Chương 102: Muốn chết
Lãng Tử Biên Thành
26/12/2013
- Được rồi, không cần khách khí. Hiện tại cơm nước đã xong, chúng ta cũng nên đi thôi, chuyện kế tiếp không phải chuyện của chúng ta nữa rồi.
Sau khi Vu Thiên chậm rãi nói câu đó, liền đứng lên chuẩn bị ra ngoài.
Triệu Đan Đan thấy Vu Thiên sắp rời đi, cô cũng lập tức chạy theo. Triệu Đan Đan rất rõ, nếu như Vu Thiên muốn đi, nhất định không ai có thể cản được hắn, nhưng mình thì sao? Mình đã kết thù với anh em Tống Quân và Tống Thiết, nếu không có Vu Thiên bảo vệ, hậu quả mình gặp phía trước là gì? Cô thật sự đoán không ra.
Vu Thiên cũng không để ý tới Triệu Đan Đan đứng bên cạnh. Hắn cứ như vậy đi ra ngoài. Đương nhiên, chờ khi hắn đi tới chỗ Bạch Ngọc Đường đang đối chiến với Tống Quân, Vu Thiên khẽ lắc đầu, sau đó tùy ý đá ra một cước, chuyện tiếp theo chính là Tống Quân bay như đạn ra xa.
- Tốt rồi, một cước này tôi giúp anh, cũng vì cảm ơn anh đã mời tôi ăn cơm, giờ chúng ta xem như huề nhau.
Cũng không thèm nhìn Bạch Ngọc Đường, Vu Thiên chậm rãi nói ra.
Vừa nghe Vu Thiên báo đáp bữa ăn của mình như vậy, Bạch Ngọc Đường không khỏi hối hận.
Vừa rồi Bạch Ngọc Đường quả thực đã chiếm thế thượng phong, thậm chí chỉ cần vài hiệp nữa là có thể đánh Tống Quân quỳ rạp trên mặt đất. Mà hôm nay sở dĩ biểu hiện của Bạch Ngọc Đường kém như vậy, cũng vì quần áo bây giờ của hắn thật sự không tiện đánh nhau. Kì thực hắn đã sớm muốn cởi quần áo ra đánh với Tống Quân, bởi bộ âu phục này đã ngăn trở rất nhiều động tác. Nhưng nhìn xung quanh có rất nhiều nữ sinh đang dùng ánh mắt ước ao và sùng bái nhìn mình, để không ảnh hưởng tới thân phận, hắn cho tới lúc này cũng không có cởi ra. Còn về chuyện Triệu Đan Đan, Bạch Ngọc Đường tin chắc rằng, có Vu Thiên bên cạnh, cô ta sẽ không sao.
Nhưng cũng chính vì hắn qua coi trọng hình tượng của mình, nên nhân tình Vu Thiên thiếu bữa cơm này của hắn cứ như vậy mất đi. Có thể nói Bạch Ngọc Đường lúc này có bao nhiêu căm tức thì có bấy nhiêu căm tức. Hắn cũng không ngờ Vu Thiên giải quyết mấy nam sinh vây quanh Triệu Đan Đan nhanh như vậy. Đương nhiên, Vu Thiên ra tay cũng rất chừng mực, dù sao đều là bạn học cùng trường, bọn họ cũng không phải hư hỏng tới mức không thể cứu chữa, vì thế Vu Thiên chỉ đánh đến điểm là dừng.
Bước chân đi nhanh, lấy Vu Thiên làm dẫn đầu, Triệu Đan Đan và Bạch Ngọc Đường theo sau, ba người công khai đi về phía cửa lớn căn tin.
Vốn mấy người anh em bên cạnh Tống Quân còn đang định động thủ, nhưng nhìn Vu Thiên không ngờ dễ dàng như vậy chỉ một cước đã đá bay Tống Quân, nhất thời ý định động thủ của bọn họ biến mất sạch sẽ. Biết rõ có một đối thủ như vậy mà còn lao ra chịu đòn, vậy không phải dũng cảm, mà là ngớ ngẩn.
Sau khi Vu Thiên mang theo Triệu Đan Đan và Bạch Ngọc Đường tới cửa nhà ăn, hắn liền quay lại nói với hai người đằng sau:
- Được rồi, tôi về ngủ đây, vừa rồi ăn no quá, nếu không ngủ một giấc, quả thực có lỗi với mấy món ngon vừa nãy.
Nghe mấy lời này của Vu Thiên, Triệu Đan Đan và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau cười khổ. Bọn họ lúc này mới biết, muốn tiếp cận Vu Thiên, không ngờ lại khó như vậy.
- Làm sao? Chẳng lẽ hai người còn muốn đi tới phòng ngủ của tôi? Nói cho hai người biết, chỗ ở của tôi chỉ có một giường mà thôi, không phải nơi hai người có thể ngủ, tốt nhất hai người nên về nhà đi.
Vu Thiên nói xong mấy lời này, liền nện bước chuẩn bị quay về phòng ngủ.
Nhưng ngay lúc Vu Thiên nhấc chân chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên từ xa lại xông tới một đám người. Nhìn thấy mấy người này, hắn biết mộng tưởng đi ngủ của mình thế là tiêu tan rồi.
Bởi Vu Thiên biết người đang đi đầu trong đám người kia. Tên đó chính là người vừa tới cùng Tống Quân gây phiền phức cho bọn họ. Tuy rằng mới chỉ liếc mắt nhìn qua, nhưng dựa vào ký ức của mình, hắn ngay lập tức nhận ra.
Quả nhiên, chuyện xảy ra đúng như Vu Thiên đã dự đoán, đối diện chính là viện quân Tống Quân tìm đến. Bởi vì tuy còn cách rất xa nhưng đám người đó đã kêu lên với ba người Vu Thiên:
- Ba đứa bọn mày mau đứng lại? Bọn mày cho rằng đánh người của Ban võ thuật Trung Hoa bọn tao, còn có thể nhẹ nhàng rời khỏi đây như vậy sao?
Mấy lời này tất nhiên do tên dẫn đầu thốt ra, hắn rất nhanh đã chạy tới trước mặt Vu Thiên, dáng vẻ vô cùng ngưu bức nhìn ba người.
Vu Thiên không thích người như vậy, đặc biệt là loại người “mắt ở trên trán”. Bởi vì trong nhận thức của Vu Thiên, hắn luôn cho rằng người với người ai ai cũng bình đẳng, chỉ khác nhau ở chỗ, xuất thân từ gia đình nào, quyền thế ra sao mà thôi.
- Các người muốn làm gì?
Vừa thấy có người ngăn cản mình, Triệu Đan Đan là người đầu tiên lên tiếng hỏi.
Triệu Đan Đan vừa lên tiếng, đám người đối diện ngay lập tức chú ý tới cô. Khi bọn chúng phát hiện ra trong ba người không ngờ có một cô gái xinh đẹp như vậy, ánh mắt sắc bén của chúng ngay lập tức biến thành tham lam.
- Oa! Cô nhóc này thật xinh đẹp a, không ngờ trong đám sinh viên năm nhất lần này lại có mặt hàng như vậy, thật sự quá tốt.
- Đúng đúng, nữ sinh như vậy bây giờ rất khó kiếm, ha ha, không ngờ chúng ta có thể gặp được, đúng là duyên phận mà.
- Không sai, hôm nay anh em chúng ta quả thực không mất công tới đây, gặp được cô nàng như vậy, chuyến đi này không uổng phí chút nào.
Trong lúc nhất thời, những nam sinh đứng đối diện với Triệu Đan Đan, sôi nổi bàn tán.
Bởi đám người này nói chuyện không thèm kiêng nể gì, nên Triệu Đan Đan nghe rất rõ ràng những lời họ nói. Trong lúc nhất thời, cô thật sự buồn bực, hôm nay là ngày gì vậy, sao vừa ra khỏi nhà đã gặp phải toàn mấy thằng có máu dê xồm, càng khó hiểu hơn, đây chính là trường học a, thậm chí còn là một trong những trường đại học nổi danh nhất Đông Phương quốc.
Triệu Đan Đan từ nước ngoài về, cô đương nhiên không biết. Theo thời gian Đông Phương quốc thành lập ngày càng dài, hiện tại khắp nơi đều có mấy thằng con cháu ba đời của nhà giàu, quan lại. Những tên này đều là hạng người không học vấn, không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết so xem ai có tiền hơn ai, ai mặc quần áo đẹp hơn ai, ai đi xe sang trọng hơn ai. Còn về phần học tập với tu dưỡng cá nhân, bọn chúng đã sớm ném cho chó ăn rồi. Mà như đại học Trung hoa là một trong những trường đại học nổi danh nhất toàn quốc, tự nhiên sẽ là nơi tụ tập của mấy thành phần này, cho nên ở đây, loại người gì cũng có thể gặp.
Nhưng không thể phủ nhận, có một bộ phận học sinh là dựa vào thực lực thật để vào trường. Có điều bọn họ có thể thi vào đây thật đấy, nhưng tương lai có làm nên sự nghiệp gì hay không, thì cũng không ai biết trước.
- Các anh, các anh sao lại không có tố chất như vậy? Các anh với đám côn đồ ngoài đường có khác gì nhau không?
Triệu Đan Đan nghe đối phương nói nhiều lời khó nghe như vậy, cũng không thèm quản nhiều nữa, ngay trước mặt đối phương trách mắng một hồi. Đã đánh không lại bọn chúng, thì cũng phải cố dùng lời nói mà chửi mắng cho sướng mồm.
- Ố ồ, tiểu mỹ nữ nói chúng ta là côn đồ kìa, thế thì sao. Ha ha, cưng muốn tố chất đúng không, được rồi, để đến tối nay cưng lên giường anh, anh sẽ cho cưng biết cái gì là tố chất, ha ha ha ha.
Nam sinh dẫn đầu nghe Triệu Đan Đan nói bọn chúng như vậy, cũng không thèm để ý, nói ra mấy lời hạ lưu.
- Anh, anh là tên khốn khiếp.
Nghe thấy đối phương ô nhục mình như vậy, Triệu Đan Đan không khỏi điên cuồng, bất chấp hậu quả đá ra một cước tuyệt tử tuyệt tôn về phía nam sinh kia.
Hình như Triệu Đan Đan rất thích xài chiêu này, cứ lúc nào cô tức giận, chiêu này lại được sử ra. Thế nhưng lần này đã cô tính sai. Ngay khi cô đá về phía tên dẫn đầu kia, người kia chỉ cười một cái, sau đó hai chân thoáng dùng lực, thoáng cái đã kẹp chân Triệu Đan Đan vào giữa hai chân mình.
- Ha ha, thế nào, cưng thấy anh dùng chân có tốt không? Cưng hài lòng chưa?
Kẻ nói lời này gọi là Trịnh Bân, hắn cũng là thành viên của ban võ thuật Trung Hoa. Vốn quan hệ giữa hắn và Tống Quân cũng không tốt lắm, nhưng khi nghe thấy có người bảo Tống Quân đang đánh nhau, hắn vẫn chạy qua đây. Dù sao cùng là người của ban võ thuật, hắn không thể trơ mắt nhìn hình tượng của ban võ thuật bị Tống Quân phá hủy. Có điều khiến hắn vạn lần không ngờ là Tống Quân lại trêu chọc tới một cô gái, hơn nữa còn là một cô nàng xinh đẹp như vậy, nên vừa rồi hắn mới có hành động như vậy, mà hắn sở dĩ có thể ngăn chặn cước này của Triệu Đan Đan, cũng vì trước đó đã có một tên tiểu đệ mật báo cho hắn biết trước, nên hắn đã sớm có chuẩn bị.
- Ha ha, cưng có hài lòng hay không thì nói mau lên đi chứ.
Vừa nói chuyện, tên Trịnh Bân này khẽ vươn tay, muốn sờ soạng thử gương mặt non mềm mịn màng của Triệu Đan Đan.
Sau khi Vu Thiên chậm rãi nói câu đó, liền đứng lên chuẩn bị ra ngoài.
Triệu Đan Đan thấy Vu Thiên sắp rời đi, cô cũng lập tức chạy theo. Triệu Đan Đan rất rõ, nếu như Vu Thiên muốn đi, nhất định không ai có thể cản được hắn, nhưng mình thì sao? Mình đã kết thù với anh em Tống Quân và Tống Thiết, nếu không có Vu Thiên bảo vệ, hậu quả mình gặp phía trước là gì? Cô thật sự đoán không ra.
Vu Thiên cũng không để ý tới Triệu Đan Đan đứng bên cạnh. Hắn cứ như vậy đi ra ngoài. Đương nhiên, chờ khi hắn đi tới chỗ Bạch Ngọc Đường đang đối chiến với Tống Quân, Vu Thiên khẽ lắc đầu, sau đó tùy ý đá ra một cước, chuyện tiếp theo chính là Tống Quân bay như đạn ra xa.
- Tốt rồi, một cước này tôi giúp anh, cũng vì cảm ơn anh đã mời tôi ăn cơm, giờ chúng ta xem như huề nhau.
Cũng không thèm nhìn Bạch Ngọc Đường, Vu Thiên chậm rãi nói ra.
Vừa nghe Vu Thiên báo đáp bữa ăn của mình như vậy, Bạch Ngọc Đường không khỏi hối hận.
Vừa rồi Bạch Ngọc Đường quả thực đã chiếm thế thượng phong, thậm chí chỉ cần vài hiệp nữa là có thể đánh Tống Quân quỳ rạp trên mặt đất. Mà hôm nay sở dĩ biểu hiện của Bạch Ngọc Đường kém như vậy, cũng vì quần áo bây giờ của hắn thật sự không tiện đánh nhau. Kì thực hắn đã sớm muốn cởi quần áo ra đánh với Tống Quân, bởi bộ âu phục này đã ngăn trở rất nhiều động tác. Nhưng nhìn xung quanh có rất nhiều nữ sinh đang dùng ánh mắt ước ao và sùng bái nhìn mình, để không ảnh hưởng tới thân phận, hắn cho tới lúc này cũng không có cởi ra. Còn về chuyện Triệu Đan Đan, Bạch Ngọc Đường tin chắc rằng, có Vu Thiên bên cạnh, cô ta sẽ không sao.
Nhưng cũng chính vì hắn qua coi trọng hình tượng của mình, nên nhân tình Vu Thiên thiếu bữa cơm này của hắn cứ như vậy mất đi. Có thể nói Bạch Ngọc Đường lúc này có bao nhiêu căm tức thì có bấy nhiêu căm tức. Hắn cũng không ngờ Vu Thiên giải quyết mấy nam sinh vây quanh Triệu Đan Đan nhanh như vậy. Đương nhiên, Vu Thiên ra tay cũng rất chừng mực, dù sao đều là bạn học cùng trường, bọn họ cũng không phải hư hỏng tới mức không thể cứu chữa, vì thế Vu Thiên chỉ đánh đến điểm là dừng.
Bước chân đi nhanh, lấy Vu Thiên làm dẫn đầu, Triệu Đan Đan và Bạch Ngọc Đường theo sau, ba người công khai đi về phía cửa lớn căn tin.
Vốn mấy người anh em bên cạnh Tống Quân còn đang định động thủ, nhưng nhìn Vu Thiên không ngờ dễ dàng như vậy chỉ một cước đã đá bay Tống Quân, nhất thời ý định động thủ của bọn họ biến mất sạch sẽ. Biết rõ có một đối thủ như vậy mà còn lao ra chịu đòn, vậy không phải dũng cảm, mà là ngớ ngẩn.
Sau khi Vu Thiên mang theo Triệu Đan Đan và Bạch Ngọc Đường tới cửa nhà ăn, hắn liền quay lại nói với hai người đằng sau:
- Được rồi, tôi về ngủ đây, vừa rồi ăn no quá, nếu không ngủ một giấc, quả thực có lỗi với mấy món ngon vừa nãy.
Nghe mấy lời này của Vu Thiên, Triệu Đan Đan và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau cười khổ. Bọn họ lúc này mới biết, muốn tiếp cận Vu Thiên, không ngờ lại khó như vậy.
- Làm sao? Chẳng lẽ hai người còn muốn đi tới phòng ngủ của tôi? Nói cho hai người biết, chỗ ở của tôi chỉ có một giường mà thôi, không phải nơi hai người có thể ngủ, tốt nhất hai người nên về nhà đi.
Vu Thiên nói xong mấy lời này, liền nện bước chuẩn bị quay về phòng ngủ.
Nhưng ngay lúc Vu Thiên nhấc chân chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên từ xa lại xông tới một đám người. Nhìn thấy mấy người này, hắn biết mộng tưởng đi ngủ của mình thế là tiêu tan rồi.
Bởi Vu Thiên biết người đang đi đầu trong đám người kia. Tên đó chính là người vừa tới cùng Tống Quân gây phiền phức cho bọn họ. Tuy rằng mới chỉ liếc mắt nhìn qua, nhưng dựa vào ký ức của mình, hắn ngay lập tức nhận ra.
Quả nhiên, chuyện xảy ra đúng như Vu Thiên đã dự đoán, đối diện chính là viện quân Tống Quân tìm đến. Bởi vì tuy còn cách rất xa nhưng đám người đó đã kêu lên với ba người Vu Thiên:
- Ba đứa bọn mày mau đứng lại? Bọn mày cho rằng đánh người của Ban võ thuật Trung Hoa bọn tao, còn có thể nhẹ nhàng rời khỏi đây như vậy sao?
Mấy lời này tất nhiên do tên dẫn đầu thốt ra, hắn rất nhanh đã chạy tới trước mặt Vu Thiên, dáng vẻ vô cùng ngưu bức nhìn ba người.
Vu Thiên không thích người như vậy, đặc biệt là loại người “mắt ở trên trán”. Bởi vì trong nhận thức của Vu Thiên, hắn luôn cho rằng người với người ai ai cũng bình đẳng, chỉ khác nhau ở chỗ, xuất thân từ gia đình nào, quyền thế ra sao mà thôi.
- Các người muốn làm gì?
Vừa thấy có người ngăn cản mình, Triệu Đan Đan là người đầu tiên lên tiếng hỏi.
Triệu Đan Đan vừa lên tiếng, đám người đối diện ngay lập tức chú ý tới cô. Khi bọn chúng phát hiện ra trong ba người không ngờ có một cô gái xinh đẹp như vậy, ánh mắt sắc bén của chúng ngay lập tức biến thành tham lam.
- Oa! Cô nhóc này thật xinh đẹp a, không ngờ trong đám sinh viên năm nhất lần này lại có mặt hàng như vậy, thật sự quá tốt.
- Đúng đúng, nữ sinh như vậy bây giờ rất khó kiếm, ha ha, không ngờ chúng ta có thể gặp được, đúng là duyên phận mà.
- Không sai, hôm nay anh em chúng ta quả thực không mất công tới đây, gặp được cô nàng như vậy, chuyến đi này không uổng phí chút nào.
Trong lúc nhất thời, những nam sinh đứng đối diện với Triệu Đan Đan, sôi nổi bàn tán.
Bởi đám người này nói chuyện không thèm kiêng nể gì, nên Triệu Đan Đan nghe rất rõ ràng những lời họ nói. Trong lúc nhất thời, cô thật sự buồn bực, hôm nay là ngày gì vậy, sao vừa ra khỏi nhà đã gặp phải toàn mấy thằng có máu dê xồm, càng khó hiểu hơn, đây chính là trường học a, thậm chí còn là một trong những trường đại học nổi danh nhất Đông Phương quốc.
Triệu Đan Đan từ nước ngoài về, cô đương nhiên không biết. Theo thời gian Đông Phương quốc thành lập ngày càng dài, hiện tại khắp nơi đều có mấy thằng con cháu ba đời của nhà giàu, quan lại. Những tên này đều là hạng người không học vấn, không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết so xem ai có tiền hơn ai, ai mặc quần áo đẹp hơn ai, ai đi xe sang trọng hơn ai. Còn về phần học tập với tu dưỡng cá nhân, bọn chúng đã sớm ném cho chó ăn rồi. Mà như đại học Trung hoa là một trong những trường đại học nổi danh nhất toàn quốc, tự nhiên sẽ là nơi tụ tập của mấy thành phần này, cho nên ở đây, loại người gì cũng có thể gặp.
Nhưng không thể phủ nhận, có một bộ phận học sinh là dựa vào thực lực thật để vào trường. Có điều bọn họ có thể thi vào đây thật đấy, nhưng tương lai có làm nên sự nghiệp gì hay không, thì cũng không ai biết trước.
- Các anh, các anh sao lại không có tố chất như vậy? Các anh với đám côn đồ ngoài đường có khác gì nhau không?
Triệu Đan Đan nghe đối phương nói nhiều lời khó nghe như vậy, cũng không thèm quản nhiều nữa, ngay trước mặt đối phương trách mắng một hồi. Đã đánh không lại bọn chúng, thì cũng phải cố dùng lời nói mà chửi mắng cho sướng mồm.
- Ố ồ, tiểu mỹ nữ nói chúng ta là côn đồ kìa, thế thì sao. Ha ha, cưng muốn tố chất đúng không, được rồi, để đến tối nay cưng lên giường anh, anh sẽ cho cưng biết cái gì là tố chất, ha ha ha ha.
Nam sinh dẫn đầu nghe Triệu Đan Đan nói bọn chúng như vậy, cũng không thèm để ý, nói ra mấy lời hạ lưu.
- Anh, anh là tên khốn khiếp.
Nghe thấy đối phương ô nhục mình như vậy, Triệu Đan Đan không khỏi điên cuồng, bất chấp hậu quả đá ra một cước tuyệt tử tuyệt tôn về phía nam sinh kia.
Hình như Triệu Đan Đan rất thích xài chiêu này, cứ lúc nào cô tức giận, chiêu này lại được sử ra. Thế nhưng lần này đã cô tính sai. Ngay khi cô đá về phía tên dẫn đầu kia, người kia chỉ cười một cái, sau đó hai chân thoáng dùng lực, thoáng cái đã kẹp chân Triệu Đan Đan vào giữa hai chân mình.
- Ha ha, thế nào, cưng thấy anh dùng chân có tốt không? Cưng hài lòng chưa?
Kẻ nói lời này gọi là Trịnh Bân, hắn cũng là thành viên của ban võ thuật Trung Hoa. Vốn quan hệ giữa hắn và Tống Quân cũng không tốt lắm, nhưng khi nghe thấy có người bảo Tống Quân đang đánh nhau, hắn vẫn chạy qua đây. Dù sao cùng là người của ban võ thuật, hắn không thể trơ mắt nhìn hình tượng của ban võ thuật bị Tống Quân phá hủy. Có điều khiến hắn vạn lần không ngờ là Tống Quân lại trêu chọc tới một cô gái, hơn nữa còn là một cô nàng xinh đẹp như vậy, nên vừa rồi hắn mới có hành động như vậy, mà hắn sở dĩ có thể ngăn chặn cước này của Triệu Đan Đan, cũng vì trước đó đã có một tên tiểu đệ mật báo cho hắn biết trước, nên hắn đã sớm có chuẩn bị.
- Ha ha, cưng có hài lòng hay không thì nói mau lên đi chứ.
Vừa nói chuyện, tên Trịnh Bân này khẽ vươn tay, muốn sờ soạng thử gương mặt non mềm mịn màng của Triệu Đan Đan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.