Chương 244: Tôi thua rồi
Tiểu Tiểu Vũ
18/03/2013
Người bán ngẩng đầu, ánh mắt khinh miệt nhìn Lý Dương, người chung quanh cũng lắc đầu nhìn Lý Dương, dưới tình huống này đối phương chiếm hết ưu thế, rất nhiều người đều nghĩ Lý Dương da mặt thật dày.
-Không đồng ý thì thôi vậy
Lý Dương nhún vai, đây là lòng tốt chân chính lại trở thành lòng lang dạ thú, vậy chờ kết quả cuối cùng đi, người mà cuối cùng có thể cười mới là nhà thắng cuộc.
Máy mài đá chuyển động rất nhanh, người đứng chung quanh cũng không nói chuyện, Lý Dương lại lấy di động ra xem thời gian, Ngô Hiểu Lỵ đứng một bên nhìn động tác của Lý Dương trong lòng khẽ động một chút.
Dựa theo phương pháp giải thạch của người bán, bọn họ chỉ sợ phải ở đây lãng phí không ít thời gian, Lý Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Tầng sương mờ càng lau càng bạc, màu xanh biếc chảy ra càng ngày càng nhiều, lúc này người bán đang giải thạch cũng càng lúc càng phấn khích
-Xanh, màu xanh càng ngày càng đậm..
Trương Vĩ đột nhiên kinh ngạc chỉ vào mặt trên kêu lên, toàn bộ màu sắc bên trong đã lộ ra ngoài, đích thật là một màu dương lục khá đẹp, chất lượng Phỉ Thúy bên trong nếu là tốt một chút, trận đánh cược này bọn họ nhất định thua.
-Hắc hắc
Người bán hàng ngừng lại, quay đầu lại đắc ý nhìn Lý Dương và An Văn Bình liếc mắt một cái, rửa bề mặt phía trên, tiếp tục mài.
-Nhụ loại, nhụ loại
Chung quanh có người đột nhiên kêu to, người bán đã mài ra Phỉ Thúy, nhụ loại, Phỉ Thúy dương lục lộ ra trước mặt mọi người.
Phía trên mặt là Phỉ Thúy, lại là một loại dương lục nhụ loại không tồi, giá trị khối hàng nguyên thạch này sẽ tăng lên không ít, ngay cả người có lòng tin như An Văn Bình cũng không an tâm liếc mắt nhìn Lý Dương một cái, chỉ có Ngô Hiểu Lỵ và Lưu Cương sắc mặt không có gì thay đổi, chỉ cần Lý Dương nói có thể thắng, bọn họ liền tin tưởng nhất định sẽ thắng.
-An thị tiểu nha đầu, tiểu tử, bọn anh hiện tại nhận thua còn kịp, tôi sẽ không đền tiền các anh
Người bán hàng quay đầu cười to một tiếng, trên mặt đã muốn mang theo thắng lợi tươi cười, nhụ loại Phỉ Thúy không bằng băng nhụ loại, nhưng quả nhiên là loại Phỉ Thúy cao cấp, cùng với một số loại phù dung bình thường cũng tương đương, có một số loại phù dung còn không tốt bằng nhụ loại Phỉ Thúy.
-Nếu anh đồng ý đánh cuộc chúng tôi đồng ý, cái khác không cần phải nói.
Lý Dương mỉm cười lắc đầu, trên mặt vẫn như cũ mang theo vẻ tự tin, người chung quanh đều nhỏ giọng bàn tán, trong mắt một số người đã cho rằng Lý Dương cố giữ bình tĩnh, này nếu giải ra khối phỉ Thúy dương lục không tồi, dựa theo đánh cuộc của bọn họ lúc trước, Lý Dương bọn họ có thể bồi thường không ít tiền.
-Hừ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ
Nụ cười của người bán hàng lập tức biến mất, hung hăng trừng mắt liếc Lý Dương một cái, mở bề mặt đổ thạch ra, người bán tiếp tục mài tầng sương mờ.
Chỉ chốc lát, một tảng lớn Phỉ Thúy đã được người bán mài ra, kết quả tầng sương mờ bên trong lớp da hàng nguyên thạch cũng hiện ra, người bán hả miệng cười sằng sặc.
Thời gian lúc này, có mấy người đứng chung quanh xem rất náo nhiệt, có người còn kinh ngạc nhìn Lý Dương.
Vài người nghe nói đánh cuộc tất cả đều hưng phấn lên, cảnh tượng náo nhiệt chưa từng thấy qua, tình cờ gặp phải đương nhiên không thể buông tha.
Cảm giác có người đang xem mình, Lý Dương quay đầu nhìn, cái người mà luôn luôn chú ý Lý Dương vội vàng cười gật đầu với Lý Dương, trên mặt tựa hồ còn có chút khẩn trương.
Lý Dương nhẹ nhàng cuối đầu, người này hắn hoàn toàn không quen, có thể khẳng định hắn chưa có gặp qua.
Người nọ đột nhiên từ bên cạnh người bạn đi tới, đi đến trước mặt Lý Dương, trên mặt còn mang theo một chút thần sắc cung kính, rất là cẩn thận nói:
-Xin hỏi, Anh là Lý Dương, Lý tiên sinh phải không?
-Là tôi, ngài là?
Lý Dương nghi hoặc nhìn ông ấy, người này còn nhận ra mình, Lý Dương cẩn thận hồi ức lại người mà hắn quen biết, thật sự đối với người này không hề có ấn tượng.
Người nọ lập tức hưng phấn kêu lên:
-Tôi là một gã chơi đổ thạch bình thường ở Trịnh Châu, ngày hôm qua tại khu giải thạch gặp qua anh, ở Nam Dương cũng gặp qua anh, anh là niềm tự hào của người Hà Nam chúng ta.
Lý Dương, tên này rất quen thuộc?
Có mấy người vây quanh xem đổ thạch nhíu nhíu lông mày, còn có mấy người cuống quít từ trong người lấy ra một tờ báo, hôm nay đều là báo Bình Châu ngọc khí, trên tờ báo này tên của Lý Dương xuất hiện cũng không ít, hơn nữa xuất hiện ở những vị trí dễ làm cho người khác chú ý tới.
-Tôi nhớ ra rồi, ngày hôm qua lúc giải Thủy Tinh Chủng, người mà trên võ đài của trận đấu giữa Thiệu thị và An thị đã kêu Lý Dương.
Có người giật mình kêu to, người chung quanh đều kinh ngạc nhìn Lý Dương, nếu nói người nổi danh nhất Bình Châu tại đại hội giao dịch nguyên thạch, không phải là minh tinh, cũng không phải Thiệu Ngọc Cường, mà chính là Lý Dương đang đứng trước mặt bọn họ. Cho dù là đấu với hai công ty hai là giải ra Thủy Tinh Chủng Ngọc Lục Bảo đều làm cho thanh danh Lý Dương đứng đầu ở đại hội giao dịch nguyên thạch.
Người bán hàng đã cắt xong, nghe bọn họ bàn tán cũng ngạc nhiên nhìn Lý Dương, tên của Lý Dương một số người buôn bán đều biết rõ.
-Rè rè
Trong tiếng bàn tán của nhiều người, người bán vẫn để cho máy cắt tiếp tục cắt, Tư Mã Lâm còn có An Văn Bình bọn họ đều đứng thẳng, Lý Dương sau khi bị những người khác nhận ra, trên mặt bọn họ tất cả đều lộ ra niềm tự hào.
Hiện tại, hai mươi người đứng chung quanh xem lại nghĩ người bán hàng cược thạch tự tin lạc quan nhất định sẽ thắng, đặc biệt Trịnh Châu người mà thấy Lý Dương ở Nam Dương và Bình Châu, càng tin tưởng vững chắc Lý Dương nhất định sẽ thắng.
Người có tên, cây có bóng, việc Lý Dương cũng có ít nhiều người biết đến, việc khác không nói, chỉ nói đến năng lực của Lý Dương ngày hôm qua trước hai công ty châu báu lớn, làm cho hai công ty châu báo lớn chủ động rời đi. Cũng đủ chứng minh trình độ Lý Dương cực cao, huống hồ hành vi của Lý Dương ngày hôm qua cũng đem lại không ít vinh dự cho những người chơi đổ thạch thế đơn lực yếu.
Điều này làm cho hiện trường có phần cải biến suy nghĩ trước đó, mọi người ngược lại xem trọng Lý Dương, nhưng vẫn gần như một nửa số người vẫn giữ nguyên cách nhìn ban đầu, cho rằng Lý Dương thất bại, sự thật đặt ở trước mặt, khối hàng nguyên thạch của người bán hàng rất tốt.
Tâm tình của người bán ngược lại không có ảnh hưởng gì, thanh danh của Lý Dương lớn cũng là sự thật không có thể thay đổi, Vua Phỉ Thúy Vương Lão gia thanh danh cũng hiển hách, cũng không dám nói chính mình chưa bao giờ đánh cuộc thua.
Rầm
Người bán hàng một nhát đã cắt xong rồi, bên trên lát cắt lại lộ ra một điểm sương trắng, lần cắt này người bán hàng rất thỏa mãn.
Một lần nữa lại mài, người bán lại lần nữa mài lớp sương trắng mỏng manh, người mà đứng xung quanh vốn có lòng tin với người bán giờ lại càng thêm niềm tin, đều muốn một hồi như thế nào đem tin tức Lý Dương đánh cuộc thua truyền ra bên ngoài, có thể thấy Lý Dương thua bọn họ rất là vui.
Đây cũng là tâm lý ghen tỵ của quần chúng, Lý Dương chẳng qua là một người trẻ tuổi bình thường, đột nhiên trong một đêm lại nổi danh, đem lại sự phẫn nộ vì bất công của rất nhiều người.
Ào ào
Thời gian chậm rãi trôi qua, người chung quanh không nói chuyện, chỉ có đá mài và nguyên thạch tiếp xúc nhau tạo ra âm thanh chói tai truyền vào tai của mọi người.
Răng rắc
Máy mài đột nhiên đột dừng lại nơi đó, người bán mở to mắt nhìn ngay chỗ lát cắt, vẻ mặt không dám tin.
Oanh
Chung quanh hơn hai mươi người nhất thời đều kêu lớn lên, tầng sương trắng bên trên lớp cắt của khối nguyên thạch đó bị mài không ít, đã lộ ra những nét đứt gãy rõ ràng, chỉ có một vài mảnh nho nhỏ chứa nhụ loại Phỉ Thúy màu dương lục, mà ở dưới, không có bất cứ màu sắc gì.
-Điều đó không thể
Người bán đột nhiên dụi mắt, trực tiếp để máy cắt, cho dù có làm hư Phỉ Thúy hay không, gã cũng để thẳng con dao nhắm vào chỗ tầng đứt gãy.
Người chung quanh, đặc biệt người mà vừa mới bắt đầu đứng ở chỗ này đều phức tạp nhìn Lý Dương, xuất hiện tầng đứt gãy có thể không phải là hiện tượng tốt gì, xuất hiện tình huống này cho dù bên dưới vẫn có nhụ loại Phỉ Thúy, giá trị của nó cũng không tăng nhiều, bởi vì đã không nhìn thấy màu sắc.
Người bán cắt lần này rất nhanh, chỉ chốc lát đem chỗ đổ thạch chia làm hai nửa, sau khi rửa sạch bề mặt dao, người bán lập tức đặt mông ngồi ở trên mặt đất.
Mài mà không tìm ra giá trị thì không gọi là mài, cắt thấy mới gọi là cắt, những lời này lại lộ ra.
Dưới một nhát dao, tình hình thực tế đổ thạch bên trong lập tức liền hiện ra trước mặt mọi người.
Trên hai mặt của lát cắt, có một lát cắt hoàn toàn là ngọc vỡ vô sắc, còn lát cắt khác thì có một chút nhụ loại Phỉ Thúy màu dương lục, nhưng diện tích cũng không lớn, còn có một nửa đều là ngọc vỡ.
Hiện tại, cuộc cược thạch này đã sáng tỏa rồi, đống nguyên thạch này nhụ hóa rất ít, hiệu quả của nhụ hóa không tồi, đáng tiếc lấy ra quá sớm, nếu có thể để cách một trăm triệu năm có thể sẽ lấy ra một khối Phỉ Thúy không tồi.
Nhìn hai lát cắt này tất cả mọi người ngơ ngác, vừa bắt đầu có cục diện tốt như vậy, ai cũng không nghĩ tới sẽ có kết thúc như vậy.
Vài người chơi cược thạch sớm đã nghe những lời tranh luận của bọn họ còn cùng người bán đột nhiên quay đầu lại, hoảng sợ nhìn Lý Dương, lúc này bọn họ bắt đầu nghĩ đến lời đánh giá khối nguyên thạch mà lúc trước Lý Dương nói.
-Biểu hiện không tồi, nhưng nhụ hóa quá ít.
Hiện tại mà nói, lời đánh giá của Lý Dương thật là sắc bén, hoàn toàn chính xác, có thể làm ra phán đoán chuẩn xác đến như vậy, Lý Dương rốt cuộc có thực lực gì, vài người cũng không dám suy nghĩ.
Cho dù là bọn người Tư Mã Lâm cũng đều có chút ngẩn người, bọn họ biết Lý Dương lợi hại, chính là ở đây nhìn thấy khối nguyên thạch này có biểu hiện tốt muốn nói trong lòng không có chút hoang mang cũng không thể, cũng có thể trước sau có sự khác biệt quá lớn, khiến cho bọn họ trong giây lát cũng không đủ dũng khí để tiếp nhận.
Vượt qua, hoàn toàn vượt qua, vừa rồi cần thời gian dài để làm, chỉ cần một nhát đã biến mọi thứ trở nên vô nghĩa, vừa rồi hưởng thụ khoái cảm thắng lợi lâu như vậy, sau một nhát tất cả lại biến thành bọt biển.
Phỉ Thúy như vậy, còn có thể tăng giá không, không phải là không có, nhưng là tăng ít, ít nhất người bán không nghĩ rằng gã có thể làm.
-Tôi thua
Qua vài phút, người bán mới đứng dậy, chua sót nói, vẻ mặt cực kỳ tẻ ngắt.
Khối nguyên thạch này nếu như lúc đầu thấy không có gì, gã có lẽ không có khó chịu như vậy, chính là rõ ràng tăng cao một mạch nhưng đến thời điểm cuối cùng lại lội ngược dòng, tựa như thang máy chậm rãi dâng lên, đột nhiên cấp tốc sa xuống, có thể thừa nhận người mà chịu đựng được cảm giác này không nhiều.
-Không, anh không có thua, tôi cũng không có thắng, đổ thạch là vật quý hiếm do thiên nhiên ban tặng cho con người, nó giống như trò chơi của nhân loại và thiên nhiên, nếu thu hoạch được ngọc bảo vô cùng tốt. Nếu là đã đoán sai, thiên nhiên phục hồi lại phần thưởng, anh muốn nói thua, đó là chúng ta cùng nhau thua bởi thiên nhiên, nó tinh quái đem phần thưởng của chúng ta làm cho biến mất.
Lý Dương bắt tay, bộ dáng không biết làm sao, người bán ngẩn người, người chung quanh cũng đều ngẩn người, theo sau cùng nhau nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.