Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1092: Tinh phẩm của khu thư họa

Tiểu Tiểu Vũ

19/03/2013



Đây quả thật là vận khí của Lý Dương, nhưng trong ánh mắt người khác không giống nhau.

Hai thanh kiếm, lần lượt ở hai nơi khác nhau, cách nhau mấy ngàn dặm, hơn nữa trước đây là xấu xí không thể tưởng, hoàn toàn không giống một chút hình dạng của thần kiếm, như vậy cũng có thể được Lý Dương thu thập cùng một chỗ, rất nhiều người đều có cảm giác không nói nên lời.

Cho dù là viện trưởng Hoàng cũng như vậy.

Về phần xấu xí của kiếm đó, là Bạch Minh giải thích, lúc mới ở Vân Nam, chính y ở cùng với Lý Dương, chính mắt thấy kiếm Mạc Tà không chói mắt.

Đối với lời nói của Lý Dương, cảm xúc sâu sắc nhất chính là ông cụ.

Chỉ có mình lão Hà hiểu, trước đây Lý Dương thật là không biết lai lịch của đôi thần kiếm này, có thể nói, không tin lai lịch của đôi thần kiếm này, đơn thuần là hiếu kỳ mua về, mãi đến đặt hai thanh kiếm cùng một chỗ, sau khi xảy ra biến đổi lớn, mọi người mới biết đây chính Kiền Tương Mạc Tà thật sự.

Tất cả cái này, thật sự chỉ là may mắn.

Nhưng may mắn của Lý Dương trước giờ vẫn tốt, còn càng ngày càng tốt hơn, hắn tuyệt đối không thua kém bất cứ ai, ngược lại cũng không để mọi người nghi ngờ gì.

Mười đại thần kiếm, năm thanh đã xuất thế, làm không ít người đều có cảm khái rất lớn.

Mọi người đều đang hoài nghi, Lý Dương có phải là có cơ hội không, đem mười thanh kiếm này đặt cùng một chỗ, để chúng cùng xuất hiện lại ở nhân gian.

Điểm này, thật là có thể, dẫu sao tuổi của Lý Dương đặt ở đó, hơn nữa Lý Dương lại là người không thiếu ít may mắn.

Hội trưởng Vương nhẹ lắc đầu, thu lại ý nghĩ trong lòng, rồi nhìn hai thanh thần kiếm Kiền Tương Mạc Tà trước mặt tỉ mỉ.

Trong mười đại thần kiếm, Kiềm Tương Mạc Tà là thần kiếm duy nhất có một đôi.

Đây không phải là công cụ giết người, nhưng độ sắc bén cũng không thể xem thường, thậm chí Thôn Chính danh đao Nhật Bản lúc đầu tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của nó.

Nhưng lúc nhìn đôi thần kiếm này, rất nhiều người đều nghĩ tới sự sắc bén của nó.

Đôi là đôi thần khí tượng trưng cho tình yêu, đến chết cũng vững bền, câu chuyện tình yêu chung thủy mới là mọi người ngưỡng mộ nhất, nhìn hai thanh kiếm này để cùng một chỗ, mỗi người ít nhất có cảm giác ấm áp.

Đôi thần kiếm này, là điển hình của tượng trưng cho tình yêu, là kinh điển của tình yêu.

Chúng không muốn tách ra, một khi tách ra, thì sẽ che lấp đi chính mình, cho dù làm mình trở nên xấu xí cũng không tiếc, lúc nó chỉ ở cùng nhau, mới có thể hiện ra dáng vẻ nguyên hình của chúng.

Điểm này, so với thời đại vật chất bây giờ, một số người trẻ tuổi hoàn toàn không hiểu .

Cũng có thể nói, có lúc, người không bằng kiếm.

Năm đại thần kiếm, mỗi loại có ý vị không giống nhau, mỗi loại có cảm giác không giống nhau.

Mọi người thưởng thức xong năm đại thần kiếm, đều tỏ ra không ít cảm khái, một lần xuất hiện năm món quốc bảo cấp đỉnh, còn là năm đại thần kiếm nổi danh thiên cổ, thủ bút này, e rằng chỉ có Lý Dương có thể có, Cố Cung cũng không bằng.

Hơn nữa mấy món thần khí trước mặt, hôm nay mọi người đã nhìn thấy không ít quốc bảo cấp đỉnh, làm trong lòng mọi người đều có cảm giác thõa mãn.

Thưởng thức năm đại thần khí xong, khu thanh đồng khí này cũng xem là xem xong rồi, lúc này chỉ còn lại cuối cùng là khu thư họa.

Khu thư họa là ở trong nhất, gian hàng trong này được thiết kế cũng không giống như lúc nãy, trong này đều có rào chắn xung quanh gian hàng.



Tiến vào khu triển lãm, đầu tiên chính là gian hàng, gian hàng này cũng không giống gian hàng khác, xuất hiện lẳng lặng ở giữa, không giống cái khác, đều có một cột dựa.

Bạch Minh cười ha ha khởi động gian hàng này, khu triển lãm cuối cùng trong nhà bảo tàng cũng chính thức khởi động.

Gian hàng trước mặt, bao quanh bên ngoài là hai lớp vải màu đỏ, che phủ cũng không chồng lên nhau, và chậm rãi rớt xuống, từ từ lộ ra tủ thủy tinh rất dày bên trong, trong tủ thủy tinh có treo một bức tranh cổ, mọi người đều đứng bên ngoài rào chắn, lẳng lặng chờ đợi sự xuất hiện của bức tranh cổ.

- Tranh mỹ nữ cung đình!

Lão Phương kêu lên đầu tiên, tranh chỉ xuất hiện một chút, ông nhận ra bức tranh cổ này.

Đây là một tác phẩm thần kỳ mà Lý Dương mang về từ Canada, sau khi lão Phương nói ra tên, còn liếc nhìn Lý Dương ngưỡng mộ, bảo bối như vậy, chính ông cũng đỏ mắt không ngớt.

Mỹ Nữ Cung Đình của Thù Anh, đây chính là tích thật của Thù Anh, hiếm có, rất hiêm có.

Lại có một chuyên gia thốt lên, lão Liễu, lão Chu, trước đây đã nhìn thấy qua bức tranh này, biết người của bức tranh này toàn bộ cùng liếc nhìn Lý Dương, bọn họ cũng không ngờ, triển lãm đầu tiên trong khu thư họa chính là bảo bối này.

- Không sai, đây chính là bức tranh, giá trị không thấp, bây giờ trên thị trường tranh của Thù Anh rất ít, rất được ưa chuộng.

Một chuyên gia không lớn tuổi lắm chuyên gia nói nhỏ giọng, họ nói cho người kế bên nghe, còn có giọng rất nhỏ giống như là đang bàn luận.

Giọng của bọn họ nói ra không lớn, sau khi nói xong dừng lại một hồi, ngược lại cũng không ảnh hưởng tới người khác thưởng thức bảo bối.

- Mời mọi người đi về phía trước!

Bạch Minh mỉm cười nói, dẫn mọi người đi vào trong, đi tới chỗ sau cùng của gian hàng, lão Liễu, lão Chu cùng với viện trưởng Hoàng không nhịn nổi quay đầu lại.

Bức tranh này, không chỉ có một mặt, đây chính là bức tranh hai mặt cực kỳ hiếm thấy, mà mặt khác, là tác phẩm của Đường Bá Hổ.

- Cái, đây là cái gì?

Mấy vị lão tiền bối xoay người, một số chuyên gia đi theo không nhịn nỗi cũng quay đầu lại, lão sư Mã, những người như lão Tần cũng đứng ngẩng ra ở đó.

Bức tranh hai mặt này, bọn họ cũng là lần đầu tiên thấy qua, đây là Bách Điểu Triêu Phượng Đồ của Đường Bá Hổ.

Lão Liễu nhàn nhạt nói một câu, trong mắt còn mang sự cảm khái, bức tranh này ông lần đầu tiên thấy qua lúc Lý Dương ở Canada, phản ứng của ông lúc đó, chẳng hơn kém với những người này bao nhiêu.

Bất cứ ai, nhìn thấy bức tranh hai mặt này, e rằng cũng sẽ như vậy.

Rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy tranh hai mặt đều đứng ngây ra ở đó, tranh của Thù Anh đã rất đáng giá, tranh của Đường Bá Hổ càng không cần nói rồi, tranh của bọn họ hoàn toàn không thể công khai trên thị trường.

Tranh của hai người hợp cùng một chỗ, xuất hiện trên một bức tranh, đây là ý niệm ngông cuồng gì vậy?

Rất nhiều người chỉ nghĩ ngợi một hồi, thì cảm giác đầu có chút choáng váng, đây là hoàn toàn là kết quả không thể tưởng tượng, trước khi tận mắt nhìn thấy bức tranh này, cho dù có người nói với bọn họ, Thù Anh và Đương Bá Hổ cùng vẽ trên cùng một tờ giấy, bọn họ đều tuyệt đối sẽ không tin vào mắt, chuyện này làm người ta không dám tin, lại xuất hiện sờ sờ trước mặt, chẳng trách bọn họ có chút choáng váng.

- Đây chính là thực tích của Đường Bá Hổ, hội trưởng Vương đang mang kính, xem xét tỉ mỉ một hồi, cuối cùng nhẹ nhàng nói ra một câu.

Ông nói như vậy rồi, người khác tuyệt đối không có phản đối gì, thành tựu lớn nhất của hội trưởng Vương chính là tranh chữ, nếu nói lão Hà có uy quyền về mặt đồ sứ, vậy hội trưởng Vương đỉnh cao về mặt tranh chữ, có một không hai.

Ông nói như vậy, thì tuyệt đối không có giả, đây chính là Bách Điểu Triêu Phượng Đồ của Đường Bá Hổ.

Rất nhiều người, đều liếc nhìn Lý Dương, sau đó thưởng thức tỉ mỉ bức danh họa của Đường Bá Hổ, tranh của Đường Bá Hổ, cũng rất khó thấy dù chỉ một lần.

Lúc này, trong lòng mọi người cũng đều chết lặng, bất cứ món đồ kỳ quái nào xuất hiện trong tay Lý Dương, cũng không quá đáng.



Ngoài cửa, lão Mao và bọn Liễu Tuấn đều lặng lẽ thở dài.

Sau khi khơi động triển lãm khu thư họa, bên ngoài phần lớn người đã vào tham quan triển lãm, còn một phần nhỏ người đang đợi bên ngoài, đều không có thư mời, người qua đường đến đây góp vui.

Không có thư mời, hôm nay là nhất định không để bọn họ vào, hôm nay chỉ là triển lãm nội bộ, không có ra ngoài.

Vì thế, lão Mao và bọn Tiêu Nham không ít phí lời, giải thích rất lâu, cuối cùng mới để những người này rời khỏi, đợi ngày mai công khai triển lãm hãy đến lại.

Ngày may bắt đầu công khai triển lãm, bất cứ ai cũng có thể vào tham quan, nhưng đồng thời hạn chế số người, sợ rằng mỗi người ở trong này, cũng sẽ vào hạn chế.

Nói cách khác, đó tuyệt đối là tình huống không kiểm soát nổi.

Các chuyên gia đi đằng trước nhất, vẫn còn đang thưởng thức hai bức tranh, bất luận là Thù Anh hai là Đường Bá Hổ, đều là đại sư cấp đỉnh, mà hai bức tranh này cũng là tác phẩm tiêu biểu của họ.

Mỗi chuyên gia yêu thích tranh chữ, đều say sưa ngắm nhìn bức tranh trước mặt, thưởng thức tỉ mỉ.

Mãi đến người phía sau giục, bọn họ mới luyến tiếc không nở bỏ đi, trong lòng bọn họ, cùng có một quyết định, đó là ngày mai nhất định sẽ lại tới, ngày mốt còn muốn đi, muốn xem cho thõa thích bức tranh này.

Bạch Minh vẫn đang đi ở bên ngoài, trước mặt là hàng loạt cột dựa, phía trên có treo tấm vải đỏ, theo chỉ ý của Bạch Minh, tấm vải đó này từ từ rơi xuống.

- Đây là Trúc Diệp Đồ của Trịnh Bản Kiều.

- Tranh của Lang Thế Trữ!

- Diêm Lập Bản, Diêm Lập Bản, đây là Diêm Lập Bản?

Tấm vải màu đỏ rớt xuống, rất nhiều chuyên gia đều nhịn không nỗi, đều lần lượt la lên, hàng loạt bức tranh trước mặt số lượng không nhiều, chỉ có mười bức, nhưng mỗi bức đều làm người ta kinh ngạc vui mừng, toàn là tranh cổ bình thường không dễ thấy.

Đặc biệt là Vĩnh Huy Triều Thần Đồ của Diêm Lập Bản đó, trước đây rất lâu không biết bức tranh này tồn tại, người yêu thích tranh chữ đều kích động, bức họa cổ thế này, bây giờ cơ bản không thấy được nữa.

Trên mặt lão Phương có chút kích động, nhưng nhiều hơn lại là kiêu ngạo.

Bức Vĩnh Huy Triều Thần Đồ xuất hiện trước mặt mọi người, phía trên có con dấu của ông, trên bức họa thế này có con dấu của mình, chết cũng không tiếc.

Mười bức họa, làm mọi người lần lượt tranh luận, vốn rất nhiều người cho rằng Lý Dương trẻ tuổi, phương diện tranh chữ tạo nghệ lại không mạnh, khu tranh chữ sẽ không có gì đặc biệt, không ngờ rằng chỗ này cho bọn họ một kinh hỉ bất ngờ.

Sự kinh hỉ này, còn mãnh liệt hơn khu đồ sứ.

Tranh cổ có trình độ nhiều nhiều như vậy, thậm chí là cô họa, thật làm người yêu thích tranh chữ đủ một lần thõa nguyện.

Cho dù những bảo bối này trước đây đã nhìn thấy qua, hoặc người biết tồn tại của những bảo bối này, lúc này cũng cảm khái rất lớn, nhiều bảo bối như vậy của Lý Duông cùng tụ tập ở đây, làm làm cho mọi người chấn động mạnh.

Mà số người của viện trưởng Hoàng cũng không ít, lúc này cũng không tiếc lời khen ngợi.

Bọn họ đều biết, những bảo bối triển lãm hôm nay, cũng không phải toàn bộ là của Lý Dương, trong tay của Lý Dương còn có nhiều bảo bối không có lấy ra, những bảo bối này cũng rất tốt, làm người ta đỏ mặt.

Sau khi thưởng thức mười bức tranh xong, trước mặt là một hàng cột dựa.

Trong này cùng là mười bức tranh nổi tiếng, những bức họa này phần lớn đều là tranh cổ, giá trị mỗi bức tranh cổ không thấp, ngoại trừ Lý Dương mua ở Canada ra, có một phần là chính hắn tự thu thập.

Lý Dương đã từng mua bức Liêu Trai Hành Nhạc Đồ ở Thượng Hải, chính là trong này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook