Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 757: Trước cao ngạo sau cung kính (2)

Tiểu Tiểu Vũ

19/03/2013



Trước đó ông chủ Triệu nghe nói qua, Lão Ngưu và Lý Dương quan hệ không tệ, nhưng vậy cũng chỉ là nghe nói , ông chủ Triệu vẫn luôn cho là Lão Ngưu vận khí tốt, vừa đúng lúc gặp Lý Dương giải ra Phỉ Thúy tốt.

Lần này hắn coi như là hoàn toàn hiểu , Lý Dương thật sự có quan hệ thật tốt với Lão Ngưu, nếu không Lý Dương cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này .

Ông chủ Triệu lại hừ lạnh một tiếng:

- Ngọc thánh thì làm sao? Thiên địa tự có công đạo, tên lường gạt tuyệt đối không chạy được!

Lý Dương cười cười, nhẹ giọng nói:

- Tôi cũng tin thiên địa tự có công đạo, chủ ý của người xấu vĩnh viễn không thực hiện được!

Lời của để cho Vương Yến và Vương Giai Giai cũng nở nụ cười, Lý Quân Sơn và Lý Thành cũng không ngọai lệ, bọn họ lần đầu tiên phát hiện Lý Dương còn có tính hài hước như vậy.

Nhưng họ rất ủng hộ hành động của Lý Dương, Lão Ngưu là người tốt, những người này tự để mình bị lừa gạt, còn muốn để cho Lão Ngưu trả nợ giúp bọn họ, thật sự là quá ghê tởm, rõ ràng định làm khó người đàng hoàng .

Ông chủ Triệu muốn nói thêm, bên ngoài lại tiến vào một đám người, người dẫn đầu mặc đồng phục cảnh sát , phía sau còn có mấy cảnh sát, ngoài ra còn có Lưu Nguyên.

Nhìn thấy những người này, sắc mặt ông chủ Triệu lập tức lại lộ ra tia vui mừng .

Lưu Nguyên là người tham lam nhưng không phải không có chỗ tốt, mạng lưới liên lạc của hắn liền vô cùng tốt. Anh trai ruột của Lưu Nguyên chính là làm ở công an thị cục, tuy nói không phải là quyền lãnh đạo gì, nhưng cũng là một tiểu đội trường, đối với rất nhiều dân chúng mà nói đây cũng chính là đại quan.

Trước đó Lưu Nguyên đã bí mật tìm ông chủ Triệu thương nghị qua, muốn bắt Lão Ngưu lại, để cho Lão Ngưu cam tâm tình nguyện góp tiền cho tổn thất của bọn họ lần này, dựa hết vào đàm phán thì không được, chỉ có thể nghĩ cách đẩy trách nhiệm sang Lão Ngưu, để cho hắn nhận tội, như vậy mới có thể làm giảm tổn thất cho họ.

Lão Ngưu buôn bán ở Phan Gia Viên coi như là khá, tổng thể tư sản cũng có chừng hai ngàn vạn , có thể lấy được hai ngàn vạn này, tổn thất mỗi người bọn họ cũng có thể giảm bớt rất nhiều, ít nhất có thể vượt qua cái cửa ải khó khăn trước mắt này .

Ông chủ Triệu muốn có ba ngàn vạn, thật ra thì cũng biết Lão Ngưu căn bản không có nhiều tiền như vậy, nhưng cũng chỉ là thủ đoạn để ép Lão Ngưu thôi .

Để cho anh của Lưu Nguyên ra mặt , thụ lý vụ án này, đẩy Lão Ngưu vào cục công an, Lão Ngưu không thể không nhả tiền ra. Lưu Nguyên và ông chủ Triệu bí mật thương lượng xong, chỉ cần Lão Ngưu trả tiền, bù vào tổn thất của hắn, còn dư lại ông chủ Triệu sẽ chia.

Vừa rồi đàm phán không được, Lưu Nguyên đi ra ngoài để mời cảnh sát tới , bọn họ lần này quyết tâm làm khó Lão Ngưu.

- Lưu đội trưởng, anh đã tới, chúng tôi đều nói vụ án này giao cho anh mới yên tâm!

Ông chủ Triệu vội vàng đứng dậy, đi tới người cảnh sát dẫn đầu, chân mày Lý Dương nhẹ nhàng động một cái, hắn không hiểu nguyên nhân trong này, nhưng cũng biết chuyện kế tiếp khẳng định bất lợi đối với Lão Ngưu.

- Án lừa đảo sáu ngàn vạn, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, thủ tục tôi đã làm xong, bắt đầu từ bây giờ thị cục chính thức thụ lý.

Người cảnh sát dẫn đầu nhìn quanh, lại nhìn một chút ông chủ Triệu, tiếp tục nói:

- Người hợp tác với tên lừa đảo mọi ngừơi tố cáo ở đâu? Chúng tôi cần tìm người đó hỗ trợ điều tra, nắm chút tình hình!

- Cái gì mà tên lừa đảo, Lão Ngưu và tên đó căn bản không có quan hệ!

Hồ Hai không nhịn được hét to một tiếng, lúc này Lão Ngưu cũng có dự cảm xấu, Hoàng Vĩ nhíu chặc mày, đối phương mời người của công an thị cục tới , rõ ràng chính là nhằm vào Lão Ngưu.



Nói là hiệp trợ điều tra, thật sự vào bên trong, muốn ra được chỉ sợ cũng khó khăn .

Khi bọn họ tới liền có dự cảm, Lão Ngưu có vẻ lo lắng, bọn họ dự cảm quả nhiên là đúng , chuyến này thật đúng là một lần Hồng Môn yến, còn là Hồng Môn yến mà đối phương chuẩn bị kỹ.

- Cậu là ai ? Có phải có quan hệ cùng tên lừa đảo kia?

Người cảnh sát dẫn đầu lập tức đi tới , rất không khách khí nói một câu với Hồ Hai.

Hồ Hai há miệng , từ từ lại rụt đầu về , hắn không dám loạn nhận , hắn cũng có quan hệ với tên lừa đảo, thì tánh mạng của hắn cũng nguy.

- Đồng chí cảnh sát, phá án không có nghĩa là loạn chụp mũ cho người ta, như vậy không tốt!

Lý Dương nhíu chặc mày, không nhịn được đứng ra nói một câu, hắn tự định liệu có nên gọi điện thoại cho Hà Kiệt hay không, Lão Ngưu nói thật, giao cho nơi nào phá án cũng không lo, người phải lo chính là đối phương âm thầm làm chuyện xấu, đầu năm nay chuyện oan khuất cũng không ít .

- Chúng ta phá án, còn chưa tới phiên ……

Người cảnh sát dẫn đầu lập tức chuyển hướng về đây, định khiển trách Lý Dương, lời vừa mới nói một nửa, sự cao ngạo của hắn liền thấp xuống, nhìn chằm chằm vào Lý Dương.

- Anh, anh là Lý Dương - Lý tiên sinh ?

Thái độ của người cảnh sát đầu lĩnh quay một trăm tám mươi độ, lúc này không dám cao, giọng nói cũng không bén nhọn nữa, rất nhỏ nhẹ, nhìn Lý Dương, nhẹ giọng hỏi một câu .

- Anh biết tôi?

Lần này đến phiên Lý Dương kinh ngạc, cảnh sát này hắn cũng không nhớ, không có gì ấn tượng.

- Lần trước đi theo Thù đội trưởng làm vụ án Nghiêm Thành, tôi thấy anh ở xa xa!

Cảnh sát đầu lĩnh tên Lưu Bình, chính là anh ruột chủ cửa hàng tên Lưu Nguyên, lúc này thái độ Lưu Bình thay đổi, cung kính hơn.

Lưu Bình vừa nói như thế, Lý Dương lại nhớ ra, lần trước lấy được bức Thủy Trung Họa, con trai một Cục phó công an phân cục muốn hãm hại hắn, kết quả bị bọn họ bắt lại.

Lần đó là Hà Kiệt gọi tới người, đội trưởng đội hình sự thị cục đích thân dẫn người đến, vị đội trưởng kia hình như họ Thù.

Đội trưởng đội hình sự thì Lý Dương còn nhớ rõ, nhưng vị đội trưởng này và nhiều người đi theo phía sau như vậy, Lý Dương cũng không sao nhớ được, lúc ấy mọi người còn lo xử án, cũng không có tâm trí nhớ những người này .

Lý Dương không nhớ được bọn họ, cũng không có nghĩa bọn họ không nhớ được Lý Dương.

Lúc đó rất nhiều người cũng thầm thảo luận, Hà Kiệt là thái tử gia nổi danh kinh thành, bạn của Hà Kiệt cũng kém là bao, những người này cũng phải nhìn thật kỹ mà phục vụ chủ, chớ có đắc tội, nếu không chết cũng không chết thế nào yên.

Nghiêm Thành chính là ví dụ tốt nhất, người nầy kể cả cha của hắn cũng gặp xui xẻo, ai cũng không gánh nổi cho hắn.

- Thì ra là anh, bây giờ cái án lừa đảo này có phải do anh phụ trách hay không?

Lý Dương gật đầu một cái, lại hỏi lại.

- Vâng, vâng, thị cục mới nhạn được, Thù đội gần đây tương đối bận, liền tạm thời giao cho tôi!

Lưu Bình khẩn cấp gật đầu, thái độ đầy vẻ nịnh hót, tựa hồ đối với việc Lý Dương nhớ hắn mà hắn cảm thấy hứng thú phi thường, biểu hiện của Lưu Bình càng tâng bốc, nụ cười trên mặt ông chủ Triệu bọn họ càng ít, Lưu Nguyên hoàn toàn ngây ngô đứng ở một bên .



Lý Dương lần nữa gật đầu:

- Vụ án này tôi sẽ cùng anh Kiệt nói một tiếng, hy vọng các anh có thể làm công bình, không muốn xuất hiện án oan!

Lưu Bình hơi dừng một cái, lập tức vỗ ngực bảo đảm vụ án này nhất định sẽ minh xét, làm cho được hoàn toàn công bằng.

Hoàng Vĩ và Hồ Hai lại nhìn nhau, mặt của hai người thượng cũng có chút vui mừng.

Lúc này Lão Ngưu cảm thấy phức tạp nhất, một khắc khi những cảnh sát này xuất hiện hắn cũng biết lần này mình thực xui xẻo, đầu năm nay chuyện lợi dụng chức quyền gây oan khuất rất nhiều, những người này nếu là Lưu Nguyên dẫn vào, khẳng định chính là để đối phó hắn .

Quan hệ lớn nhất của Lão Ngưu cũng chỉ là phân đội trưởng cục công thương khu, chưa từng nghĩ đặt quan hệ cùng công an thị cục như vậy, Lão Ngưu cũng hiểu, lần này mình đoán chừng là lành ít dữ nhiều, hắn không thừa nhận có liên quan cùng tên lường gạt, không biết những người này có bao nhiêu thủ đoạn chờ hắn đây .

Cơ hồ đang ở lúc Lão Ngưu muốn tuyệt vọng , chuyện lại đột nhiên sinh đại biến hóa, trước mắt người cảnh sát này đối với Lý Dương cũng không chỉ là tôn trọng , bọn họ cũng cảm thấy cảnh sát này sợ hãi đối với Lý Dương.

Không sai, chính là sợ hãi, người tiểu đội trưởng công an thị cục này rất sợ Lý Dương.

- Lão Ngưu, ông không cần lo lắng, bọn họ tìm ông hiệp trợ điều tra thì ông phải đi, có chuyện gì ông trực tiếp liên lạc với tôi, hôm nay chúng tôi còn có việc, tôi đi trước!

Lý Dương đứng dậy, rồi nói một câu với Lão Ngưu.

Lão Ngưu vội vàng gật đầu, thấy thái độ người cảnh sát này đối với Lý Dương, trong lòng hắn không nữa một chút lo lắng .

Nói ngắn gọn mấy câu cùng Lão Ngưu, lúc này Lý Dương mới mang theo người nhà đi ra ngoài, trước khi rời đi Lý Dương lại quay đầu lại liếc mắt nhìn đống Lão Ngưu kia, lúc này muốn mua một khối nguyên liệu kia nhất định là không được, chỉ có thể dùng cách khác.

Lúc đi Lý Dương còn có chút không cam lòng, đáng tiếc bây giờ trong tình huống này không phải là thời cơ tốt mua khối nguyên liệu đó.

Trong tiếng cám ơn của Lão Ngưu, Lý Dương dẫn người nhà đi cửa hàng ngọc của hắn, ra khỏi cửa Lý Dương liền gọi điện thoại cho Hà Kiệt, khối nguyên liệu này nhất định phải sớm mua về, Lý Dương không dễ dàng ra mặt, tìm Hà Kiệt tới là thích hợp nhất.

Hơn nữa vừa đúng thừa cơ hội này đem chuyện Lão Ngưu này nói cho Hà Kiệt, Lý Dương tin tưởng chỉ cần Hà Kiệt nói một câu, người của thị cục cũng sẽ không để vụ án nghiêng về ông chủ Triệu bọn họ, đối với Lý Dương mà nói, vụ án này chỉ cần làm công bình là được.

Đợi Lý Dương đi rồi, Lưu Bình mới lần nữa trở lại sân sau, chỉ trong chốc lát, cái trán Lưu Bình liền toát ra mồ hôi lạnh .

Hắn thế nào cũng không ngờ tới, bình thường mọi người nói đùa mong chớ gặp phải người không nên gặp, lần này hắn đã gặp, cũng may hắn chưa phạm sai lầm, nếu không lần này nhất định sẽ xong đời.

- Anh, đây là chuyện gì xảy ra ?

Trở lại trong sân, lúc này Lưu Nguyên mới đi tới trước mặt anh hắn, nhỏ giọng hỏi một câu.

- Chuyện gì xảy ra nữa, anh thiếu chút nữa bị chú hại chết!

Lưu Bình trừng mắt, Lưu Nguyên lập tức cúi đầu, không dám nói lời nào .

Suy nghĩ kỹ, Lưu Bình lại thở dài, lôi kéo Lưu Nguyên đến một bên, nhỏ giọng nói:

- Người này không phải là người bình thường, chúng ta không chọc vào được, chuyện của cậu cũng đừng nghĩ nữa, mất thì mất rồi, cùng lắm thì làm lại từ đầu. Còn anh chỉ muốn khuyên chú một câu, đừng có ý định không tốt về Lão Ngưu đó, nếu không anh đây cũng không giúp được chú, vụ án này anh không thể phụ trách nữa, nhất định báo lên cho Thù đội trưởng!

Nói xong Lưu Bình liền dẫn thủ hạ rời đi, Lưu Nguyên dù sao cũng là em trai hắn, nên đánh phải đánh, không thể để cho hắn tiếp tục đi làm chuyện ngu ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook