Chương 938: Tôi muốn mua bộ đồ trà của ông
Tiểu Tiểu Vũ
19/03/2013
-Thật ngại quá, để mọi người chờ lâu rồi!
Ông chủ rất nhiệt tình với khách, đặt xong bộ đồ trà lại giải thích mấy câu, mới rời khỏi phòng.Quán trà này rất nhỏ, không có nhiều quy tắc như quán trà lớn.
Tiêu Nham đứng lên, cầm lấy bình trà, rót cho Lý Dương một chén trà trước:
-Lý đại ca, nếm thử trà ở đây của họ đi, mùi vị quả thật rất ngon, tay nghề pha trà của ông chủ rất giỏi!
Bình trà là một bình sứ men trắng, trên mặt có họa tiết hoa đào màu đỏ, nhìn rất đẹp mắt.
Màu men trên thân bình sáng lóang, chỉ nhìn một cái, Lý Dương đã nhìn ra đây là đồ sứ vô cùng cao cấp, sau khi tỉ mỉ xem xét, mắt của hắn liền mở to, người liền ngồi thẳng dậy.
-Lý đại ca, anh nói miếng ngọc bội này đáng giá như vậy, tại sao khi chúng tôi đến tiệm đồ cổ, bọn họ lại không chịu trả hàng chứ?
Lưu Lợi đột nhiên hỏi một câu, cô ta vẫn còn lo lắng về miếng ngọc bội này, cô ta vừa mới bắt đầu đi làm, mười vạn, dựa theo tiền lương hiện nay của cô ta, không ăn không uống, cũng phải mất hơn bốn năm mới kiếm được số tiền như thế, lúc này cô ta quan tâm nhất vẫn là chuyện tiền bạc.
Người con gái đã kết hôn, sẽ bớt lãng mạn đi, cuộc sống mới là vấn đề thiết thật nhất.
Lời của cô ta khiến Tiêu Nham cũng nhìn sang Lý Dương, dù sao thì bọn họ cũng vừa mới đến tiệm đồ cổ, người ở đó nhất quyết không chịu cho trả hàng, Lưu Lợi muốn bán lại cho bọn họ, bọn họ cũng không mua, nên mới khiến Lưu Lợi tức giận như vậy.
-Điều này tôi không rõ, nhưng tôi có thể bảo đảm với hai người,miếng ngọc bội này là đồ thật, nếu hai người muốn, ba mươi vạn, hiện giờ tôi có thể mua lại của hai người!
Lý Dương cầm chén trà nho nhỏ lên, mở to mắt nhìn kĩ càng mọi nơi trên chén trà, lúc nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên.
Chén trà này cũng có họa tiết hoa đào màu đỏ, miệng chén rất đều đặn, Lý Dương khẽ búng nhẹ lên chén trà, có thể nghe được âm thanh giòn tai.
Lưu Lợi liền lắc tay, nói:
-Vậy thì không cần đâu, chúng tôi còn phải cám ơn anh, Lý đại ca à!
Cô ta không hoàn toàn tin vào lời nói của Lý Dương, nhưng rất cảm kích trước sự giúp đỡ của Lý Dương và Vương Giai Giai, người ta không có nghĩa vụ phải giúp đỡ mình, có thể làm được thế này đã không dễ dàng rồi.
Lý Dương nhìn kỹ chén trà một lát mới đặt xuống, trà trong chén lại không uống ngụm nào.
Hắn lại cầm chén trà của Vương Giai Giai lên, tiếp đó xem chén của Tiêu Nham và Lưu Lợi, một bình trà, bốn chén trà, đây là một bồ đồ trà, tất cả đều có họa tiết hoa đào.
-Mọi người chờ chút, tôi đi lấy chút điểm tâm!
Tiêu Nham đứng lên bước khỏi phòng, Lưu Lợi cũng đứng dậy, cô ta đi cùng với Tiêu Nham lấy điểm tâm.
Trong phòng chỉ còn lại Lý Dương và Vương Giai Giai, Lý Dương lại cầm bình trà lên, xem kĩ con dấu dưới đáy bình, hắn không ngờ rằng ở đây lại có thể gặp một bộ đồ trà như thế này.
-Em còn tưởng anh không hiểu ý em chứ, làm em lo lắng vô ích!
Vương Giai Giai đột nhiên nói một câu còn mỉm cười tươi tắn, ban nãy cô ta đưa mắt ra hiệu với Lý Dương để Lý Dương phối hợp với cô ta, nói tốt cho miếng ngọc bội, vì thế Vương Giai Giai đồng ý tự bỏ tiền mua lại miếng ngọc bội này.
Hai người trẻ tuổi ở bên nhau không dễ dàng gì, Vương Giai Giai là một cô gái đầy lòng trắc ẩn, chỉ nghĩ làm cách nào để bọn họ làm lành, dù bản thân có chút tổn thất cũng không sao.
Hơn nữa mười vạn đối với họ mà nói cũng không nhiều, tiền riêng của Vương Giai Giai cũng có tới mấy chục vạn.
Lý Dương đặt bình trà xuống, ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Vương Giai Giai, hỏi:
-Em vừa nói anh hiểu ý gì của em cơ?
Vương Giai Giai hơi ngẩn người, nói:
-Chuyện em ra hiệu cho anh nói miếng ngọc bội đó là thật đó, không phải anh đã làm rồi sao?
Lý Dương tròn xoe mắt, liền lắc đầu, cười nói:
-Anh thật sự không hiểu ý em, anh chỉ là nói ra sự thật mà thôi!
Hắn nhìn thấy Vương Giai Giai nháy mắt với hắn nhưng lúc đó hắn cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chủ yếu là xuất phát điểm không giống nhau.
-Anh nói thật chứ?
Vương Giai Giai khẽ mở miệng, ngạc nhiên nhìn Lý Dương nhỏ tiếng nói:
-Ý anh là miếng ngọc bối của anh ta thật sự là đồ thật hả?
Lý Dương ung dung cười nói:
-Gì mà thật sự là đồ thật chứ, đây quả là miếng ngọc cổ tinh xảo từ đời Đường, nếu Tiểu Tiêu muốn bán, anh sẽ giới thiệu cho bọn Lý Xán, kéo mối dùm bọn họ!
Ngọc cổ truyền thế như thế này, bán ở tiệm đồ cổ không thích hợp, bán ở phiên đấu giá ngọc cổ ở hội đấu giá mới là tốt nhất, những người đến tham gia buổi đấu giá như vậy đều là người thích loại ngọc cổ này nhất, còn là khách có tiền.
Vương Giai Giai sững người, liền cười vui vẻ:
-Hóa ra là đồ thật, vậy thì tốt quá rồi, em còn tưởng anh cố ý nói đó là đồ thật theo ám hiệu của em nữa chứ!
Lý Dương nhìn cô ta, mỉm cười, có một câu hắn không nói ra, miếng ngọc bội đó nếu là giả thì hắn tuyệt đối sẽ không nói thành đồ thật.
Nếu là như vậy, hắn sẽ chỉ trả lời mơ hồ, hoặc sẽ trực tiếp dùng mười vạn mua lại cho Tiêu Nham, từ đó đạt được mục đích giúp đỡ bọn họ.
Cầm chén trà lên, Lý Dương khẽ nhấp một ngụm trà, hương vị trà quả thật rất thơm ngon, nhưng tâm tư của hắn đều hướng về bộ đồ trà này, bộ đồ trà này là bảo vật tuyệt vời, bảo vật đích thật.
-Thật ngại quá Lý đại ca để hai người phải đợi lâu rồi!
Tiêu Nham đã trở lại, cùng về với hắn còn có cả Lưu Lợi, thật ra lúc nãy hai vợ chồng ở bên ngoài bàn bạc, bàn xem nên làm gì với miếng ngọc này.
Tiêu Nham có ý giữ lại miếng ngọc bội, Lưu Lợi lại muốn bán đi, Lý Dương có thể giới thiệu công ty đấu giá cho bọn họ, vậy thì cứ ủy thác cho công ty đấu giá bán đi.
Lưu Lợi không hiểu về sưu tầm, cứ cảm thấy cầm một miếng ngọc bội nho nhỏ thế này ở trên tay không được thiết thực, không thực tế bằng con số trong ngân hàng.
-Bánh trứng muối ở tiệm này rất ngon, rất chính cống, Lý đại ca, Giai Giai hai người cũng dùng thử đi!
Lưu Lợi đặt điểm tâm vừa mang vào lên bàn, lại quay đầu nhìn chằm chằm vào Tiêu Nham.
Tiêu Nham đang do dự, thấy ánh mắt của vợ, chỉ đành thở dài bất đắc dĩ, nói ra suy nghĩ của bọn họ, hắn muốn bán miếng ngọc cổ truyền thế này đi.
Sau khi nói xong, Lưu Lợi lại có chút căng thẳng, cô ta luôn cảm thấy không được hiện thực, sợ Lý Dương cố ý an ủi bọn họ mà thôi.
Lý Dương mỉm cười nhìn họ, liền lấy từ trong túi ra cuốn vở và cây viết, viết một số điện thoại và tên, xé ra đưa cho Tiêu Nham, nói:
-Cậu gọi điện thoại cho người này, để hắn phái người đến lấy món bảo vật này của cậu, cậu bảo với hắn là do Lý Dương giới thiệu hai người, về mặt giá tiền và phí thủ tục, bọn họ sẽ tính giá ưu đãi nhất cho hai người.
-Cám ơn anh, Lý đại ca!
Tiêu Nham liền nhận lấy tờ giấy, Lưu Lợi cuối cùng cũng yên tâm hơn, Lý Dương thoải mái giới hiệu công ty đấu giá cho bọn họ như vậy, nghĩa là ban nãy không phải chỉ là đơn thuần an ủi họ mà thôi.
-Tiêu Nham, cậu có quen với chủ tiệm này không?
Lý Dương lại hỏi một câu.
-Có quen, chúng tôi thường đến đây lắm!
Lý Dương lại nói tiếp:
-Vậy cậu có thể gọi ông ấy tới đây không, tôi có chút chuyện muốn hỏi ông ta!
-Gọi ông chủ tới? Không thành vấn đề!
Ánh mắt Tiêu Nham thoáng chút ngạc nhiên, liền đứng dậy bước ra, hắn không biết tại sao Lý Dương lại đột nhiên gọi ông chủ tới, còn đang nghĩ có phải là do Lý Dương không vừa lòng với trà ở đây không?
Có điều như vậy cũng nên nói trước với hắn một tiếng, hơn nữa khi Lý Dương uống trà cũng không tỏ vẻ không hài lòng gì về trà, đột nhiên gọi chủ tiệm, khiến Tiêu Nham có chút mơ hồ, cũng khiến hắn rất tò mò.
Không lâu sau, ông chủ vừa bưng trà ra lúc nãy đã bước vào cùng Tiêu Nham.
-Anh bạn trẻ, không biết có việc gì vậy?
Ông chủ bước vào phòng, không ngồi xuống mà mỉm cười hỏi một câu, ông ta biết Tiêu Nham, mặc dù Tiêu Nham đã tốt nghiệp rồi nhưng ông ta vẫn quen xem Tiêu Nham như học sinh, Lý Dương đương nhiên được xem như bạn học của Tiêu Nham rồi.
-Ông chủ, bộ đồ uống trà của ông rất tinh xảo, tôi muốn biết ông mua nó từ đâu vậy?
Lý Dương chỉ vào bộ đồ trà trên bàn, nhỏ giọng hỏi một câu, có thể gặp bộ đồ trà như vậy ở đây khiến hắn rất bất ngờ, càng không ngờ rằng bộ đồ trà này lại trực tiếp được đem ra để khách sử dụng.
-Bộ đồ trà?
Ông chủ tiệm mở tròn mắt, nhìn bộ đồ trà, lập tức tỏ ra thấu hiểu.
Bộ đồ trà này vô cùng tinh xảo, những người khách từng dùng qua trước đó đều khen ngợi không ngớt, vấn đề mà Lý Dương hỏi cũng chẳng làm ông ta ngạc nhiên gì.
Ông chủ nhếch miệng cười, nói:
-Đây là đồ ở nhà chú tôi, ông ấy vốn làm việc ở trấn Cảnh Đức, sau này qua đời, thời gian trước em họ tôi thu dọn đồ đạc, dọn được một số món, nó thấy cũng không dùng tới nên cho tôi, vừa may chỗ tôi ở đây có thể dùng được!
Vẻ mặt Lý Dương có chút kì lạ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nhỏ giọng hỏi:
-Ý ông là bộ đồ trà như thế này còn có tới mấy bộ nữa lận?
Ông chủ tiệm gật đầu, nói:
-Đúng vậy, bộ đồ trà này tổng cộng có ba bộ, ngoài đồ pha trà ra còn có bát, chén trà, gạt tàn thuốc, đĩa …Tôi thấy rất đẹp, đồ pha trà thì để dùng ở đây, chỉ có khách ở trong phòng mới có thể dùng được bộ đồ thế này!
-Bát, chén trà, gạt tàn thuốc, đĩa?
Vẻ mặt lúc này của Lý Dương càng kì lạ hơn, trong ánh mắt còn có chút kích động.
Hơi bình tâm lại, Lý Dương mới cẩn thận hỏi:
-Ông chủ này, những món đó hiện giờ đều ở chỗ ông cả sao? Có được cất giữ hoàn chỉnh không?
Ông chủ tiệm không nghĩ ngợi nhiều, liền đáp:
-Em họ tôi dọn đến Thượng Hải ở rồi, những món này mang đi không được, đều để lại chỗ tôi, ngoài đồ pha trà ra, những món khác tôi đều đang dùng, có lẽ vẫn còn hoàn chỉnh, có một cái bát từng bị rớt một lần nhưng rất bền, không bị rớt bể.
Đồ mình đang dùng, bát còn bị rơi một lần.
Tim Lý Dương tự nhiên nhói mạnh một cái, nhìn ông chủ này với vẻ kì lạ, bảo vật như vậy nếu bị hư hại thật, e rằng bất kể kẻ nào biết được cũng đều đau lòng xót ruột.
Những món này không những quý giá, giá cả cũng rất cao, cứ nói bộ đồ trà trước mắt này cũng có thể đổi được hơn mấy quán trà của ông ta.
-Ông chủ ơi tôi có yêu cầu đường đột này, những món này rất đẹp, tôi thích vô cùng vì thế tôi muốn mua lại, ông có thể nhường cho tôi không, ông có thể tùy ý ra giá!
Lý Dương chậm rãi nói một câu, nói xong hắn còn nhìn ông chủ tiệm mãi.
Ông chủ mở to mắt nhìn Lý Dương, vẻ mặt lại có chút do dự, mấy món đồ sứ này trong mắt ông ta chính là đồ sứ của trấn Cảnh Đức, dù có đẹp, nhưng giá cả hoàn toàn không cao, ông ta cũng vì thấy đẹp mắt mới đem mấy món đồ sứ này đến tiệm để dùng.
Trong lòng ông ta chưa bao giờ nghĩ sẽ bán mấy món này đi.
-Lão Ngưu, ông cứ bán cho anh tôi đi, ông yên tâm, về mặt giá cả tuyệt đối không để ông chịu thiệt đâu!
Thấy ông ta do dự, Tiêu Nham lập tức đứng ra, nói giúp Lý Dương một câu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.