Chương 204: Bát Hoàng Tử
Huyết Đồ
04/04/2013
Cầm quải trượng xấu chết người, ta không cần. Hôm nay tính như ta xui xẻo, ngày sau chúng ta chờ xem.
Hạng An Ninh chu môi hừ nhẹ nói.
Càng lúc càng kết thù sâu với cô nàng này. Triệu Tử Văn cười khổ nói:
- An Ninh quận chúa, ngươi nhầm rồi. Không phải ta làm quải trượng dành cho lão nhân mà là dùng tứ giác quải trượng.
- Tứ cước quải trượng?
Tô Tiểu Muội nghe vậy ngạc nhiên nói:
- Chưa bao giờ ta nghe nói có loại quải trượng quái dị như vậy. Hạ Văn, có thể vẽ ra cho ta xem một chút không?
Triệu Tử Văn bất đắc dĩ cười, đảo mắt nhìn quanh, thấy bên hồ có một tài tử đang vẽ tranh, hắn liền bước tới, vỗ vai vị công tử đó cười nói:
- Huynh đài, có thể mượn giấy và bút của huynh một chút không?
Vị công tử đang vẽ tranh này có rất nhiều bút son và giấy Tuyên Thành, liền cười phóng khoáng nói:
- Huynh đài tùy tiện dùng!
Triệu Tử Văn thấy Tô Tiểu Muội có tấm lòng cầu học, tự nhiên không để nàng thất vọng, liền vẽ vài nét lên giấy. Sau khi vẽ xong, y đưa cho Tô Tiểu Muội nói:
- Đây là tứ giác quải trượng... ...
Tô Tiểu Muội cầm lấy tờ giấy Tuyên Thành, thấy bức tranh chỉ có vài nét bút cực kỳ đơn giản, nhưng tứ giác quải trượng này thật sự là rất kỳ diệu, chỉ thấy tay vịn thẳng và dài, dưới đế có bốn chân. Đây là lần đầu tiên nàng thấy quải trượng quái dị như vậy, không kìm nổi cẩn thận đánh giá, say mê trong đó... ....
- Tay vịn của tứ giác quải trượng này có thể chống đỡ dưới nách, đương nhiên khi đi đường sẽ cảm thấy đỡ mệt, bốn chân xếp thành hình chân vạc, lại càng không dễ dàng bị trượt ngã…
Triệu Tử Văn thấy Tô Tiểu Muội nhìn đến xuất thần, liền không quên giải thích một phen.
Thư đồng này rốt cuộc là ai? Tô Tiểu Muội kinh ngạc liếc Triệu Tử Văn một cái, gật đầu nói:
- Quải trượng này quả thật là rất thực dụng! Không ngờ ngươi còn có kiến thức như vậy.
An Ninh quận chúa chu môi lại. Nàng cũng rất tò mò đối với tứ giác quải trượng này, nhưng nàng hận thư đồng này thấu xương, đương nhiên sẽ không đi xem bức vẽ quải trượng vớ vẩn đó làm gì.
Triệu Tử Văn lại thốt lên một câu kinh người:
- Nếu quận chúa không thích, ta làm xe lăn cho ngươi. Thế nào?
Xe lăn? Tô Tiểu Muội nghe vậy càng đầu váng mắt hoa. Nàng tự điểm lại kiến thức của mình, có lẽ cái gì cũng biết, vậy mà hiện giờ hắn lại toát ra một cái xe lăn. Nàng cảm giác lòng tự tin của mình bị đả kích nghiêm trọng.
Xe lăn? Hạng An Ninh mắt đẹp sáng ngời. Tiểu nha đầu này thật sự hơi tò mò về mấy món đồ mới lạ.
- Ngày mai ta cho thợ mộc đem xe lăn tới. Tô tiểu thư và quận chúa cứ đi đắp chút thảo dược đi, nếu để lại sẹo sẽ không tốt.
Nói chuyện cả nửa ngày với hai cô bé này, Triệu Tử Văn hơi không kiên nhẫn nói.
Hạng An Ninh lập tức bị dọa sợ kêu lên:
- Ai nha, Tiểu Muội, chúng ta nhanh lên đi, ngày sau giáo huấn thư đồng này cũng không muộn.
Tô Tiểu Muội gật đầu, liếc thư đồng này với vẻ hơi thâm ý, sau đó đỡ Hạng An Ninh đi về phía Hàn Lâm Thư Viện.
- Triệu tiểu ca, Bát Hoàng tử mời ngươi tới phủ…
Rốt cục thu phục được hai cô bé này, Triệu Tử Văn thở phào một hơi, vừa định quay về phòng ngủ, chỉ thấy Tần Quán vội vàng từ cách đó không xa đi tới, phất tay nói với hắn.
- Gió mưa sắp tới rồi…
Triệu Tử Văn khẽ thở dài, cũng không nói gì nữa mà ngồi trên xe ngựa, cùng với Tần Quán đi về phía phủ của Bát Hoàng tử.
Phủ của Bát Hoàng tử ở thành nam bên bờ hồ. Phong cách kiến trúc này hoàn toàn bất đồng so với hoàng cung mà lúc trước Triệu Tử Văn đã tới. Cả tòa phủ của hoàng tử xây dựng dựa vào bên hồ, thấp thoáng bóng nước hồ khiến người ta như thể đang đi tới Giang Nam. Kiến trúc chủ thể cũng không giống kết cấu nói tục tằn trong kinh thành, đại đa số đều chọn kết cấu mộc, đâu cũng chạm trổ rường cột, mái ngói cong cong, tràn ngập cảm giác mềm mại, dịu dàng của Giang Nam.
Triệu Tử Văn đi không hề gặp gì ngăn trở, chủ yếu là vì có Tần Quán ở bên cạnh. Toàn bộ phủ Hoàng tử đều biết Tần Quán là mưu thần của Bát Hoàng tử, gia đinh nha hoàn chỉ liếc mắt một cái rồi lại tự làm việc của mình.
Đi vào cửa lớn của phủ hoàng tử, Triệu Tử Văn mới biết được diện tích to lớn của phủ Bát Hoàng tử. Giữa rừng cây rậm rạp, chỉ thấy một hồ nhỏ hình trăng lưỡi liềm, giữa hồ là một ốc đảo rộng chừng hơn mười mẫu, trên đó có hơn mười tiểu lầu lịch sự tao nhã tinh xảo. Một cây cầu nhỏ trắng như ngọc nối ốc đảo với bờ. Đi vào đó như thể bước vào một bức tranh sơn thủy hữu tình, đình đài lầu các và non sông tươi đẹp hòa quyện vào nhau. Dưới cây cầu nhỏ là nước chảy lơ thơ, hào quang lấp lánh, rực rỡ nhiều màu. Xuyên qua một rặng trúc và hai tiểu đình, bọn họ mới tới mảnh đất trống trước tiểu lâu kia.
Nhìn địa thế xung quanh, Triệu Tử Văn đoán rằng vị Hoàng tử này cho dẫn nước từ hồ bên ngoài vào xây tiểu hồ trong phủ. Có thể xây dựng một nơi giống như nhân gian tiên cảnh thế này, càng có thể thấy được Hoàng thượng sủng ái Bát Hoàng tử này thế nào mới có thể kiến tạo cho y một phủ đệ khổng lồ mà lịch sự tao nhã như vậy.
Trước cửa tiểu lâu có một thang gỗ sáu bậc. Sau khi lên thang mới tới hành lang gấp khúc, nối thẳng tới cửa vào tiêu lâu.
Hành lang gấp khúc được thiết kế rất thú vị, nhìn như lầu các hành lang gấp khúc, lại ẩn hàm tuyền cung đồ, đặc biệt có nguyên lý “tam chiết nhị khúc, nhất loan tứ giác”. Bài trí trong lâu và bên ngoài có vẻ cực kỳ thống nhất. Tường, sàn nhà đều dùng vật liệu gỗ chế thành. Màn, rèm đều là thủ công dệt thành. Bàn trong sảnh đều là do những gốc cây chế thành, ngay cả những trà cụ (dụng cụ uống và pha trà) trên bàn đều làm từ gỗ, càng khiến toàn bộ khung cảnh giản dị tự nhiên.
Triệu Tử Văn nhìn quanh bốn vách tường, trên tường có treo các bức tranh chữ của các danh gia, trong đó có cả loại bình thường, đương nhiên cũng không thiếu các danh tác có giá trị ngàn vàng.
Một nam tử tuấn lãng mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng đang ngồi trước bàn xem sách, dường như không hề phát hiện Tần Quán và Triệu Tử Văn đang đột nhiên đi vào…
Triệu Tử Văn cũng ước đoán tâm ý người khác, cũng không quấy rầy y, còn Tần Quán ra hiệu cho nô tỳ pha trà. Hai người lẳng lặng chờ đợi ở một bên.
Thời gian khoảng chừng uống một chén trà, Bát Hoàng tử vẫn say mê đọc sách. Triệu Tử Văn cũng không biết rốt cục là Bát Hoàng tử này đọc sách thật hay giả vờ đọc. Hắn nhìn nhìn quanh bốn phía, một bức họa rất sinh động đập ngay vào mặt. Hắn làm bộ không kìm lòng nổi tiến tới, cẩn thận thưởng thức.
Hắn giả bộ lưu luyến quên trời đất, như si như say thưởng thức chừng nửa canh giờ mới cảm thán tự đáy lòng thốt lên một tiếng:
- Tranh đẹp!
Bát Hoàngt hơi nao nao, sau đó chậm rãi quay đầu, thấy Tần Quán đứng cùng một thư đồng trong lầu thưởng thức tranh, y vội vàng đứng lên, cười nói:
- Vị này hẳn là Triệu tướng quân nhỉ. Đã chậm trễ tiếp đón, mong rằng thứ tội!
Triệu Tử Văn cũng đoán không ra Bát Hoàng tử này có phải đang thử mình hay không, liền thản nhiên cười nói:
- Tự do khi đọc sách chẳng khác nào ở nhà hoàng kim. Điện hạ nhập tâm đọc sách, cẩn thận tỉ mỉ, vi thần cao hứng còn không kịp!
Bát Hoàng tử này đã biết thân phận của hắn, đương nhiên hắn không cần che giấu gì cả. Tuy nhiên dùng hai chữ vi thần này, hắn cảm thấy hơi ghê tởm.
Nghe lời nịnh bợ này, Bát Hoàng tử cảm thấy rất thoải mái, cười ha hả nói:
- Triệu tướng quân, Tần đại nhân mau mời ngồi.
- A, dường như người đề từ và người vẽ tranh không phải là cùng một người
Triệu Tử Văn nghiền ngẫm một bức tranh, phát hiện ra chút manh mối, không khỏi lẩm bẩm.
Bát Hoàng tử gật đầu cười nói:
- Tranh này là ta làm, mà từ là của hoàng muội ta làm!
Hắn nhìn bài thơ trên tranh, khẽ đọc:
- Thiên lý hoàng vân bạch nhật huân,
bắc phong xuy nhạn Tuyết phân phân.
Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ,
Thiên hạ thùy nhân bất thức quân!
Nguyên tác: Biệt Đổng Đại kỳ 2 – tác giả Cao Thích)
Từ biệt Đổng Đại kỳ 2 (Người dịch: Tản Đà)
Ngàn dặm vàng pha bóng nhật vân,
Nhạn xuôi gió bấc tuyết bay nhanh
Chớ buồn nẻo trước không tri kỷ!
Thiên hạ ai người chẳng biết anh!
Nguồn: thivien
An Ninh quận chúa? Quả ớt nhỏ đó mà cũng biết làm từ? Thật sự là heo nái cũng biết trèo cây! Trên đường ngồi xe ngựa tới đây, Triệu Tử Văn đã hỏi Tần Quán, hiên giờ các công chúa, quận chúa Đại Kinh đều đã lập gia đình, trong hoàng thất chỉ còn lại An Ninh quận chúa này chưa lập gia đình. Hơn nữa An Ninh quận chúa này lại là con gái duy nhất của Hoài Vương. Thế tử sớm chết non cho nên vị vương gia thối nát đó vô cùng yêu thương đứa con duy nhất này. Cũng khó trách quả ớt nhỏ đó lại ngang ngược như vậy, đều là do được chiều quá hóa hư.
Trong bức tranh là một ngọn núi cao ngất, tuyết trắng xóa tung bay làm cho người ta có cảm giác cô đơn, tịch mịch, mà người đề thơ là muốn an ủi họa sĩ đừng có cảm giác cô độc. “Thiên hạ thùy nhân bất thức quân?” Câu này dùng rất thỏa đáng, như vẽ mắt cho rồng, quả thật là một bài thơ hay tuyệt. Triệu Tử Văn không thể không thừa nhận tiểu quận chúa này cũng có vài phần tài năng văn chương, hơn nữa còn biết an ủi hoàng huynh của nàng, thấy nàng không hẳn là quá tệ, cũng có một trái tim biết thương cảm.
An Ninh là con gái bảo bối của Hoài Vương, nếu có thể cưới An Ninh quận chúa, khẳng định Hoài Vương sẽ đối xử với con rể như con đẻ, cho nên các con cháu đảng phái trong triều đều hy vọng có thể cưới được An Ninh quận chúa này. Nếu có thể cưới được nàng, Hoài Vương nhất định sẽ ủng hộ họ.
Cũng khó trách vì sao ba vị công tử lại quấn lấy quả ớt nhỏ kia không rời. Triệu Tử Văn nghĩ tới ba vị con cháu quan lại lúc trước, khẳng định là do một vị hoàng tử nào đó bày mưu đặt kế, cực lực theo đuổi An Ninh quận chúa... ....
- Hoàng huynh, có phải huynh lại nói bậy về muội hay không?
Một thanh âm như thể tiếng chim sơn ca lay động lòng người vang lên bên ngoài lầu. Đôi mắt Bát Hoàng tử lập tức sáng ngời, vui vẻ nhìn về phía ngoài cửa lầu.
- Vi thần tham kiến quận chúa!
- Hạ Văn tham kiến quận chúa!
Nhìn thấy Tần Quán thi lễ, Triệu Tử Văn cũng bắt chước ôm quyền thi lễ, trong lòng thầm nhủ, nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đi ra, cô nàng này không phải đi chữa thương sao, thế nào lại chạy tới đây nhanh như vậy?
Một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều chậm rãi đi vào trong lầu các. Đôi mi nàng thanh tú như trăng non, da thịt trắng nõn như sương tuyết, thật sự là một mỹ nhân. Tuy nhiên dưới nách nàng lại có một cây quải trượng quái dị, điều này khiến cho Bát Hoàng tử nhướn mày, vội vàng hỏi:
- An Ninh, chân muội sao thế?
Hạng An Ninh chu môi hừ nhẹ nói.
Càng lúc càng kết thù sâu với cô nàng này. Triệu Tử Văn cười khổ nói:
- An Ninh quận chúa, ngươi nhầm rồi. Không phải ta làm quải trượng dành cho lão nhân mà là dùng tứ giác quải trượng.
- Tứ cước quải trượng?
Tô Tiểu Muội nghe vậy ngạc nhiên nói:
- Chưa bao giờ ta nghe nói có loại quải trượng quái dị như vậy. Hạ Văn, có thể vẽ ra cho ta xem một chút không?
Triệu Tử Văn bất đắc dĩ cười, đảo mắt nhìn quanh, thấy bên hồ có một tài tử đang vẽ tranh, hắn liền bước tới, vỗ vai vị công tử đó cười nói:
- Huynh đài, có thể mượn giấy và bút của huynh một chút không?
Vị công tử đang vẽ tranh này có rất nhiều bút son và giấy Tuyên Thành, liền cười phóng khoáng nói:
- Huynh đài tùy tiện dùng!
Triệu Tử Văn thấy Tô Tiểu Muội có tấm lòng cầu học, tự nhiên không để nàng thất vọng, liền vẽ vài nét lên giấy. Sau khi vẽ xong, y đưa cho Tô Tiểu Muội nói:
- Đây là tứ giác quải trượng... ...
Tô Tiểu Muội cầm lấy tờ giấy Tuyên Thành, thấy bức tranh chỉ có vài nét bút cực kỳ đơn giản, nhưng tứ giác quải trượng này thật sự là rất kỳ diệu, chỉ thấy tay vịn thẳng và dài, dưới đế có bốn chân. Đây là lần đầu tiên nàng thấy quải trượng quái dị như vậy, không kìm nổi cẩn thận đánh giá, say mê trong đó... ....
- Tay vịn của tứ giác quải trượng này có thể chống đỡ dưới nách, đương nhiên khi đi đường sẽ cảm thấy đỡ mệt, bốn chân xếp thành hình chân vạc, lại càng không dễ dàng bị trượt ngã…
Triệu Tử Văn thấy Tô Tiểu Muội nhìn đến xuất thần, liền không quên giải thích một phen.
Thư đồng này rốt cuộc là ai? Tô Tiểu Muội kinh ngạc liếc Triệu Tử Văn một cái, gật đầu nói:
- Quải trượng này quả thật là rất thực dụng! Không ngờ ngươi còn có kiến thức như vậy.
An Ninh quận chúa chu môi lại. Nàng cũng rất tò mò đối với tứ giác quải trượng này, nhưng nàng hận thư đồng này thấu xương, đương nhiên sẽ không đi xem bức vẽ quải trượng vớ vẩn đó làm gì.
Triệu Tử Văn lại thốt lên một câu kinh người:
- Nếu quận chúa không thích, ta làm xe lăn cho ngươi. Thế nào?
Xe lăn? Tô Tiểu Muội nghe vậy càng đầu váng mắt hoa. Nàng tự điểm lại kiến thức của mình, có lẽ cái gì cũng biết, vậy mà hiện giờ hắn lại toát ra một cái xe lăn. Nàng cảm giác lòng tự tin của mình bị đả kích nghiêm trọng.
Xe lăn? Hạng An Ninh mắt đẹp sáng ngời. Tiểu nha đầu này thật sự hơi tò mò về mấy món đồ mới lạ.
- Ngày mai ta cho thợ mộc đem xe lăn tới. Tô tiểu thư và quận chúa cứ đi đắp chút thảo dược đi, nếu để lại sẹo sẽ không tốt.
Nói chuyện cả nửa ngày với hai cô bé này, Triệu Tử Văn hơi không kiên nhẫn nói.
Hạng An Ninh lập tức bị dọa sợ kêu lên:
- Ai nha, Tiểu Muội, chúng ta nhanh lên đi, ngày sau giáo huấn thư đồng này cũng không muộn.
Tô Tiểu Muội gật đầu, liếc thư đồng này với vẻ hơi thâm ý, sau đó đỡ Hạng An Ninh đi về phía Hàn Lâm Thư Viện.
- Triệu tiểu ca, Bát Hoàng tử mời ngươi tới phủ…
Rốt cục thu phục được hai cô bé này, Triệu Tử Văn thở phào một hơi, vừa định quay về phòng ngủ, chỉ thấy Tần Quán vội vàng từ cách đó không xa đi tới, phất tay nói với hắn.
- Gió mưa sắp tới rồi…
Triệu Tử Văn khẽ thở dài, cũng không nói gì nữa mà ngồi trên xe ngựa, cùng với Tần Quán đi về phía phủ của Bát Hoàng tử.
Phủ của Bát Hoàng tử ở thành nam bên bờ hồ. Phong cách kiến trúc này hoàn toàn bất đồng so với hoàng cung mà lúc trước Triệu Tử Văn đã tới. Cả tòa phủ của hoàng tử xây dựng dựa vào bên hồ, thấp thoáng bóng nước hồ khiến người ta như thể đang đi tới Giang Nam. Kiến trúc chủ thể cũng không giống kết cấu nói tục tằn trong kinh thành, đại đa số đều chọn kết cấu mộc, đâu cũng chạm trổ rường cột, mái ngói cong cong, tràn ngập cảm giác mềm mại, dịu dàng của Giang Nam.
Triệu Tử Văn đi không hề gặp gì ngăn trở, chủ yếu là vì có Tần Quán ở bên cạnh. Toàn bộ phủ Hoàng tử đều biết Tần Quán là mưu thần của Bát Hoàng tử, gia đinh nha hoàn chỉ liếc mắt một cái rồi lại tự làm việc của mình.
Đi vào cửa lớn của phủ hoàng tử, Triệu Tử Văn mới biết được diện tích to lớn của phủ Bát Hoàng tử. Giữa rừng cây rậm rạp, chỉ thấy một hồ nhỏ hình trăng lưỡi liềm, giữa hồ là một ốc đảo rộng chừng hơn mười mẫu, trên đó có hơn mười tiểu lầu lịch sự tao nhã tinh xảo. Một cây cầu nhỏ trắng như ngọc nối ốc đảo với bờ. Đi vào đó như thể bước vào một bức tranh sơn thủy hữu tình, đình đài lầu các và non sông tươi đẹp hòa quyện vào nhau. Dưới cây cầu nhỏ là nước chảy lơ thơ, hào quang lấp lánh, rực rỡ nhiều màu. Xuyên qua một rặng trúc và hai tiểu đình, bọn họ mới tới mảnh đất trống trước tiểu lâu kia.
Nhìn địa thế xung quanh, Triệu Tử Văn đoán rằng vị Hoàng tử này cho dẫn nước từ hồ bên ngoài vào xây tiểu hồ trong phủ. Có thể xây dựng một nơi giống như nhân gian tiên cảnh thế này, càng có thể thấy được Hoàng thượng sủng ái Bát Hoàng tử này thế nào mới có thể kiến tạo cho y một phủ đệ khổng lồ mà lịch sự tao nhã như vậy.
Trước cửa tiểu lâu có một thang gỗ sáu bậc. Sau khi lên thang mới tới hành lang gấp khúc, nối thẳng tới cửa vào tiêu lâu.
Hành lang gấp khúc được thiết kế rất thú vị, nhìn như lầu các hành lang gấp khúc, lại ẩn hàm tuyền cung đồ, đặc biệt có nguyên lý “tam chiết nhị khúc, nhất loan tứ giác”. Bài trí trong lâu và bên ngoài có vẻ cực kỳ thống nhất. Tường, sàn nhà đều dùng vật liệu gỗ chế thành. Màn, rèm đều là thủ công dệt thành. Bàn trong sảnh đều là do những gốc cây chế thành, ngay cả những trà cụ (dụng cụ uống và pha trà) trên bàn đều làm từ gỗ, càng khiến toàn bộ khung cảnh giản dị tự nhiên.
Triệu Tử Văn nhìn quanh bốn vách tường, trên tường có treo các bức tranh chữ của các danh gia, trong đó có cả loại bình thường, đương nhiên cũng không thiếu các danh tác có giá trị ngàn vàng.
Một nam tử tuấn lãng mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng đang ngồi trước bàn xem sách, dường như không hề phát hiện Tần Quán và Triệu Tử Văn đang đột nhiên đi vào…
Triệu Tử Văn cũng ước đoán tâm ý người khác, cũng không quấy rầy y, còn Tần Quán ra hiệu cho nô tỳ pha trà. Hai người lẳng lặng chờ đợi ở một bên.
Thời gian khoảng chừng uống một chén trà, Bát Hoàng tử vẫn say mê đọc sách. Triệu Tử Văn cũng không biết rốt cục là Bát Hoàng tử này đọc sách thật hay giả vờ đọc. Hắn nhìn nhìn quanh bốn phía, một bức họa rất sinh động đập ngay vào mặt. Hắn làm bộ không kìm lòng nổi tiến tới, cẩn thận thưởng thức.
Hắn giả bộ lưu luyến quên trời đất, như si như say thưởng thức chừng nửa canh giờ mới cảm thán tự đáy lòng thốt lên một tiếng:
- Tranh đẹp!
Bát Hoàngt hơi nao nao, sau đó chậm rãi quay đầu, thấy Tần Quán đứng cùng một thư đồng trong lầu thưởng thức tranh, y vội vàng đứng lên, cười nói:
- Vị này hẳn là Triệu tướng quân nhỉ. Đã chậm trễ tiếp đón, mong rằng thứ tội!
Triệu Tử Văn cũng đoán không ra Bát Hoàng tử này có phải đang thử mình hay không, liền thản nhiên cười nói:
- Tự do khi đọc sách chẳng khác nào ở nhà hoàng kim. Điện hạ nhập tâm đọc sách, cẩn thận tỉ mỉ, vi thần cao hứng còn không kịp!
Bát Hoàng tử này đã biết thân phận của hắn, đương nhiên hắn không cần che giấu gì cả. Tuy nhiên dùng hai chữ vi thần này, hắn cảm thấy hơi ghê tởm.
Nghe lời nịnh bợ này, Bát Hoàng tử cảm thấy rất thoải mái, cười ha hả nói:
- Triệu tướng quân, Tần đại nhân mau mời ngồi.
- A, dường như người đề từ và người vẽ tranh không phải là cùng một người
Triệu Tử Văn nghiền ngẫm một bức tranh, phát hiện ra chút manh mối, không khỏi lẩm bẩm.
Bát Hoàng tử gật đầu cười nói:
- Tranh này là ta làm, mà từ là của hoàng muội ta làm!
Hắn nhìn bài thơ trên tranh, khẽ đọc:
- Thiên lý hoàng vân bạch nhật huân,
bắc phong xuy nhạn Tuyết phân phân.
Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ,
Thiên hạ thùy nhân bất thức quân!
Nguyên tác: Biệt Đổng Đại kỳ 2 – tác giả Cao Thích)
Từ biệt Đổng Đại kỳ 2 (Người dịch: Tản Đà)
Ngàn dặm vàng pha bóng nhật vân,
Nhạn xuôi gió bấc tuyết bay nhanh
Chớ buồn nẻo trước không tri kỷ!
Thiên hạ ai người chẳng biết anh!
Nguồn: thivien
An Ninh quận chúa? Quả ớt nhỏ đó mà cũng biết làm từ? Thật sự là heo nái cũng biết trèo cây! Trên đường ngồi xe ngựa tới đây, Triệu Tử Văn đã hỏi Tần Quán, hiên giờ các công chúa, quận chúa Đại Kinh đều đã lập gia đình, trong hoàng thất chỉ còn lại An Ninh quận chúa này chưa lập gia đình. Hơn nữa An Ninh quận chúa này lại là con gái duy nhất của Hoài Vương. Thế tử sớm chết non cho nên vị vương gia thối nát đó vô cùng yêu thương đứa con duy nhất này. Cũng khó trách quả ớt nhỏ đó lại ngang ngược như vậy, đều là do được chiều quá hóa hư.
Trong bức tranh là một ngọn núi cao ngất, tuyết trắng xóa tung bay làm cho người ta có cảm giác cô đơn, tịch mịch, mà người đề thơ là muốn an ủi họa sĩ đừng có cảm giác cô độc. “Thiên hạ thùy nhân bất thức quân?” Câu này dùng rất thỏa đáng, như vẽ mắt cho rồng, quả thật là một bài thơ hay tuyệt. Triệu Tử Văn không thể không thừa nhận tiểu quận chúa này cũng có vài phần tài năng văn chương, hơn nữa còn biết an ủi hoàng huynh của nàng, thấy nàng không hẳn là quá tệ, cũng có một trái tim biết thương cảm.
An Ninh là con gái bảo bối của Hoài Vương, nếu có thể cưới An Ninh quận chúa, khẳng định Hoài Vương sẽ đối xử với con rể như con đẻ, cho nên các con cháu đảng phái trong triều đều hy vọng có thể cưới được An Ninh quận chúa này. Nếu có thể cưới được nàng, Hoài Vương nhất định sẽ ủng hộ họ.
Cũng khó trách vì sao ba vị công tử lại quấn lấy quả ớt nhỏ kia không rời. Triệu Tử Văn nghĩ tới ba vị con cháu quan lại lúc trước, khẳng định là do một vị hoàng tử nào đó bày mưu đặt kế, cực lực theo đuổi An Ninh quận chúa... ....
- Hoàng huynh, có phải huynh lại nói bậy về muội hay không?
Một thanh âm như thể tiếng chim sơn ca lay động lòng người vang lên bên ngoài lầu. Đôi mắt Bát Hoàng tử lập tức sáng ngời, vui vẻ nhìn về phía ngoài cửa lầu.
- Vi thần tham kiến quận chúa!
- Hạ Văn tham kiến quận chúa!
Nhìn thấy Tần Quán thi lễ, Triệu Tử Văn cũng bắt chước ôm quyền thi lễ, trong lòng thầm nhủ, nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đi ra, cô nàng này không phải đi chữa thương sao, thế nào lại chạy tới đây nhanh như vậy?
Một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều chậm rãi đi vào trong lầu các. Đôi mi nàng thanh tú như trăng non, da thịt trắng nõn như sương tuyết, thật sự là một mỹ nhân. Tuy nhiên dưới nách nàng lại có một cây quải trượng quái dị, điều này khiến cho Bát Hoàng tử nhướn mày, vội vàng hỏi:
- An Ninh, chân muội sao thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.