Chương 1311: Vua Phỉ Thúy tới thăm
Tiểu Tiểu Vũ
20/03/2013
Trác lão đi rồi, đi rất thanh thản.
Lý Dương và Trần Vô Cực ngày thứ hai mới tới được Mandalay, điều này cũng làm mấy phóng viên phải công toi, sau khi biết Lý Dương và Trần Vô Cực không còn ở Yết Dương thì mấy phóng viên này đều rất thất vọng.
Nhưng báo chí vẫn đăng tin Lý Dương áp đảo.
Đối với việc đăng tin Lý Dương lần này còn mạnh hơn so với Trần Vô Cực lần trước.
Rất nhiều giới truyền thông còn dự đoán một cách lạc quan rằng sự nghiệp điêu khắc ngọc của Trung Quốc sẽ phát triển tới đỉnh cao, bất kỳ thời gian nào chỉ cần hai vị tông sự đều cùng nhau thì đều là thời kỳ phát triển huy hoàng của sự nghiệp này.
Giống như nghiệp đúc kiếm thời Âu Dã Tử và Can Tương, hay thư pháp huy hoàng thời bố con Vương hy.
Một số báo cũng bày Lý Dương và Trần Vô Cực lên trang nhất, thế giới đen trắng của Lý Dương cũng được rất nhiều đài truyền hình tranh nhau tiến hành đưa tin.
Sau khi một số bài báo này ra đã gây chấn động lớn.
Rất nhiều người bây giờ mới biết trên thế giới còn có thứ thần kỳ như vậy, rất nhiều người mới biết tông sư là phi phàm như thế nào, đây cũng làm rất nhiều người có hứng thú với điêu khắc ngọc và sản xuất ngọc khí.
Cũng có thể nói sức ảnh hưởng của việc Lý Dương trở thành tông sư đã bắt đầu lan tràn.
Đương nhiên những điều này nói sau, Lý Dương lúc này vừa xuống sân bay, Sang Dala mang tang đón ở sân bay, đưa Lý Dương về Trang viên.
Trác lão là người Trung Quốc, tang lễ cũng sẽ được cử hành theo nghi lễ của Trung Quốc.
Tin Trác lão qua đời rất nhanh được lan ra ở Myanma, bắt đầu từ tối qua đã có rất nhiều người tới, Trác lão ở Myanma nhiều năm như vậy mặc dù nói ở chỗ gia tộc Sang Dala nhưng không hề có gì thiên kiến bè phái, rất nhiều người nhận được sự giúp đỡ của ông bây giờ đều đến.
Cũng có thể nói Trác lão là một đại sư được nhiều người tôn kính.
- Trác lão ra đi rất thanh thản, trước khi đi còn nghe tin cậu lên tông sư ông còn cười.
Trên xe, Sang Dala nói nhỏ với Lý Dương, người cuối cùng bên cạnh Trác lão chính là anh.
Anh là người tìm Trác lão để thông báo tin tốt, Lý Dương đã đột phá về mặt điêu khắc ngọc để trở thành tông sư, Sang Dala khi mới biết tin này cũng muốn thông báo tin tốt này với Trác lão.
Trác lão lúc này vẫn cười nói mấy câu khen ngợi, không thể nhìn thấy dáng vẻ sắp phải ra đi.
Chính Sang Dala cũng không ngờ anh cùng Trác lão nói chuyện một lúc Trác lão liền gọi Sang Dala và người nhà lại.
Có thể bản thân Trác lão đã cảm nhận được ông sắp phải ra đi, nên gọi những người này vào để căn dặn chuyện hậu sự.
Sự thực cũng là như vậy, ông dặn Sang Dala và người nhà rất nhiều, sau khi căn dặn những chuyện hậu sự xong lại nói chuyện riêng với Sang Dala một lúc, cuối cùng cười nhắm mắt, không còn thở nữa.
Theo tập tục của Trung Quốc Trác lão ra đi như vật là hỉ tang.
- Trước khi ông đi còn nguyện vọng gì không?
Lý Dương khẽ gật đầu, Trác lão ra đi không có chút thống khổ mà rất thanh thản, điều này làm anh được an ủi, tuổi của Trác lão cũng nhiều rồi, thời còn trẻ lại bị thương nặng kết cục như vậy có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.
- Không có, ông chỉ bảo tôi nói lại với cậu một câu mà ông đã nói, cảm ơn cậu đã làm ông sống thêm được 1 năm này, hơn 1 năm này ông không còn gì để tiếc nuối.
Sang Dala chầm chậm lắc đầu, khi nói còn nhìn Lý Dương một cách kỳ lạ.
Người Lý Dương khẽ run lên, tình hình khi trước của Trác lão anh rõ nhất tại sao có thể tiếp tục sống, có thể nói đơn giản là do công lao của tuyến đen trong cơ thể của Lý Dương, Lý Dương cứ tưởng Trác lão không biết điều này, bây giờ nghe Sang Dala nói mới biết Trác lão trong lòng đều hiểu cả.
- Câu này trước ông đã từng nói chưa?, cúi đầu trầm tư một lát Lý Dương hỏi một câu.
- Chưa từng nói, Lý tiên sinh, Trác lão tại sao lại nói như vậy?
Sang Dala khẽ trả lời vẫn nhìn Lý Dương.
Lúc này nghi hoặc trong lòng Sang Dala còn lớn hơn trước, nghe ý của Trác lão hình như Lý Dương đã cứu ông, lần trước khi bệnh Trác lão nguy hiểm Lý Dương cũng ở đó nhưng Lý Dương lúc đó không làm gì cả mà.
Mà Trác lão lần đó được chuyển nguy thành an có chút kỳ lạ, chỉ là Sang Dala không nghĩ ra tác dụng của Lý Dương ở đây.
- Có lẽ là lần trước tôi an ủi ông mấy câu.
Lý Dương cười gượng, lời nói của Sang Dala làm anh tin chắc rằng Trác lão thực sự biết điều gì đó.
Nhưng những điều này Trác lão không nói cho bất kỳ ai mà đến lúc sắp ra đi mới nói ra để Sang Dala thay mình truyền đạt lại lời cảm ơn.
Còn về Trác lão rốt cuộc đã biết những gì Lý Dương hoàn toàn không rõ, sau này cũng không thể biết, Trác lão đã ra đi rồi đây sẽ trở thành bí mật vĩnh viễn.
- Đúng rồi Lý tiên sinh, tổng kết tâm đắc một năm nay Trác lão đều viết ra, bây giờ những đồ này đều đưa cho cậu, những đồ này bây giờ đang ở trong Trang viên, cậu có thể qua mang đi bất cứ lúc nào.
Sang Dala trong mắt vẫn có chút nghi ngờ nhưng thấy Lý Dương không thích nói vấn đề này anh cũng không hỏi thêm.
- Sang Dala, cảm ơn anh, những thứ của Trác lão anh có thể sao chép thành 1 bản, bản gốc đưa cho tôi là được.
Lý Dương lẳng lặng gật đầu Trác lão cả đời đổ thạch, những kinh nghiệm tâm đắc ông để lại tuyệt đối là tài sản vô cùng quý giá, những thứ này đối với đại sư đổ thạch mà nói đều là những thứ tiền không thể mua được.
Lý Dương có thể để Sang Dala sao chép lại một bản, nhân tình này rất lớn.
Đương nhiên khi Lý Dương chưa tới Sang Dala hoàn toàn có thể làm như vậy trước nhưng anh không làm, tâm đắc của đại sư đã quá cố và một đại sư đương nhiệm vẫn là một đại sư quan trọng, Sang Dala rất rõ điều này.
- Đợi tôi sao chép xong sẽ đưa cho cậu bản gốc.
Sang Dala cười một tiếng, anh không khách khí với Lý Dương, những thứ này đối với anh rất có tác dụng, có những thứ này họ có thể bồi dưỡng thêm trình độ đổ thạch cho mình.
Hậu quả của việc truyền những thứ này ra ngoài Lý Dương lại không nghĩ nhiều.
Đều là thành quả nỗ lực cả đời của Trác lão, để nhiều người học mới có giá trị, còn về bản thân Lý Dương những thứ này chỉ có ý nghĩa kỷ niệm.
Lý Dương về mặt đổ thạch tác dụng của năng lực đặc thù còn hơn bất kỳ kinh nghiệm nào.
Đoàn xe tiến tới Trang viên, trong Trang viên rất nhiều nơi đều treo khăn trắng, linh đường ở sân sau, Sang Dala bảo người lái xe tới phía sau.
Trước linh đường Sang Dala tự mình để tang, Trác lão là người cùng thời với bố anh, từ lâu anh đã coi Trác lão như người nhà, là bậc tiền bối đáng kính.
Trác lão không có con cái, bây giờ ra đi, hiếu tử cũng chỉ có thể là anh đến, cũng chỉ có anh có đủ tư cách.
Do vậy có thể thấy Sang Dala là người trọng tình trọng nghĩa.
Sang Dala dẫn Lý Dương tới trước linh đường dâng hương.
Trác lão ra đi rất vội vàng cũng không có dấu hiệu gì đặc biệt, bản thân Trác lão đã sắp xếp tất cả rồi mới ra đi, làm mọi người không kịp nhìn ông lần cuối.
Lý Dương là như vậy, vua Phỉ Thúy Mã lão tiên sinh cũng là như vậy.
Vua Phỉ Thúy tới Myanma trước Lý Dương, ông cũng như Lý Dương từ sau khi chơi bài ở Myanma lần trước không còn nhìn thấy Trác lão, ai cũng không ngờ gặp mặt lần đó lại là lần cuối cùng.
Lúc này vua Phỉ THúy đang quỳ trước linh cữu của Trác lão hai mắt ngấn đỏ, đang nói thì thầm gì đó.
Vua Phỉ Thúy và Trác lão đều học, ở cùng nhau, hai người mặc dù có không ít sự cạnh tranh nhưng đều là những người tình sâu nghĩa nặng.
Hai người cũng là huynh đệ anh em, đồng cam cộng khổ, tình cảm như anh em ruột thịt, lớn lên mặc dù không ở cùng nhau nhưng cũng thường liên lạc, vua Phỉ Thúy mỗi lần tới Myanma đều gặp Trác lão.
Bây giờ Trác lão lại ra đi trong lòng vua Phỉ Thúy buồn vô cùng.
Lý Dương lặng lẽ dâng hương, anh dâng hương xong, Trần Vô Cực, Hồng lão, Tống lão cũng bắt đầu dâng hương.
Hồng lão, Tống lão đều ở Yết Dương cũng nhận được thông báo của vua Phỉ Thúy, Trác lão và họ trước cũng có ít giao tình, đổ thạch và điêu khắc ngọc vốn là hai ngành có liên quan mật thiết với nhau.
Sau khi dâng hương xong Sang Dala mới đưa bọn Lý Dương tới phòng khách.
Tướng quân Thornton tự mình tới tiếp đón họ, sự ra đi đột ngột của Trác lão là tướng quân Thornton cũng buồn vô cùng, tiền bối của ông không nhiều Trác lão lại ra đi như vậy cũng không còn ai nữa.
Tang lễ của Trác lão ở Myanma là kết hợp nghi lễ của Myanma và Trung Quốc.
Linh đường bày tổng cộng trong 7 ngày, trong bảy ngày mỗi ngày đêì có rất nhiều người đến viếng, phía chính phủ Myanma cũng có tổng thống đích thân tới viếng vòng hoa.
Ngoài Myanma, Trung Quốc các nước Đông Nam Á cũng đến không ít người.
Trác lão thích kết giao bạn bè, cả đời này để lại rất nhiều bạn bè, bây giờ đột nhiên ra đi, những người bạn già đều đến không ngớt.
Mắt khác, ngoài Myanma tộc trưởng của bốn gia tộc lớn cũng đích thân đến.
Nhưng bốn gia tộc này sau khi tới không đi ngay mà ở đây, bây giờ tướng quân Thornton chiếm ưu thế, các thế lực của Myanma đều trong trạng thái yên tĩnh để quan hệ của mình dịu đi nhiều, mấy tộc trưởng ở đây an toàn không có vấn đề gì.
Sau bảy ngày tướng quân Thornton hoàn tất lễ an tang cho Trác lão, tang lễ lần này cũng kết thúc rồi.
An tang y quan là yêu cầu của Trác lão, Trác lão sống ở Myanma nhiều nhưng lại là người Trung Quốc, con cháu Viêm Hoàng.
Trác lão không hi vọng sau khi mình mất lại lưu giữ ở nước ngoài.
Trước ông đã lập di chúc bảo tướng quân Thornton đưa tro cốt của mình cho vua Phỉ Thúy, do vua Phỉ Thúy mang về quê hương an tang.
Bây giờ người biết quê hương Trác lão chắc chỉ có một mình vua Phỉ Thúy, điểm này vua Phỉ Thúy sau khi tới Myanma mới biết, vì điều này mà đau khổ vô cùng.
Tang lễ của Trác lão xong xuôi Lý Dương cũng chuẩn bị đi, viện bảo tàng bên Bắc Kinh vẫn còn một đống việc, mặt khác còn có mấy cuộc phỏng vấn cũng đang chờ anh quay về sắp xếp.
Nhưng trước khi quay về anh ở đây đột nhiên có mấy vị khách, mấy vị khách này đều không phải là những người bình thường, 4 gia tộc lớn của Myanma, tướng quân Kuba làm đại biểu, ngoài ra còn 3 trưởng tộc của 3 gia tộc lớn đều đến.
Mà người dẫn họ đến lại chính là vua Phỉ Thúy mã lão tiên sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.