Chương 42: Chính Nam Vương
Huyết Đồ
04/04/2013
Chính Nam Vương tới…
Cũng không biết người tôi tớ nào của Hạ phủ hô to ở ngoài phòng.
Chính Nam Vương? Triệu Tử Văn ngẩn ra, Chính Nam Vương này sao cũng chạy tới đây làm gì? Chỉ thấy phu nhân sắc mặt vui vẻ, vội vàng đứng dậy nghênh đón.
- Tiểu Vương gia?
Khi Chính Nam Vương đi vào, Triệu Tử Văn cả kinh nói. Từ sau đêm gặp ở Quần Phương Các, không ngờ lại gặp y nhanh như vậy. Lúc này Tiểu Vương gia mặc áo dài màu trắng và đội mũ thêu chỉ bạc, khuôn mặt tuấn tú, dáng vẻ tự nhiên.
- Hoàng thúc!
Cửu Hoàng Tử cũng đứng lên, ôm quyền hướng về phía Tiểu Vương gia.
- Ừ!
Chính Nam Vương gật gật đầu cười nói:
- Ngươi vừa mới ra khỏi phủ của ta, sao giờ lại tới phủ Hạ tướng quân thế này? Ngươi cũng thích lẻn vào cửa nhà người ta nhỉ.
Cửu Hoàng Tử miễn cưỡng cười nói:
- Hoàng chất (cháu) đến Hàng Châu du ngoạn khẳng định là muốn tới bái phỏng phủ Hạ tướng quân.
Triệu Tử Văn cố nhịn cười. Tiểu Vương gia này xem ra tới Hạ phủ kịp thời, tên hoàng tử kia chỉ còn cách cuốn xéo. Tuy nhiên hoàng thúc và hoàng chất không ngờ đều khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, không thể không cảm thán tiên hoàng này hoang dâm vô đạo…
Cửu Hoàng Tử biết hoàng thúc này từ trước đến nay chính trực, sẽ không giúp gã. Gã vốn định lại dùng chút thủ đoạn, nhưng bất đắc dĩ hoàng thúc này đột nhiên ngáng chân, đành thở dài:
- Hoàng thúc, cháu đã bái kiến Hạ phu nhân xong, giờ hoàng chất xin cáo từ!
Gã lại quay sang nói với Hạ phu nhân:
- Hạ phu nhân, đã quấy rầy, tại hạ cáo từ.
Trần Chính Hào đi theo Cửu Hoàng Tử ra ngoài cửa, khi ngang qua người Triệu Tử Văn, y liền ôm ôm quyền nói:
- Công tử tài cao, ta thật sự là bội phục. Ngày sau ta ổn định sẽ trở lại cửa thỉnh giáo.
Cửu Hoàng Tử quay đầu lại âm độc nhìn Triệu Tử Văn…
Triệu Tử Văn thấy Trần Chính Hào coi như là một chính nhân quân tử, mỉm cười gật gật đầu, nhưng nhìn thấy ánh mắt âm độc của hoàng tử kia, thấy rằng đã kết thành thù hận, trốn cũng không phải biện pháp gì, liền nhìn lại không hề sợ hãi. Nhưng ngẫm lại vừa rồi không ngờ đánh bại Trạng Nguyên, cảm giác khó có thể tin, ta biến thành hoành tráng như vậy từ khi nào thế?
- Chúng ta đi!
Cửu Hoàng Tử thấy thư đồng này kiêu ngạo như thế, trong lòng tức giận tới cực điểm, nếu không có hoàng thúc của gã tại đây, sợ rằng gã đám sớm xông lên chém chết hắn. Hoàng tử quát lớn với đám hộ vệ bên người, đạp thật mạnh vào cửa, bước ra ngoài.
Hạ phu nhân đang ao ước gã bỏ đi, liền gật đầu, mặt không chút thay đổi, lại quay sang tươi cười nói với Tiểu Vương gia:
- Vương gia hôm nay sao lại rảnh rỗi đến Hạ phủ thế này?
Vương gia thấy hoàng tử đã rời đi, mới thấp giọng nói:
- Hoàng chất này của ta tính tình ngang ngược, thấy hắn đi đến phủ của phu nhân, ta sợ hắn gây ra họa gì liền đi theo.
- Ồ, hóa ra là như thế... Vậy xin đa tạ Vương gia!
Hạ phu nhân cảm kích nói.
- Đa tạ Tiểu Vương gia tương trợ!
Đại tiểu thư thấy Cửu Hoàng Tử đã rời đi liền thở phào một hơi, đi đến trước mặt Tiểu Vương gia, khom người nói.
- Không cần đa lễ, chỉ là việc vặt thôi mà.
Tiểu Vương gia thản nhiên cười nhưng trong ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe ra cảm giác khác thường.
Chẳng lẽ Vương gia này thích Đại tiểu thư? Khó trách y lại tới hỗ trợ, thì ra là thế…Vương gia này anh tuấn hơn người, hơn nữa tính cách ôn hòa, Đại tiểu thư có thể gả cho y, vậy đúng là nàng có phúc khí.
- Hạ Văn, tỉnh rượu rồi à?
Tiểu Vương gia bỗng nhiên quay sang nhìn Triệu Tử Văn, cười ha hả nói:
- Đó là rượu mạnh nổi danh Hàng Châu, không ngờ ngươi một hơi uống hết hai hồ, thật sự là quá lợi hại.
Vương gia này nói chuyện với ta sao? Triệu Tử Văn hơi cảm giác được sủng ái mà lo sợ, cười nói:
- Rượu này quả thật rất mạnh, làm hại ta ong đầu mất mấy ngày.
Tiểu Vương gia cười cười:
- Hôm ấy ngươi hát một bài khiến ta cảm thấy đến giờ vẫn như còn mới nguyên… Thật sự là khí thế ngất trời… Không biết tại hạ có thể kết giao bằng hữu với huynh đài được không?
Hạ Vũ Tình và Hạ phu nhân đồng thời cả kinh, Tiểu Vương gia này không ngờ kết giao bằng hữu với một kẻ tôi tớ, bọn họ không giật mình sao được? Triệu Tử Văn chỉ cảm thán Tiểu Vương gia này không hề có vẻ tự cao tự đại, cảm thấy bội phục đối với y, đương nhiên rất sẵn lòng kết giao bằng hữu với y. Hắn cười nói:
- Có thể kết giao bằng hữu với Vương gia là phúc khí của ta.
- Nếu đã thành bằng hữu, còn gọi là Vương gia gì nữa!
Tiểu Vương gia mỉm cười nói:
- Ta tên là Hạng Tử Hiên, ngày sau Hạ Văn ngươi cứ gọi ta Hạng huynh là được rồi!
- Hóa ra là Hạng huynh….
Triệu Tử Văn tự nhiên biết hoàng thất là họ Hạng, nghe nói chính là hậu duệ của Hạng Võ, nhưng không ngờ tên của mình và tên Tiểu Vương gia này còn có điểm tương tự, lại thấy y coi mình là bằng hữu, hơn nữa hai người nói chuyện với nhau thật vui vẻ, thật thoải mái, có cảm giác mới gặp mà như quen đã lâu.
Hạ phu nhân nghĩ Vương gia này đến đây cũng là vì Hạ Văn, thấy bọn họ trò chuyện với nhau thật vui, cũng không tiện quấy rầy, liền kéo tay Hạ Vũ Tình, chào Hạng Tử Hiên rồi đi ra ngoài.
…………
Không nói một câu tạ ơn đã chạy mất, Đại tiểu thư chết tiệt. Vừa rồi vì cứu nàng, Triệu Tử Văn đã phải suy nghĩ tới nát óc, không ngờ Đại tiểu thư này không hề nói một câu nào đã quay đầu bỏ đi, hắn thầm căm giận bất bình.
Hạng Tử Hiên cũng nhìn Đại tiểu thư, thấy nàng rời đi, thở dài:
- Hạ Văn, vi huynh cáo từ, ngày sau đừng quên đến phủ ta chơi đó.
Triệu Tử Văn ừ một tiếng, thầm nghĩ, không ngờ Hạng Tử Hiên này vừa thấy Đại tiểu thư đi liền đứng dậy rời đi luôn, thật đúng là thích nàng mà. Tuy nhiên Đại tiểu thư vẫn thường không nóng không lạnh đối với nam tử, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi tên ái nam ái nữ kia.
Hắn nhìn Hạng Tử Hiên rời đi, vừa mới quay đầu thì đã thấy Đại tiểu thư không biết đi tới từ chỗ nào, bên cạnh nàng còn có Hạ Bình. Hạ Bình thì đang nhấp nháy mắt nhìn hắn.
- Ta sẽ không nợ ngươi nhân tình gì... Nói đi, có yêu cầu gì, ta sẽ tận lực thỏa mãn cho ngươi.
Triệu Tử Văn vốn không định để ý tới Đại tiểu thư vong ân phụ nghĩa này, chỉ định đi qua nàng, lại nghe thấy mấy lời nói thoái thác này, trong lòng cảm thấy căm giận. Vớ vẩn thật! Ông đây cố sống cố chết chống lại tên hoàng tử kia, cô lại nói ta có yêu cầu gì… Hắn cười lạnh nói:
- Nếu Đại tiểu thư khách khí như vậy, ta đây sao có thể từ chối được.
- Hay là…
Triệu Tử Văn mỉm cười, vẻ mặt dâm đãng.
- Hạ Văn ngươi giỏi thật! Ngươi dám đưa ra loại yêu cầu này, ta…
Đại tiểu thư tức giận, khuôn mặt xinh đẹp như bị lửa thiêu, bộ ngực căng đầy run rẩy, cái cổ trắng mịn nõn nà, bộ dáng xinh đẹp không thể tả, Triệu Tử Văn nhìn thấy cũng không kìm nổi tim nhảy dựng lên.
- Đại tiểu thư, thật sự là nghĩ sai lệch rồi!
Triệu Tử Văn khó khăn dời ánh mắt đi nơi khác, cười nói:
- Hay là… cô cười lên với ta ba lần mỗi ngày! Thế nào?
Cười ba lần mỗi ngày với đồ vô sỉ này? Nhớ tới khuôn mặt cười xấu xa của hắn, trái tim Hạ Vũ Tình mãnh liệt nhảy dựng lên. Nàng vốn định cự tuyệt, nhưng ngẫm lại vừa rồi hắn không để ý uy hiếp của Cửu Hoàng Tử, mạo hiểm sinh mạng cứu mình, trái tim nàng mềm nhũn lại, gật đầu nói:
- Không phải chỉ là cười ba lần thôi sao? Chuyện này nào có đáng gì? Ta đáp ứng yêu cầu này!
- Thật vậy chăng? Nhưng không cho đổi ý nha!
Triệu Tử Văn thấy yêu cầu được đáp ứng liền vui vẻ. Đại tiểu thư này vốn cao ngạo không ai bì nổi, chẳng phải nàng chán ghét ta sao? Ta chính là muốn mỗi ngày nàng đều phải cười với ta. Ha ha… đây chính là phương pháp điều chỉnh người cao nhất – làm cho người ta phải mỉm cười với kẻ mà người ta ghét nhất là hắn!
Cũng không biết người tôi tớ nào của Hạ phủ hô to ở ngoài phòng.
Chính Nam Vương? Triệu Tử Văn ngẩn ra, Chính Nam Vương này sao cũng chạy tới đây làm gì? Chỉ thấy phu nhân sắc mặt vui vẻ, vội vàng đứng dậy nghênh đón.
- Tiểu Vương gia?
Khi Chính Nam Vương đi vào, Triệu Tử Văn cả kinh nói. Từ sau đêm gặp ở Quần Phương Các, không ngờ lại gặp y nhanh như vậy. Lúc này Tiểu Vương gia mặc áo dài màu trắng và đội mũ thêu chỉ bạc, khuôn mặt tuấn tú, dáng vẻ tự nhiên.
- Hoàng thúc!
Cửu Hoàng Tử cũng đứng lên, ôm quyền hướng về phía Tiểu Vương gia.
- Ừ!
Chính Nam Vương gật gật đầu cười nói:
- Ngươi vừa mới ra khỏi phủ của ta, sao giờ lại tới phủ Hạ tướng quân thế này? Ngươi cũng thích lẻn vào cửa nhà người ta nhỉ.
Cửu Hoàng Tử miễn cưỡng cười nói:
- Hoàng chất (cháu) đến Hàng Châu du ngoạn khẳng định là muốn tới bái phỏng phủ Hạ tướng quân.
Triệu Tử Văn cố nhịn cười. Tiểu Vương gia này xem ra tới Hạ phủ kịp thời, tên hoàng tử kia chỉ còn cách cuốn xéo. Tuy nhiên hoàng thúc và hoàng chất không ngờ đều khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, không thể không cảm thán tiên hoàng này hoang dâm vô đạo…
Cửu Hoàng Tử biết hoàng thúc này từ trước đến nay chính trực, sẽ không giúp gã. Gã vốn định lại dùng chút thủ đoạn, nhưng bất đắc dĩ hoàng thúc này đột nhiên ngáng chân, đành thở dài:
- Hoàng thúc, cháu đã bái kiến Hạ phu nhân xong, giờ hoàng chất xin cáo từ!
Gã lại quay sang nói với Hạ phu nhân:
- Hạ phu nhân, đã quấy rầy, tại hạ cáo từ.
Trần Chính Hào đi theo Cửu Hoàng Tử ra ngoài cửa, khi ngang qua người Triệu Tử Văn, y liền ôm ôm quyền nói:
- Công tử tài cao, ta thật sự là bội phục. Ngày sau ta ổn định sẽ trở lại cửa thỉnh giáo.
Cửu Hoàng Tử quay đầu lại âm độc nhìn Triệu Tử Văn…
Triệu Tử Văn thấy Trần Chính Hào coi như là một chính nhân quân tử, mỉm cười gật gật đầu, nhưng nhìn thấy ánh mắt âm độc của hoàng tử kia, thấy rằng đã kết thành thù hận, trốn cũng không phải biện pháp gì, liền nhìn lại không hề sợ hãi. Nhưng ngẫm lại vừa rồi không ngờ đánh bại Trạng Nguyên, cảm giác khó có thể tin, ta biến thành hoành tráng như vậy từ khi nào thế?
- Chúng ta đi!
Cửu Hoàng Tử thấy thư đồng này kiêu ngạo như thế, trong lòng tức giận tới cực điểm, nếu không có hoàng thúc của gã tại đây, sợ rằng gã đám sớm xông lên chém chết hắn. Hoàng tử quát lớn với đám hộ vệ bên người, đạp thật mạnh vào cửa, bước ra ngoài.
Hạ phu nhân đang ao ước gã bỏ đi, liền gật đầu, mặt không chút thay đổi, lại quay sang tươi cười nói với Tiểu Vương gia:
- Vương gia hôm nay sao lại rảnh rỗi đến Hạ phủ thế này?
Vương gia thấy hoàng tử đã rời đi, mới thấp giọng nói:
- Hoàng chất này của ta tính tình ngang ngược, thấy hắn đi đến phủ của phu nhân, ta sợ hắn gây ra họa gì liền đi theo.
- Ồ, hóa ra là như thế... Vậy xin đa tạ Vương gia!
Hạ phu nhân cảm kích nói.
- Đa tạ Tiểu Vương gia tương trợ!
Đại tiểu thư thấy Cửu Hoàng Tử đã rời đi liền thở phào một hơi, đi đến trước mặt Tiểu Vương gia, khom người nói.
- Không cần đa lễ, chỉ là việc vặt thôi mà.
Tiểu Vương gia thản nhiên cười nhưng trong ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe ra cảm giác khác thường.
Chẳng lẽ Vương gia này thích Đại tiểu thư? Khó trách y lại tới hỗ trợ, thì ra là thế…Vương gia này anh tuấn hơn người, hơn nữa tính cách ôn hòa, Đại tiểu thư có thể gả cho y, vậy đúng là nàng có phúc khí.
- Hạ Văn, tỉnh rượu rồi à?
Tiểu Vương gia bỗng nhiên quay sang nhìn Triệu Tử Văn, cười ha hả nói:
- Đó là rượu mạnh nổi danh Hàng Châu, không ngờ ngươi một hơi uống hết hai hồ, thật sự là quá lợi hại.
Vương gia này nói chuyện với ta sao? Triệu Tử Văn hơi cảm giác được sủng ái mà lo sợ, cười nói:
- Rượu này quả thật rất mạnh, làm hại ta ong đầu mất mấy ngày.
Tiểu Vương gia cười cười:
- Hôm ấy ngươi hát một bài khiến ta cảm thấy đến giờ vẫn như còn mới nguyên… Thật sự là khí thế ngất trời… Không biết tại hạ có thể kết giao bằng hữu với huynh đài được không?
Hạ Vũ Tình và Hạ phu nhân đồng thời cả kinh, Tiểu Vương gia này không ngờ kết giao bằng hữu với một kẻ tôi tớ, bọn họ không giật mình sao được? Triệu Tử Văn chỉ cảm thán Tiểu Vương gia này không hề có vẻ tự cao tự đại, cảm thấy bội phục đối với y, đương nhiên rất sẵn lòng kết giao bằng hữu với y. Hắn cười nói:
- Có thể kết giao bằng hữu với Vương gia là phúc khí của ta.
- Nếu đã thành bằng hữu, còn gọi là Vương gia gì nữa!
Tiểu Vương gia mỉm cười nói:
- Ta tên là Hạng Tử Hiên, ngày sau Hạ Văn ngươi cứ gọi ta Hạng huynh là được rồi!
- Hóa ra là Hạng huynh….
Triệu Tử Văn tự nhiên biết hoàng thất là họ Hạng, nghe nói chính là hậu duệ của Hạng Võ, nhưng không ngờ tên của mình và tên Tiểu Vương gia này còn có điểm tương tự, lại thấy y coi mình là bằng hữu, hơn nữa hai người nói chuyện với nhau thật vui vẻ, thật thoải mái, có cảm giác mới gặp mà như quen đã lâu.
Hạ phu nhân nghĩ Vương gia này đến đây cũng là vì Hạ Văn, thấy bọn họ trò chuyện với nhau thật vui, cũng không tiện quấy rầy, liền kéo tay Hạ Vũ Tình, chào Hạng Tử Hiên rồi đi ra ngoài.
…………
Không nói một câu tạ ơn đã chạy mất, Đại tiểu thư chết tiệt. Vừa rồi vì cứu nàng, Triệu Tử Văn đã phải suy nghĩ tới nát óc, không ngờ Đại tiểu thư này không hề nói một câu nào đã quay đầu bỏ đi, hắn thầm căm giận bất bình.
Hạng Tử Hiên cũng nhìn Đại tiểu thư, thấy nàng rời đi, thở dài:
- Hạ Văn, vi huynh cáo từ, ngày sau đừng quên đến phủ ta chơi đó.
Triệu Tử Văn ừ một tiếng, thầm nghĩ, không ngờ Hạng Tử Hiên này vừa thấy Đại tiểu thư đi liền đứng dậy rời đi luôn, thật đúng là thích nàng mà. Tuy nhiên Đại tiểu thư vẫn thường không nóng không lạnh đối với nam tử, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi tên ái nam ái nữ kia.
Hắn nhìn Hạng Tử Hiên rời đi, vừa mới quay đầu thì đã thấy Đại tiểu thư không biết đi tới từ chỗ nào, bên cạnh nàng còn có Hạ Bình. Hạ Bình thì đang nhấp nháy mắt nhìn hắn.
- Ta sẽ không nợ ngươi nhân tình gì... Nói đi, có yêu cầu gì, ta sẽ tận lực thỏa mãn cho ngươi.
Triệu Tử Văn vốn không định để ý tới Đại tiểu thư vong ân phụ nghĩa này, chỉ định đi qua nàng, lại nghe thấy mấy lời nói thoái thác này, trong lòng cảm thấy căm giận. Vớ vẩn thật! Ông đây cố sống cố chết chống lại tên hoàng tử kia, cô lại nói ta có yêu cầu gì… Hắn cười lạnh nói:
- Nếu Đại tiểu thư khách khí như vậy, ta đây sao có thể từ chối được.
- Hay là…
Triệu Tử Văn mỉm cười, vẻ mặt dâm đãng.
- Hạ Văn ngươi giỏi thật! Ngươi dám đưa ra loại yêu cầu này, ta…
Đại tiểu thư tức giận, khuôn mặt xinh đẹp như bị lửa thiêu, bộ ngực căng đầy run rẩy, cái cổ trắng mịn nõn nà, bộ dáng xinh đẹp không thể tả, Triệu Tử Văn nhìn thấy cũng không kìm nổi tim nhảy dựng lên.
- Đại tiểu thư, thật sự là nghĩ sai lệch rồi!
Triệu Tử Văn khó khăn dời ánh mắt đi nơi khác, cười nói:
- Hay là… cô cười lên với ta ba lần mỗi ngày! Thế nào?
Cười ba lần mỗi ngày với đồ vô sỉ này? Nhớ tới khuôn mặt cười xấu xa của hắn, trái tim Hạ Vũ Tình mãnh liệt nhảy dựng lên. Nàng vốn định cự tuyệt, nhưng ngẫm lại vừa rồi hắn không để ý uy hiếp của Cửu Hoàng Tử, mạo hiểm sinh mạng cứu mình, trái tim nàng mềm nhũn lại, gật đầu nói:
- Không phải chỉ là cười ba lần thôi sao? Chuyện này nào có đáng gì? Ta đáp ứng yêu cầu này!
- Thật vậy chăng? Nhưng không cho đổi ý nha!
Triệu Tử Văn thấy yêu cầu được đáp ứng liền vui vẻ. Đại tiểu thư này vốn cao ngạo không ai bì nổi, chẳng phải nàng chán ghét ta sao? Ta chính là muốn mỗi ngày nàng đều phải cười với ta. Ha ha… đây chính là phương pháp điều chỉnh người cao nhất – làm cho người ta phải mỉm cười với kẻ mà người ta ghét nhất là hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.