Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 189: Một mình ở chung.

Huyết Đồ

04/04/2013



Đúng vậy, loại chuyện xấu hổ thế này, người ta là nữ nhân, sao có thể không biết xấu hổ nói ra miệng chứ? Triệu Tử Văn cũng tự giận mình, vì sao khi đối mặt với vấn đề tình cảm đều biến thành trì độn, lẽ ra phải sớm phát hiện Đại tiểu thư đã thầm hứa với trái tim mình.

- Đại tiểu thư, ta sẽ cả đời đều bảo vệ nàng.

Triệu Tử Văn thì thầm hứa hẹn bên tai Đại tiểu thư.

Vai Đại tiểu thư run lên, hạnh phút suýt ngất. Hai gò má nàng ửng hồng, ngước đôi mắt xinh đẹp lên liếc hắn một cái, nhưng lại thoáng cúi đầu, ủy khuất nói:

- Chẳng phải chàng muốn thành toàn cho huynh đệ của chàng sao?

Lúc trước là Triệu Tử Văn không biết Đại tiểu thư từng vì cứu hắn mà mất đi trinh tiết, cho nên mới nói ra lời kia. Hiện giờ hắn bất đắc dĩ gật đầu nói:

- Huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo!

- Chàng….

Đại tiểu thư tức giận cả người phát run, chỉ vào mũi kẻ đáng chết này, tức giận đến nói không ra lời, ủy khuất lại nước mắt lưng tròng. ..

Triệu Tử Văn chợt biến sắc cười ha hả nói:

- Ai dám động tới quần áo của ta, ta liền chặt tay chân hắn.

- Xì…

Đôi mắt đẹp của Đại tiểu thư khẽ chuyển, nín khóc mỉm cười, tuy nhiên vẫn tức giận hung hăng đấm vào ngực hắn, nói:

- Biết ngay là chàng tác quái mà. Về sau nếu nói lời này, ta sẽ không bao giờ để ý tới chàng nữa.

Triệu Tử Văn nói những lời này chỉ là trêu đùa mà thôi. Lúc trước quả thật hắn muốn thành toàn Hạng Tử Hiên, tuy nhiên hiện tại hắn hối hận vì đã nói những lời đó. Hắn nhìn thấy ánh mắt Đại tiểu thư đầy tình tứ, thấy khuôn mặt tươi như hoa của nàng, trong lòng đầy mâu thuẫn. Đương nhiên hắn sẽ không nói cái gì mà thành toàn linh tinh nữa. Hắn và Đại tiểu thư đã cùng trải qua nhiều đau khổ mới đến được với nhau, đương nhiên sẽ cực kỳ quý trọng niềm hạnh phúc này.

- Tử Văn, chàng không được gọi ta là Đại tiểu thư nữa. Về sau gọi ta là Tình Nhi.

Hạ Vũ Tình cúi đầu, hai gò má ửng đỏ lẩm bẩm nói.

Vì huynh đệ không tiếc cả mạng sống, Triệu Tử Văn sẽ tuyệt không mặt nhăn nhăn mày, nhưng đối với cảm tình cũng tuyệt đối không thể nhượng bộ, sau này hắn đành phải dùng phương thức khác để bồi thường cho sự thiệt thòi của Hạng Tử Hiên.

- Tình Nhi, chúng ta về nhà đi!

Triệu Tử Văn ôm Hạ Vũ Tình, miễn cưỡng cười nói.

Nhà? Hạ Vũ Tình nghe thấy từ này, đôi mắt đẹp sáng lên, nhưng lại ảm đạm nói:

- Ta đã không còn nhà nữa rồi.

Hạ tướng quân tính cách cương liệt bướng bỉnh, nói ra lời cũng tương đương hắt nước đổ đi. Hôm nay lão nói vĩnh viễn không có đứa con gái này, khẳng định là lão sẽ không thu hồi lời nói. Triệu Tử Văn nhướn mày, mỉm cười nói:

- Yên tâm đi, Hạ tướng quân là miệng cứng lòng mềm. Nếu Hạ tướng quân không cần nàng làm con gái nữa, tướng công ta liền nuôi nàng cả đời, nuôi nàng béo mập lên, được không?

- Đáng ghét, ta không cần béo.

Hai má Hạ Vũ Tình ửng hồng, trong đôi mắt đẹp đầy vẻ hạnh phúc, gắt giọng.

- Tình Nhi. Vi phu ôm nàng về nhà!



Triệu Tử Văn ôm Hạ Vũ Tình bước đi.

- Đáng ghét, chàng không phải là phu quân của ta. Mau buông ta xuống.

- Không được…

- Nếu chàng không đặt ta xuống, ta sẽ cắn chàng!

- Cắn thì cắn đi, chỉ cần về sau nàng không tùy tiện khắc tên ta lên cây là được!

- Chàng là đồ tồi, ta không nói chuyện với chàng nữa. Xấu hổ chết người…

- Hạ Vũ Tình chỗ cần lớn thì lớn, chỗ cần nhỏ thì nhỏ… …. lại còn phá hoại cây cối…. A! Nàng cắn thật….

Hai người liếc nhau đầy tình ý, chậm rãi bước bên bờ Tây hồ. Hạ Vũ Tình chưa bao giờ nghĩ hạnh phúc lại đột nhiên tới như vậy. Nương theo ánh trăng, nhìn bóng Triệu Tử Văn ôm mình phản chiếu dưới hồ, nàng vừa thẹn vừa mừng, nép vào trong lòng Triệu Tử Văn. Cảm thụ được sự ấm áp trong vòng tay của hắn, thể xác và tinh thần vốn mỏi mệt, Đại tiểu thư ngủ thiếp đi.

- Hạ tỷ tỷ, tỉnh tỉnh!

Trong lúc ngủ mơ, Hạ Vũ Tình nhếch miệng cười ngọt ngào, nghe thấy bên tai có tiếng người gọi. Đôi mắt đẹp của nàng chậm rãi mở ra, thấy có một nữ tử ở trước mặt. Nàng cười nói:

- Là Dư muội muội à. Sao ta lại ở đây?

Hạ Vũ Tình nhìn bốn phía, theo bản năng biết đây là phòng của Dư muội muội. Mà khi nàng chú ý thấy trong mắt Dư muội muội có vẻ u oán, nàng lập tức cảm giác được mình vẫn còn nằm trong vòng tay của người xấu.

- A….

Hạ Vũ Tình xấu hổ kinh hô một tiếng, vội vàng nhảy ra khỏi người này. Hai má nàng ửng hồng, cúi gằm mặt xuống, trong lòng hận người này đã làm nàng xấu mặt.

Dư Tư Lăng chua xót, lôi kéo tay Hạ Vũ Tình, nói:

- Hạ tỷ tỷ, tối nay tỷ cùng ta đến ngủ trong phủ Dư đại nhân nhé.

Hạ Vũ Tình nhìn bóng tối phía ngoài cửa sổ. Căn phòng nhỏ này chỉ có một chiếc giường, trong lòng nàng vô cùng ngượng ngùng, nhưng nàng sẽ không cùng nằm một giường với Triệu Tử Văn được, cần phải nhanh chóng rời khỏi. Nàng vội vàng nói:

- Dư muội muội, chúng ta đi thôi.

- Không bằng bốn người chúng ta liền ngủ chung một giường.

Triệu Tử Văn hồi lâu không nói, chợt nhìn hai vị tiểu thư cười ha hả nói.

- Không được!

Dư Tư Lăng và Hạ Vũ Tình đồng thời nói, lại oán trách nhìn Triệu Tử Văn.

- Đại ca….

Đang sửa sang lại giường, Bảo Nhi nghe thấy liền xấu hổ. Nàng vốn tính dịu dàng, cũng không kìm nổi giậm chân nói.

Triệu Tử Văn nghiêm mặt nói:

- Giấc mộng song phi của ta vẫn chưa được thực hiện, còn cả tam phi. Tội lỗi, tội lỗi, có lẽ phải dần dần từng bước vậy.

- Hồ ngôn loạn ngữ, không biết chàng đang nói cái gì nữa.

Mặt Đại tiểu thư đỏ bừng, lại trừng mắt nhìn hắn, đồng thời kéo tay Đại tiểu thư đi ra ngoài.



- Dư muội muội, chúng ta đừng để ý đến hắn, đi tới phủ của muội ngủ đi.

Dư Tư Lăng nhìn về phía Bảo Nhi, lại nháy mắt với Triệu Tử Văn nói:

- Tướng công, ta và Hạ tỷ tỷ đi nhé!

Triệu Tử Văn đương nhiên hiểu được ý tứ Lăng Nhi, nàng đây là cũng muốn để cho mình và Bảo Nhi có thời gian ở với nhau. Nhưng hắn chưa yên tâm về Lăng Nhi và Đại tiểu thư, liền nghiêm mặt nói:

- Đã khuya thế này, ta đưa các nàng đi.

- Không cần….

Đại tiểu thư vẫn không muốn biểu hiện quan hệ giữa mình và người xấu trước mặt Dư muội muội, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vội la lên:

- Dư muội muội, đừng để ý cái tên xấu xa này, chúng ta tự đi thôi.

Dư Tư Lăng sao có thể không phát hiện ra chứ? Chỉ có điều dù ghen cũng không nói ra mà thôi. Nàng kéo tay Đại tiểu thư đi ra cửa, chính là không cho tướng công xuân phong đắc ý, gắt giọng:

- Tướng công, Dư phủ ở rất gần đây. Với thân thủ của ta, ai dám bắt nạt Hạ tỷ tỷ, ta đi đây.

Lăng Nhi cũng giống Hạ Bình, sao đều hay ghen thế chứ? Triệu Tử Văn cười khổ không nói, quay đầu nhìn về phía Bảo Nhi.

Triệu Tử Văn xác định hiện tại mình đã có bốn bà vợ. Mà Bảo Nhi là thê tử đầu tiên, nhưng Bảo Nhi lại không hề có một câu oán giận nào về chuyện này, vẫn xử lý công chuyện ở cửa hàng vì hắn, giặt quần áo nấu cơm vì hắn, bất cứ lúc nào đều là ở sau lưng yên lặng ủng hộ hắn.

- Bảo Nhi…. Cảm ơn muội!

Triệu Tử Văn cảm động ôm lấy vòng eo mảnh mai của Bảo Nhi từ phía sau, nhẹ nhàng nói.

Bảo Nhi chớp đôi mắt đẹp, nghi hoặc hỏi:

- Đại ca, huynh cảm ơn muội vì cái gì?

- Nha đầu ngốc….

Triệu Tử Văn ôm chặt lấy nàng, hôn lên vành tai tinh tế của nàng, cuối cùng dừng lại trên đôi môi anh đào mê người.

- Đại ca… Ô…

Hai má Bảo Nhi ửng hồng, đôi mắt quyến rũ, động tình xoay người ôm lấy đại ca, hôn hắn thật sâu, cái lưỡi thơm tho quấn lấy lưỡi hắn.

Tay phải Triệu Tử Văn tiến vào trong váy dài của Bảo Nhi, vuốt ve đùi ngọc thon dài của nàng, ngón tay nhẹ nhàng chạy từ mắt cá chân lên tới đầu gối. Hơi thở của Bảo Nhi trở nên dồn dập, cổ của chiếc váy đã bị Triệu Tử Văn xé ra. Thân thể mềm mại, xinh đẹp tuyệt luân hiển lộ ra.

Bàn tay hắn dũng cảm tiến tới, cảm nhận sự ấm áp và đàn hồi của cặp vú cao ngất. Bởi vì Triệu Tử Văn vuốt ve không hề kiêng nể gì, ngực Bảo Nhi phập phồng kịch liệt. Triệu Tử Văn cảm nhận được biến hóa tinh tế trên thân thể nàng, bàn tay cảm nhận được sự mềm mại, nhẵn mịn tuyệt vời khiến máu hắn như sôi trào. Hắn cúi người xuống, tìm được điểm đỏ nhỏ nhắn kia, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên nụ hoa đó, mím chặt lại. Theo sức hút của môi Triệu Tử Văn, thân thể mềm mại của Bảo Nhi không kìm nổi run rẩy đầy kích thích, trong lòng cảm thấy ngượng ngùng nhưng lại cảm thấy như muốn kích động không thể nào hiểu nổi.

Triệu Tử Văn ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, cẩn thận đặt nàng lên giường. Chiếc váy dài của Bảo Nhi đã sớm bị Triệu Tử Văn cởi ra. Dưới ánh nến lay động, thân thể xinh đẹp trắng nõn lóa mắt. Nụ hoa trên ngực run rẩy, đôi mắt nửa khép nửa mở, hàng mi đen dài hơi rung động.

Hắn nhẹ nhàng tiến vào trong cơ thể Bảo Nhi. Bảo Nhi cảm giác một cơn đau nhẹ, sau đó là cảm giác hưng phấn tiêu thấu hồn. Theo động tác của Triệu Tử Văn, hô hấp của Bảo Nhi càng trở nên dồn dập, những tiếng hừ nhẹ đứt quãng phát ra từ mũi nàng. Tiếng thở dốc và rên rỉ mê người khiến trong căn phòng nhỏ biến thành một cảnh sắc kiều diễm.

Ánh dương quang buổi sớm chiếu vào căn phòng nhỏ, lên khuôn mặt của Triệu Tử Văn. Hắn nhíu mày, lại chậm rãi mở to mắt ra, cúi đầu theo bản năng, nhìn Bảo Nhi trong lòng.

Chỉ thấy Bảo Nhi sớm tỉnh lại, cuộn mình trong lòng đại ca, đôi mắt xinh đẹp ngơ ngẩn nhìn đại ca, nhẹ nhàng nói:

- Đại ca, huynh tỉnh rồi à!

Nàng cười hơi xấu hổ, hàng mi hơi nhấp nháy, đôi mắt như nước mùa xuân, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, hai má ửng hồng, ánh mắt dịu dàng trong trẻo, còn mang theo chút xuân tình chưa biến mất. Triệu Tử Văn nhìn thấy ngẩn ngơ. Nhớ tới sự điên cuồng đêm qua, hắn lại không kìm nổi nhẹ nhàng vuốt ve cặp vú cao ngất trắng nõn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Siêu Cấp Thư Đồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook