Chương 180: Đèn Khổng Minh
Huyết Đồ
04/04/2013
Vừa rồi Tử Văn còn định mua đèn Khổng Minh cho ngươi. Ngươi lại còn mắng hắn là bại hoại. Thật sự là hảo tâm mà không có hảo báo rồi.
Hạ Văn Đăng đi tới cười cười nói với Hạ Bình.
“Ta nói mua cho nàng bao giờ chứ?” Triệu Tử Văn lườm lườm đầy xem thường. Nhưng hắn biết thiếu gia bởi vì chuyện tỷ võ chiêu thân ngày mai mà có chút áy náy, cho nên đây là ra nói giúp cho hắn. Hắn cũng đành cam chịu mà gật đầu.
Hạ Bình cao hứng, đôi mắt đẹp sáng bừng lên, không đợi Hạ Văn Đăng nói xong đã lôi kéo cánh tay Triệu Tử Văn làm nũng nói:
- Hạ Văn, nhanh lên đi mua cho muội một cái.
Dư Tư Lăng và Bảo Nhi đều cười khúc khích. Vừa rồi Hạ Bình còn nói với bọn họ là tướng công không ra gì, giờ lại quấn quýt lấy tướng công đòi mua đèn Khổng Minh.
Đèn Khổng Minh còn được gọi là đèn trời. Tương truyền là do một trí giả nước Sở là Gia Cát Khổng Minh phát minh ra, cũng tương đương với nhà phát minh ở thế giới kia của Triệu Tử Văn. Người dân Kinh quốc thả đèn Khổng Minh là để cầu phúc. Nam nữ già trẻ đều tự tay viết tâm nguyện chúc phúc lên đèn, tượng trưng cho một mùa thu hoạch thành công, hạnh phúc năm này qua năm khác. Phong tục Kinh quốc thả đèn Khổng Minh trong đêm Trừ tịch là một hình thức cầu phúc.
Tam sài lang cũng cười hì hì, đối với Hạ Bình đáng yêu này quả là vô kế khả thi. Ai kêu nàng làm cho người ta thích hư vậy chứ? Nàng muốn cái gì thì đương nhiên là sẽ có được thứ đó.
Hạ Bình thấy bọn họ đều nhìn mình cười thì gò má ửng hồng, cúi đầu gắt gỏng:
- Các người đều nhìn ta làm gì chứ?
Bảo Nhi cười dụi vào đại ca bên cạnh, khuôn mặt vui vẻ tràn đầy hạnh phúc, đôi mắt như làn nước mùa xuân cũng tỏa ra ánh sáng dịu dàng, rất cảm động. Nàng cũng không nhịn được, kéo tay đại ca, khẽ nói:
- Đại ca, muội cũng muốn mua một cái đèn Khổng Minh.
- Tướng công, muội cũng muốn.
Dư Tư Lăng cũng động tâm, khẳng định.
Triệu Tử Văn cười ha hả, nói:
- Đèn Khổng Minh này dùng để nói lên lời cầu nguyện. Các muội nói nguyện vọng cho tướng công nghe đi, ta sẽ mua cho các muội.
Bảo Nhi cười, đỏ mặt, khẽ cúi đầu gắt gỏng:
- Đại ca, nếu nói ra nguyện vọng thì còn linh nghiệm sao được nữa.
- Đúng thế, huynh mà làm loạn, không mua cho muội thì muội sẽ nói thiếu gia mua cho.
Hạ Bình phồng má uy hiếp nói với Triệu Tử Văn, nhưng trong mắt vẫn rõ ràng ý cười, dường như là muốn nhanh nhanh ước nguyện một chút.
Lăng Nhi vốn luôn là tướng công nói gì thì nghe đó mà cũng không nén nổi oán trách:
- Tướng công cũng biết nguyện vọng trong lòng chúng ta là gì rồi, cần gì phải nói ra nữa chứ?
Triệu Tử Văn đương nhiên là có thể đoán ra được nguyện vọng của ba nha đầu này. Hắn cười ha hả, trong mắt đầy ý cười giảo hoạt, nói:
- Chúng ta đây phải đi mua đèn Khổng Minh thôi, mua cả trăm cái luôn mới được.
Bảo Nhi và Lăng Nhi nhìn ý cười trong mắt đại ca thì đều đỏ bừng hai má, thản nhiên cười nói với Triệu Tử Văn:
- Tướng công/ Đại ca, đèn Khổng Minh ở phía sau cơ mà. Chúng ta gọi Đại tiểu thư đang đi phía trước, cùng đi mua đi.
Tam sài lang lúc này căn bản là không nhìn đến Triệu Tử Văn nữa, càng nhìn hắn thì lại càng thấy tự ti. Ba người Hạng Tử Hiên đều là bản chất lưu manh, mà Triệu Tử Văn thì tận đến ba nàng kiều thê, thật sự là làm tức chết người ta được mà. Thời tiết mát mẻ, bọn họ cũng vẫn cầm quạt ngọc hung hăng quạt phần phật, dường như cứ quạt thế thì cũng bớt phần nào lòng đố kị.
- Mau nhìn, bắt đầu thả đèn Khổng Minh cầu phúc rồi. Chúng ta nhanh lên đi xem thôi.
Đường phố phía sau đột nhiên có vô số đèn Khổng Minh từ từ bay lên. Vô số ngọn đèn sáng lạn dần dần bay lên, liên miên không dứt, làm người ta đón nhìn không xuể, lại làm nổi bật, sáng tỏ cả ánh trăng. Đèn Khổng Minh như những ngôi sao sáng lập lòe, xa xa phía chân trời, thật sự là đẹp không sao tả xiết.
Dòng người đang không ngừng qua lại trên đường phố đột nhiên nghe thấy có tiếng hô to thì đều hưng phấn quay lại, phóng thẳng về đường phố phía sau. Trong khung cảnh hoành tráng hàng vạn lồng đèn từ từ bay lên, hàng vạn người cầu phúc thế này, không ai muốn bỏ qua cơ hội chiêm ngưỡng cả.
Bỗng nhiên dòng người hưng phấn trên đường phố quay đầu đi về phía sau của Triệu Tử Văn, cứ như thế tạo thành một đáp đông nhộn nhạo và mạnh mẽ đổ xô về phía bọn họ. Bảo Nhi và Hạ Bình bị dọa đến nỗi khuôn mặt thất sắc, chỉ có Lăng Nhi thì không sợ hãi nhưng cũng lo lắng đám đông sẽ làm bị thương đứa con trong bụng. Nàng nhướn mày, vội vàng nói:
- Tướng công, chúng ta cũng đi xem hội đèn lồng đi ......
Tam sài lang đồng thời gật đầu. Bọn họ vốn dự định đi xem hội đèn lồng. Giờ dòng người đang xô đẩy chen nhau như nước chảy, bọn họ lại càng không thể không quay lại được.
- Đại tiểu thư.
Triệu Tử Văn vốn cũng định quay trở lại xem hội đèn lồng, nhưng đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh xinh đẹp ở phía trước đang cúi đầu cô độc bước đi, căn bản là không chú ý tới đám đông đang đổ xô lại hướng này. Trong lòng hắn thầm lo lắng, hướng về Đại tiểu thư đang ở phía xa xa kia gọi một câu, nhưng dường như nàng không nghe thấy.
Đại tiểu thư thực ra vẫn chú ý đến hành động của Triệu Tử Văn. Nàng không muốn đối mặt với người xấu này. Từ ngày đó ở trong tiểu viện, nhìn thấy quan hệ của hắn và Dư muội muội thì nội tâm nàng vô cùng thê lương. Nàng cũng không biết nên đối mặt với bọn họ như thế nào nữa.
Bên bờ Tây hồ ngày ấy, Dư Tư Lăng đã hung hăng giáo huấn Triệu Tử Văn một trận, chuyện đó Đại tiểu thư tận mắt chứng kiến. Ngày đó Triệu Tử Văn còn hận nàng và Dư Tư Lăng hai người đến thấu xương. Thế mà hiện giờ Dư Tư Lăng lại ngoan ngoãn đầy nữ tính đứng bên cạnh Triệu Tử Văn, nàng cũng không biết rốt cuộc bọn họ đã phát sinh những chuyện gì, nhưng trong lòng nàng đau khổ, khó có thể nói ra cho rõ được.
- A.........
Đại tiểu thư đang cúi đầu đi ở phía trước, căn bản là không chú ý đến luồng người đang mãnh liệt đổ xô về phía này. Khi nàng nghe được tiếng bước chân rầm rập, theo bản năng ngẩng đầu lên thì đã thấy dòng người đổ xô đến rồi. Nàng hoa dung thất sắc, bị dọa đến mức kinh hãi hô to một tiếng, lại bị người ta đụng phải ngã xuống đất.
Vô số người đi qua chạm vào người Đại tiểu thư. Nàng cuộn tròn người lại, hai tay ôm chặt lấy hai đầu gối, đôi mắt đẹp không kìm nổi tuôn rơi hai hàng lệ trong suốt, vai cũng run lên. Dòng người lui tới trên đường đều nhìn thấy một nữ tử thanh xuân ở ngay giữa ngã tư đường, nhưng người người xô đẩy nhau, cứ cuốn đi, quá chen chúc nên không khỏi va chạm, dẫm đạp lên nàng.
Cánh tay ngọc ngà, bắp chân, mảng lưng bóng loáng của Đại tiểu thư đều bị đụng chạm đến tím xanh. Mắt nhìn vô số gương mặt xa lạ, lúc này nàng rất sợ hãi, rất nhớ cái tên xấu xa kia, nhớ cái đêm ở dưới vách núi, khi rơi xuống vách núi người xấu đã ôm nàng thật chặt, cho dù mất mạng mình cũng bảo hộ nàng chu toàn.... Nghĩ đến đó nước mắt nàng lại tuôn rơi không ngớt, sợ hãi cúi đầu, nghẹn ngào lẩm bẩm:
- Người xấu, ngươi đang ở đâu rồi?
Bỗng nhiên, một thân ảnh cao lớn chụp xuống người Đại tiểu thư. Đại tiểu thư bị dọa đến nhắm chặt mắt lại, nhưng nàng phát hiện bóng đen này không nằm trên người nàng, và hơn nữa lại thấy không còn người nào động chạm, dẫm đạp lên nàng nữa. Nàng chậm rãi mở to đôi mắt đẹp. Khi nhận ra gương mặt tươi cười xấu xa kia, Đại tiểu thư vừa mừng lại vừa sợ, nhào vào trong lòng hắn, hung hăng đánh vào ngực hắn, thì thào nói:
- Ngươi là người xấu, người xấu, vì sao lại bỏ lại ta ở đây?......
Người xấu hai tay che chống, bảo hộ Đại tiểu thư dưới thân mình. Dòng người va chạm và dẫm đạp rất đau khiến hắn cắn chặt răng, nhưng vẫn cười lớn, nói:
- Đại tiểu thư, ta không phải là đã đến đây rồi sao?
Đại tiểu thư nhận thấy thần sắc thống khổ của hắn thì trong lòng vô cùng cảm động, mắt lại ngân ngấn lệ. Nhớ tới vừa rồi vô số người chen chúc va chạm vào mình, nàng sợ hãi, ôm chặt lấy Triệu Tử Văn, nức nở nói:
- Hạ Văn, ta sợ.........
Triệu Tử Văn cảm nhận được thân thể mềm mại đầy đặn và động lòng người và mùi hương u lan từ cơ thể Đại tiểu thư, nhưng trong lòng hắn không hề có chút tà niệm nào. Cảm giác ấm áp này hắn thấy như đã từng gặp ở đâu đó rồi, dường như trong mơ đã từng thấy. Sự ấm áp rất là quen thuộc ......
- Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.
Lúc này, Đại tiểu thư cười như hoa đào gặp mưa, điềm đạm và đáng yêu, đâu còn phong phạm lạnh lùng băng giá như thường ngày nữa, giờ chỉ còn là một tiểu cô nương yếu ớt bị người ta ức hiếp. Triệu Tử Văn không kìm nổi nói ra những lời này, mà hắn cũng biết là Đại tiểu thư đã rất sợ hãi nên mới có thể bổ nhào vào trong lòng hắn như vậy.
Vô số người đã chạy qua trên người bọn họ, giống như một cuốn phim quay chậm, quay đi quay lại mãi một cảnh tượng đầy gay cấn. Những đau đớn trên người Đại tiểu thư dần giảm đi, nhưng Triệu Tử Văn vẫn bảo hộ nàng như thế. Không ngừng có người bước qua dẫm lại người hắn, nhưng thủy chung hắn vẫn duy trì nụ cười xấu xa. Nhìn hắn đau như bị dao cắt lại làm ra bộ dạng không có gì đáng kể, Đại tiểu thư thấy lòng đau xót, khẽ hỏi:
- Hạ Văn, đau không?
Triệu Tử Văn nhếch mép cười, nói:
- Chỉ là một chút vết thương nhỏ thôi mà.
- Hạ Văn......
Đại tiểu thư tránh trong lòng hắn, lẩm bẩm gọi.
- Gì cơ?
Triệu Tử Văn thấy Đại tiểu thư dường như có gì muốn nói lại thôi thì kỳ quái hỏi lại.
Đại tiểu thư cười cười, khuôn mặt hồng lên, nhỏ giọng nói như tiếng muỗi kêu:
- Ngươi......sẽ vĩnh viễn bảo hộ ta chứ?
- Mẹ nó chứ, dẫm lên người ta còn chưa đủ lại còn dám sờ cả mông ta nữa chứ.
Triệu Tử Văn cũng không phải là loại người tùy tiện để cho người khác ức hiếp. Trong đám người chen chúc kia cũng có không ít trẻ con. Hắn mà dùng sức gạt hết mọi người xung quanh ra thì có khi lại thành hỏng bét, không khéo lại chết người cũng nên. Bất đắc dĩ hắn đành nuốt giận bảo hộ Đại tiểu thư trong lòng. Hắn bị người ta dẫm lên thì cảm thấy thật khó chịu, vừa rồi lại bị kẻ nào đó sờ soạng lên người nên không kìm nổi căm tức mắng mỏ.
- Hả?
Đại tiểu thư kinh hãi kêu lên một tiếng, mặt đỏ như lửa đốt, không còn lòng dạ nào động chạm vào hắn, bàn tay mềm vội vã thu lại, chân tay luống cuống cúi đầu xuống.
“Hóa ra là Đại tiểu thư à. Ôi chao, sao Đại tiểu thư lại có cái sở thích thế này cơ chứ?” Ánh mắt Triệu Tử Văn có vẻ quái dị nhìn nàng, ho nhẹ một tiếng rồi nói lảng đi:
- Đại tiểu thư, giờ ngươi cảm thấy thế nào rồi?
Đại tiểu thư vô cùng xấu hổ, vành tai trong suốt đỏ bừng, ấp úng nói:
- Ta ...... Không việc gì cả.
Triệu Tử Văn cố gắng bảo trì khoảng cách với Đại tiểu thư, hai tay chống chặt xuống mặt đất. Nhưng hương thơm như u lan đặc biệt trên cơ thể Đại tiểu thư thì trực tiếp xông thẳng vào mũi hắn, khiến cho hắn cảm giác có chút kiều diễm, trong đầu lại hiện lên một hình ảnh quen thuộc trong giấc mộng (1). Hắn cũng không biết tại sao lại có cảm giác này nữa.
Cái trán đen bóng của hắn nhỏ mồ hôi. Mồ hôi lại thuận thế rơi xuống trên người hắn. Khóe miệng hắn còn thản nhiên mỉm cười, không hề có ý khinh nhờn. Đại tiểu thư nhìn đến mức xuất thần. Đây mà là tiểu thư đồng vô sỉ hạ lưu kia sao?
Sau thời gian chừng uống cạn chung trà, đám đông ùn tắc trên đường phố đã đi qua, không còn cảnh chen lấn xô đẩy ầm ĩ như trước nữa. Triệu Tử Văn quệt mồ hôi trên trán. Những vết thương nhỏ trên người vì bị dẫm đạp lên so với chém giết trên chiến trường thì căn bản là chẳng đáng kể gì. Hắn chậm rãi đứng lên, lại kéo cả Đại tiểu thư đứng lên theo, cười nói:
- Đại tiểu thư, không việc gì rồi. Chúng ta đi xem hội đèn lồng đi.
Đôi mắt đẹp của Đại tiểu thư mê man, trong lòng không nhịn nổi thầm nghĩ, "Người xấu này không phải là kẻ phóng đãng sao? Vì sao lại không hề chiếm chút tiện nghi nào của ta cả?” Ánh mắt nàng vừa thất vọng, lại vừa phức tạp, gật đầu nói:
- Chúng ta nhanh đi tìm Hạ Bình đi, bằng không bọn họ sẽ rất lo lắng đó.
Người qua lại trên đường vừa rồi đông quá, Triệu Tử Văn lo lắng cho Đại tiểu thư nên đã bị tách ra, cũng không nghĩ nhiều, cầm bàn tay nhỏ bé của Hạ Vũ Tình mà lần đi.
Ánh mắt Đại tiểu thư rơi trong đêm đen cứ như ngàn chiếc đèn Khổng Minh bay lên vậy, trên mặt cũng hồng lên, bàn tay nhỏ bé run lên nhè nhẹ, căng thẳng toát mồ hôi, vừa sợ lại vừa thẹn, cúi đầu bước đi.
Triệu Tử Văn cơ bản là không để ý đến biểu hiện của Đại tiểu thư mà đang lo lắng cho Lăng Nhi. Đám người vừa rồi quá mức hung hãn, nếu như đụng phải Lăng Nhi thì không biết sẽ thế nào, vội vàng theo bản năng lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Đại tiểu thư đi tìm Lăng Nhi.
- Hạ Văn, Văn Đăng có nói qua với ngươi chưa?
Đại tiểu thư trong lòng thấp thỏm, mặt ửng hồng, hạ giọng hỏi.
Triệu Tử Văn thấy nao nao, chậm bước lại, thản nhiên nói:
- Là chuyện tỷ võ chiêu thân phải không? Ta đã đáp ứng với thiếu gia là sẽ giúp ngươi rồi.
Đại tiểu thư cười giảo hoạt nói:
- Vậy ngươi phải giữ lời đó. Ngày mai phải đánh bại tất cả các cao thủ nhé.
- Ngày mai có khi chỉ có mình ta dám báo danh cũng không chừng.
Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Đến lúc đó có khi ta không cần phải mất sức đấu đá mà vẫn thắng lợi. Cuối cùng cha ngươi một cước xéo ta nát bét.
- Phì!
Đại tiểu thư bịt cái miệng nhỏ xinh, cười phì ra, bảo:
- Chỉ có ngươi mới biết bày trò thế này thôi!
Đôi mắt Đại tiểu thư như nước mùa xuân, mày vẽ sắc nét, thân thể mềm mại, thành thục như đào mật nhẹ nhàng run rẩy, ngực cao mông nở khiến cho Triệu Tử Văn nhìn mà tâm thần rung động, vốn dĩ bước chân đang nóng lòng tìm kiếm Lăng Nhi đã chậm lại rất nhiều.
- Tướng công......
Trong lúc Triệu Tử Văn hơi xuất thần thì chợt nghe thấy tiếng gọi trong trẻo từ cách đó không xa. Hắn vội vàng kéo Đại tiểu thư về phía đó. Nhìn Lăng Nhi dường như không có vấn đề gì, khuôn mặt tuyệt mỹ vẫn hồng nhuận như cũ. Cũng may là dòng người chen lấn xô đẩy trên đường không thương tổn được nàng.
- Đại ca, huynh và Hạ tỷ tỷ không có việc gì chứ?
Bảo Nhi thân thiết hỏi han.
Tam sài lang cũng nhanh bắt kịp họ, nhưng có điều bọn hắn chú ý tới đầu tiên chính là hai tay Triệu Tử Văn và Hạ Vũ Tình đang nắm chặt lấy nhau. Hạ Văn Đăng là người đầu tiên kịp phản ứng, cố tình ho khan vài tiếng, mặt đỏ lên, cất tiếng phá tan bầu không khí đó, cười cười:
- Ái dà, các ngươi đều tới rồi.
Hạ Vũ Tình hai má ửng hồng, vội vã rút tay ra khỏi bàn tay thô ráp đầy ma lực kia, chân tay luống cuống không biết nên làm gì nữa.
- Hạ tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? Làm ta lo gần chết.
Dư Tư Lăng dẫn đầu đi tới, kéo cánh tay Đại tiểu thư, giải vây cho nàng.
Hạ Vũ Tình cảm kích liếc nhìn Dư Tư Lăng một cái, nhưng đối mặt với tỷ muội thân thiết nhiều năm, thần sắc nàng cũng có vẻ mất tự nhiên, lắc đầu nói:
- Ta không sao.
Hạng Tử Hiên khẽ thở dài. Hắn cũng không phải kẻ ngu dốt gì, làm sao lại không thấy được quan hệ tinh tế giữa hai người chứ. Sắc mặt hắn có chút tái nhợt, dẫn đầu đoàn người đi về phía hội đèn lồng.
- Tiểu thư, chúng ta cũng đi thôi.
Hạ Bình vốn đơn thuần sao biết được mối quan hệ phức tạp này, cao hứng lôi kéo tay Đại tiểu thư đi về phía hội đèn lồng, theo sát Hạng Tử Hiên.
Triệu Tử Văn thì tư tưởng cởi mở, tính cách hào sảng, sẽ không để cái chuyện nhỏ như lông gà thế này làm ảnh hưởng đến tinh thần. Đại tiểu thư nhìn thì lạnh lùng băng giá, nhưng thực ra nội tâm rất cô độc và yếu ớt. Triệu Tử Văn đối với một người đáng thương như nàng, có thể giúp đỡ được. Dù sao bọn họ đã từng cùng nhau trải qua hoạn nạn, cùng lắm thì khiến cho Hạ tướng quân hung hãn này đuổi hắn cút là cùng.
Hội đèn lồng được tổ chức ở một khối đất trống cạnh chợ. Giữa mảnh đất là một cây đại thụ tròn một trăm năm tuổi. Vô số nam nữ già trẻ vây xung quanh cây cổ thụ châm đèn Khổng Minh. Hàng ngàn chiếc đèn không ngừng chậm rãi bay lên, quay xung quanh cây đại thụ, trong trời đêm xanh thẳm xẹt thành một đường cong xinh đẹp. Bọn họ đều viết lên đèn Khổng Minh những nguyện vọng rồi thành kính vây quanh cây đại thụ làm lễ bái trời cầu phúc.
- Tướng công, muội cũng muốn nguyện.
- Đại ca, muội cũng muốn.
- Hạ Văn, nếu huynh không mua đèn Khổng Minh cho muội thì muội sẽ không bao giờ để ý đến huynh nữa.
Hiện giờ thì Hạ Bình đã trở thành người mạnh mẽ nhất trong tứ nữ. Nàng dẩu cái mỏ hồng hồng xinh xắn lên, dậm châm bình bịch, nói.
Triệu Tử Văn cười đáp:
- Vừa rồi ta đã nói thiếu gia đi mua đèn Khổng Minh rồi, để cho các muội đều có thể ước nguyện được.
Hạ Văn Đăng cầm theo bốn cái đèn Khổng Minh, đi lại phía này, căm giận không ngớt lời làu bàu:
- Hạ Văn chết tiệt! Rốt cuộc thì ngươi là thiếu gia hay ta là thiếu gia?
Đêm Trừ tịch, ở quê hương của Triệu Tử Văn đều là mọi người trong nhà ăn bữa cơm tất niên, cha mẹ hắn cũng không phải ngoại lệ. Hắn nhìn lên không trung xa xa, nhìn vô số ánh đèn Khổng Minh sáng rực dần dần trở thành những chấm nhỏ lập lòe, khóe mắt hơi ướt, nhớ lại thế giới xa xôi kia, một đôi vợ chồng cao tuổi đang ở nhà, chờ đợi đứa con quay trở về.
Bốn tiểu thư đều viết những câu chúc phúc mừng năm mới trên đèn Khổng Minh. Còn tam sài lang cũng dùng ánh mắt háo sắc quét khắp những nàng tiểu thư đang cầu phúc. Chỉ có Hạng Tử Hiên thì đi cùng vậy thôi chứ tâm tư hắn đều đặt hết lên người Đại tiểu thư, ánh mắt lúc nào cũng chú ý đến hành động của nàng.
Nhưng đôi mắt đẹp của Đại tiểu thư lại khẽ liếc về phía Triệu Tử Văn, trong nụ cười ngọt ngào lại có một chút ý hạnh phúc. Ánh mắt ấy dừng lại trên đèn Khổng Minh mà nàng vừa thả, thật lâu không dời đi.
(1) P/s của tác giả: Giấc mộng này của Triệu Tử Văn không giống như giấc mộng kia. Mọi người đừng hiểu lầm. Tiên nữ rốt cuộc là ai, thử cân nhắc một chút sẽ biết ngay nàng là ai. Diễn biến tình cảm giữa Triệu Tử Văn và tiên nữ này cũng vô cùng phấn khích. Mọi người cứ chờ coi.
Hạ Văn Đăng đi tới cười cười nói với Hạ Bình.
“Ta nói mua cho nàng bao giờ chứ?” Triệu Tử Văn lườm lườm đầy xem thường. Nhưng hắn biết thiếu gia bởi vì chuyện tỷ võ chiêu thân ngày mai mà có chút áy náy, cho nên đây là ra nói giúp cho hắn. Hắn cũng đành cam chịu mà gật đầu.
Hạ Bình cao hứng, đôi mắt đẹp sáng bừng lên, không đợi Hạ Văn Đăng nói xong đã lôi kéo cánh tay Triệu Tử Văn làm nũng nói:
- Hạ Văn, nhanh lên đi mua cho muội một cái.
Dư Tư Lăng và Bảo Nhi đều cười khúc khích. Vừa rồi Hạ Bình còn nói với bọn họ là tướng công không ra gì, giờ lại quấn quýt lấy tướng công đòi mua đèn Khổng Minh.
Đèn Khổng Minh còn được gọi là đèn trời. Tương truyền là do một trí giả nước Sở là Gia Cát Khổng Minh phát minh ra, cũng tương đương với nhà phát minh ở thế giới kia của Triệu Tử Văn. Người dân Kinh quốc thả đèn Khổng Minh là để cầu phúc. Nam nữ già trẻ đều tự tay viết tâm nguyện chúc phúc lên đèn, tượng trưng cho một mùa thu hoạch thành công, hạnh phúc năm này qua năm khác. Phong tục Kinh quốc thả đèn Khổng Minh trong đêm Trừ tịch là một hình thức cầu phúc.
Tam sài lang cũng cười hì hì, đối với Hạ Bình đáng yêu này quả là vô kế khả thi. Ai kêu nàng làm cho người ta thích hư vậy chứ? Nàng muốn cái gì thì đương nhiên là sẽ có được thứ đó.
Hạ Bình thấy bọn họ đều nhìn mình cười thì gò má ửng hồng, cúi đầu gắt gỏng:
- Các người đều nhìn ta làm gì chứ?
Bảo Nhi cười dụi vào đại ca bên cạnh, khuôn mặt vui vẻ tràn đầy hạnh phúc, đôi mắt như làn nước mùa xuân cũng tỏa ra ánh sáng dịu dàng, rất cảm động. Nàng cũng không nhịn được, kéo tay đại ca, khẽ nói:
- Đại ca, muội cũng muốn mua một cái đèn Khổng Minh.
- Tướng công, muội cũng muốn.
Dư Tư Lăng cũng động tâm, khẳng định.
Triệu Tử Văn cười ha hả, nói:
- Đèn Khổng Minh này dùng để nói lên lời cầu nguyện. Các muội nói nguyện vọng cho tướng công nghe đi, ta sẽ mua cho các muội.
Bảo Nhi cười, đỏ mặt, khẽ cúi đầu gắt gỏng:
- Đại ca, nếu nói ra nguyện vọng thì còn linh nghiệm sao được nữa.
- Đúng thế, huynh mà làm loạn, không mua cho muội thì muội sẽ nói thiếu gia mua cho.
Hạ Bình phồng má uy hiếp nói với Triệu Tử Văn, nhưng trong mắt vẫn rõ ràng ý cười, dường như là muốn nhanh nhanh ước nguyện một chút.
Lăng Nhi vốn luôn là tướng công nói gì thì nghe đó mà cũng không nén nổi oán trách:
- Tướng công cũng biết nguyện vọng trong lòng chúng ta là gì rồi, cần gì phải nói ra nữa chứ?
Triệu Tử Văn đương nhiên là có thể đoán ra được nguyện vọng của ba nha đầu này. Hắn cười ha hả, trong mắt đầy ý cười giảo hoạt, nói:
- Chúng ta đây phải đi mua đèn Khổng Minh thôi, mua cả trăm cái luôn mới được.
Bảo Nhi và Lăng Nhi nhìn ý cười trong mắt đại ca thì đều đỏ bừng hai má, thản nhiên cười nói với Triệu Tử Văn:
- Tướng công/ Đại ca, đèn Khổng Minh ở phía sau cơ mà. Chúng ta gọi Đại tiểu thư đang đi phía trước, cùng đi mua đi.
Tam sài lang lúc này căn bản là không nhìn đến Triệu Tử Văn nữa, càng nhìn hắn thì lại càng thấy tự ti. Ba người Hạng Tử Hiên đều là bản chất lưu manh, mà Triệu Tử Văn thì tận đến ba nàng kiều thê, thật sự là làm tức chết người ta được mà. Thời tiết mát mẻ, bọn họ cũng vẫn cầm quạt ngọc hung hăng quạt phần phật, dường như cứ quạt thế thì cũng bớt phần nào lòng đố kị.
- Mau nhìn, bắt đầu thả đèn Khổng Minh cầu phúc rồi. Chúng ta nhanh lên đi xem thôi.
Đường phố phía sau đột nhiên có vô số đèn Khổng Minh từ từ bay lên. Vô số ngọn đèn sáng lạn dần dần bay lên, liên miên không dứt, làm người ta đón nhìn không xuể, lại làm nổi bật, sáng tỏ cả ánh trăng. Đèn Khổng Minh như những ngôi sao sáng lập lòe, xa xa phía chân trời, thật sự là đẹp không sao tả xiết.
Dòng người đang không ngừng qua lại trên đường phố đột nhiên nghe thấy có tiếng hô to thì đều hưng phấn quay lại, phóng thẳng về đường phố phía sau. Trong khung cảnh hoành tráng hàng vạn lồng đèn từ từ bay lên, hàng vạn người cầu phúc thế này, không ai muốn bỏ qua cơ hội chiêm ngưỡng cả.
Bỗng nhiên dòng người hưng phấn trên đường phố quay đầu đi về phía sau của Triệu Tử Văn, cứ như thế tạo thành một đáp đông nhộn nhạo và mạnh mẽ đổ xô về phía bọn họ. Bảo Nhi và Hạ Bình bị dọa đến nỗi khuôn mặt thất sắc, chỉ có Lăng Nhi thì không sợ hãi nhưng cũng lo lắng đám đông sẽ làm bị thương đứa con trong bụng. Nàng nhướn mày, vội vàng nói:
- Tướng công, chúng ta cũng đi xem hội đèn lồng đi ......
Tam sài lang đồng thời gật đầu. Bọn họ vốn dự định đi xem hội đèn lồng. Giờ dòng người đang xô đẩy chen nhau như nước chảy, bọn họ lại càng không thể không quay lại được.
- Đại tiểu thư.
Triệu Tử Văn vốn cũng định quay trở lại xem hội đèn lồng, nhưng đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh xinh đẹp ở phía trước đang cúi đầu cô độc bước đi, căn bản là không chú ý tới đám đông đang đổ xô lại hướng này. Trong lòng hắn thầm lo lắng, hướng về Đại tiểu thư đang ở phía xa xa kia gọi một câu, nhưng dường như nàng không nghe thấy.
Đại tiểu thư thực ra vẫn chú ý đến hành động của Triệu Tử Văn. Nàng không muốn đối mặt với người xấu này. Từ ngày đó ở trong tiểu viện, nhìn thấy quan hệ của hắn và Dư muội muội thì nội tâm nàng vô cùng thê lương. Nàng cũng không biết nên đối mặt với bọn họ như thế nào nữa.
Bên bờ Tây hồ ngày ấy, Dư Tư Lăng đã hung hăng giáo huấn Triệu Tử Văn một trận, chuyện đó Đại tiểu thư tận mắt chứng kiến. Ngày đó Triệu Tử Văn còn hận nàng và Dư Tư Lăng hai người đến thấu xương. Thế mà hiện giờ Dư Tư Lăng lại ngoan ngoãn đầy nữ tính đứng bên cạnh Triệu Tử Văn, nàng cũng không biết rốt cuộc bọn họ đã phát sinh những chuyện gì, nhưng trong lòng nàng đau khổ, khó có thể nói ra cho rõ được.
- A.........
Đại tiểu thư đang cúi đầu đi ở phía trước, căn bản là không chú ý đến luồng người đang mãnh liệt đổ xô về phía này. Khi nàng nghe được tiếng bước chân rầm rập, theo bản năng ngẩng đầu lên thì đã thấy dòng người đổ xô đến rồi. Nàng hoa dung thất sắc, bị dọa đến mức kinh hãi hô to một tiếng, lại bị người ta đụng phải ngã xuống đất.
Vô số người đi qua chạm vào người Đại tiểu thư. Nàng cuộn tròn người lại, hai tay ôm chặt lấy hai đầu gối, đôi mắt đẹp không kìm nổi tuôn rơi hai hàng lệ trong suốt, vai cũng run lên. Dòng người lui tới trên đường đều nhìn thấy một nữ tử thanh xuân ở ngay giữa ngã tư đường, nhưng người người xô đẩy nhau, cứ cuốn đi, quá chen chúc nên không khỏi va chạm, dẫm đạp lên nàng.
Cánh tay ngọc ngà, bắp chân, mảng lưng bóng loáng của Đại tiểu thư đều bị đụng chạm đến tím xanh. Mắt nhìn vô số gương mặt xa lạ, lúc này nàng rất sợ hãi, rất nhớ cái tên xấu xa kia, nhớ cái đêm ở dưới vách núi, khi rơi xuống vách núi người xấu đã ôm nàng thật chặt, cho dù mất mạng mình cũng bảo hộ nàng chu toàn.... Nghĩ đến đó nước mắt nàng lại tuôn rơi không ngớt, sợ hãi cúi đầu, nghẹn ngào lẩm bẩm:
- Người xấu, ngươi đang ở đâu rồi?
Bỗng nhiên, một thân ảnh cao lớn chụp xuống người Đại tiểu thư. Đại tiểu thư bị dọa đến nhắm chặt mắt lại, nhưng nàng phát hiện bóng đen này không nằm trên người nàng, và hơn nữa lại thấy không còn người nào động chạm, dẫm đạp lên nàng nữa. Nàng chậm rãi mở to đôi mắt đẹp. Khi nhận ra gương mặt tươi cười xấu xa kia, Đại tiểu thư vừa mừng lại vừa sợ, nhào vào trong lòng hắn, hung hăng đánh vào ngực hắn, thì thào nói:
- Ngươi là người xấu, người xấu, vì sao lại bỏ lại ta ở đây?......
Người xấu hai tay che chống, bảo hộ Đại tiểu thư dưới thân mình. Dòng người va chạm và dẫm đạp rất đau khiến hắn cắn chặt răng, nhưng vẫn cười lớn, nói:
- Đại tiểu thư, ta không phải là đã đến đây rồi sao?
Đại tiểu thư nhận thấy thần sắc thống khổ của hắn thì trong lòng vô cùng cảm động, mắt lại ngân ngấn lệ. Nhớ tới vừa rồi vô số người chen chúc va chạm vào mình, nàng sợ hãi, ôm chặt lấy Triệu Tử Văn, nức nở nói:
- Hạ Văn, ta sợ.........
Triệu Tử Văn cảm nhận được thân thể mềm mại đầy đặn và động lòng người và mùi hương u lan từ cơ thể Đại tiểu thư, nhưng trong lòng hắn không hề có chút tà niệm nào. Cảm giác ấm áp này hắn thấy như đã từng gặp ở đâu đó rồi, dường như trong mơ đã từng thấy. Sự ấm áp rất là quen thuộc ......
- Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.
Lúc này, Đại tiểu thư cười như hoa đào gặp mưa, điềm đạm và đáng yêu, đâu còn phong phạm lạnh lùng băng giá như thường ngày nữa, giờ chỉ còn là một tiểu cô nương yếu ớt bị người ta ức hiếp. Triệu Tử Văn không kìm nổi nói ra những lời này, mà hắn cũng biết là Đại tiểu thư đã rất sợ hãi nên mới có thể bổ nhào vào trong lòng hắn như vậy.
Vô số người đã chạy qua trên người bọn họ, giống như một cuốn phim quay chậm, quay đi quay lại mãi một cảnh tượng đầy gay cấn. Những đau đớn trên người Đại tiểu thư dần giảm đi, nhưng Triệu Tử Văn vẫn bảo hộ nàng như thế. Không ngừng có người bước qua dẫm lại người hắn, nhưng thủy chung hắn vẫn duy trì nụ cười xấu xa. Nhìn hắn đau như bị dao cắt lại làm ra bộ dạng không có gì đáng kể, Đại tiểu thư thấy lòng đau xót, khẽ hỏi:
- Hạ Văn, đau không?
Triệu Tử Văn nhếch mép cười, nói:
- Chỉ là một chút vết thương nhỏ thôi mà.
- Hạ Văn......
Đại tiểu thư tránh trong lòng hắn, lẩm bẩm gọi.
- Gì cơ?
Triệu Tử Văn thấy Đại tiểu thư dường như có gì muốn nói lại thôi thì kỳ quái hỏi lại.
Đại tiểu thư cười cười, khuôn mặt hồng lên, nhỏ giọng nói như tiếng muỗi kêu:
- Ngươi......sẽ vĩnh viễn bảo hộ ta chứ?
- Mẹ nó chứ, dẫm lên người ta còn chưa đủ lại còn dám sờ cả mông ta nữa chứ.
Triệu Tử Văn cũng không phải là loại người tùy tiện để cho người khác ức hiếp. Trong đám người chen chúc kia cũng có không ít trẻ con. Hắn mà dùng sức gạt hết mọi người xung quanh ra thì có khi lại thành hỏng bét, không khéo lại chết người cũng nên. Bất đắc dĩ hắn đành nuốt giận bảo hộ Đại tiểu thư trong lòng. Hắn bị người ta dẫm lên thì cảm thấy thật khó chịu, vừa rồi lại bị kẻ nào đó sờ soạng lên người nên không kìm nổi căm tức mắng mỏ.
- Hả?
Đại tiểu thư kinh hãi kêu lên một tiếng, mặt đỏ như lửa đốt, không còn lòng dạ nào động chạm vào hắn, bàn tay mềm vội vã thu lại, chân tay luống cuống cúi đầu xuống.
“Hóa ra là Đại tiểu thư à. Ôi chao, sao Đại tiểu thư lại có cái sở thích thế này cơ chứ?” Ánh mắt Triệu Tử Văn có vẻ quái dị nhìn nàng, ho nhẹ một tiếng rồi nói lảng đi:
- Đại tiểu thư, giờ ngươi cảm thấy thế nào rồi?
Đại tiểu thư vô cùng xấu hổ, vành tai trong suốt đỏ bừng, ấp úng nói:
- Ta ...... Không việc gì cả.
Triệu Tử Văn cố gắng bảo trì khoảng cách với Đại tiểu thư, hai tay chống chặt xuống mặt đất. Nhưng hương thơm như u lan đặc biệt trên cơ thể Đại tiểu thư thì trực tiếp xông thẳng vào mũi hắn, khiến cho hắn cảm giác có chút kiều diễm, trong đầu lại hiện lên một hình ảnh quen thuộc trong giấc mộng (1). Hắn cũng không biết tại sao lại có cảm giác này nữa.
Cái trán đen bóng của hắn nhỏ mồ hôi. Mồ hôi lại thuận thế rơi xuống trên người hắn. Khóe miệng hắn còn thản nhiên mỉm cười, không hề có ý khinh nhờn. Đại tiểu thư nhìn đến mức xuất thần. Đây mà là tiểu thư đồng vô sỉ hạ lưu kia sao?
Sau thời gian chừng uống cạn chung trà, đám đông ùn tắc trên đường phố đã đi qua, không còn cảnh chen lấn xô đẩy ầm ĩ như trước nữa. Triệu Tử Văn quệt mồ hôi trên trán. Những vết thương nhỏ trên người vì bị dẫm đạp lên so với chém giết trên chiến trường thì căn bản là chẳng đáng kể gì. Hắn chậm rãi đứng lên, lại kéo cả Đại tiểu thư đứng lên theo, cười nói:
- Đại tiểu thư, không việc gì rồi. Chúng ta đi xem hội đèn lồng đi.
Đôi mắt đẹp của Đại tiểu thư mê man, trong lòng không nhịn nổi thầm nghĩ, "Người xấu này không phải là kẻ phóng đãng sao? Vì sao lại không hề chiếm chút tiện nghi nào của ta cả?” Ánh mắt nàng vừa thất vọng, lại vừa phức tạp, gật đầu nói:
- Chúng ta nhanh đi tìm Hạ Bình đi, bằng không bọn họ sẽ rất lo lắng đó.
Người qua lại trên đường vừa rồi đông quá, Triệu Tử Văn lo lắng cho Đại tiểu thư nên đã bị tách ra, cũng không nghĩ nhiều, cầm bàn tay nhỏ bé của Hạ Vũ Tình mà lần đi.
Ánh mắt Đại tiểu thư rơi trong đêm đen cứ như ngàn chiếc đèn Khổng Minh bay lên vậy, trên mặt cũng hồng lên, bàn tay nhỏ bé run lên nhè nhẹ, căng thẳng toát mồ hôi, vừa sợ lại vừa thẹn, cúi đầu bước đi.
Triệu Tử Văn cơ bản là không để ý đến biểu hiện của Đại tiểu thư mà đang lo lắng cho Lăng Nhi. Đám người vừa rồi quá mức hung hãn, nếu như đụng phải Lăng Nhi thì không biết sẽ thế nào, vội vàng theo bản năng lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Đại tiểu thư đi tìm Lăng Nhi.
- Hạ Văn, Văn Đăng có nói qua với ngươi chưa?
Đại tiểu thư trong lòng thấp thỏm, mặt ửng hồng, hạ giọng hỏi.
Triệu Tử Văn thấy nao nao, chậm bước lại, thản nhiên nói:
- Là chuyện tỷ võ chiêu thân phải không? Ta đã đáp ứng với thiếu gia là sẽ giúp ngươi rồi.
Đại tiểu thư cười giảo hoạt nói:
- Vậy ngươi phải giữ lời đó. Ngày mai phải đánh bại tất cả các cao thủ nhé.
- Ngày mai có khi chỉ có mình ta dám báo danh cũng không chừng.
Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Đến lúc đó có khi ta không cần phải mất sức đấu đá mà vẫn thắng lợi. Cuối cùng cha ngươi một cước xéo ta nát bét.
- Phì!
Đại tiểu thư bịt cái miệng nhỏ xinh, cười phì ra, bảo:
- Chỉ có ngươi mới biết bày trò thế này thôi!
Đôi mắt Đại tiểu thư như nước mùa xuân, mày vẽ sắc nét, thân thể mềm mại, thành thục như đào mật nhẹ nhàng run rẩy, ngực cao mông nở khiến cho Triệu Tử Văn nhìn mà tâm thần rung động, vốn dĩ bước chân đang nóng lòng tìm kiếm Lăng Nhi đã chậm lại rất nhiều.
- Tướng công......
Trong lúc Triệu Tử Văn hơi xuất thần thì chợt nghe thấy tiếng gọi trong trẻo từ cách đó không xa. Hắn vội vàng kéo Đại tiểu thư về phía đó. Nhìn Lăng Nhi dường như không có vấn đề gì, khuôn mặt tuyệt mỹ vẫn hồng nhuận như cũ. Cũng may là dòng người chen lấn xô đẩy trên đường không thương tổn được nàng.
- Đại ca, huynh và Hạ tỷ tỷ không có việc gì chứ?
Bảo Nhi thân thiết hỏi han.
Tam sài lang cũng nhanh bắt kịp họ, nhưng có điều bọn hắn chú ý tới đầu tiên chính là hai tay Triệu Tử Văn và Hạ Vũ Tình đang nắm chặt lấy nhau. Hạ Văn Đăng là người đầu tiên kịp phản ứng, cố tình ho khan vài tiếng, mặt đỏ lên, cất tiếng phá tan bầu không khí đó, cười cười:
- Ái dà, các ngươi đều tới rồi.
Hạ Vũ Tình hai má ửng hồng, vội vã rút tay ra khỏi bàn tay thô ráp đầy ma lực kia, chân tay luống cuống không biết nên làm gì nữa.
- Hạ tỷ tỷ, tỷ không sao chứ? Làm ta lo gần chết.
Dư Tư Lăng dẫn đầu đi tới, kéo cánh tay Đại tiểu thư, giải vây cho nàng.
Hạ Vũ Tình cảm kích liếc nhìn Dư Tư Lăng một cái, nhưng đối mặt với tỷ muội thân thiết nhiều năm, thần sắc nàng cũng có vẻ mất tự nhiên, lắc đầu nói:
- Ta không sao.
Hạng Tử Hiên khẽ thở dài. Hắn cũng không phải kẻ ngu dốt gì, làm sao lại không thấy được quan hệ tinh tế giữa hai người chứ. Sắc mặt hắn có chút tái nhợt, dẫn đầu đoàn người đi về phía hội đèn lồng.
- Tiểu thư, chúng ta cũng đi thôi.
Hạ Bình vốn đơn thuần sao biết được mối quan hệ phức tạp này, cao hứng lôi kéo tay Đại tiểu thư đi về phía hội đèn lồng, theo sát Hạng Tử Hiên.
Triệu Tử Văn thì tư tưởng cởi mở, tính cách hào sảng, sẽ không để cái chuyện nhỏ như lông gà thế này làm ảnh hưởng đến tinh thần. Đại tiểu thư nhìn thì lạnh lùng băng giá, nhưng thực ra nội tâm rất cô độc và yếu ớt. Triệu Tử Văn đối với một người đáng thương như nàng, có thể giúp đỡ được. Dù sao bọn họ đã từng cùng nhau trải qua hoạn nạn, cùng lắm thì khiến cho Hạ tướng quân hung hãn này đuổi hắn cút là cùng.
Hội đèn lồng được tổ chức ở một khối đất trống cạnh chợ. Giữa mảnh đất là một cây đại thụ tròn một trăm năm tuổi. Vô số nam nữ già trẻ vây xung quanh cây cổ thụ châm đèn Khổng Minh. Hàng ngàn chiếc đèn không ngừng chậm rãi bay lên, quay xung quanh cây đại thụ, trong trời đêm xanh thẳm xẹt thành một đường cong xinh đẹp. Bọn họ đều viết lên đèn Khổng Minh những nguyện vọng rồi thành kính vây quanh cây đại thụ làm lễ bái trời cầu phúc.
- Tướng công, muội cũng muốn nguyện.
- Đại ca, muội cũng muốn.
- Hạ Văn, nếu huynh không mua đèn Khổng Minh cho muội thì muội sẽ không bao giờ để ý đến huynh nữa.
Hiện giờ thì Hạ Bình đã trở thành người mạnh mẽ nhất trong tứ nữ. Nàng dẩu cái mỏ hồng hồng xinh xắn lên, dậm châm bình bịch, nói.
Triệu Tử Văn cười đáp:
- Vừa rồi ta đã nói thiếu gia đi mua đèn Khổng Minh rồi, để cho các muội đều có thể ước nguyện được.
Hạ Văn Đăng cầm theo bốn cái đèn Khổng Minh, đi lại phía này, căm giận không ngớt lời làu bàu:
- Hạ Văn chết tiệt! Rốt cuộc thì ngươi là thiếu gia hay ta là thiếu gia?
Đêm Trừ tịch, ở quê hương của Triệu Tử Văn đều là mọi người trong nhà ăn bữa cơm tất niên, cha mẹ hắn cũng không phải ngoại lệ. Hắn nhìn lên không trung xa xa, nhìn vô số ánh đèn Khổng Minh sáng rực dần dần trở thành những chấm nhỏ lập lòe, khóe mắt hơi ướt, nhớ lại thế giới xa xôi kia, một đôi vợ chồng cao tuổi đang ở nhà, chờ đợi đứa con quay trở về.
Bốn tiểu thư đều viết những câu chúc phúc mừng năm mới trên đèn Khổng Minh. Còn tam sài lang cũng dùng ánh mắt háo sắc quét khắp những nàng tiểu thư đang cầu phúc. Chỉ có Hạng Tử Hiên thì đi cùng vậy thôi chứ tâm tư hắn đều đặt hết lên người Đại tiểu thư, ánh mắt lúc nào cũng chú ý đến hành động của nàng.
Nhưng đôi mắt đẹp của Đại tiểu thư lại khẽ liếc về phía Triệu Tử Văn, trong nụ cười ngọt ngào lại có một chút ý hạnh phúc. Ánh mắt ấy dừng lại trên đèn Khổng Minh mà nàng vừa thả, thật lâu không dời đi.
(1) P/s của tác giả: Giấc mộng này của Triệu Tử Văn không giống như giấc mộng kia. Mọi người đừng hiểu lầm. Tiên nữ rốt cuộc là ai, thử cân nhắc một chút sẽ biết ngay nàng là ai. Diễn biến tình cảm giữa Triệu Tử Văn và tiên nữ này cũng vô cùng phấn khích. Mọi người cứ chờ coi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.