Chương 129: Ta Có Thể
Huyết Đồ
04/04/2013
- Tại sao lại là hắn, tại sao ?
Dư Tư Lăng nhìn ánh mặt lạnh lùng như trời đông giá rét nhưng đầy quen thuộc kia, mặc dù trong lòng nàng muốn phủ nhận hắn không phải là người cướp đi trinh tiết của mình, nhưng Dư Tư Lăng quả thực đã nhận ra hắn, ngày ấy lại một lần nữa hiện ra trong trí óc nàng, ánh mắt quyết tuyệt đó…chắc chắn không thể sai.
- Dư bộ khoái, cái gì là hắn ? Chẳng lẽ ngươi biết Triệu tướng quân ?
Trương Hằng nghe thấy nàng lẩm bẩm, mờ mịt hỏi.
Dư Tư Lăng thầm kìm nén, trong lòng nàng lúc này không biết đang có tư vị gì, trong sự đau khổ đột nhiên sinh ra một tia vui sướng.
- Lý Thiên Chính, không phải ngươi nói muội muội ngươi chưa có hôn ước sao ?
Mã tuần phủ căm tức hỏi Lý Thiên Chính
Lý Thiên Chính và Mã Trí Viễn bị dọa đến ngây người, bọn hắn đều biết Bảo Nhi là vợ chưa cưới của Hạ Văn, nhưng không ngờ hắn lại có một huynh đệ như Triệu tướng quân, Lý Thiên Chính ấp úng nói:
- Đại nhân….là ta có lỗi….
Triệu Tử Văn khi làm thư đồng luôn luôn cợt nhả, làm mọi việc rối tinh rối mù, nhưng hình thức cũng không tồi, hơn nữa cũng cao lớn, nhưng không ai nghĩ đây chính là tên thư đồng nho nhỏ nọ, mọi người ai cũng không ngờ vị tướng quân thân thủ vô địch, sát khí âm trầm giết người không gớm tay này dưới lớp mặt nạ sắt lai chính là thư đồng Hạ phủ, Hạ Văn, mọi người lúc này chỉ nghĩ rằng lúc ra chiến trường, Hạ Văn chó ngáp phải ruồi, kết giao được với Triệu tướng quân.
- Làm càn, ngươi không ngờ dám lừa gạt bản quan, có tin ta phán ngươi tội lừa bịp hay không !
Mã tuần phủ không để hắn nói hết lời, giận dữ hét.
Triệu Tử Văn lạnh lùng cười, Mã tuần phủ diễn trờ thật sự lô hỏa thuần thanh, nhưng hắn chợt phát giác, Bảo Nhi cho đến giờ vẫn không động đậy, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm xấu, hắn bước nhanh tới, nắm lấy bả vai Bảo Nhi.
- Bảo Nhi !
Chỉ thấy Bảo Nhi khi bị hắn đụng nhẹ chậm rãi ngã xuống đất, Triệu Tử Văn cả kinh đỡ lấy nàng, nhấc khăn voan lên.
- Đại ca !
Bảo Nhi nghe thấy giọng nói quen thuộc của hắn, nàng khẽ thì thầm, đôi mắt đẹp tràn đầy thống khổ chậm rãi mở ra, mặc dù trước mặt là một chiếc mặt nạ, nhưng nhìn ánh mắt quen thuộc kia, Bảo Nhi vui sướng, thì thầm.
Triệu Tử Văn lúc này không có nửa phần vui sướng, nhìn Bảo Nhi thều thào nói chuyện, khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi, hắn không kìm nổi, lệ nóng tràn ngập, lẩm bẩm:
- Bảo Nhi, vì sao, vì sao ?
Bảo Nhi hôm nay hóa trang đơn giản, đôi môi thanh nhạt nhẹ nhàng, dưới lớp son phẫn mĩ lệ, khuôn mặt nàng dường như đã tái nhợt, nàng thật xinh đẹp, nhưng lúc này hai dòng máu tươi đang chảy ra nơi khóe miệng, nàng khẽ cắn môi, sắc mặt đầy thống khổ:
- Bảo Nhi sống là người của đại ca, chết cũng là quỷ nhà đại ca.
Triệu Tử Văn đau xót quặn lòng, Bảo Nhi chỉ vì lời thề này, thà mất đi tính mạng cũng nhất quyết giữ lời, nhưng hắn, hắn đã làm được gì cho nàng ?
Triệu Tử Văn lạnh lùng nhìn quét qua mọi người, giận dữ hét lớn:
- Ta sẽ giết hết bọn chúng !!!
Bảo Nhi uống thuốc độc, tất cả mọi người đều đã ý thức được điều này, bằng không Triệu tướng quân sẽ không phẫn nộ như vậy !
Mã Trí Viễn lúc này không dám nói một câu, trốn sau lưng Mã tuần phủ, còn Mã tuần phủ lúc này cũng bị dọa liên tục lui lại, một số người thông minh đã tìm cách rút lui từ trước, chuyện đêm nay họ coi như câm điếc, bởi chuyện này không chỉ liên hệ tới Mã tuần phủ mà còn liên hệ tới cả việc Triệu tướng quân vì sao lại rời quân đội.
- Triệu tướng quân, hạ quan biết tội
Mã tuần phủ mặt mày tái mét, trán đầy mồ hôi, Mã Trí Viễn nấp phía sau hai chân run run, Lý Thiên Chính cũng bị dọa tới rét lạnh, không biết làm thế nào thoát thân.
- Đại ca, đừng !!!
Bảo Nhi mặt mày tái nhợt, nắm chặt lấy tay Triệu Tử Văn, nhìn ánh mắt tự tin của hắn, Bảo Nhi tin rằng đại ca có đủ năng lực này, nàng thều thào nói:
- Đại ca, muội lạnh lắm, muội muốn rời khỏi đây.
Triệu Tử Văn gắng gượng gật đầu, phải nhanh chóng tìm đại phu chữa trị, cừu hận này, hắn sớm muốn cũng sẽ thanh toán, hắn ôm lấy Bảo Nhi, trong lòng quặn đau, quay lại lạnh lùng liếc mắt nhìn qua Dư Tư Lăng, dường như cảnh cáo, nàng cũng là mục tiêu của hắn.
Dư Tư Lăng dù võ công cao tới đâu cũng bị ánh mắt lạnh như băng này dọa khiếp, thối lui một bước, nàng biết nàng và Hạ Văn lúc này thù hận lại sâu hơn một chút, nhìn bóng dáng Triệu Tử Văn ôm Bảo Nhi rời đi, nàng cũng lập tức bám theo sau.
- Đại ca, muội lạnh lắm
Bảo Nhi nằm trong lòng Triệu Tử Văn, khuôn mặt tái nhợt, nàng cố gắng đưa tay làm một động tác thân thiết, nàng biết, đại ca chính là Triệu tướng quân mà vạn người kính ngưỡng, hắn mang mặt nạ sắt khẳng định là muốn không ai nhận ra, Bảo Nhi biết vậy, nàng đương nhiên cũng không nói ra thân phận của Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn ôm Bảo Nhi ra ngoài, hắn biết trước khi thành thân với Mã tuần phủ, Bảo Nhi đã uống độc dược, hắn vốn nghĩ đại phu có thể trị liệu, nhưng thật không ngờ…..
Triệu Tử văn ôm chặt lấy Bảo Nhi, tựa vào gốc cây cổ thụ, nức nở:
- Bảo Nhi, ta không cho phép muội rời khỏi ta !!!
Bảo Nhi thấy đại ca đau lòng, trong lòng chợt dâng lên hương vị ngọt ngào, nhưng rất nhanh nàng lại ảm đạm, khuôn mặt nàng trắng bệch, không còn chút huyết sắc, nàng tựa vào ngực đại ca, nhẹ giọng nói:
- Đại ca, nếu kiếp sau có duyên, Bảo Nhi nguyện sẽ lại là thê tử của đại ca.
Từ khi tới thế giới này, Triệu Tử Văn đã mất đi gia đình, mất đi người thân, mất đi quê nhà, giờ người thân nhất của hắn ở đây là Bảo Nhi cũng sắp mất, Triệu Tử Văn ôm chặt Bảo Nhi, gầm rú:
- Ta không cần ! Ta muốn muội đời này là thê tử của ta !
- Có thể gặp đại ca, có thể chết trong lòng đại ca, Bảo Nhi đã cảm thấy rất vui mừng
Bảo Nhi biết rằng nàng không thể làm như hắn nói, trong lòng nàng vừa vui sướng, lại vừa thống khổ:
- Đại ca, muội muốn nghe huynh hát.
Triệu Tử Văn lệ nóng doanh tròng, chẳng lẽ cứ như vậy mất đi Bảo Nhi ? Thanh âm hắn run rẩy, nhẹ giọng hát:
- Ký một hữu địa chỉ đích tín, giá dạng đích tình tự hữu chủng cự ly, nhĩ phóng trứ thùy đích ca khúc, thị chẩm dạng đích tâm tình, năng bất năng thuyết cấp ngã thính, vũ hạ đắc hảo an tĩnh, thị bất thị nhĩ thâu thâu tại khốc khấp, hạnh phúc tha chân đích bất dung dịch, tại nhĩ đích bối cảnh hữu ngã ái nhĩ, ngã khả dĩ bồi nhĩ khứ khán tinh tinh, bất dụng tái đa thuyết minh, ngã tựu yếu hòa nhĩ tại nhất khởi, ngã bất tưởng hựu tái nhất thứ hòa nhĩ phân ly, ngã đa yêu tưởng mỗi nhất thứ đích mỹ lệ, thị nhân vi nhĩ.
(Dịch: Chưa từng tin rằng trên đời có tình yêu, có thể nói cho ta nghe hay chăng, khi trời mưa nàng im lặng hay là nàng đang thầm khóc, hạnh phúc có được thật không dễ dàng, khi ta yêu nàng, ta cùng nàng ngắm sao trên trời, ta có thể ở cùng nàng hay sao, không, ta nhất định sẽ ở cùng nàng.)
- Ta có thể ở cùng nàng hay sao, không, ta nhất định sẽ ở cùng nàng.
Triệu Tử Văn không ngừng lặp lại câu hát này, thật chân thành, thật tha thiết.
- Đại ca, muội có thể ở cùng huynh
Bảo Nhi nhẹ giọng hát.
Nhưng câu hát chưa dứt, đôi mắt đẹp của Bào Nhi đã khép lại, bàn tay mềm mại đang ôm chặt lấy Triệu Tử Văn cũng dần mất đi khí lực, dần dần hạ xuống, rơi trên lớp cỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.