Chương 827: Kỳ tâm khả tru
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
-Hiện nay ba món bảo vật của chuyên gia Trung Quốc Lý Dương đã triển lãm xong, mời các chuyên gia lần lượt giám định.
Giọng của người chủ trì vang lên xem như đã giảm bớt đi tiếng ồn ào ở phía dưới. Lúc này mọi người đều đã biết được lai lịch của thanh kiếm, nhiều người còn đứng lên nhìn về phía các chuyên gia người Nhật.
Bọn họ muốn xem thử liệu Tam Tỉnh Kết Y có đào một cái lỗ mà chui xuống không.
Cũng có rất nhiều người đang nhìn về Lý Dương, bốn món bảo vật mà Lý Dương đưa ra hôm nay, bất kể là món bảo vật nào cũng là thứ mơ ước bấy lâu của bao người. Một mình Lý Dương có thể sở hữu nhiều bảo vật như thế, làm cho nhiều người phải trầm trồ ngưỡng mộ.
Có điều bọn họ không biết rằng trong tay Lý Dương còn có nhiều bảo vật có thể sánh ngang với những món đồ này, nếu biết được chắc họ sẽ kinh ngạc dữ lắm.
-Tôi nhấn trước
Bạch Minh là người nhấn đèn đỏ trước, ba món bảo vật đều được thông qua, lần này không có bất kì sự nghi ngờ gì, những món bảo vật này chắc chắn là đồ thật.
Các chuyên gia Trung Quốc khác cũng không thua kém. Khi người chủ trì nói xong, phía đại diện của các chuyên gia Trung Quốc, các đèn đỏ đều được sáng lên, khi nhấn đèn, trong lòng mỗi chuyên gia đều vô cùng vui sướng.
Một vài người còn nghĩ, trong số tất cả các hoạt động mà họ tham gia, đây là lần sôi nổi nhất, bất ngờ nhất và cũng là thoải mái nhất, nhiều người cảm thấy may mắn khi có thể xem được lần triển lãm bảo vật này.
Bây giờ, mọi người đều đồng ý với câu nói của Bạch Minh.
Theo Lý Dương thì khỏi lo không có chuyện hay ho, thú vị để xem.
Những người vốn dĩ không thích Bạch Minh và Mao Lão suốt ngày đi theo một tên trẻ tuổi như Lý Dương, đến lúc này cũng không nói được lời nào nữa, có thể thường xuyên xảy ra những việc thú vị thế này thì họ cũng bằng lòng đi theo Lý Dương.
Dưới đài lúc này cũng toàn là đèn đỏ, không có lấy một cái đèn đen, bây giờ chỉ có kẻ ngốc mới cho rằng đây là đồ giả, nếu mấy món bảo vật này là đổ giả thì có thể nói ngày hôm nay không xuất hiện món bảo vật thật nào rồi.
Xướng ngôn viên của đài truyền hình cũng nhanh chóng giải thích lai lịch và giới thiệu Thiên Tùng Vân Kiếm.
Trước Ti Vi lúc này cũng đang rất xôn xao, nhiều người còn hớn hả cười lớn, đạo diễn kịp thời chĩa ống kính về phía Tam Tỉnh Kết Y, dáng vẻ há hốc mồm, ngơ người ra của hắn khiến cho nhiều người Canada không nhịn được cười.
Lần này, Tam Tỉnh Kết Y trong mắt họ đã biến thành một tên hề không hơn không kém.
Trên đài, Lý Dương bắt đầu cẩn thận thu hồi lại ba món thần khí, bỏ chúng vào trong rương.
Một vài chuyên gia không thấy được những món bảo vật đó còn lắc đầu, nhưng họ cũng không có gì tiếc nuối, qua mấy ngày nữa còn có triển lãm, mấy món bảo vật của Lý Dương nhất định sẽ là trung tâm của cuộc triễn lãm, còn có thể thỏa thích nhìn ngắm nó một lần nữa.
Lý Dương dẫn theo Lưu Cương và mấy vệ sĩ khác từ từ đi xuống đài.
Lần này hắn mang đến cả thảy bốn món bảo vật, nhưng thời gian triển lãm lại lâu nhất, mất đến hơn một tiếng, dôi ra gấp mấy lần thời gian dự tính, nếu như là trưng bày bảo vật của người khác, ít ra cũng có thể trưng bày được hơn mười món.
- Bốp…bốp!
Nhìn thấy Lý Dương đi đến, Bạch Minh là người đầu tiên ra hết sức vỗ tay, Mao Lão, Thái Lão Sư, Vương Cương cùng với các chuyên gia Trung Quốc khác cũng cùng nhau vỗ tay, tất cả những người ở phía ghế chuyên gia Trung Quốc đều nhiệt liệt vỗ tay.
Bọn họ tuy không đông nhưng vỗ tay rất vang, họ đang hoan nghênh anh hùng của mình trở lại.
Đối với họ mà nói, hôm nay Lý Dương chính là anh hùng.
Nhiều chuyên gia nước ngoài rất ngưỡng mộ, nhìn về phía các chuyên gia Trung Quốc, một vị chuyên gia đại biểu, có thể khiến cho mọi người cùng đến ủng hộ như vậy, không phải là chuyện dễ dàng gì.
Sau khi Lý Dương trở về chỗ ngồi, Vương Cương liền bước lên đài.
Hôm nay chuyên gia Trung Quốc có ba người triển lãm bảo vật của mình, ngoài Lý Dương và Vương Cương ra, Liễu Lão cũng sẽ lên sân đấu, Liễu Lão và Vương Cương chỉ đem theo một món bảo vật nên thời gian của họ sẽ không lâu.
Bên phía của các chuyên gia Nhật Bản , Thanh Mộc Vị Ương đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, hắn quay đầu nhìn cái rương trên tay của Triệu Vĩnh, từ từ ngồi xuống.
Điều này cũng khiến cho Lâm Lang yên tâm không ít, hắn còn lo là Thanh Mộc Vị Ương sẽ có xung đột gì với Lý Dương.
Nhưng hôm nay người Nhật cũng coi như là mất mặt lắm rồi, hai người lên đài khiêu chiến, bảo vật của một người bị giám định là đồ giả, người ta còn lấy ra đồ thật ngay tại chỗ, cuối cùng phải nhục nhã vội xuống đài.
Người còn lại càng tệ hơn, khi đoạt được danh hiệu sắc bén nhất thiên hạ, bảo vật lại bị trực tiếp chém ra làm hai, bây giờ còn ở đó ân hận và ngây người ra.
Cuối cùng là một trong những thần khí quan trọng nhất của mình lại xuất hiện trong tay của đối thủ, lần này bên Nhật Bản có thể nói là thất bại thảm hại.
Lý Dương sau khi ngồi xuống thì cứ thầm thì nói chuyện với những người bên cạnh, bọn Bạch Minh đều rất hứng khởi dò hỏi Lý Dương. Ngọc tỷ truyền quốc và Thiên Tùng Vân Kiếm có được khi nào? Lại dấu bọn họ lâu như vậy, trở về phải “trừng trị” Lý Dương một trận.
Trong lúc mấy người bọn họ nói chuyện thì phía chuyên gia Nhật Bản bên kia luôn có ánh mắt nhìn trộm về phía Lý Dương.
Đôi mắt này đỏ ngầu, tràn đầy sự ghen tị và oán hận.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì không biết Lý Dương đã bị Tam Tỉnh Kết Y giết chết bao nhiêu lần rồi.
Kết quả giám định của Vương Cương và Liễu Lão cũng nhanh chóng được công bố, giá trị bảo vật mà họ mang tới không sánh bằng bảo vật của Lý Dương, nhưng cũng là đại diện của những bảo vật xuất sắc, các chuyên gia vừa nhìn đã biết đây không phải hàng giả, cũng xem như là được mở mang tầm mắt.
Cả hai người đều được thông qua.
Tiếp sau đó lại có chuyên gia của các nước khác mang bảo vật lên, những tác phẩm nghệ thuật xưa cổ của các nước lần lượt xuất hiện trên đài trưng bày.
Lâm Lang cuối cùng thở một hơi dài, mọi thứ lại trở về bình thường, có điều khi thở dài hắn cũng đồng thời cảm thấy có gì đó không đúng, màn xen kẽ lúc nãy tuy khiến hắn căng thẳng một chập nhưng lại rất tuyệt vời, đặc sắc.
Bây giờ lại giám định một cách quy củ, ngược lại có chút gì bình thường, tẻ nhạt.
Buổi sáng, nước cuối cùng lên đài triển lãm là Nhật Bản. Chuyên gia Nhật Bản lên đài là Thanh Mộc Vị Ương.
Vốn dĩ hôm nay bọn họ dự định sẽ có hai người lên, lần lượt là Thanh Mộc Vị Ương, và Tam Tỉnh Khang, Tam Tỉnh Khang lên đài trước, nhưng kết quả lại quá tệ, giờ vẫn còn ngồi ở đó gặm nhắm nỗi buồn, hôm nay có thể lên đài cũng chỉ có Thanh Mộc Vị Ương thôi.
Trước khi lên đài, Thanh Mộc Vị Ương lại nhìn Lý Dương một cái.
Trên tay Lý Dương có Thiên Tùng Vân kiếm, điều này khiến hắn rất ngạc nhiên, nhưng đồng thời cũng rất hứng khởi, món thần khí này xuất hiện là tốt rồi, chỉ cần xuất hiện thì có hy vọng lấy được, đối với hắn mà nói, bất luận thế nào cũng phải có được món bảo vật này, điều này có một ý nghĩa rất lớn đối với hắn.
Đứng trên đài, Thanh Mộc Vị Ương dường như không bị Tam Tỉnh Khang và Hắc Điền Tiểu Lâm làm ảnh hưởng, trực tiếp lấy ra bảo vật đầu tiên của hắn.
Lần này Thanh Mộc Vị Ương mang theo tất cả hai món bảo vật, giá trị đều không thấp.
-Kim cương?
-Viên kim cương lớn như vậy sao?
Bảo vật của Thanh Mộc Vị Ương vừa được đem ra, rất nhiều chuyên gia phía dưới đều kêu lên, món bảo vật được Thanh Mộc Vị Ương đem ra đầu tiên là một viên kim cương lớn màu vàng, viên kim cương này xem ra còn lớn hơn quả hạch đào.
Đây còn là một viên kim cương chưa được điêu khắc, mài cắt gì, dưới ánh đèn, kim cương tỏa ra ánh sáng chói mắt, cho thấy độ tinh khiết của nó rất cao.
Món bảo vật đầu tiên mà chuyên gia Nhật Bản đem ra lại là kim cương, điều này khiến cho không ít chuyên gia cảm thấy ngạc nhiên.
Lý Dương ngây người ra nhìn lên đài, trong thời điểm viên kim cương này xuất hiện, lòng bàn tay của Lý Dương vô cùng ngứa, một khát vọng mãnh liệt trào dâng trong lòng Lý Dương.
Nỗi khát vọng đó lại là lên đài nắm lấy viên kim cương và nuốt trọn nó.
-Phải lấy viên kim cương?
Lý Dương nghĩ tới đó, giống như bị một gáo nước lạnh tạt vào đầu, lập tức tỉnh táo trở lại.
Cảm giác này không xa lạ gì với Lý Dương, ngày trước khi tham gia buổi bán đấu giá ở Hồng Kông, khi nhìn thấy dây chuyền kim cương cũng có cảm giác như vậy, cuối cùng sợi dây chuyền đó cũng được Lý Dương đấu giá thắng mua về.
Kết quả cuối cùng chỉ có mình Lý Dương biết, viên kim cương đó đã hoàn toàn biến mất ở nhân gian.
Lúc này nếu hắn chạy lên đài, bắt lấy viên kim cương, kết quả như thế nào, không cần nghĩ cũng biết.Ah, đến đây hắn lại rùng mình một cái, lòng bàn tay cũng không còn thấy ngứa như trước nữa.
Vào lúc này mà chạy lên nắm lấy viên kim cương, dưới cái nhìn của hơn 500 chuyên gia toàn thế giới, trong tình trạng đài truyền hình đang phát sóng trực tiếp, để họ nhìn thấy viên kim cương biến mất trong tay của Lý Dương, có lẽ Lý Dương cũng không cần về nước rồi, hắn sẽ nhanh chóng trở thành con chuột bạch bị bắt đi.
Cho dù có thể trở về nước, về đến nhà cũng sẽ trở thành chuột bạch, chịu đựng các loại kiểm tra và thí nghiệm.
Một người mà lòng bàn tay có thể nuốt được kim cương, hắn có thể là người độc nhất vô nhị rồi.
-Đây là Kim Kê Toản Thạch.
Hoàng Lão đột nhiên hừ một tiếng, sắc mặt cũng dần thay đổi.
Chu Lão, Liễu Lão kế bên cùng với các chuyên gia khác cũng như vậy, viên kim cương này bọn họ đều nhận ra, Kim Kê Toản Thạch chính là tên của nó.
Lý Dương cũng ngây người ra một lát, hướng về phía đài, nhìn tỉ mỉ hơn một chút, viên kim cương màu vàng to như vậy, độ thuần lại cao như vậy, trong lịch sử, trên toàn thế giới chỉ có Kim Kê Toản Thạch rồi.
Kim Kê Toản Thạch có xuất xứ từ Trung Quốc, là viên kim cương lớn nhất từ trước đến nay mà Trung Quốc phát hiện được trong nước, nặng đến 281 cara.
Đầu năm 1936, La Điền Bang một người nông dân của Lý Trang Hương, ở ngoại ô Lâm Nghi tỉnh Sơn Đông trong khi xới đất ở Kim Kê Lĩnh đã đào được một viên kim cương, viên kim cương này rất lớn, màu vàng đỏ, hơn nữa độ trong suốt rất cao. Lúc đó sự việc này đã dẫn đến sự xôn xao, náo động lớn.
Sau đó viên kim cương bị tham quan vùng này cướp đi, năm 1938 Lâm Nghi bị Nhật Bản xâm chiếm, viên kim cương lại bị tướng lãnh Qin Hua đoạt mất, sau đó lại trải qua mấy lần tranh đoạt giữa giới lãnh đạo của Nhật Bản.
Sau khi kháng chiến kết thúc, viên kim cương này lại biệt vô âm tích, có người nói nó đã chìm xuống đáy đại dương, cũng có người nói nó đã bị Thiên hoàng Nhật Bản dấu mất, hơn nữa còn có người đồn rằng, viên kim cương này đã lưu lạc trong dân gian Nhật Bản.
Dù là cách nói nào cũng không được chứng thực, nhưng việc viên kim cương lớn nhất của Trung Quốc biến mất từ đó thì lại là sự thật.
Điều mà Hoàng Lão bọn họ không ngờ tới đó là hôm nay có thể nhìn thấy nó ở đây, hơn nữa nó lại thật sự nằm trong tay người Nhật Bản.
-Hừm, bọn Nhật Bản này đúng là không phải tay vừa, nếu Lý Dương không có Thiên Tùng Vân kiếm và ngọc tỷ truyền quốc trong tay thì lần này chúng ta đúng là ở thế bị động mất rồi!
Hoàng Lão cười nhạt một tiếng, sau khi hết kinh ngạc, lão cũng đã hiểu được dụng ý của bọn Nhật Bản, lần này người Nhật Bản mang đến nhiều bảo vật Trung Quốc như vậy không phải là muốn áp chế chuyên gia Trung Quốc hay sao.
Các chuyên gia khác cũng gật đầu theo, đầu tiên là ngọc tỷ truyền quốc, sau lại đến Kim Kê Toản Thạch, bọn Nhật Bản này đúng là có mưu đồ xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.