Chương 165: Một ngàn hai
Huyết Đồ
04/04/2013
Công tử “cao” về mặt hình thức đúng là tay dài chân dài, túi tiền bên hông cũng khá dài, một câu đối này của Triệu Tử Văn đã hạ thấp giá trị của công tử cao gầy chỉ biết ăn chơi trác táng phá gia chi tử này.
- Đối rất tuyệt!
Mọi người lại không kìm nổi lớn giọng trầm trồ khen ngợi.
Công tử cao gầy sắc mặt tái xanh, vừa định phát tác thì công tử béo tốt, tai to mặt lớn kia lại bước tiến lên, ngăn gã lại. Sau đó, công tử béo mập ôm quyền cười nói với Triệu Tử Văn:
- Huynh đài quả thực rất có tài. Vậy tiếp ta một đối đi.
Công tử mập mạp này có ánh mắt khá mị hoặc, lại hơi giảo hoạt, có lẽ là có sự thông minh sáng suốt hơn hai vị công tử vừa rồi nhiều. Triệu Tử Văn cười nói:
- Huynh đài, mời ra đối.
Công tử béo không nhanh không chậm, thong thả ngâm:
- Lưỡng chu cạnh độ, lỗ tốc bất như phàn khoái.
(Dịch nghĩa:
Hai thuyền chạy đua, độ chèo không bằng buồm căng.)
DG: Câu này khó ở chỗ có hai từ “lỗ tốc” – nghĩa là tốc độ mái chèo và “phàm khoái” – nghĩa là độ căng, độ nhanh của cánh buồm; đồng thời lại là từ đồng âm khác nghĩa với tên của 2 nhân vật Lỗ Tốc (có sách dịch là Lỗ Túc) ở thời Tam Quốc và Phàn Khoái thời Hán.
Tuy nhiên, đó là theo lịch sử Trung Quốc chính thống. Còn ở trong tác phẩm này, Triệu Tử Văn là kẻ xuyên không về thế giới có lịch sử đảo lộn lung tung xòe thì tên nhân vật và giai đoạn có thay đổi. Cụ tỉ thay đổi thế nào thì mời quý vị đọc tiếp.
Công tử béo này nhìn qua cũng không có vẻ gì là có tài học cả. Có thể đưa ra được một câu tuyệt đối nhanh như vậy, chắc chắn là đã sớm chuẩn bị nhiều ngày rồi. Triệu Tử Văn thầm cười lạnh, lại cúi đầu cân nhắc vế sau.
Công tử béo tràn đầy tự tin, gõ gõ cây quạt, bảo:
- Ta xem cửa hàng này hôm nay có lẽ là nên đóng cửa đi thôi.
Công tử xấu xí cười âm hiểm, bảo:
- Câu đối này không ai có thể đối lại được cả.
Bảo Nhi không dám nhiều lời quấy rầy đến suy nghĩ của đại ca, đôi mắt đẹp dịu dàng nhìn hắn. Cho dù là đại ca có thể đối lại được hay không, nàng đều vĩnh viễn ở bên hắn.
Triệu Tử Văn hơi trầm ngâm, đảo mắt một cái, ngâm lại:
- Bách quản tranh minh, địch thanh nan bỉ tiêu hòa!
(Dịch nghĩa:
Trăm ống sáo đua tiếng, tiếng sáo trong trẻo khó mà hơn được tiếng tiêu hòa nhã.)
DG: Hai chữ “địch thanh” – nghĩa là âm thanh trong trẻo khi thổi sáo và “tiêu hòa” – nghĩa là âm thanh hòa hợp khi thổi tiêu đồng thời lại là từ đồng âm khác nghĩa với tên của 2 nhân vật là Địch Thanh thời Bắc Tống và Tiêu Hà (cũng có sách dịch là Tiêu Hòa) thời Hán.
Các tài tử giai nhân đứng đó trong mắt tràn ngập ý cười. Bốn kẻ ăn chơi trác táng này làm sao mà là đối thủ của thư đồng này được. Thật là tự mua tro trát vào mặt.
Triệu Tử Văn cười hỏi công tử thấp như trái bí đao:
- Huynh đài, ngươi còn có câu đối muốn đưa ra không?
Công tử béo lại đập cái quạt nhỏ cười nói:
- Chậm đã, chậm đã. Huynh đài hiểu lầm ý ta rồi. Vế trên của ta là,
Gã đi đến trước quầy, lấy bút ở trên quầy vừa viết lên giấy vừa đọc:
- Lưỡng chu cạnh độ, lỗ túc bất như phàn khoái!
(Dịch nghĩa: Hai thuyền chạy đua, lỗ túc không bằng phàn khoái)
Mọi người vừa nhìn lên đọc thì đều chấn động. Đó là một câu đối đồng âm, ám chỉ một thế hệ mưu thần như Lỗ Túc ở nước Sở cũng không bằng một Đại tướng quân Phàn Khoái của nước Triệu. Thực sự là vô cùng tuyệt diệu! Một câu đối nhưng lại hàm chứa nhiều ý tứ sâu xa. Đám tài tử giai nhân đều vô cùng bội phục, thi lễ với công tử béo, nói:
- Công tử thật tài hoa!
Công tử mập mạp cười đắc ý, khẽ quạt vài cái, nói với Triệu Tử Văn:
- Huynh đài, phải chăng là đã chịu thua?
- Ta chưa bao giờ nhận thua cả.
Triệu Tử Văn cười ha hả, nói:
- Huynh đài cũng nghe sai vế dưới của ta rồi.
Hắn nhấc bút lên, soàn soạt vài nét trên giấy Tuyên Thành ở quầy, vừa viết vừa đọc:
- Bách quản tranh minh, địch thanh nan bỉ tiêu hà.
(Dịch nghĩa:
Trăm sáo đua tiếng, địch thanh khó sánh tiêu hà.)
Quá tuyệt! Các tài tử giai nhân vốn tưởng rằng thư đồng không nghĩ ra được vế trên có ý tứ sâu xa như thế. Nhưng không ngờ là tâm tư của hắn lại kín đáo như vậy, lại đoán ra được thâm ý ẩn chứa trong vế trên. Dùng Địch Thanh khó sánh Tiêu Hà, đối lại vế trên rằng tướng quân khó sánh với mưu thần – thực sự là quá tuyệt diệu. Tất cả mọi người đều mở to mắt, không biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả học thức của thư đồng này nữa. Nếu có ai nói hắn là người trời thì chắc cũng không nói quá.
Lỗ Túc, Phàn Khoái, Địch Thanh, Tiêu Hà, bốn nhân vật nổi tiếng trong lịch sử này đều xuất hiện ở thế giới kia của Triệu Tử Văn. Nhưng ở thế giới này lịch sử có sự khác biệt mà vẫn xuất hiện bốn người này, đủ chứng tỏ rằng chỉ cần là cái vảy vàng thì vứt đâu cũng chóe sáng lên hết.
Công tử béo múp vốn đang tươi cười lập tức biến sắc thành tái nhợt. Gã kinh hãi lùi lại một bước, nói với dáng vẻ như không thể tin nổi:
- Ngươi làm sao biết được là trong vế đối có ẩn hàm ý tứ khác?
Triệu Tử Văn tiêu sái sửa sang lại cái mũ thư đồng, cười nói:
- Các ngươi ra vế đối thứ hai quá đơn giản. Ta cân nhắc một chút thì cảm thấy ngay là đấy là cho ta một quả dưa bở, để ta buông lơi cảnh giác với câu đối thứ ba. Ta nói thế có đúng không?
Cao thấp béo gầy bốn vị đại công tử đều cả kinh, bất giác không hẹn mà cùng gật đầu.
Cái trò hề vặt vãnh này cũng chỉ có Mã Trí Viễn mới thích bày ra mà thôi. Hơn nữa, bốn cái bị thịt này làm sao đưa ra được vế đối khó như thế, trong lòng Triệu Tử Văn lại càng khẳng định đến tám phần rằng đây là do Mã Trí Viễn lập kế mà ra.
Thấy đại ca lại đối được, Bảo Nhi khẽ cắn răng, trên mặt tràn đầy tiếu ý, giống như hoa tươi nở rộ.
“Thiên hạ vô địch đối câu” Triệu Tử Văn lại hướng sang công tử như trái bí, cười hì hì bảo:
- Không biết là vị công tử này sẽ đưa ra vế đối thế nào?
Công tử như trái bí đã sớm bị dọa đến nỗi mặt tái nhợt, ấp úng nói:
- Mã… Công tử….
Công tử béo làm sao mà ngờ được rằng gã bí đao ngớ ngẩn này lại nói lắp ra mồm, vội vàng bịt miệng gã lại, không cho nói tiếp rồi ngượng ngùng cười nói với Triệu Tử Văn:
- Huynh đài đã đối được cả ba câu đối của chúng ta. Chúng ta nhận thua.
Chết mất! Hóa ra là một công tử ngốc. Tuy nhiên đúng là Mã Trí Viễn này dám đến quấy rối. Triệu Tử Văn trong lòng cười lạnh nhưng mặt không đổi sắc, cười cười nói:
- Thế bốn vị huynh đài trả tiền đi thôi.
Rồi hắn quay qua hỏi Bảo Nhi:
- Bảo Nhi, nàng đi đếm coi cửa hàng còn tổng cộng bao nhiêu đôi giày?
Bảo Nhi khẽ gật đầu, ánh mắt yểu điệu tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Nàng cẩn thận đếm một lượt rồi đáp:
- Đại ca, tổng cộng có chín mươi đôi.
Triệu Tử Văn cười gian xảo, nói:
- Một đôi mười hai lượng bạc, tổng cộng chín mươi đôi, giảm giá cho các ngươi một chút, trả một ngàn hai là đủ rồi.
- Phì… Hì hì…. Xì….
Các tiểu thư vừa nghe thấy phép tính kì quặc này thì không nhịn được phì ra cười rộ lên. Bảo Nhi sợ làm giảm uy phong của đại ca nên gắt giọng nói thầm vào tai hắn:
- Đại ca, là chín trăm hai mươi lượng, không phải là một ngàn hai trăm lượng đâu.
- Trả ngươi cái rắm ý. Ngươi tưởng ngươi là ai chứ? Không phải chỉ là một gã thư đồng ở Hạ phủ thôi hay sao?
Gian kế đã thất bại, công tử xấu xí lập tức lộ ra bản tính lưu manh du côn, nhướn mi lên giở giọng ngang ngược.
Ba công tử cao, béo, lùn kia cũng ngoạc mồm ra kêu:
- Đúng thế, chỉ là một gã thư đồng nho nhỏ mà cũng dám tìm đại gia ta đòi tiền.
Các tiểu thư đứng sau các công tử trong cửa hàng đều oán giận nói:
- Các ngươi sao lại nói lời mà không giữ lời gì hết vậy?
- Chúng ta chính là nói lời không giữ lời đấy. Thế thì làm sao nào?
Công tử cao gầy nắm nắm tay, cười âm hiểm, đáp.
Vẫn còn có kẻ dám đọ da mặt dày với lão tử cơ à!
- Hừ hừ!
Ánh mắt Triệu Tử Văn lập tức biến đổi, sát khí âm u lạnh lẽo nhìn bốn gã này, nói:
- Có bản lĩnh các ngươi cứ thử xem. Không trả tiền, xem các ngươi có thể đi ra khỏi cửa này được không.
- Ngươi nghĩ là bọn ta dọa ngươi à?
Bốn gã tuy là con nhà giàu có, nhưng phong phạm ăn chơi trác táng quen thói rồi, làm sao chịu nhận thua mà đi đền tiền được chứ?
- Ầm!
Đột nhiên, Triệu Tử Văn vung nắm đấm to như cái bát hung hăng đấm về phía gã công tử xấu xí kia. Chỉ nghe thấy một tiếng “ầm” đinh tai nhức óc, mọi người theo bản năng đều không dám nhìn đến thảm trạng của gã công tử xấu xí, đều nhắm tịt cả mắt lại.
Một lúc lâu sau cũng không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết nào, bọn họ mới từ từ mở mắt ra. Chỉ thấy nắm thiết quyền làm người ta kinh hãi kia không nện trên người gã công tử xấu xí, mà là ở trên vách tường ngay gần đầu gã. Điều khiến cho người ta khủng bố hơn chính là vách tường kia bị thủng vào một lỗ chừng nửa thước. Mọi người nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm. Cha mẹ ơi, sao mà khỏe thế này …
Công tử xấu xí cũng cảm nhận được sức lực và quyền phong bá đạo, sợ đến mức hai chân run rẩy, thiếu chút nữa là tè ra quần. Cố gắng nuốt một ngụm nước miếng mới tạm coi là chặn được sự kinh hãi trong lòng, gã hoảng hốt nhìn về phía Triệu Tử Văn, ấp úng nói:
- Ngươi…. Ngươi định làm gì?
Nắm tay Triệu Tử Văn không rút ngay ra khỏi mặt tường, mà tiện tay chống vào tường luôn, khẽ nhếch mép, cười cười ra vẻ đang ngẫm nghĩ nói với gã:
- Ngươi nói xem ta muốn làm gì?
- Ngươi… Không cần làm bậy, chúng ta đưa ngân phiếu cho ngươi.
Công tử béo ú mắt híp lại, hoang mang nói.
Công tử ngốc đi tiên phong lấy ra mười tờ ngân phiếu đặt lên trên quầy. Mọi người thấy thế thì ha ha cười rộ. Hóa ra là gã không ngốc, còn biết bốn người là bình đẳng, phải chia tiền ra.
Tiền Đường tam đại tài tử còn lại đều đưa ngân phiếu ra đặt lên trên quầy. Tài tử xấu xí kia nói với vẻ cầu xin:
- Huynh đài, chúng ta có thể đi được chưa?
Triệu Tử Văn rút nắm đấm lại, cười nói với Tiền Đường Tứ Quái:
- Đa tạ bốn vị huynh đài hào phóng giúp đỡ!
Giọng điệu của hắn lại chuyển ngay sang giọng lưu manh, cười cười tiếp:
- Các ngươi không đi, chẳng lẽ muốn ăn mấy gậy vào mông sao?
Gậy vào mông? Các tiểu thư đều đỏ hết cả mặt lên. Thư đồng này không chỉ văn võ toàn tài, nói chuyện cũng thật thú vị, đáng tiếc lại chỉ là một thư đồng. Các tiểu thư mặt mày duyên dáng nhưng trong mắt lại có một tia thất vọng.
Tài tử béo không bao giờ muốn tiếp xúc với tên thư đồng khủng bố này nữa, vội vàng nói:
- Đi mau, đi mau.
- Này này, mau lấy cả giày của các ngươi đi nữa chứ. Ta là một người làm ăn có trách nhiệm đó nha.
Triệu Tử Văn hô lên với tứ quái đang vội vã chạy khỏi cửa hàng, nhưng bọn họ không hề quay đầu lại, chạy đi như bay.
Thư đồng đánh bại Tiền Đường Tứ Đại Tài Tử vừa mới ra lò, mọi người thấy thật hưng phấn. Thư đồng này tướng mạo tuấn lãng, ngăm ngăm đen, văn võ toàn tài, quả là một nhân tài hiếm có, nhưng lại chỉ là một thư đồng. Nhưng bọn họ đều tin tưởng hắn sẽ có ngày trở nên xuất chúng. Các tiểu thư vừa cao hứng lại vừa thất vọng, im lặng rời đi.
Các công tử tiểu thư trong cửa hàng vẫn còn chưa thỏa mãn, còn đang nhẩm lại và suy ngẫm về mấy câu đối, chẳng còn hứng thú đâu mà mua giày, đều đi ra khỏi cửa hàng. Lúc này, những người đứng bên ngoài cửa hàng cũng tản dần. Bất chợt, có người cười mắng:
- Hạ Văn, hôm nay ngươi kiếm được không ít bạc rồi.
Triệu Tử Văn đang cầm tập ngân phiếu đếm một cách hăng hái. Bốn gã chơi bời trác táng này thật sự là đã tặng không hắn một ngàn hai rồi. Nhưng nghe thấy tiếng nói bên ngoài cửa hàng, vội quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Tiền Đường tam đại sài lang đều đang đứng bên ngoài cửa hàng, cười cười nhìn hắn.
- Hạng huynh, Phương huynh, thiếu gia.
Triệu Tử Văn hơi ngạc nhiên, rồi cười ha hả đi tới đón tiếp ba người.
Hạng Tử Hiên tiến lên nắm bả vai Triệu Tử Văn, cười lớn bảo:
- Hai ngày nay ngươi đi đâu hả? Báo hại chúng ta rất lo lắng, đi khắp mọi nơi tìm ngươi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.