Chương 248: Lâm tiên tử
Huyết Đồ
04/04/2013
Thì cứ cho là như thế đi.
Triệu Tử Văn cũng không muốn để Đạp Tuyết biết quá nhiều, đành miễn cưỡng đáp.
Đạp Tuyết thầm thở phào một hơi, nũng nịu nói:
- Ngươi sớm nói thì có phải hay không! Còn ra cái vẻ bí mật nữa.
“Nhân yêu đáng chết này ngộ nhận là ta đã yêu hồ mị tử rồi, lại còn lấy cô ta ra uy hiếp nữa. Thật sự là quá buồn cười!” Triệu Tử Văn thầm cười lạnh, nghĩ. Hắn lại nhận thấy rằng, Lâm Mộng Phỉ đường như không ở kinh thành. Bằng không sẽ không để Đạp Tuyết giả trang ra nàng.
Triệu Tử Văn trầm tư một lúc lâu sau rồi mới chậm rãi nói:
- Không biết Đạp Tuyết ngươi hôm nay dẫn dụ ta đây là vì cớ gì?
Trong ánh mắt Đạp Tuyết có vẻ phức tạp, thật lâu sau mới đáp:
- Các chủ bảo ta nhắn lại, nếu ngươi cứ đối nghịch với An Vương thì ngươi vĩnh viễn sẽ không gặp được Mộng Phỉ đâu.
Hóa ra là lấy cái này ra để uy hiếp. Triệu Tử Văn rốt cuộc đã biết Sở Thăng này tính toán thế nào.
Hừ, ta có thể gặp được hay không thì có liên quan gì. Triệu Tử Văn thủy chung không biết được bí mật trong đó, hừ nhẹ, nói:
- Đạp Tuyết, chẳng lẽ ngươi không biết là nếu An Vương soán vị thành công thì ta và người nhà của ta chắc chắn là chết không nghi ngờ gì nữa cả. Ngươi có cho rằng ta sẽ đáp ứng không?
Mâu thuẫn giữa An Vương và Triệu Tử Văn là thâm căn cố đế. Nếu An Vương thỏa mãn được lòng lang dạ thú của y thì khẳng định sẽ không bỏ qua cho hắn. Kể cả bọn Bảo Nhi, Lăng Nhi cũng sẽ bị liên lụy. Triệu Tử Văn biết rất rõ điều đó. Hiện giờ hắn và Bát Hoàng tử ở trên cùng một con thuyền, vận mệnh liên đới đến nhau. Bất kể là như thế nào, không nên đấu cao thấp gì với An Vương cả.
Đạp Tuyết ngồi bên cạnh bàn, đôi môi đỏ mọng nhấp một ngụm trà thơm, cân nhắc một lát rồi cười khổ nói:
- Ta biết. Kỳ thật ta cũng không muốn nói với ngươi những lời này. Chẳng qua, ngươi thật sự không muốn gặp Mộng Phỉ một lần sao?
Cái gì mà gặp với không gặp? Không hiểu ra sao cả! Triệu Tử Văn rốt cuộc không kìm nổi oán giận trong lòng, giận dữ nói:
- Không gặp!
Đạp Tuyết không sao tưởng tượng nổi là hắn lại nói ra một câu tuyệt tình như thế, hơi nao nao, rồi khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đỏ bừng, chỉ vào hắn nói:
- Ngươi ...... Cái đồ bạc tình bạc nghĩa ngươi. Cho dù ngươi có nỗi khổ trong lòng, cũng không thể nói ra một lời tuyệt tình như thế chứ!
Bạc tình bạc nghĩa? Triệu Tử Văn thật sự là càng nghe lại càng mơ hồ, lẩm bẩm:
- Ta dường như là không có làm gì có lỗi với Lâm Mộng Phỉ cả. Tại sao lại nói là ta bạc tình bạc nghĩa?
- Cái gì!
Đạp Tuyết trợn tròn hai mắt, trách cứ mắng:
- Ngươi cái đồ vô sỉ kia. Chẳng lẽ ngươi quên những chuyện xảy ra đêm đó ở Tây Hồ trường đình rồi ư?
Tây Hồ trường đình? Triệu Tử Văn lắc đầu, kỳ quái nói:
- Lâm Mộng Phỉ đêm đó cơ bản là không hề tới. Ta có thể phát sinh chuyện gì với nàng được chứ?
Biểu tình của hắn rất chân thành, thành thật, ánh mắt nhìn cũng rất trong sáng, không giống như là đang nói dối. Trong lòng Đạp Tuyết rúng động, thử nói:
- Đêm đó ở Tây Hồ trường đình, ngươi đã bị trọng thương. La Thanh Yên vì cứu ngươi đã đưa ngươi vào một sơn động ở cách đó không xa. Các chủ theo sát sau mà đến. Trong lúc La Thanh Yên và Các chủ tỷ thí, một mình ngươi nằm trong động. Chẳng lẽ chưa từng phát sinh chuyện gì sao?
Triệu Tử Văn nhớ lại đêm đó, La Thanh Yên và Sở Thăng đúng thực là có đi ra ngoài tỷ thí. Bất quá, khi bản thân mình trọng thương mà té xỉu trên mặt đất, mãi cho đến ngày thứ hai mới tỉnh lại thì dường như không có xảy ra chuyện gì. Hắn lắc đầu nói:
- Lúc ấy ta bị thương rất nghiêm trọng. Hơn nữa lại nhiễm phong hàn, té xỉu trong sơn động, không có phát sinh ra chuyện gì cả.
"Sao lại như thế? Chẳng lẽ Mộng Phỉ đã nói dối? Không đúng, Mộng Phỉ rõ ràng đã không phải ......" Đạp Tuyết trầm tư một lát thì đoán được uẩn khúc trong đó, ngẩng đầu, nghiêm mặt nói:
- Ngươi có nhớ xỏ đêm đó ở trên không trung có pháo hoa nổ tung không?
Pháo hoa? Triệu Tử Văn gật đầu nói:
- Ta có nhìn thấy. Ngươi là nói pháo hoa là do Sở Thăng bắn lên?
Hồi tưởng và liên hệ lại những chuyện ngày đó, hắn lại nói:
- Ý của ngươi là, Sở Thăng dẫn dụ La Thanh Yên ra ngoài động tỷ thí ---- kế điệu hổ ly sơn. Sau đó lại dùng pháo hoa làm ám hiệu bảo Lâm Mộng Phỉ đến giết ta? Lúc đó ta đã hôn mê cho nên mới không thấy được nàng.....?
Tâm tư của Triệu đại nhân thật kín đáo, thật sự là không ai bằng, thoáng chốc đã hiểu được huyền cơ trong đó rồi. Đạp Tuyết nhìn hắn đầy bội phúc, lại đổi giọng, thở dài thật sâu, nói:
- Nha đầu này, hóa ra là vì cứu ngươi cho nên mới ......
Cứu ta ư? Triệu Tử Văn cả kinh, trong mắt tràn ngập vẻ hoang mang, đầu óc đập loong boong, ngẩn ra ngơ ngác nhìn Đạp Tuyết.
“Chẳng lẽ nàng cũng như Đại tiểu thư lúc trước, vì cứu ta mà xả thân? Nhưng nàng tới giết ta mà, làm sao lại trở thành cứu ta?” Mãi mới hồi phục được tinh thần, Triệu Tử Văn chau mày, rất lâu sau cũng không lên tiếng.
Đạp Tuyết lại cười khổ, nói:
- Buồn cười là nàng ủy thân cho ngươi, ngươi lại không hề biết gì hết. Cũng không biết là đêm đó ở Tân Nguyệt Lâu, ngươi tại sao lại phải kích động như thế chứ? Ta còn tưởng là ngươi cái gì cũng biết hết rồi.
Thì ra là thế. Bảo sao ta lại có thể sống được đến ngày thứ hai. Làm sao nàng ấy lại ngu ngốc như thế chứ. Triệu Tử Văn cảm thấy trên người mình lại có thêm một phần trách nhiệm. Hắn lại nhớ đến một giấc mộng xuân kiều diễm đêm đó, mới phát giác ra cảm giác của giấc mộng sao mà chân thật đến thế. Hóa ra tiên tử tỷ tỷ trong mộng chính là Lâm Mộng Phỉ --- Lâm tiên tử!
Cái ôm ấm áp, thân thể mềm mại nóng bóng, đôi môi đỏ bừng, hình ảnh kiều diễm triền miên, tất cả hiện lên trong đầu hắn. Một sự ấm áp dâng lên trong lòng hắn, tiên tử tỷ tỷ chính là Lâm tiên tử!
Triệu Tử Văn thở dài một hơi thật sâu, nói:
- Ngươi nói đúng. Là ta có lỗi với nàng.
Một nữ tử vì cứu hắn mà đồng ý xả thân báo đáp. Nói không cảm động sẽ là nói dối. Triệu Tử Văn cảm động đến mức tâm thần run rẩy dữ dội, chỉ là không có biểu hiện ra ngoài thôi. Hắn nắm tay thật chặt, trong lòng thầm nói: "Lâm Mộng Phỉ, ta sẽ tìm được nàng".
- Người không biết thì không có tội.
Đạp Tuyết khoát tay nói.
- Cũng không biết tại sao, Mộng Phỉ vì sao lại không hạ thủ giết ngươi, lại còn đi cứu ngươi nữa. Chẳng lẽ trước kia thực sự là nàng đã thích ngươi rồi sao?
Có thể là không thể như thế được, trong lòng Triệu Tử Văn thầm khẳng định. Hắn và Lâm Mộng Phỉ tiếp xúc không phải là nhiều. Hơn nữa mỗi lần tiếp xúc đều là hục hặc với nhau, không có tình cảm gì đáng nói cả. Hắn cũng không biết rốt cuộc sao lại thế này, lắc đầu nói:
- Ta không biết ......
Hắn không muốn lại tiếp tục vấn đề đau đầu này nữa, chuyển đề tài hỏi Đạp Tuyết:
- Vì sao ngươi lại dùng tên là Đạp Tuyết mà không phải là tên là Mộng Phỉ?
- Đạp Tuyết chỉ là một nghệ danh của ca kỹ. Thử hỏi một ca kỹ sao có thể dùng tên thật được? Các chủ nghĩ rằng ngươi không biết gì cả, cho nên cho rằng dùng nghệ danh thì có thể khiến ngươi mắc câu. Cho nên bây giờ mới dùng cái nghệ danh Đạp Tuyết này.
Trong lòng Triệu Tử Văn tràn đầy niềm tin là nhất định sẽ tìm được Lâm tiên tử, gật đầu nói với Đạp Tuyết:
- Nếu Đạp Tuyết chỉ là một nghệ danh, thế thì cũng không phải là tên thật của ngươi phải không?
Đạp Tuyết cười nhẹ, nói:
- Ta chỉ là một người trong hồng trần, không có tên thật. Đạp Tuyết bây giờ chính là tên thật của ta. Có lẽ đến một lúc nào đó thì tên thật của ta lại đổi sang cái khác.
Sóng mắt của nàng uyển chuyển làm say lòng người, trong lúc nhìn quanh lại lộ ra sự ôn nhu vô hạn.
Hiện giờ Đạp Tuyết chỉ là một nữ tử còn có một tay, không có năng lực trợ giúp Sở Thăng giết người. Giá trị duy nhất của nàng chỉ còn là ở giọng hát. Triệu Tử Văn không ngờ là Sở Thăng lại bị lợi ích làm mờ mắt đến như thế, dù cho Đạp Tuyết không thể làm sát thủ cũng vẫn để nàng làm ca kỹ để mưu lợi.
Triệu Tử Văn sinh lòng thương hại nàng, lúc mấp máy môi vừa định nói chuyện thì chợt nghe Đạp Tuyết nói:
- Kỳ thật Đạp Tuyết là tên mà ta muốn lấy, trong đó ngầm có thâm ý. Chẳng lẽ ngươi không nhận ra được sao?
- Đạp Tuyết, Đạp Tuyết......
Triệu Tử Văn khẽ lẩm nhẩm mấy lần, đột nhiên sáng mắt lên, nói:
- Ngươi lấy tên này là muốn nói cho ta biết, ngươi đạp tuyết mà tới?
Những người của Quần Phương Các vì nhiệm vụ ám sát ở Tây hồ trường đình thất bại mà bị bại lộ thân phận, nên phải rời bỏ mảnh đất Hàng Châu. Toàn bộ nhân thủ Quần Phương Các đều chuyển dời đến Hàm Đan. Đó chính là lúc đại tuyết đầy trời. Khi bọn họ đến Hàm Đan, đương nhiên chính là đạp tuyết mà tới. Ai lại có thể nghĩ ra cái tên đó lại ngầm có thâm ý như vậy chứ ......
Nghi hoặc đến lúc này đã hoàn toàn được cởi bỏ, hắn cũng hiểu được một cách sâu sắc lời nói kỳ quái của Sở Thăng tại Tân Nguyệt Lâu đêm đó. Lại còn có cái tên Đạp Tuyết này nữa. Đây hết thảy đều là một hiểu lầm xinh đẹp. Hóa ra là cái tên này thật là trùng hợp. Triệu Tử Văn cười khổ không nói gì. Có lẽ Mộng Phỉ thật sự không ở Hàm Đan. Bằng không, Đạp Tuyết sẽ là nàng, thế thì Mộng Phỉ hiện đang ở đâu? Chẳng lẽ là đi hoàn thành nhiệm vụ mà Sở Thăng giao cho nàng?
Bảo sao An Vương lại bắt Các chủ phải uy hiếp Triệu đại nhân không được đối nghịch với y. Bằng vào sự cơ trí của Triệu đại nhân này, sợ rằng y cũng không muốn trở thành đối thủ của hắn. Đạp Tuyết nghiêm mặt nói:
- Như vậy ngươi sẽ đáp ứng điều kiện của Các chủ chứ?
Sẽ không! Triệu Tử Văn không sợ sinh tử, nhưng cũng phải suy xét đến Bảo Nhi các nàng. Hắn không có khả năng là một người ích kỷ để cho mấy nữ tử mà hắn yêu thương bị tổn thương. Hắn lắc đầu nói:
- Mộng Phỉ thì ta sẽ đích thân phái người đi tìm nàng. Mặc kệ là chân trời góc biển, ta đều sẽ phải tìm nàng bằng được.
Đạp Tuyết vui mừng gật đầu, nói:
- Coi như ngươi còn có lương tâm! Cũng không uổng công Mộng Phỉ đối với ngươi như thế. Có điều ngươi phải nhanh lên một chút, bằng không thì sẽ .........
Triệu Tử Văn không hỏi Đạp Tuyết nơi hạ lạc của Lâm Mộng Phỉ, mà Đạp Tuyết cũng không nói thêm một chữ nào. Bởi vì hắn biết, dù sao lập trường của Đạp Tuyết và hắn cũng bất đồng, hắn sẽ không bức bách nàng cái gì cả.
- Bằng không cái gì? Chẳng lẽ Sở Thăng sẽ làm chuyện bất lợi với nàng sao?
Triệu Tử Văn vội vã hỏi.
Đạp Tuyết lắc đầu đáp:
- Các chủ không thể làm chuyện gì với Mộng Phỉ nữa cả. Bởi vì nàng đã không còn là thủ hạ của Ám Kiếm Các nữa. Tóm lại là nàng không có nguy hiểm, mà nàng ở một nơi không ai biết đến thôi.
Thoát ly khỏi Ám Kiếm Các, chẳng lẽ Mộng Phỉ lại đi ẩn cư ở một nơi hẻo lánh? Nếu nàng không gặp nguy hiểm thì Triệu Tử Văn cũng có thể thả lỏng được tâm tình. Hiện giờ chỉ cần tìm được Lâm tiên tử là được rồi.
Triệu Tử Văn cũng không muốn để Đạp Tuyết biết quá nhiều, đành miễn cưỡng đáp.
Đạp Tuyết thầm thở phào một hơi, nũng nịu nói:
- Ngươi sớm nói thì có phải hay không! Còn ra cái vẻ bí mật nữa.
“Nhân yêu đáng chết này ngộ nhận là ta đã yêu hồ mị tử rồi, lại còn lấy cô ta ra uy hiếp nữa. Thật sự là quá buồn cười!” Triệu Tử Văn thầm cười lạnh, nghĩ. Hắn lại nhận thấy rằng, Lâm Mộng Phỉ đường như không ở kinh thành. Bằng không sẽ không để Đạp Tuyết giả trang ra nàng.
Triệu Tử Văn trầm tư một lúc lâu sau rồi mới chậm rãi nói:
- Không biết Đạp Tuyết ngươi hôm nay dẫn dụ ta đây là vì cớ gì?
Trong ánh mắt Đạp Tuyết có vẻ phức tạp, thật lâu sau mới đáp:
- Các chủ bảo ta nhắn lại, nếu ngươi cứ đối nghịch với An Vương thì ngươi vĩnh viễn sẽ không gặp được Mộng Phỉ đâu.
Hóa ra là lấy cái này ra để uy hiếp. Triệu Tử Văn rốt cuộc đã biết Sở Thăng này tính toán thế nào.
Hừ, ta có thể gặp được hay không thì có liên quan gì. Triệu Tử Văn thủy chung không biết được bí mật trong đó, hừ nhẹ, nói:
- Đạp Tuyết, chẳng lẽ ngươi không biết là nếu An Vương soán vị thành công thì ta và người nhà của ta chắc chắn là chết không nghi ngờ gì nữa cả. Ngươi có cho rằng ta sẽ đáp ứng không?
Mâu thuẫn giữa An Vương và Triệu Tử Văn là thâm căn cố đế. Nếu An Vương thỏa mãn được lòng lang dạ thú của y thì khẳng định sẽ không bỏ qua cho hắn. Kể cả bọn Bảo Nhi, Lăng Nhi cũng sẽ bị liên lụy. Triệu Tử Văn biết rất rõ điều đó. Hiện giờ hắn và Bát Hoàng tử ở trên cùng một con thuyền, vận mệnh liên đới đến nhau. Bất kể là như thế nào, không nên đấu cao thấp gì với An Vương cả.
Đạp Tuyết ngồi bên cạnh bàn, đôi môi đỏ mọng nhấp một ngụm trà thơm, cân nhắc một lát rồi cười khổ nói:
- Ta biết. Kỳ thật ta cũng không muốn nói với ngươi những lời này. Chẳng qua, ngươi thật sự không muốn gặp Mộng Phỉ một lần sao?
Cái gì mà gặp với không gặp? Không hiểu ra sao cả! Triệu Tử Văn rốt cuộc không kìm nổi oán giận trong lòng, giận dữ nói:
- Không gặp!
Đạp Tuyết không sao tưởng tượng nổi là hắn lại nói ra một câu tuyệt tình như thế, hơi nao nao, rồi khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đỏ bừng, chỉ vào hắn nói:
- Ngươi ...... Cái đồ bạc tình bạc nghĩa ngươi. Cho dù ngươi có nỗi khổ trong lòng, cũng không thể nói ra một lời tuyệt tình như thế chứ!
Bạc tình bạc nghĩa? Triệu Tử Văn thật sự là càng nghe lại càng mơ hồ, lẩm bẩm:
- Ta dường như là không có làm gì có lỗi với Lâm Mộng Phỉ cả. Tại sao lại nói là ta bạc tình bạc nghĩa?
- Cái gì!
Đạp Tuyết trợn tròn hai mắt, trách cứ mắng:
- Ngươi cái đồ vô sỉ kia. Chẳng lẽ ngươi quên những chuyện xảy ra đêm đó ở Tây Hồ trường đình rồi ư?
Tây Hồ trường đình? Triệu Tử Văn lắc đầu, kỳ quái nói:
- Lâm Mộng Phỉ đêm đó cơ bản là không hề tới. Ta có thể phát sinh chuyện gì với nàng được chứ?
Biểu tình của hắn rất chân thành, thành thật, ánh mắt nhìn cũng rất trong sáng, không giống như là đang nói dối. Trong lòng Đạp Tuyết rúng động, thử nói:
- Đêm đó ở Tây Hồ trường đình, ngươi đã bị trọng thương. La Thanh Yên vì cứu ngươi đã đưa ngươi vào một sơn động ở cách đó không xa. Các chủ theo sát sau mà đến. Trong lúc La Thanh Yên và Các chủ tỷ thí, một mình ngươi nằm trong động. Chẳng lẽ chưa từng phát sinh chuyện gì sao?
Triệu Tử Văn nhớ lại đêm đó, La Thanh Yên và Sở Thăng đúng thực là có đi ra ngoài tỷ thí. Bất quá, khi bản thân mình trọng thương mà té xỉu trên mặt đất, mãi cho đến ngày thứ hai mới tỉnh lại thì dường như không có xảy ra chuyện gì. Hắn lắc đầu nói:
- Lúc ấy ta bị thương rất nghiêm trọng. Hơn nữa lại nhiễm phong hàn, té xỉu trong sơn động, không có phát sinh ra chuyện gì cả.
"Sao lại như thế? Chẳng lẽ Mộng Phỉ đã nói dối? Không đúng, Mộng Phỉ rõ ràng đã không phải ......" Đạp Tuyết trầm tư một lát thì đoán được uẩn khúc trong đó, ngẩng đầu, nghiêm mặt nói:
- Ngươi có nhớ xỏ đêm đó ở trên không trung có pháo hoa nổ tung không?
Pháo hoa? Triệu Tử Văn gật đầu nói:
- Ta có nhìn thấy. Ngươi là nói pháo hoa là do Sở Thăng bắn lên?
Hồi tưởng và liên hệ lại những chuyện ngày đó, hắn lại nói:
- Ý của ngươi là, Sở Thăng dẫn dụ La Thanh Yên ra ngoài động tỷ thí ---- kế điệu hổ ly sơn. Sau đó lại dùng pháo hoa làm ám hiệu bảo Lâm Mộng Phỉ đến giết ta? Lúc đó ta đã hôn mê cho nên mới không thấy được nàng.....?
Tâm tư của Triệu đại nhân thật kín đáo, thật sự là không ai bằng, thoáng chốc đã hiểu được huyền cơ trong đó rồi. Đạp Tuyết nhìn hắn đầy bội phúc, lại đổi giọng, thở dài thật sâu, nói:
- Nha đầu này, hóa ra là vì cứu ngươi cho nên mới ......
Cứu ta ư? Triệu Tử Văn cả kinh, trong mắt tràn ngập vẻ hoang mang, đầu óc đập loong boong, ngẩn ra ngơ ngác nhìn Đạp Tuyết.
“Chẳng lẽ nàng cũng như Đại tiểu thư lúc trước, vì cứu ta mà xả thân? Nhưng nàng tới giết ta mà, làm sao lại trở thành cứu ta?” Mãi mới hồi phục được tinh thần, Triệu Tử Văn chau mày, rất lâu sau cũng không lên tiếng.
Đạp Tuyết lại cười khổ, nói:
- Buồn cười là nàng ủy thân cho ngươi, ngươi lại không hề biết gì hết. Cũng không biết là đêm đó ở Tân Nguyệt Lâu, ngươi tại sao lại phải kích động như thế chứ? Ta còn tưởng là ngươi cái gì cũng biết hết rồi.
Thì ra là thế. Bảo sao ta lại có thể sống được đến ngày thứ hai. Làm sao nàng ấy lại ngu ngốc như thế chứ. Triệu Tử Văn cảm thấy trên người mình lại có thêm một phần trách nhiệm. Hắn lại nhớ đến một giấc mộng xuân kiều diễm đêm đó, mới phát giác ra cảm giác của giấc mộng sao mà chân thật đến thế. Hóa ra tiên tử tỷ tỷ trong mộng chính là Lâm Mộng Phỉ --- Lâm tiên tử!
Cái ôm ấm áp, thân thể mềm mại nóng bóng, đôi môi đỏ bừng, hình ảnh kiều diễm triền miên, tất cả hiện lên trong đầu hắn. Một sự ấm áp dâng lên trong lòng hắn, tiên tử tỷ tỷ chính là Lâm tiên tử!
Triệu Tử Văn thở dài một hơi thật sâu, nói:
- Ngươi nói đúng. Là ta có lỗi với nàng.
Một nữ tử vì cứu hắn mà đồng ý xả thân báo đáp. Nói không cảm động sẽ là nói dối. Triệu Tử Văn cảm động đến mức tâm thần run rẩy dữ dội, chỉ là không có biểu hiện ra ngoài thôi. Hắn nắm tay thật chặt, trong lòng thầm nói: "Lâm Mộng Phỉ, ta sẽ tìm được nàng".
- Người không biết thì không có tội.
Đạp Tuyết khoát tay nói.
- Cũng không biết tại sao, Mộng Phỉ vì sao lại không hạ thủ giết ngươi, lại còn đi cứu ngươi nữa. Chẳng lẽ trước kia thực sự là nàng đã thích ngươi rồi sao?
Có thể là không thể như thế được, trong lòng Triệu Tử Văn thầm khẳng định. Hắn và Lâm Mộng Phỉ tiếp xúc không phải là nhiều. Hơn nữa mỗi lần tiếp xúc đều là hục hặc với nhau, không có tình cảm gì đáng nói cả. Hắn cũng không biết rốt cuộc sao lại thế này, lắc đầu nói:
- Ta không biết ......
Hắn không muốn lại tiếp tục vấn đề đau đầu này nữa, chuyển đề tài hỏi Đạp Tuyết:
- Vì sao ngươi lại dùng tên là Đạp Tuyết mà không phải là tên là Mộng Phỉ?
- Đạp Tuyết chỉ là một nghệ danh của ca kỹ. Thử hỏi một ca kỹ sao có thể dùng tên thật được? Các chủ nghĩ rằng ngươi không biết gì cả, cho nên cho rằng dùng nghệ danh thì có thể khiến ngươi mắc câu. Cho nên bây giờ mới dùng cái nghệ danh Đạp Tuyết này.
Trong lòng Triệu Tử Văn tràn đầy niềm tin là nhất định sẽ tìm được Lâm tiên tử, gật đầu nói với Đạp Tuyết:
- Nếu Đạp Tuyết chỉ là một nghệ danh, thế thì cũng không phải là tên thật của ngươi phải không?
Đạp Tuyết cười nhẹ, nói:
- Ta chỉ là một người trong hồng trần, không có tên thật. Đạp Tuyết bây giờ chính là tên thật của ta. Có lẽ đến một lúc nào đó thì tên thật của ta lại đổi sang cái khác.
Sóng mắt của nàng uyển chuyển làm say lòng người, trong lúc nhìn quanh lại lộ ra sự ôn nhu vô hạn.
Hiện giờ Đạp Tuyết chỉ là một nữ tử còn có một tay, không có năng lực trợ giúp Sở Thăng giết người. Giá trị duy nhất của nàng chỉ còn là ở giọng hát. Triệu Tử Văn không ngờ là Sở Thăng lại bị lợi ích làm mờ mắt đến như thế, dù cho Đạp Tuyết không thể làm sát thủ cũng vẫn để nàng làm ca kỹ để mưu lợi.
Triệu Tử Văn sinh lòng thương hại nàng, lúc mấp máy môi vừa định nói chuyện thì chợt nghe Đạp Tuyết nói:
- Kỳ thật Đạp Tuyết là tên mà ta muốn lấy, trong đó ngầm có thâm ý. Chẳng lẽ ngươi không nhận ra được sao?
- Đạp Tuyết, Đạp Tuyết......
Triệu Tử Văn khẽ lẩm nhẩm mấy lần, đột nhiên sáng mắt lên, nói:
- Ngươi lấy tên này là muốn nói cho ta biết, ngươi đạp tuyết mà tới?
Những người của Quần Phương Các vì nhiệm vụ ám sát ở Tây hồ trường đình thất bại mà bị bại lộ thân phận, nên phải rời bỏ mảnh đất Hàng Châu. Toàn bộ nhân thủ Quần Phương Các đều chuyển dời đến Hàm Đan. Đó chính là lúc đại tuyết đầy trời. Khi bọn họ đến Hàm Đan, đương nhiên chính là đạp tuyết mà tới. Ai lại có thể nghĩ ra cái tên đó lại ngầm có thâm ý như vậy chứ ......
Nghi hoặc đến lúc này đã hoàn toàn được cởi bỏ, hắn cũng hiểu được một cách sâu sắc lời nói kỳ quái của Sở Thăng tại Tân Nguyệt Lâu đêm đó. Lại còn có cái tên Đạp Tuyết này nữa. Đây hết thảy đều là một hiểu lầm xinh đẹp. Hóa ra là cái tên này thật là trùng hợp. Triệu Tử Văn cười khổ không nói gì. Có lẽ Mộng Phỉ thật sự không ở Hàm Đan. Bằng không, Đạp Tuyết sẽ là nàng, thế thì Mộng Phỉ hiện đang ở đâu? Chẳng lẽ là đi hoàn thành nhiệm vụ mà Sở Thăng giao cho nàng?
Bảo sao An Vương lại bắt Các chủ phải uy hiếp Triệu đại nhân không được đối nghịch với y. Bằng vào sự cơ trí của Triệu đại nhân này, sợ rằng y cũng không muốn trở thành đối thủ của hắn. Đạp Tuyết nghiêm mặt nói:
- Như vậy ngươi sẽ đáp ứng điều kiện của Các chủ chứ?
Sẽ không! Triệu Tử Văn không sợ sinh tử, nhưng cũng phải suy xét đến Bảo Nhi các nàng. Hắn không có khả năng là một người ích kỷ để cho mấy nữ tử mà hắn yêu thương bị tổn thương. Hắn lắc đầu nói:
- Mộng Phỉ thì ta sẽ đích thân phái người đi tìm nàng. Mặc kệ là chân trời góc biển, ta đều sẽ phải tìm nàng bằng được.
Đạp Tuyết vui mừng gật đầu, nói:
- Coi như ngươi còn có lương tâm! Cũng không uổng công Mộng Phỉ đối với ngươi như thế. Có điều ngươi phải nhanh lên một chút, bằng không thì sẽ .........
Triệu Tử Văn không hỏi Đạp Tuyết nơi hạ lạc của Lâm Mộng Phỉ, mà Đạp Tuyết cũng không nói thêm một chữ nào. Bởi vì hắn biết, dù sao lập trường của Đạp Tuyết và hắn cũng bất đồng, hắn sẽ không bức bách nàng cái gì cả.
- Bằng không cái gì? Chẳng lẽ Sở Thăng sẽ làm chuyện bất lợi với nàng sao?
Triệu Tử Văn vội vã hỏi.
Đạp Tuyết lắc đầu đáp:
- Các chủ không thể làm chuyện gì với Mộng Phỉ nữa cả. Bởi vì nàng đã không còn là thủ hạ của Ám Kiếm Các nữa. Tóm lại là nàng không có nguy hiểm, mà nàng ở một nơi không ai biết đến thôi.
Thoát ly khỏi Ám Kiếm Các, chẳng lẽ Mộng Phỉ lại đi ẩn cư ở một nơi hẻo lánh? Nếu nàng không gặp nguy hiểm thì Triệu Tử Văn cũng có thể thả lỏng được tâm tình. Hiện giờ chỉ cần tìm được Lâm tiên tử là được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.