người như Cao Cường đi đâu cũng làm cho người ta ghét, đặc biệt là Vương Giai Giai- người mà hắn đã tùy tiện đánh giá, không hề kiêng sợ, nhìn bộ dạng nuốt nước bọt của hắn, càng khiến cho Lý Dương không thể chịu đựng được.
Bất kì một nam nhân nào, e rằng cũng khó mà có thể tha thứ chuyện như thế được.
Vừa rồi giáo huấn hắn còn chưa đủ, giờ lại còn tiếp tục nữa, Lý Dương không thèm để ý, tiếp tục dạy cho hắn một bài học.
Mọi người xung quanh đều cười, không cần biết thân phận của Lý Dương là gì, dám nói Cao Cường nhiều như vậy, thật làm người khác thấy bái phục. Cao Cường là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa còn có thái độ đê tiện đối với người khác, rất nhiều người không muốn đắc tội với hắn.
Mọi người đều đang nhìn Tô Hữu Bằng, họ đều cho rằng Tô Hữu Bằng đứng đằng sau làm chỗ dựa cho Lý Dương.dù sao bọn họ cũng nghĩ rằng người vừa giáo huấn Cao Cường là Tô Hữu Bằng.
-Tôi không có ý kiến gì cả, hi vọng mọi người tiếp tục đi ra ngoài.
Cao Cường nén cục tức lại trong lòng, nói chậm rãi:
-Đi.
Hắn nói một cách nặng nhọc, nhiều người lo lắng cho Lý Dương khi bị Cao Cường đang trắng trợn uy hiếp.
Con người lòng dạ hẹp hòi, nói như vậy được, nhất định sẽ dám làm.
-Điều này cậu không cần phải lo lắng, ngược lại một vài kẻ cần phải tự cẩn thận, đừng có làm những việc không nên làm!
Ánh mắt Lý Dương chợt sắc bén, khi nói lời này, trên người hắn toát lên khí thế uy nghiêm, khiến cho cô gái mặc đồ vàng trợn tròn mắt lên nhìn.
Trong lòng bây giờ cũng giống Bạch Triển Đào, người trẻ tuổi trước mặt này tuyệt đối không phải là người đơn giản, chỉ là người mở tiệm bán đồ cổ mà có được cái khí thế của kẻ bề trên như thế sao.
Đáng tiếc là chỉ có những người ngồi cùng bàn lúc đó mới có thể chú ý được khí thế của Lý Dương.
-Nể mặt tôi một chút, đừng tranh cãi nữa, có được không? Cuộc đấu giá sắp bắt đầu rồi.
Hoa Khiếu Thiên không thể không ra mặt, đi tới, nhỏ giọng nói, Tô Hữu Bằng vội vàng chạy lại khuyên Lý Dương, chẳng nhẽ muốn làm Hoa Khiếu Thiên phải xấu hổ hay sao, dù sao cũng là một trong số ít những người bạn của cậu ta.
Vệ sĩ của Cao Cường không đến, trong lòng có chút chột dạ, cũng không tranh luận gì cả.
Mọi người xung quanh càng lúc càng tranh luận nhiều, vài người còn chờ xem kịch vui, chừng một lúc lâu mới đuổi kịp họ, Cao Cường nhất định phải trả mối thù này. Nói không chừng tí nữa sẽ có một cuộc ẩu đả đầy phấn khích ý chứ.
Ánh đèn bỗng nhiên tối sầm lại, trên đài người chủ trì đổi lại sang rực lên, một vị chủ trì cuộc bán đấu giá trong bộ âu phục đi tới.
Mặc dù đây không phải là cuộc bán đấu giá chính quy, nhưng Hoa Khiếu Thiên vẫn chuẩn bị đầy đủ, mời người chủ trì chuyên nghiệp, như vậy sẽ càng có không khí, có khi sẽ đưa ra được mức giá rất cao.
Hôm nay có thể đưa ra giá bao nhiêu, sẽ phản ánh được từng đấy tầm ảnh hưởng của cậu ta.
Phiên đấu giá bắt đầu, Lý Dương không để ý đến tên Cao Cường kia, chăm chú nhìn người chủ trì trên khán đài. Phía sau có chiếc bàn chỉ ngồi hai người, Lý Dương quay lại nhìn họ.
Hai người này là Lý Tiểu Tùng và Hải Đông, Tiểu Tùng không quen lắm với môi trường này, sau khi đến, thì Hải Đông dẫn cậu ta ra hoa viên, đến khi phiên bán đấu giá bắt đầu mới đi vào, hơn nữa lại ngồi ở sau cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.