Chương 900: Tôi không có tư cách?
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
Lý Dương lạnh lùng nhìn Đỗ Vũ Phàm, không hề động, cũng không nói gì.
Lưu Cương tiến lên phía trước, tên kia vừa muốn nói gì thì cả người liền bay ra ngoài, lúc bay ra hắn còn thấy được mọi người đang nhìn hắn, sau đó hắn ngả trên mặt đất, nữa ngày sau cũng chưa tỉnh lại.
Lưu Cương phụ giúp xe, tất nhiên là không khả năng để cho những người này cướp xe đi
-Anh, các người dám động thủ!
Đỗ Vũ Phàm co rút đồng tử lại, vươn tay chỉ, chỉ vào Lưu Cương rồi lớn tiếng kêu, lúc này tất cả khách hàng đều sững sờ, xung đột lại thăng cấp.
-Đỗ bí thư, có chuyện gì thế?
Người phía sau hắn không ra mặt không được, Đỗ Vũ Phàm bị khi dễ ở chỗ này, đừng nói là quầy hàng Ngọc Dao, cho dù chỉ là nhà máy hắn không có xảy ra chuyện gì đã là vô cùng may mắn rồi.
Lý Dương nhẹ nhàng cười, chậm rãi nói:
-Ông chủ Trình tới rất tốt, những nguyên thạch này tôi mới mua từ chỗ này, thế nhưng có người nói chúng nó có vấn đề, vậy là thế nào?
Lý Dương nói rất bình tĩnh nhưng lại làm cho Trình Tự Lập cảm thấy căn thẳng, Trình Tự Lập ngẩn đầu lên kinh ngạc nhìn Lý Dương một cái.
Lúc này hắn mới phát hiện người thanh niên này không hề đơn giản.
-Ông chủ Trình, mau gọi người tới bắt bọn họ, sau này tôi sẽ cho ông thêm 2 quầy hàng!
Đỗ Vũ Phàm đột nhiên nói, Trình Tự Lập liền sững sốt, trên mặt hiện ra sự chua sót.
Nếu vừa rồi hắn có lẽ sẽ vì 2 quầy hàng này làm chuyện xấu hổ một lần, nhưng hiện tại hắn không dám nữa, áp lực vừa rồi vẫn còn tồn tại, chỉ nghĩ tới điểm này thôi hắn liền không dám làm gì.
-Đỗ bí thư, hiểu lầm, có lẽ hiểu lầm!
Trình Tự Lập cười khổ rồi bất đắc dĩ nói.
"Anh..."
Đỗ Vũ Phàm mới nói một chữ liền cảm giác chân không còn chạm đất nữa, thân thể hắn đã bị một người xa lạ nhấc lên, người xa lạ kia còn nắm cánh tay hắn kéo ra sau rồi trực tiếp đánh gục hắn, thiếu chút nữa đã làm cho hắn té xuống đất.
Người xa lạ này khi rời khỏi còn khi miệt nhìn hắn một cái.
Đỗ Vũ Phàm vẫn còn mất hồn, một lát sau mới phát hiện trước mặt mình lại xuất hiện hai người xa lạ, hai người này lúc này đang đứng phía sau người thanh niên đeo kính râm, nhìn giống như là bảo tiêu vậy.
Trình Tự Lập lui về sau, may mắn không ra tay, hai người bảo tiêu này vừa nhìn là biết ngay không dễ chọc. Lúc này hắn càng thêm tin tưởng người thanh niên này không đơn giản, hắn lại càng không muốn dính vào chuyện này.
-Hồng lão, ông chủ Hoàng, nơi này là phòng chứa nguyên thạch lớn nhất của chúng tôi, tuy rằng kém Bình Châu, nhưng cũng không kém quá nhiều!
Từ xa truyền tới một giọng cười sang sảng, Đỗ Vũ Phàm vốn đang hoảng sợ liền cảm thấy vui vẻ, hắn không để ý gì cả mà trức tiếp đứng lên chạy về phía giọng nói đó.
Nghe giọng nói này, sắc mặt Trình Tự Lập liền thay đổi, hắn lại bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn tất nhiên là nghe ra chủ nhân của giọng nói này chính là hội trưởng hiệp hội ngọ thạch, cha của Đỗ Vũ Phàm, phó hội trưởng hiệp hội ngọc thạch Quảng Đông-Đỗ Chi Quy, Đổ hội trưởng.
Kiết Dương là một nơi quan trọng, hội trưởng sẽ đồng thời kiêm nhiệm chức phó hội trưởng hiệp hội ngọc thạch tỉnh, có điều chỉ là một chức vụ ảo mà thôi.
Tứ từ có một đoàn người xuất hiện, đoàn người có khoảng 20 người, đi đầu chính là Đỗ hội trưởng.
Khi nhìn thấy cha mình, Đỗ Vũ Phàm cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa, hắn vội vàng chạy tới rồi nhỏ giọng nói vài câu.
Đỗ hội trưởng vốn đang tươi cười lúc này đôi mày càng ngày càng nhíu, khách quý đang bên cạnh, hắn cũng không tiện lo liệu việc riêng của con mình.
Lúc này sắc mặt của Lý Dương cũng hơi đổi.
Đi theo phía sau Đỗ hội trưởng không phải ai khác mà là Hồng lão và Hoàng Hạo, lúc này hai người cũng đang kinh ngạc nhìn lý Dương. Mang kính râm có thể lừa dối người khác, nhưng dối không được hai người ngày hôm qua còn ăn cơm chung với hắn, lại càng không nói tới Vương Giai Giai và Lưu Cương hai người cũng biết mặt.
Lúc này Lý Dương cũng biết được khách quý vừa rồi là Hồng lão và Hoàng Hạo.
Lý Dương xoay chuyển tròng mắt rồi đi tới phía trước, mà Vương Giai Giai bên cạnh thấy được ám chỉ của Lý Dương nên lặng lẽ ra dấu cho Hoàng Hạo và Hồng lão để cho bọn họ đừng nói ra than phận của Lý Dương.
Vương Giai Giai ra dấu rất khó hiểu, nhưng ít ra thì Hoàng Hạo và Hồng lão đều không có lên tiếng gọi Lý Dương.
Lưu Cương phụ giúp đẩy xe, Triệu Khuê và Hải Đông thì đi theo phía sau, Hoa Tranh gắt gao đi theo, đám người cùng nhau đi ra bên ngoài, đi chưa được mấy bước thì đã đến bên cạnh cha con Đỗ Vũ Phàm.
-Đứng lại!
Đỗ Vũ Phàm hét to một tiếng, cha hắn đã tới, lại còn có nhiều người như thế nên hắn cũng không sợ như trước mà hung tợn nhìn chằm chằm Lý Dương.
Đỗ hội trưởng cũng nhíu mày, quay đầu lại nhìn Hồng lão, nói:
-Hồng lão, ông chủ Hoàng, xin lỗi, nơi này có chút tình huống, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến hai vị, mọi người đi trước xem nguyên thạch đi, tôi giải quyết xong sẽ tới ngay!
Hắn muốn đuổi hai người này đi trước để tiện việc xữ lý, biểu hiện của hắn tính ra thì tốt hơn con hắn rất nhiều.
-Không gấp, có chuyện gì thế? Nếu không phải đại sự thì chúng tôi chờ một chút cũng không sao!
Hồng lão cười lắc đầu, lại hứng thú nhìn Lý Dương, mặc kệ hắn có hiểu dấu hiệu của Vương Giai Giai hay không, lúc này hai người vẫn hỗ trợ giúp Lý Dương che giấu thân phận.
Đỗ Chi Quý có chút không muốn, nhưng sắc mặt cũng không có thay đổi gì, hắn cười nói:
-Không phải đại sự gì, chỗ ông chủ Trình buôn bán có người mang nguyên thạch giả tới định lừa gạt, chúng tôi trước kiểm tra rồi nói!"
Trình Tự Lập nghe xong liền sững sốt, sắc mặt lại càng khó coi, nguyên thạch giả, vị Đỗ hội trưởng này lật mặt còn giỏi hơn con hắn nữa, chỉ câu nói đầu tiên thôi thì đã đổ hết tội lên người trẻ tuổi
Hơn nữa, còn bắt hắn đi vào yêu cầu phối hợp nữa.
Nhưng chuyện này hắn nào dám không phối hợp, trước nói, hợp đồng người ta còn đang cầm, tiền hắn lại vừa nhận được, rõ ràng là hắn bán nguyên thạch, lại bị vu hãm là nguyên thạch giả, hơn nữa còn là người ta bán cho hắn, trách nhiệm này hắn cũng không gánh nổi a.
Huống chi hắn lại có chút sợ hãi Lý Dương nên càng không dám nói gì.
Nhưng nếu không phối hợp, Đỗ hội trưởng đoán chừng sẽ không tha cho hắn, hắn không phải là ông chủ lớn có tài sản trăm triệu, có thể cùng Đỗ hội trưởng xưng huynh gọi đệ, chống Đỗ Vũ Phàm hắn còn dám, nhưng đối nghịch với vị hội trưởng trước mặt thì hắn lại không dám.
Hai bên đều không thể đắc tội, hắn cũng chỉ có thể giả ngu mà thôi,
Nguyên thạch giả?
Sắc mặt của Hồng lão và Hoàng Hạo đều rất kỳ lạ, vị trước mặt này là ai? Đây chính là Ngọc Thánh a, người đã chiến thắng Phỉ Thúy vương, người được giới đổ thạch công nhận là đệ nhất Ngọc Thánh, hắn chạy đến đây bán nguyên thạch giả, nói chuyện này ra chẵng ai tin cả.
Lập tức, sắc mặt hai người đều thay đổi, nếu không ai tin, Lý Dương lại không có khả năng làm chuyện này, vậy lời vị Đỗ hội trưởng này khẳng định là giả.
Vu oan vu hãm, trong long hai người đồng thời xuất hiện ý này.
Hoàng Hạo nhìn chằm chằm thầy mình, Hồng lão thì lắc đầu, ông biết bối cảnh của Lý Dương, đừng nói một tên Đỗ Chi Quý, cho dù là 100 Đỗ Chi Quý cũng chỉ là đồ ăn với Lý Dương mà thôi.
Hồng lão không đi, Đỗ Chi Quý cũng không thể làm gì được, hắn chỉ có thể xử lý tốt chuyện này thôi.
-Tiểu huynh đệ, xin lỗi, nguyên thạch của cậu có người báo là giả, chúng ta cần điều tra một chút, mời cậu phối hợp, nếu là thật, sau khi chúng tôi kiểm tra xong sẽ chứng minh!
Đỗ hội trưởng mỉm cười, nhỏ giọng nói xong, giọng điệu của hắn mạnh hơn Đỗ Vũ Phàm nhiều, người này cũng không phải là một tên ngu ngốc.
-Xin lỗi, những nguyên thạch này không phải bán mà là mới mua!
Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu, bộ dáng của hắn lúc này rất kỳ lạ, có điều bộ dáng của Lý Dương Đỗ Vũ Phàm cũng không để ý tới, hắn chỉ muốn hung hăng trả thù mà thôi.
Bị người ném đi, đây có thể nói là sĩ nhục lớn nhất trong đời hắn.
-Mua hay bán phải để hiệp hội chúng tôi điều tra rồi nói sau!
Đỗ hội trưởng thản nhiên nói, sau đó nháy mắt với những người phía sau, nhựng tên phía sau muốn tiến lên bắt bọn người Lý Dương lại
Tốc chiến tốc thắng, đợi một lát nữa thì chuyện này bọn họ không thể làm gì được.
-Chờ một chút!
Lý Dương đột nhiên giơ tay, những tên kia đều ngừng lại rồi quay đầu nhìn Đỗ Chi Quý.
Bọn họ không biết, Lý Dương vừa cứu bọn họ, chỉ mấy người bọn họ mà cũng dám đụng Lý Dương, đây tuyệt đối là tìm đánh, Triệu Khuê và Hải Đông khi rat ay tuyệt đôi sẽ không nể tình, những người này không chết được, nhưng cũng phải nằm viện 2 3 tháng mới ra được.
-Tôi có hợp đồng có thể chứng mình những thứ này vừa mới mua!
Lý Dương chậm rãi nói một câu, hắn không có gọi ông chủ Trình tới làm chứng, vừa rồi ông chủ Trình không nói gì cho thấy hắn sẽ không giúp Lý Dương.
-Ai biết của hợp đồng của anh có phải là giả hay không, chờ kiểm tra rồi nói sau!
Đỗ Vũ Phàm lại nói một câu.
Sắc mặt Lý Dương thay đổi, khuôn mặt càng ngày càng lạnh. Hắn chậm rãi đi tới chỗ Đỗ Vũ Phàm và Đổ Chi Quý, bọn họ vốn cách nhau không xa, đi chưa được mấy bước Lý Dương đã tới trước mặt hai cha con bọn họ.
-Lời các người nói mới tính sao? Đây là tác phong của hiệp hội ngọc thạch các người à?
Lý Dương nói rất bình thản.
Đỗ hội trưởng có chút căng thẳng, thai độ nói chuyện của đối phương làm cho hắn rất phảm cảm, rất nhiều năm từ khi hắn lên chức hội trưởng đã khogn6 có ai dám nói chuyện với hắn như vậy
-Tác phong của hiệp hội ngọc thạch chúng tôi không cần cậu bình luận, nhớ kỹ thân phận của cậu, hiện tại cậu là người bị tình nghi, không, là tội phạm bị tình nghi!
Với Lý Dương, Đỗ Chi Quý kỳ thật cũng không quá lo lắng, hắn nghe ra Lý Dương là người ngoài, hẳn là người phương bắc, nơi này là phía Nam, là địa bàn của hắn, cho dù Lý Dương có lai lịch cũng không làm được gì.
Cường Long không áp địa đầu xà.
Đây cũng là nguyên nhân hắn nghe được chuyện con hắn nói xong cũng dám làm như vậy.
Lý Dương đột nhiên lại lộ nụ cười, sau đó hắn chậm rãi dút tay vào tí rút ra một quyển sách:
-Ông sai rồi, không phải hiệp hội ngọc thạch của các người mà là hiệp hội ngọc thạch của chúng ta, trước nhìn xem thứ này rồi mới nói tôi có quyền lên tiếng hay không!
Nói xong, Lý Dương trực tiếp mở quyển sách ra, nhìn nội dung bên trong, cha con Đỗ Chi Quý liền sững sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.