Chương 339: Huấn luyện
Huyết Đồ
04/04/2013
Dừng lại!
Hoài Vương nghe thấy thanh âm của Triệu tướng quân thì vội vàng bảo phu xe dừng lại.
Vừa nghe Triệu đại nhân gọi, phu xe đã dừng lại. Hoài Vương cũng vén rèm lên, nhảy từ trên xe xuống.
Hoài Vương đứng trước mặt hắn, thần sắc lãnh đạm nói:
- Không biết Triệu tướng quân tìm bổn Vương có chuyện gì?
- Tại hạ tới tiễn Vương gia một đoạn đường.
Triệu Tử Văn nhìn qua rồi nghiêm trang nói:
- Không biết Vương gia định đi đâu vậy?
- Thiên hạ to lớn, chẳng lẽ không có chỗ cho Hoài Vương ta dung thân hay sao?
Hoài Vương cười nói, nụ cười bao hàm vô số sự đau khổ trong đó.
Triệu Tử Văn thầm nghĩ, nếu như trước kia mình tiếp nhận An Ninh thì có lẽ đã không xảy ra nhiều chuyện như thế này, Hoài Vương cũng sẽ không đau lòng mà bỏ đi. Hắn chính là kẻ gián tiến khiến cho Hoài Vương mất đi quận chúa An Ninh nên trong lòng cảm thấy áy náy, hắn khẽ gật đầu nói:
- Nếu như Vương gia gặp phải khó khăn gì thì cứ đến gặp tại hạ!
Bởi vì cả thành Hàm Đan chỉ có một mình Triệu tướng quân đưa tiễn mình cho nên Hoài Vương liền nảy sinh lòng cảm kích đối với hắn, ông khẽ cười nói:
- Ta sẽ tới, chỉ là ta muốn hỏi Triệu đại nhân một chuyện. Chuyện này không thể không hỏi được.
Hoài Vương hôm nay sẽ rời khỏi đây, Triệu Tử Văn không biết đến bao giờ sẽ gặp lại ông cho nên liền sảng khoái gật đầu:
- Vương gia cứ nói đi đừng ngại.
- Triệu đại nhân đã từng thương An Ninh bao giờ chưa?
Hoài Vương đứng trước mặt hắn, nghiêm túc hỏi.
Trong lòng Triệu Tử Văn kinh hãi. Chẳng lẽ Vương gia đã biết chuyện mình với An Ninh rồi sao? Bây giờ hắn không biết phải trả lời thế nào. Lúc trước hắn chỉ có ý đùa giỡn với An Ninh mà thôi, không hề thích nàng, nhưng về sau tiểu quận chúa động lòng người đã từ từ tiến vào trong lòng của hắn. Triệu Tử Văn ảm đạm gật đầu, không nói gì thêm.
- Ha ha.
Trên khuôn mặt Hoài Vương hiện lên một nụ cười vô cùng thê lương.
- Tại sao, tại sao ta lại phản đối ý chỉ của Hoàng thượng, khiến cho tướng quân và An Ninh không được ở chung một chỗ.
Câu nói này làm cho Triệu Tử Văn cảm thấy kinh ngạc. Hắn không biết trong việc này đã phát sinh ra chuyện gì khác cho nên cau mày nói:
- Vương gia, lời này của ngài là có ý gì vậy?
Đôi mắt Hoài Vương đã có ánh lệ, khuôn mặt lộ vẻ hối hận:
- Tướng quân biết không, Hoàng thượng đã từng nói chuyện bí mật với ta, bảo ta đem An Ninh gả cho tướng quân nhưng ta lại không đồng ý.
Hoàng thượng đã từng đi gặp Hoài Vương định đem An Ninh gả cho ta sao? Triệu Tử Văn kinh ngạc nửa ngày, sau đó liển cười khổ trong lòng. Lúc trước thân phận tướng quân của mình vẫn chưa được công khai, An Ninh quận chúa hận không thể giết mình cho vui vẻ, làm sao có thể gả cho mình được.
Hoài Vương lúc trước cũng chỉ vì khinh thường thân phận của Triệu đại nhân chỉ là một tiểu thư đồng, cho rằng có thể làm tới Tể tướng là cùng. Người mà Triệu Tử Văn muốn giúp không phải là Lục Hoàng tử, hơn nữa An Ninh lại chán ghét hắn cho nên Hoài Vương kiên quyết không đồng ý. Không ngờ rằng hai người về sau lại tình chàng ý thiếp, thương mến nhau.
Chuyện này thật là một trò đùa của ông trời. Hoài Vương nhận ra thì thầm thở dài trong lòng.
- Tạo hóa trêu ngươi, tạo hóa trêu ngươi!
Vừa nói Hoài Vương vừa nhảy lên xe ngựa, đi thẳng ra ngoài của thành Hàm Đan không hề quay đầu lại.
- Tạo hóa trêu ngươi.
Triệu Tử Văn nhìn theo chiếc xe ngựa đưa Hoài Vương dần dần khuất xa khỏi tầm mắt rồi than khẽ:
- Có lẽ rời khỏi Hàm Đan chính là sự lựa chọn tốt nhất. Gió nổi mây mưa sắp hiện lên ở thành Hàm Đan, rời đi chính là lựa chọn tốt nhất.
Ở giáo trường trong thành Hàm Đan, Kỵ binh đoàn vẫn đang tập luyện một cách gian khổ. Bọn họ theo phương án huấn luyện của Triệu tướng quân mà ngày đêm tập luyện.
Trên giáo trường có một chiếc cầu gỗ hình trụ thật dài. Các tướng sĩ ở trong giáo trường tay cầm thương gác, đi đi lại lại trên đó. Theo cách huấn luyện của Triệu tướng quân, trên giáo trường không ngừng phát ra những âm thanh “ầm ầm” và từng tiếng kêu rên. Tiếng kêu đau này không chỉ hô một lần, bọn họ té xuống rồi lại đứng lên, tiếp tục liều mạng khổ luyện trên chiếc mộc kiều.
Ở một căn nhà nhỏ phía xa trong rừng cây. Trên một cây đại thụ buộc mười cây gỗ hình tròn, các cây gỗ tròn không ngừng bay qua bay lại trên không trung. Chúng tướng sẽ không ngừng phải xuyên qua mớ cọc gỗ, trong đó có không ít tướng sĩ không mang theo thương, mặt mũi bị cọc gỗ đánh cho bầm dập cả mình, vô cùng thê thảm. Thế nhưng bọn họ vẫn kiên trì, cho dù bị ngã xuống đất cũng đứng lên tiến về phía trước.
Phương thức huấn luyện đặc biệt này khiến cho các binh lính không thuộc về Kỵ binh đoàn không kìm được tiến tới quan sát. Bọn họ thấy chúng tướng sĩ ở Kỵ binh đoàn mặt mũi bầm dập mà dường như không có tác dụng gì trong lòng không khỏi thầm nghĩ, không biết có phải Triệu tướng quân bị hồ đồ không nữa.
Trang phục của Kỵ binh đoàn đã được thống nhất. Thương bạc, giáp đen, chiến mã khỏe mạnh, theo đúng tiêu chuẩn đó mà làm.
Điền Hổ đứng ở phía xa xa vui mừng nhìn chúng binh sĩ gian khổ luyện tập. Gã chỉ biết rằng, phương thức huấn luyện mà Triệu tướng quân giao cho gã nhất định sẽ có tác dụng.
Triệu Tử Văn sau khi đưa tiễn Hoài Vương xong liền đến thẳng giáo trướng. Trông thấy chúng tướng sĩ ở giáo trường huấn luyện, trong lòng hắn liền cảm thấy được an tĩnh lại. Hy vọng của Đại Kinh được đặt trên người bọn họ, bọn họ sau khi nhận được sự huấn luyện liền huấn luyện cho người khác, cứ tuần hoàn huấn luyện như vậy nhất định sẽ có thành tựu.
- Triệu tướng quân, Một binh sĩ ở giáo trường thấy Triệu tướng quân đến liền lớn tiếng gọi.
Tiểu tử này rốt cục cũng đã chịu đến đây. Điền Hổ quay đầu nhìn lại thấy Triệu tướng quân đang nghênh ngang tới chỗ này thì tức giận đi tới gần hắn:
- Triệu huynh, ngươi cũng chịu tới đây rồi sao?
Triệu Tử Văn cười cười, vẻ mặt hơi uể oải nói:
- Không có cách nào khác, gần đây ta rất bận.
Chuyện xảy ra tối hôm qua đã chấn động cả Đại Kinh, Điền Hổ dĩ nhiên là biết cho nên gã liền vỗ vỗ vai của hắn:
- Đại Kinh sớm muộn rồi cũng sẽ tĩnh lặng trở lại thôi.
Ước mong của Triệu Tử Văn thật ra rất đơn giản, hắn mong muốn rằng Đại Kinh có thể bình an vô sự. Lúc đó hắn có thể rời khỏi đây, cùng với các vị kiều thê sống một cuộc sống hạnh phúc. Đáng tiếc rằng An Ninh thì không thể được nữa rồi…
- Tất cả tập hợp lại!
Điền Hổ cũng không muốn nhắc tới chuyện phiền não này nữa cho nên cất cao giọng hướng về chúng tướng sĩ nói.
Ở giáo trường, chúng tướng sĩ lập tức tạm ngưng tập luyện nhanh chóng tập hợp lại. Bọn họ trong nháy mắt đã tụ tập trước mặt Triệu tướng quân, hét lớn:
- Xin chào Triệu Đoàn trưởng.
Triệu Tử Văn gật đầu nghiêm trang nói:
- Không biết các vị tướng sĩ luyện tập trong thời gian dài như vậy có cảm giác gì không?
Chúng tướng sĩ tuy rằng phải luyện tập chuyện vô vị đó nhưng lại khiến cho mặt mũi bị bầm dập. Trong lòng bọn họ nhất thời không thể hiểu được, luyện mấy thứ này rốt cục là có tác dụng gì chứ?
Chỉ là bọn họ sùng kính Triệu tướng quân, cho rằng nhất định Triệu tướng quân có lý, nếu không thì tại sao võ công của Triệu tướng quân lại cao cường như vậy chứ? Triệu tướng quân thân là một Đoàn trưởng của Đoàn cho nên bọn họ phải tuân thủ mọi mệnh lệnh của hắn, làm sao có thể kháng lại được!
- Đoàn trưởng, chúng tướng sĩ không biết học những thứ này có tác dụng gì, thỉnh xin Đoàn trưởng giảng giải một chút.
Một vị hán tử ngay thẳng không hề cố kỵ nói.
- Cái này còn cần giải thích sao? Ngươi mau úp mặt vào tường đi.
Triệu Tử Văn tức giận nói với hán tử thô lỗ này.
Các chúng tướng sĩ ở Kỵ binh đoàn biết rằng Triệu Đoàn trưởng này không thực sự tức giận cho nên không kìm được cười ha hả. Vị hán tử hào sảng này sau khi nghe được mệnh lệnh liền hô to một tiếng “tuân lệnh” sau đó xoay mặt vào tường thành.
Triệu Tử Văn thấy vậy liền dở khóc dở cười. Thế ta bảo ngươi lao đầu vào tường thì ngươi cũng lao thật chắc!
Các chiến mã ở phía xa xa kỵ binh đoàn hí lên một tiếng. Hai nghìn con chiến mã ở trong chuồng ngựa dường như cũng có một cảm giác kích động.
Đôi mắt Triệu Tử Văn hướng về phía trong chuồng ngựa, thâm trầm nói:
- Bây giờ bắt đầu, các ngươi lập tức luyện tập tác chến, nhanh chóng tới đó chọn chiến mã của mình đi.
Tuyển chiến mã sao? Trong mắt chúng tướng sĩ hiện lên một vẻ hừng hực. Cũng khó trách, bởi vì lâu nay bọn họ đã quen luyện tập với cọc gỗ, rất buồn tẻ vô vị, bây giờ được ngồi lên chiến mã, chính là lúc hiển thị thần uy của Kỵ binh đoàn.
Chúng tướng sĩ dạ ran một tiếng, sau đó vội vàng chạy tới chuồng ngựa, tìm chiến mã phù hợp với mình.
- Triệu huynh, bây giờ chính là lúc thích hợp để cho bọn họ ngồi lên chiến mã rồi sao?
Điền Hổ nhìn Triệu tướng quân nói.
Triệu Tử Văn vốn định kéo dài thêm mấy ngày nữa, nhưng tình huống cấp bách cho nên phải cho bọn họ nhanh chóng trở thành một sư đoàn thiết huyết thực sự, hắn cười nói:
- Bọn họ đã được huấn luyện lâu như vậy, ngay lập tức đối địch có lẽ chỉ là việc đơn giản.
Sắc mặt “Điền huynh” lập tức thay đổi. Lúc này đôi mắt của Triệu Tử Văn đã sáng lên, trong đó ẩn chứa một vẻ vô cùng uy nghiêm:
- Sắp tới ta sẽ cùng với Bát Hoàng tử đi tới Tây Lương để tham dự cuộc tuyển chọn Phò mã, Kỵ binh đoàn sẽ do ngươi quản. Ngươi nhớ kỹ, nếu như có biến thì lập tức huy động Kỵ binh đoàn bảo vệ tất cả gia quyến ra khỏi thành Hàm Đan.
Điền Hổ cả kinh, gã lập tức hiểu ra sắp tới thành Hàm Đan sẽ xảy ra đại sự, sóng nổi mây mưa, ám lưu bắt đầu hoạt động, nhưng gã thật không hiểu, thành Hàm Đan rốt cục đã phát sinh chuyện gì.
- Triệu huynh tin tưởng thực lực của Kỵ binh đoàn cho dù gặp phải khó khăn như thế nào cũng có thể xông ra khỏi thành hay sao?
Điền Hổ vô cùng lo lắng hỏi.
Triệu Tử Văn cười cuời lấy ra một bản vẽ đưa cho Điền Hổ:
- Nhìn thử đi.
Điền Hổ nghi hoặc mở bản vẽ ra. Khi gã thấy những đồ hình ở trên đó thì hai mắt trợn lên, hít thở không thông nghẹn họng trân trối nói:
- Cái này chính là Gia Cát liên nỗ sao? Không thể nào, Gia Cát liên nỗ đã biến mất từ mấy trăm năm nay, sao ngươi lại có bản vẽ này được.
Triệu tướng quân hào hùng nói:
- Đâu chỉ có bản vẽ, Gia Cát liên nỗ đã sớm chế tạo thí nghiệm thành công, hiện đang chế tạo với một số lượng rất nhiều.
Điền Hổ há hốc mồm, không biết phải nói gì cho phải. Gã nhất thời đứng lặng tại chỗ, theo truyền thuyết, Gia Cát liên nỗ một lần bắn ra mười phát, uy lực kinh người. Lúc trước quân mình có thua kém so với địch nhân, nhưng bây giờ binh khí này được chết tạo ra, thì không cần e sợ Phục Hợp cung của Hung Nô hay bất kỳ địch nhân nào nữa.
Hôm nay Kỵ binh đoàn đã có một vũ khí lớn vô cùng lợi hại. Không chỉ vậy, Gia Cát liên nỗ quả thực là vũ khí không ai có thể ngăn lại được.
- Chẳng lẽ mang thứ này cho Kỵ binh đoàn sử dụng sao?
Điền Hổ ngạc nhiên hỏi.
Triệu Tử Văn nhướn mày, tức giận nói:
- Chứ chẳng lẽ cho một mình nhà ngươi dùng thôi sao?
Hoài Vương nghe thấy thanh âm của Triệu tướng quân thì vội vàng bảo phu xe dừng lại.
Vừa nghe Triệu đại nhân gọi, phu xe đã dừng lại. Hoài Vương cũng vén rèm lên, nhảy từ trên xe xuống.
Hoài Vương đứng trước mặt hắn, thần sắc lãnh đạm nói:
- Không biết Triệu tướng quân tìm bổn Vương có chuyện gì?
- Tại hạ tới tiễn Vương gia một đoạn đường.
Triệu Tử Văn nhìn qua rồi nghiêm trang nói:
- Không biết Vương gia định đi đâu vậy?
- Thiên hạ to lớn, chẳng lẽ không có chỗ cho Hoài Vương ta dung thân hay sao?
Hoài Vương cười nói, nụ cười bao hàm vô số sự đau khổ trong đó.
Triệu Tử Văn thầm nghĩ, nếu như trước kia mình tiếp nhận An Ninh thì có lẽ đã không xảy ra nhiều chuyện như thế này, Hoài Vương cũng sẽ không đau lòng mà bỏ đi. Hắn chính là kẻ gián tiến khiến cho Hoài Vương mất đi quận chúa An Ninh nên trong lòng cảm thấy áy náy, hắn khẽ gật đầu nói:
- Nếu như Vương gia gặp phải khó khăn gì thì cứ đến gặp tại hạ!
Bởi vì cả thành Hàm Đan chỉ có một mình Triệu tướng quân đưa tiễn mình cho nên Hoài Vương liền nảy sinh lòng cảm kích đối với hắn, ông khẽ cười nói:
- Ta sẽ tới, chỉ là ta muốn hỏi Triệu đại nhân một chuyện. Chuyện này không thể không hỏi được.
Hoài Vương hôm nay sẽ rời khỏi đây, Triệu Tử Văn không biết đến bao giờ sẽ gặp lại ông cho nên liền sảng khoái gật đầu:
- Vương gia cứ nói đi đừng ngại.
- Triệu đại nhân đã từng thương An Ninh bao giờ chưa?
Hoài Vương đứng trước mặt hắn, nghiêm túc hỏi.
Trong lòng Triệu Tử Văn kinh hãi. Chẳng lẽ Vương gia đã biết chuyện mình với An Ninh rồi sao? Bây giờ hắn không biết phải trả lời thế nào. Lúc trước hắn chỉ có ý đùa giỡn với An Ninh mà thôi, không hề thích nàng, nhưng về sau tiểu quận chúa động lòng người đã từ từ tiến vào trong lòng của hắn. Triệu Tử Văn ảm đạm gật đầu, không nói gì thêm.
- Ha ha.
Trên khuôn mặt Hoài Vương hiện lên một nụ cười vô cùng thê lương.
- Tại sao, tại sao ta lại phản đối ý chỉ của Hoàng thượng, khiến cho tướng quân và An Ninh không được ở chung một chỗ.
Câu nói này làm cho Triệu Tử Văn cảm thấy kinh ngạc. Hắn không biết trong việc này đã phát sinh ra chuyện gì khác cho nên cau mày nói:
- Vương gia, lời này của ngài là có ý gì vậy?
Đôi mắt Hoài Vương đã có ánh lệ, khuôn mặt lộ vẻ hối hận:
- Tướng quân biết không, Hoàng thượng đã từng nói chuyện bí mật với ta, bảo ta đem An Ninh gả cho tướng quân nhưng ta lại không đồng ý.
Hoàng thượng đã từng đi gặp Hoài Vương định đem An Ninh gả cho ta sao? Triệu Tử Văn kinh ngạc nửa ngày, sau đó liển cười khổ trong lòng. Lúc trước thân phận tướng quân của mình vẫn chưa được công khai, An Ninh quận chúa hận không thể giết mình cho vui vẻ, làm sao có thể gả cho mình được.
Hoài Vương lúc trước cũng chỉ vì khinh thường thân phận của Triệu đại nhân chỉ là một tiểu thư đồng, cho rằng có thể làm tới Tể tướng là cùng. Người mà Triệu Tử Văn muốn giúp không phải là Lục Hoàng tử, hơn nữa An Ninh lại chán ghét hắn cho nên Hoài Vương kiên quyết không đồng ý. Không ngờ rằng hai người về sau lại tình chàng ý thiếp, thương mến nhau.
Chuyện này thật là một trò đùa của ông trời. Hoài Vương nhận ra thì thầm thở dài trong lòng.
- Tạo hóa trêu ngươi, tạo hóa trêu ngươi!
Vừa nói Hoài Vương vừa nhảy lên xe ngựa, đi thẳng ra ngoài của thành Hàm Đan không hề quay đầu lại.
- Tạo hóa trêu ngươi.
Triệu Tử Văn nhìn theo chiếc xe ngựa đưa Hoài Vương dần dần khuất xa khỏi tầm mắt rồi than khẽ:
- Có lẽ rời khỏi Hàm Đan chính là sự lựa chọn tốt nhất. Gió nổi mây mưa sắp hiện lên ở thành Hàm Đan, rời đi chính là lựa chọn tốt nhất.
Ở giáo trường trong thành Hàm Đan, Kỵ binh đoàn vẫn đang tập luyện một cách gian khổ. Bọn họ theo phương án huấn luyện của Triệu tướng quân mà ngày đêm tập luyện.
Trên giáo trường có một chiếc cầu gỗ hình trụ thật dài. Các tướng sĩ ở trong giáo trường tay cầm thương gác, đi đi lại lại trên đó. Theo cách huấn luyện của Triệu tướng quân, trên giáo trường không ngừng phát ra những âm thanh “ầm ầm” và từng tiếng kêu rên. Tiếng kêu đau này không chỉ hô một lần, bọn họ té xuống rồi lại đứng lên, tiếp tục liều mạng khổ luyện trên chiếc mộc kiều.
Ở một căn nhà nhỏ phía xa trong rừng cây. Trên một cây đại thụ buộc mười cây gỗ hình tròn, các cây gỗ tròn không ngừng bay qua bay lại trên không trung. Chúng tướng sẽ không ngừng phải xuyên qua mớ cọc gỗ, trong đó có không ít tướng sĩ không mang theo thương, mặt mũi bị cọc gỗ đánh cho bầm dập cả mình, vô cùng thê thảm. Thế nhưng bọn họ vẫn kiên trì, cho dù bị ngã xuống đất cũng đứng lên tiến về phía trước.
Phương thức huấn luyện đặc biệt này khiến cho các binh lính không thuộc về Kỵ binh đoàn không kìm được tiến tới quan sát. Bọn họ thấy chúng tướng sĩ ở Kỵ binh đoàn mặt mũi bầm dập mà dường như không có tác dụng gì trong lòng không khỏi thầm nghĩ, không biết có phải Triệu tướng quân bị hồ đồ không nữa.
Trang phục của Kỵ binh đoàn đã được thống nhất. Thương bạc, giáp đen, chiến mã khỏe mạnh, theo đúng tiêu chuẩn đó mà làm.
Điền Hổ đứng ở phía xa xa vui mừng nhìn chúng binh sĩ gian khổ luyện tập. Gã chỉ biết rằng, phương thức huấn luyện mà Triệu tướng quân giao cho gã nhất định sẽ có tác dụng.
Triệu Tử Văn sau khi đưa tiễn Hoài Vương xong liền đến thẳng giáo trướng. Trông thấy chúng tướng sĩ ở giáo trường huấn luyện, trong lòng hắn liền cảm thấy được an tĩnh lại. Hy vọng của Đại Kinh được đặt trên người bọn họ, bọn họ sau khi nhận được sự huấn luyện liền huấn luyện cho người khác, cứ tuần hoàn huấn luyện như vậy nhất định sẽ có thành tựu.
- Triệu tướng quân, Một binh sĩ ở giáo trường thấy Triệu tướng quân đến liền lớn tiếng gọi.
Tiểu tử này rốt cục cũng đã chịu đến đây. Điền Hổ quay đầu nhìn lại thấy Triệu tướng quân đang nghênh ngang tới chỗ này thì tức giận đi tới gần hắn:
- Triệu huynh, ngươi cũng chịu tới đây rồi sao?
Triệu Tử Văn cười cười, vẻ mặt hơi uể oải nói:
- Không có cách nào khác, gần đây ta rất bận.
Chuyện xảy ra tối hôm qua đã chấn động cả Đại Kinh, Điền Hổ dĩ nhiên là biết cho nên gã liền vỗ vỗ vai của hắn:
- Đại Kinh sớm muộn rồi cũng sẽ tĩnh lặng trở lại thôi.
Ước mong của Triệu Tử Văn thật ra rất đơn giản, hắn mong muốn rằng Đại Kinh có thể bình an vô sự. Lúc đó hắn có thể rời khỏi đây, cùng với các vị kiều thê sống một cuộc sống hạnh phúc. Đáng tiếc rằng An Ninh thì không thể được nữa rồi…
- Tất cả tập hợp lại!
Điền Hổ cũng không muốn nhắc tới chuyện phiền não này nữa cho nên cất cao giọng hướng về chúng tướng sĩ nói.
Ở giáo trường, chúng tướng sĩ lập tức tạm ngưng tập luyện nhanh chóng tập hợp lại. Bọn họ trong nháy mắt đã tụ tập trước mặt Triệu tướng quân, hét lớn:
- Xin chào Triệu Đoàn trưởng.
Triệu Tử Văn gật đầu nghiêm trang nói:
- Không biết các vị tướng sĩ luyện tập trong thời gian dài như vậy có cảm giác gì không?
Chúng tướng sĩ tuy rằng phải luyện tập chuyện vô vị đó nhưng lại khiến cho mặt mũi bị bầm dập. Trong lòng bọn họ nhất thời không thể hiểu được, luyện mấy thứ này rốt cục là có tác dụng gì chứ?
Chỉ là bọn họ sùng kính Triệu tướng quân, cho rằng nhất định Triệu tướng quân có lý, nếu không thì tại sao võ công của Triệu tướng quân lại cao cường như vậy chứ? Triệu tướng quân thân là một Đoàn trưởng của Đoàn cho nên bọn họ phải tuân thủ mọi mệnh lệnh của hắn, làm sao có thể kháng lại được!
- Đoàn trưởng, chúng tướng sĩ không biết học những thứ này có tác dụng gì, thỉnh xin Đoàn trưởng giảng giải một chút.
Một vị hán tử ngay thẳng không hề cố kỵ nói.
- Cái này còn cần giải thích sao? Ngươi mau úp mặt vào tường đi.
Triệu Tử Văn tức giận nói với hán tử thô lỗ này.
Các chúng tướng sĩ ở Kỵ binh đoàn biết rằng Triệu Đoàn trưởng này không thực sự tức giận cho nên không kìm được cười ha hả. Vị hán tử hào sảng này sau khi nghe được mệnh lệnh liền hô to một tiếng “tuân lệnh” sau đó xoay mặt vào tường thành.
Triệu Tử Văn thấy vậy liền dở khóc dở cười. Thế ta bảo ngươi lao đầu vào tường thì ngươi cũng lao thật chắc!
Các chiến mã ở phía xa xa kỵ binh đoàn hí lên một tiếng. Hai nghìn con chiến mã ở trong chuồng ngựa dường như cũng có một cảm giác kích động.
Đôi mắt Triệu Tử Văn hướng về phía trong chuồng ngựa, thâm trầm nói:
- Bây giờ bắt đầu, các ngươi lập tức luyện tập tác chến, nhanh chóng tới đó chọn chiến mã của mình đi.
Tuyển chiến mã sao? Trong mắt chúng tướng sĩ hiện lên một vẻ hừng hực. Cũng khó trách, bởi vì lâu nay bọn họ đã quen luyện tập với cọc gỗ, rất buồn tẻ vô vị, bây giờ được ngồi lên chiến mã, chính là lúc hiển thị thần uy của Kỵ binh đoàn.
Chúng tướng sĩ dạ ran một tiếng, sau đó vội vàng chạy tới chuồng ngựa, tìm chiến mã phù hợp với mình.
- Triệu huynh, bây giờ chính là lúc thích hợp để cho bọn họ ngồi lên chiến mã rồi sao?
Điền Hổ nhìn Triệu tướng quân nói.
Triệu Tử Văn vốn định kéo dài thêm mấy ngày nữa, nhưng tình huống cấp bách cho nên phải cho bọn họ nhanh chóng trở thành một sư đoàn thiết huyết thực sự, hắn cười nói:
- Bọn họ đã được huấn luyện lâu như vậy, ngay lập tức đối địch có lẽ chỉ là việc đơn giản.
Sắc mặt “Điền huynh” lập tức thay đổi. Lúc này đôi mắt của Triệu Tử Văn đã sáng lên, trong đó ẩn chứa một vẻ vô cùng uy nghiêm:
- Sắp tới ta sẽ cùng với Bát Hoàng tử đi tới Tây Lương để tham dự cuộc tuyển chọn Phò mã, Kỵ binh đoàn sẽ do ngươi quản. Ngươi nhớ kỹ, nếu như có biến thì lập tức huy động Kỵ binh đoàn bảo vệ tất cả gia quyến ra khỏi thành Hàm Đan.
Điền Hổ cả kinh, gã lập tức hiểu ra sắp tới thành Hàm Đan sẽ xảy ra đại sự, sóng nổi mây mưa, ám lưu bắt đầu hoạt động, nhưng gã thật không hiểu, thành Hàm Đan rốt cục đã phát sinh chuyện gì.
- Triệu huynh tin tưởng thực lực của Kỵ binh đoàn cho dù gặp phải khó khăn như thế nào cũng có thể xông ra khỏi thành hay sao?
Điền Hổ vô cùng lo lắng hỏi.
Triệu Tử Văn cười cuời lấy ra một bản vẽ đưa cho Điền Hổ:
- Nhìn thử đi.
Điền Hổ nghi hoặc mở bản vẽ ra. Khi gã thấy những đồ hình ở trên đó thì hai mắt trợn lên, hít thở không thông nghẹn họng trân trối nói:
- Cái này chính là Gia Cát liên nỗ sao? Không thể nào, Gia Cát liên nỗ đã biến mất từ mấy trăm năm nay, sao ngươi lại có bản vẽ này được.
Triệu tướng quân hào hùng nói:
- Đâu chỉ có bản vẽ, Gia Cát liên nỗ đã sớm chế tạo thí nghiệm thành công, hiện đang chế tạo với một số lượng rất nhiều.
Điền Hổ há hốc mồm, không biết phải nói gì cho phải. Gã nhất thời đứng lặng tại chỗ, theo truyền thuyết, Gia Cát liên nỗ một lần bắn ra mười phát, uy lực kinh người. Lúc trước quân mình có thua kém so với địch nhân, nhưng bây giờ binh khí này được chết tạo ra, thì không cần e sợ Phục Hợp cung của Hung Nô hay bất kỳ địch nhân nào nữa.
Hôm nay Kỵ binh đoàn đã có một vũ khí lớn vô cùng lợi hại. Không chỉ vậy, Gia Cát liên nỗ quả thực là vũ khí không ai có thể ngăn lại được.
- Chẳng lẽ mang thứ này cho Kỵ binh đoàn sử dụng sao?
Điền Hổ ngạc nhiên hỏi.
Triệu Tử Văn nhướn mày, tức giận nói:
- Chứ chẳng lẽ cho một mình nhà ngươi dùng thôi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.