Chương 889: Lý Dương-chuyên gia quốc tế hàng đầu
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
-Sao không ai giữ cửa vậy?
Phương lão đang xem bức tranh, đột nhiên bị những người này quấy rầy, trong lòng liền dâng lên cơn tức, ông cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp hô lên.
Con và học trò Phương lão nhìn nhau, trên mặt đều có chút bất đắc dĩ, ông lão vừa xem tranh là quên hết mọi thứ, những người này bên ngoài rõ ràng là có quen biết Lý Dương, nếu lại đóng cửa thì không phải là sẽ trực tiếp đắc tội người hay sao.
Hai người nhìn về phía Lý Dương, trong mắt còn chứa sự xin lỗi, Lý Dương cũng không để ý, tính cách của Phương lão chính là như thế.
-Phương lão, đừng, đừng đóng cửa, là tôi, tôi là tiểu Hoàng đây!
Ngoài cửa có người đột nhiên kêu to, hơn nửa còn nhanh chóng đi tới, đó là một người trung niên khoảng 4, 50 tuổi, dáng người có chút mập.
Hiện tại đã gần tháng 4, thời tiết có chút ấm, quần áo của đám người này xem như rất thích hợp.
Chẳng qua khi người này xưng hô là tiểu Hoàng, mọi người đều có chút buồn cười mà thôi.
-Tiểu Hoàng?
Phương lão quay đầu lại nhìn hắn một cái rồi nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại tiếp tục nhìn cổ họa mà không để ý tới bọn họ nữa.
Học trò của Phương lão vội vàng đi lên, nhỏ giọng giải thích:
-Hoàng sư huynh, mời vào, thầy tôi chính là như vậy, khi thấy thứ mình thích thì cái gì cũng quên hết!
Người trung niên họ Hoàng vội vàng gật đầu, sau đó vội vàng cùng mọi người đi vào, thừa dịp này, học trò của Phương lão cũng đóng cửa lại, không cho người khác đi vào.
-Lý Dương, sau anh lại ở đây?
Cô gái đứng giữa vẫn chứ ý tới Lý Dương, sau khi tiến vào cô liền hỏi một câu.
Lý Dương chỉ chỉ bức tranh rồi nhỏ giọng nói:
-Ta có bức trnh cần sửa chữa nên tìm Phương lão giúp!
-Đây là tranh của Đường Bá Hổ?
-Bách Điểu Triều Phượng đồ!
Một người sợ hãi kêu lên, tên béo họ Hoàng và những người khác cũng kinh ngạc, ngơ ngác đứng ở phía sau Phương lão.
Nghe thấy hai cái tên này, cô gái vội vàng quay đầu lại, tập trung chú ý nhìn bức tranh.
Trước không nói, chỉ 3 chữ Đường Bá Hổ thô cũng đủ để làm cho mọi người chú ý, mọi người khi nhìn thấy bức tranh đều không đi đâu nữa, tất cả đều vây quanh ở chỗ đó.
Lý Dương cười khẽ một tiếng rồi nhỏ giọng hỏi:
-Trần tiểu thư, sao cô lại ở đây?
Người này không phải ai khác mà là người Lý Dương gặp ở HongKong-Trần Vi, cô có thể xem là đồng hương với Lý Dương, lần trước phỏng vấn Nguyên Thanh Hoa, hai người cũng có không ít giao tiếp.
Trần Vi lập tức nói:
-Chúng tôi tới tham gia buổi đấu giá xuân Bảo Lợi, lần này có không ít tinh phẩm, vì vậy cấp trên ra lệnh lập nhóm chuyên gia đến đây!
Đấu giá xuân Bảo Lợi?
Lý Dương yên lặng gật đầu, Bảo Lợi là công ty đấu giá lớn trong nước, thành lập không lâu, chỉ có 7,8 năm, nhưng địa vị hiện nay đã không thể lay chuyển được.
Lúc trước khi sáng lập công ty, Trịnh Khải Đạt đã từng nói qua phai học tập Bảo Lợi, trước tiên mạnh nhất trong nước, sau đó mới nhắm ra thế giới bên ngòai.
Lần đấu giá này nghe nói Bảo Lợi đã chuẩn bị rất lâu, bọn họ đem lầu đấu giá đầu năm này xem như là một khởi đầu tốt đẹp, hơn nữa bọn họ còn định phá vỡ kỷ lục, sáng tạo ra một cái huy hoàng mới chỉ thuộc về Lợi Đạt
Lần đấu giá này có tới 2900 món vật phẩm được đấu giá, toàn bộ được đấu giá liên tục, loại quy mô đấu giá này không phải công ty của Lý Dương có thể so sánh.
-Lý tiên sinh, ngài vừa nói bức tranh này là của ngài?
Trần Vi hỏi, lúc đối diện Lý Dương cô cũng có chút câu nệ.
Hai người dù sao đã có hơn 1 năm không gặp, tứ sau khi phòng vấn Nguyên Thanh Hoa xong, hai người chưa từng có qua lại lần nào
Lý Dương mỉm cười gật gật đầu, nói:
-Đúng vậy, bức tranh này là của tôi, tôi định nhờ Phương lão sửa chữa nó!
Trần Vi hâm mộ nói:
-Tranh của Đường Bá Hổ là thứ rất hiếm có, thật không ngờ là ngài cũng có một bức!
Lúc nói chuyện Trần Vi còn ngần đầu lên nhìn Lý Dương, vừa rồi khi nhìn thấy Lý Dương, cô cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Một năm trước Lý Dương đã tạo cho cô một ấn tượng rất sâu, mà trong một năm này, sự phát triển của Lý Dương cũng đã vượt qua sự tưởng tượng của cô, việc này càng làm cái tên Lý Dương khắc sâu trong lòng cô hơn.
Phương diện này cũng không có cảm tình gì, đây thuần túy chỉ là sự tôn kính và nể phục mà thôi.
Đặc biệt là lần đại hội giám bảo ở Canada này, Lý Dương vì nước dương oai, mang Truyền Quốc Ngọc Tỷ trở lại quốc gia càng làm cho đất nước tăng thêm thể diện, cũng Trần Vi càng thêm thấy Lý Dương là một người thần kỳ.
Ngay trước khi đến Bắc Kinh, Trần Vi còn từng nghĩ tới có lẽ sẽ gặp lại Lý Dương, không ngờ chuyện này đã thành sự thật, cô thật sự gặp lại Lý Dương trong xưởng Lưu Ly.
Mà lần này cô tới đây củng chỉ là vì đi ra ngoài mua sắm thôi, Trần Vi không ngờ mình tùy tiện đi là có thể gặp được Lý Dương, hiện tại xem ra cô đi ra ngoài mua sắm là một quyết định rất chính xác.
-Vận khí mà thôi!
Lý Dương cười cười, Phương lão đã lật sang mặt còn lại của bức tranh.
Bốn người đi cùng Trần Vi cũng nhìn thấy mặt còn lại của bức tranh.
-Đây, đây là cái gì?
-Bức tranh của Cừu Anh, Đường Bá Hổ ghi chú!
Lại có người kêu lên, đứa con và học trò của Phương lão đều thản nhiên cười, vừa rồi khi nhìn thấy bức tranh, hai người dã thất thố, hiện tại tới lượt những người này.
Bốn người cộng thêm Phương lão, tất cả đều đứng trước mặt bức tranh, lẳng lặng nhìn, không ai nói gì.
-Lý tiên sinh, đây là chuyện gì?
Trần Vi nhíu nhíu mày rồi quay đầu lai kinh ngạc nhìn Lý Dương, vài người xem mặt trái bức tranh, lại còn biểu hiện kinh ngạc như thế, điều này làm cho cô rất nghi hoặc.
Từ vị trí của co xem ra mặt này chính là mặt trái.
Lý Dương cười khẽ lắc đầu rồi đem tình huống của bức tranh sơ lượt giải thích một lần, đôi mắt Trần Vi từ từ trừng lớn, cái miệng nhỏ nhắn đã há to không ít.
Bức tranh 2 mặt, hơn nữa còn là tranh của Cừu Anh và Dường Bá Hổ cùng nhau vẽ, chuyện này quả thật là khó tin, có điều nếu Lý Dương nói thì chuyện này nhất định là thật.
Lý Dương sẽ không nói giỡn trong chuyện này, Trần từ từ đi tới quan sát, cái miệng của cô đã ha to không ít.
Bức tranh này thật đúng là có 2 mặt.
-Tiểu Lý, cho tôi một ngày, tôi sẽ sửa chữa tốt nó!
Sau khi cẩn thận thưởng thức, Phương lão từ từ nói một câu, bức tranh này không có hư hỏng ở chỗ quan trọng, chỉ cần sửa chữa một chút là được.
Chuyện này rất đơn giản, đừng nói là ôn, cho dù chỉ là những người có chút tay nghề cũng có thể làm được.
Có điều là bức tranh này, Lý Dương chỉ có thể giao cho Phương lão mới an tâm.
-Phương lão, ngài lo liệu là được, thời gian không thành vấn đề?
Lý Dương nhỏ giọng nói, bức tranh này hắn không vội mang về, hơn nữa lần này do Phương lão ra tay nên hắn vô cùng yên tâm giao cho Phương lão.
-Tốt, tôi sẽ bắt đầu làm việc, mọi người có việc thì đi trước đi!
Phương lão gật đầu, cũng không để ý tới phản ứng của Lý Dương, càng không để ý tới những người trong phòng mà cầm bức tranh đi ra phía sau, với ông mà nói bức tranh này mới là thứ quan trọng.
Trong cửa tiệm lúc này chỉ còn lại con và học trò của Phương lão.
-Lý tiên sinh, Hoàng sư huynh, thật xin lỗi, tính tình của thầy tôi là như thế đó!
Học trò của Phương lão xấu hổ cười cười, học trò của Phương lảo gọi là Nghiêm Vệ Quốc, từ nhỏ đã đi theo Phương lão, tuổi tác cũng trạc tuổi con Phương lão, sau này Nghiêm Vệ Quốc sang Mỹ học tập, khi tốt nghiệp mới trở lại chỗ Phương lão.
-Không có gì, Phương lão luôn thật tình như vậy mà!
Tên mập họ Hoàng lắc đầu, khi nhìn vào bên trong, đôi mắt hắn thỉnh thoảng lóe lên sự hâm mộ, bức tranh hai mặt kia đã được Phương lão mang vao bên trong, ít nhất thì hiện tại hắn không thể thấy được nữa.
-Lý tiên sinh, để tôi giới thiệu cho ngài!
Trần Vi đột nhiên nhỏ giọng nói một câu, sau đó cô kéo 4 người kia đi tới chỗ Lý Dương.
Không thể không nói, khi có phụ nữ thì sẽ náo nhiệt hơn nhiều, đặc biệt, Trần Vi là người chủ trì tiết mục truyền hình, cách ăn nói của cô càng làm cho không khí thêm náo nhiệt.
Thông qua Trần Vi giới thiệu, Lý Dương biết tên mập này gọi là Hoàng Đinh, giáo viên mỹ thuật tạo hình Tích Giang, cũng là chuyên gia xem xét tranh chữ nổi tiếng trong nước.
Có điều sự nổi tiếng này cũng chỉ có hạn, ít nhất thì Hoàng Đinh không có tham gia qua hội gia lưu chuyên gia trong nước, Lý Dương cũng không có gặp qua hắn.
Hoàng Đinh và Nghiêm Vệ Quốc từng có quan hệ sư huynh đệ, Hoàng Đinh từng tới gặp Phương lão vài lần, cũng xem như là có quen biết Phương lão. Lần này đến đây chính là ý kiến của hắn, khi tới xưởng Lưu Ly tất nhiên là hắn muốn tới đây thăm hỏi một chút.
Chỉ là không ngờ khi tới đây hắn lại có thể thấy được một bức tranh kỳ lạ như thế.
Hoàng Đinh và 3 chuyên gia khác đều là thành viên của Hoa Dự Thu Tàng, Bạch Minh và Mao lão từ sau tết đã bắt đầu từ từ rút khỏi, chỉ có những chuyên mục đặc biệt mới thấy sự có mặt của họ.
Mà đám người Hoàn Đinh chính là nhóm chuyên gia mới.
Trần Vi khi giới thiệu đám người thì giới thiệu rất bình thường, nhưng khi gới thiệu Lý Dương thì lại rất trang trọng, khi giới thiệu, bọn họ đều mở to mắt nhìn Lý Dương.
Lý Dương hiện tại có thể nói là cách một trời một vực so với trước kia, người trong giới sưu tầm không ai không biết chuyện đại hội giám bảo quốc tế, tất nhiên bọn họ cũng biết tới cái tên Lý Dương-người đã mang lại vinh dự cho Trung Quốc.
Nhắc tới Lý Dương người ta không chỉ nhắc tới những bảo bố của hắn mà còn nhắc tới sự biểu hiện cực kỳ xuất sắc của Lý Dương.
Toàn bộ đại hội giám bảo, xem xét tất cả vật phẩm không có sai lầm chỉ có 4 người, 4 người này có trình độ hàng đầu thế giới, mà trong 4 người này có cả Lý Dương.
Đứng đầu quốc tế a, đám người Hoàng Đinh tuy là chuyên gia, nhưng đều là chuyên gia trẻ tuổi, ngay cả trình độ đứng đầu Trung Quốc bọn họ cũng không dám nói, lại càng không nói tới đứng đầu thế giới.
Mà Lý Dương trước mặt bọn họ lúc này lại chính là chueyn6 gia hiện đang là một trong những người đứng đầu thế giới.
Khi Trần Vi giới thiệu, không ai bởi vì Lý Dương trẻ tuổi mà khinh thường, trong mắt bọn họ lúc này chỉ có sự kích động mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.