Chương 893: Tôi còn một khối nguyên liệu (2)
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
Ngọc tỷ Truyền quốc cùng đồng thời kéo theo sự sôi động của Quảng Châu, Lý Dương đã ngồi lên xe, đi về Yết Dương.
Biết được tin tức chị em An Văn Quân, An Văn Quân bảo Lý Dương gọi điện cho Đức Luật Phong, biết được người ta đã không còn ở Quảng Châu, chỉ có thể bất đắc dĩ gật gật đầu.
Còn trong mắt của An Văn Bình chảy ra vài giọt nước mắt, lẳng lặng cúi đầu.
Lúc hơn hai giờ chiều, Lý Dương cuối cùng đã đến Yết Dương.
Lý Dương lần này đến không nói trước với Trần Vô Cực, hắn muốn gây bất ngờ với Trần Vô Cực về Long Thạch Chủng Phỉ Thúy, tin chắc Trần Vô Cực cũng không chịu nổi sự mê hoặc như thế.
Lý Dương còn chưa chính thức bái sư, thời gian này lại bận, tuy nhiên Trần Vô Cực cho rất nhiều bài tập không dễ.
Quyền pháp cơ sở của Trần thị thái cực, mỗi ngày Lý Dương ở Thành phố luyện một lúc, tiếc rằng hắn không cảm thấy chính mình có chút thay đổi, đơn thuần chỉ rèn luyện thân thể thôi.
Nhà Trần Vô Cực ở khu biệt thự, xuyên qua nội đô, rất nhanh đến nơi này.
Đứng từ xa quan sát nhà Trần Vô Cực, khóe miệng Lý Dương lại xuất hiện nụ cười, khối Thủy Tinh Chủng Huyết Mỹ Nhân cao cấp còn chưa là gì, Trần Vô Cực sớm đã mài qua loại Phỉ Thúy đẳng cấp này, khối Long Thạch Chủng phỉ thúy kia thì không.
Long Thạch Chủng hơn 40 năm đều không xuất hịên, ngay cả Trần Vô Cực cũng không thể không động lòng.
Đối một bậc thầy nhiều năm kinh nghiệm chạm ngọc mà nói, một khối nguyên liệu tốt cũng chính là sự theo đuổi của bọn họ.
Xe qua bảo vệ lấy số, sau khi có số mới được cho đi, Lý Dương muốn trực tiếp xuất hiện trước mặt Trần Vô Cực, mong muốn đó xem như không có rồi, không được chủ nhà đồng ý, bảo vệ không tùy tiện cho xe lạ đi vào.
Đường của khu biệt thự rất đẹp, một lúc xe đã đến trước nhà Trần Vô Cực.
Cửa của biệt thự Lão Trần mở ra, có người đứng ở cửa đợi Lý Dương, Lý Dương và Vương Giai Giai vừa xuống xe đã được mời vào.
Trần Vô Cực ngồi trên sô pha phòng khách, ngồi bên cạnh Trần Vô Cực còn có một người già tóc hoa râm, tuổi của người này xem ra ít nhât cũng phải hơn 70 tuổi.
Lý Dương hơi sững sờ, vội vàng hỏi:
- Trần Lão, hơi khiếm nhã rồi, cháu không biết ông còn có khách, hay là cháu đợi ông một lúc.
Đối với người rất kỹ tính mà nói, lúc có khách rất kị bị làm phiền, cho nên Lý Dương mới như vậy, đáng tiếc ở đó không phải là nhà Hà lão, nếu là trong nhà Hà lão có khách, Lý Dương đã đi thẳng đến thư phòng chờ rồi.
Lúc này hắn thầm nghĩ về xe ngồi một lát.
- Không cần, đều không phải là người ngoài, chúng ta cùng ngồi lại đều được.
Trần Vô Cực mỉm cười cúi đầu chính là chào hỏi Lý Dương và Vương Giai Giai, người già tóc hoa râm kia cũng đánh giá Lý Dương, trong mắt còn có vui mừng sâu đậm.
Lý Dương thoáng sửng sốt, lập tức theo dặn dò của Trần Vô Cực, kéo Vương Giai Giai ngồi đối diện hắn, Lưu Cương lắc lắc đầu không ngồi, đứng sau bọn họ.
Nếu Trần Vô Cực để họ ngồi ở đây, chứng minh quan hệ các vị khách thực không tồi, lúc ông lão kia quan sát Lý Dương, Lý Dương cũng chăm chú nhìn ông, tuổi tác rất cao rồi, trên mặt trải đầy nếp nhăn, nhưng mắt còn rất tốt, trong mắt còn rất sáng.
Tay ông cũng rất khỏe, sau khi Lý Dương ngồi xuống, vẫn mỉm cười nhìn Lý Dương.
Trần Vô Cực nhẹ nhàng cười, chỉ vào người già kia, chầm chậm nói:
- Lý Dương, Giai Giai, ta giới thiệu với hai cháu một chút, vị này là Hồng Hi Hồng Lão, Hồng Lão là Thái sơn bắc đẩu của giới chạm ngọc chúng ta.
Hồng Lão?
Mày Lý Dương nhảy lên, trong lòng bất ngờ run lên, có thể được Trần Vô Cực trang trọng gọi là Thái sơn bắc đẩu trong giới chạm ngọc cũng chỉ có một người, một trong bốn vị ông tổ của giới chạm ngọc trong nước, Hồng lão ở Tô Châu.
Vị bậc thầy này thành danh sớm hơn Trần Vô Cực, Phong đao cũng rất sớm, tuy nhiên ông và Trần Vô Cực có một điểm không giống nhau, đồ đệ của ông rất nhiều, khắp thiên hạ, người học ra có thành tích cũng rất nhiều, điểm này làm cho người trong ngành kính nể.
- Hồng Lão, chào ông!
Lý Dương đứng dậy, cung kính chào hỏi, đây chính là vị tiền bối chân chính, đáng để Lý Dương kính phục.
Hồng Lão xua tay, nói:
- Ngồi đi, ngồi xuống đi, tự cổ anh hùng xuất thân từ thiếu niên, nhưng ta ở chỗ Lão Mã chưa thấy cháu khiêm tốn như vậy, ha ha!
Trong lời nói của ông khiến Lý Dương có chút ngượng ngùng, Lão Mã của Hồng Lão là ai, Lý Dương biết rất rõ, Phỉ Thúy vương - Mã lão tiên sinh, họ đều là người cùng một thế hệ.
Tiền bối trong giới ngọc thạch Lý Dương quen cũng chỉ có vài người như vậy.
- Lão Mã đánh cuộc thạch với Lý Dương bị thua, bị mất nhuệ khí, ông ấy có thể nói tốt sao, lời này cũng tin?
Trần Vô Cực đột nhiên nói một câu, Hồng Lão quay đầu nhìn ông, lại cười lớn, chuyện Trần Vô Cực muốn nhận Lý Dương làm đồ đệ, trong mấy người bọn họ không phải là bí mật gì, hiện nay là người một nhà, tất nhiên phải hiểu nhau.
- Lão Mã không phải người như vậy, Clip lần trước bọn họ đánh cuộc tôi cũng xem rồi, chàng thanh niên thực kiêu ngạo.
Trong lời nói của Hồng lão lại khiến Lý Dương cúi đầu, lần đó đánh cuộc Lý Dương toàn lực ứng phó, lúc đó Phỉ Thúy vương - Mã tiên sinh chính là kẻ thù của hắn, đối với kẻ thù tất nhiên sẽ không có thái độ như bề trên.
Trần Vô Cực bất hòa với Hồng Lão về chủ đề này, lại hỏi Lý Dương :
- Lần này đến đây, là đến đưa Ngọc Tỷ Truyền Quốc đi triển lãm chứ gì?
Lúc ấy trên mặt của Trần Vô Cực cũng thoáng có chút vừa lòng.
Ngọc Tỷ Truyền Quốc, Vua trong các loại ngọc bích, hiện nay thần khí quốc bảo này nằm trong tay đồ đệ ông, đó cũng là chuyện rất tự hào, đừng nhìn tuổi tác của họ, cả đời tranh giành, đến già họ vẫn còn cạnh tranh.
Đồ đệ của Hồng Lão nhiều, nhưng trong số nhiều đồ đệ của ông, không có ai có vật báu như Ngọc Tỷ Truyền Quốc.
Nhắc đến Ngọc Tỷ Truyền Quốc, ánh mắt của Hồng Lão sáng lên, nhưng cũng đành chịu.
Tên tuổi của Lý Dương trong giới đồ cổ hiện giờ là như mặt trời giữa trưa, đều vượt qua hết thành tích của ông trong giới cược thạch, Trần Vô Cực nhanh hơn một bước, giành lấy đồ đệ như thế trước, quả thực khiến ông có chút không thể nề hà.
Tuy nhiên, ông cũng không lo, Lý Dương đánh cược thạch lợi hại, xem đồ cổ cũng lợi hại, nhưng không có nghĩa chạm ngọc nhất định có thể học thành tài.
Chạm ngọc và giám định và cả cược thạch không giống nhau, đó là phải thật bản lĩnh, không rèn luyện khổ cực không thành, cho nên ông không nghĩ trong chạm ngọc Lý Dương sẽ vượt qua các đồ đệ của ông.
Trên phương diện dạy dỗ đồ đệ, ông mãi mãi là vị trí mạnh nhất trong bốn vị quân sư mạnh nhất.
Đối với vấn đề của Trần Vô Cực, Lý Dương không có bất kì ngoài ý muốn, Ngọc Tỷ Truyền Quốc đang trong tay hắn, việc Quảng Châu muốn mở triển lãm Ngọc Tỷ Truyền Quốc cả nước đều biết, Yết Dương cách Quảng Châu chỉ có 4-5h đi xe, hôm nay triển lãm, hắn sẽ xuất hiện ở đây, ai cũng có thể đoán ra.
- Là đưa Ngọc Tỷ Truyền Quốc đến , nhưng cháu có chút việc muốn phiền ông, lần này cháu ở Niên Dạ, Canada gặp được Trần Xung, đã mua được mấy khối nguyên thạch không tồi từ chỗ ông, chế ra mấy khối Phỉ Thúy.
Lưu Cương ở bên cạnh, cho tay vào hộp lấy ra, Lý Dương đón hộp, trực tiếp mở trên bàn, từ trong đó lấy ra tấm vải lụa màu đỏ.
Tấm vải lụa này bao quanh khối nguyên liệu Phỉ Thúy.
Lời nói của Lý Dương khiến Trần Vô Cực và Hồng Lão đều ngồi thẳng lưng, Hồng Lão còn cười cười, nói với Lý Dương:
- Nguyên thạch của Trần Lão, đó cũng là hàng tốt, đã giải ra Phỉ Thúy gì?
Lý Dương cười mỉm, từ từ mở tấm vải lụa.
Bên dưới, lộ ra nguyên liệu Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng Huyết Mỹ Nhân, dưới ánh đèn rất đẹp.
Hai lão nhân cùng nhìn nhau, đều khẽ gật đầu, Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng Huyết Mỹ Nhân đẳng cấp, may mắn của Lý Dương thật không tồi, nguyên thạch của Trần Xung lão nhân tốt, nhưng giải ra Phỉ Thúy đẳng cấp như thế thật không dễ.
Với Phỉ Thúy đẳng cấp hai người có chút xúc động, nhưng không lưu tâm.
Hai người đều không chỉ gia công Phỉ Thúy đỉnh cấp một lần, Thủy Tinh Chủng Huyết Mỹ Nhân của Lý Dương trước đó chính là đồ đệ mà Hồng Lão vừa ý nhất gia công.
Còn Trần Lão, trước đó không lâu Thủy Tinh Chủng Chí Tôn Hoàng đã thành hình từ tay ông.
Hồng Lão cười một tiếng, khen ngợi nói:
- Thủy Tinh Chủng Huyết Mỹ Nhân rất tuyệt, vận khí của Lý Dương khiến ta ghen tị rồi, Lão Trần trở lại nghề liền có nguyên thạch tốt như vậy đưa đến tận cửa, thận khiến ta ước ao!
Nguyên thạch tốt như vậy lúc mới phong đao, đều là nguyên liệu họ cạnh tranh lẫn nhau, hiện nay đều đã phong đao rồi, lòng cạnh tranh cũng không còn nữa.
Tuy nhiên, trong lòng Hồng Lão thật có chút hâm mộ, nghĩ trước đây họ cạnh tranh khối nguyên liệu tốt thật vất vả, Trần Vô Cực ngồi trong nhà, lại có người đưa đến tận cửa.
- Nguyên liệu này muốn làm cái gì?
Trần Vô Cực không khách khí, trực tiếp hỏi, Lý Dương mang nguyên liệu như thế đến chính là tìm ông gia công, nguyên liệu này Trần Vô Cực muốn đích thân ra tay.
- Làm một chiếc dây chuyền ạ, và làm nhiều hình khác.
Lý Dương cũng không khách khí, Hồng Lão ở bên cạnh cũng gật đầu, Huyết Mỹ Nhân lần trước của Lý Dương đã làm dây chuyền, đó là vì người bên hắn nhiều, lần này làm dây chuyền, xem ra tâm tư của Lý Dương thực không tồi, nghĩ vẫn đến người bên mình.
Phẩm chất như vậy, cực kì hiếm thấy.
Phải biết rằng, khối Thủy Tinh Chủng Huyết mỹ nhân này có thể làm ra vòng tay, giá trị của một chiếc vòng tay lên đến hàng trăm triệu đồng, hơn nữa vừa xuất hiện sẽ bị người khác tranh đi mất.
- Được, nếu không vội, ngồi lại nói chuyện, khi trở lại ta đã làm xong rồi.
Trần Vô Cực gật mạnh đầu, ông cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Lý Dương, tất cả làm thành dây chuyền sẽ ảnh hưởng đến giá trị, nhưng thân thể có thể thu được lợi ích càng nhiều hơn, về điều này Trần Vô Cực không có gì phản đối.
- Trần Lão, cháu không vội, ông cứ từ từ làm, cháu vẫn còn có một khối nguyên liệu ở đây.
Lý Dương liếc phía dưới, lại tấm vải lụa màu đỏ bọc quanh Phỉ Thúy ra, lần này hắn còn cẩn thận hơn lần vừa nãy.
Vải đỏ nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, Lý Dương chầm chậm mở ra.
Trần Vô Cực và Hồng Lão vốn đang cười, trông thấy khối nguyên liệu Phỉ Thúy này mắt liền chằm chằm nhìn vào đó, tiếp đó ánh mắt hai người đều có chút đăm chiêu, không bảo mà cùng nheo lại.
Trong phòng khách, giờ phút này cũng lặng ngắt như tờ.
Qua một lúc, Hồng Lão mới có lời ấp úng.
- Phỉ Thúy Hoàn mỹ, Long Thạch Chủng….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.