Chương 910: Thiên tài trong thiên tài
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
Lúc Lưu Cương còn sững sờ thì Lý Dương càng ngày càng đán quyền một cách thuần thục, tốc độ đã nhanh gấp đôi trước đó.
Quyền thứ 4 kết thúc, Lý Dương cũng không ngừng lại mà thuận thế bắt đầu đánh bộ quyền pháp thứ 5, trong lòng Lý Dương lúc này không có bất cứ suy nghĩ gì khác ngoài bộ võ thuật Thái Cực Quyền.
Dưới hình ảnh lập thể, động tác của hắn càng ngày càng chính xác, Lý Dương nhắm mắt, nụ cười trên mặt hắn càng ngày càng sáng lạng.
Loại cảm giác thoải mái này làm cho hắn rất thích thú, hắn rất hưởng thụ nên muốn tiếp tục như thế.
-Chú, chú đã ra rồi à!
Trần Lổi đột nhiên quay đầu lại, kinh ngạc kêu một tiếng, trần không biết khi nào Trần Vô Cực đã có mặt ở đây, ánh mắt ông thì gắt gao nhìn về phía Lý Dương đang đánh Thái Cực Quyền.
Trần Vô Cực phất tay, Trần Lỗi lập tức ngậm miệng lại.
Trng mắt Trần Vô Cực lúc này là sự hưng phần và kích động, ông hiểu rất rõ trạng thái của Lý Dương, ông thật sự khôn ngờ Lý Dương chỉ luyện Thái Cực Quyền có mấy tháng mà đã có thể tiến vào trạng thái Thiên Nhân hợp nhất.
Chuyện này với ông mà nói tuyệt đối là ngoài ý muốn, nếu không phải tận mắt nhìn thấy ông tuyệt đối không tin đây là sự thật.
Thái Cực Quyền của Trần Thị đã lưu truyền rất lâu, trong đó có không ít thiên tài xuất hiện, nhưng cho dù là thiên tài, muốn tiến vào cảnh giới này cũng phải mất ít nhất 3 nămhơn nữa còn là do có danh sư chỉ bảo cộng thêm chăm chỉ luyện tập mới được.
Lý Dương chỉ được hắn dạy một lần, sau đó tự mình luyện tập, cái gọi là luyện tập cũng không ngoài việc mỗi ngày đánh một hai lần bộ quyền pháp này mà thôi, gọi luyện tập là đề cao, nói khó nghe một chút chính là đùa giỡn mà thôi.
Hết thảy viêc này Trần Vô Cực biết rất rõ, nhưng ông không có biện pháp, Lý Dương quả thật đã qua cái tuổi tốt nhất để luyện quyền, cho hắn luyện Thái Cực Quyền cũng chỉ để hắn cảm nhận một chút sự mềm mại, dùng để hổ trợ cho đao pháp sau này mà thôi.
Có điều Lý Dương lại làm cho ông ngạc nhiên, hơn nữa còn là một ngạc nhiên vô cùng lớn.
Thiên tài quả nhiên không giống bình thường, Lý Dương không những là thiên tài trên phương diện đồ cổ và đổ thạch, ngảy cả việc luyện Thái Cực Quyền hắn cũng là thiên tài.
Lúc này Trần Vô Cực đột nhiên cảm thấy nguyện vọng vốn xa vời của mình không ngờ lại gần như vậy, nói không chừng Lý Dương sẽ làm tốt, làm giỏi hơn ông nhiều.
"Tốt!"
Trần Vô Cực đột nhiên hét to một tiếng, Lý Dương vừa định đánh bộ quyền pháp thứ 6 liền bị âm thanh này cắt đứt, lúc này hắn đang đứng cứng ngắc tại chỗ.
Sự vui sướng thoải mái kia đã biến mất, hình ảnh lập thể tự động thu hồi, Lý Dương cuối cùng cũng đã trở về hiện thực
-Trần lão, sao thế này?
Lưu Cương kinh ngạc hỏi một câu, hắn không biết Lý Dương làm sao, nhưng hiểu được, Lý Dương tiến vào một loại trạng thái vô cùng khó gặp, loại trạng thái này rất có lợi, nhưng không ngờ Trần Vô Cực lại cắt ngang.
Nếu không phải bộ quyền pháp này vốn là do Trần Vô Cực truyền cho Lý Dương, hắn lại biết Trần Vô Cực rất tốt với Lý Dương thì đoán chừng Lưu Cương đã động thủ rồi.
Dường như hiểu ý Lưu Cương nên Trần Vô Cực mỉm cười gật đầu, nhỏ giọng nói:
-Tham thì thâm, cơ thể hắn không thể chống chịu được trong thời gian dài đâu!
Lưu Cương rùng mình, lập tức quay đầu lại nhìn Lý Dương.
Lúc này Lý Dương đang đỏ bừng mặt, trên trán mồ hôi càng ngày càng nhiều, hơn nữa sau khi dừng lại, mồ hôi trên trán càng chảy ra nhiều hơn.
-Cảm ơn Trần lão!
Lưu Cương cúi đầu, hắn hiểu được Trần lão là vì tốt cho Lý Dương nên mới làm vậy, mấy quyền pháp này nhìn như bình thường, nhưng đã tiêu hao rất nhiều sức lực của Lý Dương, nếu tiếp tục như thế thì rất có thể sẽ gặp phải tác dụng phụ.
Trần Vô Cực cười gật gật đầu, trên mặt ông vẫn là nụ cười thỏa mãn.
Lý Dương có thể vào trạng thái này một lần, vậy thì sẽ có lần thứ 2, lần thứ 3, tương lai còn rất dài, không cần thiết phải cố chấp. Mà Lý Dương tiến vào Thiên Nhân Hợp Nhất cho thấy hắn đã hoàn toàn luyện thành Thái Cực Quyền sơ cấp, có thể đi học tập trung cấp công pháp.
Ngắn ngủn mấy tháng mà đã học thành sơ cấp Thái Cực Quyền, từ trước tới nay không có mấy người có thể làm được.
-Trần lão, ngài đã xuất quan!
Lý Dương đi tới chào hỏi Trần Vô Cực, sau khi ngừng lại, cơ thể hắn liền cảm thấy mệt nhọc, sự mệt nhọc này so với giải thạch còn lớn hơn nhiều.
Trần Vô Cực nhìn Lý Dương một chút rồi cười nói: "Lý Dương, cậu so với sự tưởng tượng của tôi còn tốt hơn, lợi hại hơn, trước hết nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ động đao, tới lúc đó cậu tới hỗ trợ tôi!"
Lý Dương gật đầu, cũng không có để ý, hàn huyên với Trần Vô Cực vài câu hắn liền trở về phòng.
Trên người hắn có không ít mồ hôi, phải trở về tắm rửa một chút, nếu không loại cảm giác này sẽ làm cho hắn rất khó chịu, không có tin thần làm việc gì hết.
Sau khi Lý Dương rời khỏi, Trần Lỗi đi tới trước mặt Trần Vô Cực rồi nhỏ giọng hỏi một câu:
-Chú, chú để cho hắn tới giúp, liệu hắn có thể làm được không?
Trong mắt người bình thường, chạm khắc là cầm đao, ngồi trước cái bàn, từ từ khắc một khối ngọc. Nhưng tên thực tế không phải như vậy, việc chạm ngọc phức tạp hơn bình thường rất nhiều, đặc biệt là chạm ngọc đại sư, việc bọn họ làm còn phức tạp hơn nữa.
Khác không nói, chỉ nói tới đao khắc, Trần Vô Cực có tới 18 thanh đao khắc, tất cả đều được chế tạo riêng, khi điêu khắc, ở mỗi chỗ khác nhau sẽ dùng một loại đao riêng.
Ngoại trừ đao còn có những dụng cụ khác như chỉ, mài,.., những thứ này cũng đỉ để khắc những thứ nhỏ như dây chuyền, mặt nhẫn, nếu như điêu khắc vật lớn thì vật dụng cần phải chuẩn bị càng nhiều hơn. Mỗi vị đại sư khi làm việc đều cần có một trợ thủ bên cạnh hỗ trợ, người trợ thủ này nhất định phải có bản lĩnh, hơn nữa còn phải là người quen thuộc với điêu khắc sư
Lúc đại sư làm việc, người trợ thủ này rất quan trọng, bọn họ biết đại sư cần thứ gì nên sẽ chuẩn bị công cụ thích hợp, như vậy mới có thể giúp cho chạm khắc đại sư toàn tâm toàn ý hoàn thành tác phẩm của mình.
Cho nên Trần Lỗi rất kinh ngạc vì Trần Vô Cực gọi Lý Dương tới giúp ông, Lý Dương chưa học qua chạm khắc, mà cũng không có hiểu biết về Trần Vô Cực, đi giúp chắn chắn là không được, hơn nữa còn là làm phiền nữa.
-Cậu cũng đi theo, tôi chỉ muốn hắn cảm nhận không khí lúc điêu khắc mà thôi, như vậy mới có trợ giúp cho hắn!
Trần vô cực cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi mới nói, Trần Lỗi gật đầu rồi không nói gì nữa.
Mỗi lần Trần Vô Cực điêu khắc, người hỗ trợ luôn là Trần Lỗi.
Lúc cơm chiều, Trần Vô Cực đã biết chuyện của Đỗ Chi Quý và Lý Dương, Trần Vô Cực bình thường rất hoài ái hôm nay thiếu chút nữa đa lật tung cái bàn lên.
Cha con Đỗ Chi Quý không ngờ lại vu cáo Lý Dương bán nguyên thạch giả làm cho Trần Vô Cực tức giận tới mức nói tự mình sẽ đi tìm hắn tính sổ, bị Lý Dương giữ chặt ông mới bỏ qua, sau khi gọi điện thoại nghe được chuyện Đỗ Chi Quý đã bị cách chức, con giận của ông mới giảm bớt.
Hội trưởng hiệp hội Ngọc Thạch rất lợi hại, nhưng cũng không thể so với Trần Vô Cực được, Trần Vô Cực là nhân vật cấu bậc đại sư, hơn nữa còn thuộc nhóm người đứng đầu, là một trong những chuyên gia nổi danh trong nước, ông còn là người dẫn đầu của ngành chạm ngọc Kiết Dương.
Nếu ông thật sự truy cứu thì Đỗ Chi Quý cũng sẽ không chịu nổi.
Có điều chuyện này đã chậm, Đỗ Chi Quý đã bị phạt, nếu lúc này còn đi tìm hắn gây sự thì có vẻ ông quá nhỏ mọn nên việc này đành phải bỏ qua
Kỳ thật, Trần Vô Cực cũng không có quá mức tức giận, không phải là ông không giận, nhưng còn chưa tới mức thất thố, ông làm vậy là bởi vì Lý Dương, bởi vì ông lo lắng cho Lý Dương.
Lý Dương là đại sư đứng đầu trong lĩnh vực đổ thạch, hơn nữa còn có danh hiệu đệ nhất, bị người nói bán nguyên thạch giả, chuyện này không khác nào cầm tác phẩm của ông rồi nói đây là do máy móc làm thành vậy
Đây chính là sự sỉ nhục rất lớn.
Chờ sau khi xác định Lý Dương không để ý chuyện này Trần Vô Cực mới thả lỏng, sau đó lại biết Lý Dương giải ra Hắc Bạch Vô Thường nên ông muốn Lý Dương lấy ra xem một chút.
Cầm khối Phỉ Thúy trên tay, Trần Vô Cực lại cảm thán trong lòng.
Lý Dương có ưu thế mọi người không thể có được, trình độ cực cao, lại vô cùng may mắn, quan trọng nhất là hiện tại hắn còn rất trẻ, thành tựu tương lai không thể ước lượng được.
Đây cũng là nguyên nhân ông mong đợi thành tựu trên phương diện chạm khắc của Lý Dương, ý tưởng của ông và Hồng lão khác nhau, Lý Dương chính là tuyệt thế thiên tài, cho dù là lĩnh vực nào cũng là như vậy.
Sáng ngày hôm sau, Hồng lão mang Hoàng Hạo tới đây.
Lúc trước khi tranh đoạt Long Thạch Chủng Phỉ Thúy Hồng lão và Trần lão đã giao hẹn phải tận mắt nhìn thấy thứ này được chạm khắc, xác định hôm nay là ngày động đao nên Trần lão liền gọi Hồng lão tới.
Về phần Hoàng Hạo là do Hồng lão cố ý mang tới, hiện tại Hoàng Hạo cũng là một vị đại sư, có điều vẫn còn chênh lệch không nhỏ với Trần Vô Cực, nhìn đại sư chân chính điêu khắc cũng có trợ giúp không nhỏ cho hắn.
Hồng lão và Trần lão ở điểm này có suy nghĩ giống nhau, Long Thạch Chủng là nguyên liệu còn tốt hơn Thủy Tinh Chủng, Trần Vô Cực lại là đại sư đứng đầu, lúc này ông điêu khắc, khôn gọi học trò mình tới xem sao được.
Lúc trước khi đưa ra đề nghị này, hai người đều có tâm tư như vậy.
Sau khi đi vào biệt thự của Trần Vô Cực, Hoàng Hạo liền cảm thấy kích động đứng ngồi không yên, Hồng lão đã phong đao mười mấy năm, có thể hỏi tri thức lý luận, nhưng thực tiễn thì Hồng lão lại không giúp được gì cho Hoàng Hạo cả.
Trần Vô Cực là người duy nhất trong bốn vị đại sư còn có thể điêu khắc, xem Trần Vô Cực làm việc hắn sẽ thu hoạch được rất nhiều thứ, từ đó có thể cảm nhận được cảnh giới của Trần Vô Cực và Hồng lão.
8 giờ sáng, Trần Vô Cực đi vào phòng làm việc, Trần Lỗi, Lý Dương, Hồng lão và Hoàng Hạo theo sát phía sau.
Đi vào chỉ có 5 người bọn họ, khi Trần Vô Cực làm việc không thích có quá nhiều người, Lưu Cương và Vương Giai Giai đành phải ở bên ngoài chờ.
Phòng làm việc của Trần Vô Cực rất lớn, bên trong có một cái bàn, trên đó còn có những cái đèn, ánh sáng từ chúng tòa ra làm cho những dụng cụ bên dưới không hề có bóng.
Đóng cửa lại, Trần Vô Cực nói:
-Lão Hồng, tôi nói trước, các người tùy ý xem là được, không nên lên tiếng, nếu không đừng trách tôi không nói cảm tình duổi hai người ra ngoài!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.