Chương 1115: Kinh ngạc bất ngờ
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
- Tôi là Lý Dương!
Lý Dương chủ động đưa tay ra mặt, khuôn mặt cười rạng rỡ, nhìn nụ cười này không biết là tâm trạng của hắn đang như thế nào.
Lý Dương hôm nay không còn như lúc trước nữa, hỉ nộ ái ố đều không biểu hiển ra mặt, cho dù biết là Cụ Đông Thành thừa nước đục thả câu, nhưng lúc này Lý Dương cũng không biểu hiện ra.
- Ông Lý, vinh hạnh, vinh hạnh!
Biểu hiện của Cụ Đông Thành có phần làm cho Lý Dương và Lâm Lang thấy mơ hồ, ông ta rất nhiệt tình, còn chủ động bắt tay với Lý Dương, còn nói mấy câu khen ngợi nữa.
Suýt nữa là khen Lý Dương lên tận trời rồi.
- Ông chủ Cụ, có gì ông cứ trực tiếp nói ra đi!
Lâm Lang chợt nói một câu, giọng hơi đanh thép, hôm nay Cụ Đông Thành làm mất mặt ông, Lâm Lang tất nhiên cũng sẽ không để cho đối phương được đẹp mặt.
Trong lòng Lâm Lang, Cụ Đông Thành giờ đã trở thành kẻ địch rồi, mà đã là kẻ địch thì cần phải đả kích, phải tiêu diệt.
Sau này Lâm Lang có vô khối thủ đoạn để đối phó với hắn.
- Ông Lâm, ông đừng giận, Trung Quốc có câu Sinh ý bất thành nhân nghĩa tại, tôi biết ông Lý muốn có thanh kiếm đó, nhưng ông Lâm cũng biết kiếm Truy Tinh là một trong ba thanh kiếm Thái A, ở trong nó còn có cất giấu một bí mật lớn.
Cụ Đông Thành cười hi hi, không hoàn toàn để ý đến thái độ của Lâm Lang.
Lâm Lang và Lý Dương vốn vẫn còn đang tức giận, không ngờ Cụ Đông Thành vừa mới gặp họ đã chủ động nhắc đến chuyện này.
- Ông chủ Cụ, tôi cần nhắc nhở ông một điều, cái bí mật mà ông nói đó, chỉ là lời đồn mà thôi, chưa ai chứng thực được điều đó cả.
Lâm Lang lạnh lùng nói một câu, ý của Cụ Đông Thành ông hiểu rất rõ.
- Ông Lâm, ông đừng nói như thế, có chứng thực hay không thì tôi tin ông Lý đây nhất định hiểu rõ, hơn nữa, cho dù là không có chứng thực, đây dù sao cũng là lời đồn nghìn năm rồi, trong lời đồn này có mang một bảo bối không phải bình thường!
Cụ Đông Thành không hề để ý, hắn lắc đầu, lúc nói hắn không nhìn Lâm Lang mà là nhìn Lý Dương.
- Ông chủ Cụ, có gì ông có thể nói rõ ra được không?
Lý Dương cười, Cụ Đông Thành lúc này dùng tiếng Hán để nói, ông ta không hổ là người nhiều lần đến Trung Quốc, nói Tiếng Trung rất chuẩn, giỏi hơn những người Hàn Quốc khác nhiều.
- Ông Lý là người thẳng thắn, vậy thì tôi cũng nói thẳng!
Cụ Đông Thành cười hi hi rồi nói tiếp:
- Tôi tin, ý nghĩa của Lăng Thủy Hoàng thì bất cứ ai trên thế giới này cũng biết, muốn có được manh mối này không thể nào không trả một cái giá nhất định!
Nói xong Cụ Đông Thành không nói thêm gì nữa, hắm đứng sang một bên cầm ly rượu lên, rồi lấy một miếng bánh ga tô thưởng thức.
Vẻ nhàn nhã của hắn càng làm cho Lâm Lang muốn đánh.
Lý Dương cũng không nói gì, hắn đã hiểu được ý của người này.
Rõ ràng Cụ Đông Thành biết về tin đồn của kiếm Thái A, cũng biết được ý nghĩa của kiếm Truy Tinh, hắn không chỉ đổi một thanh kiếm Truy Tinh mà là đổi cả manh mối về Lăng Thủy Hoàng.
Dù sao thì kiếm Thái A cũng chỉ là một thần khí của Lăng Thủy Hoàng, nếu so với Lăng thiển cổ đệ nhất này thì kiếm Thái A chẳng là gì cả.
Lý Dương không hề lo lắng bản đồ bên trong sẽ thuộc về tay hắn, từ kiếm Bôn Nguyệt có thể nhìn thấy, nếu cố tình làm hỏng Bảo kiếm thì bản đồ bên trong sẽ bị tiêu hủy.
Kìm chế sức xúc động bên trong lại, Lý Dương lạnh lùng nói:
- Ông chủ Cụ, tin đồn vẫn là tin đồn, nhiều khi nó khác xa với sự thật, cho dù là sự thật thì chắc ông cũng biết điều đó cần sự hợp nhất của ba thanh kiếm, chỉ có một thanh thôi thì cũng không có ý nghĩa gì cả.
Lý Dương không dám nói ra chính xác thông tin về bản đồ địa cung Thủy Hoàng, thậm chí không dám đi truy vấn.
Lý Dương chỉ có thể đoán, hoặc là cố tình đưa tin đồn ra để lấy giá trên trời, hoặc là làm hỏng kiếm Thủy Hoàng, cho dù là cái nào thì cũng không thể làm Lý Dương tiết lộ bí mật được.
- Ông Lý, ông nói đúng, tuy nhiên một phần ba manh mối, tôi tin là giá trị của nó rất cao, xin lỗi, làm phiền hai vị rồi!
Cụ Đông Thành nói xong cười rồi bỏ đi, vội vàng như khi hắn đến vậy.
Lý Dương và Lâm Lang cùng nhìn nhau cười khổ.
Ý của Cụ Đông Thành đã rất rõ, hắn cho rằng đây là một phần ba manh mối về lăng Thủy Hoàng, mà đã là như vậy thì chắc chắn phải đưa giá trên trời rồi.
Mượn vài câu giao tiếp, cũng coi như hắn đã cho Lý Dương biết một điều.
Đó chính là hắn không bao giờ hạ giá xuống, chắc chắn sẽ vẫn giữ yêu cầu như lúc trước hắn đã nói, nếu Lý Dương muốn có được thanh kiếm này thì lấy kiếm Thiên Tùng Vân và vòng tay Hắc Long ra đổi.
Tất cả những điều này không cần phải nói rõ ra, trong lời nói đã thể hiện điều đó.
- Ông cứ đợi đó, tôi sẽ làm cho biết hai chữ hối hận viết như thế nào!
Cụ Đông Thành vẫn chưa đi xa, Lâm Lang liền tức giận nói, tuy nhiên ông nói rất nhỏ, không để cho Cụ Đông Thành nghe thấy.
Lâm Lang không ngốc, ông sẽ dùng quyền lực của mình để trị cái tên này, tuy nhiên không có nghĩa vụ đi thông báo trước với hắn.
- Ông Lâm, ông cũng đừng tức giận, chẳng qua hắn đang đợi có giá cao mua mới bán, không ai để ý đến hắn thì sẽ không có chuyện gì cả!
Lý Dương thở dài, chậm rãi nói một câu.
Lúc này trong lòng Lý Dương cũng nhẹ thở dài, Cụ Đông Thành còn coi manh mối này như thẻ đánh bạc, chứng tỏ rằng kiếm Truy Tinh chưa bị hư hỏng.
Lý Dương biết rõ kết cấu của kiếm Bôn Nguyệt, nếu cố tình làm hỏng nó, thì kiếm Truy Tinh tuyệt đối không giữ được hình dạng ban đầu.
Tin là Cụ Đông Thành sẽ không ngốc nghếch, một đại sư cấp quốc tế như Lý Dương lại nhìn không ra một vật là thật hay giả hay có sửa chữa gì không, hắn đã dám đưa ra cái giá đó, thì rất có khả năng kiếm Truy Tinh vẫn chưa bị làm sao cả.
Điều này cũng làm cho Lý Dương an tâm phần nào.
Tuy nhiên trước khi tận mắt nhìn thấy thanh kiếm này, Lý Dương không dám có chút lơ là nào cả.
- Cảm ơn mọi người đã đến, tôi là Ngô Danh Thắng, là Viện trưởng của Viện bảo tàng quốc gia Đại Hàn Dân Quốc, chào mừng mọi người đến tham dự buổi tiệc rượu hôm nay…
Lý Dương đang suy nghĩ thì Viện trưởng Ngô đã chạy lên giữa, cầm micro vui vẻ nói.
Viện trưởng Ngô phát biểu trong vòng năm phút, lúc này tiết mục mới chính thức bắt đầu, ngoài những vật triển lãm của Cụ Đông Thành và vài nhà thu tàng khác, lần này còn có bán đấu giá từ thiện, đầu tiên sẽ là bán đấu giá.
Bán đấu giá này sẽ do Viện trưởng Ngô chủ trì, từng món đồ bán đấu giá được đưa lên, chúng đều có giá từ một nghìn đến mấy mươi nghìn USD.
Buổi bán đấu giá này nhằm dựa vào truyền thông để tuyên truyền bản thân, không ai thực sự đưa ra gái cao cả.
Vốn là một buổi bán đấu giá vô vị, Lý Dương cũng chẳng để ý, hắn đảo mắt nhìn xung quanh, lần nữa sử dụng năng lực đặc biệt, điều hắn muốn biết nhất là kiếm Truy Tinh lúc nào được đưa ra triển lãm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.