Chương 937: Mua chiếc BMW cũng không thành vấn đề
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
-Lý đại ca, anh thấy bảo vật này của tôi thế nào?
Tiêu Nham nhìn Lý Dương đầy vẻ hy vọng, hắn rất tin tưởng vào miếng ngọc bội này, nhưng mấy ngày nay bị người nhà đả kích không nhẹ, lúc này hắn cũng cần một chút an ủi.
Lý Dương đứng trước mặt hắn, tuổi tác của Lý Dương chỉ lớn hơn hắn một chút, nhưng trong lòng hắn lại rất tin tưởng con người trước mặt này, cảm giác tin tưởng này ngay cả hắn cũng cảm thấy kì lạ.
Tiêu Nham vẫn đang nghĩ, rất có thể do hôm nay hắn có vẻ bất lực nên đối phương mới đến giúp đỡ.
-Lợi Lợi, lát nữa cô hãy làm theo những gì tôi nói nhé, cô yên tâm, tôi và chồng đều sẽ giúp cô mà!
Lý Dương còn chưa nói, Vương Giai Giai đã kéo cô gái kia đi tới, mắt cô gái vẫn còn ửng đỏ, khóe mắt còn rướm lệ, chắc là ban nãy lại khóc nữa rồi.
Mười vạn đối với những người trẻ tuổi như bọn họ mà nói không phải là con số nhỏ.
Số tiền này cũng là do ba mẹ cô ta cực khổ tích góp được, là của hồi môn của cô ta, nếu mất thật, không biết cô ấy sẽ đau lòng thế nào.
Nhìn thấy vợ mình, Tiêu Nham liền bước tới, nhỏ giọng nói:
-Lợi Lợi, là do anh không tốt, em đừng giận nữa được không?
Vương Giai Giai nhìn Lý Dương một cái, nói:
-Anh biết mình sai là được, chúng ta tìm chỗ nào, anh giải thích rõ ràng với Lợi Lợi một tí!
-Được, tôi biết gần đây có một quán trà, chỗ hơi nhỏ nhưng trà rất ngon, chúng ta tới đó ngồi đi, cũng phải cám ơn sự giúp đỡ của hai người!
Tiêu Nham liền gật đầu, nói xong còn kéo Lý Dương ra ngoài.
Hắn rất dẻo miệng, cũng rất thông minh. Dắt Lý Dương đi rồi, cô gái giúp mình khuyên bảo vợ nhất định cũng sẽ đi theo, như vậy vợ của hắn cũng sẽ bị dẫn theo, không cần phải van nài vợ đi cùng rồi.
- Lý đại ca, anh thấy bảo vật này của tôi thế nào?
Trên đường đi, Tiêu Nham lại hỏi một lần, hiện giờ hắn rất muốn biết nhận xét của Lý Dương về ngọc bội này, vốn dĩ hắn có đủ tự tin, tiếc là tiệm đồ cổ từ chối trả hàng, sau khi bị từ chối, lòng tự tin của hắn có chút dao động rồi.
Lý Dương mỉm cười nói:
-Lát nữa tới chỗ cậu nói, tôi sẽ nói cho cậu biết!
-Được, ở phía trước không xa là tới rồi!
Quán trà mà Tiêu Nham dẫn bọn họ đến đúng là nhỏ thật, một tiệm mặt tiền rất nhỏ, chỉ có mấy chục mét vuông, lầu hai lớn hơn một chút, có hai phòng nhỏ.
Lúc này người trong quán trà không nhiều, hình như Tiêu Nham không chỉ đến đây một lần, sau khi bước vào liền đặt một phòng nhỏ.
Căn phòng nhỏ quả thật không lớn, một cái bàn, sáu cái ghế, trên tường còn gắn điều hòa, ngoài ra thì không còn thứ gì khác, mà không gian bên trong, nhiều nhất cũng chỉ ngồi được sáu người.
Tiêu Nham gọi Lý Dương và Vương Giai Giai ngồi xuống, mỉm cười nói:
-Hồi học đại học, có khi thích cùng bạn bè đến đây uống trà, nói chuyện, đừng chê chỗ này nhỏ, nhưng giá cả phải chăng, trà của họ cũng không tệ!
Nói xong, hắn lại vội vã gọi vợ mình, Lưu Lợi bỉu môi, ngồi xuống cạnh Vương Giai Giai, không thèm để ý đến hắn.
-Ngọc bội của cậu đây!
Lý Dương đưa trả Tiêu Nham miếng ngọc bội hình rồng, miếng ngọc bội này nãy giờ nằm trong tay Lý Dương, lúc này Lý Dương cũng không biết nên nhận xét về Tiêu Nham như thế nào.
Chàng trai trông có vẻ linh hoạt, món bảo vật quý giá như vậy lại dám giao cho một người xa lạ giữ nãy giờ, không thể không nói lá gan của hắn cũng lớn thật.
Điều này dường như cũng hợp với tính cách của hắn, chỉ vì thích, ưng ý mà tiêu hết tiền để mua một miếng ngọc bội mà không biết là đồ thật hay giả.
Nhìn thấy ngọc bội, mắt của Lưu Lợi lại đỏ ửng, nhẹ giọng nói:
-Giai Giai, cô nói đi rốt cuộc là anh ấy đang nghĩ cái gì chứ, miếng ngọc bội này không thể ăn, không thể uống được, vốn dĩ là không biết có thể đáng giá bao nhiêu nữa, sao anh ấy có thể mua nó ngay tức khắc được chứ, thậm chí cũng không bàn bạc với tôi một tiếng, số tiền này có phải của mình anh ấy đâu!
-Có lẽ anh ấy nhất thời bị ma quỷ che mắt đó thôi, Tiêu Nham, anh có thể cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như thế này nữa không?
Vương Giai Giai an ủi Lưu Lợi, lại quay đầu lại nói với Tiêu Nham một câu, Tiêu Nham vội gật đầu, giơ tay thề thốt, tuyệt đối sẽ không xảy ra những chuyện như thế này nữa, chỉ mong Lưu Lợi có thể tha thứ cho hắn.
-Lý Dương, miếng ngọc bội này rốt cuộc như thế nào?
Vương Giai Giai mỉm cười, hỏi Lý Dương một câu, lúc hỏi câu này, cô ta còn chớp mắt như ra dấu điều gì.
Cô ta vừa hỏi, Tiêu Nham cũng phản ứng lại, vội nói:
-Đúng rồi, Lý đại ca, bây giờ anh có thể nói rồi chứ, rốt cuộc anh cảm thấy miếng ngọc bội của tôi như thế nào?
Lưu Lợi ngồi bên cạnh Vương Giai Giai, lúc này cũng rất tò mò nhìn Lý Dương, ánh mắt còn lộ vẻ hy vọng.
Lúc nãy Vương Giai Giai có giới thiệu Lý Dương với cô ta, dù không nói rõ thân phận của Lý Dương nhưng cũng nói qua Lý Dương buôn bán đồ cổ, ở Bắc Kinh còn có một tiệm đồ cổ rất lớn.
Lý Dương nhìn bọn họ, khẽ thở dài, nói:
-Tiểu Tiêu, tôi phải nói trước một câu, gan của cậu cũng lớn thật, rất không nên, trong tình cảnh đó không nên tùy tiện mua đồ.
Lời của hắn ta khiến mắt của Lưu Lợi tối sầm lại, còn Vương Giai Giai lại hơi sững sờ, mở tròn mắt nhìn Lý Dương.
Lý Dương lại nói:
-Nhưng cậu cũng may mắn thật, ngọc bội này của cậu quả thật là đồ cổ, ngọc bội Tam Trảo Long này là ngọc bội đời Đường, là trang sức tùy thân của vương công quý tộc, tôi đoán đây có lẽ là vật tùy thân của một vương gia nào đó đời Đường!
Tiêu Nham ngơ ngác nhìn Lý Dương, lát sau mới vui mừng mà reo lên:
-Có thật không? Lý đại ca những lời anh nói là thật sao, anh không lừa tôi chứ?
Lý Dương mỉm cười, tiếp tục nói:
-Tại sao tôi phải gạt cậu chứ, miếng ngọc bội này của cậu còn có một điểm rất hiếm có, nó là một tác phẩm truyền thế, không phải vật tuẫn táng được đào ra từ cổ mộ, ngọc cổ truyền thế sẽ có giá cao hơn nhiều so với những cổ ngọc được đào dưới đất bình thường!
-Haha, tôi biết mà, đây nhất định là món bảo vật, cám ơn anh Lý đại ca!
Tiêu Nham vui mừng nhảy cẫng lên, Vương Giai Giai lại mỉm cười, nét mặt của Lưu Lợi lại lộ vẻ không dám tin và kích động.
Một lát sau, Lưu Lợi mới có chút bất an, hỏi:
-Lý, Lý đại ca, những điều anh nói đều là thật chứ? Anh không phải là cố ý an ủi chúng tôi đó chứ?
Tiêu Nham lập tức ngừng cười, lại ngồi xuống.
Lời của Lý Dương khiến hắn rất vui nhưng nghĩ lại, khả năng mà Lưu Lợi nói cũng rất lớn, dù sao thì Tiêu Nham không biết thân phận của Lý Dương, chỉ xem Lý Dương như một người anh trai tốt bụng.
Một người xa lạ như thế do có yếu tố an ủi bên trong nên độ tin cậy cũng không cao.
Mặc dù tâm trạng của hắn hơi suy sụp nhưng vẫn rất cảm kích Lý Dương, dù nói thế nào đi nữa, có người công nhận bảo vật của hắn, tạm thời gác qua nguyên nhân công nhận, bây giờ người nói món bảo vật này tốt không chỉ có mình hắn nữa rồi.
Vương Giai Giai mỉm cười, kéo tay Lưu Lợi, nhẹ nhàng nói:
-Lợi Lợi này, anh ấy làm sao có thể an ủi hai người chứ, cô không biết anh ấy, anh ấy cũng vậy, dù sao đi nữa tôi cam đoan với cô, lời anh ấy nói tuyệt đối đáng tin, anh ấy có mở một tiệm đồ cổ rất lớn mà!
-Cái gì, Lý đại ca là người làm trong ngành đồ cổ?
Lưu Lợi vẫn chưa mở lời, Tiêu Nham lại mừng rỡ reo lên, nếu Lý Dương là người buôn bán đồ cổ, vậy thì nhất định sẽ có một năng lực thẩm định nhất định, những lời hắn nói lúc nãy sẽ có ý nghĩa khác biệt rồi.
Lý Dương khẽ cười, nói:
-Đúng vậy, tôi có một tiệm đồ cổ, lần này cậu rất may mắn, không mua lầm, nhưng việc như vậy không nên chút nào, sau này vẫn phải chú ý nhiều hơn!
Tiêu Nham liền đưa ngọc bội ra trước mặt Lưu Lợi, cười đắc ý, nói:
-Lợi Lợi, em thấy chưa, anh nói không sai mà, đây thật là món bảo vật, Lý đại ca cũng nói nó là bảo vật rồi!
Lưu Lợi trừng mắt nhìn Tiêu Nham, lại nhìn Lý Dương, lộ vẻ do dự.
Không lâu sau, cô ta mới nhỏ giọng hỏi:
-Lý đại ca, vậy miếng ngọc bội này có thể đáng giá bao nhiêu tiền?
-Tôi thấy ít nhất cũng trị giá mười vạn, vừa nãy không phải đã nói rồi sao, miếng ngọc bội này là đồ dùng trước đây của vương gia, vật mà vương gia dùng, giá cũng không quá tệ đâu!
Vương Giai Giai lập tức nói một câu, lại đưa mắt ra hiệu với Lý Dương.
Lý Dương mỉm cười, lắc đầu, không trả lời câu hỏi trước đó mà lại hỏi:
-Lợi Lợi, hai người vốn dĩ chuẩn bị mua xe gì vậy?
Số tiền mười vạn này là của hồi môn mà cha mẹ Lưu Lợi cho cô ta, là tiền chuẩn bị mua xe, điều này khi bọn họ cãi nhau có nói qua, sau đó cũng từng giải thích rồi.
Lưu Lợi tỏ vẻ hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng, nói:
-Tôi vốn muốn mua chiếc Carnival hai chỗ, anh ấy nói Ford tốn xăng, muốn mua chiếc Polo, chúng tôi vẫn chưa quyết định xong thì anh ấy đã dùng hết tiền rồi!
Nói đến đây, mắt cô ta lại đỏ ửng lên.
Người đàn ông của mình, không nói tiếng nào đem tất cả tiền trong nhà đi mua đồ khác, cô ta lại không biết, cảm giác này quả thật rất khó chịu, chẳng trách cô ta giận đến mức muốn ly hôn.
Lý Dương khẽ cười, nói:
-Vậy thì bây giờ hai người không cần rầu rĩ rồi, miếng ngọc bội này có thể đủ để hai người mua chiếc Carnival, sau đó mua chiếc Polo, còn có thể dư chút đỉnh, số tiền dư này nếu dùng hết cho việc đổ xăng thì cũng đủ để xe của hai người chạy được rất lâu!
Tiêu Nham sững sốt, lại vội vàng hỏi:
-Lý đại ca, ý anh là sao?
Lý Dương chỉ vào miếng ngọc bội trên bàn, cười nói:
-Miếng ngọc bội hình rồng đời Đường của cậu, giá trên thị trường hiện nay ít nhất cũng phải ba mươi vạn, ngọc cổ truyền thế như thế này còn là loại có tiền cũng không mua được, cậu chỉ cần muốn bán, không cần lo bán không được. Có điều nếu muốn bán thật, tốt nhất vẫn là tìm công ty đấu giá có thực lực, nếu cậu thật sự muốn bán, tôi có thể giúp cậu liên hệ với một công ty đấu giá có thực lực!
-Ba, ba mươi vạn?
Tiêu Nham há hốc mồm, Lưu Lợi ở bên cạnh cũng tròn xoe mắt, miếng ngọc bội mua với giá mười vạn, cũng mới mua mấy ngày lúc này lại có thể biến thành ba mươi vạn, làm sao cũng cảm thấy không được thực tế.
-Đúng vậy, ba mươi vạn, chỉ có ít chứ không nhiều! Nói không chừng càng có giá cao hơn!
-Vậy, vậy không phải có thể mua được chiếc BMW hay sao?
Tiêu Nham vẫn còn hơi sững sờ, Lý Dương ngẩn người, liền cười nói:
-Nếu gặp được chiếc mình thích, lại có người cạnh tranh, mua con BMW rẻ một chút thì không có vấn đề gì!
Ba mươi vạn , Lý Dương đoán đó chỉ là giá ước chừng, nếu đưa ra đấu giá, đấu được hơn ba mươi vạn, thậm chí hơn hơn bốn mươi vạn đều có khả năng, bỏ đi phí thủ tục, Tiêu Nham mua chiếc BMW trong nước, đúng là không có vấn đề gì.
-Lợi Lợi, giờ thì cô yên tâm rồi nhỉ.
Vương Giai Giai mỉm cười, Lưu Lợi lại cúi đầu xuống, cửa bên ngoài được mở ra, ông chủ mang theo bộ đồ trà tinh xảo bước vào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.