Chương 1143: Mở to mắt ra
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
- Đây là hàng giả, tôi không mua, tôi muốn khiếu nại!
Matsumoto quay đầu lại, tựa hồ không thèm để ý, vẫn lớn tiếng kêu lên như cũ, chung quanh rất nhiều người bắt đầu chỉ trỏ vào nơi này, nhỏ giọng nghị luận.
Chủ đề nghị luận rất bất lợi đối với chủ quán.
Người nam chủ cửa hàng sắc mặt đỏ hơn, người nữ cũng có vẻ rất phẫn nộ, trừng mắt nhìn Matsumoto.
- Anh không mua, tôi mua, ông chủ, thứ này anh bán bao nhiêu tiền?
Lý Dương mỉm cười, đẩy cái tên kêu Matsumoto sang một bên, nhẹ giọng hỏi chủ cửa hàng một câu.
Khi bọn hắn đến, người Nhật đã hỏi qua giá, nhưng lúc đó Lý Dương cũng không ở đây, cho nên không biết món bảo bối này rốt cuộc được bán bao nhiêu tiền.
- Năm nghìn, năm nghìn đồngro!
Nam chủ cửa hàng có vẻ có chút ngẩn người, người nữ thì nhanh chóng nói một câu, người nam lúc này mới chợt hiểu, có chút cảm kích nhìn Lý Dương.
Mặc kệ mục đích của Lý Dương là cái gì, giờ khắc này xem như giải quyết vấn đề khó khăn nhất của hắn.
- Năm nghìn, thật quá rẻ, bình mai như vậy là thời nhà Kim, đem đấu giá ít nhất có thể bán được ba đến bốn vạn đồngro!
Lý Dương không chút khách khí giật cái bình từ tay người Nhật Bản, lại mỉm cười nói một câu.
- Anh nói cái gì, bình mai nhà Kim?
Người chủ cửa hàng nhẹ nhàng nhăn mặt, bình mai này là bọn hắn bán với giá đời Thanh, đời Thanh và đời Kim, chênh lệch quá lớn, mấy trăm năm liền.
Bạch Minh nhìn sang Lý Dương, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên vài phần, Lý Dương ra mặt tương đối sớm, nếu Lý Dương không ra mặt, hắn nhất định sẽ đứng ra.
Lý Dương lại cười:
- Đúng vậy, đây thật sự là nhà Kim, hơn nữa là bình mai rất nổi tiếng, không biết các anh phân loại như thế nào!
Kim và Thanh đều là triều đại người Nữ xây dựng, nhưng hai thời kì khác nhau rất nhiều, bình mai này đời Kim, không ngờ lại bị người ta coi là đời Thanh, ngay cả Lý Dương cũng có chút kinh ngạc.
- Đây … đây không phải chúng tôi phân loại !
Người nam chủ cửa hàng nói một câu rất nhỏ, hắn hiện tại cũng có chút sững sờ, người ta mua đồ thường là ra sức ép giá, vị này khen ngược, không ngờ lại đang nâng giá, hắn bắt đầu hoài nghi, đối phương có lẽ không phải cố ý giúp hắn giải vây.
Không chỉ có chủ cửa hàng nghĩ như vậy, rất nhiều người đều có ý nghĩ như vậy, rất nhiều người Trung Quốc ở nước ngoài vẫn rất đoàn kết.
Có điều phương thức giải vây này có chút quá đáng.
Lý Dương chỉ cần đồng ý mua cái bình này là xong, hắn có trả rẻ một ít, cũng coi như qua cửa ải này, người Nhật Bản kia không thừa nhận món đồ này, nhưng có người nhận nó là được.
Nhưng Lý Dương hết lần này tới lần khác nói đây là thời nhà Kim, giá cả sẽ tăng nhiều lần, cho dù là chủ cửa hàng, lúc này cũng không thể nào tin được.
- Biết đây là đồ nhà Kim, vậy thì nên bán bao nhiêu tiền?
Lý Dương cũng không biết những người này nghĩ gì, hắn cầm cái bình, lại hỏi một câu.
Đây thật là một món đồ đời Kim, nhưng thợ nung cũng không phải đứng đầu, mặc dù có niên đại, được người đời bảo tồn cũng không coi là nhiều, nhưng giá cả cũng không phải quá cao, ở quốc nội, cũng chừng ba bốn mươi vạn.
Lý Dương nói là chuyện vô cùng hợp lý.
- Ông chủ, có phải nhà Kim hay không tôi thật không dám nói, nếu anh muốn mua thật, chúng tôi vẫn bán như giá đời Thanh, chỉ cần năm nghìn đồngro là được!
Người nam chủ cửa hàng suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu, chậm rãi nói một câu.
Hắn cho rằng đối phương đang giúp hắn, trong lòng rất cảm kích, đương nhiên không thể bán theo giá đời Kim thật, hơn nữa đồ này người bạn của hắn nói đúng là nhà Thanh, hắn rất tin tưởng người đồng bạn, sẽ không sửa đổi.
- Cho anh tiền anh còn không lấy, đây không phải không công cho chúng tôi kiểm lậu sao?
Lý Dương còn chưa nói nói, Bạch Minh đã kinh ngạc kêu lên.
Hắn và Lý Dương giống nhau, đã sớm nhìn ra lai lịch cái bình này, không biết có phải đời Thanh hay không, nhưng tuyệt đối không phải như lời người Nhật Bản đó là hàng giả, đây có lẽ là bình mai nhà Kim thật.
Lý Dương không đứng ra, hắn cũng sẽ ra đứng ra giải quyết tất cả chuyện này, nhưng không nghĩ chủ quán này đã biết giá trị món đồ, còn kiên trì cho rằng đời Thanh.
Điều này làm cho Bạch Minh có chút mơ hồ, rõ ràng là biết kiểm lậu, còn tặng không cho anh, chuyện tốt như vậy, hắn chưa bao giờ gặp.
- Cho dù là kiểm lậu, cũng là ông chủ này may mắn, nhãn lực tốt, chúng tôi chỉ bán với giá đời Thanh!
Người chủ cửa hàng cười cười, nói thêm một câu, nếu như hắn sửa lại triều đại, tăng giá lung tung, vị đối tác của hắn kia trở về có lẽ cũng sẽ tức giận.
Hiện giờ việc buôn bán của bọn họ đã có chút danh tiếng, không tồi, mỗi tháng cũng có thể thấy được lợi nhuận, hắn cũng không muốn bởi vì một món đồ mà hắn và người đối tác sinh ra vấn đề gì, người đối tác đó, tính cách có chút cổ quái và cố chấp.
- Được, được, anh được lắm!
Bạch Minh hít mạnh một hơi, cuối cùng nói một câu, còn quay đầu lại nhìn Lý Dương.
Lại kiểm lậu, Lý Dương thật sự quá may, mấy chục vạn kia, đối với một số kẻ yêu thích sưu tầm mà nói quả là đại lậu, nhưng đối với bọn hắn mà nói, cũng là không coi là cái gì.
- Năm nghìn, vậy thì năm nghìn!
Lý Dương do dự một chút, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu, lúc này hắn không mua cũng không được, không mua sẽ chỉ làm người khác nghĩ bọn họ đang cố giúp, nhưng ông chủ này thật sự cũng làm cho hắn giật mình.
Năm nghìn đồngro, Lưu Cương lấy ra giao cho ông chủ kia.
Cái bình nhỏ là hình trâu một sừng, cuối nhà Thanh, không tính quá đắt, nhưng giá trị không dưới một vạn đồngro.
Mua năm nghìn đồngro, tặng thêm món quà giá một ngàn đồngro, coi như chủ cửa hàng biểu đạt ý cảm tạ của mình.
Điều này cũng làm cho Bạch Minh càng thêm buồn bực, biết rõ là bán lỗ, còn tặng thêm đồ, người với người thật sự là khó hiểu, nếu nói đến phẩm chất con người, nhân phẩm Lý Dương thật sự là quá tốt.
Giao dịch xong, đồ đó chính là của Lý Dương, sâu trong lòng Bạch Minh đang nghĩ, trở về làm thế nào tuyên truyền chuyện này.
Đây không phải đại lậu trên trăm vạn, nhưng tuyệt đối là chuyện thú vị.
- Đợi một chút!
Lý Dương cầm theo gói to, vừa định đi, người kêu Matsumoto người Nhật Bản lại gọi lại, hắn không gọi, thiếu chút nữa Bạch Minh đã quên sự tồn tại của người này.
- Sao vậy?
Lý Dương cau mày, ánh mắt người Nhật Bản này khiến cho hắn thực chán ghét, khi chán ghét ngữ khí mất tự nhiên trở nên khó chịu.
Cách đó không xa, mấy bảo vệ đã chậm rãi cùng nhau hướng sang bên này, Triệu Vĩnh đã tới nơi, chú ý sát sao tình hình bên này.
- Anh với bọn họ là một nhà, là cố ý diễn kịch lừa gạt chúng ta, thứ này anh mua đi, lúc nữa sẽ quay đầu!
Người Nhật Bản không phục, kêu to, lời của hắn cũng làm cho rất nhiều người chung quanh lộ ra nghi hoặc, người biết chuyện phát sinh nơi này, lúc này đều có chung suy nghĩ với người Nhật Bản.
Sắc mặt người nam chủ cửa hàng mạnh mẽ biến thành xanh mét, Matsumoto này vốn là khách quen của hắn, nhưng hôm nay nhìn thế nào có vẻ giống như tìm đến gây chuyện.
- Anh nói chúng tôi là người một nhà, có thể có chứng cớ gì?
Lý Dương xoay người, chậm rãi nở nụ cười, quen biết Lý Dương đã lâu, Lưu Cương biết, Lý Dương lúc này đã giận thật, người Nhật Bản này e là không hay ho.
Người Nhật Bản làm càn, đích xác khiến Lý Dương nổi cơn tức.
Hắn có thể cứ đi, món đồ này đích thật là đời Kim, trở về lại có thể tăng thêm một món không tồi trong số đồ sứ được sưu tầm. Nhưng chủ cửa hàng mà không thể giải thích rõ, ít nhất phải mất một thời gian rất dài bị nghi kỵ, nhất định sẽ ảnh hưởng kinh doanh.
Người ta vừa mới tặng cho mình một lần kiểm lậu, còn đưa thêm tặng phẩm không tệ, lúc này bất kể như thế nào Lý Dương cũng không thể đi như vậy.
- Cái bình trên tay anh chính là chứng cớ, đây là giả, là đồ hiện đại, căn bản không phải như anh nói!
Matsumoto lập tức ngẩng đầu, đúng lý hợp tình mà kêu lên, chung quanh lúc này tụ tập chừng hai ba mươi người, cơ hồ đã chắn hết đường, ban quản lý chợ cũng đã có người đi sang bên này.
- Cái bình chính là chứng cớ? Đây là chứng cớ gì?
Lý Dương một lần nữa lấy cái bình ra, vừa rồi chủ cửa hàng đã đóng gói cho hắn tốt lắm, đồ sứ là đồ dễ vỡ, cần đóng gói thật kỹ mới được.
- Hoa văn rồng mặt trên này chính là căn cứ lớn nhất, trước kia căn bản không có hình rồng như vậy, đây là đồ hiện đại!
Người Nhật Bản lại kêu to.
Lý Dương đột nhiên nở nụ cười, nụ cười còn có chút lớn, vừa cười vừa lắc đầu.
Cười một chút, Lý Dương mới thản nhiên nói:
- Thật không biết nên nói như thế nào mới được, không biết thì không nói, chính bản thân anh không biết thì thôi đi, vẫn còn ở đây mà la lối, thật sự là không biết xấu hổ!
Lý Dương nói lời này có thể nói thực sắc bén, sắc mặt Matsumoto cũng thay đổi, hung hăng trừng mắt Lý Dương.
Lý Dương không có chút nào để ý biểu hiện của hắn, chỉ vào cái bình, lại hỏi:
- Anh có biết món đồ sứ này, là tạo hình cái gì không?
Matsumoto hít sâu một hơi, cũng không nhìn cái bình, trực tiếp trả lời:
- Tôi biết, cái này gọi là bình mai!
- Đúng vậy, là bình mai, nhưng dùng làm cái gì anh biết không?
Lý Dương lại hỏi.
- Dùng làm gì?
Matsumoto hơi sững sờ, đầu lông mày mất tự nhiên nhảy lên, kỳ thật hắn hiểu biết về sưu tầm cũng không nhiều, hiểu chút cũng chỉ là về tranh chữ, đồ sứ thì chỉ biết các loại tạo hình và hoa văn.
Hắn thấy hình rồng kỳ lạ, mới dám nói đây là hàng nhái, nhưng vẫn là thấy biểu hiện của ông chủ cửa hàng mà làm căng, chính ông chủ cửa hàng cũng không thể nói rõ, khiến cho hắn nghĩ suy đoán của mình đúng, đây chính là hàng chế phẩm.
Đáng tiếc Lý Dương nói vậy, cũng là hỏi khó , hắn biết đồ sứ Trung Quốc có bình mai, bình thiên cầu, bình củ tỏi … phân rất nhiều loại, nhưng chúng được sử dụng như thế nào, hắn thật đúng là không rõ.
- Tôi biết, bình mai ban đầu chính là bình rượu!
Trong đám người đột nhiên có người kêu một tiếng, đó là một người da trắng tóc vàng, Lý Dương cùng Matsumoto đang nói Anh ngữ, người chung quanh đều có thể nghe hiểu được.
- Vị bằng hữu kia nói rất đúng, bình mai ngay từ đầu chính là bình rượu, là bình rượu phú hào quý tộc dùng, cũng được cho làm vật bồi táng, nhưng đựng rượu cũng là công năng đầu tiên!
Lý Dương ảm đạm cười, người da trắng kia lập tức nhếch miệng nở nụ cười, không biết vì cái gì, được Lý Dương khẳng định như vậy, trong lòng người kia có một cảm giác tự hào.
- Mở to mắt của anh ra, tôi cho anh nhìn, thứ mê hoặc anh rốt cuộc gì, văn hóa Trung Hoa uyên thâm, không phải loại người như anh, ngay cả kiến thức sơ đẳng đều không hiểu, có thể tùy ý làm nhơ bẩn !
Ngữ khí của Lý Dương đột nhiên tăng thêm, hắn không thích người này, người này lại cố ý quấy rối hãm hại người ta, lúc này ngữ khí của Lý Dương tự nhiên không tốt.
Lý Dương cầm cái bình, chậm rãi dốc xuống dưới, không lâu sau, liền làm ra động tác rót rượu.
Người chung quanh, rất nhiều người lập tức lộ ra kinh ngạc trong ánh mắt, chính là cả Matsumoto.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.