Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 181: Đê ở Tô Châu

Huyết Đồ

04/04/2013



Tiết xuân hàn vừa hết, cây cối đâm chồi nảy lộc tươi tốt. Trên đê Tô Châu và Tây hồ, đào liễu xanh mướt hai bên bờ. Nước gợn sóng, du thuyền dập dìu, xa xa là khoảng không sương mờ mông lung, màu xanh ngút ngàn mướt mát. Lúc này ở trên đê, người đi đường đều bị cảnh sắc trước mắt làm cho ngạc nhiên và thán phục, ngắm cảnh đến say lòng.

Mới đầu năm mới nên ở Tô Đê náo nhiệt vô cùng, sáng sớm ngày ra đã kín đặc những người là người. Băng tuyết vừa tan đã có thể nhìn thấy bóng dáng những cành hồng mai khẳng khiu trên đê, du khách cũng dường như nghe thấy tiếng chim oanh ríu rít trong lồng tơ khói liễu, như si mà lại như say cảm nhận tiên cảnh đầu xuân trên Tô Đê.

Hấp dẫn sự chú ý của mọi người nhất chính là một thuyền hoa cực đại bên bờ Tô Đê. Thuyền hoa cập vào Tô Đê, lầu các cao ngất, điêu lan ngọc thế, thật là hoành tráng. Nhưng điều khiến người ta chú ý nhất không phải là thuyền hoa cao lớn kia, mà là một bảng hiệu thật lớn treo trên lầu các, trên đó viết bốn chữ lớn màu son đỏ ---- Tỷ võ chiêu thân.

Những công tử trên Tô Đê không ngừng ngắm nhìn. Đám đông bắt đầu rục rịch. Nghe giọng nói của họ thì còn có cả khẩu âm phương Bắc nữa, và hơn nữa, khiến cho người ta ngạc nhiên là còn không ít những công tử ở bên ngoài.

- Hôm nay đúng là ngày tổ chức tỷ võ chiêu thân cho tiểu thư Hạ phủ Hạ Vũ Tình ư? Một công tử có khẩu âm phương Bắc rất nặng đứng bên hàng dương liễu trên Tô Đê, dò hỏi một công tử người phương Nam đứng bên cạnh.

Công tử phương Nam gật đầu đáp:

- Hạ tướng quân lo Hạ tiểu thư không lấy được ai, cho nên hôm nay tổ chức buổi tỷ võ chiêu thân này. Hình như huynh đài là người ở bên ngoài tới?

Công tử phương Bắc cười đáp:

- Tại hạ từ lâu đã nghe tiếng Hạ tiểu thư không chỉ là tài nữ mà còn có mỹ mạo vô song. Nghe nói Hạ tướng quân tổ chức tỷ võ chiêu thân lần này, tại hạ liền ra roi thúc ngựa từ Hàm Đan tới đây, nhưng có lẽ tại hạ chỉ để xem náo nhiệt mà thôi.

Công tử phương Nam gật đầu nói:

- Hạ tiểu thư bộ dạng mỹ mạo, nhưng mà lại lạnh lùng băng giá, khinh thị nam nhân. Hôm nay những người tới đây chỉ sợ là đều vì vị nhạc phụ Hạ tướng quân này mà đến thôi.

Công tử phương Bắc cũng gật đầu, mỉm cười.

Trong lầu các ở thuyền hoa, Hạ Vũ Tình đứng trước cửa sổ sương phòng, quét mắt tìm kiếm trong những công tử đứng bên bờ Tô Đê. Không phát hiện ra thân ảnh của người xấu kia, nàng vừa lo lại vừa sợ, cứ vò vò chéo áo.

- Tiểu thư, người làm sao vậy? Không vui ư?

Hạ Bình đứng bên cạnh Hạ Vũ Tình, nháy mắt hỏi lớn.

“Vì sao người xấu giờ này còn chưa đến chứ?” Đại tiểu thư chua xót lắc đầu đáp:

- Đây đều là chủ ý của cha, ta có gì mà vui với không vui chứ.

- Thế ư?

Hạ Bình hiểu tâm tình của tiểu thư. Nếu như là gả cho một người không quen biết, nỗi thống khổ này thật khó mà có thể chịu đựng được. Lúc này tiểu thư nhất định là có nhiều cảm xúc khủng hoảng. Hạ Bình gật đầu, cũng không dám quấy rầy tiểu thư nữa, bởi vì nàng không giúp được tiểu thư cái gì cả.

- Tỷ tỷ.

Một tiếng gọi to trong trẻo vang lên. Một nam tử khôi ngô đẩy cửa sương phòng xông vào, vội vàng gọi.

Đại tiểu thư giật mình, nhìn thấy diện mạo nam tử thì không trách hắn lỗ mãng mà còn lo lắng hỏi:

- Vẫn chưa tìm được Hạ Văn sao?

Hạ Văn Đăng trên trán đầy mồ hôi, vẻ mặt đau khổ, nói:

- Đệ đi tìm khắp nơi mà không thấy bóng dáng hắn đâu cả. Thật không hiểu nổi là hắn chạy đi đâu nữa.

- Hai người tìm Hạ Văn làm gì? Có phải là định bảo Hạ Văn lại đây hỗ trợ phải không?

Hạ Bình cười hì hì hỏi.

- Hắn là người lười cực, giờ còn sớm thế này, ai biết hắn lại chạy đi đâu chơi mất rồi.

Thần sắc Đại tiểu thư buồn bã, trong lòng ủy khuất, thầm nghĩ, "Chẳng lẽ ngươi không hề cần đến ta sao? Chuyện đã đáp ứng rồi mà sao lại có thể quên được?”

- Tỷ tỷ, đệ lại đi tìm nữa.

Hạ Văn Đăng chỉ có một người chị. Hắn không muốn hạnh phúc cả đời của chị mình lại bị hủy ở lần tỷ võ chiêu thân này. Chỉ có điều Hạ tướng quân cứ khư khư cố chấp, hắn có cố gắng đấu tranh cũng không được, đành phải tìm Hạ Văn đến hỗ trợ.

- Hạ Văn, sao giờ ngươi mới đến?

Hạ Văn Đăng vừa mới bước xuống thuyền hoa, đi chưa được hai bước trên Tô Đê thì đã nhìn thấy một bóng đen ở phía trước đang chậm rãi đi về hướng này.

Triệu Tử Văn thực ra là có cảm giác hơi buồn ngủ. Giờ cũng còn chưa đến buổi trưa, hắn bất đắc dĩ nói:

- Các ngươi làm gì mà lớn chuyện vậy hả?

Hạ Văn Đăng vừa túm túm kéo kéo Triệu Tử Văn về phía trước, vừa cười nói:

- Không có cách nào cả. Tỷ tỷ của ta không chỉ trước kia là tài nữ ở kinh đô, hiện giờ lại còn là tài nữ của Tiền Đường. Hiện giờ chọn rể, nam tử khắp thiên hạ chẳng quản năm mới tết nhất đều đến đây hết rồi.

Bảo sao mà khách điếm nào cũng chật như nêm cối. Hóa ra là đều bởi vì chuyện kén chồng của Đại tiểu thư. Khi Triệu Tử Văn đi tới thì đã phát hiện các khách điếm đều kín chật hết chỗ, trong lòng không khỏi nói thầm, "Không ngờ là sức hấp dẫn của Đại tiểu thư lại lớn đến vậy."

Trên Tô Đê, chỗ nào cũng đầy rẫy những tài tử tuấn tú hay những võ biền khôi ngô. Bọn họ đứng bên hồ chăm chú nhìn thuyền hoa cao lớn, tựa hồ như có thể nhìn xuyên thấu qua các tầng lầu các đến sương phòng, nhìn thấy dáng người lả lướt yêu kiều của Đại tiểu thư.

- Hạ Văn, ta đưa ngươi đi báo danh trước đã.

Hạ Văn Đăng lôi tay Triệu Tử Văn, đi đến một tiểu đình trên Tô Đê.

Còn cần báo danh nữa cơ à? Triệu Tử Văn nghe mà thấy nhức cả đầu. Thế này cứ như thi tuyển tú nữ không bằng.

- Thiếu gia!

Hạ Vân đang ở trong đình làm người ghi chép báo danh thấy Hạ Văn Đăng đi tới, vội vàng đứng lên chào hỏi.

Hạ Văn Đăng mặt tỉnh queo gật đầu. Bên trong đình có bốn năm mươi nam tử, phân nửa trong số họ đều là những kẻ võ biền vạm vỡ, không cần nhìn cũng biết là khỏi phải khen ngợi thừa lời. Hạ Văn Đăng khẽ cau mày, lại cũng không thể nói gì được cả. Dù sao thì đây cũng là tỷ võ chiêu thân, những tài tử có hình thức tuấn tú thì đa phần đều không dám tham gia.

- Hạ Văn, sao huynh cũng đến đây? Có phải là đến hỗ trợ không? Một mình ta là đủ rồi.

Hạ Vân thấy thiếu gia đi sau Triệu Tử Văn, lại tưởng thiếu gia lo lắng một mình hắn bận rộn quá không lo hết được nên cười cười nói với Triệu Tử Văn.



Hạ Văn Đăng không chờ Triệu Tử Văn trả lời, liếc mắt xem thường, nói:

- Hắn đến báo danh chứ không phải đến làm việc.

- Hạ Văn là đến báo ......danh ư?

Hạ Vân không tin nổi cái tai mình, kinh ngạc hỏi.

Hạ Văn Đăng không kiên nhẫn nói:

- Hỏi nhiều thế làm gì hả? Viết tên Hạ Văn vào đi.

Hạ Văn Đăng đối với những hạ nhân khác cũng không giống như đối xử với Hạ Văn, lời nói của hắn còn có ý tứ đe dọa nữa.

- Vâng, thiếu gia.

Thiếu gia bình thường đều rất khoan hòa, đột nhiên lại bão nổi đùng đùng khiến Hạ Vân sợ tới mức cuống lên gật như bổ củi, nhấc bút son vội vàng viết tên Hạ Văn xuống. Nhưng trong lòng hắn vẫn kín đáo ngẫm nghĩ: "Chẳng nhẽ Hạ Văn thích Đại tiểu thư ư? Nhưng mà bọn họ cứ như mặt trăng với mặt trời, giống như kẻ thù của nhau. Liệu có phải là Hạ Văn muốn cưới Đại tiểu thư không?”

Hạ Vân tự có câu trả lời trong lòng: “Chắc là đến cho vui mà thôi”.

Triệu Tử Văn bị cảnh Hạ Vân vì kinh ngạc quá mà tra hỏi hắn làm cho vô cùng buồn bực, lại không thể giải thích được gì, cứ phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà mỉm cười.

"Cửu Hoàng tử - Hạng Long Đào", Triệu Tử Văn lơ đãng thoáng nhìn, thấy một phần danh sách mà Hạ Vân để trên bàn có sáu chữ lớn đập vào mắt người ta này. Mà cái tên này cũng dài nhất vì có ba chữ.

Sao gã cũng đến đây nhỉ? Triệu Tử Văn nhướn mày. Cửu Hoàng tử này tính thích khoe khoang. Người khác thì chỉ hai ba chữ đơn giản, riêng gã thì cả một cái danh xưng sáu chữ dài ngoằng. Nhìn đó cũng biết Cửu Hoàng tử này hoàn toàn không biết khiêm tốn nhẫn nại mà chỉ biết bộc lộ tài năng. Người như thế mà lên ngôi Hoàng đế thì thật sự là bất hạnh của người trong thiên hạ.

- Hạng huynh cũng tới ......

Hạ Văn Đăng đương nhiên cũng chú ý đến cái tên dài ngoằng kia, lại nói bổ sung thêm.

Triệu Tử Văn bất đắc dĩ thở dài. Tỷ võ chiêu thân cho Đại tiểu thư lần này khiến cả thiên hạ đều biết. Đến cả Cửu Hoàng tử cũng từ Hàm Đan tới, Hạng Tử Hiên sao có thể không đến được chứ. Nếu là phải chiến đấu với vị huynh đệ này thì quả thực là rất khó xử.

Hạ Vân lại cảm thấy không phải mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy, nhưng cũng phải thừa nhận chuyện Hạ Văn thích Đại tiểu thư. Nhưng thịt thiên nga đâu có dễ ăn như vậy. Hạ Văn đối với hắn có ơn. Hắn cũng hy vọng mộng đẹp của Hạ Văn thành công cho nên vội vàng thúc giục:

- Hạ Văn, huynh được phân vào tổ cuối cùng, mau đến đưa tin với lão tiên sinh đi.

Triệu Tử Văn không kìm nổi cười ha hả, nói:

- Lão tiên sinh Hồ Tu Kiệt cũng tới hỗ trợ à? Hình như đây là tổng động viên toàn bộ Hạ phủ thì phải.

Hạ Văn Đăng đẩy đẩy Triệu Tử Văn đi, cười mắng:

- Nói lắm lời vô nghĩa thế làm gì. Thằng ranh nhà ngươi còn không đi mau đi cho ta. Tỷ của ta đang sốt ruột lắm đó.

Sóng gợn lăn tăn trên Tây hồ, du thuyền như thoi đưa, phong cảnh thật mê người. Ngồi trên đình ở Tô Đê, nhìn mặt nước gợn sóng, gió nhẹ hiu hiu, quả thật là rất thanh tịnh. Nhưng mà Triệu Tử Văn đang mang nhiệm vụ trong người, vẫn là phải đến đưa tin cho lão tiên sinh kia. Cũng không biết có phải bắt đầu luận võ luôn bây giờ không nữa.

Đám người ngoài đình chia làm đôi. Con mắt sắc bén của Triệu Tử Văn nhìn thấy ngay lão tiên sinh Hồ Tu Kiệt nên trực tiếp đi tới chỗ tổ do lão kiểm tra. Chỉ thấy tổ này của lão tiên sinh có hơn ba mươi người, trong đó, các nam tử khôi ngô chiếm đa số, cũng có mấy tài tử tuấn lãng không sợ chết nữa.

Khóe miệng bọn họ khẽ nhếch lên, tựa hồ ai cũng coi thường đối phương. Ai nấy đều tinh thần phấn chấn, khí thế bất phàm, cảm thấy bản thân thật là xuất sắc, cứ như là danh hiệu hôm nay trừ bọn họ ra thì không ai có thể đoạt được cả.

Lão tiên sinh đứng đầu đám người, vừa mới rồi hình như nói chưa xong chuyện gì, lại nói tiếp:

- Hạ tướng quân cử hành tỷ võ chiêu thân, cũng không hoàn toàn là luận về võ lực. Hạ tiểu thư tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa. Vị hôn phu tương lai đương nhiên là phải có chút văn tài, cho nên trước hết lão phu xin ra một đề về thi từ, ai làm được thì đều có thể thăng cấp.

Triệu Tử Văn đứng ở vị trí cuối cùng trong hàng người. Lão tiên sinh cơ bản là không phát hiện ra hắn. Nghe thấy lão tiên sinh nói vậy, hắn lại thêm hiểu sâu sắc hơn về cuộc tỷ võ chiêu thân này. Hạ tướng quân cũng không phải là hoàn toàn không hề nghĩ cho Đại tiểu thư mà là có sự tuyển chọn khá kỹ càng. Một đề văn tài như thế này có thể làm cho một kẻ võ biền biết khó mà lui. Xem ra là Hạ tướng quân muốn tìm một người con rể văn võ toàn tài.

Những vũ phu cao to vạm vỡ vừa nghe nói là phải làm thơ thì khuôn mặt mới rồi còn sáng láng tươi tắn lập tức trầm hẳn xuống, thở dài thườn thượt, nhưng cũng không muốn cứ ủ rũ như thế mà rút lui, cứ nghe xong đề mục đã rồi mới đi.

Lão tiên sinh khẽ vuốt chòm râu dài, cười nói:

- Các vị không cần khẩn trương như thế. Thật ra đây là một đề mục rất đơn giản. Chỉ cần làm một bài thơ về Tây hồ Tô Đê là được.

Cảnh vật ở Tô Đê thật nhiều, tùy tiện miêu tả bốn câu là coi như thành thơ rồi, quả thật là không khó. Bất quá đối với những vũ phu chưa từng qua bất kỳ một trường lớp nào, căn bản là chữ nghĩa dốt đặc cán mai thì đề mục vừa nói xong đã có mấy người lặng lẽ rút lui rồi.

Một vị tài tử khá tuấn tú ôm quyền nói với lão tiên sinh:

- Tiên sinh, xin hỏi bài thơ có yêu cầu gì không?

Lão tiên sinh lắc đầu nói:

- Không có, chỉ cần là một bài thơ hoàn chỉnh là được rồi.

Hơn phân nửa vũ phu còn lại đều ôm tâm tư xem náo nhiệt, không còn lòng dạ nào tranh đoạt nữa. Bởi bọn họ tự biết người biết mình, có lẽ có nghĩ nát óc cũng chả ra được hai câu thơ. Hơn mười vị tài tử còn lại đều như có động lực mạnh mẽ hơn. Bọn họ mặc dù có vẻ phong lưu tiêu sái, nhưng nửa ngày giời chưa ai nói ra được câu nào.

Lão tiên sinh nhìn về phía tài tử kia nói:

- Vị công tử này nếu đã làm thành thơ thì xin mời ngâm một chút.

- Được.

Tài tử gật đầu, nói:

- Học sinh làm một bài:

Vi ái Tô Đê hảo,

nhất bộ nhất trường ngâm.

Hoàng oanh kiến nhân chí,

phi khởi độ hồ âm!

Dịch nghĩa:

Vì yêu cảnh đẹp Tô Đê,

Mỗi bước đi lại một tiếng ngâm nga, tấm tắc.



Chim hoàng oanh thấy người tới,

Bay lên khỏi vùng hồ.

Tạm dịch thơ:

Vì yêu cảnh đẹp Tô Đê,

Mỗi bước đi lại muốn đề đôi câu

Hoàng anh ríu rít nơi đâu

Thấy bóng người lạ bay đâu mất rồi

- Thơ hay!

Những võ biền đang xem cuộc vui không hiểu thi từ gì cả. Chỉ cần nghe đọc lên có vần có điều là được coi như thơ hay rồi, bọn họ đều vỗ tay khen ngợi tài tử kia.

Biểu tình lão tiên sinh cũng không biến hóa gì nhiều, chỉ mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ đã thăng cấp. Như vậy có thể thấy được bài thơ này kỳ thực rất bình thường, cũng không có điểm gì đặc biệt cả.

Thế nhưng tài tử kia cao hứng nhảy cẫng lên, hưng phấn ôm lấy nam tử bên cạnh nói:

- Ta thăng cấp rồi.

- Nam bắc cao phong cao sáp thiên,

lưỡng phong tương đối bất tương liên.

Vãn lai tân vũ Tô Đê quá,

nhất phiến si vân tỏa nhị tiêm.

Dịch nghĩa:

Đỉnh núi cao bên Nam và bên Bắc cao đến tận trời,

Hai ngọn núi không phân cao thấp.

Mưa mới đến muộn trên Tô Đê,

Một mảnh mây che kín cả đôi ngọn núi.

Lại một người nữa làm được ra một bài thơ nên thăng cấp thuận lợi. Triệu Tử Văn thì không hề để tâm gì, chỉ chú ý nhìn bốn chữ tỷ võ chiêu thân trên hoa thuyền cao lớn, trong lòng thầm nghĩ, "Đại tiểu thư chắc đang ở bên trong".

Trong khoảng thời gian tầm nửa nén hương, đã có khá nhiều người thăng cấp. Ba bốn kẻ võ biền nghĩ hồi lâu cũng rặn ra được một bài thơ. Dù sao thì đề mục cũng không khó, số người thăng cấp khoảng hơn chục người rồi. Tinh thần bọn họ lại phơi phới, bắt đầu hưng phấn hơn.

- Những người thăng cấp đi theo ta.

Triệu Tử Văn nghe nói thế mới đột nhiên khôi phục tinh thần, kinh ngạc nghĩ, “Không phải là đã xong rồi đấy chứ?”

- Này này, lão tiên sinh, ta còn chưa làm thơ mà.

Triệu Tử Văn vội vàng gọi lão tiên sinh đang định rời đi.

- Hạ Văn à?

Lão tiên sinh kinh ngạc quay đầu hỏi lại:

- Ngươi cũng đến tham gia ư?

Triệu Tử Văn đi lên trước, cười ha hả nói:

- Đúng rồi. Ngài còn chưa nghe ta làm thơ cơ mà.

Lão tiên sinh kỳ quái nhìn Triệu Tử Văn. "Thư đồng này muốn cưới Đại tiểu thư ư?" Lão cảm thấy hơi buồn cười, cố nhịn đến hồng cả mặt, nói: - Vậy thì ngươi làm đi. Có điều cửa này thì ngươi có thể qua được chứ không qua được một số cửa ải sau này của Hạ tướng quân đâu.

Đa số mọi người ở đây đều có biết thư đồng này, ai nấy đều kinh ngạc há hốc mồm. Thư đồng muốn cưới Đại tiểu thư ư? Đây quả thực là còn kỳ lạ hơn cả ăn mày đòi xôi gấc!

Triệu Tử Văn cũng không để ý đến thần sắc khinh bỉ của bọn họ, nhẹ ngâm:

- Tô Đê thúy liễu cổ đình tây,

thủy diện sơ bình vân cước đê.

Tối ái hồ đông hành bất túc,

lục dương âm lý bạch sa đê.

Dịch nghĩa:

Liễu xanh tụ tập bên đình phía Tây trên bờ Tô Đê,

Mặt nước nhấp nhô như những bước chân đều đặn tấp vào bờ đê.

Yêu nhất là đi mãi về phía đông mà không đến đích (không biết đâu là đủ)

Màu xanh dương liễu rợp màu làm xanh cả cát trắng trên đê.

"Lục dương âm lý bạch sa đê.......".

(Màu xanh dương liễu rợp màu làm xanh cả cát trắng trên đê.)

Một tài tử đứng vây quanh đó khẽ ngâm lại một câu này, liền cảm thấy một câu làm người ta kinh hãi, không nhịn nổi lớn tiếng kêu lên:

- Thơ hay!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cấp Thư Đồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook