Chương 777: Thật vĩ đại
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
- Một trăm vạn.
Tam Tỉnh làm cả quán trà tĩnh lặng hẳn.
Đây là lầu trà không phải là công ty đấu giá, cho dù ở công ty đấu giá, thì việc giá lên tới một trăm vạn đồng Canada cũng là một việc ít gặp, phải là công ty đấu giá lớn khi có sản phẩm quan trọng mới có thể có cái giá này.
- Tam Tỉnh tiên sinh, một trăm vạn đồng Canada. Ngài chắc chứ?
Vị lớn tuổi đứng trước xe đẩy hít một hơi sâu, rồi từ từ nói một câu.
Một trăm vạn, tương đương với giá trị của lầu trà này. Trong lòng ông chủ này lúc này cũng thực sự thấy kinh ngạc.
Nhưng nói lại thì một trăm vạn này cho dù chốt lại họ cũng không được đồng nào, lầu trà chỉ là nơi diễn ra đấu giá tất cả thu nhập từ đấu giá đều gửi cho tổ chức từ thiện.
- Thiếu gia.
Tam Tỉnh đang định nói thì một người mặc đồ tây khoảng bốn mươi tuổi bên cạnh hắn vội vàng gọi hắn một câu.
Một trăm vạn đồng Canada không phải ít, số tiền như vậy là đạt đến cực hạn của hắn, một khi xuất hiện vấn đề đến lúc đó không chỉ Tam Tỉnh gặp phiền phức những điều này còn mang lại xiu xẻo cho nhiều người.
- Tôi chắc.
Tam Tỉnh mắt đỏ ngầu nói với người bên cạnh, lại quay lại nói với ông chủ:
- Tôi có thể xác định.
Ông chủ lầu trà gật đầu lại quay đầu nhìn Lý Dương.
Lúc này ai cũng hiểu. người tranh giá cũng chỉ có hai bọn họ, hai người này đều là những kẻ điên, ở lầu trà đấu giá đồ sứ vì từ thiện giá lên tới một trăm vạn đồng Canada, tương đương với hơn sáu trăm vạn nhân dân tệ, không phải là Khang Hy chân chính giá này chắc chắn là lỗ vốn còn lỗ vốn to.
Ông chủ lầu trà đang nhìn Lý Dương, Lâm Bá Văn, Bạch Minh và Lý Xán cũng đang nhìn Lý Dương.
- Nếu như hắn có lòng thì để cho hắn đi.
Lý Dương hé miệng cười, những người xung quanh đều ngạc nhiên. Trên mặt cũng lộ ra ý cười.
- Mọi người, hôm nay đấu giá đồ sứ bây giờ tới giá là một trăm vạn đồng Canada, còn có người nào tiếp tục ra giá không?
Ông chủ lầu trà nhìn xung quanh nhẹ nhàng nói một câu, mọi người nhìn nhau lắc đầu.
Họ cho dù muốn ra giá cũng không đủ sức, Thượng Quan tiên sinh bây giờ cũng không mua nổi, ông nhìn dồ sứ trên xe mà tiếc, rồi cũng lắc lắc đầu.
- Một trăm vạn lần một.
Ông chủ lầu trà bắt đầu kêu chốt giá. Đây không phải là đấu giá chính quy nhưng quá trình bắt buộc phải có nguyên tắc này.
- Một trăm vạn lần hai.
- Một trăm vạn lần ba, tôi tuyên bố, đồ sứ đấu giá hôm nay thuộc về Tam Tỉnh tiên sinh.
Ông chủ lầu trà kêu lên một tiếng trên mặt còn có chút hưng phấn.
Một trăm vạn đồng Canada cho dù họ không được đồng nào, nhưng sự việc lần này truyền ra thì hiệu ứng quảng cáo sẽ vô cùng lớn. Huống hồ ông giúp tổ chức từ thiện số tiền này cũng cực cao sẽ làm ông nổi tiếng trong sự nghiệp từ thiện.
Trong nước không giống như nước ngoài, nhà từ thiện lớn được nhận sự tôn kính.
Tam Tỉnh thở một hơi dài nhìn Lý Dương với vẻ đắc thắng, Lý Dương nhìn hắn một cái trong mắt có chút chế nhạo.
Ánh mắt này của Lý Dương làm Tam Tỉnh rất không thoải mái, Tam Tỉnh đột nhiên phát hiện, trong lòng hắn lúc này không có nhiều cảm giác chiến thắng , điều này làm hắn càng ghét Lý Dương hơn, trừng trừng nhìn Lý Dương.
Ông chủ lầu trà đẩy chiếc xe đẩy tới bàn trước mặt Tam Tỉnh, trên mặt nở nụ cười sán lạn nhẹ nhàng nói:
- Tam Tỉnh tiên sinh, chúng tôi đấu giá ở đây thường là trả tiền vào lúc kết thúc.
- Bây giờ kết thúc?
Sắc mặt Tam Tỉnh thay đổi, ngân phiếu một trăm vạn ông bây giờ mới mở ra nhưng phải là tài khoản của công ty, cũng là quyền lợi của ông, số tiền này lão gia tam tỉnh chắc chắn biết.
Ông chủ lầu trà gật đầu nói:
- Đúng thế, số tiền này phải nộp kịp thời còn phải tiến hành quyên tặng.
Ông chủ lầu trà không nói sai, những thứ đấu giá ở đây đều rất nhanh được chuyển khoản nhưng thường là tiền trăm hoặc nghìn đồng Canada, trên vạn thì ít gặp, trên mười vạn thì không có, còn về trăm vạn này là lần đầu tiên.
- Không có tiền đừng xưng anh hùng.
Lý Dương vừa uống ngụm trà nghe thấy ông chủ lầu trà nói liền cười quay đầu lại nói to một câu, sắc mặt Tam Tỉnh trong nháy mắt biến thành màu đỏ. Nhưng trên mặt lại lộ chút do dự.
Tam Tỉnh có chút kích động, nhưng hắn không ngốc, hắn lúc đầu là dự định đấu giá rồi để bố giúp, rốt cuộc có phải là đồ sứ tinh phẩm Khan Kiền Thịnh Thế không nếu phải đến lúc đó trả tiền cũng không muộn.
- Ông chủ Cao, một vạn đồng Canada nếu vi phạm sẽ bị trục xuất đi.
Thượng quan tiên sinh nói một tiếng, những người xung quanh đều cười, lúc này bọn họ đều nhìn ra, bất luận là Lý Dương hay Thượng Quan tiên sinh cũng đều là áp lực cho hắn ngày hôm nay.
- Thượng Quan tiên sinh, ngài nói đúng, đây là làm từ thiện, lại là khoản tiền lớn một trăm vạn đồng Canada nếu vi phạm chữ tín chắc chắn sẽ bị trục xuất, sau đó không được phép tới đây nữa.Ông chủ lầu trà cười hiểu ý nói.
Ông chủ lầu trà là người thông minh nếu không cũng không thể nghĩ ra chủ ý này để làm ăn, số tiền này sớm tới tay thì ông mới yên tâm. Bị người khác đấu giá mà không trả tiền thì sẽ có ảnh hưởng nhất định tới anh.
Ở đây, ông chủ lầu trà khéo léo cuộc đấu giá này vốn không chính quy, buổi tối mấy ngày trả tiền căn bản cũng không sao, chỉ cần trả tiền là được, ông cố ý nói như vậy cũng là muốn để Tam Tỉnh sớm trả số tiền này.
Mấy người làm cho mặt Tam Tỉnh trắng bệch, hắn đến Canada một tháng rồi, quản lý tín dụng ở đây hắn vô cùng rõ, mấy người này không phải nói chơi.
- Đối với vi phạm chữ tín trong làm từ thiện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Đối với người như vậy, gia tộc Lâm Thị chúng ta chắc chắn không thể có bất kỳ liên quan gì nữa.
Lâm Bá Văn quay đầu lại cười nói một câu. Tam Tỉnh nhìn thấy Lâm Bá Văn ngạc nhiên lại đứng lên, trên mặt còn có chút vui mừng, nói to: - Bá Văn đại ca, ngài đến khi nào cũng không nói với tiểu đệ một tiếng.
Tam Tỉnh vô cùng nhiệt tình với Lâm Bá Văn, Lâm Bá Văn cau mày lại nói:
- Tôi là đi cùng Lý tiên sinh, hiện tại phục vụ Lý tiên sinh là công việc của tôi, trong công việc tôi không có thân phận gì mong ngài lượng thứ.
- Tôi hiểu, bảo bối này tôi đấu giá được thì chắc chắn sẽ mua.
Thấy Lâm Bá Văn trong lòng Tam Tỉnh rất ngạc nhiên nhưng trên mặt vẫn cười khi nói còn đưa ra ngân phiếu.
Một trăm vạn Canadian dollar chuyển thành đô la Mỹ ngân phiếu tiền mặt, tài khoản của anh không có nhiều tiền như vậy chỉ có thể đổi ra đô la Mỹ.
Đô la Mỹ, Canadian dollar đối với ông chủ lầu trà không có ý nghĩa gì, nhận được ngân phiếu ông chủ lầu trà cười rất tươi.
Ông cầm ngân phiếu đưa cho người thanh niên đẩy xe, người thanh niên đó vội vàng cầm ngân phiếu đi. Ai cũng hiểu đây là đi kiểm tra xem ngân phiếu thật hay giả, tiện đi chuyển tiền luôn.
Chuyển tiền vào trong tài khoản của quỹ từ thiện luôn, số tiền đấu giá này tới lúc Tam Tỉnh hối hận cũng không còn cơ hội.
- Tam Tỉnh tiên sinh, bảo bối này bây giờ là của ngài, ngài nhận đi.
Sau mấy phút, ông chủ lầu trà nhận điện thoại sau khi nhận điện thoại thì mọi lo âu trên khuôn mặt ông biến mất, cười ha ha ôm lấy chiếc bình đặt lên bàn Tam Tỉnh.
Đối với ông mà nói cuộc đấu giá hôm nay kết thúc tốt đẹp.
- Đẹp, đồ đẹp, bảo bối đẹp.
Tam Tỉnh nhận chiếc bình lại nhìn kỹ lại. Sau đó cười ha ha, chiếc bình này hắn thấy càng ngày càng đẹp, đặc biệt là màu xanh tuyệt đối không phải là thứ bình thường. Cho dù không có khoản thấp nhưng màu này đã biểu hiện là tinh phẩm.
Bạch Minh cười một tiếng, đột nhiên nói: - Ngài quả thật vĩ đại, tặng người khác hơn sáu trăm vạn làm từ thiện thật vĩ đại. Bạch Minh nói là nhân dân tệ, ngồi ở lầu trà một nửa là người Hoa, Bạch Minh nói như vậy bọn họ đều hiểu ý.
Rất nhiều người cũng cười theo, Tam Tỉnh hơi giật mình trên mặt có chút tức giận.
Nhưng nhìn Lâm Bá Văn hắn lại có chút do dự, Lâm Bá Văn là thành viên quan trọng của Lâm gia. Không phải là người anh có thể đắc tội. Gia tộc Tam Tỉnh còn lớn hơn gia tộc Lâm gia nhiều nhưng anh chỉ là một đệ tử nhỏ, không thể so với Lâm Bá Văn.
Trong gia tộc Tam Tỉnh chi nhánh như hắn không biết là có bao nhiêu, thành viên quan trọng của gia tộc tuyệt đối không thể vì anh mà đắc tội với Lâm thị.
- Cậu biết cái gì, đây là đồ sứ tám nước liên minh tiến vào Bắc Kinh rồi được người đưa ra, gọi là đồ trong cung, đây không phải là Khang Hy, bán đấu giá thực sự ít nhất cũng phải tới hai trăm vạn, các cậu không có tiền đấu giá không cần phải ganh tỵ.
Tam Tỉnh nói một câu, sắc mặt Bạch Minh trông buồn cười, Mao lão, Lý Xán và Liễu Tuấn cũng quay đầu lại nhìn bộ dạng của Tam Tỉnh.
Lý Dương cũng quay người lại, cười tươi hơn, Tam Tỉnh này cũng hiểu biết nhiều nhưng đáng tiếc chỉ hiểu một nửa.
Chính vì việc đồ trong cung rất nổi tiếng, thời dân quốc xuất hiện một loạt đồ sứ, toàn bộ là chế phẩm đều dùng để lừa người nước ngoài.
Lúc đó rất nhiều người nước ngoài bị lừa, cho đến hôm nay những thứ nhìn giống vẫn còn tác dụng, Tam Tỉnh lần này bị lừa.
Trên mặt ông chủ lầu trà cũng mang một nụ cười tươi, ông nhìn Tam Tỉnh trong mắt có sự khinh bỉ.
Đồ sứ này khi quyên góp chủ nhân cũ đã nói với ông là phẩm chế thời dân quốc, giá trị không cao, sau khi cầm đi đấu giá quyên góp từ thiện là một tâm ý, chỉ là ai cũng không ngờ gặp được tên ngốc ra giá một trăm vạn đồng Canada.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.