Chương 186: Mâu thuẫn
Huyết Đồ
04/04/2013
Ta chưa bao giờ nghe nói tới quyền pháp này bao giờ. Huynh đài có thể sáng chế quyền pháp như thế, tại hạ thua tâm phục khẩu phục!
Trương Cư Chính bò lên từ trên mặt đất. Một quyền này suýt nữa đã làm y mất mạng, nhưng thân thể của y cường tráng nên vẫn có thể chậm rãi bò lên. Y ôm ngực, cảm thấy rất kính nể võ công của Triệu Tử Văn, ôm quyền nói.
Nguyên lý của sức bật (sức bùng nổ) rất đơn giản, mọi người ở thế giới trước của Triệu Tử Văn đều biết. Chỉ là sức bật của Triệu Tử Văn thì không ai có thể sánh nổi, trong nháy mắt lực đạo có thể tăng lớn gấp hơn hai lần. Song chưởng của Trương Cư Chính chắn lại thiết quyền cũng bị đánh bay ra, có thể thấy được sức mạnh đó khủng bố thế nào.
Triệu Tử Văn thản nhiên nói:
- Chút lòng thành mà thôi, đa tạ!
Trương Cư Chính ôm ngực, khóe miệng vẫn chảy máu, cắn răng nói:
- Tại hạ ngày sau chắc chắn lại đến lãnh giáo!
Triệu Tử Văn có chút khí phách nói:
- Chỉ cần ngươi không sợ thua, bất cứ lúc nào tới cũng được…
- Tại hạ cáo từ.
Trương Cư Chính thua hoàn toàn, Cửu Hoàng Tử cũng đã đi, không còn đạo lý gì để lưu lại nữa. Y khẽ cắn môi, lại kiên định quyết tâm luyện võ thêm gấp bội, ôm quyền nói với Triệu Tử Văn, sau đó quay người đi thẳng.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, biến hóa trong nháy mắt này hơi quá mức đột ngột, hồi lâu sau bọn họ vẫn không phản ứng gì, chỉ thấy Trương Cư Chính loáng cái đã nhảy vụt đi. Thư đồng này là người sao? Đến Võ Trạng nguyên cũng đánh bại dễ dàng như vậy…
- Quả thật là một quyền đó rất bá đạo!
Hạ tướng quân vô cùng kinh ngạc. Một quyền này dường như là tập trung toàn bộ sức mạnh toàn thân, đánh ra như thể thiết chùy, thật sự không gì chống nổi.
- Tuy nhiên….
Giọng điệu của Hạ tướng quân lại thay đổi thành ngưng trọng nói:
- Càng nhìn càng thấy quyền pháp của thư đồng này quen thuộc, nhưng loại quyền pháp này sao có thể lộ ra ngoài…
Hạ Văn Đăng trừng mắt thật to, xuyên thấu qua bức màn nhìn thư đồng này, ngạc nhiên nói:
- Song chưởng của Trương Cư Chính đã ngăn lại, vậy mà vẫn bị đánh bay? Sức mạnh của Hạ Văn này cũng quá lợi hại!
- Hừ!
Hạ Bình mặt nhăn cái mũi nhỏ nói:
- Tướng công của nhà ta là lợi hại nhất!
- Không biết xấu hổ,
Đại tiểu thư nhẹ nhàng lau trán, đôi mắt đẹp duyên dáng nhìn Triệu Tử Văn dưới lầu, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng hạnh phúc cười nói:
- Cuối cùng thì người thắng sẽ là Hạ Văn chứ?
- Đương nhiên rồi… Hạ Văn đó.
Hạ Bình ưỡn bộ ngực căng đầy, kiêu ngạo nói:
- Còn ai có thể thắng được Hạ Văn chứ?
Hạ Văn Đăng cũng đột nhiên trầm sắc mặt xuống, nhìn hai người Hạng Tử Hiên và Triệu Tử Văn, trầm trọng nói:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn chính là Hạ Văn thắng.
- Không ngờ, có thể có cái gì không ngờ? Chẳng lẽ Tiểu Vương gia còn có thể đánh thắng được Hạ Văn sao?
Hạ Bình chu môi lại, không phục nói.
- Việc này thực khó mà nói được.
Hạ Văn Đăng cũng không biết nên giải thích như thế nào. Hạ Văn và Hạng Tử Hiên là huynh đệ, hai người tranh chấp có lẽ sẽ xuất hiện rất nhiều biến cố, cũng khó có thể đoán trước được điều gì...
Đại tiểu thư cũng hiểu được, Hạ Văn và Hạng Tử Hiên thân như huynh đệ. Muốn hắn luận võ với Hạng Tử Hiên, thực sự là rất làm khó hắn. Đại tiểu thư khẩn trương cắn đôi môi anh đào, lẩm bẩm nói:
- Hạ Văn, ta không thích Tiểu Vương gia, ta chỉ thích…
“Cheng….”
Gia đinh của Hạ phủ cuối cùng đập thanh la, cao giọng nói:
- Đấu võ chiêu thân, tiến hành tỷ thí cuối cùng, Triệu Tử Văn đấu Chính Nam Vương!
Tim Triệu Tử Văn đập nhanh hẳn lên. Hắn đã đánh bại Trương Cư Chính, kế tiếp đối mặt chính là Hạng Tử Hiên. Nhưng hắn coi Hạng Tử Hiên là huynh trưởng, muốn cùng y luận võ, Triệu Tử Văn thực rất khó xử. Tuy nhiên rốt cục cũng phải tới, hắn trầm trọng bước vào trong vòng tròn.
- Tử Văn, ngươi có thể từ bỏ cuộc chiến tỷ võ chiêu thân này, thành toàn cho ta hay không?
Hạng Tử Hiên cũng đi vào trong vòng tròn, đứng đối diện với Triệu Tử Văn, do dự sau một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng nói.
- Việc này…
Triệu Tử Văn cũng không ngờ Hạng Tử Hiên vừa mở miệng lại nói tới điều này. Hắn bị trở tay không kịp, không biết nên nói gì, tâm trạng có chút mâu thuẫn.
Hạng Tử Hiên nói tiếp:
- Ta biết mục đích chân chính ngươi tới tham gia đấu võ chiêu thân không phải là vì hứng thú với Đại tiểu thư. Chẳng lẽ ngươi không thể thành toàn cho vi huynh sao?
Triệu Tử Văn tỉnh táo lại, hắn đương nhiên không muốn đấu với huynh đệ, liền khuyên giải:
- Nhưng Đại tiểu thư không thích huynh, huynh cần gì phải cưỡng cầu?
- Tử Văn, tư tưởng của ngươi quá mức ngây thơ
Hạng Tử Hiên nghiêm mặt nói:
- Từ xưa đến nay, hôn nhân giữa nam nữ đều là do cha mẹ xử lý, làm gì có việc nói chuyện thích hay không?
Đúng vậy, đây là thời cổ đại, thông thường thì tình cảm vợ chồng đều là chậm rãi bồi dưỡng sau hôn nhân. Nói chuyện họ thích nhau hay không quả thật là buồn cười. Hạng Tử Hiên tranh đoạt hạnh phúc của mình không có gì là sai, chỉ có điều trong lòng Triệu Tử Văn cực kỳ mâu thuẫn, bèn nói:
- Đại tiểu thư dường như đã sớm có người nàng thích nên bảo ta tới phá hỏng cuộc đấu võ chiêu thân này, sau đó chờ người đó tới Tiền Đường cầu hôn.
Lời hắn nói cũng đã được Hạng Tử Hiên dự đoán từ trước. Hạng Tử Hiên cũng không biết có nên mắng thư đồng này ngốc hay không, cười khổ nói:
- Nếu Đại tiểu thư đã sớm có người nàng thích, vậy cứ trực tiếp nói với Hạ tướng quân là được. Với uy vọng của Hạ tướng quân, ai dám không cưới Hạ tiểu thư? Việc gì phải tổ chức tỷ võ chiêu thân thế này? Đây chỉ là kế hoãn binh của nàng, chỉ có thể là do Đại tiểu thư vẫn chưa muốn cưới thôi.
Kế hoãn binh? Triệu Tử Văn nghe được liền ngẩn ra, lập tức liên tưởng đến việc Đại tiểu thư chưa bao giờ nói việc này với mình, trên mặt cũng chưa bao giờ có vẻ gì là động tình, hạnh phúc, hơn nữa đều là nói ra từ miệng thiếu gia. Chẳng lẽ Đại tiểu thư thực sự không thích ai?
Cũng không biết vì sao, phát hiện Đại tiểu thư không thích ai, trong lòng Triệu Tử Văn lại có vài phần vui sướng…
- Ta Chính Nam Vương Hạng Tử Hiên nhìn như gia thế không ai sánh được. Nhưng khi ta sinh ra thì phụ hoàng và mẫu hậu đều rời ta mà đi. Hiện giờ hoàng huynh thân thiết với ta nhất cũng không tin tưởng ta, còn biếm ta tới Hàng Châu, lại càng không ngừng tước đoạt đất phong của ta tới mức không quyền không thế… Ở Hàng Châu này, ta đã gặp được ý trung nhân – Hạ tiểu thư. Vì nàng mà nhiều năm nay ta không cưới vợ, cho tới giờ vẫn cô đơn một mình. Ngay cả thân nhân mà ta cũng không có, chẳng lẽ Tử Văn ngươi không thể thành toàn cho kẻ đáng thương là ta sao?
Hạng Tử Hiên than thở suýt nữa tới mức bật khóc, khóe mắt lấp lánh lệ quang, sụt sịt nói.
- Ta…
Triệu Tử Văn nghe Hạng Tử Hiên tự thuật, nội tâm không ngừng mâu thuẫn. Hắn thông cảm với sự cô đơn của người huynh đệ Chính Nam Vương này, nhưng trong lòng hắn lại cảm giác rõ ràng mình rất muốn thắng trong trận tỷ võ chiêu thân này. Loại cảm giác này sinh ra không biết từ lúc nào…
Một khắc khi rớt xuống vách núi, Triệu Tử Văn và Đại tiểu thư ôm chặt lấy nhau trong đêm rét lạnh. Hắn không để ý tới mạng mình, cởi áo ra quấn cho Đại tiểu thư. Sau khi leo lên sườn núi, hắn đã cõng Đại tiểu thư trên lưng một cách vô cùng thân thiết, đêm qua lại “che mưa chắn gió” cho Đại tiểu thư. Vô số điều cứ quanh đi quẩn lại trước mắt hắn, khuôn mặt lạnh như băng, đôi mắt đẹp đau khổ, thân thể mềm mại đầy đặn động lòng người, từng chút, từng chút một tập hợp lại thành hàng loạt những ảo ảnh, như thể Đại tiểu thư đang đứng ngay trước mặt hắn…
Sao mình lại như vậy? Triệu Tử Văn vỗ đầu nhưng bóng hình hư ảo xinh đẹp đó vẫn quanh quẩn trước mặt…
- Chẳng lẽ ngươi thích Hạ tiểu thư sao?
Hạng Tử Hiên có chút khẩn trương hỏi.
Thích? Triệu Tử Văn nhất thời thất thần, trong lòng phức tạp khó có thể nói rõ, gian nan lắc đầu nói:
- Ta… không… thích Đại tiểu thư.
- Ngươi đã không thích Hạ tiểu thư, vậy thì huynh đệ à, tính là ta cầu ngươi đi.
Hạng Tử Hiên tự biết mình không thể đánh nổi Triệu Tử Văn, nhưng vì hạnh phúc, y nguyện ý buông thân phận, hai chân quỵ xuống, chuẩn bị quỳ xuống cầu khẩn.
Triệu Tử Văn tay mắt lanh lẹ bắt lấy cánh tay Hạng Tử Hiên nói:
- Hạng huynh, không cần như vậy. Đây là huynh đang làm khó ta.
Hạng Tử Hiên cũng là bị bất đắc dĩ, không có cách nào khác mới phải dùng chiêu số có phần đê tiện này…
Triệu Tử Văn do dự nửa ngày, thân thế của Hạng Tử Hiên rất bi thảm, hoàng huynh thân thiết nhất cũng tước đất phong của y. Ngay cả một thân nhân để y có thể dựa vào cũng không có. Triệu Tử Văn cắn môi nói:
- Ta…. đáp ứng huynh, ta… bỏ quyền!
- Tử Văn, cảm ơn ngươi…
Hạng Tử Hiên lệ nóng lưng tròng, cảm động cầm tay hắn nói.
Nhưng Triệu Tử Văn vừa nói ra lời này lại có cảm giác vô lực chưa từng có, trong lòng trống rỗng, dường như mất đi cái gì đó quý giá nhất ….
Hắn biết cho dù thắng trong cuộc tỷ võ chiêu thân thì Hạ tướng quân cũng sẽ đuổi hắn đi, vậy thì thà thành toàn cho huynh đệ tốt của mình còn hơn. Nhưng trong lòng hắn dường như có gì đó đổ vỡ, rất khó chịu. Hắn uể oải bước chân ra ngoài vòng tròn. Trong nháy mắt khi hắn đạp ra ngoài vòng tròn, mọi người đều mở to mắt:
- Vì sao thư đồng này lại tự động nhận thua, bước ra ngoài vòng tròn?
Bọn họ vốn tưởng rằng mục đích của thư đồng này là chiếm vị trí hạng nhất trong tỷ võ chiêu thân, ôm được mỹ nhân về. Biến hóa bất thình lình này khiến mọi người đều không thể kìm nổi há hốc mồm.
“Cheng…”
Hạ tướng quân vội vàng đoạt lấy thanh la của gia đinh, nói:
- Triệu Tử Văn tự động bỏ quyền, Chính Nam Vương cuối cùng đạt được hạng nhất tỷ võ chiêu thân !
Nghe được lời nói của Hạ tướng quân, mọi người mới phát hiện đây là sự thật. Trong đám người râm ran lời tiếc hận. Bọn họ đương nhiên tin tưởng không người nào có thể đánh bại thư đồng biến thái này, nhưng cũng không biết vì sao thư đồng này cuối cùng lại tự động bỏ quyền. Nếu nói hắn sợ hãi quyền thế của Chính Nam Vương thì sao vừa rồi hắn lại không hề để mặt mũi cho Hạ tướng quân? Nói hắn sợ quyền thế là không phù hợp với sthực tế. Nhưng vì sao hắn buông tha? Mọi người thật sự là mờ mịt không thể hiểu nổi.
Trương Cư Chính bò lên từ trên mặt đất. Một quyền này suýt nữa đã làm y mất mạng, nhưng thân thể của y cường tráng nên vẫn có thể chậm rãi bò lên. Y ôm ngực, cảm thấy rất kính nể võ công của Triệu Tử Văn, ôm quyền nói.
Nguyên lý của sức bật (sức bùng nổ) rất đơn giản, mọi người ở thế giới trước của Triệu Tử Văn đều biết. Chỉ là sức bật của Triệu Tử Văn thì không ai có thể sánh nổi, trong nháy mắt lực đạo có thể tăng lớn gấp hơn hai lần. Song chưởng của Trương Cư Chính chắn lại thiết quyền cũng bị đánh bay ra, có thể thấy được sức mạnh đó khủng bố thế nào.
Triệu Tử Văn thản nhiên nói:
- Chút lòng thành mà thôi, đa tạ!
Trương Cư Chính ôm ngực, khóe miệng vẫn chảy máu, cắn răng nói:
- Tại hạ ngày sau chắc chắn lại đến lãnh giáo!
Triệu Tử Văn có chút khí phách nói:
- Chỉ cần ngươi không sợ thua, bất cứ lúc nào tới cũng được…
- Tại hạ cáo từ.
Trương Cư Chính thua hoàn toàn, Cửu Hoàng Tử cũng đã đi, không còn đạo lý gì để lưu lại nữa. Y khẽ cắn môi, lại kiên định quyết tâm luyện võ thêm gấp bội, ôm quyền nói với Triệu Tử Văn, sau đó quay người đi thẳng.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, biến hóa trong nháy mắt này hơi quá mức đột ngột, hồi lâu sau bọn họ vẫn không phản ứng gì, chỉ thấy Trương Cư Chính loáng cái đã nhảy vụt đi. Thư đồng này là người sao? Đến Võ Trạng nguyên cũng đánh bại dễ dàng như vậy…
- Quả thật là một quyền đó rất bá đạo!
Hạ tướng quân vô cùng kinh ngạc. Một quyền này dường như là tập trung toàn bộ sức mạnh toàn thân, đánh ra như thể thiết chùy, thật sự không gì chống nổi.
- Tuy nhiên….
Giọng điệu của Hạ tướng quân lại thay đổi thành ngưng trọng nói:
- Càng nhìn càng thấy quyền pháp của thư đồng này quen thuộc, nhưng loại quyền pháp này sao có thể lộ ra ngoài…
Hạ Văn Đăng trừng mắt thật to, xuyên thấu qua bức màn nhìn thư đồng này, ngạc nhiên nói:
- Song chưởng của Trương Cư Chính đã ngăn lại, vậy mà vẫn bị đánh bay? Sức mạnh của Hạ Văn này cũng quá lợi hại!
- Hừ!
Hạ Bình mặt nhăn cái mũi nhỏ nói:
- Tướng công của nhà ta là lợi hại nhất!
- Không biết xấu hổ,
Đại tiểu thư nhẹ nhàng lau trán, đôi mắt đẹp duyên dáng nhìn Triệu Tử Văn dưới lầu, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng hạnh phúc cười nói:
- Cuối cùng thì người thắng sẽ là Hạ Văn chứ?
- Đương nhiên rồi… Hạ Văn đó.
Hạ Bình ưỡn bộ ngực căng đầy, kiêu ngạo nói:
- Còn ai có thể thắng được Hạ Văn chứ?
Hạ Văn Đăng cũng đột nhiên trầm sắc mặt xuống, nhìn hai người Hạng Tử Hiên và Triệu Tử Văn, trầm trọng nói:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn chính là Hạ Văn thắng.
- Không ngờ, có thể có cái gì không ngờ? Chẳng lẽ Tiểu Vương gia còn có thể đánh thắng được Hạ Văn sao?
Hạ Bình chu môi lại, không phục nói.
- Việc này thực khó mà nói được.
Hạ Văn Đăng cũng không biết nên giải thích như thế nào. Hạ Văn và Hạng Tử Hiên là huynh đệ, hai người tranh chấp có lẽ sẽ xuất hiện rất nhiều biến cố, cũng khó có thể đoán trước được điều gì...
Đại tiểu thư cũng hiểu được, Hạ Văn và Hạng Tử Hiên thân như huynh đệ. Muốn hắn luận võ với Hạng Tử Hiên, thực sự là rất làm khó hắn. Đại tiểu thư khẩn trương cắn đôi môi anh đào, lẩm bẩm nói:
- Hạ Văn, ta không thích Tiểu Vương gia, ta chỉ thích…
“Cheng….”
Gia đinh của Hạ phủ cuối cùng đập thanh la, cao giọng nói:
- Đấu võ chiêu thân, tiến hành tỷ thí cuối cùng, Triệu Tử Văn đấu Chính Nam Vương!
Tim Triệu Tử Văn đập nhanh hẳn lên. Hắn đã đánh bại Trương Cư Chính, kế tiếp đối mặt chính là Hạng Tử Hiên. Nhưng hắn coi Hạng Tử Hiên là huynh trưởng, muốn cùng y luận võ, Triệu Tử Văn thực rất khó xử. Tuy nhiên rốt cục cũng phải tới, hắn trầm trọng bước vào trong vòng tròn.
- Tử Văn, ngươi có thể từ bỏ cuộc chiến tỷ võ chiêu thân này, thành toàn cho ta hay không?
Hạng Tử Hiên cũng đi vào trong vòng tròn, đứng đối diện với Triệu Tử Văn, do dự sau một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng nói.
- Việc này…
Triệu Tử Văn cũng không ngờ Hạng Tử Hiên vừa mở miệng lại nói tới điều này. Hắn bị trở tay không kịp, không biết nên nói gì, tâm trạng có chút mâu thuẫn.
Hạng Tử Hiên nói tiếp:
- Ta biết mục đích chân chính ngươi tới tham gia đấu võ chiêu thân không phải là vì hứng thú với Đại tiểu thư. Chẳng lẽ ngươi không thể thành toàn cho vi huynh sao?
Triệu Tử Văn tỉnh táo lại, hắn đương nhiên không muốn đấu với huynh đệ, liền khuyên giải:
- Nhưng Đại tiểu thư không thích huynh, huynh cần gì phải cưỡng cầu?
- Tử Văn, tư tưởng của ngươi quá mức ngây thơ
Hạng Tử Hiên nghiêm mặt nói:
- Từ xưa đến nay, hôn nhân giữa nam nữ đều là do cha mẹ xử lý, làm gì có việc nói chuyện thích hay không?
Đúng vậy, đây là thời cổ đại, thông thường thì tình cảm vợ chồng đều là chậm rãi bồi dưỡng sau hôn nhân. Nói chuyện họ thích nhau hay không quả thật là buồn cười. Hạng Tử Hiên tranh đoạt hạnh phúc của mình không có gì là sai, chỉ có điều trong lòng Triệu Tử Văn cực kỳ mâu thuẫn, bèn nói:
- Đại tiểu thư dường như đã sớm có người nàng thích nên bảo ta tới phá hỏng cuộc đấu võ chiêu thân này, sau đó chờ người đó tới Tiền Đường cầu hôn.
Lời hắn nói cũng đã được Hạng Tử Hiên dự đoán từ trước. Hạng Tử Hiên cũng không biết có nên mắng thư đồng này ngốc hay không, cười khổ nói:
- Nếu Đại tiểu thư đã sớm có người nàng thích, vậy cứ trực tiếp nói với Hạ tướng quân là được. Với uy vọng của Hạ tướng quân, ai dám không cưới Hạ tiểu thư? Việc gì phải tổ chức tỷ võ chiêu thân thế này? Đây chỉ là kế hoãn binh của nàng, chỉ có thể là do Đại tiểu thư vẫn chưa muốn cưới thôi.
Kế hoãn binh? Triệu Tử Văn nghe được liền ngẩn ra, lập tức liên tưởng đến việc Đại tiểu thư chưa bao giờ nói việc này với mình, trên mặt cũng chưa bao giờ có vẻ gì là động tình, hạnh phúc, hơn nữa đều là nói ra từ miệng thiếu gia. Chẳng lẽ Đại tiểu thư thực sự không thích ai?
Cũng không biết vì sao, phát hiện Đại tiểu thư không thích ai, trong lòng Triệu Tử Văn lại có vài phần vui sướng…
- Ta Chính Nam Vương Hạng Tử Hiên nhìn như gia thế không ai sánh được. Nhưng khi ta sinh ra thì phụ hoàng và mẫu hậu đều rời ta mà đi. Hiện giờ hoàng huynh thân thiết với ta nhất cũng không tin tưởng ta, còn biếm ta tới Hàng Châu, lại càng không ngừng tước đoạt đất phong của ta tới mức không quyền không thế… Ở Hàng Châu này, ta đã gặp được ý trung nhân – Hạ tiểu thư. Vì nàng mà nhiều năm nay ta không cưới vợ, cho tới giờ vẫn cô đơn một mình. Ngay cả thân nhân mà ta cũng không có, chẳng lẽ Tử Văn ngươi không thể thành toàn cho kẻ đáng thương là ta sao?
Hạng Tử Hiên than thở suýt nữa tới mức bật khóc, khóe mắt lấp lánh lệ quang, sụt sịt nói.
- Ta…
Triệu Tử Văn nghe Hạng Tử Hiên tự thuật, nội tâm không ngừng mâu thuẫn. Hắn thông cảm với sự cô đơn của người huynh đệ Chính Nam Vương này, nhưng trong lòng hắn lại cảm giác rõ ràng mình rất muốn thắng trong trận tỷ võ chiêu thân này. Loại cảm giác này sinh ra không biết từ lúc nào…
Một khắc khi rớt xuống vách núi, Triệu Tử Văn và Đại tiểu thư ôm chặt lấy nhau trong đêm rét lạnh. Hắn không để ý tới mạng mình, cởi áo ra quấn cho Đại tiểu thư. Sau khi leo lên sườn núi, hắn đã cõng Đại tiểu thư trên lưng một cách vô cùng thân thiết, đêm qua lại “che mưa chắn gió” cho Đại tiểu thư. Vô số điều cứ quanh đi quẩn lại trước mắt hắn, khuôn mặt lạnh như băng, đôi mắt đẹp đau khổ, thân thể mềm mại đầy đặn động lòng người, từng chút, từng chút một tập hợp lại thành hàng loạt những ảo ảnh, như thể Đại tiểu thư đang đứng ngay trước mặt hắn…
Sao mình lại như vậy? Triệu Tử Văn vỗ đầu nhưng bóng hình hư ảo xinh đẹp đó vẫn quanh quẩn trước mặt…
- Chẳng lẽ ngươi thích Hạ tiểu thư sao?
Hạng Tử Hiên có chút khẩn trương hỏi.
Thích? Triệu Tử Văn nhất thời thất thần, trong lòng phức tạp khó có thể nói rõ, gian nan lắc đầu nói:
- Ta… không… thích Đại tiểu thư.
- Ngươi đã không thích Hạ tiểu thư, vậy thì huynh đệ à, tính là ta cầu ngươi đi.
Hạng Tử Hiên tự biết mình không thể đánh nổi Triệu Tử Văn, nhưng vì hạnh phúc, y nguyện ý buông thân phận, hai chân quỵ xuống, chuẩn bị quỳ xuống cầu khẩn.
Triệu Tử Văn tay mắt lanh lẹ bắt lấy cánh tay Hạng Tử Hiên nói:
- Hạng huynh, không cần như vậy. Đây là huynh đang làm khó ta.
Hạng Tử Hiên cũng là bị bất đắc dĩ, không có cách nào khác mới phải dùng chiêu số có phần đê tiện này…
Triệu Tử Văn do dự nửa ngày, thân thế của Hạng Tử Hiên rất bi thảm, hoàng huynh thân thiết nhất cũng tước đất phong của y. Ngay cả một thân nhân để y có thể dựa vào cũng không có. Triệu Tử Văn cắn môi nói:
- Ta…. đáp ứng huynh, ta… bỏ quyền!
- Tử Văn, cảm ơn ngươi…
Hạng Tử Hiên lệ nóng lưng tròng, cảm động cầm tay hắn nói.
Nhưng Triệu Tử Văn vừa nói ra lời này lại có cảm giác vô lực chưa từng có, trong lòng trống rỗng, dường như mất đi cái gì đó quý giá nhất ….
Hắn biết cho dù thắng trong cuộc tỷ võ chiêu thân thì Hạ tướng quân cũng sẽ đuổi hắn đi, vậy thì thà thành toàn cho huynh đệ tốt của mình còn hơn. Nhưng trong lòng hắn dường như có gì đó đổ vỡ, rất khó chịu. Hắn uể oải bước chân ra ngoài vòng tròn. Trong nháy mắt khi hắn đạp ra ngoài vòng tròn, mọi người đều mở to mắt:
- Vì sao thư đồng này lại tự động nhận thua, bước ra ngoài vòng tròn?
Bọn họ vốn tưởng rằng mục đích của thư đồng này là chiếm vị trí hạng nhất trong tỷ võ chiêu thân, ôm được mỹ nhân về. Biến hóa bất thình lình này khiến mọi người đều không thể kìm nổi há hốc mồm.
“Cheng…”
Hạ tướng quân vội vàng đoạt lấy thanh la của gia đinh, nói:
- Triệu Tử Văn tự động bỏ quyền, Chính Nam Vương cuối cùng đạt được hạng nhất tỷ võ chiêu thân !
Nghe được lời nói của Hạ tướng quân, mọi người mới phát hiện đây là sự thật. Trong đám người râm ran lời tiếc hận. Bọn họ đương nhiên tin tưởng không người nào có thể đánh bại thư đồng biến thái này, nhưng cũng không biết vì sao thư đồng này cuối cùng lại tự động bỏ quyền. Nếu nói hắn sợ hãi quyền thế của Chính Nam Vương thì sao vừa rồi hắn lại không hề để mặt mũi cho Hạ tướng quân? Nói hắn sợ quyền thế là không phù hợp với sthực tế. Nhưng vì sao hắn buông tha? Mọi người thật sự là mờ mịt không thể hiểu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.